
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
☆, Chương 291
Thế giới 19: Công tử tân thời 3
Nhạc Thiên đi qua vô số thế giới, cho tới bây giờ vẫn chưa từng đụng bất cứ nữ chính nào để ý đến mình, phút chốc không biết nên vui hay buồn. Im lặng hồi lâu cậu mới tìm được lưỡi của mình, khiêm tốn thỉnh giáo nói: “Tại sao vậy?”
Phó Thiên Tiên nói năng lúc nào cũng nhỏ nhẹ, Nhạc Thiên phải hơi khom người mới có thể nghe rõ được, cô nói: “Cha em đính hôn cho chúng ta.”
Nhạc Thiên thở phào nhẹ nhõm, “Việc kết hôn mà cha chú xếp đặt không thể tính được, hôn nhân phải do mình quyết định.”
Trong giọng nói nho nhỏ của Phó Thiên Tiên mang theo chút kinh hoảng, “Vậy sao được?”
Nhạc Thiên thấy cô cứ mãi cúi đầu, khích lệ nói: “Em ngẩng đầu lên nhìn anh.”
Tai Phó Thiên Tiên đỏ lên, “Không được, em không thể nhìn chằm chằm vào một người đàn ông lạ được.”
Nhạc Thiên: …phong kiến cặn bã bước ra đây ăn đòn.
Nhạc Thiên biết là không thể nói cho Phó Thiên Tiên hiểu trong giây lát được, trái lại bây giờ cậu cũng cần thân phận hôn phu của Phó Thiên Tiên, nên tạm thời không vội, “Vậy chúng ta ngồi xuống nói chuyện, được không?”
Phó Thiên Tiên gật đầu, hai người chia ra ngồi xuống chỗ Nhạc Thiên mới vừa ngồi, ở giữa cách một cái bàn nhỏ khắc hình song long hí châu (1), Nhạc Thiên đẩy chai nước ngọt trên bàn, “Uống nước giải khát không? Anh chưa đụng tới.”
Phó Thiên Tiên lắc đầu, bàn tay nhỏ không ngừng vặn chiếc khăn tay đang cầm, đương lúc mùa hè sắp đên, mà cô lại mặc áo quần dày nặng, trên trán đầy mồ hôi, mặt lại đỏ hồng, trong mắt Nhạc Thiên rõ ràng là hình ảnh một cô nhóc đáng thương.
“Anh làm việc ở tòa soạn báo, làm biên tập chữ viết, báo chí ấy em biết không?” Nhạc Thiên nhẹ giọng bắt chuyện với cô.
Mặt Phó Thiên Tiên càng đỏ hơn, hồi lâu mới nhỏ giọng nói: “Em không biết chữ.”
Nhạc Thiên kinh ngạc nói: “Chú tư của em không dạy em à?”
Phó Thiên Tiên nói: “Chú tư cũng không biết chữ.”
Nhạc Thiên: …
Nhạc Thiên nghĩ sao cũng không thể kết hợp khuôn mặt khí độ bất phàm không giận tự uy mặt của Phó Tranh với việc “không biết chữ” được. Thoắt cái hình tượng của Phó Tranh trong lòng bắt đầu trở nên hơi buồn cười.
Đầu óc Nhạc Thiên chợt ngơ ngác, cậu chỉ nghĩ là Phó Tranh chắc là một tên thường dân (2) không có thường thức cho lắm, mất cả buổi hóa ra là một kẻ mù chữ không biết đọc à?
Phó Thiên Tiên thấy cậu hồi lâu không lên, lặng lẽ liếc mắt nhìn cậu. Anh Hạ trông rất đẹp trai, xinh đẹp nhã nhặn nói chuyện dịu dàng, cô rất thích, nếu như kết hôn với anh này, trong lòng cô rất sẵn sàng. Nhưng vẻ mặt của Hạ Nhạc Thiên hình như rất không ổn, Phó Thiên Tiên nghĩ đến việc mình mới nói mình không biết chữ, có phải vì thế nên Hạ Nhạc Thiên chê mình rồi?
Dù sao thì Phó Thiên Tiên chỉ một cô thiếu nữ mười sáu tuổi, ở nhà Phó Tranh không có thời gian chăm sóc cho cô từ khi còn nhỏ, lúc nào cũng chỉ có một bà cụ trông cô. Sau khi bà cụ qua đời rồi, sự cô đơn trong lòng cô tăng thêm rất nhiều, nên lúc nghe nói mình có một vị hôn phu, cô đã âm thầm mang rất nhiều ảo tưởng và tâm tư thiếu nữ mơ mộng ký thác vào Hạ Nhạc Thiên trong tưởng tượng.
