
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
☆, Chương 303
Thế giới 19: Công tử tân thời 15
Phó Tranh đi rồi, ra đi rất thẳng thắn quyết đoán, sáng sớm cũng không nói lời tạm biệt với Hạ Nhạc Thiên đang ngủ say. Tuy hắn yêu Hạ Nhạc Thiên, nhưng tuyệt đối không bao giờ hành động dây dưa lằng nhằng như một đứa con nít, mất mặt lắm. Trong lòng hắn có thể yêu Hạ Nhạc Thiên vô cùng vô cùng, song nhất định phải thể hiện ngang hàng với Hạ Hạ Nhạc Thiên, cũng chỉ cho phép mình hơi bộc lộ ra một chút ít như thế mà thôi.
Thế là khi Nhạc Thiên tỉnh lại, người đầu tiên nhìn thấy không phải Phó Tranh, mà là Phó Minh Phong.
Phó Tranh không yên tâm để Hạ Nhạc Thiên một mình ở lại Miên thành, bèn để lại cánh tay đắc lực mình tin tưởng nhất.
“Chú tư đi rồi…” Hạ Nhạc Thiên ngồi dậy, cổ tay còn đang run rẩy, môi cũng bị g*m c*n đến khó coi, vừa nhìn là biết tối hôm qua Phó Tranh ở lại đây làm chuyện hay ho gì rồi.
Phó Minh Phong mắt nhìn thẳng, “Vâng.”
Nhạc Thiên khẽ thở dài, cơ thể cậu được tắm rửa rất sạch sẽ mát mẻ, chắc là Phó Tranh tắm cho cậu lúc sáng, trong lúc mơ mơ màng màng cậu loáng thoáng cảm nhận được, Phó Tranh có hôn lên rốn cậu mấy lần.
Hai người đối diện nhau không nói gì rất lâu, Phó Minh Phong nói: “Hạ công tử, Tư lệnh cho cậu về nhà.”
“Về nhà?” Nhạc Thiên mông lung lặp lại, cậu gần như đã xem Phó phủ thành nhà của mình, khi này mới như vừa tỉnh giấc chiêm bao nói, “Được.”
Phó Minh Phong tự mình lái xe đưa Hạ Nhạc Thiên về nhà, nhưng không nán lại, thái độ bình thản nói với Hạ Nhạc Thiên: “Nếu cậu có gì khó khăn, cứ cho người đến bộ Tư lệnh tìm tôi.” Ngoại trừ viên Đại tướng Phó Minh Phong này ra, Phó Tranh còn để lại một đội thân binh không ít người.
Nhạc Thiên gật gật đầu, bước xuống xe như du hồn.
Lần này Phó Tranh đi, cũng mang đi hết mọi sinh lực của Nhạc Thiên.
Nhạc Thiên nằm trên giường như một con rối mất đi linh hồn: …cuộc sống t*nh d*c có được lại mất đi, đây là trừng phạt kinh khủng nhất trên thế giới này…
Hệ thống tự an ủi bãn thân: Thôi được rồi, cũng coi như như là đánh bậy đánh bạ hoàn thành trừng phạt.
Hác Tư lệnh vẫn luôn chú ý tình hình của Miên thành, hắn không quá tin việc Phó Tranh nói đi chi viện Tuy Nam, bởi vì thật sự không giống với chuyện Phó Tranh sẽ làm.
Con người Phó Tranh đó, trong suy nghĩ của Hác Tư lệnh hắn như một con sói vô tâm, tàn nhẫn lại hung dữ không có chút hơi người nào. Chuyện chi viện cho Tuy Nam cao thượng như vậy, là chuyện một quân tử phong độ kinh luân đầy bụng như mình đây còn không làm được, loại người quê mùa Phó Tranh sao có thể làm được chứ?
Nên khi người được giao nhiệm vụ theo dõi nói chiến đội của Phó Tranh đã xuất phát rồi, thì cảm giác đầu tiên nảy lên trong lòng Hác Tư lệnh là kinh hãi, sau đó là buồn cười, cuối cùng lại là một chút tức giận nói không rõ tỏ không tường.
Hác Tư lệnh tối mặt, hung tợn nói với cấp dưới: “Đi, đến Miên thành!”
Trở về Miên thành, Hác Tư lệnh vô cùng kiêu căng, lúc trước hắn chủ động rút khỏi Miên thành, bởi vì biết Phó Tranh dự định đóng quân tại Miên thành, nên sớm chuồn trước.
Người khác hay cười hắn là “Tư lệnh thoát chết”, hắn biết, nhưng đám ngu xuẩn đó không biết nghĩ thử, giữa thế đạo như thế thì việc chạy lấy mạng chẳng phải là chuyện rất đơn giản hay sao?
