
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
☆, Chương 306
Thế giới 20: Quân vương mất nước 1
Một mình quỳ gối trên sàn ngọc thạch lạnh như băng, cái lò hai tai bằng thanh ngọc chạm trổ tỏa ra mùi hương thoang thoảng, như có thực chất quanh quẩn ở chóp mũi Lưu Trác.
“Ngẩng đầu lên, để cô xem thử.”
Giọng nói lười biếng vang lên từ trên điện.
Lưu Trác run rẩy ngẩng mặt lên, cách một tấm màn châu ngọc bảo thạch óng a óng ánh, hắn không nhìn thấy dáng dấp của Vũ Đế đang ngồi bên trên như thế nào, chỉ loáng thoáng nhìn thấy một bóng người màu đen ngả người vào ngự tọa.
“Thứ gì đây,” Giọng nói chế giễu của Vũ Đế lại vang lên, “Hoàng tử của Miễn quốc sao lại trông như dân tị nạn thế nào.”
Lời nói nhục nhã truyền vào trong tai, Lưu Trác chỉ cảm thấy máu huyết trên cả người mình từng bước nguội đi trong ngôi điện ấm áp thơm ngát này, nỗi sợ hãi vô biên vô tận kéo đến như thủy triều, khiến hắn gần như không thở nổi. Hắn là hoàng tử của Miễn quốc, lại là người không được yêu thương nhất, không, hơn xa cả không được yêu thướng, nếu như không có lần đến Ung quốc này, có lẽ trong cung sẽ không có ai nhớ đến hắn.
Vũ Đế của Ung quốc nổi tiếng trái tính trái nết bạo ngược hoang dâm vô độ, rất nhiều con tin đến Ung quốc mất mạng không rõ ràng. Lưu Trác không muốn chết một cách uổng phí ở Ung quốc, hắn không muốn chết, hắn chưa thể chết được!
“Bệ hạ…” Lưu Trác lấy dũng khí nói, “Lưu Trác nguyện hầu hạ bệ hạ.”
Tiếng cười nhạt vang lên từ đằng sau tấm rèm bảo thạch, tay áo rộng màu đen lắc lắc, cung nhân hai bên nối đuôi nhau lui xuống, bàn tay như ngọc chầm chậm vén ràm bằng châu ngọc bảo thạch lên. Lưu Trác run rẩy, cắn lưỡi mình, ép mình không được cúi đầu.
Bóng người màu đen từ từ đến gần, trường bào rộng lớn che phủ thân hình cậu. Lưu Trác ngẩng đầu lên cũng chỉ có thể nhìn thấy lồng ngực của Văn Nhạc Thiên, hoa văn rồng vàng thêu chìm trên áo bào màu đen, khí thế khiếp người, khiến người ta nhìn mà phát hoảng.
Nhạc Thiên: “…xin mày nói cho tao biết đây không phải là nam chính đi.”
Hệ thống: “^_^ đúng rồi đó.”
Hệ thống nín nhịn cả thế giới trước đã nóng lòng lắm rồi. Tặng cho Nhạc Thiên một Phó Tranh tốt như thế rồi, coi như hai bên hòa nhau từ vụ thế giới hai anh em rồi, thì sang đây nuôi em bé đâu quá đáng đâu nhỉ?
Vẻ mặt Nhạc Thiên lạnh tanh.
Lưu Trác đang quỳ thoạt nhìn vẫn chưa đến bắp đùi cậu, thoạt nhìn quá lắm là bảy tám tuổi mà thôi. Tóc tai lưa thưa ố vàng, một cái trâm ngọc vấn cũng không xong, trông cứ liêu xiêu lẹo xẹo, cơ thể cũng gầy đến mức gần như mất dáng, do quá gầy mà ngũ quan cũng mơ hồ. Nổi bật chỉ có một đôi mắt lớn đến kỳ lạ, bên trong cũng chẳng có bao nhiêu thần thái.
Nhạc Thiên: “…nít nôi ở đâu ra mà xấu vậy, xiên nó ra ngoài ngay đi.”
Hệ thống: “Xiên, xiên liền, không xiên làm chó.”
