Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 301: Thế giới 19: Công tử tân thời 13

Trước Tiếp

☆, Chương 301

Thế giới 19: Công tử tân thời 13

Lúc Nhạc Thiên tỉnh dậy, Phó Tranh đã đi rồi, cậu nhẹ nhàng thoải mái nằm trên giường, ngoại trừ cả cơ thể bủn rủn và hơi đổ chút mồ hôi ra thì còn lại rất dễ chịu, “Ôi chao, chú tư tuyệt vời quá đi mất, thể trạng đó, cái sự thô to dài đó…”

Hệ thống: Không có gì hết.

Nhạc Thiên hài lòng xong lại bắt đầu thấy muộn phiền, thực ra Phó Tranh cũng là một người có tính tình cao ngạo. Hạ Nhạc Thiên đã chủ động hiến thân rồi Phó Tranh cũng tuyệt đối sẽ không ăn xong chùi mép phủi mông đi không thèm nhận, tám mươi phần trăm là sẽ đi trợ giúp Tuy Nam.

Vừa nghĩ tới việc sinh hoạt t*nh d*c không dễ có được chẳng mấy chốc sẽ đi, trong lòng Nhạc Thiên bỗng thấy tiếc nuối sâu sắc, “Hệ thống, có lẽ tao không nên bắt đầu với Phó Tranh.”

Hệ thống: “?” Tự kiểm điểm sau khi phê pha à?

Nhạc Thiên thở dài, “Không có được thì thôi đi, có được lại mất đi, tao không chấp nhận được.”

Hệ thống: …

Nhạc Thiên nghiêm túc nói: “Để chúng ta biết trân trọng cái háng mình.”

Hệ thống: …lại chộn rộn rục rịch muốn cãi nhau với con voi này nữa.

Phó Tranh để Nhạc Thiên ở nhà, sáng sớm đã đến bộ Tư lệnh, bảo Phó Minh Phong báo xuống cấp dưới, “Tăng cường thao luyện, bảy ngày sau xuất phát đến Tuy Nam.”

Thoạt tiên Phó Minh Phong theo bản năng nghiêm giọng đáp: “Rõ!” Đến khi hiểu được Phó Tranh vừa nói gì, mới biến sắc nói: “Tư lệnh!”

“Sao?” Phó Tranh ngồi xuống, nhấc điện thoại lên bấm số, lạnh lùng nói với Phó Minh Phong, “Đi nói rõ ràng với tất cả bọn họ đi, nếu có ai sợ chết, thì đi lãnh nửa năm quân lương rồi cút luôn cho tôi.”

Phó Minh Phong đáp một tiếng, mặt lộ vẻ khó xử, hắn biết Phó Tranh trước đó hoàn toàn không hề có ý muốn đến Tuy Nam trợ giúp, sao bất chợt lại đưa ra quyết định lớn như thế chứ, do dự hỏi: “Tư lệnh, tôi có thể hỏi ngài một câu là tại sao không?”

“Thế nào là tại sao?” Phó Tranh ngước đôi mắt phượng lạnh lùng lên, “Nếu cậu không muốn làm, cũng có thể cút luôn.”

Phó Minh Phong không dám hỏi nữa, “Thuộc hạ thề chết theo Tư lệnh!”

Phó Tranh gật gật đầu, Phó Minh Phong lùi ra, điện thoại của Phó Tranh cũng thông.

Ở đầu bên kia điện thoại, Hác Tư lệnh lười nhác nói: “A lô?”

“Tôi đây.”

Hác Tư lệnh vừa nghe thấy giọng của Phó Tranh lập tức tỉnh lại, bà nội nó, Hác Thiên Vũ bị đánh vỡ đầu chảy máu chạy ra khỏi Miên thành, bây giờ vẫn còn đang ở trong nhà hắn không chịu đi. Hác Tư lệnh nổi trận lôi đình nói: “Phó Tranh, thằng khốn nạn này…”

“Tôi quyết định đi chi viện Tuy Nam.”

