
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
☆, Chương 297
Thế giới 19: Công tử tân thời 9
Nhạc Thiên ngã xuống lập tức k** r*n một tiếng, đầu ngón chân của cậu đá trúng tấm chăn mềm —— chăn có mềm thì cũng không mềm bằng đầu ngón chân cậu được. Nhấc gan bàn chân lên im lặng nhăn mặt lại uốn tới ẹo lui trên giường như con rắn.
Lửa giận của Phó Tranh khi ăn trúng một đá của Hạ Nhạc Thiên phút chốc đã tiêu tan ngay khi nhìn thấy dáng dấp buồn cười của cậu. Hạ Nhạc Thiên đúng là một cậu công tử bột quá mức yếu duối, nên khoảng cách giữa Phó Tranh và cậu tương đối xa, hơi có phần bắt nạt người ta.
Phó Tranh dù bận vẫn rất ung dung thưởng thức hình ảnh Hạ Nhạc Thiên ôm chân không tiếng động rơi nước mắt, khóe miệng cong lên để lộ ra hàm răng trắng tinh đều tăm tắp, “Đau?”
Trong căn phòng nóng bức, Phó Tranh nâng chân Hạ Nhạc Thiên lên cầm bông gòn chấm nước thuốc lau cho cậu. Nhạc Thiên cắn môi mu bàn chân cong lại như giương cung đang chậm rãi run rẩy, Phó Tranh từ tốn bôi thuốc cho cậu, đồng thời ngắm nghía chân Hạ Nhạc Thiên.
Đôi chân này so với đàn ông mà nói thì hơi nhỏ một chút, giống y như những chỗ khác của Hạ Nhạc Thiên, rất trắng trẻo, da dẻ mỏng manh, mạch máu màu xanh nhạt ẩn ẩn hiện hiện bên dưới, độ cong mu bàn chân rất đẹp. Phó Tranh tỉ mỉ thoa thuốc cho ngón chân của cậu, nâng chân của cậu lên gần chóp mũi ngửi một cái.
Nhạc Thiên vội vàng giật giật chân, không giật được, “Chú tư, chú làm gì vậy, bẩn lắm.”
Phó Tranh cười cười, “Sao cậu lúc nào cũng tự chê mình vậy? Không bẩn,” Đầu mũi hắn ghé đến chạm một cái, thân mật nói, “Cũng đâu thối.”
Vẻ mặt Nhạc Thiên chết lặng: “Chú tư, chú coi con là con trai nuôi sao?”
Phó Tranh ngẩng mặt lên, đôi mắt phượng sâu thẳm, “Không phải.”
Nhạc Thiên không nói gì, trong lòng không quá tin tưởng, im lặng một chốc rồi nói: “Đổ mồ hôi, chú buông con ra.”
Phó Tranh gác tay lại, “Cậu có biết quả dưa hôm nay ở đâu ra không?”
Nhạc Thien rụt chân lại, “Ở đâu ạ?”
Phó Tranh nói: “Buổi tập thể dục sáng, có một tên lính đi tiểu phát hiện ra dưới đất có quả dưa to mà mọc hoang.”
Mặt Nhạc Thiên từ từ chuyển từ đỏ sang xanh, “Vậy, vậy anh tiểu lên dưa rồi sao?”
Vẻ mặt Phó Tranh hết sức nghiêm túc trả lời: “Rửa sạch rồi.”
Nhạc Thiên khóc không ra nước mắt, vẻ mặt đưa đám dùng hai tay đẩy Phó Tranh ra, “Chú tránh ra, con muốn đi đánh răng.”
Thân hình cao lớn của Phó Tranh chắn bên giường như một ngọn núi, bàn tay bé nhỏ mềm mại của Hạ Nhạc Thiên hoàn toàn không thể di chuyển, hắn khẽ cười, “Tôi trêu cậu thôi.”
Khuôn mặt khóc lóc của Hạ Nhạc Thiên cứng đờ, vẻ mặt không thể tin được nhìn Phó Tranh.
Phó Tranh “ha” một tiếng.
