Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 300: Thế giới 19: Công tử tân thời 12

Trước Tiếp

☆, Chương 300

Thế giới 19: Công tử tân thời 12

Danh tiếng của Phó Tranh không quá tốt.

Trong sáu Tư lệnh chỉ có hắn là xuất thân bình thường nhất, tất cả những người còn lại đều là những người có bối cảnh.

Dường như tất cả mọi người đều có trật tự, chỉ có mình hắn là nằm ngoài, tính cách lại chẳng tốt lành được bao nhiêu, dù sao thì cũng không làm ra vẻ phong độ nhẹ nhàng, Phó Tranh là một kẻ lập dị, chính hắn cũng biết.

Tuy người ta nói anh hùng không hỏi xuất thân, song Phó Tranh lại không phải anh hùng, hắn vẫn luôn chỉ là một tên Tư lệnh dân quê mà thôi. Trong lòng hắn chứa đựng biết bao người lính dưới quyền của hắn, cả gia đình to lớn nhận sự che chở của hắn, ngoài ra, không nằm trong suy nghĩ của hắn, hắn không có nhiều chủ nghĩa và khẩu hiệu như trong miệng của những người khác.

Ai muốn giành, ai muốn cướp, hắn đều không quan tâm, hắn chỉ muốn bảo vệ những điều ít ỏi hắn có.

Người ngoài xem thường hắn, xem hắn là kẻ nhà quê, hắn không màng quan tâm đến. Nhưng lần này Hạ Nhạc Thiên đối xử với hắn như vậy, đã để lại đau xót nặng nề trong lòng hắn, tim cứ như là bị bắn một phát vậy. Hắn có thể chịu đựng được việc Hạ Nhạc Thiên không yêu hắn, song lại không thể chấp nhận được việc Hạ Nhạc Thiên xem thường mình như vậy.

Hạ Nhạc Thiên nắm chặt cổ áo nước mắt rơi lã chã, “Chú tư, chú cứu những người đó đi mà, Tuy Nam chết rất nhiều người, nếu còn tiếp tục như vậy, sẽ đánh đến Miên thành mất.”

Phó Tranh bắt đầu cau mày, đóng giữ ở mép giường như một ngọn núi, nhíu mày nói: “Em biết cái gì chứ.”

Hắn vốn chẳng muốn cãi nhau với Hạ Nhạc Thiên, lần này bị Hạ Nhạc Thiên tổn thương lòng tự tôn nặng nề, xoay người lại trong mắt b*n r* ánh sáng nghiêm khắc, “Ở Tuy Nam dễ công khó thủ, em cho bao người đến thủ cũng là một chữ chết cả, đánh đến Miên thành thì sao chứ? Miên thành núi vây quanh ba mặt, là nơi tốt, dễ thủ khó công. Bọn chúng tới một đám tôi giết một đám, đến một sư đoàn tôi giết một sư đoàn! Em thì biết cái gì, đọc được mấy cuốn sách đã tưởng mình biết đánh nhau!”

Bàn tay nắm chặt cổ áo của Hạ Nhạc Thiên dần buông lỏng, khi Phó Tranh nói đến chuyện đánh trận thì thái độ bày mưu lập kế của hắn khiến người ta vô thức an tâm.

Cậu lau nước mắt bên khóe mặt, thấp giọng nói: “Nhưng mà Tuy Nam cũng là lãnh thổ của chúng ta, Tuy Nam dễ công khó thủ, chúng ta lại nhường Tuy Nam. Có lẽ trong mắt chú tư, những người đang tử thủ ở Tuy Nam đó là ngu ngốc, sự hi sinh của bọn họ không có chút ý nghĩa nào, nhưng… giả sử tất cả những nơi khó thủ đều nhượng bộ hết, chỉ thu mình vào một góc của nửa nội thành, thì chúng ta có khác gì mất nước đâu?”

Giọng nói của Hạ Nhạc Thiên rất nhẹ, cậu cũng nói rất chậm, Phó Tranh lẳng lặng nghe, sau khi nghe xong cũng không nói gì, ngồi xếp bằng, qua mãi một lúc, mới châm chọc nói: “Thế là, ban nãy cậu tính hi sinh vì nước à?”

Khuôn mặt Hạ Nhạc Thiên thoáng ửng đỏ trong giây lát, rồi từ từ trở trắng, cắn đôi môi đỏ tươi nhìn Phó Tranh, không phủ nhận hoàn toàn, trong ánh mắt mang chút oan ức khổ sở.