Tiếng chửi cha mắng mẹ đầy bụng Hác Tư lệnh chợt ngưng.

“Miên thành không có lính, tôi không yên lòng, anh phái người đến đây thủ đi.”

Giọng nói lạnh lùng của Phó Tranh vang lên, Hác Tư lệnh nín nhịn cả buổi mới nhăn nhó: “Mắc gì chứ?”

Tiếng cười châm biếm của Phó Tranh truyền sang, “Có thích tới không.”

Điện thoại “cộp” một tiếng cúp, Hác Tư lệnh cầm ống nghe, ấm ức đến đỏ cả mặt, một lúc sau mới nói vào ống nghe không có người nghe: “Mẹ bà nó, bố mày là lính của mày hả? Dám sai xử ông đây như thế.”

Phó Tranh cúp điện thoại, biết Hác Thiên Văn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội có thể quay về Miên thành này. Đứng dậy trực tiếp gọi xe trở về Phó phủ, thời gian không còn quá nhiều, hắn phải tranh thủ bảy ngày này để làm Hạ Nhạc Thiên cả đời này không quên được hắn.

Nhạc Thiên nằm trên giường ngủ thêm một giấc nữa, trong lúc mơ mơ màng màng cảm giác hình như có người đang nhìn mình, từ từ mở mắt ra đối diện ngay với gương mặt tuấn tú của Phó Tranh, đôi mắt mông lung phút chốc trợn tròn, “Chú tư…” Vừa nhìn thấy mặt của Phó Tranh, ký ức của cậu lập tức bị kéo ngược trở về đêm k*ch t*nh hôm qua, mặt cũng dần đỏ ửng lên.

Phó Tranh cúi đầu ngậm m*t môi cậu nhè nhẹ, “Kiệt sức rồi?”

Nhạc Thiên cúi thấp đầu ra vẻ như là ngại trả lời, nội tâm lại rất muốn nói với Phó Tranh —— không, tui vẫn được!

“Muốn ăn cái gì?” Phó Tranh vuốt vuốt tóc cậu, “Bánh bao chiên, bánh quẩy, nem rán hay là hoành thánh?”

Liệt kê ra toàn mấy món không thích hợp, Nhạc Thiên bất đắc dĩ nói: “Một ít cháo hoa là được rồi ạ.”

Phó Tranh “à” một tiếng, “Không bổ sung thêm chút nguyên khí à?”

Nhạc Thiên mặt ửng hồng nói: “…bây giờ con chỉ có thể ăn vài món thanh đạm thôi.”

Phó Tranh gật đầu, “Tôi đã rửa sạch cho em rồi.”

Nhạc Thiên không kiềm được chôn mặt mình vào khuỷu tay, thái độ của Phó Tranh quá tự nhiên, cứ như hai người đã sớm là vợ chồng vậy, trơ mặt không biết xấu hổ không biết ngại ngùng.

Một tay Phó Tranh kê dưới lưng cậu từ từ nâng người dậy, ôm vào lòng cứ hôn chụt chụt tới tới lui lui lên cái miệng nho nhỏ đó, như là một loại yêu thương đầy phức tạp. Vừa xem Hạ Nhạc Thiên là một đứa trẻ vừa xem Hạ Nhạc Thiên là bé cưng của mình, hai nhân vật quan trọng nhất trong một đời người phút chốc dung hợp vào một con người mang tên Hạ Nhạc Thiên, Phó Tranh nhẹ giọng hỏi: “Em yêu tôi không?”

Nhạc Thiên lặng im trong chốc lát, “Chú tư yêu con?”

“Đúng vậy,” Phó Tranh nhẹ nhàng bóp eo lưng của cậu, “Yêu.”

Nhạc Thiên khẽ thở dài, “Tình yêu, không phải là thứ vĩnh hằng.”

Phó Tranh không muốn thảo luận chủ đề triết học liên quan đến tình yêu với cậu, chỉ ôm cậu chặt hơn nữa,  “Em yêu tôi không?”