Hạ Nhạc Thiên dằn cảm xúc tức giận xuống, nhỏ giọng xác nhận: “Không tiểu?”
Phó Tranh nhếch môi, “Không rửa.”
Hạ Nhạc Thiên nhìn Phó Tranh như nhìn quái vật, nụ cười trên mặt Phó Tranh càng lúc càng tươi, bỗng nhiên ôm Hạ Nhạc Thiên ngã xuống giường, cười ồ lên: “Hạ công tử, đừng để ý nữa, ngủ đi.”
Khí trời nóng nực, lồng ngực Phó Tranh cũng hừng hực, Nhạc Thiên không tránh được cánh tay sắt của Phó Tranh, bị hun hơi buồn ngủ, đến lúc chuẩn bị lơ mơ ngủ thiếp đi vẫn còn hỏi một câu, “Chú tư… cuối là có tiểu hay không ạ…”
Cậu nói chuyện hàm hàm hồ hồ khó khăn vô cùng, song Phó Tranh lại nghe thấy rất rõ ràng, tai hắn thính, cúi đầu “chụt” một cái hôn lên thái dương Hạ Nhạc Thiên, buồn cười nói: “Chú tư không tiểu.”
Tiếng hít thở đều đều vang lên, Hạ Nhạc Thiên đã mất khả năng kháng cự chìm vào giấc ngủ.
Phó Tranh không nghe thấy tiếng đáp lại, cúi xuống nhìn thấy Hạ Nhạc Thiên đổ mồ hôi đầy mặt, lại cúi đầu hôn lên trán cậu một cái nữa. Da thịt ấm nóng mềm mại vừa chạm vào tức khặc trũng xuống, Phó Tranh thấp giọng thì thầm: “Nhóc con đáng yêu.”
Cục trưởng Hác bị mất mặt, gọi điện thoại cho Hác Tư lệnh khóc lóc kể lể, “Anh hai, đất Miên thành này em không sống nổi nữa rồi, Phó Tranh không nể nang em gì cả.”
Hác Tư lệnh cũng rất tức giận, đất Miên thành này là do nhà họ Hác bọn họ chiếm trước, Phó Tranh tu hú chiếm tổ chim khách còn chưa tính, ba lần bốn lượt nhúng tay vào chuyện của cục cảnh sát, không hề để Hác gia họ vào mắt.
“Chú cứ lo làm cục trưởng của mình cho đàng hoàng đi,” Hác Tư lệnh tức giận nói, “Anh đi tìm Phó Tranh đòi một lời giải thích!”
Hác Tư lệnh mới ra khỏi Miên thành là không muốn quay lại nữa, bèn “’ngựa tốt không ăn cỏ quay đầu”, gọi điện thẳng cho bộ Tư lệnh của Phó Tranh.
“Tư lệnh,” Phó Minh Phong gõ cửa, “Điện thoại của Hác Tư lệnh.”
Phó Tranh ngẩng đầu, “Nhận đi.”
Trong chốc lát, điện thoại của bộ Tư lệnh lập tức vang lên, Phó Tranh hững hờ nhận điện thoại. Hác Tư lệnh ở đầu bên kia đã đợi cả buổi trời rồi, giọng điệu kiềm chế: “A lô, Phó Tư lệnh bận rộn quá nhỉ, nghe điện thoại còn phải qua ải vệ binh của anh trước nữa.”
Hác Tư lệnh xuất thân danh môn luôn luôn chướng mắt tên nhà quê Phó Tranh này, mặc dù Phó Tranh mặt mũi hết sức anh tuấn, Hác Tư lệnh vẫn cảm thấy không thể trông mặt mà bắt hình dong, thế giới nội tâm của Phó Tranh thật sự không thể chịu nổi. Hác Tư lệnh lớn tiếng nói: “Phó Tư lệnh, tôi luôn luôn rất kính trọng anh. Lần trước anh muốn em trai thả đám học sinh, tất nhiên đó là việc phải làm, anh em bọn tôi đã thuận theo lý nể mặt anh một lần rồi. Nhưng anh vẫn hết lần này đến lần khác làm vậy, liệu có hiềm nghi vượt quá chức phận hay không?”
