Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 294: Thế giới 19: Công tử tân thời 6

Trước Tiếp
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

☆, Chương 294

Thế giới 19: Công tử tân thời 6

Que kem cuối cùng đã bị Phó Tranh cầm đi ngay lúc sắp tan chảy, gói giấy không giữ được nước tan ra ở bên trong, dính dính nhớp nhớp chảy đầy mông. Thoạt đầu còn lạnh buốt nên Nhạc Thiên không cảm nhận được gì, vừa hơi khô lại một chút là lập tức thấy trên mông mình như dính một lớp đường sắp chảy. Cậu vật vã đứng dậy chạy vào phòng tắm muốn chùi mông song mới đứng dậy, đường và nước muối chảy dài từ mông xuống đùi.

Nhạc Thiên: …cậu thật sự chịu thua cái đầu của Phó Tranh.

Phó Tranh vứt que kem xong quay lại, không thấy người đang nằm trên giường, không hoảng không bỡn đi vào trong, phòng không lớn, chẳng chạy đi đâu được.

Trong phòng tắm, Nhạc Thiên đang khom lưng khó khăn c** q**n, quần dính đầy nước đường muối lớp nhớp vướng lấy cặp mông thịt không chịu tách ra. Nhạc Thiên không hạ quyết tâm kéo xuống được, động đậy tí là đau.

Bỗng nhiên có hai bàn tay xuất hiện nắm viền q**n l*t của cậu nhanh chóng kéo thẳng xuống, do tốc độ cực nhanh, nên Nhạc Thiên chỉ thấy đau trong nháy mắt. Cậu quay đầu lại nói với Phó Tranh: “Chú tư, sao chú quay lại rồi?”

Phó Tranh thầm nghĩ mình cũng đâu nói không quay lại đâu rồi, quan sát mông cậu hỏi: “Sao vậy? Muốn đi tiểu?”

Mặt Nhạc Thiên từ từ đỏ lên, “Không phải, mông dính quá.”

Phó Tranh hiểu, ban nãy hắn vuốt mông Nhạc Thiên một cái, lòng bàn tay cũng thấy dính nhơm nhớp.

“Vậy rửa đi.”

Nhạc Thiên đỡ tường đứng, nửa người dưới tr*n tr**ng, Phó Tranh ngồi phía sau cậu múc nước. Trong đầu chợt nhớ đến một hình ảnh mình từng thấy, đầu hẻm, một đứa nhóc bảy tám tuổi đứng tồng ngồng, người lớn bên cạnh múc một gáo nước giội hết lên đầu cổ, mặt mày đứa nhóc tươi cười hì hì tắm rửa.

Lòng ham chơi của Phó Tranh nổi lên, múc một gáo nước ấm không giội lên mông Nhạc Thiên như đã nói mà xối hết lên lưng cậu.

Nhạc Thiên đã có phần mơ mộng xa xôi, bỗng “ào” một gáo nước âm âm tưới lên người. Ngạc nhiên quay đầu lại, thấy nụ cười như là giễu cợt trên mặt Phó Tranh, thực sự không thể nhịn nổi nữa, thẳng chân đạp vào bụng Phó Tranh.

Phó Tranh mình đồng da sắt, ăn trúng một cú đạp mềm nhũn của Nhạc Thiên chẳng bị làm sao cả mà trái lại Hạ Nhạc Thiên do mất cân bằng mà trượt ngã trong phòng tắm trơn tuồn tuột, kêu “ối” một tiếng.

Phó Tranh cười ha ha, hắn vừa thấy Hạ Nhạc Thiên ăn trái đắng là lập tức thấy rất thú vị. Phỏng chừng cảm thấy sự tương phản của một người về mặt tinh thần không bao giờ chịu nhận thua như Hạ Nhạc Thiên lại thường khuất phục trước đau đớn thể xác làm hắn cảm thấy rất mắc cười.

Phó Tranh cười trong chốc lát, mới làm bộ cúi đầu quan tâm hỏi: “Ngã không đau chứ?”

Nhạc Thiên nằm trên đất, vừa xấu hổ vừa tức giận, đôi con ngươi to tròn dùng hết toàn bộ sức mạnh trợn trừng nhìn Phó Tranh.