Hạ Nhạc Thiên ngửa đầu, trả lời rõ ràng: “Con không biết.”

Phó Tranh v**t v* khuôn mặt của cậu, “Chú tư muốn ngủ với em nữa, em có chịu không?”

Hạ Nhạc Thiên lẳng lặng nói: “Con chịu.”

Phó Tranh cúi đầu hôn bờ môi đỏ au của Hạ Nhạc Thiên, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Bé cưng ngoan quá.” Hai tay xốc nách cậu ôm lên, ôm như ôm em bé xoay hai vòng trong phòng, xoay đến mức Hạ Nhạc Thiên bật cười, Phó Tranh cũng cười, “Đi, đi ăn chút gì đi, bồi bổ sức khỏe, ngủ với chú tư!”

Phó Tranh rất muốn dùng những thứ khác của hắn để mê hoặc Hạ Nhạc Thiên, nhưng hắn đau xót phát hiện ra hễ những chỗ mà hắn cảm thấy là ưu điểm, thì đối với Hạ Nhạc Thiên mà nói thì không có ý nghĩa gì cả. Trước giờ hắn chưa từng tự xem lại mình, bây giờ lại thấy mình đúng là có nhiều chỗ hơi thiếu sót.

Tính đi tính lại, chỉ có làm cho Hạ Nhạc Thiên ghi nhớ thân thể hắn, nhớ hắn từng làm cậu rên la trên giường như thế nào mà thôi.

Nhạc Thiên còn tưởng Phó Tranh nói đùa, không ngờ rằng Phó Tranh để cậu ăn sáng xong rồi dẫn cậu đi tản bộ bên sân phụ một lúc cho tiêu cơm sau đó nhanh chóng kéo cậu vào phòng, dứt khoát đẩy lên giường lột đồ đi thẳng vào vấn đề.

Trải qua một đêm cuồng loạn, cả người Hạ Nhạc Thiên yếu ớt nhạy cảm, cứ thế mềm nhũn ra để cho Phó Tranh thuận lợi xong chuyện, hai người lăn lộn với nhau trên giường đến trời đất mù mịt.

Phó Tranh như có thể lực vô cùng vô tận, đến sau cùng Nhạc Thiên đã hoàn toàn không còn sức nữa, tiếng nói run rẩy xin được tha: “Chú tư, con không chịu nổi nữa…”

Phó Tranh chảy mồ hôi nóng cười nói: “Em không phải dùng sức, sao lại không chịu nổi.”

Nhạc Thiên cắn môi bất lực bật khóc, da thịt run rẩy tê rần lên từng cơn, vừa sướng muốn chết đi được, cũng vừa khó chịu muốn chết đi được.

Phó Tranh không tha cho cậu, th*n d*** ưỡn lên một cách mãnh liệt, cả tiếng kêu và nhịp thở của Nhạc Thiên đều bị hắn đánh nát, i a i a vừa khóc vừa kêu, “Chết… chú tư con sắp chết mất…”

“Không chết được, ” Phó Tranh cúi người cắn vào miệng cậu, môi áp môi thì thầm, “Bé cưng ngoan nào, chú tư yêu con…”

Tiếng rít ngắn ngủi bị nén trong cỗ họng, nước mắt của Nhạc Thiên trút xuống, ngờ là mình tiểu, khóc hức hức không ngừng. Phó Tranh hít một hơi thật sâu, lật người cậu lại định vào nữa, nhưng thấy Hạ Nhạc Thiên thật sự không chịu nổi, cũng đã khóc nấc lên rồi, cuối cùng vẫn ngừng tay, ôm cậu rồi thả tay ra hôn lấy hôn để khuôn mặt be bé ấy, “Không khóc, không tiếp tục nữa, nghỉ ngơi một lát nào.”

Nhạc Thiên nhắm mắt lại chỉ khóc, nghi là mình xấu mặt rồi, bèn nhỏ giọng ngập ngừng hỏi: “Chú, chú tư, con… con… có tiểu không…”

Thoạt tiên Phó Tranh sững sờ, lập tức cười một tiếng, lại nổi ý xấu, nghiêm túc hạ giọng nói: “Đúng vậy.”