Hác Tư lệnh nói chuyện lòng vòng quanh co, giọng điệu trưởng giả, Phó Tranh nghe là thấy phiền, gọn gàng dứt khoát nói: “Anh muốn thế nào?”
Hác Tư lệnh bị thái độ l* m*ng của hắn chặn họng, hắn cũng chưa nghĩ ra nên thế nào, bèn thử xem thăm dò nói: “Tôi muốn anh gửi lời xin lỗi em trai tôi…”
“À,” ” Phó Tranh cười lạnh một tiếng, “Mẹ mày chứ.” Dứt khoát “cạch” một tiếng cúp điện thoại, hai thằng anh em vô tích sự này đáng được hắn xin lỗi?
Hác Tư lệnh bị chửi một câu rồi cúp điện thoại, hồi lâu không phản ứng lại, sau khi phản ứng lại mới nổi trận lôi đình nói: “Phó Tranh! Tao xxx con mẹ mày!” Vứt hết phong độ của mình xuống cống rãnh.
Phó Tranh cúp điện thoại, sắc mặt rất kém.
Phó Minh Phong đứng một bên bất động.
Một lát sau, Phó Tranh nói: “Lần trước cậu nói Hạ Nhạc Thiên chạy đi tìm Hác Thiên Văn.”
Phó Minh Phong đáp: “Vâng, ngài để tôi đi theo Hạ công tử, tôi đã đi theo, đúng là đến khách sạn Kim Hòa tìm Hác Tư lệnh, Hác Tư lệnh không chịu thả người.”
Phó Tranh vỗ xuống hai bên tay ghế, chống người dậy, “Đi, đến cục cảnh sát.”
Trong cục cảnh sát, Hác cục trưởng đang tiếp điện thoại của Hác Tư lệnh. Hác Tư lệnh bị Phó Tranh cúp điện thoại tức muốn chết đến nơi, gọi bảy tám cuộc gọi tới tới lui lui chửi cục trưởng Hác vô cụng. Lúc nhận cuộc gọi thứ chín, cục trưởng Hác mặt mày rầu rĩ vừa kêu một tiếng “anh”, cửa đã “ầm” một tiếng bị đẩy ra.
Hác Tư lệnh bên kia đầu dây còn đang chửi, “Lúc anh ở Miên thành, Phó Tranh dám đến Miên thành sao? Chú mày…”
Đầu bên kia điện thoại bỗng nhiên truyền đến một tiếng hét thảm, đương nhiên là thuộc về em trai của hắn, Hác Tư lệnh sửng sốt tại chỗ, chờ đến khi tiếng kêu thảm thiết của cục trưởng Hác không ngừng truyền đến thì mới vội la lên: “Thiên Vũ! Thiên Vũ!”
Một cú đấm của Phó Tranh đã đánh mặt cục trưởng Hác nở hoa, thong thả nói với Hác Tư lệnh vẫn còn đang không ngớt tiếng la trong điện thoại: “Hác Tư lệnh.”
Hác Tư lệnh vừa nghe thấy tiếng của Phó Tranh tức khắc yên lặng, trong điện thoại chỉ truyền đến tiếng hít thở nặng nhọc.
Phó Tranh chậm rãi nói: “Anh nghe cho kỹ, từ hôm nay trở đi, chỉ cần Hác Thiên Vũ còn ở Miên thành một ngày, thì đúng giờ Mão (1) tôi đánh cậu ta một trận, đánh ba tặng một ngày, anh xem đó mà làm thôi.”
Hác Tư lệnh không nói một lời thẳng tay cúp điện thoại.
Phó Tranh ném Hác Thiên Vũ bị đánh khóc hu hu xuống, làm như tự nhủ: “Ai nể mặt ai còn không hiểu rõ à?”
Phó Tranh đến cục cảnh sát một chuyến, về nhà trễ, đến sảnh lớn không thấy Hạ Nhạc Thiên bèn tìm A Quan đến hỏi, “Hạ công tử đâu?”
A Quan trả lời: “Hạ công tử đến sân phụ rồi ạ.”
