
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
☆, Chương 298
Thế giới 19: Công tử tân thời 10
Phó Thiên Tiên cũng cảm thấy rất hiếu kỳ về con quái vật khổng lồ xuất hiện trong phòng của Hạ Nhạc Thiên, Nhạc Thiên vốn định dạy cô đánh nhưng sợ trong quá trình dạy hảo cảm của Phó Thiên Tiên với cậu càng sâu đậm hơn thì lại khó xử.
Ở thế giới này hệ thống lại yên lặng như gà không làm bất cứ trò gì, khổ nỗi dù có như thế nào thì Phó Tranh cũng xem cậu như con nít, Nhạc Thiên lại không thể phá vỡ hình tượng đi quyến rũ hắn.
Còn tiếp tục như vậy, e rằng cậu sẽ tạo thành thành tựu ngược lần đầu tiên thật sự kết hôn với nữ chính mất thôi.
Nhạc Thiên bèn đề nghị với Phó Thiên Tiên: “Thiên Tiên, năm nay em mới mười sáu, đúng thời điểm tốt để đến trường, anh có biết mấy ngôi trường nữ sinh rất tốt, sẽ thích hợp với em.”
Phó Thiên Tiên ngây ra, đến trường? Đến ngay cả đến trường có nghĩa là gì cô còn không rõ được.
Nhạc Thiên kiên trì giải thích cho cô một lúc, Phó Thiên Tiên hiểu rõ rồi. Trường học là nơi dạy đọc sách viết chữ, trường nữ còn có dạy đàn dương cầm khiêu vũ hội họa, ở trong đầu toàn là các cô gái bằng tuổi với cô, cô sẽ được kết rất nhiều bạn bè.
Phó Thiên Tiên rất động lòng, song nét tươi tắn trên khuôn mặt mới xuất hiện trong giây lát đã lập tức sa sút đi, “Chú tư… chú ấy sẽ không đồng ý đâu.”
Đối với việc thuyết phục Phó Tranh, Nhạc Thiên vẫn rất có lòng tin. Phó Tranh thoạt nhìn rất ngoan cố, nhưng thực ra có một vài chuyện đều thuận theo ý Nhạc Thiên, quá lắm là bị đánh mông một lần thôi. Lần nọ Phó Tranh ra tay cũng không tính là nặng, chỉ tại da thịt Hạ Nhạc Thiên hơi mỏng manh quá, vậy nên phải chịu khổ mấy ngày.
Tính theo kiểu đó thì thực ra Phó Tranh xem như rất dễ nói chuyện.
Nhạc Thiên dù nghĩ như vậy, nhưng cũng không dám l* m*ng trực tiếp nhắc chuyện đó với Phó Tranh, quyết định đi tìm viện trợ ở ngoài trước.
Chân Nhạc Thiên còn chưa khỏi hẳn, trên ngón chân mới mọc thịt, chen trong khóe chân ngứa kinh khủng. Cậu thẳng thắn viết một phong thư cho Trần Liễu Liễu, lại sợ trực tiếp đưa cho Trần Liễu Liễu sẽ gây hiểu lầm, thế là nhờ Phó Minh Phong gửi cho Chương Khiêm Ích trước, rồi để Chương Khiêm Ích đến tòa soạn báo đưa cho Trần Liễu Liễu, như vậy thì sẽ không có tí sơ hở nào.
Để đảm báo chuyện này không bị lộ, cả quá trình đó Nhạc Thiên viết hết bằng tiếng Anh, cho dù Phó Minh Phong trong lúc truyền thư có mở thư ra, cũng không hiểu được nội dung bên trong.
Phó Minh Phong nhận thư, không mở thư ra mà đưa thẳng cho Phó Tranh. Hắn đi theo Phó Tranh nhiều năm như vậy mắt nhìn rất sắc bén, biết Phó Tranh rất quan tâm cậu Hạ công tử này.
Phó Tranh không hề có gánh nặng trong lòng xé thư của Hạ Nhạc Thiên, nhìn thấy mấy móc câu đẹp đẽ song xa lạ đầy trang giấy mới sực nhớ ra mình không biết chữ, quăng lại cho Phó Minh Phong, “Đọc đi.”
Phó Minh Phong liếc mắt nhìn cũng trợn tròn mắt, “Tư lệnh, đây là tiếng nước ngoài.”
