Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 295: Thế giới 19: Công tử tân thời 7

Trước Tiếp

☆, Chương 295

Thế giới 19: Công tử tân thời 7

Phó Tranh nhàn nhã quá đâm ra thấy chán, ở nhà rảnh rỗi sinh nông nỗi. Ngắm cái bia trong phòng, cầm mấy thanh phi đao phi chơi, “vèo vèo” mấy cái trúng hết vào hồng tâm. Quá chính xác cũng là một loại vô vị.

Hai tay trống không đút vào túi quần, Phó Tranh thong thả chậm rãi dạo bước đi ra ngoài sân, trong sân có một ao nước nhỏ, bởi vì trời nóng, nên cá nuôi bên dưới cũng chẳng muốn bơi. Phó Tranh đứng trên ao nhìn trong chốc lát, tự nhủ: “Không lẽ chết hết rồi sao.” Bèn nhặt cục đá to chừng nắm tay chỗ núi giả, “ào” một tiếng ném vào trong hồ.

Phó Minh Phong đứng đằng xe nghe thấy động tĩnh lớn như vẫn rất bình tĩnh, không thấy kinh ngạc chút nào. Đa số suy nghĩ của Tư lệnh nhà họ đều đi theo lối đi riêng làm người ta khó lòng đoán định.

Phó Tranh bị cục đá mình ném xuống bắn bọt nước văng đầy mình, vẻ mặt vô cảm lau mặt, vẫn thấy chán. Ngửa đầu thở dài thật sâu, môi mấp máy, vô thức không một tiếng động thốt lên một cái tên —— “Hạ Nhạc Thiên”.

Nhớ thằng nhóc đó.

Phó Tranh cúi đầu, có chút gì như đau xuân buồn thu.

Ở đằng xa, người hầu chạy đến nói gì đó với Phó Minh Phong, Phó Minh Phong gật đầu, bước nhanh vài bước tới phía sau Phó Tranh, “Tư lệnh, Hạ công tử mới đến.”

Mắt Phó Tranh sáng lên, ngoài miệng rất bình tĩnh, “Hở? Mới về mấy ngày đã nhớ tôi rồi à?”

Phó Minh Phong nghe câu đó cứ thấy là là, Hạ công tử có nhớ thì cũng phải phớ Phó tiểu thư mới đúng, nhớ Tư lệnh làm gì. Trong mắt hắn, quan hệ của Hạ công tử và Tư lệnh rất bình thường.

Phó Tranh làm bộ làm tịch không có việc gì nhưng vẫn đứng thêm vài phút bên hồ mới đi ra sảnh lớn gặp Hạ Nhạc Thiên.

Hạ Nhạc Thiên đang đưa lưng về phía hắn, mấy ngày không gặp, không biết sao Phó Tranh lại cảm giác hình như Hạ Nhạc Thiên gầy đi. Chắc chắn là gầy đi, về nhà làm gì được chăm bẫm tốt bằng ở Phó trạch chứ?

“Cháu trai.” Phó Tranh dịu giọng gọi.

Nhạc Thiên quay đầu lại, vẻ mặt rất lo lắng, “Chú tư, xin cứu mạng.”

Phó Tranh ngơ ngác, “Cứu mạng?”

Nhạc Thiên vội la lên: “Một người bạn của con bị bắt vào cục cảnh sát, con lấy tiền chuộc người mà cục cảnh sát không chịu thả, xin chú đứng ra cứu bạn của con với.”

Thần sắc Phó Tranh trở lại bình thường, mà nét mặt bình thường của hắn đó là trông rất uy nghiêm không dễ gần, hắn ngồi xuống chỗ, từ tốn nói: “Cậu nói tường tận đi.”

Nhạc Thiên nói luôn mồm rồi cả khua tay, nói đến đến miệng đắng lưỡi khô, Phó Tranh vẫn cứ yên lặng nhìn cậu, đến khi cậu dừng lại thì nói: “Uống trà hay nước ngọt?”

Nhạc Thiên nhìn vẻ mặt của hắn là biết ngay hắn không chú ý, sốt ruột nói: “Chú tư, đó thật sự là một người bạn rất thân rất thân của con, chú giúp con cứu cậu ấy đi ạ.”

Phó Tranh không nói lời nào.

