Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 296: Thế giới 19: Công tử tân thời 8

Trước Tiếp

☆, Chương 296

Thế giới 19: Công tử tân thời 8

Nhạc Thiên ở Hạ gia không được mấy ngày đã lại trở về Phó gia, còn ký giấy bán thân dài lâu, phiền muộn hỏi: “Không lẽ Phó Tranh thật sự coi tao là con trai hả?”

Hệ thống không dám nói lời nào trộm vui.

Nhạc Thiên chậm rãi nói tiếp: “Thế chẳng phải đến lúc ấy sẽ k*ch th*ch lắm sao?”

Hệ thống: …Phó Tranh mạnh mẽ lên! Nhất định phải gìn giữ sơ tâm nhé!

Cách thức kiếm người của Phó Tranh đơn giản lại thô bạo, cho Phó Minh Phong dẫn theo một đội binh đi thẳng đến cục cảnh sát gọi tên Chương Khiêm Ích đòi người, người của cục cảnh sát không dám xì hơi một cái. Cuối cùng thì Chương Khiêm Ích cũng thấy có người đến dẫn mình ra tù, ôm Phó Minh Phong vừa khóc vừa cười, làm Phó Minh Phong phiền đến mức muốn nã hắn một phát súng.

Chương Khiêm Ích lại nhận ra Phó Minh Phong, giật mình hỏi: “Là anh?”

Phó Minh Phong cau mày hỏi lại: “Cậu biết tôi?”

Đầu óc Chương Khiêm Ích choáng váng, sau một lúc nói chuyện với Phó Minh Phong mới nắm rõ đầu đuôi ngọn ngành, hắn vội vàng thừa nhận, thực ra mấy tấm hình lúc trước là do hắn chụp.

Chương Khiêm Ích ngồi trên xe thao thao bất tuyệt, Phó Minh Phong nghe mà thấy phiền không chịu nổi, rốt cuộc xe cũng dừng, “Đến nơi rồi.”

“Hả?” Chương Khiêm Ích nhìn thấy đầu con hẻm nhỏ ngoài xe, khi này mới có cảm giác như quay về cõi người, quay đầu run lập cập nói với Phó Minh Phong: “Cảm ơn quan trên.”

Phó Minh Phong phất tay ra hiệu cho hắn xuống xe.

Trở về bộ Tư lệnh, Phó Tranh đang ở trong phòng làm việc chán ngán săm soi ngắm nghía một quả dưa hấu khổng lồ. Phó Minh Phong vừa về đến, gót chân hắn “cộp” một tiếng vụt đứng lên, “Cầm lấy, về nhà.”

Phó Minh Phong đáp một tiếng, tiến lên trước ôm chầm quả dưa hấu khổng lồ, “Tư lệnh, dưa hấu ở đâu mà to vậy?”

Phó Tranh nói: “Mọc tự nhiên.”

Lúc thể dục buổi sáng có một binh sĩ đi tiểu, phát hiện ra hoa văn loang lổ uốn lượn rất sống động trong bụi cỏ giữa đất hoang, giật mình sợ đến mức tiểu chệch hướng, tưởng đâu gặp rắn, í ới la làng chạy đi kêu người đến bắt rắn.

Khi các binh sĩ mang kìm đến đây cẩn thận gạt dây leo ra, mới phát hiện ra đó chỉ là một quả dưa hấu siêu to khổng lồ.

Mọi người ngạc nhiên vì trái dưa hấu quá to đó, bèn hái về dâng lên tặng cho Phó Tranh.

Phó Tranh cũng chưa từng thấy dưa hấu to như vậy, muốn mang về cho Hạ Nhạc Thiên nhìn xem, làm cậu giật mình chơi.

Ngón chân Hạ Nhạc Thiên bị thương nhẹ, tuy rằng không muốn ra vẻ yếu ớt quá, nhưng mà đau thật sự, chân không chạm đất nổi. A Quan lấy cho cậu một cây gậy ba toong để chống —— cũng là lục ra từ trong đống “báu vật” không ai thèm trong nhà họ Phó.

