
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Ngoại truyện 12
Thế giới 19: Công tử tân thời ngoại truyện
Kim Khải Minh lo lắng bất an ngồi trong xe, sắc mặt trắng bệch, đôi mắt xuyên qua cửa sổ xe nhìn tòa nhà to lớn trước mặt, chân hơi run lên, viền quần tay bị rung thành đường sóng lợn.
Hác Thiên Văn cau mày nói: “Run cái gì, dầu gì cậu cũng xuất thân thiếu gia, nên có dáng vẻ của một thiếu gia.”
Kim Khải Minh xuất thân là thiếu gia không sai.
Nhà họ Kim kinh doanh sợi bông, việc kinh doanh không lớn không nhỏ, cũng coi như là phú hào một phương, còn có tí họ hàng xa với Hác gia. Chuyện buôn bán trong nhà hơi gặp vấn đề, Kim Khải Minh bèn đến xin Hác Thiên Văn hùng bá một cõi này giúp một tay.
Không ngờ Hác Thiên Văn vừa thấy cậu ta lập tức vỗ đùi, trợn tròn cả mắt, liên túc nói”: “Giống, quá giống!”
Kim Khải Minh còn chưa kịp nói rõ ý đồ đến đây, đã bị Hác Thiên Văn chộp đến sửa sang môt lượt, thay từ trên xuống dưới thành một bộ đồ nhã nhặn, rồi bị Hác Thiên Văn lôi đi gặp Phó Tư lệnh, Phó Tranh.
Trên đường đi, Hác Thiên Văn mới nói rõ với cậu ta. Thực ra một năm trước một người cháu của Phó Tư lệnh mới mất, cậu ta trông giống cháu của Phó Tư lệnh đôi phần, Hác Thiên Văn bèn để cậu ta đi an ủi Phó Tư lệnh đau buồn thử xem sao.
Kim Khải Minh không hiểu một người cháu trai đã chết, còn qua một năm rồi, thì có cái gì quá đau buồn để cần phải an ủi. Tên tuổi của Phó Tranh cậu ta đã nghe như sấm bên tai từ lâu, nổi tiếng là con người hiểm ác, giết người không chớp mắt.
“Chú Hách,” Kim Khải Minh dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn về phía Hác Thiên Văn, “Con hơi sợ.”
“Sợ cái gì, có tôi ở đây, dù sao cũng không ăn thịt cậu.” Hác Thiên Văn vuốt nhẹ ống quần một cái, mắt đánh giá Hác Thiên Văn từ trên xuống dưới. Giống đúng là giống thật, da trắng mắt to miệng anh đào, cũng từng đi du học, có điều quá nhút nhát, không có vẻ kiêu ngạo của thằng nhóc kia. Mà chẳng trách Kim Khải Minh được, Kim Khải Minh là con vợ bé, ít nhiều gì cũng có chút rụt rè.
Hác Thiên Văn vỗ vỗ vai cậu ta, “Một lát nữa nhìn thấy Phó Tư lệnh, sống lưng đứng thẳng lên, cứ coi hắn thành… thành tài xế nhà cậu, nói chung là dù sao cũng không được sợ hắn, biết chưa?”
Kim Khải Minh nuốt nước miếng, lắp bắp nói: “Biết, biết rồi ạ.” Giơ tay cầm khăn tay cẩn thận lau mồ hôi trên đầu.
Hác Thiên Văn lắc lắc đầu, nghĩ thầm cái thần không giống nhưng cái hình thì giống, chút ít có còn hơn không.
Một năm trước, Hạ Nhạc Thiên bất ngờ rơi xuống nước, cứu lên được đã không còn thở nữa, Hác Thiên Văn đọc báo thấy cáo phó mà giật hết cả mình.
Khi đó Hội Hòa đàm mới vừa kết thúc, vài Tư lệnh đàm luận không được vui vẻ cho lắm, tên Phó Tranhh tính tình nóng nảy đó suýt chút nữa đã rút súng với người trong buổi họp đó rồi, dưới tình hướng mà sau này người nào về địa bàn của người đó rồi, ai dám manh động? Hác Thiên Văn cũng kiềm chế không dám đến Miên Thành.
Sau đó thế cuộc hòa hoãn chút ít, Hác Thiên Văn mới góm ghém nhẹ nhàng đơn giản đến thăm Phó Tranh một lần.
Thoạt nhìn Phó Tranh không có gì thay đổi, chỉ là hơi gầy đi, trông cũng già hơn, năng lượng hăng hái trong mình cũng phai nhạt đi. Hác Thiên Văn cũng dẫn binh, vừa nhìn dáng vẻ của Phó Tranh là biết hắn bị thương ở gốc, nói năng chậm rãi nặng nề, hết sức khiếp người.