Sắc Mặt Phó Tranh lập tức nghiêm túc, chuyện gì bí mật đến mức phải dùng tới tiếng nước ngoài?!
“Tư lệnh, Tam đoàn có một tên lính cũng là công tử du học nước ngoài về, tôi dẫn cậu ta đến đọc thử nhé?” Phó Minh Phong cẩn thận hỏi.
Phó Tranh không tỏ rõ ý kiến gật gật đầu.
Binh sĩ đến, dáng dấp tai to mặt lớn, Phó Tranh thầm nghĩ đây mà cũng là công tử du học? Kém Hạ Nhạc Thiên hơi nhiều.
Vị công tử du học này không chỉ kém xa khí chất và dáng dấp với Hạ Nhạc Thiên, không được giỏi tiếng Tây cho lắm, Tư lệnh bảo hắn đọc, hắn bèn nhắm mắt đọc: “Dear…”
Phó Tranh đập bàn một cái, “Nói tiếng người.”
Tên lính đó run lên, ngơ ngác cầm giấy viết thư, Phó Minh Phong nói: “Nói rõ ràng là trong thư có ý gì, ai bảo cậu đọc.” Tư lệnh nghe cũng chẳng hiểu.
Tên lính đó cầm thư nhanh chóng đọc lướt qua một lần, chọn phần mình biết đọc ra: “Emilie thân mến…”
“Khoan,” Phó Tranh sầm mặt hỏi, “Đây là nội dung phần nào?”
Tên lính đàng hoàng trả lời: “Báo cáo Tư lệnh, đây là mở đầu.”
Sắc mặt Phó Tranh tối tăm bĩu môi, “Tiếp đi.”
Tên lính bình tĩnh lại, tiếp tục đọc: “Tôi rất nhớ cậu… cậu có khỏe không… gửi lời hỏi thăm đến cha mẹ cậu… tôi nhớ cậu đã được tiếp nhận một nền giáo dục rất tốt ở trường… Emilie thân mến… có thể hỗ trợ tôi được không… Brown nhớ cậu…” Có rất nhiều phần hắn không biết bèn lướt qua hết.
Phó Tranh chậm rãi hỏi: “Brown là ai?”
Tên lính đáp: “Là người viết lá thư này, ký tên ghi “Brown nhớ cậu”, đây là tên tiếng Tây, không giống tên tiếng Trung.”
“Brown nhớ cậu…” Phó Tranh lẩm nhẩm trong miệng mấy lần, phẩy phẩy tay.
Phó Minh Phong nhận thư, cho tên lính đó lui ra, một lần nữa nhét thư trở vào phong bì.
Phó Tranh cầm thanh chặn giấy bằng đá cẩm thạch vuông vức trên bên v**t v* tới lui, “Cái này gửi cho ai?”
Phó Minh Phong đáp: “Là người bạn mà Hạ công tử liều mạng muốn cứu lần đó.”
Phó Tranh giương mắt, cảm thấy hai tiếng “liều mạng” trong miệng Phó Minh Phong có phần chói tai, hai tay đập thanh chặn giấy xuống, “Đi, đi gặp.”
Xe chạy ra đầu ngõ, Phó Tranh dựa vào xe đứng đằng xa xa nhìn Phó Minh Phong gõ cửa, một khu nhà bình dân. Gõ mấy lần, một thanh niên cao gầy từ trong bước ra, Phó Tranh đứng xa không thấy rõ lắm, chỉ loáng thoáng nhìn thấy sườn mặt.
“Emilie thân mến” là một tên đàn ông?”
Mày Phó Tranh càng cau chặt hơn.
Phó Minh Phong đưa thư xong thì đi về phía xe, cậu thanh niên cao gầy cũng quay mặt sang theo Phó Minh Phong. Lần này Phó Tranh thấy rõ ràng rồi, là một thanh niên mặt trái xoan rất thanh nhã tuấn tú, thoạt nhìn là thấy nét nhã nhặn phong độ thư sinh.
Phó Minh Phong lên xe, Phó Tranh trực tiếp hỏi: “Cậu có biết cậu ta đang làm gì không?”
Phó Minh Phong trả lời: “Cậu ta và Hạ công tử làm chung một tòa soạn báo.”
