Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 292: Thế giới 19: Công tử tân thời 4

Trước Tiếp
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

☆, Chương 292

Thế giới 19: Công tử tân thời 4

Phó Tranh được Phó gia nhận nuôi, cha mẹ ruột của hắn chết trong lửa đạn, nhà họ Phó là hàng xóm của nhà hắn, trong lúc chạy trốn tiện thể mang Phó Tranh theo.

Một hành động nho nhỏ đó đã bảo vệ giọt máu cuối cùng của Phó gia.

Người nhà họ Phó chết hết, Phó Tranh kéo the Phó Thiên Tiên, ngàn khó vạn hiểm đi tới hôm nay, từ xưa đến giờ chưa bao cảm thấy bốn chữ “đọc sách biết chữ” đó có nghĩa lý gì.

Nhạc Thiên và Phó Tranh đối mặt nhau trong phòng.

Quần áo Hạ Nhạc Thiên mặc đều do ông Hạ từ trong nhà gửi đến, món nào cũng thời thường, mặc trên người tôn lên vòng eo thon nhỏ như cây cỏ nước (1), tinh thần ngay thẳng, ánh mắt sinh động nhìn thẳng Phó Tranh, không mảy may sợ sệt.

Từ khi Phó Tranh nhìn thấy Hạ Nhạc Thiên, chưa từng thấy cậu sợ bao giờ.

“Cậu vừa mới nói gì, lặp lại lần nữa.” Phó Tranh chậm rãi nói.

Nhạc Thiên mồm miệng rõ ràng nói: “Chú tư cũng nên học chữ.”

Vẻ mặt Phó Tranh không bất ngờ: “Cậu đang dạy tôi?”

Nhạc Thiên điềm đạm nói: “Chú tư, con làm vậy là vì tốt cho chú, nói thật mất lòng.” Lại sợ hắn không hiểu câu “nói thật mất lòng”: “Lời con nói có thể khiến chú thấy khó nghe, nhưng cũng vì có lợi cho chú.”

Phó Tranh tức bật cười, “Cậu tưởng tôi nghe không rõ à?”

Vẻ mặt Nhạc Thiên chân thành, mù chữ không mất mặt, đừng cố giả vờ là được.

Phó Tranh thừa nhận là hắn không biết chữ, nhưng hắn có tai có đầu óc, chỉ là không nhận mặt không viết được chữ, mà Hạ Nhạc Thiên thật sự dám xem hắn là đồ ngu.

“Thế nhưng tôi muốn hỏi cậu,” Phó Tranh lấy cây súng trong túi ra, cười lạnh nói với Hạ Nhạc Thiên, “Bây giờ trên tay tôi có súng, cậu nói thử xem, trong mấy chữ mà cậu biết đó có chữ nào có thể giúp cậu đỡ được viên đạn từ cây súng của tôi?”

Trong phong cực kỳ yên tĩnh, Hạ Nhạc Thiên nhìn hắn, chậm rãi nói: “Chú tư.”

Phó Tranh đứng yên bất động, quả nhiên Hạ Nhạc Thiên không sợ hắn.

Hạ Nhạc Thiên cười, “Chú xem, không phải hai chữ “chú tư” đó đã chặn được viên đạn trong nòng súng của chú rồi sao?”

Phó Tranh không lên tiếng, hắn nói không lại Hạ Nhạc Thiên, thật sự đánh lại Hạ Nhạc Thiên lại làm mất thân phận, hắn lớn hơn Hạ Nhạc Thiên cả một giáp, là bậc chú bác của Hạ Nhạc Thiên. Phó Tranh chợt nảy ra, thu súng lại chắp tay nói: “Cậu gọi tôi một tiếng chú tư, có phải nên nghe lời tôi không?”

“Nên.” Nhạc Thiên trả lời lanh lảnh, “Nhưng nếu chú sai, con là bậc con cháu mà không nhắc nhở, thì không nên.”

