Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 299: Thế giới 19: Công tử tân thời 11

Trước Tiếp

☆, Chương 299

Thế giới 19: Công tử tân thời 11

Phó Tranh vốn nín nhịn lửa giận mấy ngày nay, lại không nói được lửa ở đâu mà ra, khi nhìn thấy Hạ Nhạc Thiên với cậu thanh niên kia triền miên lưu luyến từ biệt nhau thì lửa giận càng lên đến đỉnh điểm. Song lúc Hạ Nhạc Thiên vừa nhào vào lòng hắn bật khóc, nỗi lòng của hắn vô duyên vô cớ phút chốc tiêu tan, ôm cậu thấp giọng dỗ dành: “Khóc gì chứ, cãi nhau với người ta à? Miệng của cậu mà cũng có lúc không cãi lại được sao?”

Nhạc Thiên ngẩng đầu lên, thật sự không còn gì để nói với Phó Tranh nữa, quay mặt sang muốn đi, lại bị Phó Tranh túm trở lại lồng ngực. Hai tay Phó Tranh nâng khuôn mặt trắng trẻo của cậu lên, trông thấy đôi mắt cậu vì khóc nên hơi đỏ lên, bèn dùng ngón tay thô ráp nhẹ nhàng lau nước mắt bên khóe mắt cậu, “Nam nhi khó rơi lệ, chưa nghe câu đó bao giờ à? Còn là người đọc sách nữa.”

“Chỉ là chưa đến chỗ đau lòng thôi,” Nhạc Thiên không phục cãi lại, “Có phải chú tư chưa nghe nửa câu còn lại không?”

Đúng là Phó Tranh chưa nghe thật, giơ tay vỗ mông của cậu, “Mau miệng.”

Đến rồi đi, vẻ u sầu trên mặt Nhạc Thiên trái lại tản đi rất nhiều. Phó Tranh sóng vai cùng cậu đi vào Phó trạch, người hầu trong Phó trạch đang cầm vợt lưới bắt chuồn chuồn. Gần đây khí trời oi bức, hình như chuẩn bị có mưa lớn, Phó Tranh không thích trong sân toàn là chuồn chuồn bay tán loạn, thế là đám người hầu ăn cơm xong túm năm tụm ba đi bắt chuồn chuồn.

Ánh trăng trút xuống, ngọn đèn hình hoa ngọc lan trong sân sáng, ánh sáng ấm áp làm đám muỗi bay loanh quanh. Nhạc Thiên dừng bước lại nhìn bọn họ bắt chuồn chuồn, bị sự yên tĩnh giữa loạn thế này mê hoặc, Phó Tranh cũng dừng bước theo, liếc mắt một cái nói: “Muốn chơi?”

Nhạc Thiên lắc đầu, “Không ạ.”

A Quan từ bên trong ra đón, “Tư lệnh, Hạ công tử, ăn tối chưa?”

Nhạc Thiên vừa mới ăn xong nên không muốn ăn, Phó Tranh trái lại hỏi luôn miệng bữa tối có gì, A Quan đáp hoành thánh cá hoa vàng (1), Phó Tranh muốn một át, nói với Nhạc Thiên: “Ngồi ăn chung vài miếng với chú tư đi.”

Trên bàn trong phòng khách đặt rất nhiều vợt dính muỗi, hai người ngồi trong sảnh lớn, A Quan bưng hai bát hoành thánh ra, một bát múc rất đầy đưa cho Phó Tranh, một bát chỉ múc năm viên cho Nhạc Thiên. A Quan cười nói: “Hạ công tử, nhìn người ta ăn sẽ buồn miệng lắm.”

Phó Tranh cởi cúc áo khoác quân trang, tùy ý nói: “Cậu ta thèm, tôi sớt cho cậu ta là được rồi, cô múc cho cậu ta một bát, ăn không hết lại lãng phí.”