Đương nhiên là hắn biết chuyện cục cảnh sát bắt người, hắn cho Phó Minh Phong tới tạo áp lực, thả một nhóm lớn học sinh. Anh trai của cục trưởng Hác cục cảnh sát là Hác Tư lệnh, quan hệ với Phó Tranh không thể nói là tốt mà cũng không thể nói là không tốt. Có điều lần trước Phó Tranh tạo áp lực, trong lúc chè chén Hác Tư lệnh nói ra nói vào mấy hồi, lời trong lời ngoài ý là hắn “nể mặt” Phó Tranh cả.

Phó Tranh không quen tranh cãi, nghe thấy rất khó chịu, chỉ ước có thể đánh cho Hác Tư lệnh một trận. Song gần đây chiến sự căng thẳng, giữa mấy tên binh hoang lính lậu (1) như bọn họ đồng thuận cùng tiến cùng lùi với nhau, nên Phó Tranh cũng đành phải “nể mặt” Hác Tư lệnh một lần, tạm thời không so đo với hắn ta.

Hắn không so đo tức là hoàn toàn không quan tâm đến cái tên Hác Tư lệnh đó, chỉ chờ sau thu lại tính toán với hắn ta sau. Nếu bây giờ bảo hắn không nể nang gì bảo lãnh người trong tay em trai của Hác Tư lệnh, thế lại mất mặt hắn quá rồi.

Phó Tranh trầm ngâm nói: “Bạn bè, có thể kết người khác, lần này cậu bỏ cuộc đi.”

Nhạc Thiên vốn tưởng rằng chuyện này đối với Phó Tranh mà nói chẳng qua chỉ là chuyện một câu nói mà thôi, không ngờ là Phó Tranh lại không đồng ý, bỗng chốc tay chân luống cuống.

Phó Tranh đứng dậy, hắn đã đưa ra câu trả lời, trong lòng hắn việc này xem như cho qua, hắn vỗ vỗ vai Hạ Nhạc Thiên hồn bay phách lạc, “Trong hồ có cá, chúng ta bắt mấy con lên chơi đi.”

Nhạc Thiên ngẩng mặt lên, dùng ánh mắt không thể tin được nhìn Phó Tranh, cuối cùng chỉ dùng giọng nói yếu ớt nói: “Con đi đây.”

Phó Tranh nhìn bóng lưng cô đơn rời đi của cậu, “chậc” một tiếng. Quả nhiên tuổi còn nhỏ quá, nếu như Hạ Nhạc Thiên ở cái tuổi của hắn thì sẽ hiểu rằng thứ như “bạn bè” đó —— chả là cái cóc khô gì!

Nhạc Thiên thật lòng muốn cứu Chương Khiêm Ích, đi ra ngoài sân bèn nhờ hệ thống giúp đỡ. Hệ thống nói cho cậu biết vấn đề mấu chốt nằm ở chỗ Hác Tư lệnh.

Cái người Hác Tư lệnh đó không giống Phó Tranh cho lắm. Phó Tranh có thể làm Tư lệnh, là bởi vì trời sinh hắn có khứu giác nhạy cảm với chiến tranh, có bản lĩnh lăn ra từ sa trường máu nóng, Hác Tư lệnh lên làm Tư lệnh chỉ vì một điều —— cha của hắn ta cũng là một Tư lệnh.

Tư lệnh đời thứ hai – Hác Tư lệnh không có quá nhiều chiến tích trong việc tác chiến, song lại có nghề chạy thoát chết, lần nào cũng có thể dẫn quân chuồn nhanh ngay thời điểm mấu chốt. Mấy năm nay nhờ vào đánh xuống, quân của người đa số là hao binh tổn tướng, quân của hắn ta trái lại nhân số càng ngày càng nhiều.

Rất nhiều người làm lính đều chỉ vì kiếm miếng cơm ăn, vào trướng của Hác Tư lệnh có thể dễ dàng ké một miệng, tội gì không đi?

Lâu dần, Hác Tư lệnh – “Tư lệnh thoát chết” – chỉ biết bỏ chạy thế mà cũng thành danh, có thể gần như là không phân cao thấp với Phó Tranh.

Phó Tranh rất không thích Hác Tư lệnh lúc nào cũng bỏ trốn trước khi vào trận này, mà Hác Tư lệnh cũng không thích Phó Tranh, hắn ta luôn cảm thấy lúc Phó Tranh cười là đang châm chọc mình.