Phó Tranh quay mặt sang, đã tỉnh táo lại hẳn, ánh mắt rơi lên gương mặt nhỏ nhắn trắng như trứng gà bóc của Hạ Nhạc Thiên, thấp giọng nói: “Em gạt hết tất cả sang bên, trong lòng em, chú tư là người như thế nào?”

Hạ Nhạc Thiên vừa chuẩn bị hé miệng, dã nghe Phó Tranh lạnh lùng nói: “Tôi không muốn nghe nói dối!”

Hạ Nhạc Thiên run lên, một tay cong về phía sau, từ từ chống nửa người dậy, dựa vào chăn mềm, chậm rãi nói: “Chú tư, chú cố chấp, thô lỗ ngang ngạnh, vô lý…”

Cậu nói một từ, sắc mặt Phó Tranh tối đi một phần, cơ mặt hai bên má cũng bắt đầu run lên.

“Nhưng mà chú tư, chú bảo vệ Miên thành, bảo vệ một gia đình, chú là người tốt mà chú tư.” Hạ Nhạc Thiên dịu dàng nói.

Đầu tiên đánh một trận, rồi lại thưởng cho, giống như cách hắn luyện binh vậy. Phó Tranh quan sát Hạ Nhạc Thiên, giơ tay ngoắt ngoắt cậu lại, Hạ Nhạc Thiên hơi chần chờ rồi chầm chậm bò qua. Phó Tranh kéo cậu ôm vào lòng, thấp giọng nói: “Nếu như chú tư không chịu trợ giúp Tuy Nam, có phải em sẽ không đồng ý ở bên chú tư hay không?”

Hạ Nhạc Thiên lặng im trong chốc lát, chậm rãi nói: “Chú tư, con… con không có lòng dạ yêu đương hẹn hò gì cả, Hung Nô chưa diệt thì nhà để làm gì (1). Chú tư thích con, con rất cảm kích, cũng không phải là con muốn làm giao dịch gì với chú tư cả, chỉ là người vô dụng giống như con, nếu như mình có chuyện gì nên làm, vậy thì không có gì tốt hơn.”

Phó Tranh cúi thấp đầu, hôn một cái vào gò má mềm mại của cậu, “Hạ Nhạc Thiên, em đừng không trân trọng bản thân mình như vậy, đất nước quan trọng, em —— cũng quan trọng như thế.”

Hạ Nhạc Thiên không nói chuyện, chậm rãi xoay người ôm ngược lấy Phó Tranh, “Chú tư, chú ở bên con được không? Con có thể.”

“Tôi không muốn,” Phó Tranh lẳng lặng nói, “Trong lòng em không có tôi.”

Hạ Nhạc Thiên ngả vào bả vai hắn, nhẹ giọng nói: “Lòng con như mưa to gió dữ bay bổng giữa trời, một ngày lãnh thổ chưa lấy lại, là một ngày không đáp xuống được, nếu chú tư thích thì cho chú tư…”

Phó Tranh chậm rãi nói: “Tôi nói rồi, tôi không giao dịch với em.”

Hạ Nhạc Thiên buông lỏng tay, hai tay đỡ vai Phó Tranh, gương mặt trắng nõn từ từ ghé đến gần, bờ môi đỏ mềm mại kề sát bên khóe môi Phó Tranh, “Không phải giao dịch…”

Phó Tranh lạnh lùng kiên định như ngọn núi thờ ơ không động lòng để Hạ Nhạc Thiên tùy ý hôn lên môi mình. Rõ ràng là Hạ Nhạc Thiên rất mới lạ không có kĩ xảo gì, cách cậu hôn không thể nói là có hàm ý dụ dỗ nào cả, thậm chí Phó Tranh ăn kem còn thấy thú vị hơn.

Nhưng mà sự thân mật thuần khiết không hề có ẩn ý nào khác như thế nào khiến cho tâm trí Phó Tranh rối ren, hắn không phải thánh nhân, ngọn lửa tràn cõi lòng đã tắt vì cậu thanh niên này lại cháy lên, tro nguội không cam lòng cứ thế bùng lên. Quan tâm mẹ gì nữa, Phó Tranh hung dữ tự nhủ với mình, lòng dạ cậu bay trên trời thế thì cứ mạnh tay kéo xuống.

