
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
☆, Chương 293
Thế giới 19: Công tử tân thời 5
Thật lòng thì Nhạc Thiên muốn cho Phó Tranh nhìn, nhưng với tính sĩ diện của Hạ Nhạc Thiên chắc chắn sẽ không cho Phó Tranh nhìn. Cơ mà không cần phải gấp, Phó Tranh bảo muốn xem thì miễn cưỡng cho xem.
“Chú tư, chú ăn nói có lý, văn minh chút đi.” Nhạc Thiên che mông, trốn về sau tránh khỏi tay của Phó Tranh.
Bởi vì rất hiếm khi Phó Tranh chịu nói lý nên mới đòi xem, một công tử yểu điệu như Hạ Nhạc Thiên, hắn đánh xong rồi mới hơi hơi thấy hối hận, tội gì đánh người ta đến khóc cơ chứ. Hoàn toàn quên mất dưới cơn thịnh nộ chỉ tiếc không đánh chết Hạ Nhạc Thiên được.
Trong con người Phó Tranh có ít máu hèn, người ta theo hắn thì hắn thấy chán, người ta đối nghịch với hắn thì Phó Tranh lại thấy thú vị, dai giòn ngon (1), bằng lòng chơi một trận.
Không chơi cũng không phải vội, hắn có súng mà.
Nếu như Hạ Nhạc Thiên chịu cho hắn nuôi, hắn nhất định sẽ vô cùng vui nuôi.
Bỗng nhiên Phó Tranh rất muốn thử nhấm nháp cảm giác nuôi một cậu con trai như Hạ Nhạc Thiên thì ra sao, sinh ra nỗi lòng cha hiền vô cùng vô tận. Lòng từ ái phút chốc ngập tràn đổ xuống, lôi kéo Hạ Nhạc Thiên cứ đòi xem mông cậu.
Hạ Nhạc Thiên thư sinh, tứ chi vô lực lại bị đánh mấy cái, lại lần nữa bị Phó Tranh xách lên trên giường một cách rất tùy tiện.
Quần tây bao lấy cặp mông vểnh cao, tay Phó Tranh luồn qua cái eo thon nhỏ của Hạ Nhạc Thiên với ra c** q**n của cậu. Hạ Nhạc Thiên còn đang giãy dụa, “Chú tư, đừng nhìn mà, con không phải con nít, không bị gì hết.”
Mấy trò đùa vặt trong lòng Phó Tranh không tiện nói ra, im lặng lột quần của Hạ Nhạc Thiên.
Hạ Nhạc Thiên bị thương đúng là không quá nặng, Phó Tranh giơ tay cao song trong lòng vẫn biết chừng mực, không nặng tay. Hai cánh mông trắng trẻo không để lại cho dù chỉ là dấu ngón tay, chỉ có vệt hồng hồng, trong trắng lộ hồng trông cũng khá đẹp.
Nhóc Hạ Nhạc Thiên này suốt ngày lanh miệng lẹ mồm lý lẽ với hắn, cho dù bị đánh hay là bị lột quần cũng ngoan ngoãn nằm, cứ như là một đứa trẻ.
Nhạc Thiên nằm úp sấp, “Chú tư, chú xem xong chưa?”
Phó Tranh thong thả nói: “Đang xem đây.”
Phó Tranh đưa tay ra, muốn búng mông Hạ Nhạc Thiên một cái, vừa quan sát Hạ Nhạc Thiên vừa lặng lẽ di chuyển ngón tay đến gần. Nhân lúc Hạ Nhạc Thiên không để ý khẽ búng một cái, b* m*ng mềm mại lập tức tản ra làn sóng gợn chập trùng như đám mây.
Nhạc Thiên phát hiện ra Phó Tranh đang búng mông mình, nhanh chóng xoay người lại nhảy xuống giường, kéo quần xấu hổ nói: “Chú làm cái gì đó?!”
Phó Tranh nửa ngồi trên giường, trên mặt nở nụ cười khô khan, “Ha ha.”
Nhạc Thiên: …cười cái quần què ông á cái đồ mù chữ.