Thằng nhóc công tử bột này nói năng kín kẽ không một lỗ hổng, sớm đã phòng ngừa hắn định nói gì, Phó Tranh binh gặp tú tài nói không lại, bèn dùng đến cường quyền của mình, “Tôi không cần biết chữ, Thiên Tiên cũng không cần.”

“Em ấy có cần hay không, tại sao ngài không hỏi em ấy thử?” Nhạc Thiên hỏi ngược lại.

Tình cảm của hai chú cháu Phó Tranh và Phó Thiên Tiên rất bình thường, đến cả Hạ Nhạc Thiên chỉ sống chung với Phó Thiên Tiên nửa tháng ngắn ngủi, hắn cũng không có tự tin là mình có thể thắng được. Thế là dứt khoát bác bỏ đề nghị của Nhạc Thiên, “Tôi nói không cho là không cho.”

Nhạc Thiên thầm nghĩ: Tùy mấy người thôi, dù sao mấy người không ở nhà, cũng không lo được.

Cậu quyết định chơi chiêu ám độ Trần Thương (2), yên lặng không nói nữa.

Phó Tranh biết mình dùng cường quyền áp chế được nhóc con õng ẹo này, cảm thấy rất thoải mái, cảm giác như thể diện bị mất trong phòng tắm tối hôm qua cũng đồng thời tìm về được vậy. Bỗng nhiên ghé đến gần mặt Hạ Nhạc Thiên, rõ ràng là Hạ Nhạc Thiên bị hắn làm giật mình hết hồn, nhảy bật một cái ra sau, Phó Tranh khịt khịt mũi, “Cậu bôi phấn à?”

“Chú tư, con là đàn ông, sao có thể làm mấy chuyện như tô son trát phấn chứ?” Hạ Nhạc Thiên cau mày không vui nói.

Phó Tranh “ồ” một tiếng, thẳng người dậy, “Tôi thấy cậu trắng kỳ cục quá.”

Nhạc Thiên không còn lời nào để nói với tên kiêu binh mù chữ không biết lý lẽ này nữa, vô duyên cớ liếc mắt nhìn hắn, “Chú tư cũng trắng lắm mà.”

Phó Tranh đưa tay ra, hôm nay hắn mặc một cái áo ngắn tay, để lộ cánh tay rắn chắc, nói với Hạ Nhạc Thiên: “So thử.”

Nhạc Thiên thực sự không thể hiểu nổi được đầu óc hâm hâm dở dở (3) của hắn, đành phải đưa tay ra. Cậu mặc áo tay dài, chỉ để lộ một khúc cổ tay rất gầy, đặt gần cánh tay của Phó Tranh có thể thấy sự chênh lệch màu da rất rõ ràng. Trắng của Hạ Nhạc Thiên là màu trắng của ánh nắng chiếu xuyên qua trên tuyết, kiểu chói mắt người ta ấy, Nhạc Thiên nhìn cũng thật sự thấy đúng là mình rất trắng.

Phó Tranh so xong rồi, lại rút tay về, nói với Hạ Nhạc Thiên: “Lo mà làm mấy chuyện đàng hoàng đi.”

Nhạc Thiên không biết “đọc sách biết chữ” không đàng hoàng chỗ nào, nhưng không cãi lại, “dạ” một tiếng.

Hai người giương cung bạt kiếm đi vào sảnh phụ, sắc mặt của Phó Tranh lúc đó phải nói là “mây đen đè thành, thành muốn đổ”, nhưng khi đi ra lại trông rất bình yên, còn ngồi xuống ăn mấy ngụm cháo nữa.

Phó Minh Phong và Phó Thiên Tiên đều rất kinh ngạc.

Phó Minh Phong không dám hỏi Phó Tranh.

Phó Thiên Tiên lại dám hỏi Hạ Nhạc Thiên, chờ Phó Tranh đế bộ Tư lệnh, bèn hỏi Hạ Nhạc Thiên: “Anh Hạ, anh nói gì với chú tư vậy? Làm sao khuyên được chú tư vậy ạ?”

“Anh không khuyên chú ấy nổi,” Nhạc Thiên cau mày nói, “Kệ ổng đi, chú tư của em tính nết hơi kỳ cục, chúng ta cứ lén lút học là được, dù sao ổng cũng không biết.”