A Quan vẫn cười hì hì, “Hạ công tử ăn không hết, Tư lệnh có thể ăn giúp cậu ấy mà, không lãng phí.”

Phó Tranh hơi suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Có lý.”

Đúng như A Quan nói, nhìn người ta ăn sẽ thấy thèm. Tướng ăn của Phó Tranh hoàn toàn bại lộ sự thật hắn là một tên dân quê, mở miệng một miếng, nhai nhanh nuốt nhanh. Bữa ăn tối trong nhà hàng Pháp đó, Nhạc Thiên không ăn bao nhiêu, bây giờ nhìn Phó Tranh ăn ngon như vậy, cũng theo đó ăn hết năm miếng hoành thánh trong bát mình.

Hai người gần như ăn xong cùng một lúc, Phó Tranh liếc mắt nhìn cái bát trống của Hạ Nhạc Thiên, “Ăn xong rồi?” Giọng điệu còn có chút tiếc nuối.

Nhạc Thiên nói: “Chú tư ăn chưa no? Để A Quan múc thêm cho chú vài cái nữa.”

“Không cần.” Phó Tranh vung tay lên, đứng dậy, cởi áo khoác quân trang trên người ra, hắn ăn mà đổ mồ hôi đầy người, muốn đi tắm trước.

Nhạc Thiên cũng đứng dậy, “Chú tư, con có lời này muốn nói với chú.”

Động tác quay đi của Phó Tranh dừng lại, quay đầu lại nhìn Hạ Nhạc Thiên, Hạ Nhạc Thiên vừa ăn xong bát hoành thánh nóng hầm hập, cũng đổ mồ hôi, mặt mày lấm tấm, gương mặt ngâm nước trông như bức họa, nhất là đôi môi, đỏ đỏ mọng mọng. Phó Tranh chăm chú nhìn miệng cậu một cái, thầm quyết định trong lòng: “Đi, tôi cũng có lời muốn nói với cậu.”

Hai người theo thường lệ đi thẳng đến căn phòng Hạ Nhạc Thiên ở, phòng của Phó Tranh đơn giản, ngoại trừ giường ra thì không còn gì nữa, phòng Hạ Nhạc Thiên ít ra còn cái ghế ngồi. Bây giờ thì có thêm một cây đàn dương cầm to lớn, máy phát đĩa trên đầu giường cũng không động tới, nặng quá, không chuyển được.

Nhạc Thiên đang đàng hoàng nghiêm túc rót cho Phó Tranh một tách trà, Phó Tranh rất ngạc nhiên uống một hớp, vẻ mặt cười cười, trà là trà rất bình thường, song đây là lần đầu tiên Hạ Nhạc Thiên châm trà cho hắn. Thế nên hắn lại uống một hớp nữa, tỉ mỉ thưởng thức hồi lâu.

Nhạc Thiên căng thẳng ngồi trên ghế, bảo bụng hẳn thế giới này sẽ không có hy vọng gì, bèn nhẹ giọng nói: “Chú tư, chú nói trước đi.”

Phó Tranh xoay tách trà trong tay, một tay đặt trên bàn, một tay đặt trên đùi, chậm rãi hỏi: “Cậu… có thích Thiên Tiên không?”

Nhạc Thiên không ngờ là hắn lại hỏi câu này, đang định qua loa cho qua, nhưng nghĩ đến chuyện một lát nữa mình định nói, ngẫm lại vẫn thấy không nên lừa Phó Tranh thì tốt hơn, thế là cúi đầu đàng hoàng nói: “Con xem Thiên Tiên như là em gái mình.”

Phó Tranh “à” một tiếng, cũng không có ý nổi giận, lại hỏi: “Cậu thích người mới ôm ngoài cửa à?”

Nhạc Thiên kinh ngạc ngẩng đầu, “Chú tư, chú nói cái gì đó!”