Phó Tranh xuống giường, đi tới trước bàn, cầm mấy quyển sách tranh lên, rào rào lật vài tờ, nhìn thấy tranh vẽ trên đó khá trẻ con, chủ yếu là hình vẽ chim muông yêu ma tinh quái, ngước mắt lên hỏi Nhạc Thiên kéo quần: “Đây là cái gì?”
Nhạc Thiên đang cột dây lưng, vốn không muốn để ý đến hắn nhưng cậu là một cậu công tử có giáo dưỡng, cho dù Phó Tranh có lỗ mang ngang ngược, thì cậu vẫn giữ đúng phong độ của mình, “Sơn Hải Kinh (2).”
Phó Tranh “à” một tiếng, “Cho con nít xem.”
Nhạc Thiên bảo bụng ông chú mù chữ biết gì chứ.
Phó Tranh ném sách xuống, trên mặt khôi phục vẻ uy nghiêm, quay đầu lại giở giọng cảnh cáo: “Hạ Nhạc Thiên, ở nhà họ Phó này thì phải giữ quy tắc của Phó gia tôi, sau này không được phép làm chuyện lén lút nữa.”
Nhạc Thiên nói: “Nếu chú tư không bảo thủ quá mức như vậy, thì con cũng không làm thế.”
Phó Tranh nhíu mày, vừa mới đánh xong giờ lại không sợ, trông cái điệu bộ nhóc con lẽ thẳng khí hùng đó, Phó Tranh đảo một lượt từ trên xuống dưới, lại đâm ngang một câu không đầu không đuôi, “Quan hệ của hai cha con cậu thế nào?”
Nhạc Thiên thực lòng không theo kịp mạch suy nghĩ của Phó Tranh một chút nào, “Con với cha sống nương tựa lẫn nhau, tất nhiên là rất tốt.”
Phó Tranh gật gật đầu, “ờ” một tiếng, cuối cùng nói: “Xem mấy loại sách truyện tranh vẽ này thì được, không được dạy Thiên Tiên cái khác.”
Nhạc Thiên không rõ, “Ý chú tư là?”
Phó Tranh lạnh nhạt nói: “Mấy cái gì mà tự do dân chủ ấy.”
Nhạc Thiên sửng sốt, cậu vẫn chưa nghĩ xa đến vậy. Phó Tranh vừa thấy vẻ mặt của cậu lập tức biết cậu không có ý đó, yên lòng đẩy cửa đi ra ngoài.
Phó Thiên Tiên bị Phó Minh Phong kéo qua sảnh bên, Phó Thiên Tiên đang ngồi trên ghế thỏ thẻ lau nước mắt, Phó Tranh đi tới xẵng giọng nói với Phó Minh Phong: “Đi.”
Phó Minh Phong nghiêm túc đi theo song trong lòng lại lớp lớp nghi hoặc, bởi vì hắn thấy sắc mặt của Phó Tranh bất ngờ rất không tệ, trông có vẻ nhẹ nhàng, có điều hắn không dám hỏi, chỉ yên lặng theo sát phía sau.
Phó Tranh lên xe, tâm tình rất tốt nói: “Đi mua cho hai đứa nó ít giấy bút về.”
Thoạt tiên Phó Minh Phong sững sờ, sau đó lập tức đáp lời: “Vâng, Tư lệnh.”
Việc Phó Tranh căm ghét “lớp trí thức” không phải chuyện một ngày hai ngày, nguyên cớ phức tạp trong đó Phó Minh Phong cũng không nói được. Giữa thời loạn lạc, đại tướng tay không giành quyền như Phó Tranh với lớp trí thức do bất đồng quan điểm nên xảy ra mấy lần xung đột. Pho tượng ngay cửa nhà là để trông người chết, Phó Tranh lòng như gương sáng, nhưng vẫn cười hề hề nhận lấy.
Phó Minh Phong còn nhớ vẻ mặt và lời nói của Phó Tranh lúc ấy.
“Canh mộ thì sao nào? Phó Tranh đây bắt đầu từ ngày tòng quân đã gánh quan tài mà đi rồi, sợ gì chứ?” Phó Tranh mỉm cười u ám, “Ai có pho tượng canh mộ đó đều được phong hầu bái tướng, nâng đỡ tôi rồi.”