Phó Thiên Tiên rất sợ Phó Tranh, Phó Tranh đi đâu cũng có vệ binh bên cạnh, khí thế lại uy nghiêm, cả nói chuyện với Phó Tranh cũng rất ít. Đề nghị đó của Hạ Nhạc Thiên vừa làm cô sợ lại vừa cảm thấy hưng phấn, thiếu nữ tuổi mười sáu đúng là độ tuổi thích mạo hiểm khiêu chiến uy quyền. Trước đây cô đến nghĩ còn không dám, nhưng có Hạ Nhạc Thiên ở đây, đồng nghĩa với việc có một người đồng đội.

Phó Thiên Tiên đặt tay lên con tim đập thình thịch gật gật đầu.

Nhạc Thiên không ngờ là dạy viết chữ thôi mà tưởng đâu như làm đặc vụ ấy.

Hai người giấu Phó Tranh học được mấy ngày, Phó Tranh cũng lên tiếng gặng hỏi Nhạc Thiên, “Ban ngày cậu ở trong phòng với Thiên Tiên làm gì?”

Nhạc Thiên nói: “Không làm gì hết, trò chuyện giải sầu thôi.”

Phó Tranh hỏi cậu không bắt được sơ hở gì, bèn đi hỏi Phó Thiên Tiên, lúc Phó Thiên Tiên nói dối thì mặt mày đỏ chót, nhưng cô cúi đầu, Phó Tranh không để ý, hắn nghĩ là dù sao Phó Thiên Tiên cũng không ám, thế nên rất yên tâm.

Nhạc Thiên thấy Phó Tranh dần dần giãn ra, lúc người của Hạ gia đến đưa quần áo âm thầm nói với bọn họ, bảo bọn họ lần sau đưa đồ thì lén kẹp thêm mấy cuốn sách đến.

“Nhiều tranh vẽ, dễ hiểu.” Nhạc Thiên cẩn thận dặn dò, số chữ Phó Thiên Tiên biết không nhiều, sách khó quá cô đọc không vào.

Người hầu đưa quần áo vừa nghe vừa nhớ, “Cậu chủ, ông chủ hỏi có phải cậu muốn ở lại làm con rể Phó gia luôn không?”

Nhạc Thiên quyết đoán nói: “Không thể nào.”

Người làm yên lòng, “Vậy chừng nào cậu nào về nhà?”

Nhạc Thiên nói: “Chờ Phó Tranh khởi hành rồi tôi về, chú ấy cũng không thể ở lại Miên thành nhìn tôi với cháu gái làm vợ chồng cả đời được.”

Người làm chuyển lời cho Hạ Bách Vị, Hạ Bách Vị thở phào nhẹ nhõm vô cùng, ông biết Hạ Nhạc Thiên là một đứa rất có chủ kiến mà.

Sáng sớm hôm sau, người làm đến đưa quần áo, Phó Tranh ra ngoài muộn, hai bên chạm mặt, người làm cúi đầu khom lưng với Phó Tranh, “Ngài Tư lệnh.”

“Cầm cái gì đó?” Phó Tranh chỉ chỉ vào cái rương da nhỏ trên tay người đó.

Người làm đáp: “Là quần áo của cậu chủ ạ.”

Phó Tranh cau mày nói: “Ngày nào cũng thay, Phó gia không có quần áo cho cậu ta mặc à?”

Người làm sợ đến mức không dám thở mạnh, đầu chảy đầu mồ hôi.

Phó Tranh nói: “Mở ra tôi xem thử.”

Nhóc công tử bột ngày nào cũng ăn mặc trang điểm đẹp đẽ, không biết hôm nay lại có thứ gì mới mẻ thú vị, Phó Tranh tò mò nghĩ, hắn chưa từng thấy đứa nhóc nào thích làm đẹp như Hạ Nhạc Thiên.