Cậu trợn lên càng dữ, Phó Tranh càng thấy buồn cười, cười một hồi cuối cùng vẫn đỡ cậu dậy để cậu ngồi lên đùi mình, do mông Hạ Nhạc Thiên vẫn còn đau nên Phó Tranh chỉ để cậu ngồi bằng đùi. Đỡ lưng Hạ Nhạc Thiên giúp cậu giữ trạng thái cân bằng lửng lơ, hắn ôm cậu như ôm con trai, mỉm cười nói: “Tôi giỡn với cậu, cậu có giận không?”

Nhạc Thiên không nói gì, người cậu ướt nhẹp hết rồi, “Chú tư, chú đừng quậy nữa được không?”

Mới đầu gặp Phó Tranh, cậu tưởng Phó Tranh là một vị nho tướng lòng dạ thâm sâu, mặt mày uy nghiêm lạnh lùng, sau này biết bộ mặt thật mù chữ của hắn lại thấy rất buồn cười. Giờ coi lại, không chỉ mù chữ, còn hết sức nhây, cứ như là thích thấy cậu xấu mặt lắm vậy, người từ trên xuống dưới chỉ có cái bản mặt là còn coi như đàng hoàng.

Phó Tranh cười cười, giơ gáo nước lên múc trong bồn tắm bên cạnh, “Cậu đứng ngay ngắn, lần này tôi bảo đảm không phá nữa.”

Nhạc Thiên bán tín bán nghi xoay người lại đứng thẳng, nước ấm chậm rãi xối từ mông cậu xuống, tốc độ rất chậm, không đến nỗi làm b* m*ng yếu ớt của cậu chịu tổn thương lần thứ hai. Cứ giội ba lần như thế, Phó Tranh thử vuốt mông Hạ Nhạc Thiên, vì đã vuốt mấy lần rồi, nên hắn vuốt rất tự nhiên, “Vẫn còn dính, đánh xà phòng cho cậu nhé?”

Nhạc Thiên: Không ngờ nhanh thế mà đã nhặt xà phòng trong phòng tắm (1) với Phó Tranh rồi, ngẫm lại còn thấy có xíu xiu kích động.

Nhạc Thiên nhỏ giọng “vâng” một tiếng.

Phó Tranh cầm xà phòng trên bồn tắm, ngửi thử, là mùi hoa nhài thoang thoảng, hắn nhíu nhíu mày, cảm thấy không hợp với Hạ Nhạc Thiên.

Xà phòng mượt mà từ từ lên bọt, Phó Tranh hết sức hào hứng viết hai chữ hiếm hoi biết được vào lớp bọt dày đặc trên mông Hạ Nhạc Thiên —— tên của hắn.

Viết khá phiền phức, Phó Tranh viết cứ liêu xiêu lẹo xẹo, Hạ Nhạc Thiên nghi ngờ hỏi: “Chú tư chú đang làm cái gì đấy?”

“Rửa sạch sẽ cho cậu một chút, dính lắm.” Phó Tranh nói dóc tỉnh bơ.

Do hành vi viết chữ trên mông Hạ Nhạc Thiên của hắn, nên bọt biển trên mông Hạ Nhạc Thiên càng lúc càng nhiều. Phó Tranh hơi rụt cổ về sau, liếc mắt nhìn, cảm giác như đội một đầu tóc giả màu trắng lên mông Hạ Nhạc Thiên vậy, hả hê nở nụ cười —— đương nhiên là âm thầm lặng lẽ, không để Hạ Nhạc Thiên phát hiện.

“Chú tư, rửa xong chưa?” Hạ Nhạc Thiên rầu rĩ hỏi.

Phó Tranh chép miệng, rất là ấu trĩ thổi bọt biển trên mông Hạ Nhạc Thiên một cái, “Xong rồi.”

Nhờ chút đau nho nhỏ đó, mà Phó Tranh “trông nom” Hạ Nhạc Thiên một quãng thời gian, mối quan hệ với Hạ Nhạc Thiên kéo gần hơn không ít. Tất nhiên đó là do hắn đơn phương suy đoán, bởi vì Hạ Nhạc Thiên là một cậu công tử rất lễ phép, bất kể là đối với hắn hay là với A Quan, thì đều nho nhã lễ độ như nhau cả, mặc dù hắn là đầu sỏ cho đau đớn của Hạ Nhạc Thiên.