Nhạc Thiên: …làm thôi.
Ở thế giới này Văn Nhạc Thiên là một tên hoàng nhị đại (1) số cực đỏ, mẹ là hoàng hậu, hắn không có anh em, chỉ có chị em, vừa đẻ ra đã là Thái tử không một lời tranh cãi, ông ngoại là tướng lĩnh biên cương, Tiên đế vừa qua đời, ông ngoại lập tức ủng hộ nâng hắn làm vua. Văn Nhạc Thiên tính tình bạo ngược vui giận thất thường, cũng không phải là mầm mống tốt để làm vua, ông ngoại của hắn – Trấn Viễn Hầu – là một vị trung thần lúc nào cũng yêu chiều cháu ngoại, giúp hắn bảo vệ giang sơn không một lời oán hận.
Bây giờ đang trong cục diện thế chân vạc năm nước, Ung quốc chỉ dựa vào một Trấn Viễn Hầu đánh đâu thắng đó đã xem như là thực lực mạnh mẽ rồi.
Nam chính Lưu Trác là một hoàng tử tầm thường nhất của nước yếu – Miễn quốc, xuất thân mẹ đẻ thấp hẹn đến cùng cực, là một cung nữ, còn là cung nữ cấp thấp nhất, phụ vương của Lưu Trác say rượu sủng hạnh một lần trong vườn hoa nên có Lưu Trác. Vì năm hắn sinh ra, đúng lúc Miễn quốc gặp đại hạn, Lưu Trác lại bị coi là không rõ ràng, hai mẹ con sống trong hoàng cung ở Miễn quốc còn không bằng cả cung nhân.
Hai nước đang giao chiến vì xung đột biên giới, Miễn quốc thảm bại, thế là cắt đất đền tiền, tiện thể còn tặng kèm Lưu Trác sang làm con tin. Ngoại trừ vị hoàng tử Lưu Trác như con chó hoang này ra, thì còn tặng rất nhiều mỹ nữ như hoa như ngọc, nữ chính Tạ Doanh cũng ở trong đó.
Trong thời gian dài Văn Nhạc Thiên yên lặng đó Lưu Trác cảm nhận được áp bức vô tận, sau đó… Văn Nhạc Thiên thẳng chân đá hắn. Lưu Trác kinh hoảng ngửa mặt ngã xuống đất, cuối cùng thấy được dáng dấp của Văn Nhạc Thiên.
Trong đôi mắt hoa đào xếch lên không có một chút cảm xúc, vẻ mặt lạnh lùng kiêu ngạo, dằn lại dung mạo tuyệt diễm khuynh thành của cậu, từ xinh đẹp cực độ toát ra một cảm giác lạnh giá cực độ. Từ trước đến giờ Lưu Trác chưa từng nhìn thấy mỹ nhân nào như thế trong hậu cung đông đảo của phụ hoàng hắn, hắn không ngờ rằng Văn Nhạc Thiên cực kỳ bạo ngược trong lời đồn thế mà là một đại mỹ nhân xuất chúng vượt bậc, phút chốc ngây ngẩn.
Một đôi giày mềm đạp lên lồng ngực hắn, sức không nặng, so với những hoàng huynh từng giẫm hắn thì nhẹ hơn rất nhiều. Một đá vừa nãy của Văn Nhạc Thiên cũng không mạnh, Lưu Trác dù gấp vẫn bình tĩnh cau đôi mày nhỏ lại, cố gắng ra vẻ đáng thương, “Bệ hạ, thần nói thật lòng, thần nguyện làm nô tỳ hầu hạ bệ hạ.”
“Cô thiếu nô tỳ à?” Văn Nhạc Thiên nhướng mày nói.
Đương nhiên Văn Nhạc Thiên không thiếu nô tỳ, Lưu Trác cũng biết đó cũng không phải một lời đề nghị có giá trị cỡ nào. Hắn cực kỳ sợ hại, sợ mình sắp chết rồi, đôi mắt to quá mức khiến cả khuôn mặt của hắn gần như giống một loài ếch, nước mắt long lanh, đáng thương một cách khác biệt.