Hác Thiên Văn nói chuyện với hắn được hai câu đã không nói được nữa.
Há miệng “ừm”, ngậm miệng “à”, thế thì còn cái gì để nói nữa.
Hắn biết Hạ Nhạc Thiên.
Một tên nhóc rất giỏi.
Nội tình của Phó Tranh hắn cũng rất rõ ràng, không thân không thích, chỉ còn lại một mình Phó Thiên Tiên thì là một đứa con gái, nào tri kỷ được như nhóc con Hạ Nhạc Thiên. Giờ Hạ Nhạc Thiên mất rồi, đối với Phó Tranh mà nói thì không khác gì mất đi một đứa con trai, Hác Thiên Văn rất hiểu Phó Tranh cũng rất tội nghiệp cho Phó Tranh, có điều không biết nên làm như thế nào để giúp Phó Tranh đi ra.
Phó Tranh cứ nửa chết nửa sống như vậy, kéo theo Phó Minh Phong hốc hác gầy người theo, mặt mày tối tăm, thậm chí nhìn thấy Hác Thiên Văn cũng không tươi cười.
Hác Thiên Văn đau lòng muốn chết.
May là trời không tuyệt đường người, không phải khéo quá sao, để hắn gặp được Kim Khải Minh giống với Hạ Nhạc Thiên đến vậy.
Người hầu của Phó gia đẩy cửa đi ra trả lời, “Hác Tư lệnh, Tư lệnh nhà tôi nói hôm nay trời nóng, ngài ấy buồn ngủ, không tiếp khách.”
Hác Thiên Văn cả giận: “Nói cái khỉ gió gì hả, con gái mới lớn hay gì? Trời nóng không tiếp khách, đi gọi nữa, tôi dẫn người đến cho hắn, ít nhất
Hắn thả cái gì dương cái rắm đâu, tiểu cô nương? Trời nóng không tiếp khách, lại đi gọi, ta cho hắn mang theo người, chí ít hắn cũng phải gặp mặt một lần rồi nói!”
Hác Thiên Văn khẽ nghiêng về phía trước, để lộ Kim Khải Minh bị chắn đằng sau, Kim Khải Minh lộ mặt sợ hãi gật gật đầu với người hầu của Phó gia.
A Quan nhất thời choáng váng, mặt biến sắc, kinh ngạc nhìn về phía Hác Thiên Văn.
Mặt Hác Thiên Văn lộ vẻ tự mãn, “Nhanh đi gọi người.”
A Quan chần chờ một chút, lốp xe dưới đất bị nắng chiếu bốc khói, cô thấp giọng nói: “Đi theo tôi.”
Phó Tranh quả thật là trời nóng chẳng muốn cử động.
Giờ hắn lười.
Trời nóng không muốn cử động, trời lạnh lười cử động, làm chuyện gì cũng thấy lười nhác thây. Giờ hắn đang nằm trên giường, chân mang tất nilong bằng vải mỏng màu xanh nhạt nhẹ nhàng lắc, mắt liếc nhìn chiếc đàn dương cầm bên cạnh, nhìn lúc chợt hơi cười. Điều chỉnh lại tư thế nằm nghiêng người qua, khóe miệng đọng ý cười chuyên tâm nhìn cây đàn dương cầm kia.
Trí nhớ của hắn quay ngược lại một năm trước, Hạ Nhạc Thiên mặc áo sơmi trắng, trên cổ tay mang một cái đồng hồ hợp thời trông rất xinh đẹp, ngón tay dài nhỏ bấm phím đàn ding ding dong dong, êm tai vô cùng. Thi thoảng lại ngẩng đầu lên, trong mắt mang vẻ khoe khoang rất đẹp đẽ, “Chú tư, con đàn hay không?”
Phó Tranh đang say sưa trong ký ức như giấc mơ, lệ nóng đọng trên vành mắt, khóe miệng từ từ cong lên.
Vừa nghĩ tới Hạ Nhạc Thiên, lúc nào hắn cũng thấy rất vui.
Hạ Nhạc Thiên mất rồi, song những gì còn đọng lại trong lòng hắn vẫn sáng ngời, ngọt thơm, dù là lúc nào đi chăng nữa, hắn cũng sẽ không bao giờ thấy đau khổ vì nhớ đến Hạ Nhạc Thiên. Một người tốt như vậy, hắn từng có được một người tốt như vậy, thật sự chỉ ngẫm lại chuyện đó thôi đã khiến hắn hạnh phúc rồi.