Tư lệnh trở mặt với Hạ Nhạc Thiên hai lần, trở rồi thì lại chẳng có cáu tiết bực dọc gì quá. Phó Minh Phong đang suy nghĩ lung tung thì nghe Phó Tranh lạnh lùng nói: “Đám người ở cục cảnh sát đó điên rồi, bắt một nhóm đông học sinh, qua đó bảo bọn họ thả người đi.”
Phó Minh Phong vội đáp một tiếng, “Vậy có cần đánh tiếng với Hác Tư lệnh không?”
“Chuyện của Miên thành này thì có liên quan gì đến cậu ta?” Trong mắt Phó Tranh chẳng lọt nổi kẻ đó, cau mày nói, “Một đám nít ranh, suột ngày gào mồm khẩu hiệu tự do dân chủ diễu phố, thèm ăn đạn.”
Phó Minh Phong nói: “Vậy sao Tư lệnh không để cục cảnh sát nhốt đám học sinh đó thêm mấy ngày nữa, dọa bọn họ một lần.”
Phó Tranh khoát tay áo một cái, “So đo với con nít làm gì,” Hắn nghiêng mặt, không biết nhớ đến chuyện gì, khóe miệng hiện lên ý cười châm biếm, từ nhỏ hắn có cái mặt đâu đâu cũng đối nghịch với người khác rồi, “Dọa người ta khóc thì không hay đâu.”
Phó Minh Phong đáp một tiếng.
Bỗng nhiên một tiếng ngân nga không có giai điệu vang lên trong khoang xe tĩnh lặng, giọng nam trầm thấp khàn khàn hát lung tung, không được dễ nghe, hoặc có thể nói là tương đối khó nghe, trên mặt Phó Minh Phong lộ vẻ không nhịn được cười.
Phó Tranh vênh váo tự ngân nga, hát xong một khúc, vẫn chưa thỏa mãn nói với Phó Minh Phong: “Minh Phong, cậu có từng nghe nói về máy phát nhạc chưa?”
Phó Minh Phong suốt ngày đi theo bên cạnh Phó Tranh, Phó Tranh biết hắn chưa chắc đã biết, Phó Tranh không biết chắc chắn hắn không biết. Thế là đàng hoàng trả lời: “Không biết.”
Phó Tranh “ờm” một tiếng, “Là một thứ máy móc, có thể hát được, có hình bông hoa loa kèn màu vàng?”
Giọng điệu của hắn vào tai Phó Minh Phong có phần vui vẻ, Phó Minh Phong hỏi: “Tư lệnh muốn có?”
Phó Tranh vỗ vỗ đầu gối, “Không cần, trong nhà có.”
Phó Thiên Tiên hai mắt đỏ ngầu đến xem Hạ Nhạc Thiên. Hạ Nhạc Thiên dỗ dành cô cả buổi nhưng vì mông đau nên đành bảo cô lấy sách tranh tự mình xem trước, chủ yếu cũng bởi sợ quan hệ của Phó Thiên Tiên với mình tốt quá, những lúc thích hợp vẫn nên giữ khoảng cách thì hơn.
Da Hạ Nhạc Thiên mỏng, ban đầu không thấy đau nhưng sau một khoảng thời gian thì cảm giác đau rát trên mông càng lúc càng rõ ràng, Nhạc Thiên không thể không nằm ỳ trên giường nghỉ ngơi, ngay cả hai bữa ăn cũng nhờ người hầu A Quan đến phục vụ.
Nhạc Thiên cảm thấy mất mặt, bảo cô tuyệt đối đừng nói ra, cứ nói là cậu bị bệnh, không dậy khỏi giường nổi.
A Quan múc một muỗng cháo đút cho cậu, gật gật đầu, thầm nghĩ giờ cả phủ Tư lệnh từ trên xuống dưới ai cũng biết Hạ công tử ăn đòn rồi, cho dù cô không nói thì cũng biết hết rồi.
Phó Tranh xử lý xong công việc ở bộ Tư lệnh sớm, bảo Phó Minh Phong đến cục cảnh sát thả người, “Cậu không cần đi mua giấy bút nữa.”
“Vâng.” Phó Minh Phong nghe gì làm nấy, không ngừng không nghỉ chạy thẳng đến cục cảnh sát, thầm nghĩ Phó Tư lệnh tỉnh táo lại rồi, hai thứ như giấy bút đó mà xuất hiện trong phủ Tư lệnh lúc này sẽ buồn cười lắm.