Phó Tranh vừa nhìn phản ứng của cậu lập tức biết là không có chuyện đó rồi, nhẹ nhàng đặt tách trà xuống, ngắm nhìn Hạ Nhạc Thiên hơi trợn tròn mắt, bờ môi nhỏ cũng tròn đầy: “Chú tư… lại khá thích cậu.”

Nhạc Thiên: …chắc không phải ý mà cậu nghĩ đến đâu nhỉ, phiên dịch lại đại khái là “chú tư khá là thích có con trai như con.”

Nhạc Thiên gật đầu, “Con biết, cảm ơn chú tư thương con.”

Phó Tranh có phần khó giải thích, một tay xoa xoa ống quần mình, nói với Hạ Nhạc Thiên: “Cậu nhắm mắt lại đi.”

Nhạc Thiên không hiểu gì cả nhắm mắt lại.

Phó Tranh nghiêng người về phía trước, hé miệng không nặng không nhẹ “chụt” một cái lên bờ môi đỏ au.

Xúc cảm mềm mại khô ran lướt cái rồi qua, Nhạc Thiên bất ngờ mở mắt ra, hạnh phúc đến quá nhanh làm cậu ngỡ mình đang nằm mơ, ngây ngẩn nhìn Phó Tranh.

Phó Tranh thản nhiên nói: “Em không hợp với Thiên Tiên, hai đứa ở với nhau sớm muộn gì cũng chết đói chung, ở với chú tư thì hơn, chú tư bảo vệ em được.”

Nhạc Thiên: …lời Phó Tranh nói chẳng lẽ là tiếng nhạc tiên sao? Sao lại hay đến thế!

Hệ thống: … nơi ác mộng bắt đầu.

Dường như hoàn toàn không ngờ rằng Phó Tranh sẽ nói lời như thế, Hạ Nhạc Thiên như một con rối hồn lìa khỏi xác, ngơ ngác nhìn Phó Tranh. Toàn thân từ trên xuống dưới ngoại trừ mũi đang hít thở ra, thì tất cả các bộ phận còn lại đều như bị đóng băng.

Phó Tranh thấy cậu ngơ ra, không làm khó cậu, đứng lên nói: “Ngủ đi, có chuyện gì mai rồi nói.” Đứng dậy vừa cởi cúc áo vừa đi ra ngoài, hắn giải quyết xong nỗi băn khoăn, bước chân nhẹ nhàng hẳn.

Nhạc Thiên ở trong phòng hồi lâu mới giơ tay sờ sờ môi mình, “Hệ thống, mới nãy Phó Tranh vừa hôn môi tao đúng không?”

Hệ thống: “…không có, đó là ảo giác của cậu.”

Nhạc Thiên: “Tao cũng thấy vậy.”

Sao tự nhiễn bỗng từ ái bỗng biến chất?

Mạch não cong queo uốn lượn của Phó Tranh đúng thật là… thật làm người ta mừng mà!

Nhạc Thiên không tiếng động hoan hô một tiếng, hai tay dang rộng nhảy lên giường như chiếc phi cơ bay lượn lao xuống, vẻ nói: “Ư ư ư, Phó Tranh sắp ấy ấy với tao rồi!”

Hệ thống giội nước lã: “Đừng quên chuyện cậu đã hứa với Trần Liễu Liễu.”

Nhạc Thiên: …

Oh shit, cậu có bóng tối tâm lý với chiến trường. Lần nào không phải cậu chết thì là nam chính chết, bảo cậu khuyên Phó Tranh đi ra chiến trường gì đó quả thực đúng là đếm ngược đến kết thúc nhiệm vụ.

Biểu cảm trên mặt Nhạc Thiên nhanh chóng tối đi, nằm ỳ trên giường suy nghĩ hồi lâu, ngay khi hệ thống thở phào nhẹ nhõm thì bỗng nhiên chậm rãi nói: “Chương Khiêm Ích còn vì nước dám mạo hiểm tính mạng đi làm phóng viên chiến trường, thì tao “vì nước quên thân” cũng hợp lý mà.”

