
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
☆, Chương 309
Thế giới 20: Quân vương mất nước 4
Tạ Doanh cả đêm không ngủ, nằm dưới long sàng, vừa hoảng sợ vừa thấy xấu hổ, cắn môi ch** n**c mắt không ngừng. Không biết qua bao lâu, cuối cùng trên long sàng cũng có tiếng động, một làn hương kéo đế, cô lập tức nhắm hai mắt lại.
Là tiếng bước chân của hai người, một nhẹ một nặng, đến khi mùi hương xa hơn một chút thì Tạ Doanh không kiềm được hé đôi mắt mông lung nước mắt, bóng người màu đen nửa tựa vào người thiếu niên, dường như vẫn chưa tỉnh ngủ. Thiếu niên đỡ người đó đi vào bình phong, sau đó Tạ Doanh nghe thấy một tiếng bạt tai lanh lảnh, cô không khỏi kéo chăn hơi run lên.
Thiếu niên bước ra từ sau tấm bình phong.
Tiếng nước chậm rãi truyền đến, mặt Tạ Doanh hơi ửng đỏ.
Một lát sau, bóng người màu đen từ sau tấm bình phong xuất hiện, Tạ Doanh nhanh chóng nhắm mắt lại, hai người lại lên long sàng, bên trên ngập tràn yên tĩnh.
Tạ Doanh biết nên tự xem mình như một khúc gỗ không nhìn thấy cũng không nghe thấy gì, nhưng sự im lặng như nghẹt thổ khiến nỗi lòng cô kinh hoảng không thôi, hoàn toàn không khống chế của ánh mắt của mình ngước nhìn lên trên.
Tấm màn đỏ thắm viền vàng phủ trên long sàn, một bóng người cuộn tròn ở một chân giường, như con chó con mèo đang trông chủ vậy.
Lưu Trác…
Trong đầu Tạ Doanh nhiều lần suy tư về cái tên quen thuộc một cách khó hiểu, sau đó trong đầu chợt lóe lên —— hoàng tử Lưu Trác!
Tạ Doanh bị nhốt trong hậu cung hoàn toàn không hay biết gì về bên ngoài, cô không bao giờ ngờ rằng hoàng tử Miễn quốc lại trở thành một người như thế này trước mặt hoàng đế Ung quốc…
Trong lúc bối rối cực hạn, Tạ Doang không biết mình thiếp đi từ lúc nào, cô bị Lưu Trác đá tỉnh. Vừa mở mắt ra đối diện với khuôn mặt tuấn tú của cậu thiếu niên vô thức hé môi gọi: “Điện hạ…”
Lưu Trác ngây ngẩn trước tiếng gọi đã lâu rồi không được nghe, song thần sắc nhanh chóng trở lại vẻ lạnh lùng, một tay nắm cánh tay để lộ ra bên của Tạ Doanh kéo mạnh. Tạ Doanh cắn vào lưỡi mới nuốt được tiếng kêu, dao nhỏ sắc bén cắt ngón tay cô, dúi vào tấm khăn trắng tinh. Giọng nói thiếu niên lạnh lẽo khàn khàn: “Kể từ hôm nay, ngươi là Tạ quý nhân của bệ hạ.”
Tạ Doanh rưng rưng gật đầu, run rẩy nói: “Ta hiểu rồi.”
Là một người thông minh, Lưu Trác hất tay của cô ra, lau sạch lưỡi dao cất vào trong tay áo, rồi cầm khăn đi ra ngoài.
Lần đầu Văn Nhạc Thiên triệu hạnh “tần phi”, tâm trạng rất tệ, ngồi trong ngự hoa viên nhìn Lưu Trác so chiêu cùng thị vệ, thỉnh thoảng lại cầm mấy chung trà ném vào hai người, cung nhân bên cạnh bổ sung thêm bất cứ lúc nào.