Hắn không nghĩ là Phó Tranh không để hắn đi mua, mà trái lại tự mình mua mang về phủ Tư lệnh.
“Tư lệnh.” Người hầu tiến lên nghênh đón.
Phó Tranh gật đầu, giơ tay cởi hai cái cúc quân phục, “Hạ công tử thế nào rồi?”
A Quan đáp: “Hạ công tử dậy không nổi, cả ngày nay nằm trong phòng.”
Bước chân Phó Tranh dừng lại, nhíu mày, thầm nghĩ thật sự hỏng rồi sao? Vội vàng chạy đến phòng của Hạ Nhạc Thiên. Đẩy cửa phòng ra đi nhanh mấy bước, mới phát hiện ra Hạ Nhạc Thiên đang nằm ỳ trên giường ngủ, còn ngủ rất say, hắn gây ra động tĩnh lớn như vậy mà vẫn nhắm mắt ngủ như cũ. Tấm chăn mỏng màu xanh quạ đen che bên hông, như chia người thành hai khúc, một nửa mỏng manh một nửa thướt tha.
Phó Tranh cẩn thận từng li từng tí vén chăn lên. Trời nóng, Hạ Nhạc Thiên ngủ c** q**n, q**n l*t tam giác bọc lấy b* m*ng thịt trong trắng lộ hồng, run run rẩy rẩy trong không khí. Phó Tranh nhìn một hồi lại thấy mê mẩn, khi đầu ngón tay sắp chạm vào thì mới chợt rút tay về, đặt giấy bút đang kẹp trong tay xuống bên gối Hạ Nhạc Thiên, rón rén lùi ra.
A Quan chờ bên ngoài, Phó Tranh nói: “Cậu ta ăn chưa?”
A Quan trả lời: “Ăn trưa, bữa tối vẫn chưa dọn lên.”
Mùa hè ngày dài, ba bốn giờ chiều rồi mà mặt trời vẫn còn hừng hực, Phó Tranh giương mắt nhìn thoáng qua cây xanh trong sân, “Đi ra ngoài mua mấy que kem về.”
Nhạc Thiên ngủ đến mơ mơ màng màng, đột nhiên cảm thấy trên mông mát lạnh, nhíu nhíu mày, chậm rãi nghiêng đầu qua xem thử, tức thì thấy Phó Tranh mặc quân trang đang ngồi phía sau. Cậu cuống quýt muốn ngồi dậy, song bị Phó Tranh đè lên hông, “Nằm đi.”
Lúc này Nhạc Thiên mới nhận ra chỗ không hợp lý.
Que kem mát lạnh len dưới q**n l*t của cậu áp trên da thịt ửng đỏ, cắm liền mấy que như trổ bông, Nhạc Thiên trợn mắt ngoác mồm thốt lên: “Chú tư, chú làm cái gì vậy?”
“Đắp lên để hết đau.” Phó Tranh rút một que ra, que kem được bọc bằng giấy màu vàng, hình cầu, đưa đến bên môi Nhạc Thiên, “Ăn miếng?”
Phó Tranh cầm que kem chọc chọc vào môi cậu.
Nhạc Thiên: “Chú tư, cái đó mới đắp lên mông rồi sao cầm lên ăn được nữa?”
Phó Tranh không để ý lắm, “Không bẩn, chưa thấy cặp mông nào trắng trẻo hơn của cậu.”
Như là để chứng minh cho lý luận của mình, Phó Tranh xé giấy gói màu vàng ra, đút kem vào miệng mình ngậm một cái, nói với Nhạc Thiên đang trợn tròn mắt: “Vị soda muối, cậu thử xem?”
“Con không muốn ăn.” Nhạc Thiên vội giấu miệng vào trong khuỷu tay, chỉ lo cái tên Phó Tranh ra bài không theo lẽ thường này nhét thẳng vào miệng mình.
Phó Tranh hơi cười, dáng vẻ hắn cười rộ lên hoàn toàn giống như đang châm biếm. Chuyện này không trách hắn được, hắn đẻ ra với khuôn mặt như vậy rồi, cơ mà thực lòng hắn lại thấy rất thú vị.