Phó Tranh vẫn luôn lạnh lùng bất động bỗng nhiên trở mình đè xuống, trong ánh mắt kinh ngạc của Hạ Nhạc Thiên chậm rãi nói: “Em nghĩ kỹ chưa?”

Giữa thời buổi loạn lạc như thế này, được một giây ôm nhau đã là may mắn. Nếu như Phó Tranh thích cậu chân thành đến vậy, Hạ Nhạc Thiên cũng bằng lòng tác thành cho hắn, bởi vì trong lòng cậu vẫn luôn tin tưởng Phó Tranh sẽ đồng ý hỗ trợ Tuy Nam.

Phó Tranh nửa chống trên người Hạ Nhạc Thiên, nhìn thấy Hạ Nhạc Thiên chầm chậm gật đầu, hắn cúi người cắn một cái lên môi Hạ Nhạc Thiên, không chút nể tình cắt hai cánh môi mềm mại đó bật máu. Hạ Nhạc Thiên nén tiếng kêu đau đớn nơi cổ họng xuồng, lồng ngực hơi phập phồng.

Áo sơmi trắng tinh quấn chặt bên eo bị một bàn tay thô lỗ kéo ra, lòng bàn tay như lửa nóng áp sát vào thắt eo, da thịt ứa ra mồ hôi lấm tấm nóng bỏng, bàn tay thô sần gần như sắp không nắm được vòng eo thon trắng trẻo mịn màng.

“Chú tư… nhẹ chút…” Hạ Nhạc Thiên nhỏ giọng nói, hai tay bám vào bắp tay của Phó Tranh, hàng mày dài thanh tú hơi nhíu lại.

Phó Tranh lại mạnh tay bóp một cái làm cho Hạ Nhạc Thiên kinh ngạc bật thốt lên một tiếng, “Nhóc con, dũng khí liều mình quên thân ban nãy đâu mất rồi?” Phó Tranh không chút nể nang kéo quần Hạ Nhạc Thiên xuống, đồng thời cũng c** q**n đùi màu xanh lá mạ của mình ra. Lật người cậu lại, cách lớp vải rất mỏng th*c m*nh vào Hạ Nhạc Thiên, Hạ Nhạc Thiên kinh hoảng nhỏ giọng kêu.

Phó Tranh vừa thúc vừa nói: “Còn thể hiện nữa không?”

Hạ Nhạc Thiên nhớ lại xúc cảm cứng nhắc khi từng bị Phó Tranh cầm súng kề vào gò má, da thịt mềm mại chỉ vỏn vẹn như vậy thôi đã thấy đau rát.

Hạ Nhạc Thiên cắn môi, hàm răng chạm vào vết thương lại thấy loáng thoáng đau đớn, cần cổ thon dài ngửa lên nghẹn nào nói: “Chú tư… con sai rồi…”

Phó Tranh chậm lại, cúi người ngậm hôn dọc theo vành tai mềm mại của Hạ Nhạc Thiên nói: “Không nên tùy tiện nói em đồng ý với đàn ông, cho dù là xuất phát từ mục đích gì.”

Hạ Nhạc Thiên bị Phó Tranh ép chặt, cả người đổ mồ hôi dinh dính nhơm nhớp, khó khăn trở mặt lại, khóe mắt hơi ửng đỏ, thấp giọng nói: “Bởi vì là chú tư, nên mới nói như vậy.”

Dứt tiếng, chỉ cảm thấy Phó Tranh đang đè cậu phút chốc kích động hơn hẳn, Nhạc Thiên cụp mắt xuống, hàng mi dài khẽ run, “Chú…” Mới hé miệng ra đã bị Phó Tranh ngậm mạnh. Phó Tranh phát cuồng m*t vệt máu trên môi cậu, Hạ Nhạc Thiên vô lực đón nhận nụ hôn của người đàn ông như mãnh hổ này.

Mồ hôi chảy đầy mặt, trên người cũng ra rất nhiều mồ hôi, áo sơmi trắng tinh của Hạ Nhạc Thiên đã áp sát vào da thịt, bị Phó Tranh mạnh tay kéo phăng ra, cúc áo rơi lộn xộn dưới đất, mảnh che chắn mỏng manh cuối cùng cũng bị ném xuống đất theo.