Sân phụlà một khu nhà nhỏ bên cạnh sân chính của Phó trạch, trong mấy căn phòng đó chất một vài món đồ lạ lạ mà người khác tặng cho Phó Tranh. Phó Tranh không quá theo đuổi vật chất, chỉ cần thứ nhận được không phải vàng thỏi đồng bạc, thì cứ quăng hết trong nhà bên sân phụ.
Thường ngày không ai đến đó, Nhạc Thiên vẫn thấy không ưng cây gậy ba toong của mình, vẽ râu thì mới ra mồ hôi đã trôi hết ra tay, tắm rửa sạch sẽ rồi muốn đi tìm một cái mới vừa tay hơn để dùng.
Phó Tranh gạt hoa vén liễu, xuyên qua tiếng côn trùng kêu đi vào sân phụ vắng vẻ, loáng thoáng nghe thấy được tiếng nhạc.
Máy phát nhạc sao? Phó Tranh thầm nghĩ.
Tiếng nhạc vang vọng từ gian nhà ở giữa, đèn trong phòng bật, cửa phòng mở ra, Phó Tranh lần theo tiếng nhạc đứng ở cửa.
Trong phòng lộn xộn, rất nhiều hộp chồng chất lên và một vài món đồ đã khui ra, gần như không có chỗ đặt trưng. Bên trong nhà kho tạp nhạp, cậu thanh niên xinh đẹp ngồi trên một cái hộp cao cao, mười ngón tay mảnh khảnh thon dài tung bay trên phím đàn, tiếng đàn du dương êm tai truyền từ đầu ngón tay. Ánh trăng và ánh đèn, tất thảy mọi ánh sáng trên đời này mờ nhạt đi, chỉ còn lại chàng trai như tỏa hào quang giữa đống hỗn độn.
Tiếng đàn ngừng, Hạ Nhạc Thiên giống như có cảm giác, quay đầu lại trông thấy Phó Tranh đang chăm chú nhìn mình, vội vàng đứng dậy nói: “Chú tư.”
Phó Tranh chậm rãi đi tới, đè xuống một phím đàn dưới tay cậu thanh niên, “Đây là cái gì?”
Nhạc Thiên nói: “Chú tư, đây là đàn dương cầm.”
Phó Tranh ‘Nha’ một tiếng, “Hay đó.”
Nhạc Thiên ngại ngùng nở nụ cười.
Phó Tranh liếc mắt nhìn quanh, “Cậu tìm cái gì?”
Nhạc Thiên cầm cây gậy ba toong đặt ở bên khác của đàn, “Đầu rắn trên này đáng sợ quá, con muốn đổi một cái khác để dùng.
Phó Tranh không nhịn được cười một tiếng, tuy nụ cười trông không được đẹp lắm, nhưng khoảnh khắc này nội tâm của hắn đúng là dịu dàng hết mực, duỗi tay xoa đầu Hạ Nhạc Thiên. Nhạc Thiên đã dần mất cảm giác với kiểu hành động từ ái này của hắn, Phó Tranh cầm gậy ba toong trong tay cậu ném sang bên, vén tay áo lên nói: “Tôi tìm giúp cậu.”
Năng lực hành động của Phó Tranh là hàng đầu, chẳng mất bao lâu đã tìm được một cây gậy ba toong có đầu hình hoa hồng đưa cho Hạ Nhạc Thiên, Nhạc Thiên vừa nhìn là thấy thích ngay, vui vẻ nói: “Cái này đẹp quá.”
Phó Tranh mỉm cười, nhìn thấy Hạ Nhạc Thiên yêu thích không rời tay v**t v* cây gậy ba toong đó, nói với cậu: “Về thôi.”
Nhạc Thiên gật đầu, chống gậy ba toong đang định đi, Phó Tranh tiến lên một bước ôm lấy cậu thanh niên, nói với Hạ Nhạc Thiên kinh ngạc: “Có chú tư ở đây, không cần thứ đồ chơi đó nữa.” Vững vững vàng vàng ôm Hạ Nhạc Thiên đi.