Nhạc Thiên và Phó Thiên Tiên đang nói chuyện trong phòng, “Hôm nay anh cho người làm mang mấy quyển sách tranh đến, đa số là truyện cả, chắc chắn em sẽ thích.”

Phó Thiên Tiên cực kỳ vui vẻ, trên mặt nở nụ cười mong chờ, “Anh Hạ, là truyện Tây Du Ký lần trước anh nói hả?”

Cửa đột nhiên bị đẩy ra, Phó Tranh tướng tá cao lớn đang đứng bên ngoại, tay cầm mấy quyển truyện tranh mỏng, cười lạnh nói: “Tây Du Ký?”

Phó Thiên Tiên đã sợ đến choáng váng.

Nhạc Thiên cũng có chút hoảng, đứng dậy kêu một tiếng “chú tư”.

Phó Tranh nhìn thẳng vào Phó Thiên Tiên, “Đi ra ngoài.”

Phó Thiên Tiên run lên, tư tưởng và ý thức của cô ngay khoảnh khắc Phó Tranh xuất hiện lập tức thoát xác, sợ đến mức chỉ còn lại thân xác, há miệng run rẩy đi tới cửa, nghe thấy tiếng đóng cửa lầm rầm của Phó Tranh mới như vừa tình giấc chiêm bao. Quay người lại định mở cửa, song bị Phó Minh Phong bên cạnh ngăn, “Tiểu thư, cô và Hạ công tử kết hội với nhau lừa Tư lệnh, Tư lệnh rất tức giận, cô không nên vào thì hơn.”

Phó Thiên Tiên run môi nói: “Không phải là tôi cố tình,” Vẻ mặt khủng hoảng, “Chắc, chắc chú tư sẽ không đánh anh Hạ đâu…”

Đúng là Phó Tranh rất muốn động thủ.

Đến lúc này vẻ mặt Hạ Nhạc Thiên vẫn không quá là hoang mang, ngặt nỗi sắc mặt trắng bệch, có điều cậu vốn trắng nên cũng không quá rõ ràng.

“Chơi tôi?” Phó Tranh phẩy phẩy tập tranh trên tay.

Nhạc Thiên liếc mắt nhìn tập tranh trên tay hắn, nhẹ giọng nói: “Đó là để con xem.”

Phó Tranh thực sự cực kỳ tức giận, “Còn bắt tay với Thiên Tiên gạt tôi?”

Nhạc Thiên thấy thế biết là hết đường cãi lại, do cậu dạy cho Phó Thiên Tiên nói dối, nhưng đây cũng coi như là lời nói dối có thiện ý. Cậu khó hiểu hỏi: “Tại sao chú tư ghét việc học chữ như vậy, cho Thiên Tiên học một ít thì có gì ảnh hưởng đâu?”

Chỉ cần Phó Tranh nói chuyện với cậu là sẽ dần rơi vào bẫy ngôn từ của cậu không thoát được, rất dứt khoát ném tập tranh qua một bên, “Dối gạt quan trên, xử bằng roi quân (4).”

Nhạc Thiên hoảng rồi, lùi về sau vài bước nói: “Chú tư, con không phải là lính của chú.”

Phó Tranh bình tâm tĩnh khí gật đầu, “Nên tôi sẽ đánh ít một chút.”

Nhạc Thiên không muốn bị chịu đòn, tiện tay cầm lấy chén trà bên cạnh, nhắm vào Phó Tranh giơ lên cao, trợn tròn mắt nói: “Phó lão tứ, ông đừng khinh người quá đáng!”

“Được, hiện nguyên hình rồi.” Phó Tranh cười lạnh một tiếng, vừa tiến lên một bước, “bốp” một tiếng chén trà đập ngay dưới chân hắn, Hạ Nhạc Thiên nhanh chân định bỏ chạy ra ngoài.

Phó Thiên Tiên nghe thấy được động tĩnh bên trong, hoảng sợ bật thốt lên một tiếng, Phó Minh Phong nói: “Tiểu thư, cô đi đi.”