Đối với sự hào phóng không thù dai của Hạ Nhạc Thiên, Phó Tranh cũng sâu sắc ngẫm lại mình. Cho rằng bé con như Hạ Nhạc Thiên lòng dạ rộng rãi quá rồi, có phải hắn đã hơi hà khắc với Hạ Nhạc Thiên quá rồi không, thế là nổi lòng trắc ẩn muốn thả Hạ Nhạc Thiên về, còn là tự mình đưa cậu về.

“Cháu trai này,” Phó Tranh mang khuôn mặt tuấn tú ra vẻ trang trọng uy nghiêm thân thiết nói, “Con về nhà rồi, cũng phải nhớ thường xuyên đến Phó phủ chơi nhé, Thiên Tiên… vẫn còn nhỏ, qua hai năm nữa rồi làm đám cho hai đứa.”

Hoãn thi hành án hai năm đối với Phó Tranh mà nói đã là nhượng bộ không nhỏ rồi, với cả thời gian hai năm quá dài, có rất nhiều chuyện có thể xảy ra, Nhạc Thiên liếc nhìn hắn đầy ẩn ý, “Vâng ạ.”

Phó Tranh rất hài lòng, hắn dạy dỗ Hạ Nhạc Thiên hơn một tháng, chỉ từng đánh một lần, đã dạy Hạ Nhạc Thiên ngoan ngoãn hẳn, phương thức trị gia như vậy, chẳng lẽ lại không đáng gọi là cao minh sao?

Hạ Bách Vị trông sao trông trăng, ngày ngày thắp hương lạy Phật cầu cho Phó Tranh cút đi, không chờ đến ngày Phó Tranh cút, trái lại đến ngày gặp Phó Tranh.

“Ông chủ, Phó Tư lệnh đến rồi.” Người làm đi vào phòng trà thông báo, vẻ mặt rất kinh hoảng.

Hạ Bách Vị thoạt tiên giật thót cả mình, sau đó trong lòng chợt dâng trào dũng khí, bà nội mày Phó Tranh, quá đáng lắm là… con trai thành con rể đến nhà chơi thôi.

Hạ Bách Vị thừa nhận, trước mặt Phó Tranh ông thật sự không gan đối đầu.

Đắp nụ cười tươi như hoa ra ngoài chào đón, Hạ Bách Vị vừa nhìn thấy Phó Tranh xuống xe, trong lòng tức khắc kêu khổ, cái mặt của Phó Tranh này thật sự nồng nặc uy nghiêm, không cười thì như Diêm Vương, cười thì kinh con mẹ nó khủng hơn cả Diêm Vương.

Phó Tranh xuống xe rồi nghiêng người, nói vào trong xe, “Cháu trai, đến nhà rồi.”

Nhạc Thiên cong người trượt ra ngoài như cá bơi, Hạ Bách Vị vừa nhìn thấy bóng dáng của cậu, lập tức kích động nhào đến ôm chầm lấy cậu, “Con trai!”

Nhạc Thiên bất ngờ bị Hạ Bách Vị ôm thật chặt, gần như không thở nổi, vỗ nhẹ vai Hạ Bách Vị, “Ba à, ba rụt rè tí đi.”

Hạ Bách Vị chẳng thèm quan tâm rụt rè thể diện gì cả, thậm chí đôi mắt lớn chừng hạt đậu xanh còn chảy hàng nước mắt, “Con trai, ba nhớ con lắm.”

Phó Tranh đứng bên chắp tay nhìn hai cha con ôm ấp nhau, không nói một lời, ánh sáng bắn từ trong đôi mắt thi thoảng va vào Hạ Bách Vị. Hạ Bách Vị giật mình hết hồn, phút chốc tỉnh táo lại, ngượng ngùng buông tay ra, đưa lời mời Phó Tranh: “Phó Tư lệnh… có muốn vào trong uống trà không?”

“Không cần, quân vụ bận rộn.” Phó Tranh nói với Hạ Nhạc Thiên, “Cháu trai, chú đi đây.”

Hạ Nhạc Thiên gật gật đầu, “Chú tư đi thong thả ạ.”

Hạ Bách Vị liếc mắt nhìn Hạ Nhạc Thiên một cái, gọi chú tư? Thế này là nhận thân rồi à?

Phó Tranh vỗ găng tay đang cầm vào lòng bàn tay hai cái, định nói cái gì đó song lại thôi, rất không vui phất phất tay lên xe.