Nhạc Thiên ôm gậy ba toong tựa vào lồng ngực của Phó Tranh, trong lòng than khóc, đến cùng thì lúc nào Phó Tranh mới có thể không xem cậu là con nít nữa.
Phó Tranh ôm Hạ Nhạc Thiên, phân lượng trên tay đối với hắn mà nói không đáng nhắc tới, mềm mại lại thơm ngát, trong lòng hắn bỗng nhiên có phần ngứa ngáy, nhớ lại cảm giác ngưa ngứa lần trước Hạ Nhạc Thiên nắm lấy hắn.
Gió ngày hè âm ẩm chậm rãi thổi qua, khuấy cả nỗi lòng Phó Tranh lên. Phó Tranh cúi đầu liếc nhìn Hạ Nhạc Thiên lặng im, dưới vẻ bề ngoài trầm tĩnh ngoan ngoãn của cậu là một trái tim kiên cường hơn vỏ ngoài yếu ớt rất nhiều. Sẽ nghĩa khí vì người bạn bị mang tiếng oan, biết đọc sách viết chữ, biết tiếng nước ngoài, à, còn biết đánh đàn nữa. Phó Tranh miên man suy nghĩ, đi tới cửa suýt chút nữa vấp một cái ngay ngưỡng cửa.
Hạ Nhạc Thiên trong ngực thoáng bay ra ngoài, trong miệng phát ra một tiếng thét kinh hãi, Phó Tranh đúng lúc vớt cậu vào. Hạ Nhạc Thiên giật mình hết hồn, như hốt hoảng ôm chặt cổ của hắn, khuôn mặt nhỏ nhỏ trắng bệch, “Chú tư, chú cẩn thận.”
“Ồ, chú cẩn thận.” Phó Tranh không biết mình đáp lại cái gì, trong lòng hơi bình tĩnh lại, ôm cậu về giường.
Hạ Nhạc Thiên nằm trên giường chỉ chỉ cửa, “Rơi đồ mất rồi.”
Phó Tranh quay đầu lại cầm ba toong mang về đặt đầu giường cậu.
“Con muốn ngủ.” Nhạc Thiên lúng túng nói, Phó Tranh đứng ở đầu giường nhìn cậu chằm chằm, đối với cậu thì cái kiểu chăm chú “hiền từ” này chỉ có sợ thôi chứ không có vui.
Phó Tranh chắp tay sau lưng ngắm nhìn cậu, gật gật đầu, bỗng nhiên cúi người hôn mặt cậu một cái.
Nhạc Thiên choáng váng, hai mắt trợn tròn nhìn hắn.
Phó Tranh giải thích: “Người nước ngoài gặp mặt, tạm biệt, đều hôn như vậy cả.”
Nhạc Thiên lại thầm thấy mất mát, dở khóc dở cười nói: “Chú tư, người ta là hôn trong không khí, không có hôn thật lên mặt.”
Phó Tranh “ồ” một tiếng, lại “chụt” một tiếng từ xa với Nhạc Thiên, “Ngủ đi.”
Nhạc Thiên: …vẫn không vui.
Sáng sớm hôm sau, Nhạc Thiên bị tiếng ồn ào bên ngoài đánh thức, chống ba toong đi xuống giường, đẩy cửa ra bị giật mình hốt hoảng trước hình ảnh trước mắt, bảy tám vệ binh đang mạnh mẽ gánh cây đàn dương cầm nặng trĩu đến đây.
Phó Minh Phong đứng ở phía trước chỉ huy, “Nhấc vào trong nhà.”
Nhạc Thiên nghiêng người sang cho bọn họ đi vào, hỏi Phó Minh Phong: “Chú tư bảo khiêng?”
Phó Minh Phong gật đầu.
Nhạc Thiên: …hết đưa giấy bút lại khiêng piano, Phó Tranh mấy người đây là nuôi em bé hả?
__
(1) giờ Mão: 点卯 – điểm Mão, thời xưa, vào khoảng từ 5 đến 7 giờ sáng điểm danh người đến làm việc.
Nguồn: Từ điển Lạc Việt.