“Mua giấy bút cho cậu này,” Phó Tranh chỉ chỉ túi vải bên gối cậu, “Nhìn xem.”
Nhạc Thiên nhích đến gần liếc nhìn qua kẽ hở, rất rụt rè nói: “Cảm ơn chú tư.”
Phó Tranh cảm thấy không có lúc nào là cản trở con người Hạ Nhạc Thiên này giữ thói nghiêm chỉnh của cậu được cả, cứ cái điệu bộ khắc chế giữ thân phận, nghiêm chỉnh đến mức đáng yêu. Không hề giống mấy tên học giả miệng mồm chua chát cổ hủ, người uống mực Tây đúng là khác biệt mà.
Phó Tranh chậm rãi l**m que kem trong tay, “Sách cho Thiên Tiên?”
Nhạc Thiên nói: “Vâng, em cũng có tự xem hiểu được một ít.”
Phó Tranh nói: “Ồ, cậu dạy giỏi.”
Nhạc Thiên không nói gì.
Phó Tranh liếc mắt nhìn mông cậu, “Đỡ hơn chút chưa?”
Sau khi chườm lạnh đúng là cảm giác đau rát giảm đi ít nhiều, Nhạc Thiên ngoan ngoãn trả lời: “Đỡ hơn rồi ạ.”
Phó Tranh nói: “Máy phát nhạc trong phòng tắm?”
Nhạc Thiên đã hơi hơi quen với cái phong cách nói chuyện có thể rẽ ngang mọi lúc mọi nơi của Phó Tranh rồi, gật đầu nói: “Vẫn còn ở đó.”
“Để tôi lấy ra.” Phó Tranh ngậm kem, đứng dậy kích động háo hức nói.
Nhạc Thiên: …
Phó Tranh lực lớn vô cùng, một lát sau đã thật sự vác máy phát nhạc ra, trông có vẻ rất dễ dàng. Hỏi Nhạc Thiên làm sao để làm máy phát nhạc hát, Nhạc Thiên chỉ, Phó Tranh làm theo, chốc sau máy phát nhạc đã phát ra tiếng hát mà Phó Tranh nghe thấy hôm đó.
“Chú tư thích nghe ca nhạc?” Nhạc Thiên hiếu kỳ hỏi.
Phó Tranh nói: “Không hẳn.” Ngón tay trên đầu gối nhẹ nhàng nhịp theo nhịp, “Ai hát vậy?”
Nhạc Thiên nói: “Hoàng Tương Điệp, một ca sĩ.”
Phó Tranh nói: “Cậu biết?”
Nhạc Thiên bật cười, “Con biết cổ, mà cổ không biết con.”
Phó Tranh gật gật đầu, liếc qua mông Nhạc Thiên, giơ tay vuốt một cái.
Nhạc Thiên bất ngờ hoàn toàn không có chuẩn bị, kêu nhỏ một tiếng.
“Sắp tan,” Phó Tranh xòe tay, trong lòng bàn tay ướt đẫm, “Mông cậu nóng quá, kem sắp tan rồi.”
Phó Tranh thấy dáng vẻ á khẩu không trả lời được của Hạ Nhạc Thiên, trong lòng âm thầm vui vẻ, nuôi thiếu nam đúng là thú vị hơn thiếu nữ.
__
(1) dai giòn ngon: Gốc là 有嚼头
嚼头 – chỉ thứ có vị nồng có thể nhận được khi nhai, đồng thời cũng để độ dai, 有嚼头 – tức là nhai một lát không xong nhưng mà rất đậm đà, rất ngon.
(2) Sơn Hải Kinh: 山海经. Là một cuốn sách cổ của Trung Quốc tổng hợp về địa lý, thần thoại và các sinh vật huyền bí. Các phiên bản sớm nhất của tài liệu này có thể đã xuất hiện từ đầu thế kỷ thứ 4 TCN, nhưng hình thức hiện tại không thể đạt được trước thời đại nhà Hán. Phần lớn cuốn sách ghi lại những câu truyện ngụ ngôn về địa lý, văn hóa và thần thoại Trung Quốc trước thời đại nhà Tần. Cuốn sách được chia thành 18 phần, mô tả hơn 550 ngọn núi và 300 con sông.
Nguồn: vi.wikipedia.org