
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
☆, Chương 308
Thế giới 20: Quân vương mất nước 3
Lưu Trác tìm lại tên của mình, song hắn không cảm thấy vui mừng vì thế, cúi thấp mặt nhỏ giọng nói: “Lưu Trác thay y phục cho bệ hạ.”
Văn Nhạc Thiên lười biếng chống hai tay về sau, “Qua đây đi.”
Văn Nhạc Thiên là một người như làm bằng sứ men ngọc trắng muốt, chân của cậu cũng vậy, thon nhỏ lành lạnh, da thịt nhẵn nhụi trắng tuyết trong suốt. Lưu Trác không có lòng dạ nào để thưởng thức, chỉ tập trung tinh thần gấp một trăm hai mươi ngàn lần, nâng chân của cậu lên như nâng một khối băng, chỉ sợ hơi mạnh tay một chút, sẽ làm tan chảy mất.
Cung nhân đưa tất đến, Lưu Trác cẩn thận từng li từng li mang chiếc tất trắng tinh vào bàn chân ngọc đang đặt trên đầu gối, nhẹ nhàng thắt tất lại. Sau khi mang tất xong, hắn kìm lòng không đặng ngẩng đầu lên thử liếc nhìn, một đôi mắt hoa đào đang xa xăm nhìn hắn chòng chọc. Tim Lưu Trác đập như trống chầu, “Bệ hạ, mời ngài đứng lên ạ.”
Văn Nhạc Thiên đầy hào hứng đứng dậy.
Bây giờ Lưu Trác đã biết mình cao bằng Văn Nhạc Thiên, nên hắn cố tình hơi còm lưng xuống một chút, không để mình lấn lướt Văn Nhạc Thiên. Khiêm nhường cung kính nâng trường bào màu đen mà cung nhân trình lên khoác cho Văn Nhạc Thiên, y vật của Văn Nhạc Thiên cũng nồng nặc một mùi huân hương. Lưu Trác giữ bình tĩnh, nhẹ nhàng kéo mái tóc dài của Văn Nhạc Thiên ra.
Mái tóc đen như mây, xúc cảm lành lạnh, như một tấm tơ lụa hảo hạng buông xuống lòng bàn tay, tay Lưu Trác không khỏi run lên nhè nhẹ, chỉ lo làm đau Văn Nhạc Thiên mảy may. Văn Nhạc Thiên rất yên lặng để hắn hầu hạ thay y phục, dường như thấy thú vị, khóe môi nhếch thành nụ cười như có như không.
Văn Nhạc Thiên không thích thắt quan, nên Lưu Trác chỉ lấy một sợi dây chu sa kim ngọc, để thắt hờ mái tóc dài của Văn Nhạc Thiên. Trong tấm gương cung nhân đang nâng soi khuôn mặt tuyệt diễm bảy năm như một ngày của Văn Nhạc Thiên, Lưu Trác không dám nhìn nhiều, tay buông thõng xuống đứng yên một bên.
Văn Nhạc Thiên nghiêng đầu, liếc nhìn Lưu Trác một cái tương đối nghiền ngẫm, từ tốn nói: “Lưu Trác, , ngươi xuất thân hoàng thất, vốn cũng là một hoàng tử, hầu hạ cô như thế, cam tâm sao?”
Hai đầu gối Lưu Trác lập tức quỳ xuống, gương mặt thiếu niên đẹp đẽ ngước lên, lời lẽ khẩn thiết nói: “Cho dù là làm chó mua vui cho bệ hạ, hay là làm nô tài hầu hạ cho bệ hạ, thì Lưu Trác cũng đều cam tâm tình nguyện, nô tài ở Miễn quốc, dù thân là hoàng tử, nhưng lại sống không bằng chết. Lúc nô tài mới đến Ung quốc bệ hạ đã từng nói nô tài như một kẻ chạy nạn, song nô tài vốn là kẻ chạy nạn, trốn đến Ung quốc, mới nhận được sự che chở của bệ hạ.”
“Không xuôi tai.” Văn Nhạc Thiên lạnh nhạt nói.
“Từng lời từng chữ của nô tài đều xuất phát từ tận đáy lòng, nếu có chỗ nào khó nghe, xin bệ hạ cứ nói rõ ràng.” Lưu Trác sợ hãi nói.