Nhạc Thiên thật sự thấy mất mặt, chuẩn bị lật người lại khóc nữa, nhưng bị Phó Tranh giữ không cho cậu tránh đi, “Không sao, chú tư l**m sạch cho con.”

Nhạc Thiên hãi hùng, ngoài miệng không ngừng la lên không muốn. Phó Tranh mắt điếc tai ngơ, đè Hạ Nhạc Thiên lại cúi người xuống ăn sạch sẽ như ăn kem, còn m*t chụt một tiếng. Trên đỉnh đầu Nhạc Thiên bật ra một luồng cảm giác tê dại như bị điện giật, cơ thể co rút lại xấu hổ đỏ bừng cả người.

Phó Tranh rướn lên, nắm cằm Nhạc Thiên hướng về đôi môi đo đỏ định hôn, song Nhạc Thiên tránh trái tránh phải, mím chặt môi “a a a” tránh né không chịu.

Phó Tranh lại cười, “Sao em cứ tự chê mình vậy? Tôi còn không ngại nữa là.”

Nhạc Thiên dùng hai tay che miệng lại, lầm rầm nói: “Chú tư, chú đi súc miệng đi.”

“Trêu em thôi,” Phó Tranh vướt ve thắt eo mềm nhũn của cậu một cái, “Không có tiểu, em ngửi xem, không có mùi khai.”

Trong không khí hòa lẫn mùi mồ hôi, mùi thuốc mỡ và cả mùi hormone nam tính, Nhạc Thiên nào phân biệt được, bèn cẩn thận từng li từng tí một thử nhìn xuống giường, ngoại trừ vệt mồ hôi ướt sũng và lốm đốm trắng ra, thì không có vết ố vàng. Nhạc Thiên thở phào nhẹ nhõm, Phó Tranh kéo tay cậu ra hôn một cái lên miệng cậu.

Khi này Hạ Nhạc Thiên mới ngớ ra rằng cho dù không tiểu, thì miệng Phó Tranh cũng vừa mới ngậm…

Nhạc Thiên đẩy đẩy Phó Tranh, mặt đỏ tới mang tai: “Con muốn đi súc miệng.”

“Lại ngại nữa?” Phó Tranh cản cậu lại, không thèm giải thích hôn cậu một cái thật sâu, trao đổi nước bọt của cả hai đến dinh dính, “Vậy sau này em ăn của chú tư thế nào đây?”

Phó Tranh… Hạ Nhạc Thiên hét lên một tiếng, hai tay che mặt.

Phó Tranh cười ha ha, “Chọc em thôi.” Bảo bụng, nhóc con mặt mỏng, đáng yêu!

Hạ Nhạc Thiên thật sự không còn chút sức nào, để Phó Tranh bế mình vào phòng tắm tắm rửa cho cậu, rồi đỡ cậu đến phòng hắn nghỉ ngơi, vì giường của Hạ Nhạc Thiên không thể nằm được, ướt hết rồi. Hai người nhẹ nhàng khoan khoái nằm trên giường Phó Tranh, Phó Tranh ôm cậu trò chuyện với cậu.

Nhạc Thiên nhắc đến Phó Thiên Tiên: “Chú tư, con muốn đưa Thiên Tiên đến trường nữ sinh học.”

Phó Tranh “ừm” một tiếng, “Đưa đi.”

Quả nhiên đàn ông lên giường rồi là dễ nói chuyện hơn hẳn, Nhạc Thiên không đề cập đến chuyện Tuy Nam, chỉ nhẹ giọng nói: “Cảm ơn chú tư.”

Phó Tranh nói: “Giữa tôi và em không cần phải nói cảm ơn.”

Nhạc Thiên “dạ” một tiếng, lại nói: “Con muốn về thăm cha.”

Phó Tranh như có như không nghịch tóc cậu, “Qua vài bữa nữa rồi đi, mấy ngày tới em ở lại chơi với chú tư đi.”