“Tôi, tôi không đi…” Phó Thiên Tiên lắc đầu, áp vào cửa xin tha thứ, “Chú tư, chú tha cho anh Hạ đi mà chú…”

Phó Tranh đã khống chế được Hạ Nhạc Thiên trong phòng, một tay ép cánh tay của cậu trên lưng đè cậu trên bàn cười lạnh nói: “Còn chưa gả đi, cùi chỏ đã chỉa ra ngoài rồi.”

Nhạc Thiên khó khăn quay mặt lại nói: “Chú tư, xin chú văn minh một chút, không nên dùng bạo lực!”

“Không phải mới nãy mới kêu Phó lão tứ à, giờ gọi chú tư? Muộn rồi.” Mắt phượng của Phó Tranh ngập tràn lửa giận, bị một thằng nhóc mười tám tuổi lừa xoay lòng vòng, thật sự làm mất hết mặt mũi người lớn. Phó Tranh giơ tay lên cao, tát một cái vào b* m*ng cong vểnh của Hạ Nhạc Thiên.

Nhạc Thiên hét to một tiếng, nghiến chặt răng cố hết sức uốn tới ẹo lui dưới bàn tay của Phó Tranh, “Phó lão tứ, cái đồ man rợ nhà ông, cái đồ kiêu binh, ông lạm dụng tư hình, tôi muốn tòa án quân sự kiện ông!”

“Được thôi, để tôi xem coi tòa án quân sự có dám nhận đơn kiện của cậu không.” Phó Tranh không mảy may nể nang, đánh liền tay ba cái “chát chát”.

Hạ Nhạc Thiên đau đớn hét lên vặn vẹo mấy cái, thật sự không nhúc nhích nổi nên cũng không lộn xộn nữa. Phó Tranh ra tay không nhẹ, trên mông nóng rát đau nhói, Hạ Nhạc Thiên là một cậu công tử bột, tuy kiêu căng tự mãn, nhưng cơ thể lại như làm bằng nước, không hề có chút khí khái nào rơi nước mắt.

Phó Tranh đang tính giơ tay lên đánh nữa, song thấy trên mặt bàn có mấy giọt nước bắn lên, bàn tay giơ cao bỗng chững lại, không thể tin được hỏi: “Cậu khóc à?”

Nhạc Thiên trở mặt lại, vẻ mặt đầy phẫn hận, “Ông đánh đi, ông có gan thì đánh chết tôi luôn đi, nếu không tôi nhất định sẽ đi kiện ông?”

Cả đời này Phó Tranh chưa từng đụng phải người nào lúc nào cũng không sợ mình như Hạ Nhạc Thiên, bàn tay giơ lên hạ xuống. Hạ Nhạc Thiên sợ hãi vội vàng nhắm mắt lại nhưng chậm chạp không cảm nhận được đau đớn, mới từ từ mở mắt ra nhìn, bàn tay của Phó Tranh lơ lửng lưng chừng, nét mặt chế nhạo, “Tôi tưởng cậu thật sự không biết sợ chứ.”

Nhạc Thiên cả giận: “Ông ỷ thế h**p người, ông quá đáng rồi đấy.”

Phó Tranh nhíu mày, đánh người ta đến khóc rồi, cơn tức của hắn cũng vơi đi phân nửa, “Cậu dạy hư cháu gái của tôi, cậu không quá phận sao?”

Nhạc Thiên quay mặt đi, hai cánh tay bị Phó Tranh đè lại giằng co, “Ông thả tôi ra.”

Dưới cánh tay như kiềm sắt của Phó Tranh, vùng vẫy của Hạ Nhạc Thiên không có một tí tác dụng nào. Phó Tranh nhìn thấy cặp mông thịt lắc lư, nhẹ nhàng đánh cậu một cái nữa, vậy mà Hạ Nhạc Thiên lại kêu to một tiếng.

“Phó Tranh, cuối cùng thì tôi đắc tội ông cái gì…” Rốt cuộc thì trong giọng nói của Hạ Nhạc Thiên không chỉ toàn là kiêu ngạo nữa, có một chút gì đó oan ức.