Phó Tranh trở mình, giơ tay lên xóa đi nước mắt trên khóe mắt, yên lặng nhìn lên nóc màn. Kiểu hoa này là do Hạ Nhạc Thiên chọn, màu sắc đơn giản, hoa văn rõ ràng, như áng mây trên trời, lại vừa giống như đóa hoa rực rỡ trên núi, là vẻ đẹp Phó Tranh không hình dụng dược. Phó Tranh vươn tay lên, tìm kiếm trong không khí, những điều tốt đẹp trong ký ức ấy như dòng sông đưa tình chảy xuôi quanh hắn, khiến hắn lòng không đậu khép hai mắt lại.
“Tư lệnh,” A Quan đứng ngoài cửa, giọng nói hơi xa xôi, “Ngài xem ai đến thăm ngài này.”
Phó Tranh rút tay về, lười biếng đặt bên hông, một chân co lại, mắt vẫn nhắm không nhìn qua cô.
Kim Khải Minh dưới ám chỉ của người hầu Phó gia và ánh mắt cổ vũcủa Hác Thiên Văn, lấy hết dũng khí nhấc chân bước vào trong phòng. Giày da giẫm trên đất phát ra âm thanh không nặng không nhẹ, Kim Khải Minh thấy tiếng đó giống như là tiếng tim mình đập, thình thịch thình thịch căng thẳng đến mức sắp nhảy vọt ra.
Một người đàn ông dáng người cao dong dỏng ánh vào mi mắt Kim Khải Minh.
Kim Khải Minh hơi giật mình, cậu ta còn tưởng Phó Tranh giống như Hác Thiên Văn cùng là kiểu người tướng tá cao lớn thô kệch. Không ngờ là Phó Tranh… cho dù là dáng dấp hay là tư thái đều có thể nói là dáng vẻ phong lưu mặt mũi đẹp trai. Khuôn mặt gầy gò đường nét sắc bén, thế nào phong độ của một đại tướng, cuối cùng Kim Khải Minh cũng biết được.
Phó Tranh mở mắt ra, thoáng không kiên nhẫn quay mặt sang, ánh mắt khi chạm vào mặt của Kim Khải Minh nhất thời ngưng lại.
Kim Khải Minh bị ánh mắt sắc bén hắn nhìn chằm chằm tới co rụt vai lại, nhớ tới lời căn dặn Hác Thiên Văn, lại cố gắng trấn định ưỡn thẳng sống lưng, “Phó Tư lệnh.”
Phó Tranh yên lặng nhìn cậu một chốc, chậm rãi ngồi dậy, hai chân co lại, mày kiếm khóa chặt, “Ai cho cậu vào.”
Kim Khải Minh sợ hết hồn trước giọng điệu nghiêm khắc của hắn, hoang mang nói: “Tôi, tôi, được Hác Tư lệnh, không, được người hầu nhà ngài…”
Hác Thiên Văn đứng ngoài cửa nghe Kim Khải Minh nói năng lộn xộn, vội vã đi vào hòa hoãn, “Phó Tranh,” Hác Tư lệnh cười hì hì tiến đến, vừa đi vừa nói: “Đây là cháu trai bà con xa nhà tôi, ở nước ngoài về,” Khuôn mặt tươi cười của hắn khi đối diện với thần sắc lạnh lùng của Phó Tranh thì thoáng cứng lại, “…muốn đến Miên thành làm ăn chút.”
Bầu không khí trong phòng rét lạnh đến mức khóe miệng Hác Thiên Văn còn thấy đau, ánh mắt Phó Tranh nhìn hắn như muốn ăn thịt người.
“Cút,” Phó Tranh điềm nhiên nói, “Tôi đếm tới ba, cậu còn đứng đây, tôi đập cậu chết trước, rồi đập chết cậu ta.”
Kim Khải Minh bị linh hồn ác liệt dưới lớp mặt nạ mỹ nam đó dọa sợ bật hét lên một tiếng, không quay đầu lập tức bỏ chạy.
Hác Thiên Văn chỉ tiếc mài sắt không nên kim la lên theo bóng lưng hoảng hốt chạy vội đi của Kim Khải Minh: “Cậu chạy làm gì, Phó Tư lệnh đùa với cậu thôi!”
“Ai nói với cậu tôi đùa?” Phó Tranh lười biếng rút cây sút bên eo, đập một cái, “Mẹ nó tôi cho mỗi người một súng, bắn thằng chó chết cậu trước, để bố mày tiêu khiển.”
Hác Thiên Văn đứng lại, quay đầu lại cả giận: “Phó Tranh, anh nói cái gì đó!”
“Tôi bảo cậu là thằng chó chết,” Phó Tranh nói rõ ràng, “Đồ chó chết.”
Hác Thiên Văn bị lời th* t*c thấp kém của Phó Tranh chửi tức đến mức suýt nữa quay lưng đi, “Anh, anh… con bà nó đồ tục tiểu!”