“Ờ.” Phó Tranh đáp một tiếng, bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Cậu nói xem lần đó Hạ Nhạc Thiên chụp hình bị bắt, thực ra ảnh là do người khác chụp, là cậu ta đúng không?”
Phó Minh Phong đáp: “Vâng, đúng vậy.”
Phó Tranh hơi hé môi, môi mấp máy trên dưới mấy lần, trên khuôn mặt nghiêm túc thận trọng đầy bất mãn nặng nề.
Có một người được Hạ Nhạc Thiên coi trọng như thế sao?
Tại sao chứ.
Phó Tranh phiền lòng tức tối nóng nảy, chỉ tiếc không thể về nhà đánh mông Hạ Nhạc Thiên một trận cho đã, hơi ngẫm nghĩ một chút lại cảm thấy không có lý đo gì xác thực, nói với Phó Minh Phong: “Đi!”
Chừng mấy ngày Phó Tranh không về Phó trạch, Nhạc Thiên cũng không thấy bất ngờ, cách vài ngày lại truyền thư với Trần Liễu Liễu một lần. Trần Liễu Liễu nói cho đã liên hệ với hiệu trưởng của trường nữ sinh Maria, bên kia đã đồng ý nhận Phó Thiên Tiên, giờ chỉ còn thiếu một cái gật đầu của Phó Tranh.
Cuối thư, Trần Liễu Liễu bày tỏ rằng cô và Chương Khiêm Ích đều rất nhớ cậu, muốn gặp Hạ Nhạc Thiên.
Nhạc Thiên rục rà rục rịch, chân của cậu đã hoàn toàn khỏi rồi, cứ ở mãi trong Phó trạch không có việc gì làm cũng không có gì để nói, Phó Tranh lại không ở nhà. Thế là thay quần áo, tối đến ngồi xe của Phó trạch đến dự một buổi tiệc nhỏ.
Ba người hẹn nhau trong một nhà hàng Pháp.
Chương Khiêm Ích vừa nhìn thấy Nhạc Thiên, nhanh chóng xông lên ôm chặt cậu, “Hạ công tử, cậu đúng là cha mẹ tái sinh (1) của tôi!”
Nhạc Thiên dở khóc dở cười nói: “Đừng mà, tôi còn trẻ lắm, tôi chưa muốn có con trai.”
Không thấy bím tóc của Trần Liễu Liễu đâu nữa, mà thay vào đó là kiểu tóc ngắn đúng mốt hiện nay, Nhạc Thiên khen một câu, “Gọn gàng.”
Vào cục cảnh sát một lần rồi, tâm thái của Trần Liễu Liễu cũng xảy ra một ít biến hóa, cho rằng mình của ngày trước vẫn còn quá mức mềm yếu, mang sự rụt rè và làm ra vẻ của một số ít giai cấp tiểu tư sản, “Tôi muốn tập trung sâu hơn vào trong chiến đấu.”
Nhạc Thiên xấu hổ nói: “Vì một vài chuyện riêng mà tôi làm trễ nải lâu quá.”
“Bọn tôi đều có thể hiểu được,” Chương Khiêm Ích nói, “Giờ cậu đang ở trong nhà Phó Tư lệnh, thật sao?”
Nhạc Thiên gật đầu.
Chương Khiêm Ích và Trần Liễu Liễu liếc mắt nhìn nhau, Trần Liễu Liễu nói với cậu: “Tôi mong cậu có thể khuyên Phó Tư lệnh đi trợ giúp Tuy Nam.”
“Ý cô là sao?” Nhạc Thiên ngờ vực hỏi.
Anh họ của Trần Liễu Liễu là một sĩ quan đang hãm sâu vào chiến dịch Tuy Nam, sắc mặt cô đau xót nói: “Bây giờ chiến sự căng thẳng, tiền tuyến thương vong nặng nề, các vị Tư lệnh đằng sau ai nấy đều không muốn chi viện, nếu còn tiếp tục như vậy, Tuy Nam sẽ thất thủ. Nhưng Miên thành và Tuy Nam gần như thế, Tuy Nam thất thủ, nơi tiếp theo là Miên thành, Miên thành thất thủ rồi, nơi tiếp theo là đâu chứ? Tổ bị phá liệu trứng có thể còn nguyên viện hay không, đạo lý đơn giản như vậy, Nhạc Thiên, chắc chắn cậu sẽ hiểu.”