Sau khi xe khởi động, Phó Tranh ngoái lại nhìn qua cửa kính xe, Hạ Bách Vị và Hạ Nhạc Thiên lại ôm lấy nhau.

Phó Tranh quay mặt lại, cảm giác rất khó chịu nói: “Nuôi không quen.”

Phó Minh Phong cảm thấy rất hoang đường với lời phát biểu của Phó Tranh, Hạ Bách Vị nuôi Hạ Nhạc Thiên mười tám năm, Phó Tranh mới nuôi Hạ Nhạc Thiên một tháng, còn đánh người ta một trận, như này làm sao mà so được chứ?

Trong nhà ít đi một người, Phó Tranh tức khắc thấy cuộc sống mình trống vắng. Hắn thử nói chuyện với Phó Thiên Tiên, Phó Thiên Tiên đã học được rất nhiều chữ, đã đọc được một ít sách, nhưng gan vẫn còn rất nhỏ, giọng nói vốn nhỏ nhẹ, thấy Phó Tranh thì càng nhỏ hơn nữa. Phó Tranh nhẫn nhịn cả buổi không nghe ra cái gì, phẫn nộ rời đi, một lần nữa xác nhận lý luận của mình.

Con trai vui hơn con gái nhiều.

Phó Tranh trống vắng mở máy phát nhạc, bây giờ hắn đã làm rất nhuần nhuyễn, ngân nga theo giọng hát nữ phát ra từ máy phát nhạc, cuối cùng thì tâm trạng cũng coi như tốt hơn một chút.

Bên Tuy Nam cứ giằng co mãi không xong, mấy kẻ có binh trong tay cũng không muốn đi làm quân tiên phong, quân tiên phong tức là đi chịu chết, ai bằng lòng? Họp đã họp mấy lần, rượu cũng uống vài lần, nhưng thương lượng vẫn chưa ra kết quả.

Thế là cuộc sống của Phó Tranh càng nhàn nhã hơn.

Nhạc Thiên được về Hạ gia rất là vui vẻ, sống chung với Phó Tranh mấy ngày, cậu mơ hồ cảm thấy Phó Tranh có ý muốn coi mình là con trai nuôi, rồi cả Phó Thiên Tiên cũng thế, đôi mắt bé nhỏ nhìn cậu gió xuân nhộn nhạo. Nhạc Thiên cứ sợ mình ở lại thêm một thời gian nữa, sẽ thực sự biến thành con rể nhà họ Phó, Phó Tranh thả cậu về cũng rất tốt, khoảng cách sinh ra cái đẹp mà.

Hạ Bách Vị lâu ngày không thấy con trai, không ngừng gắp đồ ăn cho Hạ Nhạc Thiên, “Sao vậy, Phó lão tứ làm khó con không? Con gọi nó là chú tư, tức là chịu mối này rồi hả?”

Nhạc Thiên bình tĩnh nói: “Kế hoãn binh.”

Hạ Bách Vị nở nụ cười, bật ngón tay cái với con trai mình, “Hay lắm, không hổ là con trai của ta!”

Nhạc Thiên ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, rồi vội vàng chạy đến tòa soạn đi làm. Hơn một tháng nay cậu không đến tòa soạn, giữa chừng chỉ nhờ Phó Minh Phong báo bình an một lần, bây giờ tình hình tòa soạn thế nào cậu hoàn toàn không biết. Chủ yếu là chưa muốn đi, ngày nào cũng vui vẻ đấu võ mồm với Phó Tranh.

Mới đi qua, văn phòng nho nhỏ đã khóa cửa, người cũng chẳng thấy đâu.

Nhạc Thiên há hốc mồm, “Hệ thống, không lẽ tòa soạn của tụi mình sụm nụ (2) rồi sao?”

Hệ thống tưởng là cậu quên mất tiêu rồi, “Chưa sụm, cơ mà cũng không xê xích gì nhiều.”

Hạ Nhạc Thiên ở trong Phó phủ không, trước đó cục cảnh sát mới bắt người khắp nơi, đã bắt luôn cả Chương Khiêm Ích và Trần Liễu Liễu. Trần Liễu Liễu là con gái, nhà lại có tiền, cha mẹ của cô đưa tiền nên đã được thả ra rồi, cô muốn dẫn cả Chương Khiêm Ích theo nhưng cha mẹ lại không chịu, sợ người ta lời ra tiếng vào.