Phó Tranh cười lạnh một tiếng, “Tục? Còn tục hơn được nữa đấy, Phó Minh Phong!”
Hác Thiên Văn căng thẳng, giơ chân nói: “Anh kêu Minh Phong lên làm gì!”
Không bao lâu sau Phó Minh Phong đã xuất hiện trong phòng, thẳng lưng cúi chào Phó Tranh, “Báo cáo tư lệnh!”
“Mẹ nó trong phòng ngủ tôi, con mẹ nó ai cậu cũng để vào được, coi cái nhà này của tôi là gì? Chợ bán rau hả?” Phó Tranh chửi như pháo liên thanh, Phó Minh Phong da mặt mỏng, bị mắng đỏ cả mặt, đầu sắp gục tới đất, “Tư lệnh, tôi sai rồi.”
“Cút đi ăn roi đi.” Phó Tranh giọng điệu tàn nhẫn.
“Vâng.” Phó Minh Phong kính lễ vừa định đi ra, Hác Thiên Văn cuống lên, vội vàng dang rộng hai tay cản lại, la với Phó Tranh: “Ây, tôi chọc anh, tại sao anh lại xả lên người Minh Phong chứ, sao con người anh ngang ngược không lý lẽ gì hết vậy!”
“Hác Tư lệnh, xin ngài tránh ra.” Phó Minh Phong sầm mặt nói.
“Tại vì nó họ Phó.” Phó Tranh lạnh nhạt nói, “Đi ra ngoài! Đánh ngay bên ngoài!”
Hác Thiên Văn nhìn thấy Phó Minh Phong nằm ở ngoài ăn roi, đau lòng chết đi được, nằm bò lên đầu giường Phó Tranh, xoa tay xin khoan, “Phó Tranh, Phó Tư lệnh, ông nội Phó à, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi, tôi c*̃ng có ý tốt thôi, tôi thấy thằng nhóc đó giống Hạ Nhạc Thiên như thế…”
“Câm miệng!” Phó Tranh căm ghét nói, “Cha cậu chết rồi, tôi tìm người giống cha cậu, để làm cha cho cậu nữa, cậu có nhận không?”
Hác Tư lệnh phút chốc nghẹn lời, lắp bắp nói: “Chuyện đó sao mà giống được?”
“Có cái gì không giống, ” Phó Tranh giương mắt nhìn lên màn giường, chậm rãi nói, “Em ấy là người không thể thay thế được.”
Hạ Nhạc Thiên là Hạ Nhạc Thiên, cho dù vẻ bề ngoài có giống đi nữa, thì suy cho cùng vẫn không thể thay thể được vị trí của Hạ Nhạc Thiên trong mắt hắn. Không, ngay cả cái từ “thay thế” đó cũng là sỉ nhục với tình cảm hắn dành cho Hạ Nhạc Thiên.
Phó Tranh càng nghĩ càng căm tức, nói với Hác Thiên Văn đang ngồi dưới đất: “Cậu có suy nghĩ như thế, thì cả đời này Minh Phong cũng không lọt mắt cậu. Chờ xem đi, hai ngày nữa tôi tìm vợ cho nó, trông nhà trông cửa cho nó, để thằng chó chết cậu tự đi mà tìm ai đó giống với Phó Minh Phong chung sống qua ngày đi.”
lúc này Hác Thiên Văn mới mặt mày choáng váng, khóc trời đập đất xin Phó Tranh giơ cao đánh khẽ, hắn thật sự có ý tốt, nào có ngờ lại tự kéo vạ vào thân mình. Nằm dưới đất gào thét với Phó Tranh cả buổi, Phó Tranh vẫn thờ ơ không động lòng, “Mẹ nó đừng sủa nữa, cút ra ngoài.”
“Nhanh, nhah cút, ” Phó Tranh đột nhiên đứng dậy, chân liên tục vừa đá vừa đạp đuổi Hác Thiên Văn ra ngoài, vừa đóng cửa một cái, cơn tức qua đi mới lên giường nằm tiếp. Ngẫm lại vẫn thấy tức, nhỏ giọng thì thầm, “Bé con, em đừng giận nhé, chú tư không có suy nghĩ đó, chú tư có em.”
Hác Thiên Văn còn ở bên ngoài lằng nhà lằng nhằng khóc lóc sướt mướt với vệ sĩ đánh Phó Minh Phong.
Bên ngoài ồn ào không ngớt, cây quạt trong phòng không nhanh không chậm quay, khí trời nắng nóng chói chang thổi vào Phó Tranh. Phó Tranh chậm rãi nhắm hai mắt lại, trong lòng rất bình tĩnh, hắn có hồi ức bầu bạn, đủ để chống chọi đến già.