“Khoan, khoan đã…” Nhạc Thiên hốt hoảng ngăn cản Phó Tranh thô bạo, khuôn mặt tuấn tú của Phó Tranh đã ướt mồ hôi, ánh mắt hung dữ gần như muốn ăn thịt người, “Đổi ý rồi?”

Nhạc Thiên luồn tay xuống dưới gối, rút một cái hộp bằng kim loại rất mỏng ra đặt lên giuồng, thấp giọng nói: “Dùng cái này, nếu không… sẽ chảy máu…”

Phó Tranh mở hộp ra, vừa cúi xuống đã ngửi được một mùi hương thoang thoảng, tầm mắt dời sang đường cong cơ thể thướt tha của Hạ Nhạc Thiên, lập tức hiểu được nên dùng ở dâu, có một số chuyện, đàn ông có trực giác trời sinh. Phó Tranh vét một mảng lớn lên ngón tay mình, nói với Hạ Nhạc Thiên đang yên lặng nằm sấp: “Chú tư muốn ở với con.”

Nhạc Thiên nhẹ giọng “dạ” một tiếng.

Thuốc mỡ dày nặng rất nhanh đã tan thành từng sợi từng sợi chất lỏng dưới nhiệt độ cao, xúc cảm trơn láng khiến Hạ Nhạc Thiên phải cắn ngón tay mình, dần th* d*c. Lồng ngực Phó Tranh như ứ một cục lửa, song động tác lại không nhanh không chậm, nhóc công tử mảnh mai quá, thật sự chảy máu làm bị thương chẳng biết lại phải nằm bao nhiêu ngày nữa.

Nơi chưa từng có bất cứ thứ gì bước qua đang dần dần bị ngoại vật đến xâm lấn khuếch trương biên giới, không mấy đau đớn thậm chí trái lại còn có chút thoải mái kỳ lạ.

Cơ thể Hạ Nhạc Thiên run rẩy mất kiểm soát, mồ hôi nhẹ nhàng lăn một vòng bên thắt eo trũng. Phó Tranh cúi người hôn lên da thịt trơn mịn của cậu, Hạ Nhạc Thiên nắm gối mầm đã ướt sũng, nước mắt và mồ hôi cùng chảy trên mặt, cắn môi nói: “Được rồi… đủ rồi… chú tư…”

Khi nòng súng của Phó Tranh thật sự bắt đầu vào rồi, Hạ Nhạc Thiên vẫn thấy “không được”, đau đớn kêu một tiếng, “Chú, chú tư, không làm được không, đau…”

“Làm được.” Phó Tranh bình tĩnh nói, tay vòng ra đằng trước dịu dàng v**t v* Hạ Nhạc Thiên, sau khi khiến Hạ Nhạc Thiên dần bình tĩnh lại, mới chậm rãi vào hết.

Hạ Nhạc Thiên chỉ nhẹ giọng kêu, nặng nhọc th* d*c, trong tiếng kêu chứa đầy đau đớn và vui thích bị kiềm nén. Phó Tranh biết cậu gắng gượng lắm mới có thể chịu được nổi, chính hắn cũng bị siết quá chặt cứ ngập ngừng không tiến lên được, song lại muốn nhanh chóng tiến thêm một bước.

Một cậu công tử da mỏng thịt non, cả cơ thể trơn trượt như là tơ lụa, dính mồ hôi ươn ướt lại càng hút chặt lòng bàn tay của Phó Tranh hơn.

Phó Tranh đã từng tưởng tượng ra khung cảnh này, mờ mờ ảo ảo không chân thực, khi thật sự đến rồi, Phó Tranh sung sướng đến mức khó lòng dùng từ ngữ để diễn tả.

Trong môi hôn không ngừng đáp xuống của Phó Tranh, cuối cùng Hạ Nhạc Thiên cũng coi như thả lỏng.

Tuy Phó Tranh chưa từng có trải nghiệm như thế này, nhưng hắn không vội không hoảng hốt. Chỉ cố gắng làm hết mình, ung dung thong thả, rất cẩn thận chăm chút cậu công tử quý giá này, trân trọng, tuyệt đối không để cậu đau.

Một lát sau, cơ bắp trên người Hạ Nhạc Thiên căng hết lên, hét to một tiếng, tất cả sức lực trong cơ thể phút chốc cạn kiệt, chỉ còn miệng là đang khẽ th* d*c.

