
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
☆, Chương 307
Thế giới 20: Quân vương mất nước 2
Trong cung có thêm một con chó, vẫn gọi là Tiểu Tuyết Cầu, Vũ Đế đang nuôi rất vui vẻ, cung nhân cũng phục vụ tận tâm, ngày não cũng hầu hạ Lưu Trác như hầu hạ hoàng tử. Lưu Trác sống bảy năm, chưa từng được sống những ngày tháng thư thái như thế này bao giờ, Văn Nhạc Thiên đúng là vui giận thất thường, vừa không hài lòng là lập tức đạp hắn lăn từ đầu bên này sang đầu bên kia điện, song chút chuyện đó đối với Lưu Trác mà nói thật sự không coi là thứ khổ đau gì.
Văn Nhạc Thiên mang giày mềm nhẹ như mây, sức lực đạp trên người hắn cũng mềm nhũn, Lưu Trác vì muốn làm cậu vui, nên mới cố tình lăn thêm vài vòng.
Trong điện, Văn Nhạc Thiên đang cầm một quyển sách đọc, Lưu Trác nằm nhoài bên chân của hắn, không xỏ giày, trên tay cầm một quả bóng đồng tinh xảo chơi. Đó là món đồ chơi của Tiểu Tuyết Cầu trước đây, Văn Nhạc Thiên thưởng cho hắn, hắn cũng cầm trên tay lật đi lật lại chơi suốt ngày. Có lúc Văn Nhạc Thiên nổi hứng, cầm quả bóng đồng đó lên ném một cái, Lưu Trác lập tức chạy vội tới nhặt —— hắn hoàn toàn tự coi mình như một con chó, chỉ có như vậy, hắn mới có thể tiếp tục sống.
Trong trí tưởng tượng của Lưu Trác hắn trở thành một con chó con lông xù trắng tinh không buồn không lo, trang sách buông xuống ngay trước mắt hắn chợt cắt ngang suy nghĩ của hắn, Văn Nhạc Thiên cúi đầu nhìn hắn, thần sắc lạnh nhạt, đôi mắt hoa đào dạt dào hứng thú, “Biết không?”
Lưu Trác cẩn thận châm chước một phen trong lòng, “Tiểu Tuyết Cầu không biết chữ.”
Nhạc Thiên: Ai, lại một kẻ mù chữ.
“Nên biết chữ,” Ngón tay Văn Nhạc Thiên nhẹ nhàng nâng cằm hắn lên, chăm bẫm đàng hoàng mấy hôm, cằm Lưu Trác cũng có một chút thịt mềm, không còn cấn tay như trước nữa, “Mấy con chó khác không biết chữ, chỉ có mỗi Tiểu Tuyết Cầu của cô biết chữ, đặc biệt cỡ nào chứ.”
Lưu Trác cẩn thận đáp: “Vâng ạ.” Trong lòng dâng lên một niềm hân hoan. Đương nhiên là hắn biết chữ, hắn học được nhờ nghe lén bên ngoài Ngự Thư Phòng, hắn cũng từng ảo tưởng sẽ có một ngày mình được ngồi trong Ngự Thư Phòng nghe sư phó dạy học cùng như các hoàng tử kia. Chưa bao giờ ngờ rằng “tái ông mất ngựa, chưa biết là phúc hay họa” (1), đến Ung triều, lại có được một phen kỳ ngộ như vậy.
Văn Nhạc Thiên thu tay về, khẽ vuốt mái tóc dài của hắn, “Nhóc con, gầy thế này, lông cũng không sáng.”
Lưu Trác dựa vào đùi cậu, ra vẻ quyến luyến không nỡ rời xa, dùng gò má mình chậm rãi cọ trên ngoại sam của Văn Nhạc Thiên, để che giấu kích động nội tâm hắn.
Vũ Đế Văn Nhạc Thiên thực chất là một người rất cô đơn, cậu ở trong cung gần như không có người để nói. Lưu Trác theo sát cậu như con chó một tấc không rời, thật sự chưa từng thấy cậu nói chuyện hơn một câu với bất cứ ai, cả cung điện này đều là nô tài của cậu, cậu không có lời nào để nói với nô tài.