Một tên xuất thân chân đất lại suốt ngày xem thường mình, Hác Tư lệnh ân oán rõ ràng, quyết định cũng xem thường Phó Tranh.

Phó Tranh vượt mức, làm em trai của hắn ta – cục trưởng Hác phải thả học sinh, Hác Tư lệnh không vui, hắn ta cũng muốn thả học sinh nhưng mà không thể để Phó Tranh mở miệng nhắc được.

Lần hội nghị này, Hác Tư lệnh lại ngàn dặm xa xôi từ Sơn thành đến Miên thành —— địa bàn của Phó Tranh, hắn ta cứ thấy người ngượm ngứa ngáy, tính nhanh chóng thu dọn rồi rời đi.

Thế khi vệ binh nói bên ngoài có cậu Hạ công tử tới tìm, mà còn là cháu rể Phó Tranh, Hác Tư lệnh lập tức quyết đoán vung tay lên, “Bảo nó cút đi!”

Nhạc Thiên đứng ngay cửa khách sạn Kim Hòa, đợi cả buổi mới thấy vệ binh đi ra, vẻ mặt vệ binh lạnh lùng, “Hác Tư lệnh không có thời gian gặp cậu.”

Nhạc Thiên cúi mặt không nói gì, vẫn đứng trước cửa khách sạn Kim Hòa kiên trì chờ đợi.

Đợi khoảng chừng nửa tiếng, một người đàn ông mặc quân trang bước ra, hệ thống nói cho cậu biết đó là Hác Tư lệnh, cậu bèn vội vàng bước lên gọi: “Hác Tư lệnh.”

Mới kêu một tiếng vệ binh đã cản lại, Hác Tư lệnh ngoảnh mặt sang, trông thấy đối phương là một cậu thanh niên xinh đẹp trắng bóc, bước chân lập tức khựng lại. Hác Tư lệnh tự nhận mình là một người thập toàn thập mỹ, ngặt mỗi cái nỗi, có cái tật xấu là vừa thấy thanh niên xinh đẹp sẽ không nhấc nổi chân là không sửa được.

Hác Tư lệnh phẩy phẩy tay, để các vệ binh tránh ra, vẻ mặt hòa nhã hỏi: “Cậu là?”

Nhạc Thiên sửa sang quần áo bị vệ binh làm rối, nghiêm mặt nói: “Chào ngài, Hác Tư lệnh, tôi là ông chủ nhỏ của tạp hóa Bách Vị, Hạ Nhạc Thiên.”

“Hạ”? Hác Tư lệnh lập tức sực nhớ lại ban nãy vệ binh có nói có cậu Hạ công tử đến tìm mình, bèn liếc mắt ra hiệu với vệ binh, vệ binh khẽ gật đầu nhẹ đến không thể nhận ra. Vẻ mặt mưa thuận gió hoà của Hác Tư lệnh tức khắc chuyển sấm vang chớp giật, giọng điệu hòa nhã cũng đổi thái độ ngay, “Cậu là cháu rể của Phó Tranh?”

Nhạc Thiên đã nhìn ra vị Hác Tư lệnh này hình như lờ mò có quan hệ gì với Phó Tranh, nhanh chóng phủi sạch quan hệ: “Không phải.”

Sắc mặt Hác Tư lệnh hơi hơi thả lỏng một chút, nhưng cũng không nhiệt tình như khi mới đầu nhìn thấy Hạ Nhạc Thiên, “Cậu tìm tôi, có chuyện gì?”

Nhạc Thiên khẩn khoản nói: “Tôi có một người bạn bị bắt vào cục cảnh sát, tôi nghe nói cục trưởng Hác là em trai của anh, nên tôi muốn… xin ngài giơ cao đánh khẽ, cho bạn tôi một con đường sống.”

Hác Tư lệnh cười, “Cút đi.”

Dù hắn ta có cái tật là thấy thanh niên xinh đẹp sẽ không nhấc nổi chân, nhưng đầu óc vẫn còn xài được, không hề cho Nhạc Thiên cơ hội nào dứt khoát chui vào trong xe nghênh ngang rời đi.

Một tia hi vọng cuối cùng cũng vỡ tan, Nhạc Thiên đứng tại chỗ thật sự không biết phải làm thế nào để đối mặt với Chương Khiêm Ích.

Nhạc Thiên: “Hệ thống, thật sự không có cách nào cứu Chương Khiêm Ích sao?”