Sắc mặt Nhạc Thiên càng lúc càng trĩu nặng, lòng rối như tơ vò nói: “Đương nhiên là tôi hiểu, chỉ là… chú tư chú ấy không chịu trợ giúp, chắc chắn cũng có suy tính của chú ấy. Chú ấy là tư lệnh, mà tôi chỉ là một văn nhân, chuyện lớn như vậy không tới lượt tôi đưa ra quyết định.”
“Bây giờ họ không trợ giúp, chỉ vì sợ người nào làm quân tiên phong người đó sẽ tổn thất nặng nề, đến lúc đó không tranh lại nổi các vị Tư lệnh có lính trong tay,” Trần Liễu Liễu vội la lên, “Đã dưới tình cảnh thế này rồi, đất nước không còn là đất nước, thì tranh mấy cái địa bàn đó còn có nghĩa lý gì nữa?”
“Đạo lý cô nói tôi hiểu cả,” Nhạc Thiên vuốt tách cà phê trên tay, hai hàng mày thanh tú cau chặt lại thành một được, “Được rồi… tôi sẽ nghĩ cách khuyên nhủ chú tư, nhưng… tôi nói thật với hai người, trong lòng tôi không hề có một chút chắc chắn nào, hai người không biết chú tư của tôi, chú ấy là người nói một không nói hai.”
Trần Liễu Liễu lại thở phào nhẹ nhõm, “Không quan trọng lắm, cậu khuyên thử đi, suy cho cùng thì coi như có cũng còn hơn không.”
“Thôi được rồi, chuyện này quyết định như vậy đi,” Chương Khiêm Ích bước ra hòa hoãn, “Hiếm khi chúng ta có thể đi ra ngoài tụ tập vui vẻ thế này, ăn uống trước rồi tính.”
Bầu không khí trên bàn ăn dưới sự không ngừng thúc đẩy của Chương Khiêm Ích, cuối cùng vẫn hơi hơi nóng lên, nhưng chỉ nóng ở ngoài mặt, trong lòng ba người đều thấy lạnh.
Còn được bao nhiêu đêm yên ổn để bạn bè gặp nhau như thế này đây?
Ăn đến cuối, Nhạc Thiên hỏi Trần Liễu Liễu: “Vậy thì chuyện đi học của bạn tôi thế nào rồi?”
Trần Liễu Liễu trả lời: “Cậu cứ yên tâm, tôi đã chuẩn bị hết rồi.”
Nhạc Thiên cúi đầu, “Thực ra em ấy là cháu gái của Phó Tư lệnh, nếu như Phó Tư lệnh thật sự chịu đi viện trợ, thì để em ấy đi học ở trường nữ sinh có lẽ là một sự lựa chọn rất tốt.”
Trên bàn cơm lại yên lặng.
Kỳ thực Trần Liễu Liễu cũng biết, trên đời này được bao nhiêu người là thật sự cao thượng chịu hi sinh lợi ích của mình chứ? Tổng cộng có sáu vị Tư lệnh nắm trọng binh trong tay, nếu như chuyện này thật sự dễ giải quyết, thì sớm đã có người xung phong rồi, cần gì phải kéo dài, kéo đến tận bây giờ vẫn chỉ là “tự quét tuyết trước cửa” (2)?
Cô cũng không trách những người đó, chỉ có thể than sức mạnh của mình quá yếu kém, trong nhà lại có cha mẹ già nên khó mà đi xa, nói đến cùng cô cũng không phải là “con người cao thượng”, không có tư cách gì yêu cầu người ngoài dứt bỏ.
Trước khi chia tay, Trần Liễu Liễu dùng sức ôm Hạ Nhạc Thiên một cái, im lặng gửi cho cậu một lời xin lỗi.
Nhạc Thiên vỗ nhè nhẹ lên vai cô, cũng truyền đạt thái độ của mình cho Trần Liễu Liễu.