“Rồi à?” Bàn tay Phó Tranh xoa nhẹ gương mặt trong trắng có ửng hồng của Hạ Nhạc Thiên. Chỉ cảm thấy khuôn mặt ướt át đẹp như tranh này quấy nhiễu cả con tim chân thành của mình, bóp cằm của Hạ Nhạc Thiên cúi người ngậm môi Hạ Nhạc Thiên, cùng cậu hôn sâu.

Hơi thở bỏng rẫy ép nước mắt chảy đầy mặt Hạ Nhạc Thiên cùng tiếng ưm a xin tha ậm à không ngớt.

Sau khi kết thúc cả Phó Tranh và Hạ Nhạc Thiên cùng như vừa mới vớt ra từ trong nước. Nguyên hộp thuốc mỡ đã vét sạch bị ném sang bên, trong hộp không còn đọng lại chút vị ngòn ngọt, thoang thoảng mùi hương giữa tiết trời nóng bước.

Hạ Nhạc Thiên như quả đào căng tròn mọng nước bị đâm rách vỏ, nước quả tươi ngon bên trong ứa hết ra ngoài, làm Phó Tranh ăn rồi lại thấy dư vị vô cùng.

Một đêm cuồng loạn, khi trời lờ mờ sáng thì Phó Tranh mới rút ra, Hạ Nhạc Thiên nằm lỳ trên giường đã nhũn ra như vũng nước như cụm mây, được Phó Tranh ôm trước ngực. Cơ thể khẽ run rẩy vì tê dại, đôi môi đỏ mọng do bị đậm nhạt không đồng đều, hơi hé môi kêu: “Chú tư…”

“Đây.” Phó Tranh trầm giọng trả lời, trong giọng nói vẫn còn d*c v*ng đặc sệt đến mức không tan ra nổi. Không đủ, vẫn chưa đủ nhưng rõ ràng là Hạ Nhạc Thiên đã không thể chịu được nữa, nên hôm nay Phó Tranh tạm tha cậu một lần.

Bồn tắm trong phòng tắm xả nước, Phó Tranh ôm người nào đó ngồi xuống, nâng tay xối nước lên cơ thể ướt mồ hôi của Hạ Nhạc Thiên. Hạ Nhạc Thiên để yên cho Phó Tranh chăm nom một hồi lâu, đầu óc chậm chạp mới gắng gượng tìm lại được ý thức, ngả vào bả vai Phó Tranh thấp giọng nói: “Hơi đau một chút…”

Phó Tranh v**t v* sống lưng trơn mềm của cậu, thấp giọng nói: “Chú tư xem rồi, không bị thương.”

Hạ Nhạc Thiên “dạ” một tiếng, hai tay ôm cổ Phó Tranh, là một tư thế có phần ỷ lại.

“Bé con,” Phó Tranh nâng khuôn mặt như ngủ như không của Hạ Nhạc Thiên, hôn một cái, “Em là người của chú tư.”

Hạ Nhạc Thiên không đáp lời, cậu đã mệt mỏi ngủ thiếp đi, khóe mắt đo đỏ còn đọng vài giọt nước mắt.

Phó Tranh cúi thấp mặt, nhìn thấy khuôn mặt đáng yêu đó, trong lòng dần dần dâng lên một nỗi tự hào xen lẫn bi thương khó nói, em theo chú tư, chú tư sẽ không để em xem thường.

__

(1) Hung Nô chưa diệt thì nhà để làm gì: 匈奴未灭何以家为

Hung Nô vị diệt, hà dĩ gia vi 匈奴未灭, 何以家为 (Hung Nô chưa diệt thì nhà để làm gì?) là câu nói nổi tiếng của quân sự gia trứ danh Hoắc Khứ Bệnh 霍去病. Theo truyền thuyết, có một lần Hoắc Khứ Bệnh thắng trận trở về, Hán Vũ Đế 汉武帝đích thân nghinh tiếp đồng thời muốn xây cho Hoắc Khứ Bệnh phòng ốc tinh mĩ, Hoắc Khứ Bệnh nói rằng:

– Hung Nô chưa triệt để tiêu diệt thì cần nhà để làm gì?

Câu đó đã biểu đạt trong lòng ông chỉ có tình cảm cao thượng về đất nước.

Nguồn: chuonghung.com

__

300 chương rồi đó quý dị (❁´◡`❁)

Trước Tiếp