Văn Nhạc Thiên dường như cũng không có hứng thú gì với nữ nhân, Lưu Trác đến cung gần nửa tháng, đến giờ chưa từng thấy Văn Nhạc Thiên chiêu hạnh hoặc là sủng hạnh bất kỳ nữ nhân nào.
Những chuyện đó đối với Lưu Trác mà nói gần như là chuyện không cách nào tưởng tượng được, cùng là hoàng đế song đế vương Miễn đế lại cơ hồ như là không có một khắc nào rời xa nữ nhân được. Trong hoàng cung ở Miễn quốc ngoại trừ công chúa, ngay cả mèo cái không chừng cũng từng được hoàng đế sủng hạnh rồi.
Nhưng Văn Nhạc Thiên lại thanh tâm quả dục như vậy, chuyện cậu thường làm nhất mỗi ngày đó là đọc sách viết chữ, vẽ tranh đánh đàn, hoàn toàn không giống một vị đế vương.
Văn Nhạc Thiên tự mình dạy Lưu Trác học chữ, hình như cậu thích thú với thú cưng mới có được này, có điều dạy cũng không kiên nhẫn lắm, hở chút là giơ chân đạp Lưu Trác té ngã.
“Đồ ngu si!” Văn Nhạc Thiên quăng bút, từng giọt từng giọt mực bắn lên khuôn mặt gầy gò của Lưu Trác, lạnh giọng nói, “Bài thơ đơn giản thế mà cũng không học được, cô đúng là phí công dạy ngươi.”
Tất nhiên là Lưu Trác học được, chỉ là không muốn biểu hiện thông minh quá mức, ngẩng khuôn mặt dính mực lên, đáng thương nói: “Tiểu Tuyết Cầu vụng về, bệ hạ bớt giận.”
Người tôn quý như Văn Nhạc Thiên, tất cả mọi thứ trên đời này đều như trở bàn tay, nếu như mới dạy đã biết, sao cậu còn thấy mới mẻ thú vị nữa?
Cho dù là làm một con chó, thì Lưu Trác vẫn nơm nớp lo sợ như đi giày trên băng mỏng.
Tiểu Tuyết Cầu thật sự do Văn Nhạc Thiên chơi chán rồi, không còn thích nữa, thế là lặng yên không một tiếng động biến mất trong cung. Lưu Trác rút kinh nghiệm không giẫm vào vết xe đỗ, khi chưa đủ lông đủ cánh thì tuyệt đối không thể để Văn Nhạc Thiên chán mình.
Quả nhiên, Văn Nhạc Thiên lại mở môi, dùng giọng điệu lạnh tanh dạy hắn đọc thơ.
Lưu Trác theo sát từng chữ từng câu đọc rất vất vả, vẻ mặt Văn Nhạc Thiên rất mất kiên nhẫn, chờ cho Lưu Trác tự đọc vài lần, càng lúc càng trôi chảy hôn thì trên mặt Văn Nhạc Thiên mới lộ ra nụ cười giống như băng tuyết tan, gãi gãi cằm Lưu Trác, lười biếng nói: “Tiểu Tuyết Cầu thật là thông minh.”
Lưu Trác mở đôi mắt to, khôn ngoan nói: “Bệ hạ dạy giỏi ạ.”
Văn Nhạc Thiên hừm lạnh một tiếng, giơ ngón tay đẩy mặt Lưu Trác sang một bên, “Cút xuống đi.”
Lưu Trác đã rất quen với tính vui giận thất thường của cậu, đặt bút xuống, lại biến mình từ người thành chó, dùng cả tứ chi nằm trên mặt đất.
Văn Nhạc Thiên cúi đầu nhìn dáng dấp không khác gì con chó của hắn, bỗng nhiên nói: “Đứng lên.”
Lưu Trác hơi run, trong khoảnh khắc hắn hoảng hốt, giày mềm đá tới, Lưu Trác thuận thế lăn vài vòng, sau đó đứng lên.
“Chó của cô khác với mấy con ngoài kia, biết đứng để đi, hiểu chưa?” Văn Nhạc Thiên chậm rãi nói.
Lưu Trác cúi đầu đứng yên, “Tiểu Tuyết Cầu hiểu ạ.”