Hệ thống: …”vì nước quên thân” của con voi này với “vì nước quên thân” mà nó hiểu chắc không cùng một nghĩa đâu.

Nhạc Thiên lật người, hai chân bắt chéo, hai tay đan mười ngón tay vào nhau đặt trên bụng, “Mày nói xem, tao vốn không dám chắc việc khuyên Phó Tranh đi ra chiến trường, giờ đột nhiên Phó Tranh nói hắn có tình cảm với tao, thẻ đánh bạc đưa đến tận cửa thế này không lý nào tao không cần đúng không?”

Hệ thống: …đê tiện vô liêm sỉ.

Nhạc Thiên khẽ thở dài, “Aizz, vì bảo vệ Tuy Nam, tao phải hi sinh quá nhiều.”

Hệ thống: …

Phó Tranh trở về phòng của mình, nằm trên giường tư thế giống Nhạc Thiên y như đúc. Nét mặt như cười lại không phải cười, nói chung là vui vẻ, hơn nữa có phần quá vui, đến mức sắp cười thành tiếng.

A, hắn thích nhóc con Hạ Nhạc Thiên đó, cái thích này giống như là nguồn suối bị tắc nghẽn nhiều năm phút chốc được khai thông, từng chút tình cảm chất chứa nhiều năm bên trong tuôn ra như thác, khiến bản thân hắn cũng hơi kinh ngạc.

Hạ Nhạc Thiên… nhóc con động lòng người.

Phó Tranh lăn lộn trong lửa nóng và nhu tình ngập tràn, ngọn lửa trong lòng cháy lên hừng hực hừng hực khô nóng cả người không ngủ được, bèn quyết đoán đứng dậy đi ra ngoài sân đánh một bộ quyền. Bộ quyền này là bộ quyền tự do không có trình tự quy tắc gì, từng chiêu từng thức đều được luyện ra từ cận chiến trên chiến trường, tình cảm xen lẫn với lớp lớp sát chiêu, khiến trong lòng Phó Tranh sinh ra cảm khái như triết học.

Thích một người và có ý định giết một người cũng có điều tương tự, đó là dần dần tích tụ rồi không cách nào khống chế, sôi trào mãnh liệt đến mức chỉ hận không thể kết liễu người đó ngay trong một đòn.

Phó Tranh thu hồi quyền cước, lại im lặng đọc một lần trong lòng—— Hạ Nhạc Thiên, nhóc con giỏi lắm.

Tuy sau nửa đêm Phó Tranh mới ngủ, hôm sau thức dậy vẫn rất tỉnh táo, bước chân nhẹ nhàng đi vào phòng ăn, không nhìn thấy Hạ Nhạc Thiên. Hắn âm thầm lặng lẽ đảo mắt nhìn quanh một vòng, A Quan nói: “Tư lệnh, Hạ công tử còn chưa rời giường, tôi đi gọi cậu ấy nhé?”

“Được rồi, cứ để cậu ta ngủ đi.” Phó Tranh phất tay một cái, cầm tô sột soạt sột soạt ăn hai ngụm cháo, thầm nghĩ hắn còn không ngủ được, thì thằng nhóc đó sao có thể ngủ được chứ?

Ban ngày ở bộ Tư lệnh, Phó Tranh có phần chộn rộn không yên lòng, bây giờ bộ Tư lệnh vẫn rất nhàn, chuyện luyện binh cả ngày cũng không cần hắn lo, nên hắn càn rỡ thả tư tưởng của mình lao vùn vụt giữa đồng nội cảm xúc của mình.

Thế giới tình cảm vốn cằn cỗi của hắn bỗng nhiên mọc lên một bụi cỏ rậm rạp, thấy gió là mọc, dày đặc lại ngập tràn sức sống. Phó Tranh ngả lưng vào ghế, nhắm mắt lại thoải mái nằm xuống đám cỏ lộn xộn mềm mại.