Nhạc Thiên đỏ mặt, “Chú tư, chú kiềm chề chút, như vậy không tốt cho sức khỏe.”

Phó Tranh chậm rãi nói: “Đã kiềm chề ba mươi năm, còn kiềm chế nữa?”

Nhạc Thiên hít một tiếng, sau đó bụng của cậu bỗng “ọc” một cái, chút cháo ăn lúc sáng không đủ chống đói, cậu lại đói bụng nữa. Phó Tranh nghe thấy, trở mình đứng dậy nói: “Muốn ăn cái gì, có thể ăn được gì, chú tư cho người làm cho em.”

“Làm một bát mì đi ạ.” Nhạc Thiên nằm nghiêng, “Chú tư, buổi chiều nghỉ ngơi một lát đi, được không?” Cậu thấy cái điệu của Phó Tranh quả thực là muốn dồn cậu tới chết, không chịu nổi không chịu nổi.

Phó Tranh trở mặt sang suy tư một phen, “Được rồi.” Giọng điệu khá là tiếc nuối.

Nhạc Thiên: …chú tư chú thật là mãnh liệt.

Một lát sau, Phó Tranh bưng hai bát mì đến, một bát lớn, một bát nhỏ, hai người ngồi bên mép giường đối mặt nhau ăn mì. Phó Tranh hút mì sột soạt sột soạt rất thô lỗ, cuốn cả mì cả nước mì vào trong miệng, thành thạo liền tù tì ăn xong một bát. Vừa mới đặt bát sang bên, nói với Nhạc Thiên đang nhỏ nhẹ ăn: “Nào, để chú tư đút em ăn.”

Nhạc Thiên không muốn hắn đút, nhưng Phó Tranh cứ nhất định phải đút, hai người cãi hai tiếng, Nhạc Thiên biết mình không làm lại hắn đành đưa bát nhỏ cho hắn. Phó Tranh khều đũa một cái, gắp mỗi một cọng mì đưa đến bên miệng Nhạc Thiên, A…”

Nhạc Thiên dở khóc dở cười mở miệng.

Phó Tranh yêu thương ngập cõi lòng đút cho Nhạc Thiên ăn hơn phân nửa bát, Nhạc Thiên bị hắn lằng nhằng thật sự không chịu nổi, bèn xua tay nói mình không ăn. Phó Tranh đổ non nửa bát còn lại vào trong miệng mình, quệt miệng nói: “Từ giờ chú tư sẽ đút em ăn.”

Nhạc Thiên: …tính giảm béo cho cậu hay gì hả?

Buổi chiều, Nhạc Thiên buồn ngủ, nói chuyện với Phó Tranh mà mí mắt mơ mơ màng màng đánh nhau, ngủ thiếp đi trong tiếng lải nhải không đầu không đuôi của Phó Tranh.

Phó Tranh cũng dừng mấy câu chuyện lan man không biên giới trong miệng, nghiêng người sang ngắm nhìn gương mặt yên lặng say ngủ của Hạ Nhạc Thiên, chỉ có… Hạ Nhạc Thiên, cho dù hắn nói gì cũng có thể tự nhiên đáp lại. Phó Tranh đến gần hôn một cái vào gò má mềm mại của cậu, bé cưng ngoan quá.

Nhạc Thiên ngủ đến hai giờ là thức, Phó Tranh thấy cậu lơ mơ mơ màng chuẩn bị mở mắt, nên trở mình đứng lên đi vào phòng tắm vắt một cái khăn, quay lại trùm thẳng lên mặt Hạ Nhạc Thiên. Nhạc Thiên bị khăn lạnh giật mình “a” một tiếng, lấy khăn ra nhìn Phó Tranh đang cười giễu mà không biết nói gì.

“Dậy nào,” Phó Tranh dang hai tay, “Chú tư dẫn em ra ngoài chơi.”

__

Chú chú em em, chú thịt em luôn.

Trước Tiếp