“Nô tài…” Văn Nhạc Thiên đưa tay, cậu thích nâng cằm Lưu Trác, đó là một động tác khống chế hoàn toàn, “Ngươi do cô một tay dạy dỗ, cô không cho phép ngươi tự xưng nô tài.”
Lưu Trác ngước nhìn Văn Nhạc Thiên, trong con ngươi to tròn soi chiếu khuôn mặt lạnh lùng trắng nõn của Văn Nhạc Thiên, “Lưu Trác rõ ạ.”
Làm nô tài của Văn Nhạc Thiên, ngoại trừ hầu hạ cậu nhiều hơn ra, thì những ngày tháng sau đó của Lưu Trác cũng không có gì khác với trước kia, chỉ là càng an tâm hơn chút. Văn Nhạc Thiên lại tìm được niềm vui từ hắn, trong thời gian tạm thời sẽ không vứt bỏ hắn.
Hắn như một bụi hoa cảnh, được cắt sửa tùy theo ý muốn của Văn Nhạc Thiên, Văn Nhạc Thiên muốn hắn như thế nào, thì hắn sẽ như thế ấy.
Trong cung điện, Văn Nhạc Thiên đang vẽ tranh, Lưu Trác đứng bên cạnh mài mực cho cậu. Trình độ hội họa của Văn Nhạc Thiên, người ngoài đánh giá ra sao Lưu Trác không biết, song dưới mắt nhìn của hắn, Văn Nhạc Thiên cho dù không làm hoàng đế, thì với cả hai năng lực thư họa tuyệt diệu đó cũng có thể nổi danh khắp thiên hạ.
Tranh vẽ hoa mẫu đơn, danh hoa khuynh quốc nét bút đậm màu rực rỡ, Văn Nhạc Thiên vẽ mấy khóm hoa, nghiêng đầu hỏi Lưu Trác, “Ngươi thích hoa gì nhất?”
Lưu Trác nhẹ giọng đáp: “Ta thích hoa hồng.”
Văn Nhạc Thiên cười một tiếng nhạo báng, không tỏ rõ ý kiến.
Lưu Trác nói: “Bệ hạ thích mẫu đơn.”
Văn Nhạc Thiên ung dung hạ bút, lạnh nhạt nói: “Mẫu đơn là vua các loài hoa, tất nhiên cô thích mẫu đơn.”
Lưu Trác nói: “Chỉ có bệ hạ mới có tư cách thích mẫu đơn.”
Văn Nhạc Thiên cong môi cười, nhấc bút lên vẫy mực son vào mặt Lưu Trác, lạnh lùng nói: “Nịnh nọt, cút.”
Đương nhiên là Lưu Trác không cút, trên mặt cũng nở nụ cười, mực màu sao không tổn hại đến vẻ đẹp trai của hắn, tăng thêm nét đẹp đẽ, “Bệ hạ, ta cút rồi, ai mài mực cho người?”
“Cẩu nô tài, cô không tìm ra được ai khác nữa.” Văn Nhạc Thiên nặng lời, nhưng khóe môi lại đọng ý cười.
Lưu Trác cười nịnh: “Ta mài mực tốt, người ngoài không làm được.”
Văn Nhạc Thiên phì cười một tiếng, không còn kêu hắn cút nữa, lại cúi người vẽ tranh, “Hoa hồng, chẳng ra gì.”
“Giống như ta vậy.” Lưu Trác quay mặt sang, giơ tay áo lên lau màu son trên mặt.
Văn Nhạc Thiên không để ý đến hắn nữa.
Lưu Trác cũng lặng im không nói, lúc nào nên nói, lúc nào không nên nói, bây giờ hắn đã rất rõ ràng. Thông qua việc Văn Nhạc Thiên bảo hắn đừng xưng nô tài nữa thì hắn đã biết Văn Nhạc Thiên đã phát chán với con chó muốn gì có đó rồi, lúc này phải là “một người” biết pha trò trò chuyện với cậu.
Mức độ nắm bắt như thế nào, Lưu Trác vẫn đang lần mò, ít nhất thì hiện tại vẫn không tính là quá tệ, những lúc Văn Nhạc Thiên phạt hắn không tính là nhiều.