Vì để cho Hạ Nhạc Thiên thêm một ít thời gian suy nghĩ, Phó Tranh cố tình chờ đến hơn 8 giờ tối mới về Phó gia. Vào giờ này rồi tất nhiên là cực kỳ yên tĩnh, người hầu cũng sắp đi nghỉ, A Quan vẫn còn chờ hắn, ngáp một cái, “Tư lệnh, ăn bữa khuya?”

“Không ăn, đi ngủ.” Phó Tranh khoát khoát tay, bốt quân đội giẫm trên sàn nhẹ nhàng đi về phòng Hạ Nhạc Thiên.

Phòng Hạ Nhạc Thiên vẫn còn sáng đèn.

Phó Tranh lặng im đứng bên ngoài, bóng dáng cao lớn đổ lên cửa.

“Chú tư, là chú sao?”

Trong phòng vọng ra giọng nói vừa rụt rè vừa mềm mỏng của Hạ Nhạc Thiên.

Phó Tranh “ừm” một tiếng rồi không nhúc nhích.

Tiếng bước chân bên trong không nhanh không chậm đến gần, cửa mở ra từ bên trong, ánh đèn dìu dịu thấm trên gương mặt xinh đẹp của Hạ Nhạc Thiên, trên mặt thoáng mang theo nụ cười gượng, “Mời chú vào.”

Phó Tranh bước vào trong phòng, Hạ Nhạc Thiên khẽ khàng đóng cửa lại, Phó Tranh quay đầu lại, lập tức nhìn thấy Hạ Nhạc Thiên nghiêng mặt tay vẫn còn đặt trên cửa, “Tối qua em định nói gì với tôi?”

Hạ Nhạc Thiên cúi thấp mặt, hai tay hơi nắm lại thành đấm, trầm mặc hồi lâu, mới thấp giọng hỏi: “Chú tư, chú thật sự thích con sao?”

Phó Tranh bình thản “ừm” một tiếng.

Hạ Nhạc Thiên hít sâu một hơi, ngẩng mặt lên, đôi con ngươi đen thui như hạt long nhãn tỏa sáng ngời nhìn Phó Tranh, “Tại sao vậy ạ?”

Phó Tranh suy tư một phen, chắp tay nói: “Em giỏi, làm người thích.”

Ánh mắt Hạ Nhạc Thiên dao động một hồi,  chậm rãi đi đến trước mặt Phó Tranh, cúi đầu nói: “Chú tư… con đồng ý ở bên chú…”

Phó Tranh sửng sốt, cỏ dại trong lòng tăng vọt trong nháy mắt, lấp đầy con tim chai sạn của hắn, ngàn lời vạn câu đưa đến mép cũng chỉ có một cái —— “à”.

Dưới ánh đèn màu trắng sữa, quạt trần chầm chậm quay. Ngón tay Phó Tranh rung lên hai cái, thử thăm dò thò tay vòng quanh Hạ Nhạc Thiên, mùi hương thơm ngát sạch sẽ từ từ loan đến đầu mũi hắn, hắn say sưa hít sâu một hơi, cúi mặt xuống thấp giọng nói: “Nhìn chú.”

Hạ Nhạc Thiên cúi gục mặt, hàng mi dài nhấp nháy mấy cái thật nhanh rồi chậm rãi ngẩng đầu lên.

Đôi mắt phương đã từng đầy chế giễu của Phó Tranh dường như nổi lên một đám lửa rừng, vừa khắc chế vừa nồng nhiệt. Phó Tranh từ từ cúi đầu xuống, Hạ Nhạc Thiên vẫn nhất mực thuận theo không cử động, khi môi Phó Tranh đáp lên môi cậu thì cậu mới chỉ hơi run nhẹ lên.