Lưu Trác gần như cả đêm không chợp mắt, hắn nằm co người bên chân Văn Nhạc Thiên, nào dám thật sự ngủ, lúc nào con tim cũng lơ lửng trên không. Vừa thấy hơi buồn ngủ lập tức véo mình một cái, nếu như thật sự ngủ thiếp đi, đè trúng Văn Nhạc Thiên, thì hắn làm gì còn mạng để sống?
Lên dây cót tinh thần so chiêu với thị vệ, còn phải đối phó với chung trà đập đến bât cứ lúc nào của Văn Nhạc Thiên. Mới thất thần, vai đã bị chung trà đập mạnh vào.
Nhạc Thiên: Bé, sao cưng thụt lùi!
Thị vệ đúng lúc thu nấm đấm sắp đánh vào mặt Lưu Trác lại, tức thì quỳ xuống nói với Văn Nhạc Thiên: “Bệ hạ thứ tội.” Lưu Trác là tâm phúc trước mặt bệ hạ, mặc cho bệ hạ đánh chửi nhưng bọn họ không thể tự tiện tổn thương.
“Rác rưởi.” Văn Nhạc Thiên lạnh lùng nói.
Lưu Trác cũng quỳ xuống, “Bệ hạ thứ tội.” Một tay đè chặt vai bị thương.
Văn Nhạc Thiên đứng dậy, căm ghét nói: “Quỳ đi.”
Nhạc Thiên một mình trở lại tẩm điện, lại bắt đầu ăn nói lung tung với hệ thống, “Phạt cậu ta quỳ bao lâu đây.”
Hệ thống: “Ít nhất cũng phải tới trưa.”
Nhạc Thiên: “Lâu thế!”
Hệ thống: “Hoặc là cậu cứ đánh một trận hèo đi.”
Nhạc Thiên: …cậu không muốn đánh hèo, đánh bằng hèo phải đánh vào mông, nhỡ đâu làm hỏng mất thì làm sao?
Hình tượng nhân vật này thật sự rất khó đối xử tốt với Lưu Trác, ngôn từ nhục mạ cho cái tát đá một cú là chuyện thường như cơm bữa, phạt quỳ đã là trừng phạt Nhạc Thiên cảm thấy nhẹ nhất rồi. Nếu ngay cả cái đó còn không có thì hình tượng sẽ vỡ mất.
Nhạc Thiên: Khó quá khó quá, cứ tiếp tục nuôi thế này, không nuôi thành thù chỉ có gặp ma mà thôi.
Lưu Trác quỳ trong ngự hoa viên, trong lòng cũng không thấy khó chịu, phạt quỳ thôi mà, hắn chịu được. Cúi đầu mơ mơ màng hơi thiếp đi, mãi đến khi một tiếng sét trên bầu trời vang lên đánh thức hắn.
Nhạc Thiên đang ăn dưa hấu trong điện: …sét đánh, trời mưa, có thể thu hồi em bé ở ngoài vào được không?
Mưa xối xả mưa tầm tã nói đến là đến, Nhạc Thiên hoảng hốt hỏi: “Hệ thống, làm sao đây?”
Hệ thống: “Không sao, mưa bụi.”
Đùng đùng đùng một tia chớp giật nữa kéo đến, bên ngoài điện vang ré lên một tiếng.
Nhạc Thiên: …
Hệ thống: “Nước mưa có tác dụng hỗ trợ hoa màu phát triển.”
Nhạc Thiên: …
Trong lòng Nhạc Thiên rất lo lắng cho Lưu Trác, lại không thể gọi vào, cứ đi qua đi lại trong điện, suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra được lý do nào không hỏng hình tưởng, gấp quá rất muốn đập chén.
Mưa xối xả làm ướt mái tóc dài của Lưu Trác, nước mưa theo phát quan của hắn chảy ào ào xuống, đánh vào người đau rát như roi rút. Hắn cắn răng vẫn kiên trì giữ tư thế bất động trong mưa to gió táp.
Cách đó không xa, một gốc cây quế lắc lư mấy cái rồi ầm ầm ngã xuống đất.
Lưu Trác hít sâu một hơi, nước mưa đau xót lập tức chui vào trong mũi, k*ch th*ch làm Lưu Trác sặc một cái, ho khan sù sụ. Nước mưa lại càng chui vào trong miệng, Lưu Trác ho đến mức mặt mày đỏ chót.
Không biết quỳ bao lâu, trong lúc hoảng hốt, cuối cùng cũng có thị vệ cầm dù đi đến, Lưu Trác ho một tiếng dữ dội, ngẩng khuôn mặt ướt đẫm lên, thị vệ nói: “Bệ hạ cho ngươi trở lại.”
“Vâng,” Lưu Trác loạng choà loạng choạng mà đứng lên, “Đa tạ bệ hạ.”
“Lưu Trác!”
Lưu Trác cảm giác mình như trôi dạt lên trời, cả cơ thể bay bổng, dường như trên trời đổ mưa đá, nện vào người hắn vừa lạnh vừa đau, bỗng chốc lại rơi vào ngọn lửa hừng hực, đốt cháy hắn gần như một nổ tung.
“A Trác, có mẹ bên con rồi, con sẽ không sao đâu.” Mẹ hắn đang dịu dàng v**t v* hắn.
“Mẹ…”
Nhạc Thiên rút bàn tay sờ trán Lưu Trán, thiếu niên nằm trên ghế quý phi, mặt màu đỏ bừng chỉ có môi là trắng bệch, mồ hôi rơi như mưa trên mặt, mày kiếm nhíu chặt, thoạt nhìn dáng dấp cực kỳ thê thảm.
Các cung nhân đều đang nhìn, Nhạc Thiên quyết nhẫn tâm, thẳng tay cho Lưu Trác một cái tát, “Đồ vô dụng.” Đột nhiên đứng dậy, nói với cung nhân: “Truyền ngự y.”
“Vâng.”
Khi Lưu Trác tỉnh lại đã qua nửa đêm, cả người đau buốt nhức nhối, nhất là vai và lồng ngực, đau đớn âm ỉ kéo dài, thở muốn gần như không ra hơi. Hắn mở mắt ra nhìn thấy mình đang nằm trên ghế quý phi trong điện, nhanh chóng lảo đảo bò xuống, mang giày vào, loạng chòa loạng choạng bước đến long sàng.
Văn Nhạc Thiên đang say ngủ, khuôn mặt trắng như trứng gà bóc luôn luôn lạnh lùng toát lên nét trầm lắng, không tối tăm như lúc cậu tỉnh táo, chỉ có sự xinh đẹp thuần túy.
“Bệ hạ…” Lưu Trác vừa lên tiếng, một làn hơi nóng tức khắc phả ra, hắn thử sờ lên vầng trán nóng bỏng của mình, chậm rãi nằm xuống vị trí cũ dưới long sàng của mình, cuộn mình lại thành một cục.
Lúc Nhạc Thiên mơ mơ màng màng đi tiểu đêm đá chân trúng Lưu Trác mềm nhũn thì giật mình hết hồn, phút chốc tỉnh táo lại. Lưu Trác đang co quắp dưới giuồng sắc mặt vẫn còn đỏ ửng, bờ môi khô nứt hơi hé ra.
Nhạc Thiên thẳng chân đá hắn một cái, Lưu Trác giật thót cả mình, cố gắng mở mắt ra, màu đen quen thuộc đập vào mi mắt, hắn nhanh chóng bò dậy, “Bệ hạ, Lưu Trác hầu hạ ngừi…” Hai tay nâng cánh tay Văn Nhạc Thiên lên, Nhạc Thiên vừa khiếp sợ vừa tức giận, giơ tay lại cho Lưu Trác một cái tát, “Thứ khốn kiếp!”
Lưu Trác đang sốt đến mơ hồ, bị một cái tát ngày xưa không đau không ngứa đẩy ngã xuống đất.
Nhạc Thiên lập tức lại truyền cung nhân và thái y.
Lưu Trác tỉnh lại lần nữa thì phát hiện ra mình đang ở một cung điện xa lạ, trong lòng nổi cơn khủng hoảng, vén chăn lên bước xuống giường, cung nhân bưng thuốc vào vội kêu: “Lưu Trác, đừng đứng dậy!”
“Bệ hạ đâu?” Lưu Trác khàn khàn hỏi.
Cung nhân bưng chén thuốc lên, “Bệ hạ tức giận, yêu cầu ngươi nghỉ cho hết bệnh rồi hẳn quay lại hầu hạ, ngươi bệnh thế này rồi, sao còn dám chạm vào bệ hạ?”
Lưu Trác mặt cúi thấp, nhẹ giọng nói: “Là ta hồ đồ rồi.”
Cung nhân nói: “Ngươi cũng không cần phải lo lắng, bệ hạ sủng ái ngươi, đây là chuyện tất cả mọi người đều biết, nghỉ ngơi cho khỏe người, rồi quay lại bên cạnh bệ hạ.”
Lưu Trác “ừm” một tiếng, nói với cung nhân bưng thuốc: “Đa tạ.”
Hắn căng thẳng quá. Hắn chỉ sợ mình vừa rời khỏi tầm mắt của Văn Nhạc Thiên, Văn Nhạc Thiên sẽ quên hắn bất cứ lúc nào, chắc là do sốt cao nên đầu óc không được rõ ràng, chỉ nằm ở đó theo bản năng. May là không có bò lên trên long sàng, Lưu Trác âm thầm vui mừng bảo bụng.
Bệnh tới thì như núi đổ, chẳng qua là một cơn nóng sốt, Lưu Trác dưỡng bệnh bảy ngày mới khỏi. Trong lòng hắn đã hết mực lo lắng, ngự y vừa nói không sao, lập tức chạy về trong điện.
“Bệ hạ, Lưu Trác cầu kiến.”
Nghe thầy tiếng thông báo của cung nhân, con tim kinh hoảng của Lưu Trác mới thoáng yên xuống, đứng bên ngoài cửa điện lại sinh ra từng chút nhớ nhung.
Đương khi hắn cảm thấy ngạc nhiên với sự nhớ nhung của mình thì trong điện truyền ra tiếng cười, Lưu Trác giật mình thảng thốt, giọng cười đó rất giống của Văn Nhạc Thiên.
“Lưu Trác, bệ hạ cho phép ngươi vào điện.” Cung nhân đẩy cửa điện ra nói.
Nghe được mùi huân hương nồng nặc quen thuộc, Lưu Trác cười nhẹ nói: “Đa tạ.” Bước chân gấp rút tiến vào trong điện, Văn Nhạc Thiên đang đứng đằng sau ngự án vẽ tranh. Bên cạnh cậu là một nam tử không quá cao, đầu đội quan mã não trắng loáng, trên mặt mang nụ cười hiền hòa như gió mùa xuân, dáng dấp phong độ của người tri thức, Lan Đình nói không đúng sao ã?”
“Đâu chỉ là không đúng, quả thực là nói xằng nói xiên.” Văn Nhạc Thiên cười ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lưu Trác sắc mặt lại lạnh xuống, “Khỏe rồi?”
Lưu Trác vội quỳ xuống hành lễ, “Lưu Trác đáng chết, xin bệ hạ thứ tội.”
“Ngươi quả là đáng chết, chỉ dính một trận mưa đã ngã xuống, mới thế đã không dùng được rồi, cô đúng là bỏ phí nhiều tâm tư bồi dưỡng ngươi như vậy,” Văn Nhạc Thiên buông bút, nam tử bên cạnh đưa khăn cho cậu lau chùi, “Sao còn chưa cút lại đây.”
Lưu Trác đứng dậy, nghiêm nghị nói: “Vâng.”
Hai người đứng hai bên trái phải của Văn Nhạc Thiên, Văn Nhạc Thiên lại không hề cần hai người họ hầu hạ, cậu muốn tắm rửa.
Ngoài bể, Lưu Trác và nam tử sóng vai đứng thẳng, hòa nhã hỏi: “Lưu Trác bệnh nhiều ngày, không biết bên cạnh bệ hạ có người mới đến, xin hỏi cao danh quý tính?”
Nam tử kia khách khí trả lời: “Bỉ nhân Mạnh Lan Đình, điện hạ không cần khách khí.”
Lại một người gọi hắn là điện hạ, Lưu Trác nhẹ giọng nói: “Ta không phải điện hạ, gọi ta Lưu Trác là được rồi.”
Nhạc Thiên cố ý tìm Mạnh Lan Đình đến, vốn là một vị nhạc sĩ trong cung, trinh độ thư họa cũng không bình thường. Nhạc Thiên điều hắn đến đây, là để tính M của Lưu Trác không quá mạnh, cậu cũng không muốn thật sự nuôi Lưu Trác thành tôi tớ tuyệt đối trung thành.
Không mất mấy ngày Lưu Trác đã biết rõ thân phận của Mạnh Lan Đình, chỗ Mạnh Lan Đình thay hắn cũng không nhiều. Những lúc Văn Nhạc Thiên muốn vẽ tranh viết chữ, hầu cận là Mạnh Lan Đình, phần lớn thời gian người hầu bên cạnh Văn Nhạc Thiên vẫn là hắn, khi Văn Nhạc Thiên muốn “sủng hạnh” Tạ Doanh thì hắn vẫn có vị trí trên long sàng.
Trên long sàng, Lưu Trác nhắm nửa mắt dựa vào bên chân Văn Nhạc Thiên, thần sắc thuần khiết song chết lặng. Hắn bệnh một lần, nằm mơ thấy mẹ hắn khi còn sống, không phải là vui, vì những năm tháng hắn sống cùng mẹ đó dịu dàng ít ỏi đến đáng thương, chỉ có nhục nhã quở trách và tránh né, hắn trốn dưới người mẹ, có thể bớt ăn vài cú đấm đá.
Mũi ngập tràn mùi hương nồng trên cơ thể Văn Nhạc Thiên, mùi hương này chỉ có trên người Văn Nhạc Thiên, hòa lẫn với hương trong điện, huân hương trên y vật của cậu, có lẽ còn có cả mùi thơm từ chính thân thể cậu.
Đối với Lưu Trác mà nói, mùi hương này là mùi hương của chết chóc, mỗi một ngày ở bên Văn Nhạc Thiên, nỗi sợ hãi đối với cái chết như một con thú hoang, từng giây từng phút không ngừng đuổi theo hắn.
Văn Nhạc Thiên trở người, tấm chăn mỏng hất lên, để lộ ra một đôi chân trắng nõn nà.
Lưu Trác kinh ngạc nhìn.
Việc mà đôi chân đó hay làm nhất đó là tàn nhẫn đạp hắn, đôi chân mà hắn ngày nào cũng đi giày thay vớ cho, dáng hình đôi bàn chân kia gần như khắc ghi trong lòng hắn.
Lưu Trác ngắm nhìn nó, con tim phập phồng, đập lên từng nhịp thình thịch, một nỗi hoảng hốt không nói nên lời dâng lên trí óc. Bên trong tấm màn đỏ thẫm, giữa không gian đen kịt có một vệt trắng óng ánh, mờ mờ ảo ảo tỏa ra hương thơm thoang thoảng, Lưu Trác như ma xui quỷ khiến đưa ra, khoảnh khắc ngón tay sắp chạm đến mu bàn chân đó thì bất chợt ngừng lại đúng lúc.
Kinh hoảng trong lòng bất tri bất giác di chuyển xuống h* th*n.
Lưu Trác hít sâu một hơi, đè lên con tim hoảng loạn của mình, hắn trưởng thành rồi.