Bởi vì tâm sự nặng nề, Nhạc Thiên và Chương Khiêm Ích tản bộ đi về Phó trạch, xe của Phó gia chậm rãi chạy theo phía sau. Chương Khiêm Ích nói chuyện phiếm với Nhạc Thiên cả quãng đường đi, rốt cuộc đến cổng lớn của Phó gia mới nói: “Nhạc Thiên, lần này trở về từ cõi chết, khi ở trong cục cảnh sát tôi đã suy nghĩ rất nhiều, nếu như… cứ chết như thế, chắc chắn tôi sẽ ôm nuối tiếc cả đời, tôi muốn lấy mạng mình để dùng ở nơi xứng đáng hơn.”
Nhạc Thiên dừng bước lại, quay mặt sang lo lắng hỏi: “Khiêm Ích, ý của cậu là… cậu định tòng quân?”
Chương Khiêm Ích lắc đầu, “Thể trạng tôi thế này, tòng quân cũng chỉ liên lụy chiến hữu.”
Nhạc Thiên nói: “Vậy thì cậu định…?”
Trên gương mặt trái xoan đã gầy đi của Chương Khiêm Ích đầy nghiêm nghị, chầm chậm nói: “Tôi muốn đến Tuy Nam làm phóng viên.”
Phóng viên chiến trường…
Chương Khiêm Ích nói: “Sở dĩ mọi người chỉ chú trọng chiến sự Tuy Nam ở ngoài mặt, là bởi vì bọn họ không tận mắt nhìn thấy tình cảnh khốc liệt ở Tuy Nam. Tôi bằng lòng đến đó làm người chứng kiến rồi truyền đạt lại, dùng máy ảnh và bút viết của mình đánh thức cảm xúc đã chết lặng của bọn họ, đồng loạt hỗ trợ cho chiến sự của chúng ta.”
Nhạc Thiên cúi thấp mặt, hồi lâu không lên tiếng, lúc sau mới nhẹ giọng nói: “Cậu đi đi, kể từ hôm nay, mẹ của cậu là mẹ của tôi.”
“Cảm ơn cậu!” Chương Khiêm Ích lại một lần nữa ôm Hạ Nhạc Thiên, người bạn như người thân hắn yêu quý nhất, “Tha lỗi cho tôi vì đã ném trách nhiệm của mình cho cậu.”
Nhạc Thiên ngửa đầu vỗ vỗ sống lưng gầy gò của hắn, cậu nhóc mặt tròn béo ú kia đã trưởng thành rồi, “Vai cậu đã gánh vác trách nhiệm càng nặng hơn rồi, những gì tôi có thể làm cho cậu, so với việc cậu cần làm thì không đáng nhắc đến.”
Hai người đứng bên rìa đường ôm nhau một lúc lâu, cùng yên lặng nói lời từ biệt có lẽ lần cuối cùng trong cuộc đời này.
Phó Tranh ngồi trên xe, chăm chú nhìn hai người đang ôm nhau chào tạm biệt. Hạ Nhạc Thiên không ngừng vẫy tay với cậu thanh niên đó, cậu thanh niên mấy lần quay đầu lại, Hạ Nhạc Thiên vẫn còn vẫy tay, mãi đến khi bóng dáng người đó biến mất hẳn mới buông thõng tay xuống, từ từ che mặt hình như là bật khóc.
Phó Tranh bình tĩnh bước xuống xe, đi tới trước mặt Hạ Nhạc Thiên. Nhạc Thiên nghe thấy tiếng giày bốt quân sự đạp đất, ngẩng mặt lên nhìn thấy Phó Tranh vẻ mặt nghiêm nghị, kiềm lòng không đặng nhào vào trong ngực của hắn, lau dòng lệ nóng lên lồng ngực rộng của hắn, “Chú tư…”
Cõi lòng ngập tràn bị đè nén và lửa giận của Phó Tranh tức khắc tiêu tan ngay trong tiếng kêu đầy dịu dàng đó, im lặng hồi lâu, nâng tay lên vỗ nhè nhẹ vào vai Hạ Nhạc Thiên, “Có chú tư đây, đừng khóc.”
__
(1) cha mẹ tái sinh: 再生父母 – tái sinh phụ mẫu, chỉ ân nhân cứu mạng.
(2) “tự quét tuyết trước cửa”: 自扫门前雪 – thành ngữ tiếng Trung, nghĩ là chỉ biết lo cho mình, không quan tâm đến người khác.
Lược từ: baike.sogou.com