Phó Tranh ôm chặt người trước mặt, hung hăng cướp đoạt mùi vị ngây ngô trong miệng Hạ Nhạc Thiên, d*c v*ng ba mươi năm chưa từng cháy lên bị một tên ngóc khơi lên. Bàn tay Phó Tranh đè vòng eo mảnh khảnh run rẩy của Hạ Nhạc Thiên, bất ngờ bế thốc người cậu lên.

Hạ Nhạc Thiên ở trong lòng hắn trên mặt hiện vẻ hoang mang, bắt lấy cổ áo thẳng tắp của Phó Tranh, “Chú, chú tư…”

Phó Tranh không nói một lời, chỉ nặng nề nhìn cậu, cả người Hạ Nhạc Thiên run run, cảm thấy ngọn lửa toát ra trong mắt Phó Tranh dường như cũng đốt lan đến mình, đốt cậu đến tr*n tr**ng.

Phó Tranh không có quá nhiều những tâm tư tình cảm gái trai kia, ném cậu lên giường, bắt đầu dứt khoát cởi quân phục của mình ra, quăng áo khoác lên máy phát nhạc trên đầu giường. Một tay bắt đầu cởi áo sơmi màu xanh lá mạ của mình, ánh mắt chăm chú nhìn Hạ Nhạc Thiên, chậm rãi nói: “Nhạc Thiên, chú tư muốn ở với em.”

Hạ Nhạc Thiên lại tóm chặt cổ áo của mình, nuốt một ngụm nước bọt xuống nói: “Chú, chú tư, con còn có lời muốn nói với chú…”

Phó Tranh cởi áo sơmi xuống, để lộ ra thân trên cường tráng vết thương chồng chất, tay rút thắt lưng, trầm giọng nói: “Đợi lát nữa rồi nói.”

Hạ Nhạc Thiên lui về phía sau, co mình lại thành một cục, “Chú tư, chú có thể đồng ý với con một chuyện không?”

“Chuyện gì?” Phó Tranh đã c** q**n cũng ném qua một bên, quần đùi màu xanh lá mạ ở trong gồ lên một cục lớn, đôi chân dài mạnh mẽ đã bước lên giường, “Nói đi, chuyện gì chú tư cũng chịu với em.” Hai tay đã có hơi nôn nóng bắt hai tau của Hạ Nhạc Thiên, khống chế toàn thân cậu đè dưới người mình, há miệng không kịp hôn lên gò má mềm mại trắng như trứng gà bóc của đối phương.

Hạ Nhạc Thiên hét to trong môi hôn dày đặc của Phó Tranh: “Chú tư, con ở với chú, chú đi trợ giúp Tuy Nam đi!”

Động tác hôn cổ cậu của Phó Tranh đột nhiên dừng lại ——

Không biết qua bao lâu, trong không khí nóng bức chỉ có tiếng hít thở của hai người, trong sự yên tĩnh lâu dài gần như có phần đáng sợ đó Phó Tranh ngẩng đầu lên, “Hạ Nhạc Thiên, em lặp lại lần nữa.”

Trong mắt Hạ Nhạc Thiên hòa lẫn một chút sợ hãi và nước mắt, “Chú tư, xin chú đi trợ giúp Tuy Nam, ở đó… sắp không chịu được nữa rồi…”

Phó Tranh lẳng lặng nhìn cậu, chậm rãi nói: “Em theo tôi, là vì trao đổi với tôi.”

Hạ Nhạc Thiên lặng im không nói, trong đôi mắt to tròn lăn dài hàng nước mắt.

Ngọn lửa đó đốt cháy bụi cỏ dại, cháy lan ra đồng cỏ thành tro tàn trong lòng Phó Tranh, hắn từ từ buông lỏng tay chống người lên, nở nụ cười, là nụ cười châm biếm tột cùng, “Hạ Nhạc Thiên, em xem thường tôi thế sao?”

__

(1) hoành thánh cá hoa vàng: 黄鱼馄饨 – hình như là hoành thánh nấu với cá hoa vàng:

Trước Tiếp