Hắn đột nhiên hiểu được ý của Văn Nhạc Thiên, Văn Nhạc Thiên muốn hắn bề ngoài nhìn có vẻ là con người, nhưng bên trong lại muốn là chó. Lưu Trác thầm nghĩ đây hẳn là thú vui giày vò người khác của vị đế vương này.
Nhạc Thiên nuôi Lưu Trác ba năm, cuối cùng cũng chăm cho Lưu Trác thay đổi được một chút. Đầu tiên là mái tóc khô vàng trở nên đen thui dày bóng, khuôn mặt quá gầy tròn trịa lên, mặt vừa có thịt, ngũ quan mơ mơ hồ hồ của Lưu Trác cũng có hình dạng, trắng trẻo bụ bẫm là một đứa trẻ đáng yêu vô cùng, hơn nữa tướng tá cũng rất cao ráo.
Mười tuổi, Nhạc Thiên đã thấy cao đến bả vai Văn Nhạc Thiên rồi, thêm mấy năm nữa, rất nhanh đã có thể cao hơn mình rồi, có thể tưởng tượng được trong tương lai Lưu Trác chắc chắn sẽ là một mỹ nam phong thái xuất chúng.
Nhạc Thiên như một bác nông dân cần cù vất vả cày cấy nhìn thấy hoa màu tươi tốt trên đồng vậy, mừng hết sức nhưng lại không thể mừng quá được. Văn Nhạc Thiên không vui quá lâu, thế là cậu cười với Lưu Trác hai cái rồi thưởng hắn một đá.
Lưu Trác bây giờ đã quen tay làm nhanh, ngay khi ủng của Văn Nhạc Thiên vừa chạm vào góc áo của hắn, gần như còn chưa phát lực đã tự biết lăn đi rồi.
Văn Nhạc Thiên cũng nhìn thấu trò xiếc của hắn, “Lanh quá nhỉ.”
Lưu Trác trở mình một cái bò lên, hắn dần lớn lên, người ngượm trổ mã, lục lạc trên cổ cũng lớn hơn một chút, thời gian ba năm đủ để hắn thăm dò tính khí của Văn Nhạc Thiên, hắn đáp lại bằng một nụ cười xán lạn, “Bệ hạ, người mạnh chân quá.”
“Lại đây,” Văn Nhạc Thiên vẫy vẫy tay, Lưu Trác đi nhanh mấy bước nhanh chóng đi tới trước mặt cậu, Văn Nhạc Thiên cúi thấp mặt, nhìn đôi chân trần của Lưu Trác hỏi, “Tiểu Tuyết Cầu, ngươi có biết một con chó ngoan quan trọng nhất… là gì không?”
Lưu Trác suy tư một phen, vui vẻ nói: “Là làm bệ hạ vui.”
“Đồ ngu,” Văn Nhạc Thiên vỗ nhẹ vào khuôn mặt bé nhỏ của Lưu Trác, trong cặp mắt đào hoa đầy lạnh lùng, “Là phải bảo vệ chủ.”
Lưu Trác ngắm nhìn Văn Nhạc Thiên, “Tiểu Tuyết Cầu nhất định sẽ trung thành bảo vệ chủ nhân.”
Văn Nhạc Thiên nở nụ cười như có như không, mỗi khi cậu cười như vậy thì Lưu Trác chuẩn bị chịu tội, hoặc là đi ra bên ngoài phạt quỳ hoặc là ăn một trận hèo. Đối với Lưu Trác mà nói đều có thể chịu được, so với những ngày tháng sống người không ra người quỷ không ra quỷ ở hoàng cung Miễn quốc, thì ở bên cạnh Văn Nhạc Thiên đã tốt hơn không biết bao nhiêu lần.
Chỉ ngoại trừ một điểm, Lưu Trác chẳng biết lúc nào Văn Nhạc Thiên sẽ chán hắn, sau khi chán thì sẽ xử lý hắn như thế nào, nên Lưu Trác vẫn luôn dùng hết mọi tinh thần của ình để ứng phó với bất kỳ sự dạy dỗ nào của Văn Nhạc Thiên với mình.
“Nên học chút bản lĩnh,” Văn Nhạc Thiên xách một cái tay áo của Lưu Trác lên, “Thịt có, mà tiếc là không có tác dụng gì.”