Trên đầu gậy ba toong có hình đầu rắn ma quái, lưỡi nhè ra, giữa hai cái răng nọc ngậm một viên đá quý đỏ như máu. Nhạc Thiên cầm chống thấy ghê phát sợ, bèn lấy bút lông Phó Tranh mua cho mình, khua vài nét bút vẽ thêm hai chòm râu cong cong cho hai bên đầu rắn, thoạt trông ngây thơ đáng yêu hơn hẳn.

“Hạ công tử, Tư lệnh đã về rồi.” A Quan nói với Hạ Nhạc Thiên mới vẽ lên gậy ba toong xong.

Nhạc Thiên vội chống cây ba toong bước thấp bước cao, vểnh ngón chân lên đi ra ngoài.

Phó Tranh chạy đến sảnh lớn, cởi quân trang trên người ra, vắt lên người Phó Minh Phong, để lộ áo sơmi quân đội màu xanh lá mạ bên trong. Nhạc Thiên chưa từng thấy hắn ăn mặc thế này bao giờ, phút chốc giật mình trước một Phó Tranh ngọc thụ lâm phong.

Phó Tranh giật mình bởi Hạ Nhạc Thiên, đập trúng ngón chân cái thôi mà phải chống cả gậy rồi. Nếu đổi lại là người khác, Phó Tranh nhất định sẽ bỉ bai một hồi, song đổi thành Hạ Nhạc Thiên, Phó Tranh chỉ kinh ngạc trong chốc lát rồi lập tức cảm thấy rất hợp lý. Hạ công tử yểu điệu mới bị đánh mông hai cái đã rên chừng mấy ngày rồi, huống hồ ngón chân bị va chạm còn chảy ít máu nữa.

“Qua đây xem thử.” Phó Tranh chợt nhích sang bên, để lộ Phó Minh Phong vẻ mặt vô cảm, không biết trong ngực đang ôm cái gì, mà bên trên phủ lên một bộ quân trang màu chàm trông rất bí ẩn.

“Cái gì ạ?” Nhạc Thiên chống ba toong đi đến, Phó Tranh nhìn tư thế đi đứng của cậu càng thấy vui hơn, vẻ mặt hiện lên nét chế giễu khoái trá làm người ta không thể vui nổi, “Cậu đoán xem.”

Nhạc Thiên đứng lại, thứ gì đó được Phó Minh Phong ôm trong ngực dưới sự bao phủ quân trang nhìn có vẻ khá tròn. Nhạc Thiên thoáng suy tư một chút, nghiêng đầu ngóng về phía Phó Tranh, nét mặt hơi kinh ngạc, “Chú tư chú mang bom về nhà hả?”

Không thể trách cậu nghĩ vậy được, vì suy nghĩ của cái người Phó Tranh này thật sự quá kỳ cục, làm trò gì cũng không thấy lạ.

Phó Tranh cười ha ha hai tiếng, một tay “vèo” cái vén quần áo lên, để lộ quả dưa hấu siêu to khổng lồ bên dưới.

Nhạc Thiên: …

Phó Tranh: “Có lớn không?”

Nhạc Thiên: “…lớn.”

Phó Tranh lấy lại quân phục treo trên khuỷu tay, đắc ý nói: “Bình luận bình luận?”

Quả dưa hấu lớn như vậy, đặt trên bàn gỗ tử đàn vẫn trông cực kỳ chấn động, A Quan để Phó Minh Phong cầm, nhón chân cắt quả dưa từ trên xuống. Lưỡi dao vừa chạm vào vỏ, “bộp” một tiếng, vết nứt từ đỉnh dưa thẳng một đường từ đầu đến cuối quả dưa.

Phó Tranh khen: “Dưa ngon.”

Đúng là dưa ngon thật, vừa mới cắt ra, vị ngọt của dưa hấu lập tức tỏa ra, Nhạc Thiên vốn không thèm cho lắm, mũi hít hít, cũng thấy hơi thèm ăn.

A Quan lại mất thêm chút công sức nữa, để cắt dưa thành từng miếng to.

Người thấy là có phần, Phó Tranh cho cả đám người hầu ăn cùng, phần của Phó Thiên Tiên thì để A Quan bưng lên phòng. Dạo gần đây trời nóng quá, Phó Thiên Tiên nóng đến mức không bước ra cửa nổi.