Sự nhạy cảm của khứu giác của Hác Thiên Văn quả thực có thể gọi là thiên tài quân sự, tiếc rằng tiếc không có tri âm, cũng không ai tán đồng cách làm của hắn.
Từng tốp từng tốp quân binh đi vào Miên thành, tất cả danh lưu trong Miên thành tích cực hoạt động, bởi Phó Tranh vốn tính khép mình, mà Hác Thiên Văn vừa khéo trái ngược, là một người giỏi giao tiếp, nên hai bên cùng vui vẻ hòa thuận.
Hạ Bách Vị cũng giống vậy, vơ vét rất nhiều đồ tốt mang đi tham dự buổi tụ họp lần này, cung phụng cho người cầm quyền mới của Miên thành hiện tại.
Hác Thiên Văn nghe thấy họ của Hạ Bách Vị, lập tức nhớ lại cậu thanh niên xinh đẹp quá đáng kia. Có điều vừa nhìn khuôn mặt vừa dài vừa gầy, xấu xí của Hạ Bách Vị tức khắc tách ra khỏi Hạ Nhạc Thiên, với cái mặt như thế này thì thật sự không thể đẻ ra con trai đẹp được.
Nhạc Thiên khiêm tốn ở nhà, ngày nào cũng ngoan ngoãn đọc sách này viết chữ này, thi thoảng lại tìm một vài bộ phim hợp ý trong kho phim của hệ thống tuốt nhẹ một phát, tiện thể nhớ nhung cơ thể cường tráng của Phó Tranh một phen.
Nhạc Thiên: “Hệ thống, gần đây Phó Tranh thế nào rồi?”
Hệ thống: “Vẫn ổn.”
Nhạc Thiên: “Mày có thể nói cụ thể và sinh động hơn không?”
Hệ thống: “Ờ —— khai chiến, tằng tằng tằng, đùng đùng đùng, tạch tạch tạch.”
Nhạc Thiên: … được lắm, hệ thống lấy lại sức rồi, bắt đầu nhạt rồi (1).
Ngày tháng khiêm tốn chẳng được bao nhiêu, phiền phức đã tìm đến cửa, Hác Tư lệnh điểm tên mời cậu và Hạ Bách Vị tham gia vũ hội.
Hạ Bách Vị cũng rất sầu não, nhà họ và Phó gia xem như là kết thân, mấy ngày trước ông đi thăm hỏi Hác Tư lệnh, không nói chuyện đó ra. Thái độ ngoài mặt của Hác Tư lệnh cũng rất hòa nhã, nhận vàng thỏi của ông, cười rất hào sảng, chẳng biết ai nói lời gièm pha với Hác Tư lệnh, phanh phui mối hôn sự này ra.
Quan mới nhậm chức muốn đốt người cũ một ngọn đuốc chứ đâu.
Thấy Hạ Bách Vị mặt chau mày cúi, Nhạc Thiên lại không mấy hoảng hốt, đập tấm thiếp màu đỏ rực thiếp vàng lên bàn, “Muốn bày Hồng Môn yến (2), cũng phải coi lại coi mình có phải là Hạng Vũ hay không!”
Hác Tư lệnh một lần nữa gặp lại Hạ Nhạc Thiên, lần trước vội vã liếc mắt một cái, tâm trạng của hắn khi đó cũng không được tốt, nhìn không kỹ lắm, chỉ nhớ rất rõ là mặt của cậu Hạ công tử đó rất đẹp. Lần này dưới ánh đèn sáng ngời cuối cùng cũng nhìn thấy Hạ Nhạc Thiên cất bước đi vào sảnh tiệc náo nhiệt một cách rõ ràng.
Đâu phải chỉ là đẹp, thực sự là tuyệt đẹp!
Không chỉ vỏn vẹn vẻ đẹp bên ngoài, mà cái khí chất kiêu ngạo kiềm nén dè dặt đó thật sự rất hiếm thấy, Hác Tư lệnh dám đánh cược, vừa đâm rách lớp da mềm mại của Hạ Nhạc Thiên, thứ ào ào chảy ra từ bên trong chắc chắn là mực Tây.
Đương nhiên là Nhạc Thiên nhớ hắn, vẻ mặt lãnh đạm nói: “Hác Tư lệnh.”
Hác Tư lệnh tươi cười hớn hở, cứ như là nhận được vinh quang lớn lao lắm vậy, “Ồ, còn nhớ à.”