Lưu Trác bỗng nhiên hiểu được ý của Văn Nhạc Thiên, lập tức quỳ xuống đất dập đầu nói: “Tiểu Tuyết Cầu nguyện ý đi học ạ.”
Sau đó, giày mềm giẫm trên vai hắn không nhẹ không nặng nghiền xuống, “Đừng khiến cô thất vọng.”
Bắt đầu từ ngày đó, Lưu Trác có thêm một việc để làm, đi theo thị vệ trong cung học võ.
Văn Nhạc Thiên khá hứng thú với chuyện học võ của hắn nên không ngừng đến xem, lần nào thấy hắn chật vật bị lật ngã thì bật cười lớn một tiếng, vơ bánh ngọt trong đĩa ném hắn lung tung.
Lưu Trác trở mặt lại cười cười làm lành.
Văn Nhạc Thiên hình như rất vui vẻ, cười đến mức mặt mày đỏ ửng, “Tiểu Tuyết Cầu, kêu một tiếng.”
Lưu Trác không thấy nhục nhã lớn tiếng kêu: “Gâu!”
Văn Nhạc Thiên lại cười, ngoại trừ Văn Nhạc Thiên, còn lại cung nhân thị vệ ở đây không một người nào dám cười. Lưu Trác là chó của Văn Nhạc Thiên, song chó của Văn Nhạc Thiên thì vẫn cao quý hơn bọn họ rất nhiều.
Việc luyện võ này nằm ngoài dự liệu của Lưu Trác, với hắn mà nói thì đó lại là một niềm vui rất lớn. “Văn võ song toàn”, hắn cho rằng mình chắc chắn có thể làm được, chỉ là không ngờ Văn Nhạc Thiên chịu cho hắn cơ hội như vậy.
Cho dù Văn Nhạc Thiên đạp hắn trăm lần ngàn lần, đánh hắn mấy trăm hèo, tát hắn mấy trăm bạt tai, hắn cũng bằng lòng nhận lấy.
Sau khi tập võ Lưu Trác còn lớn nhanh hơn trước, thật sự là như gió thổi, năm mười bốn đã cao bằng Văn Nhạc Thiên rồi. Nhạc Thiên hết sức vui vẻ với quá tình hình sinh trưởng này, nhưng rồi bị hệ thống nhẫn tâm tát cho một gáo nước lạnh, “Cậu chú ý vào, cậu ta vẫn còn là thiếu nhi.”
Nhạc Thiên: …quên mất.
Lưu Trác mười bốn tuổi chỉ nhìn qua vẻ bề ngoại thì hơn xa tuổi mười bốn, người như ngọc quý (2) tướng tá cao ráo, nhờ tập võ nên luyện được một dáng người cường tráng, trên mặt lúc nào cũng treo vẻ tươi cười khiến người ta quý mến. Lục lạc trên cổ rộng hơn một chút, vừa khéo nằm dưới yết hầu hắn, gương mặt vốn dĩ bụ bẫm đáng yêu đã loáng thoáng để lộ đường nét thiếu niên, chỉ cười thôi đã khiến không ít cung nhân mới vào cung không kiềm được đỏ mặt.
Khác với dáng vẻ tuyệt diễm tối tăm của Văn Nhạc Thiên, Lưu Trác là thiếu niên lang tuấn tú, như cành liễu mùa xuân vừa tươi tốt lại vừa giàu sức sống. Lưu Trác rất hoảng loạn vì vẻ ngoài của mình, vì vẻ mặt Văn Nhạc Thiên khi nhìn hắn đang ngày một không vui.
Hắn quá to lớn, đã càng ngày càng không giống “Tiểu Tuyết Cầu”.
Ban đêm, Lưu Trác vẫn nằm co rụt trên ghế quý phi (3) dưới long sàng, bỗng nhiên một lọn tóc đen buông xuống từ trên long sàng. Khuôn mặt trắng nõn nà của Văn Nhạc Thiên được bao phủ trong mái tóc đen như mây, cặp mắt đào hoa dịu dàng sâu thẳm, thực sự trông như diễm quỷ vậy. Xa xôi nhìn Lưu Trác, tâm tư Lưu Trác căng thẳng, thấp giọng hỏi: “Bệ hạ có chuyện gì ạ?”
“Ngươi tên gì?” Văn Nhạc Thiên chậm rãi hỏi.