Phó Tranh buông lỏng tay, Hạ Nhạc Thiên lại không chú ý, suýt nữa trượt xuống dưới, Phó Tranh nhanh chóng đỡ ngang vớt người lên. Hắn đỡ Hạ Nhạc Thiên đứng thẳng, Hạ Nhạc Thiên đẩy tay hắn ra, tức giận nói: “Tôi phải về nhà!”

Mặt Phó Tranh sầm xuống, “Không cho.”

“Vậy ông đánh chết tôi đi.” Hạ Nhạc Thiên tức giận nói.

Phó Tranh nghe lời nói ấu trĩ như thế, trái lại cười, cơn giận của hắn đến nhanh, đi cũng nhanh, “Mông cậu không đau nữa?”

Trên mặt Hạ Nhạc Thiên hiện lên một nét đỏ ửng do giận dữ và xấu hổ, “Barbarian (man rợ).”

Phó Tranh ‘Nha’ một tiếng, “Dùng tiếng Tây chửi tôi?”

Hạ Nhạc Thiên lườm hắn một cái, hai tay bưng kín cái mông đau rát.

“Được rồi, cùng lùi lại một bước, chuyện cậu dạy Thiên Tiên học chữ tôi không quan tâm nữa, chuyện hôm nay cũng cho qua đi.” Phó Tranh đánh cũng đã đánh rồi, tức cũng đã hết rồi, lại không thể thật sự đập chết Hạ Nhạc Thiên, không xử được thì thôi, khi không còn đánh được một trận, hắn cảm giác mình không thiệt lắm.

Nhạc Thiên bị chặn họng, suy tư trong chốc lát, ôm tập tranh trên bàn, lầm rầm nói: “Đây không phải là Tây Du Ký.”

Phó Tranh đi tới “à” một tiếng, “Vậy là cái gì?”

Nhạc Thiên lạnh lùng mà hừm một tiếng, “Chú tư có học đâu, còn quan tâm làm gì.”

Phó Tranh lại bị chẹn ngang, liếc cặp mông của cậu một cái, “Để tôi xem thử, có bị hỏng rồi không.”

__

(1) cây cỏ nước: 水葱 – thủy thông. Là cây nè:

Search gg thấy cỏ nước mặn bên mình cũng khá giống, không biết có cùng một loại không.

(2) Ám độ Trần Thương: 暗度陈仓

Ý nghĩa: Chọn con đường, cách thức tấn công mà không ai nghĩ tới. Nguyên bản chiêu này trích từ câu: “Minh Tu Sạn Đạo, Ám Độ Trần Thương”. Nghĩa là: “Giữa lúc trời sáng, sửa đường sạn đạo, ngấm ngầm bí mật, mở lối Trần Thương.”

Tấn công địch bằng hai mũi. Mũi công thứ nhất là mũi công trực diện, giữa thanh thiên bạch nhật, nhằm làm cho địch dồn sức phòng thủ. Mũi công thứ hai là mũi công ngầm, nơi mà địch không để ý, đột nhiên làm địch phải chia đôi phòng thủ mà vẫn không biết được bên nào mới là mũi chủ công. Nghi ngờ, nhầm lẫn, không quyết đoán trong phòng thủ sẽ dẫn tới thảm họa.

Nguồn: hoctiengtrungquoc.online

Ngoài ra thì câu đó còn chỉ việc thông dâm =))))

(3) đầu óc hâm hâm dở dở: 思维跳跃

Search thì tui thấy hiểu đơn giản là suy nghĩ nhảy vọt từ cái này qua cái khác mà không theo bất cứ logic nào, kiểu dị dị, hâm hâm. Như tui hay kêu là đầu óc biến thiên.

(4) xử bằng roi quân: 该处军棍.

军棍 – quân côn, một công cụ xử phạt trong quân đội cũ. Là một loại cây gỗ được các hướng đạo sinh sử dụng để tập luyện và giữ trật tự.

Nguồn: baike.baidu.com

Không biết Việt Nam mình có cái gì tương tự vậy không nên tạm edit là roi quân 🤔🤔🤔

Trước Tiếp