Hạ Bách Vị không ngờ là thái độ của Hác Tư lệnh tốt như vậy, trong tâm tình lên voi xuống chó mặt mày đỏ rần rần. Ánh mắt Hác Tư lệnh từ gương mặt xinh đẹp của Hạ Nhạc Thiên vô tình chuyển sang Hạ Bách Vị, lập tức chấn động trước cái sự xấu đó, nói với Hạ Nhạc Thiên: “Hạ công tử, tôi nghe nói cậu là Văn Khúc Tinh (3) giáng trần. tài hoa có thể nói là hàng đầu ở Miên thành này, bỉ nhân bất tài song cũng coi như từng đọc ít sách, chúng ta tâm sự đi?”
Hạ Nhạc Thiên không nói chuyện, Hạ Bách Vị lên tiếng trước: “Đúng vậy đúng vậy, Nhạc Thiên từ nhỏ đã rất thông minh…” Hạ Bách Vị thao thao bất tuyệt bắt đầu ca ngợi những sự tích thần đồng của Hạ Nhạc Thiên, ông đã quen rồi, chuyện ca ngợi Hạ Nhạc Thiên hạ bút thành văn ba hoa chích choè, nhưng Hác Tư lệnh chỉ muốn nghe đôi môi củ ấu đường nét rõ ràng của Hạ Nhạc Thiên nói chuyện mà thôi. Nghe cái miệng già của Hạ Bách Vị hồi lâu, trong lòng phiền muộn không thôi lại không thể làm mất phong độ của mình, chỉ có thể gượng cười nghe.
Sau khi chờ cho màn tự biên tự diễn của Hạ Bách Vị kết thúc, Hác Tư lệnh rốt cuộc không thể nhịn được nữa bắt tay Hạ Nhạc Thiên, Hạ Nhạc Thiên khéo léo tránh đi, nói với Hạ Bách Vị: “Ba, con nói chuyện với Hác Tư lệnh.”
“Được được.” Chuyện Hạ Bách Vị phiền nhất là chuyện cậu con trai này rất không thích việc “cúi mắt khom lưng trước quan quyền” (4), trước đây làm vậy với Phó gia nên mới bị Phó Tranh bắt về phủ dạy lại quy củ. Cuối cùng thì bây giờ cũng sáng suốt rồi, đồng ý có cái nhìn nhận tốt hơn với Hác Tư lệnh mới đến.
Hác Tư lệnh vừa liếc mắt nhìn là biết Hạ Nhạc Thiên hiểu chuyện biết điều, cho dù sắc mặt Hạ Nhạc Thiên lạnh nhạt hờ hững, song Hác Tư lệnh vẫn có thể nhìn ra được, chỉ bằng việc Hạ Nhạc Thiên chủ động cùng hắn đi ra vườn hoa nói chuyện riêng.
Ngoài vườn hoa trụi lủi, Hác Tư lệnh mới đến, chiếm nhà của người, không hài lòng với hoa cỏ trong sân, thấy không đủ giàu sang, đang chuẩn bị thay mới. Bây giờ đang là giai đoạn chuyển giao xanh xanh vàng vàng xấu hổ, có điều Hác Tư lệnh không hề thấy xấu hổ, nhìn vườn hoa trộc lốc nói: “Vườn hoa này của tôi đúng là may mắn, chào đóa hoa đầu tiên xinh đẹp thế này.”
Nghe lời nói đùa có vẻ văn nhã này của hắn, Hạ Nhạc Thiên không nhanh không chậm nói: “Hác Tư lệnh, ngài cho là chú tư tôi đi rồi, Miên thành này là thiên hạ của ngài sao?”
Hác Tư lệnh ngập tràn ảo tưởng lãng mạn bị Hạ Nhạc Thiên vô tình cắt ngang, hắn mơ hồ hỏi: “Chú tư của cậu là?”
Hạ Nhạc Thiên lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, “Phó Tranh.”
Hác Tư lệnh vừa nghe thấy cái tên “Phó Tranh” là gai gai cả người, đen mặt nói: “Cậu có ý gì?”
“Ý của tôi là, chú tư của tôi đi rồi, Miên thành tạm thời được ngài trông coi, nhưng ngài cũng nên hiểu chuyện đúng mực,” Hạ Nhạc Thiên xoay ly rượu trong tay, hờ hững nói, “Đừng để chú tư của tôi về nhìn thấy Miên thành gà bay chó sủa không sạch sẽ. Tự nhiên không vui lại đánh đến chỗ khác nữa, đến lúc đó Hác Tư lệnh thành ra không chỗ dung thân.”