Tiếc rằng Văn Nhạc Thiên là một người không có lòng cảm thông gì, cậu sinh ra đã là Thái tử, mười bảy tuổi đã đăng cơ làm vua, cậu là người tôn quý độc nhất trên đời này, có ai đáng để hắn thương hại yêu thương? Ai xứng?
Văn Nhạc Thiên dời đi chân, hờ hững nói: “Dẫn đi.”
Cung nhân tới kéo người, Lưu Trác đột nhiên bật nhào về phía Văn Nhạc Thiên định xoay người rời đi, cánh tay như củi khô ôm chân Văn Nhạc Thiên thật chặt, khóc kêu nói: “Bệ hạ, xin ngài cho ta ở lại, ta có thể làm chó cho ngài, làm đồ chơi của ngài, làm gì ta cũng chịu!”
Các cung nhân thất kinh chạy đến bắt người, song Lưu Trác lại dùng sức lực lớn nhất cả cuộc đời mình ôm chân Văn Nhạc Thiên, trong giây lát các cung nhân cũng không kéo vị hoàng tử Miễn quốc gầy nhỏ này ra được.
“Dừng tay.” Văn Nhạc Thiên chậm rãi nói.
Các cung nhân lập tức buông tay lùi qua đứng một bên, Lưu Trác vẫn chưa buông tay, nước mắt chảy đầy mặt, chật vật đến mức hết sức khó coi, há miệng nói: “Bệ hạ, xin ngài…”
Văn Nhạc Thiên chậm rãi nói: “Ngươi mới vừa nói ngươi muốn làm chó cho cô?”
Môi Lưu Trác run bần bật: “Vâng.”
Văn Nhạc Thiên nhướng nhướng hàng mày dài, “Kêu thử một tiếng ta nghe.”
Lưu Trác không chút do dự, “Gâu!”
Trên khuôn mặt lạnh lùng của Văn Nhạc Thiên hiện lên vẻ tươi cười, khi cậu không cười là một mỹ nhân lạnh băng ngạo nghễ trên cao, cười lên, băng trên mặt lập tức tan ra, để lộ xuân sắc vô hạn bên trong, chắp tay nói với cung nhân bên cạnh: “Hai ngày trước Tiểu Tuyết Cầu của cô có phải chết rồi không?”
Cung nhân nói: “Bẩm bệ hạ, đã chết.”
“Kể từ hôm nay, Tiểu Tuyết Cầu sống,” Văn Nhạc Thiên đưa tay ra, nhẹ nhàng nâng cằm Lưu Trác lên, “Tiểu Tuyết Cầu, coi mi gầy này, cô đau lòng đấy.”
Trên mặt Lưu Trác rặn ra một nụ cười, “Bệ hạ đừng đau lòng, Tiểu Tuyết Cầu sẽ ăn nhiều thêm, béo lên chút.”
Văn Nhạc Thiên gật gật đầu, vẻ mặt hứng thú, căn dặn cung nhân: “Dẫn đi rửa mặt chải đầu đi, ăn mặc đàng hoàng lên.”
Lần này, Lưu Trác rất ngoan ngoãn đi theo sau cung nhân, bước chân của hắn phù phiếm vô lực, bước ra cửa điện hụt chân té lộn mèo một cái, cung nhân nhanh chóng đỡ hắn, “Cẩn thận, Tiểu Tuyết Cầu.”
Lưu Trác hoảng hốt trong giây lát, mới phản ứng lại, đúng, hắn là Tiểu Tuyết Cầu.
Kiểu nhân vật b**n th** như thế này Nhạc Thiên búng tay một phát ra liền, dễ dàng lách luật “nhận nuôi” Lưu Trác, tuy phương thức nươi có hơi đặc biệt… nhưng không còn cách nào cả, không thể vỡ hình tượng được.
Loại người như Văn Nhạc Thiên bất kể thế nào cũng không nhìn lọt mắt Lưu Trác được.
Có một số nước khác cũng từng đưa con tin đến, rất nhiều con tin nhỏ tuổi. Hoàng cung Ung quốc là một nơi ăn tươi nuốt sống như thế, yên lặng không một tiếng động có thể nuốt chửng một người.