Hệ thống: “Trên thực tế, NPC Chương Khiêm Ích này đã sắp chết rồi.”

Nhạc Thiên trầm mặc không nói, Tống Tùng Ức ở thế giới trước vốn dĩ cuối cùng sẽ phải chết, bao gồm cả Thiết Nguyệt Sương ở thế giới trước trước cũng vậy. Lần nào hệ thống cũng nói thời hạn đặt ra của các NPC đó đã hết, nhưng đến cùng thì những người đó vẫn còn sống, điểm mấu chốt nhất trong đó, là có nam chinh ra tay giúp đỡ.

Xem ra muốn cứu Chương Khiêm Ích, vẫn phải đi xin Phó Tranh nữa.

Buổi tối, Phó Tranh và Phó Thiên Tiên đang dùng cơm, người hầu bên ngoài đi vào nói Hạ Nhạc Thiên lại tới rồi.

Phó Thiên Tiên tức khắc vui vẻ nói: “Anh Hạ đến sao?”

Phó Tranh liếc mắt nhìn cậu một cái, “Ăn cơm.”

Phó Thiên Tiên như quả bóng mới thổi phồng bị chọc thủng, từ từ rút lại.

Phó Tranh đặt bát đũa xuống, tự mình đi đón Hạ Nhạc Thiên.

Dưới ánh trăng, Nhạc Thiên đang đứng bên cạnh pho tượng trong sân vẻ mặt đầy ưu sầu. Nhìn thấy Phó Tranh đi ra, nhanh chóng đi đến đón, đã dùng đến giọng điệu cầu khẩn, “Chú tư, xin chú cứu bạn con đi mà.”

Phó Tranh mượn ánh trăng nhìn cậu, khuôn mặt của Hạ Nhạc Thiên rất hợp với biểu cảm này, sầu bi động lòng, đôi môi đỏ au mím thật chặt, trong đôi mắt ngập tràn ánh nhìn cầu xin thương xót như động vật nhỏ. Sau khi Phó Tranh thưởng thức vẻ mặt của cậu một lúc, nói lạnh tanh: “Không được.”

Song hôm nay Nhạc Thiên không đạt mục đích sẽ không bỏ qua, “Chú tư, chú muốn thế nào mới chịu cứu bạn của con?”

Phó Tranh khó hiểu nhìn cậu, “Cậu có thể làm gì?” Hạ Nhạc Thiên nói cứ như là hắn có mưu đồ gì với cậu vậy.

Nhạc Thiên bó tay một phép, khẩn thiết nói: “Chú tư, cậu ấy thật sự là bạn bè rất thân của con, bọn con chung chí thú cùng nhau gầy dựng lên tòa soạn báo, bọn con là đối tác cũng là chiến hữu. Mất đi cậu ấy với con mà nói như là mất đi một cánh tay, chú tư, con xin chú cứu cậu ấy, chỉ lần này thôi, cả đời này con sẽ tôn kính chú cảm kích chú vô cùng, sau này cho dù chú muốn con làm gì đi nữa, con cũng đồng ý.”

Phó Tranh vẫn thờ ơ không động lòng đứng nghe, nghe đến câu cuối cùng, rốt cuộc thần sắc mới hơi đổi một chút, “Tôi bảo cậu làm gì, cậu cũng đồng ý?”

Nhạc Thiên chậm rãi gật đầu, cơ hội cho mấy người đó, mấy người nhất định phải xài nha.

Phó Tranh nghiêng mặt, đảo mắt nhìn quanh, ngón tay chỉ vào cái ao cạn bên cạnh, “Đi, bắt con cá lên chơi.”

Nhạc Thiên: …

Ao không sâu, bởi là đêm hè, nhiệt độ nước trong ao không cao không thấp, man mát rất dễ chịu, Nhạc Thiên tháo giày và tất, xắn ống quần lên, cố gắng bắt cá bằng hai tay.

Mấy con cá đó trông lười biếng, song Nhạc Thiên vừa xuống nước, bọn nó lại động đậy, con này nhanh nhẹn hơn con kia, khí thế thực sự cứ như là muốn vượt Long Môn vậy. Nhạc Thiên bắt cả buổi, người ngượm ướt nhẹp hết vẫn chưa bắt được một con nào.