Mặt Hác Tư lệnh lúc xanh lúc đỏ, hắn thích thanh niên xinh đẹp, nhưng hắn chỉ thích thưởng ngoạn thanh niên xinh đẹp, chứ không thích bị thanh niên xinh đẹp chỉ vào mũi mắng. Dưới cơn nóng giận hắn thẳng tay rút cây súng bên hông ra chỉa vào Hạ Nhạc Thiên nói: “Nhóc con, rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, có tin tôi bắn chết cậu không!”
Hạ Nhạc Thiên quay mặt sang, ánh mắt đen láy trong suốt không có chút sợ hãi, “Hác Tư lệnh, tôi sẽ luôn quan sát ngài, nếu như ngài quấy đục Miên thành bất cứ lúc n, tôi sẽ chuyển lời lại hết cho chú tư. Tôi khuyên ngài nên an phận một chút, vậy thì ai cũng có lợi.”
Hác Tư lệnh làm Tư lệnh nhiều năm như vậy, cộng thêm bản thân cũng có xuất thân là công tử quyền quý, đã bao giờ bị người ta mắng mỏ thế này. Lúc này không thể nhịn được nữa định kéo cò súng ngay lập tức —— nhắm ngay vào chân của Hạ Nhạc Thiên, khoảnh khắc ngón tay sắp dè xuống, bên ngoài lại vang lên ồn ào.
Tiếng thét chói tai khiến tay Hác Tư lệnh phải run lên, hắn để súng xuống liếc mắt Hạ Nhạc Thiên một cái róc xương lóc thịt, quay đầu lại giận dữ hét: “Ồn ào cái gì!”
“Pằng pằng pằng —— ”
Ba tiếng tiếng súng dằn lại tiếng thét.
Hác Tư lệnh chân mềm nhũn, không phải hắn xả súng. Rồi hắn nhìn thấy khuôn mặt lạnh như tiền của thân binh thường đi theo bên cạnh Phó Tranh – Phó Minh Phong bước dần đi đến trước mặt hắn, nghiêm chỉnh kính cẩn đứng nghiêm chào hắn, “Hác Tư lệnh!”
Hác Tư lệnh bị hắn lại giật bắn lên, do có rất nhiều người thò ra ngó nghiêng thăm dò, Hác Tư lệnh mới gáng dựng sĩ diện lên, nhón chân lên trước mặt Phó Minh Phong cao hơn mình nửa cái đầu, “Quát tháo cái gì, tai tôi không điếc.”
Trên gương mặt nghiêm túc của Phó Minh Phong đầy lạnh lùng, ngờ ngợ ba phận uy nghiêm của Phó Tranh, song chỉ ba phần đó đã đủ khiến Hác Tư lệnh nghĩ ngợi lung tung rồi, “Báo cáo Hác Tư lệnh, Phó Tư lệnh trước khi xuất phát ra lệnh cho thuộc hạ dẫn đội ở lại đóng giữ Miên thành, chuyển lời với Hác Tư lệnh, xin ngài tôn trọng người nhà của mình một chút, đừng nên ồn ào làm mọi người khó nhìn mặt nhau. Ngài ấy có thể gọi một cuộc gọi mang ngài đến Miên thành, cũng có thể gọi một cú điện thoại gọi Tư lệnh khác đến Miên thành.”
Lời sau hoàn toàn là giọng điệu của chính Phó Tranh, Hác Tư lệnh tức giận đến nghiến răng, vừa mất mặt vừa phẫn nộ, vừa run vừa đi vào trong nhà.
Phó Minh Phong vẫn nghiêm chỉnh, nói với Hạ Nhạc Thiên: “Hạ công tử, tôi đưa ngài trở về.”
Hạ Bách Vị cùng Hạ Nhạc Thiên ngồi lên xe Phó Minh Phong lái, xe của bộ Tư lệnh, Nhạc Thiên nói với Hạ Bách Vị: “Cha, sau này cha không phải hàm oan mình đi đút lót Hác Tư lệnh kia nữa.”
Hạ Bách Vị gật gật đầu, cảm khái nói: “Không ngờ rằng Phó lão tứ lại để bụng nhà mình như vậy, con người cũng không xấu lắm.” Sau khi nói xong mới nhớ tới lái xe đằng trước vẫn là thân vệ của Phó Tranh, vội vàng ngậm miệng.
Nhạc Thiên chống mặt nhìn về phía cảnh đêm mông lung ngoài cửa sổ, Phó Tranh tuy rằng không ở Miên thành, nhưng vẫn nghĩ kỹ nên bảo vệ Hạ Nhạc Thiên như thế nào, quả thực là rất để tâm đến Hạ Nhạc Thiên.
Nhạc Thiên quyết định làm chút gì đó.