Lưu Trác rất rõ ràng điểm này, khi các cung nhân rửa mặt cho hắn thì dùng sức rất mạnh để cọ rửa da thịt, cắn móng tay móng chân hắn gần như muốn cắt vào trong thịt, cho dù một tiếng rên hắn cũng không phát ra. Lúc cung nhân mang một cái lục lạc vàng nhỏ lên cổ hắn thì hắn vẫn rất thuận theo, tấm gương trước người soi sáng dáng dấp, thực ra cũng không có gì khác, chỉ là trên cổ có thêm một cái lục lạc nhỏ. Trang sức vàng tinh xảo như vậy, ngay cả phụ hoàng cũng chưa từng ban thưởng cho hắn nữa, Lưu Trác chết lặng nghĩ.
Trình tự cuối cùng là đánh phấn thơm. Tiểu Tuyết Cầu là một chó sạch sẽ, nhưng thú vật trời sinh có mùi lạ, Văn Nhạc Thiên không ngửi được chút mùi kỳ lạ đó, nên các cung nhân hầu hạ Lưu Trác như Tiểu Tuyết Cầu, không bỏ sót một bước nào. Cung nhân có thể an ổn được trong hoàng cung Ung quốc đều là những người lanh lợi nghe lời nhất, chắc chắn sẽ không mảy may vi phạm ý tứ của Văn Nhạc Thiên.
“Đi thôi, Tiểu Tuyết Cầu.” Trên mặt cung nhân hiện lên nụ cười dịu dàng, là dáng vẻ Lưu Trác chưa từng được thấy từ khi sinh ra đến giờ. Cung nhân ở Miễn quốc ngoại trừ bắt nạt hắn thì chỉ cười nhạo hắn, chưa từng cười với hắn một cái.
Lưu Trác tự giễu nghĩ: Thì ra làm một con chó cũng không có gì không tốt.
Cung nhân dẫn hắn đến tẩm điện của Văn Nhạc Thiên, bước vào tẩm điện lại là một mùi hương say lòng người, các cung nhân đã lui xuống đến, Lưu Trác đứng thẳng bất động sau cửa điện không dám manh động.
Trong tẩm điện trải thềm mềm màu son, Lưu Trác nhìn tiên hạc tường vân bay vút dưới chân ngẩn ngơ.
Nhạc Thiên đứng sau tấm màn hương nhìn Lưu Trác, thay đổi trang phục hoàn toàn Lưu Trác trông cũng không ra người, vừa gầy vừa nhỏ, đầu to cổ dài, than van: “Sau này lớn lên cậu ta sẽ đẹp trai chứ?”
Hệ thống: “Chắc vậy.”
Nhạc Thiên: “…” Được nuôi bao lâu mới là vấn đề đây.
Tiếng bước chân đạp trên thảm mềm không quá rõ, song Lưu Trác vẫn nhạy cảm nhận ra, quay mặt sang nhìn về phía Văn Nhạc Thiên, hai chân quỳ xuống trước, “Bệ hạ.”
Văn Nhạc Thiên chậm rãi đi tới, cậu vừa mới đến gần, mùi hương tươi đẹp xa xỉ đó càng nồng hơn, cậu dùng mũi chân nâng cằm Lưu Trác lên, từ tốn nói: “Tiểu Tuyết Cầu, sao mi còn mang giày thế này?”
Lưu Trác nghe vậy kinh hoảng, nhanh chóng cởi giày của mình ra, động tác cởi ủng của hắn vừa vội vừa nhanh, sau cởi sau thì đặt ngay ngắn một bên. Vẫn giữ tư thế quỳ sắp ngửa đầu mở to mắt nhìn Văn Nhạc Thiên, cứ như là một con chó nhìn chủ nhân của mình vậy.
Trong lòng Nhạc Thiên thấy hơi rén, “Cậu ta là giả vờ, hay là thật thế?” Sao cậu nhìn kiểu gì, cũng thấy hình như Lưu Trác rất tự nguyện làm chó cho mình.
Hệ thống: “Thật chứ, cậu ta ở Miễn quốc không ai quản giáo, có lẽ còn là một tờ giấy trắng.”