“Bệ hạ, Trấn Viễn Hầu cầu kiến.” Tiếng cung nhân cùng lúc vang lên phá vỡ sự yên tĩnh trong điện, ngòi bút Văn Nhạc Thiên chợt ngưng, một giọt mực đậm loang ra, phá hủy cả bức họa.
Lưu Trác thấy sắc mặt cậu như cơn giông trước lúc mưa nguồn, vội nói: “Bệ hạ, thưởng cho ta bức tranh này đi ạ.”
Văn Nhạc Thiên chậm rãi nghiêng đầu qua, giọt mực sậm dưới ngòi bút vẫn đang từ từ chảy xuống, “Thưởng cho ngươi?”
Lưu Trác mỉm cười nói: “Xin bệ hạ thưởng ạ.”
“Dù sao cũng xứng.” Văn Nhạc Thiên vẩy vẩy bút, một bức tranh mẫu đơn hoàn chỉnh thay đổi hoàn toàn, cậu tiện tay quăng bút đi, đi về phía chính điện.
Trấn Viễn Hầu đã đến nhiều lần, Văn Nhạc Thiên cũng nhiều lần từ chối tránh không gặp. Nhưng hôm nay Trấn Viễn Hầu quyết tâm muốn gặp Văn Nhạc Thiên một lần cho bằng được, chờ ở chính điện mãi không đi, muộn chút nữa ông phải dẫn binh xuất chinh rồi, không đợi thêm được nữa.
Nhạc Thiên cũng rất nhức đầu, Trấn Viễn Hầu năm lần bảy lượt đến, chỉ đơn giản vì chuyện thành hôn của Văn Nhạc Thiên.
Ở thời đại này, nam tử mười sáu là có thể thành hôn, tính cách Văn Nhạc Thiên kiêu ngạo cấm dục, giờ đã hai mươi ba rồi, thực sự xem như là thanh niên lớn tuổi chưa thành hôn. Trấn Viễn Hầu thân là ông ngoại của hắn, tất nhiên là gấp.
Trong chính điện, trên mặt Trấn Viễn Hầu lộ vẻ ưu lo, khuôn mặt đầy nét ưu sầu nói: “Bệ hạ, chuyện hậu cung không phải là chuyện của một mình bệ hạ, việc này có liên quan đến hoàng tự vận mệnh đất nước, kính xin bệ hạ cân nhắc.”
“Cô biết rồi,” Một tay Văn Nhạc Thiên đỡ trán, không kiên nhẫn nói, “Đi xuống đi.”
Trấn Viễn Hầu hỏi: “Bệ hạ nói vậy là đồng ý rồi chăng?”
Với bất cứ ai thì Văn Nhạc Thiên cũng không coi ra gì, động tí là muốn đánh muốn chửi, duy chỉ có với người ông ngoại luôn chiều chuộng mình thì tính tình vẫn còn trẻ con, nhíu mày không vui nói: “Ông ngoại, người không nên ép cô.”
Trấn Viễn Hầu kiên trì nói: “Ít ngày nữa thần đã phải xuất chinh rồi, bệ hạ đồng ý với thần, thì thần mới an tâm.”
Văn Nhạc Thiên đập ngự án một cái, Lưu Trác đứng bên cạnh hai tay thoáng run bắn lên, hắn chưa từng thấy Văn Nhạc Thiên nổi giận như vậy bao giờ. Sự nổi giận của Văn Nhạc Thiên giống như con người cậu vậy, được bao bọc bằng một lớp băng, nặng nề, không tùy tiện để lộ ra ngoài. “Tối nay cô triệu hạnh, có phải Trấn Viễn Hầu muốn trốn dưới gầm giường nghe mới hài lòng không!”
“Bệ hạ, ý của thần không phải như thế,” Tuổi Trấn Viễn Hầu đã gần hoa giáp (60), tuy là võ tướng chinh chiến quanh năm, nhưng vẫn long tinh hổ mãnh dồi dào tinh khí, hai bên tóc mai lờ mờ nhuộm sương. Trấn Viễn Hầu quỳ một chân trên đất, hai tay ôm quyền, bộ râu dài khẽ rung, thương xót nói, “Tuổi thần càng lớn, chẳng biết lúc nào mất mạng sa trường, nguyện vọng duy nhất là khi còn sống có thể được gặp chắt trai của mình một lần.”