Gia cảnh Chương Khiêm Ích bình thường, ngồi sau song sắt kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay, đã được mấy ngày rồi.

Nhạc Thiên rất ảo não, bởi Chương Khiêm Ích coi như là bạn bè rất thân của Hạ Nhạc Thiên. Cậu nhanh chóng chạy đến cục cảnh sát kiếm người, trong cục cảnh sát chỉ có một vị cục phó, nói mình không làm chủ được.

Nhạc Thiên vội la lên: “Vị cục trưởng này, xin ngài tạo điều kiện, tiền không phải là vấn đề.”

Cục phó không quen biết Hạ Nhạc Thiên, Hạ Nhạc Thiên cũng không tự giới thiệu, chỉ nói lấy tiền chuộc người. Cục phó thấy cách ăn mặc công tử giàu sang của cậu, dịu giọng nói: “Cậu công tử à, không phải là tôi không chịu làm giao dịch này với cậu, mà là thật sự không thả được.”

Thả một nhóm học sinh, rồi một nhóm nữa có tiền đều đã vội vàng đến chuộc, cục cảnh sát sắp hết người rồi. Để lại toàn là mấy người tượng trưng để giết gà dọa khỉ, không phải cục phó chê tiền nhiều, nhưng hắn không thể người này được, chỉ là không thể thả được.

Nhạc Thiên tính mượn danh Phó Tranh, lại cảm thấy không được tốt, bèn nói: “Vậy tạm thời cho tôi gặp mặt một lần thôi, được không?”

Dàn xếp ở mức đó thôi thì cục phó vẫn rất bằng lòng, nhận đồng bạc của Hạ Nhạc Thiên rồi cho cậu vào ngay.

Lúc Nhạc Thiên nhìn thấy Chương Khiêm Ích suýt chút nữa không dám nhận. Chương Khiêm Ích gầy rộc hốc hác đi, khuôn mặt vốn dĩ tròn trịa mũm mĩm biến thành mặt trái xoan rất tiêu chuẩn, vừa nhìn thấy Hạ Nhạc Thiên đã vội vàng đứng dậy xông tới nắm rào chắn, khóc rống lên nói: “Hạ công tử! Cậu tới rồi!”

Chương Khiêm Ích chứng kiến từng nhóm một học sinh được thả ra, rồi thêm mấy người nữa cũng đi, chỉ có hắn và một vài người không tiền không thế khác ở lại đây, bầu không khí căng thẳng cùng nhau chờ chết dày đặc.

Chương Khiêm Ích không chịu từ bỏ, trong lòng hắn vẩn còn ôm ấp một tia hi vọng, nếu có ai có thể tới cứu hắn, đó chắc chắn là Hạ Nhạc Thiên.

Quả nhiên hôm nay Hạ Nhạc Thiên đến rồi, hắn mừng đến phát khóc: “Hạ công tử, ân cứu mạng suốt đời khó quên, sau này một ngày ba bữa của cậu tôi bao hết.”

“Khiêm ích…” Nhạc Thiên nhíu mày lại, môi mấp máy, “Bọn họ vẫn không chịu thả người.”

Vẻ mặt mừng như điên của Chương Khiêm Ích phút chốc cứng nhắc, nguội đi.

“Có điều cậu yên tâm, tôi sẽ cứu cậu ra, ” Nhạc Thiên nói như chém đinh chặt sắt, “Cậu yên tâm chờ đi, tôi đã lấy tiền chuẩn bị rồi, sẽ không để cậu chịu khổ trong này đâu.”

Nét mặt cứng đờ của Chương Khiêm Ích lại sống lại, nước mắt chảy xuống, dùng toàn bộ chân tình của mình nói: “Nhạc Thiên, tôi thật không biết nên báo đáp cậu thế nào!”

__

(1) nhặt xà phòng trong phòng tắm: 浴室里捡肥皂, này chắc ai cũng biết nhỉ

(2) sụm nụ: Nguyên văn là  凉了, ngôn ngữ mạng, nghĩa là vô vọng, hẻo, kết thúc, 我凉了 chỉ trạng thái tuyệt vọng, bất lực. Từ này xuất phát từ 凉凉, nghĩa là mát mẻ.

Nguồn: baike.baidu.com

Trước Tiếp