Xe tới Phó trạch rồi, Nhạc Thiên để Hạ Bách Vị đi vào trước, cậu muốn nói chuyện với Phó Minh Phong.
Phó Minh Phong trải qua một màn làm ầm ĩ, song dáng vẻ vẫn lạnh lùng như cũ, Nhạc Thiên nói: “Phó trưởng quan, tôi muốn liên hệ với tiền tuyến, có cách gì không?”
Phó Minh Phong ngẩn người, lập tức hít sâu một hơi nói: “Điện thoại không gọi đi được, điện tín chỉ có thể đi quân dụng. Nếu thực sự muốn liên lạc, có thể dùng viết thư, nhưng có đưa được hay không thì không biết.”
Tiền tuyến căng thẳng, nhưng vẫn có người liều lĩnh nguy hiểm làm công việc truyền tin, thư cá nhân thường không dùng đến những kênh như vậy, vì quá đắt đỏ.
Nhạc Thiên gật gật đầu, “Bạn của tôi Chương Khiêm Ích cũng đi Tuy Nam, tôi muốn viết thư cho cậu ấy, anh giúp tôi nhờ người gửi đi thử, tiền tôi có thể trả.
Hàm răng Phó Minh Phong nghiến chặt, hắn tưởng là Hạ Nhạc Thiên muốn liên lạc với Phó Tranh, thì ra là nhớ tới người bạn mặt trái xoan của mình. Hắn định từ chối nhưng nhớ lại lời căn dặn của Phó Tranh, quân lệnh khó xử, thế là lạnh tanh đáp: “Rõ!”
Ngày hôm sau, một phong thư rơi vào tay Phó Minh Phong, Phó Minh Phong hoàn toàn không có hứng muốn xe, đồng thời cho rằng Tư lệnh quá ngốc. Tư lệnh yêu thằng nhóc Hạ Nhạc Thiên đó, tự cho là che giấu rất tốt, nhưng Phó Minh Phong nhìn ra được, A Quan nhìn ra được, người hầu từ trên xuống dưới của Phó trạch cũng đều nhìn ra được.
Hẳn chỉ có cậu Hạ công tử ngạo nghễ cao ngạo kia là không nhận ra, Phó Minh Phong căm giận nghĩ.
__
(1) nhạt rồi: Nguyên văn 皮了 – tiếng địa phương Bắc Kinh, chỉ thứ vốn giòn tan trong miệng nhưng giờ không còn giòn nữa, mở rộng nghĩa tức là lời nói của một người nào đó trở nên nhàm chán, không được quan trọng.
Nguồn: baike.baidu.com
(2) Hồng Môn yến:
Tiệc Hồng Môn (tiếng Trung: 鴻門宴; Hán-Việt: Hồng Môn yến) là một sự kiện lịch sử diễn ra vào năm 206 TCN tại Hồng Môn (鴻門) bên ngoài Hàm Dương, thủ đô của Triều đại nhà Tần. Các bên tham gia chính trong bữa tiệc là Lưu Bang và Hạng Vũ, hai nhà lãnh đạo nổi bật của các lực l**ng n** d** chống lại nhà Tần từ năm 209 đến 206 TCN. Sự kiện này là một trong những điểm nhấn của chiến tranh Hán-Sở, một cuộc đấu tranh quyền lực cho uy quyền tối cao trên toàn Trung Quốc giữa Lưu Bang và Hạng Vũ, kết thúc với sự thất bại của Hạng Vũ và sự thành lập Triều đại nhà Hán với Lưu Bang là hoàng đế đầu tiên. Hồng Môn Yến thường được ghi nhớ lại trong lịch sử Trung Quốc, tiểu thuyết và văn hóa đại chúng.
Nguồn: vi.wikipedia.org
(3) Văn Khúc Tinh: 文曲星
Văn Khúc Tinh quân là vị tinh tú chuyên cai quản công danh và thi cử của con người thế gian. Truyền thuyết kể rằng Tỉ Can, Phạm Trọng Yêm, Bao Chửng, Văn Thiên Tường đều là Văn Khúc Tinh Quân hạ phàm chuyển thế. Cũng không phải mỗi lần đều thông qua phương thức chuyển sinh để hạ phàm, có những lúc cũng trực tiếp giáng hạ, biến hóa thành hình tượng của những người bình thường.
Nguồn: tinhhoa.net
(4) “cúi mắt khom lưng trước quan quyền”: Nguyên văn 摧眉折腰事权贵, trích trong Mộng du Thiên Mụ ngâm lưu biệt của Lý Bạch (夢遊天姥吟留別 – 李白).