Ván bài tình thân này vừa đánh, Văn Nhạc Thiên trở mặt rồi lại lập tức lật ngược, bước xuống điện tự mình nâng Trấn Viễn Hầu dậy, “Cô đồng ý với người là được.”
Tiễn Trấn Viễn Hầu đi rồi, Văn Nhạc Thiên đứng trong điện im lặng không nói gì, một chốc sau, đập nát hết mọi thứ trong điện.
Lưu Trác ở bên cạnh cậu, cẩn thận che chắn cho cậu khỏi những mảnh vỡ ngọc sứ bay tán loạn. Sau khi phát tiết xong, Văn Nhạc Thiên thở hồng hộc ngã lên long sàng, Lưu Trác nhanh chóng phân cho cho cung nhân dọn dẹp sạch sẽ, rồi gọi dâng nước, vắt khăn ấm lau mồ hôi cho Văn Nhạc Thiên.
“Cô không muốn triệu hạnh.” Văn Nhạc Thiên khẽ hé đôi môi đỏ mọng chậm rãi nói.
Lưu Trác nhẹ nhàng lau mặt cho cậu, “Bệ hạ, chúng ta làm bộ một lát thôi, để an lòng Trấn Viễn Hầu là được rồi.
Văn Nhạc Thiên quay mặt sang, giơ tay là một cái tát đến.
Lưu Trác ăn tát, vẻ mặt như thường, dù sao cũng không đau, vứt cái khăn trong tay đi, đổi cái khác lại vắt lau mặt cho Văn Nhạc Thiên. Văn Nhạc Thiên đẩy tay hắn ra, đứng dậy, hai mắt đỏ đậm nói: “Chuẩn bị nước, cô muốn tắm rửa.”
Văn Nhạc Thiên tắm rửa chưa bao giờ cần có người hầu hạ, nhân lúc cậu tắm rửa, Lưu Trác đi thay xiêm y dính đầy màu trên người. Trong lúc thay y phục mới phát hiện ra trên người có không ít vết bầm do bị sứ vụn đập trúng, hắn không dám bôi thuốc, sợ mùi thuốc sẽ làm Văn Nhạc Thiên khó chịu, chỉ thay đồ sạch sẽ chờ ở bên ngoài bể.
Lúc Nhạc Thiên vừa trở thành Văn Nhạc Thiên còn chưa nhận ra mùi gì, bận đắm chìm trong niềm đau xót nam chính là một em bé không xinh rất lâu sau đó mới vấn đề của Văn Nhạc Thiên.
Văn Nhạc Thiên là một người lãnh cảm.
Chuyện này không lớn.
Việc đó thường là do vấn đề tâm lý, dù sao Nhạc Thiên không bị, sau khi quyết đoán xem phim thử tuốt một phát rồi mới phát hiện.
—— Văn Nhạc Thiên không chỉ lãnh cảm, mà còn có tốc độ xạ thủ.
Khi Nhạc Thiên phát hiện mình là đàn ông đích thực chỉ ba giây, phút chốc chấn động, “Hệ thống, mày giải thích cho tao!”
Hệ thống: “Vẫn ổn mà, không phải thái giám cũng không phải bất lực, đãi ngộ không tệ.”
Nhạc Thiên: …ịt ẹ ày (1).
Hệ thống ngỏ lời rằng nữ chính có thể giữ cơ thể trong sạch mười năm trời trong hậu cung của Văn Nhạc Thiên thì lý do còn là gì nữa, tất nhiên là phải đặt ra vấn đề cho Văn Nhạc Thiên. Nếu không thì một nam phụ làm hoàng đế, không có lý nào lại không ngủ với nữ chính chứ.
Nhạc Thiên: …quá đcmn đáng!
Tính cách Văn Nhạc Thiên kiêu ngạo, sau khi bước vào tuổi trưởng thành nhận ra mình rất không được trong phương diện đó, tính tình vốn kiêu ngạo đã càng trở nên nắng mưa thất thường.
Bây giờ Trấn Viễn Hầu bảo cậu mở hậu cung, cậu mở kiểu gì đây.
Nhạc Thiên vừa tắm rửa, vừa nhìn Tiểu Nhạc Thiên tinh xảo như món đồ chơi của mình, trong lòng một nỗi thê lương. Cậu sợ qua thêm mấy thế giới nữa, mình sẽ được trải nghiệm hết một lượt mọi triệu chứng nam khoa mất, thứ liên minh chết tiệt.