Lưu Trác giật mình trong lòng, “Tiểu Tuyết Cầu.”
Văn Nhạc Thiên đưa tay ra, thẳng tay cho Lưu Trác một bạt tai, mấy năm qua Lưu Trác không biết đã ăn bao nhiêu bạt tai Văn Nhạc Thiên. Khi lòng bàn tay vừa mới chạm vào bên má thì đã nương sức quay mặt sang, đau thì không đau chút nào, chỉ có tim là đang đập thình thịch, hắn nuốt nước miếng, “Lưu Trác.” Đồng thời trong lòng dâng lên một chút sợ hãi, cuối cùng thì Văn Nhạc Thiên cũng chán hắn rồi?
“Lưu Trác…” Văn Nhạc Thiên thong thả nói, “Cô chưa từng nghe cái tên nào khó nghe như vậy.”
Lưu Trác hít sâu một hơi, “Tên bệ hạ đặt là hay nhất.”
Văn Nhạc Thiên “ừm” một tiếng, ngửa mặt nằm xuống long sàng.
Tim Lưu Trác vẫn còn đang đập thình thịch, Văn Nhạc Thiên chuẩn bị không cần hắn nữa, đi theo bên cạnh Văn Nhạc Thiên đến bảy năm, đó cũng là điều Lưu Trác chưa từng nghĩ tới. Song thời gian bảy năm này chưa đủ, cánh chim của hắn vẫn còn rất lâu nữa mới đủ trưởng thành, cho dù Văn Nhạc Thiên có vứt hắn trong hoàng cung Ung quốc, hay là đuổi hắn về Miễn quốc, thì hắn đều chỉ có một con đường chết.
Giữ mạng để sống đối với Lưu Trác mà nói từ đầu đến cuối vẫn luôn gian nan đến thế, hắn không thể chết được, hắn tuyệt đối không thể chết.
Sáng sớm Văn Nhạc Thiên thức dậy chân vừa duỗi xuống, đã bị Lưu Trác bất ngờ siết chặt, cậu cau mày biến sắc, lại thấy Lưu Trác ngẩng mặt lên, lấy lòng nói: “Bệ hạ, ta thay y phục giúp ngài.”
“Ngươi không phải nô tài,” Văn Nhạc Thiên lười biếng đánh một tiếng ngáp, đá một cái làm Lưu Trác bay ra ngoài, “Không cần tới phiên ngươi hầu hạ.”
Lưu Trác lại không từ bỏ, giở lại trò cũ như nhiều năm trước ôm chầm cái chân Văn Nhạc Thiên định rút về, “Bệ hạ, Tiểu Tuyết Cầu không có năng lực gì, chỉ có một con tim trung với bệ hạ, xin bệ hạ ban một ân điển, để Tiểu Tuyết Cầu làm chó cho ngài, cũng làm nô tài cho ngài.”
Văn Nhạc Thiên cười một tiếng, “Ồ? Thế không phải là cẩu nô tài à?”
Trên khuôn mặt tuấn tú của Lưu Trác đầy vui mừng, “Bệ hạ đồng ý ạ?”
“Ranh con này,” Văn Nhạc Thiên thả tay xuống, trường bào lạnh lẽo lướt qua gáy Lưu Trác, giơ tay vuốt nhẹ cằm Lưu Trác một cái, “Lưu Trác, kể từ hôm nay, ngươi tên là Lưu Trác.”
__
(1) tái ông mất ngựa, chưa biết là phúc hay họa: 塞翁失马焉知非福 – Tắc ông thất mã yên tri phi phúc, thành ngữ.
(Nghĩa đen) Ông già ở biên giới mất ngựa.
(Nghĩa bóng) Họa phúc ở đời khó mà lường trước, họa phúc khôn lường.
Nguồn: vi.wiktionary.org
(2) người như ngọc quý: Gốc 玉树迢迢 – ngọc thụ điều điều. Ngọc thụ chỉ người con trai cốt cách mạnh mẽ, sang trọng. Điều điều nghĩa là xa xôi, xa xăm. Cả câu không hiểu lắm, search cũng không ra, chắc nghĩa cũng tương đương ngọc thụ lâm phong 玉树临风.
(3) ghế quý phi: Gốc 软榻, search ra hình này: