
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
☆, Chương 302
Thế giới 19: Công tử tân thời 14
Phó Tranh bảo vệ Miên thành, song lại không quá quen thuộc Miên thành. Cuộc sống của hắn ngoại trừ bộ Tư lệnh ra thì chỉ có Phó trạch, không có d*c v*ng giao lưu với người nổi tiếng nào cả. So với việc nhìn bọn họ vác khuôn mặt cười giả lả oan ức như cô thiếu nữ con nhà lành bị ép làm gái nói chuyện với hắn, thì hắn thà ở nhà ăn thêm hai bát thì hơn.
Đường phố Miên thành ngày hè hoa tươi nở rộ rực rỡ, tầng tầng lớp lớp lá xanh bò đầy tường ngoài bên rìa đường. Phó Tranh mặc thường phục, áo sơmi màu xám quần Tây dài màu đen, trên người hoàn toàn không cò trang sức đắt giá nào khác, song vẫn toát khí thế hơn người.
Hạ Nhạc Thiên không thể chịu được nóng, một cái quần lửng màu nâu thời thượng, để lộ một đoạn cẳng chân mịn màng trắng như trứng bóng, Phó Tranh đứng bên cạnh nhìn, bỗng nhiên nói: “Trên người em không mọc lông mấy nhỉ.”
Nhạc Thiên phút chốc đỏ mặt, giọng điệu của Phó Tranh không có gì đặc biệt, nhưng Nhạc Thiên lại vô cớ thấy ngại không chịu nổi, “dạ” một tiếng đội chiếc mũ màu nâu đang cầm trong tay lên.
Phó Tranh đưa tay tháo mũ của cậu đội lên đầu mình, Nhạc Thiên giật mình ngửa đầu, Phó Tranh chắp tay tự nhiên nói: “Em đội mũ, tôi không nhìn thấy em.”
Mũ của Nhạc Thiên nhưng Phó Tranh đội vẫn vừa, khuôn mặt nghiêm nghị đó của Phó Tranh lại đội mũ quý ông tinh nghịch, trái lại bổ sung cho nhau, “Chú tư, nhìn chú còn oai hơn thủ tướng (1) nữa.”
Phó Tranh nhướng mày, “Biết chú tư đẹp trai rồi?”
Hạ Nhạc Thiên cười cong mày lên: “Từ lần đầu tiên con gặp chú tư đã nghĩ là, trời, có người đẹp trai thế này sao, mặc quân trang nhìn oai phong đến vậy, không hổ là Tư lệnh.”
Phó Tranh chắp tay sau lưng ra vẻ tự nhiên khẽ mỉm cười, “Tôi cũng nghĩ vậy.” Lần đầu gặp Hạ Nhạc Thiên thì hắn cũng bị choáng ngợp trong giây lát. Một cậu công tử thật xinh đẹp, mắt mày như vẽ, hàng mi rất dài lại dày khẽ chớp một cái, trông vừa rụt rè vừa động lòng người.
Nhạc Thiên nghĩ là hắn đang tự khen mình, không tiếp lời nữa, khẽ mím môi mỉm cười. Phó Tranh thấy cậu cười, trong lòng lại thấy rất thích, rất muốn ôm cậu yêu thương một lúc thật đàng hoàng, lại lo lắng mình lúc nào cũng phơi bày tình cảm bằng những phương thức quá nông cạn, sẽ không để lại ấn tượng quá sâu trong Hạ Nhạc Thiên.
Hạ Nhạc Thiên là một cậu thanh niên sâu sắc, nội tâm chứa vô vàn tri thức và sự trọng nghĩa với đất nước, thông minh biết tiến biết lùi có lòng biết ơn. So ra thì hắn lại có phần nhạt nhẽo, chỉ là một tên nhà quê cục mịch, hơn nữa cười lên còn không đẹp.
Phó Trinh ngờ rằng Hạ Nhạc Thiên có mang chút ý muốn báo ân với hắn, bởi vì sau khi Hạ Nhạc Thiên đến Phó trạch, ngoại trừ hắn đánh đòn cậu một lần ra, thì thời gian còn lại đều đối xử với cậu rất tốt, gần như là không có gì không đồng ý.
Cứ như vậy cẩn thận hồi tưởng lại, Phó Trành càng lúc càng cảm nhận được tình cảm của hắn dành cho Hạ Nhạc Thiên.
Thì ra tình cảm của hắn với Hạ Nhạc Thiên là yêu thương đậm sâu.
Vậy thì cho dù có chết vì cậu cũng không oan uổng, ai bảo hắn yêu cậu chứ?
Phó Tranh không rành Miên thành, nên Nhạc Thiên bèn dẫn hắn đến một tiệm cà phê ăn bánh ngọt uống cà phê. Phó Tranh nâng tách lên uống một hớp, lập tức bị vị chua đắng kỳ lạ như đốt cháy khét làm giật thót cả mình, hắn ngạc nhiên song vẫn không biến sắc, ngoài mặt vẫn rất nghiêm túc, chỉ ung dung đặt tách cà phê trong tay sang bên. Dùng thìa xúc miếng bánh ngọt trước mặt do Nhạc Thiên gọi cho hắn, có điều múc hơi sâu quá, mất chút phong độ.
“Chú tư, uống được không?” Nhạc Thiên thấy hình như hắn nhíu nhíu mày.
Trong miệng Phó Tranh ngậm một miếng kem ngọt ngào, hòa tan vị đắng khó tả, chậm rãi nói: “Cũng được.”
Nếu như nói đắng, Hạ Nhạc Thiên chắc chắn sẽ lại xem thường hắn, cảm thấy hắn là ông già nhà quê chưa từng lên phố. Phó Tranh không cam lòng để ấn tượng cuối cùng trong lòng Hạ Nhạc Thiên về mình là một Tư lệnh quê mùa không biết cà phê, thế là lấy tâm trạng như hiến tế uống hết cả một tách cà phê, đương nhiên —— cũng ăn hết cả một cái bánh ngọt, cơ mà vẫn không đủ, đắng quá mà.
Vẻ mặt Hạ Nhạc Thiên hơi kinh ngạc, “Chú tư thích uống cà phê đen vậy ạ? Không thấy đắng sao?”
Phó Tranh làm bộ nghiêm trang tám gió không lay, không nói thích cũng không nói ghét, nét mặt ung dung sâu hiểm khó lường. Hắn như thế này trông rất đáng sợ, vì ngoại hình quá cao sang tuấn tú, nhưng không dọa được Hạ Nhạc Thiên, Hạ Nhạc Thiên cười đẩy hai cái bánh chưa ăn trước mặt mình sang, “Chú tư, con không ăn nổi, chú ăn giúp con đi.”
“Ừm.” Phó Tranh cầm thìa, xúc một thìa lớn nhét vào miệng, khi nào mới cảm thấy mùi vị chua đắng trong miệng vơi giảm đi một chút.
Trong những sở thích cao cấp của Hạ Nhạc Thiên, ngoại trừ đến tiệm cà phê, còn có đi nhà sách mua sách, đáng tiếc Phó Tranh không biết chữ, Hạ Nhạc Thiên không muốn làm hắn khó xử, đành đưa ra sự lựa chọn cuối cùng cho Phó Tranh, “Chú tư, chú muốn đi khiêu vũ không?”
Trước giờ Phó Tranh chưa từng có hứng thú với những nơi như là vũ trường, cho là vừa thấp kém vừa không thú vị. Điều này không trách hắn được, cấp dưới hắn có vài vị sĩ quan phụ tá thích đi vũ trường tìm gái nhảy (3), còn từng vì một cô gái nhảy nào đó mà đánh nhau trong quân doanh tranh giành người đẹp.
Ban ngày ở vũ trường rất yên tĩnh, sàn nhảy trống trơ, thưa thớt vài người ngồi trên sô pha tròn vây xung quanh, bất ngờ là rất yên ắng. Trên sàn nhảy chỉ có mấy người nhạc sĩ đang diễn tấu nhạc cụ phương Tây, ngoài ra cũng không có mấy cô gái mặc sườn xám xẻ đến bẹn đùi.
Tâm trạng Phó Tranh thoải mái hơn một chút, hai người ngồi xuống, Hạ Nhạc Thiên rất thuần thục gọi hai ly rượu Tây.
Phó Tranh nhìn thấy dáng vẻ nào giơ tay nào nhấc chân phóng khoáng của cậu, dường như đến lúc này mới thật sự hiểu được thân phận của Hạ Nhạc Thiên —— công tử cao quý tiêu sái.
“Em hay đến đây?” Phó Trinh hờ hững hỏi.
Nhạc Thiên cũng không kiêng dè gì, “Đúng vậy, con thích khiêu vũ.”
Phó Tranh chua xót trong lòng, còn chua hơn tách cà phê vừa mới uống. Hắn không muốn thể hiện ra một chút tí ti không hay nào của mình ngay trước mặt Hạ Nhạc Thiên, gắng gượng ra vẻ rộng lượng, bình tĩnh thong dong nói: “Hay lắm.” Trong lòng lại như lửa đốt tưởng tượng cảnh Hạ Nhạc Thiên khiêu vũ cùng với mấy cô gái xinh đẹp kia.
Hắn vờ rộng lượng, nhưng không có nghĩ là rộng lượng thật, giờ chỉ hận không thể lột đồ Hạ Nhạc Thiên —— làm một trận thật dữ dội.
Nhóc con không nghe lời.
Rượu đến rồi, đựng trong một cái ly hình tam giác ngược rất đẹp, bên trên cắm một cây dù nhỏ màu hồng, còn có một quả anh đào đỏ mọng, đỏ như môi Hạ Nhạc Thiên vậy.
Phó Tranh liếc sang, thấy Hạ Nhạc Thiên uống một hớp rượu, quả anh đào nho nhỏ chạm khẽ vào bờ môi mọng đỏ của cậu, như trao một cái hôn vái quả anh đào.
Hạ Nhạc Thiên nhấp môi một ngụm, đặt ly rượu xuống nói với Phó Tranh: “Chú tư, chúng ta đi khiêu vũ đi!”
Hạ Nhạc Thiên bảo ban nhạc chuyển một bài nhạc nhảy vui vẻ, cho tiền boa hào phóng, nên ban nhạc chơi nhạc rất hào hứng. Hạ Nhạc Thiên dắt tay Phó Tranh xoay tròn nhảy lung tung theo mình trên sàn nhảy không người, ban đầu Phó Tranh còn cứng nhắc —— hắn vẫn đang ghen. Nhưng khi Hạ Nhạc Thiên nhảy càng lúc càng hăng, hắn bỗng nhiên ý thức được, với cách nhảy lộn xộn này của Hạ Nhạc Thiên, chắc chắn không phải học với phụ nữ, thế là như trút được gánh nặng, cùng điên chung với Hạ Nhạc Thiên.
Hai người đẹp nhảy nhót lung tung trong sàn nhảy khơi dậy hứng thú của những người trong ban nhạc, tất nhiên chủ yếu là nhờ mớ tiền boa không ít của Hạ Nhạc Thiên, cố gắng chơi rất nhiều bài nhạc khiêu vũ vui tươi. Đến khi thấy bước chân Hạ Nhạc Thiên – người cho tiền boa – dần chậm lại không nhảy nữa, bèn đổi thành điệu waltz du dương một cách rất tự nhiên.
Những người còn lại trong vũ trường sớm đã bị hai người dọa chạy đi rồi, Hạ Nhạc Thiên dần lắng lại, một tay đặt trên vai Phó Tranh, để Phó Tranh ôm eo mình, từ từ dẫn dắt hắn xoay tròn lung tung không có mục đích trong sàn nhảy trống vắng.
Phó Tranh ngắm nhìn khuôn mặt lấm tấm mồ hôi của cậu, cực trắng và cực đỏ hòa lẫn, và cả đôi mắt to tròn đen lay láy, từ sống mũi đến đường cong bờ môi đều mềm mại đẹp đẽ như thế, một cậu công tử thật xinh đẹp. Phó Tranh rất muốn hôn cậu, nhưng mà ở bên ngoài nên hắn không tiện làm vậy.
Hạ Nhạc Thiên ngước đầu dường như nhìn thấu suy nghĩ của hắn, ánh mắt hai người nhìn nhau nóng bỏng, dùng mắt hôn nhau.
Đến cùng thì Phó Tranh vẫn không giả vờ được, dẫn cậu về lại lăn lên giường tiếp. Dù sao thì Hạ Nhạc Thiên cũng là một cậu nhóc mới mười tám, người có yếu hơn nữa thì vẫn trong độ trẻ trung mơn mởn, thời gian một buổi chiều nhàn nhã đã giúp cậu khôi phục tinh lực. Hai người lại có một màn ân ái nồng nhiệt, cả cơ thể ướt đẫm, cởi hết áo quần gọn gàng, như hai con người nguyên ôm chặt lấy nhau.
Thông qua sự ngoan hiền lần này của Hạ Nhạc Thiên, Phó Tranh đã có một lĩnh hội mới: Hạ Nhạc Thiên hẳn là biết hắn chuẩn bị đi Tuy Nam.
Phó Tranh nhất thời cảm thấy đau lòng, nghĩ bụng chắc là bởi vì vậy nên Hạ Nhạc Thiên mới chiều theo hắn như thế, như bán thân để hắn mặc sức bắt nạt. Nhất thời lại thấy có một chút gì đó vui mừng, Hạ Nhạc Thiên vẫn tin hắn là người tốt, tôn trọng đến hắn.
Tâm tư phức tạp của Phó Tranh cuối cùng cũng không nói ra hoàn toàn, chỉ hôn lên thái dương thấm mồ hôi của Hạ Nhạc Thiên, “Bé cưng, sau này em có còn lấy vợ không?”
Hạ Nhạc Thiên lẳng lặng đáp: “Không biết.”
Phó Tranh “ừm” một tiếng, trong lòng thư thả hơn đôi chút. Với chuyện đó, hắn không có ý định bày ra lòng rộng lượng dối trá của mình, cuộn bàn tay mềm nhũn như không xương của Hạ Nhạc Thiên lại, nói: “Vậy thì, em làm vợ của chú tư nhé.”
Hạ Nhạc Thiên không còn bao nhiêu sức lực, bộ dạng nửa nhũn ra, hàng mi dài đọng chút hơi nước lại càng có vẻ đen dày, “Để con… suy nghĩ thêm.”
Cậu không đáp lại ngay lập tức, Phó Tranh càng mừng hơn, điều này cho thấy Hạ Nhạc Thiên đang nghiêm túc suy nghĩ, chứ không phải là nói chung chung có lệ với hắn. Nồng nồng nhiệt nhiệt áp xuống, vẫn có ý định thể hiện yêu thương nông cạn đến cùng với Hạ Nhạc Thiên —— hắn bằng lòng chết trên người Hạ Nhạc Thiên.
Phó Tranh ra vẻ văn vẻ thất bại, triền triền miên miên không dứt trên người Hạ Nhạc Thiên gấp bội, thật sự đến mức như phát điên rồi vậy.
Không biết vì cớ gì, mà Hạ Nhạc Thiên rất bao dung với sự phát điên của hắn. Phó Tranh lòng như gương sáng biết lý do, nhưng lại không muốn tự nói rõ với mình, gấp rút ở trên giường vừa có một chút ép hỏi lại vừa có chút gì đó như khẩn cầu hỏi Hạ Nhạc Thiên, “Em yêu tôi không?”
Ý thức của Hạ Nhạc Thiên đã lơ lửng giữa không trung, bị Phó Tranh thúc bay loạn xạ bồng bềnh, mơ màng đáp một tiếng “dạ”. Phó Tranh mừng đến nỗi không biết đâu là hướng Bắc, bắn hết tinh lực của mình lên người Hạ Nhạc Thiên.
Nhưng mà sau khi kết thúc, lại cảm thấy mình có phần bi ai.
Quá nông cạn.
Phó Tranh sầu khổ nghĩ trong lòng: Hắn yêu Hạ Nhạc Thiên, mà cách thức thể hiện tình yêu của hắn ngoại trừ vô cùng vô tận dằn vặt Hạ Nhạc Thiên trên giường ra, thì chỉ còn một lối thoát… mà con đường gần như là đường chết.
Phó Tranh chưa từng thấy mình là một người lụy tình, bây giờ hành động thực tế lại chứng minh rằng hắn thật sự là một người lụy tình không sai không lệch, mà là kiểu lụy tình gần như thành bệnh. Vì không để Hạ Nhạc Thiên xem thường, hắn có thể lấy của cải và tính mạng của mình ra để chứng minh.
Nhạc Thiên trải bảy ngày có thể là những ngày tháng hoàn mỹ, buổi tối cuối cùng, Phó Tranh bảo cậu chơi đàn dương cầm cho hắn nghe.
Trong đêm tối sâu thẳm, không có đèn, chỉ có ánh trăng trắng bạc ló ra từ ô cửa kính chiếu vào từ muôn hướng, như ngọn đèn pha đánh vào cơ thể tr*n tr** của Hạ Nhạc Thiên.
Cậu mới vừa “tìm chết” một trận với Phó Tranh trên giường, hai chân ngồi mà vẫn còn đang run, ngón tay mềm nhũn không có sức, chầm chậm đàn Giấc Mộng Đêm Hè (3), làn điệu vừa trong sáng vừa vui vẻ.
Phó Tranh dựa vào đàn dương cầm, ánh trăng chiếu lên cơ thể như điêu khắc của hắn, thần sắc hắn điềm tĩnh, lẳng lặng lắng nghe Hạ Nhạc Thiên đàn xong, mới bế Hạ Nhạc Thiên dậy để cậu nằm ngửa lên đàn.
Chuyển động lúc nhanh lúc chậm tấu lên một khúc nhạc không biết tên, ting ting tang tang lộn xộn, còn kèm theo tiếng hai người th* d*c. Hạ Nhạc Thiên bấu chặt vai Phó Tranh, nước mắt không ngừng chảy từ trong mắt ra, hàng mi như có mưa rơi xuống, cả người lả đi.
Phó Tranh điên hết bảy ngày, rốt cuộc cũng điên đủ rồi, thực ra vẫn chưa đủ, chỉ là không còn cách nào khác. Ôm Hạ Nhạc Thiên ướt nhẹp như mới vớt dưới nước lên, trầm giọng nói: “Ngày mai tôi đi Tuy Nam.”
Nét mặt Hạ Nhạc Thiên không hề kinh ngạc, ngón tay mềm mại cẩn thận miêu tả khuôn mặt anh tuấn của Phó Tranh, nhẹ giọng nói: “Chú tư, con chờ chú.”
Mắt Phó Tranh chớp chớp, trên mặt không để lộ bao nhiêu cảm động hay là vui mừng, chỉ có trong tim là chảy ra một dòng máu. Cho dù Hạ Nhạc Thiên không yêu hắn đến thế, nhưng cũng có một chút là yêu hắn, chỉ vì một chút đó, Phó Tranh quyết định —— chẳng sá gì nữa!
__
(1) thủ tướng: Nguyên văn 大统领 –đại thống lĩnh – danh xưng tiếng Trung tương ứng dành cho người đứng đầu một nước ở các nước cộng hòa như Nhật, Hàn, tương đương với president.
Nguồn: baike.baidu.com
(2) gái nhảy: Gốc 小姐跳舞 – tiểu thư khiêu vũ, không tìm được từ nào nghe sang chảnh hơn nên để tạm, ai biết chỉ tui với nha.
(3) Giấc Mộng Đêm Hè: 仲夏夜之梦 – A Midsummer Night’s Dream
Giấc mộng đêm hè là bản overture cung Mi trưởng Op.26 của nhà soạn nhạc người Đức gốc Do Thái Felix Mendelssohn. Khi đó Mendelssohn mới có 17 tuổi. Chàng thanh niên Mendelssohn đã lầy cảm hứng từ vở kịch cùng tên của đại văn hào người Anh William Shakespeare. Sau này, Mendelssohn đã bổ sung một số tiết mục âm nhạc nữa (trong đó có Hành khúc hôn lễ nổi tiếng ở cuối màn 4) cho lần dàn dựng vở kịch nổi tiếng này tại Potsdam vào năm 1843.
Nguồn: vi.wikipedia.org