Cho dù là đàn ông đích thực ba giây đi nữa, hậu cung vẫn phải mở, đúng như Lưu Trác nói, làm dáng chút thôi. Nhạc Thiên cũng không tận tâm tuyên triệu, truyền lời xuống muốn một người xinh đẹp sạch sẽ, tối nay triệu hạnh.
Khi hệ thống nhắc nhở người chuẩn bị trên long sàng của cậu là nữ chính Tạ Doanh thì Nhạc Thiên bảo: “Hào quang nữ chính bật có hơi bị to quá không vậy.”
Hệ thống: “Một tên ba giây triệu hạnh hình như cũng không phải chuyện tốt lành gì.”
Nhạc Thiên: “…cút đi!”
Tạ Doanh khoác áo lụa mỏng manh, hai tay nắm chăn, run lẩy bẩy vẻ mặt đầy kinh hoảng. Chủ nhân của hoàng cung đứng cách đó không gần không xa, ngoại bào màu đen đổ ra bóng mờ.
“Lưu Trác.”
Tiếng nói như ngọc thạch rơi xuống vang lên, Tạ Doanh nghe cậu gọi người, mới ngạc nhiên phát hiện ra trong điện còn một khác, đằng sau ngoại bào màu đen có bóng người màu xanh hơi lọm khọm chậm rãi bước ra, “Bệ hạ, có gì phân phó?”
Tạ Doanh nghe đoán hình như là giọng thiếu niên, hơi khàn khàn, có vẻ như đang đổi giọng, thế là Tạ Doanh càng thêm sợ hãi, Vũ Đế còn mang theo một thiếu niên khác, hắn muốn làm gì?
Nhạc Thiên rất không muốn như vậy, nhưng vẫn nói: “Ném nàng ta xuống đi.”
“Vâng.” Lưu Trác tuân lời đáp lại, chỉ vài bước đi tới trước giường, trong tiếng kinh hô của Tạ Doanh mang cả người cả chăn quăng xuống dưới giường, dưới giường vẫn rất mềm, Tạ Doanh chỉ là kêu một tiếng đau đớn, rồi lập tức cắn môi không còn dám lên tiếng.
Bóng người màu đen chậm rãi đến gần, nhấc chân bước qua người cô ngồi lên long sàng. Tạ Doanh chỉ ngửi thấy một mùi huân hương nồng nặc, rồi thấy người thiếu niên mới ném mình xuống quỳ ngay bên cạnh mình. Ánh nến mờ nhạt soi sáng gò má như ngọc trắng của hắn, thiếu niên hết sức chăm chú cẩn thận cởi giày cho Văn Nhạc Thiên từng li từng tí một, đôi chân như ngọc rút vào thật nhanh.
Lưu Trác liếc mắt nhìn Tạ Doanh, Tạ Doanh đối diện với ánh mắt của hắn, lập tức sốt sắng nhắm hai mắt lại. Lưu Trác hơi nhíu nhíu mày, nữ nhân này chiếm vị trí của hắn, có phải hắn nên vứt ra xa hơn chút nữa hay không.
“Lên đây.” Trên long sàng vang lên trầm giọng nói thấp của Văn Nhạc Thiên.
Lưu Trác ngửa đầu, “Ý bệ hạ nói là…”
Văn Nhạc Thiên nghiêng mặt sang bên, mái tóc đen rối tung phủ bên gương mặt trắng bóc của cậu, ánh mắt như giá rét, “Muốn ngủ cạnh cô ta? Đó là nữ nhân của cô.”
Lưu Trác hơi run lên, lập tức lột giày của mình bò lên trên giường, quỳ bên cạnh Văn Nhạc Thiên, mặt cúi thấp nói: “Ta không có ý đó, chỉ là long sàng của bệ hạ, ta không xứng.”
“Ngươi là nô tài của ta, có cái gì không xứng, ” Văn Nhạc Thiên nằm xuống, nhắm mắt lại, mặt đầy uể oải, “Dù sao cũng xứng hơn cô ta.”
__
(1) ịt ẹ ày: Gốc 干霖良 – gàn lín liáng – đọc lái đi của 干你娘 – gàn nǐ niáng – đmm.