Nhạc Thiên ngơ ngác cầm miếng dưa hấu nặng trình trịch, bự gấp mấy lần khuôn mặt mình, không biết nên bắt đầu cắn từ đâu.

Phó Tranh liếc mắt nhìn cậu, “rắc” cái tách miếng dưa trên tay mình ra, bẻ một góc đưa xuống cho Hạ Nhạc Thiên, bảo Phó Minh Phong cầm miếng trên tay Hạ Nhạc Thiên đi, “Ăn cái này đi.”

Nhạc Thiên ngượng ngùng nói: “Cảm ơn chú tư.”

Phó Tranh nhìn cậu ngồi một bên nhỏ nhẹ từng ngụm từng ngụm ăn dưa hấu, đôi môi đỏ au dính nước dưa hấu, như bôi son vậy. Cảm thấy Hạ Nhạc Thiên rất dễ thương, đưa tay xoa xoa đầu cậu.

Nhạc Thiên ngẩng đầu, ánh mắt cảnh giác, chỉ lo Phó Tranh lại lần nữa bùng nổ tình cha.

Phó Tranh vươn ngón tay lau khóe môi của cậu, “ch** n**c ra rồi này.”

Động tác của hắn rất nhẹ nhàng cũng rất yêu thương, làm Nhạc Thiên rợn hết cả da gà lên, đặt miếng xưa còn chưa ăn xong xuống: “Con mệt rồi.” Chống ba toong lên đứng dậy, Phó Tranh cau mày nói: “Ngồi xuống.”

Nhạc Thiên không nghe, chống gậy ba toong nhón chân định đi, Phó Tranh cũng buông dưa hấu, ném quân trang trên tay qua cho Phó Minh Phong. Bước lên trước một bước đột ngột từ bên hông bế Nhạc Thiên lên, làm Nhạc Thiên giật mình kêu khẽ một tiếng.

Phó Tranh từ trên cao xuống Hạ Nhạc Thiên trợn trừng mắt lên, vẫn cảm thấy Hạ Nhạc Thiên rất “dễ thương”, muốn trêu cậu một chút. Thế là hai tay tung tung cậu lên, quả nhiên làm Hạ Nhạc Thiên kinh ngạc khắc chế thốt lên, “—— chú tư!”

Phó Tranh đi hai bước tung người một lần, Nhạc Thiên kêu một tiếng, trong lòng ngập nỗi thê lương, thôi xong rồi, người này thật sự coi mình là con trai nuôi rồi.

Đưa người đến phòng, Phó Tranh đặt cậu ngồi xuống ghế bập bênh, hắn ngồi sang bên đẩy ghế bập bênh từ tốn nói: “Lúc nãy cậu tức giận phải không?”

Hai tay Nhạc Thiên bắt lấy ghế bập bênh, thấp giọng nói: “Chú tư, con đã mười tám rồi.”

Phó Tranh bình thản nói: “Ồ.”

Nhạc Thiên nói: “Chú có thể đừng trêu con như con nít nữa được không.”

Phó Tránh kéo cho ghế lắc lư, nhướng mày lại: “Ồ.” Rõ ràng là không để là cảnh cáo của Hạ Nhạc Thiên vào lòng.

Tần suất lắc lư của ghế bập bênh như là đưa nôi, Nhạc Thiên thật sự không chịu được nữa, giận dỗi lật người sang đưa lưng về phía Phó Tranh.

Phó Tranh nhìn thấy cậu như vậy, thầm nghĩ đúng là tính tình con nít, sao lại bảo mình không phải con nít chứ?

Hắn cũng không dỗ, bởi vì không thích cũng không biết dỗ trẻ con, một tay vẫn lắc ghế. Trong bóng lưng gầy gò của Hạ Nhạc Thiên toát lên đôi chút thướt tha, điểm thướt tha ấy bắt nguồn hoàn toàn qua đường cong b* m*ng xinh đẹp, đẫy đà đầy đặn, gần như muốn bật tung quần tay ra, rất hút mắt con người ta.