Nhạc Thiên: …này đích thực là nuôi em bé, từ thân đến tâm luôn.
Nếu như là hình tượng của nhân vật nào khác hơi hơi bình thường một chút, thì cậu có tự tin nuôi dưỡng cho Lưu Trác thành một công tử phong độ. Nhưng con người Văn Nhạc Thiên như thế này, đầu óc phải bị k*ch th*ch bao nhiêu, mới có thể nghĩ đến việc bồi dưỡng Lưu Trác a.
Nhạc Thiên: Đệ, độ khó Max.
“Ngươi bao nhiêu?” Nhạc Thiên hờ hững hỏi.
Lưu Trác thấp giọng nói: “Bảy tuổi.”
Nhạc Thiên đành nhẫn tâm, thẳng chân đạp Lưu Trác. Một đứa trẻ gầy yếu như Lưu Trác, bị một đạp đó của Văn Nhạc Thiên đá gần như muốn bay ra ngoài, lăn lông lốc mấy vòng trên thảm trải mềm mại, đến khi đụng vào trụ vàng trong điện thì mới ngừng lại. Hắn r*n r* một tiếng, phần lưng dưới hình bị bầm tím, nhưng hắn vẫn có thể chịu được, do dưới sàn mềm, nên nhanh chóng trở mình một cái bò dậy, nuốt nước mắt xuống, “Bệ hạ, ta nói sai gì ạ?”
“Tiểu Tuyết Cầu năm nay mới hơn một tuổi, đâu ra bảy tuổi?” Ánh mắt Nhạc Thiên rơi lên cơ thể hắn, Lưu Trác có thể cảm nhận được Văn Nhạc Thiên hoàn toàn không xem hắn là người, vội hỏi: “Bệ hạ đừng nóng giận, Tiểu Tuyết Cầu trí nhớ không tốt, vâng ạ, ta một tuổi.”
Nhạc Thiên nghĩ bụng cuối cùng thì sống ở Miễn quốc thảm đến mức nào chứ, như thế mà cũng không tức giận.
Đoán chừng nếu theo tuyến thế giới cũ, Lưu Trác có thể sống được trong hoàng cung chắc chắn phải ăn vô số cay đắng, cũng là vì từng ăn nhiều cái khổ như vậy, mới có thể trưởng thành thành nam chính mà liên minh hài lòng.
Nhạc Thiên buồn bực mất tập trung, phất tay áo ngồi trên giường êm, “Lại đây!”
Lưu Trác vốn định đứng dậy, nhớ lại cú đá vừa mới ăn, không đứng dậy nữa, dùng cả tay cả chân bò đến dưới chân Văn Nhạc Thiên, lục lạc trên cổ kêu leng keng.
Nhạc Thiên: …nhức đầu.
Nhạc Thiên vân vê một miếng bánh ngọt, “Há mồm.” Kệ nó đi, tạm thời cho bé ăn rồi tính.
Lưu Trác ngẩng đầu lên, ngậm miếng bánh Văn Nhạc Thiên cho, cũng không dám ăn ngay, đôi mắt to đến khác thường ướt đẫm nhìn Văn Nhạc Thiên.
Nhạc Thiên: Có chút tí tì ti đáng thương…
“Ăn.” Một tay Nhạc Thiên chống cằm, làm ra vẻ sâu hiểm khó lường.
Cổ họng gần như sắp dính lại vì nuốt mẩu bánh dính mồ hôi, Lưu Trác giơ tay cầm bánh, mắt vẫn liên tục nhìn chằm chằm vào Văn Nhạc Thiên, ăn từng ngụm từng ngụm một. Trên mặt cũng không hiện ra vui vẻ ngọt ngào gì cả, dường như chỉ cần Văn Nhạc Thiên kêu dừng, hắn sẽ lập tức ngừng lại.
Nhạc Thiên: Cái thằng bé nóng ruột trong cái thế giới sốt cả ruột này…
__
(1) hoàng nhị đại: 皇二代, hoàng chỉ hoàng đế, nhị đại là đời con, đời thứ hai.