Đáy ao rải đầy đá cuội, cậu đứng mà đau chân, bắt một lúc phải lên bờ nghỉ ngơi một chút, nhiều lần như thế, khi lần nữa leo lên bờ Nhạc Thiên đã thở hồng hộc.

Phó Tranh đứng đằng xa không biết cũng đã đi tới gần từ khi nào, đứng bên ao từ trên cao xuống nhìn Hạ Nhạc Thiên, biểu cảm hờ hững, rất dễ dọa người khác. Nhạc Thiên dù thế nào cũng không nhìn ra được bất kỳ tâm trạng gì thông qua nét mặt của hắn, bèn cắn răng xuống nước nữa.

Lần này, cậu nín thở tập trung đứng yên theo dõi một con cá vàng màu đỏ thẫm béo ú, nhắm ngay trong tay, hai tay đột ngột đập xuống, nhưng vớt lên vẫn là một bụm nước, con cá vàng đỏ thẫm đó đã nhảy vọt qua bên chân cậu.

Nhạc Thiên ảo não vẩy vẩy tay, bất chợt không đứng vững “ào” một cái ngã xuống ao nước. Phó Tranh im lặng quan sát Hạ Nhạc Thiên đạp nước trong ao nước cạn không quá đầu gối, nhìn một lúc mới phát hiện ra không đúng, vội vàng với tay vớt cậu lên.

Hạ Nhạc Thiên đau đớn ôm chân, trong giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở, “Chú tư, con đá trúng một cục đá lớn.”

Phó Tranh nhìn dáng vẻ thảm hại tả tơi của cậu, trong lòng chợt nảy lên một chút cảm giác kỳ lạ gì đó, không nói rõ ràng được. Dứt khoát bế cậu lên đi thẳng vào trong nhà, “Đừng nói bậy bạ, cái ao nhỏ rải toàn bộ là đá cuội thôi, lấy đâu ra đá lớn.”

Nhạc Thiên sắp đau chết đi được, đôi mắt chảy hai hàng nước mắt, “Chú tư, chú cứu cậu ấy đi mà.”

Phó Tranh ôm cậu vào trong sảnh bên, “ờ” một tiếng. Thầm nghĩ bụng cá không bắt được, lại còn phải hạ mình xuống, thật đúng là thiệt thòi mà, Hạ Nhạc Thiên đang ôm trong lòng dường như không thể chịu đau nổi, nhỏ giọng nghẹn ngào.

Phó Tranh bế người về căn phòng lần trước Hạ Nhạc Thiên ở, do cả người Hạ Nhạc Thiên ướt dầm ướt dề nên không thả cậu lên giường, mà bỏ cậu vào trong bồn tắm. Vặn xả nước ấm, nắm chân của cậu lên xem, ngón chân út có vết sưng đỏ, cạnh móng chân tròn trịa rỉ ra chút máu đỏ, đúng là phải đau.

Phó Tranh ngẩng đầu hỏi Hạ Nhạc Thiên nước mắt mông lung: “Chân của cậu cỡ bao lớn?”

Nhạc Thiên đã tương đối thích ứng với bước nhảy chủ đề nói chuyện của Phó Tranh rồi, trả lời: “39.”

Phó Tranh “à” một tiếng, “Bạn cậu, tôi giúp cậu cứu.”

Nhạc Thiên vui vẻ nói: “Cảm ơn chú tư.”

Phó Tranh gật gật đầu, “Sau này cậu ở lại Phó gia.”

Nhạc Thiên: “Dạ?”

Phó Tranh nói: “Mỗi tháng cho phép cậu về ở một hai ngày, thời gian còn lại phải ở Phó gia.”

Nhạc Thiên yên lặng không nói, thầm nghĩ không lẽ Phó Tranh tính để mình làm con trai thật sao.

Phó Tranh đưa nắm mu bàn chân trắng nõn nà của cậu một cái, bảo bụng nhóc con công tử bột, tính toán thế này chắc không thiệt thòi rồi.

__

(1) binh hoang lính lậu: Nguyên văn 野兵路子 – dã binh lộ tử, không search ra được nghĩa nên tự chế, không biết có phải từ lóng hay gì không ai biết chỉ tui với nha. Tui đoán là kiểu binh lính tự phát, không qua trường lớp huấn luyện.

__

Size 39 là chỉ lớn hơn tui có 1 số 😵😵😵

Trước Tiếp