Phó Tranh vỗ nhẹ vào mông cậu, Hạ Nhạc Thiên lập tức quay mặt lại lườm hắn, trong ánh mắt ngập tràn phẫn nộ li ti do bị mạo phạm. Phó Tranh làm nở nụ cười, Hạ Nhạc Thiên dường như nổi giận thật sự, khuôn mặt trắng bóc càng căng càng đỏ hơn, bỗng nhiên đưa tay ra, khí thế hung hăng nhào thẳng về phía Phó Tranh.

Phó Tranh không có phòng bị cũng không cần phòng bị, công tử bột như Hạ Nhạc Thiên cho dù có đấm hắn chừng mười cú thì cũng như là gãi ngứa mà thôi.

Nhưng Hạ Nhạc Thiên là một cậu công tử bột có đầu óc, thoắt cái túm lấy nhược điểm duy nhất trên cơ thể như là mình đồng da sắt của Phó Tranh.

Sắc mặt Phó Tranh thay đổi.

Hạ Nhạc Thiên nắm một cục mềm nhũn, trong mắt ánh lên chút xíu hung ác, giọng điệu vẫn rất kiềm chế, “Chú tư, chú không được trêu con nữa, cũng không được đánh mông của con.”

Phó Tranh lẳng lặng nhìn Hạ Nhạc Thiên, không tức giận chút nào, trái lại còn cảm thấy rất thú vị, chậm rãi nói: “Chú tư thấy chán.”

Hạ Nhạc Thiên thấy hắn “chết cũng không hối cải”, mạnh tay nhéo một cái.

Phó Tranh vẫn bất động, vẻ mặt đầy nghiêm túc thần sắc châm biếm, uy nghiêm cứ như là tranh chân dung thần giữ cửa dán trước cổng nhà.

Hạ Nhạc Thiên vặn trái vặn phải, vẻ mặt nghiêm túc của Phó Tranh dần cứng lại.

Hai người mắt đối mắt, một người không buông tay, một người không nói lời nào.

Hạ Nhạc Thiên vốn định “lấy đạo của người trả lại cho người”, có điều không ngờ đến tính cách quái gở của Phó Tranh, không hề đỏ mặt trái lại là Hạ Nhạc Thiên da mặt mỏng từ từ đỏ lên. Thả tay ra đứng dựng, biết mình không làm lại Phó Tranh, nhắm mắt làm ngơ định quay đi, Phó Tranh bắt cánh tay gầy của cậu, “Đi đâu?”

“Con đi ngủ đây.” Hạ Nhạc Thiên đỏ mặt nói, ngày mùa hè oi bức, cậu không có gì tiêu khiển, ngày nào cũng sẽ ngủ một giấc trưa đầy đủ.

Phó Tranh đứng lên, “Tôi ngủ chung với cậu.”

Nhạc Thiên bất đắc dĩ, biết mình có đồng ý hay không cũng không khác gì nhiều, hơn nữa trông Phó Tranh hoàn toàn không có ý gì tốt đẹp, hết sức nản lòng nằm chung một giường với Phó Tranh.

Phó Tranh mặc áo sơmi màu xanh lá mạ, quần màu chàm, trên chân mang một đôi vớ đen, một chân vắt lên nằm bên cạnh Hạ Nhạc Thiên. Hạ Nhạc Thiên lại quay lưng về phía hắn, trong bầu không khí yên tĩnh nóng bức quạt trần “ong ong” xoay, hai tay Phó tranh gối dưới đầu, “Đang ngủ à?”

Nhạc Thiên không để ý tới hắn, không còn lời nào để nói về tên Phó Tranh ngập lòng từ ái kia.

Một lát sau, bên tai vang lên âm thanh sột sột soạt soạt khi c** th*t l*ng, tai Nhạc Thiên âm thầm lặng lẽ dựng thẳng lên, rất muốn quay đầu lại liếc nhìn thử, song không thể, thế là vểnh tai lên cẩn thận lắng nghe.

Động tĩnh rất nhỏ, tiếng da thịt ma sát cần phải cẩn thận phân biệt mới có thể nghe rõ được. Một mùi hương thoang thoảng truyền đến đầu mũi của Nhạc Thiên, trong lòng cảm thấy rất ngứa ngáy bèn làm bộ như nằm mỏi lật người qua đổi tư thế. Quả nhiên Phó Tranh đang q*** t**, trông thấy Hạ Nhạc Thiên quay qua trợn to mắt nhìn mình, vẫn giữ tốc độ không nhanh không chậm.

Dáng dấp hắn anh tuấn, khi trên mặt không có thần sắc gì có thể nói là một mỹ nam hiếm thấy, nét lạnh lùng nghiêm túc cùng với động tác đang làm của hắn hoàn toàn là hai thứ khác nhau.

“Chú tư… chú vào phòng tắm đi…” Nhạc Thiên cúi thấp đầu nhỏ giọng nói, hai mắt vẫn còn dõi theo bàn tay Phó Tranh, len lén liếc.

Phó Tranh lại không kiêng kị, “Tại sao chứ?”

Nhạc Thiên nhỏ giọng nói: “Chú tư, chú không biết ngại hả?”

Phó Tranh nhướng mày hỏi: “Lúc cậu nắm lấy nó không thấy ngại, tự tôi cầm sao lại phải thấy ngại chứ? Cậu không tự cầm của mình sao?”

Nhạc Thiên không nói, rất muốn nhìn tiếp nữa, nhưng vẫn phải quay người sang.

Phó Tranh là một người không có d*c v*ng mãnh liệt người, hết thảy nhiệt huyết của hắn đều vung vãi cho cho chiến trường mưa bom bão đạn, qua rất lâu mới tự mình tuốt một lần, như giải quyết công việc chứ cũng không có gì màu mè.

Phó Tranh nói: “Cậu ở nước ngoài có học được trò gì mới mẻ không?”

Hạ Nhạc Thiên rầu rĩ hỏi: “Là sao ạ?”

Phó Tranh nói: “Tôi nghe nói người nước ngoài rất biết chơi.”

Hạ Nhạc Thiên nói: “Chú tư, chú lại nói cái gì không đầu không đuôi nữa vậy?”

Phó Tranh cũng quay người sang, cầm hàng của mình chọc nhẹ vào c*p m*ng tr*n trịa của Hạ Nhạc Thiên, Hạ Nhạc Thiên lập tức ngồi bật dậy, trợn mắt lên nói: “Chú tư!” Chú giác ngộ rồi sao chú tư!

Phó Tranh buông tay ra, con ngươi sâu thăm thẳm nhìn Hạ Nhạc Thiên đã đỏ bừng cả mặt, khẽ cười cười, vừa mỉa mai vừa giả dối, song trong ánh mắt lại toát lên vẻ dịu dàng hiếm thấy. Hắn cảm thấy Hạ Nhạc Thiên rất dễ thương, dễ thương về mọi mặt ý nghĩa, “Đừng gây rối tôi nữa, lo ngủ của cậu đi.”

Hắn hùng hồn thẳng thắn như vậy, nằm ở ngoài giường, một chân co lên như núi, Nhạc Thiên chỉ chỉ ra bên ngoài, “Chú tránh ra đi, con xuống.”

Phó Tranh khẽ cau mày, “Cậu chê tôi?”

Hạ Nhạc Thiên cả giận: “Làm gì có ai làm… làm chuyện như thế trên giường của người khác chứ?”

Phó Tranh hiếm ngạc nhiên hỏi ngược lại: “Đây là Phó gia, đây là giường của tôi.”

Hạ Nhạc Thiên á khẩu không trả lời được, “Vậy con xuống dưới.”

Phó Tranh nói: “Cậu đi xuống đi.” Nhưng lại không có ý muốn nhường đường.

Hạ Nhạc Thiên giơ chân lên, định nhảy ra, Phó Tranh co rụt lại chân, cố tình cản cậu lại không cho cậu leo xuống, nét mặt vừa nghiêm túc vừa chế giễu. Hạ Nhạc Thiên thật sự tức giận, thẳng chân đạp lên cây hàng cứng ngắc của hắn.

“A…” Phó Tranh rên lên một tiếng, chân dài co lại chặn, kéo Hạ Nhạc Thiên lộn một vòng vào giữa giường, “Làm phản rồi!”

Trước Tiếp