Mà chính Hạ Nhạc Thiên lại phù hợp với tưởng tượng của thiếu nữ khuê phòng một cách hoàn hảo.
Một nỗi sầu muộn dâng lên trong lòng Phó Thiên Tiên, đứng dậy cúi gầm mặt nói: “Anh Hạ, em, em đi đây…”
Nhạc Thiên không kịp cản lại, Phó Thiên Tiên đã chân không chạm đất chạy ra ngoài từ sảnh bên hông.
Nhạc Thiên: Chuyện gì thế này, sao có cảm giác như mình tổn thương con tim em gái vậy?”
Phó Thiên Tiên chạy rồi, Nhạc Thiên ngồi tại chỗ chờ trong chốc lát rồi cũng đứng dậy đi ra ngoài, đi ra ngoài sân lại nhìn thấy pho tượng dùng để canh mộ kia, bên dưới còn khắc hàng chữ —— bảo tàng Cao Đông biếu tặng Phó Tranh tiên sinh.
Nhạc Thiên chết lặng nghĩ: Phó Tranh đọc hiểu mấy chữ này không?
Tám mươi phần trăm là Phó Tranh đến Chiết Tây làm chuyện khác người, người của viện bảo tàng giận mà không dám nói gì, bèn quanh co lòng vòng đưa cái tượng canh mộ đến để chửi Phó Tranh.
Phó Tranh là một tên mù chữ, chẳng biết gì hết, còn đắc ý cảm thấy rất may mắn, để ngay cổng vào canh nhà.
“Hạ Nhạc Thiên.” Bên cạnh bỗng nhiên vang lên một giọng nói trầm thấp, Nhạc Thiên quay mặt sang, nhìn thấy Phó Tranh mặc thường phục lại sáng mắt lên. Phó Tranh mặc một cái áo sơmi trắng, vai của hắn thật sự dài rộng, bả vai vẽ thành một góc vuông đẹp đẽ, tràn đầy phong độ. Nhạc Thiên nghĩ đến việc Phó Tranh trông thế này thực chất lại không biết đọc chữ nào, không thấy cảm thấy hơi thú vị, không phải là châm chọc hay gì chỉ đơn giản là không biết nên khóc hay cười.
Phó Tranh thấy vẻ như cười như không trên mặt cậu, sắc mặt u ám tối tăm, “Cậu nói gì với Thiên Tiên?”
Thấy thái độ khởi binh hỏi tội của hắn, Nhạc Thiên vội hỏi: “Phó tiểu thư tức giận sao?”
“Khóc.” Trong mắt Phó Tranh b*n r* ánh sáng không vui.
Mặt Nhạc Thiên đầy hổ thẹn, cất bước nói: “Tôi đi xin lỗi em ấy.”
Phó Tranh kéo cánh tay cậu lại, cánh tay của công tử bột cũng mềm nhũn, làm Phó Tranh giật mình, hắn cau mày hỏi: “Cậu nói gì với con bé?”
Nhạc Thiên xấu hổ nói: “Tôi kể với em ấy về tòa soạn của tôi, tôi không biết em ấy không biết, có lẽ đã làm tổn thương em ấy.”
Phó Tranh cũng không biết chữ, nhất thời cũng bị chọt trúng, không vui nói: “Cậu bán báo à? Gặp ai cũng nhắc đến báo hết?”
Nhạc Thiên: …đúng thật mà.
Nhạc Thiên nói: “Xin lỗi.”
Phó Tranh thấy thái độ nhận sai của cậu thành khẩn, sắc mặt cũng dịu đi đôi phần, “Thời gian này cậu ở lại đây đi, tôi đã cho A Quan quét dọn phòng ốc rồi.”
Nhạc Thiên kinh ngạc thốt lên: “Tại sao?”
Phó Tranh nói: “Nói theo kiểu phương Tây các cậu gọi là gì ấy nhỉ, hẹn hò, đúng rồi, cậu ở lại hẹn hò với Thiên Tiên.”
Nhạc Thiên: …với mấy người còn tàm tạm.
Đối mặt với hành động gần như giam lỏng của Phó Tranh, Nhạc Thiên mượn lý lẽ tranh luận: “Tư lệnh, anh làm như thế là…” Cậu muốn nói là làm người khác khó chịu, nhưng sợ tên Phó Tranh mù chữ này nghe không hiểu, bèn nói: “Làm bừa.”
Phó Tranh không phải là một người thật sự dễ nói chuyện như vậy, một tay nâng cánh tay gầy của cậu lên, xách cả người cậu như xách một con gà con đi tới cửa phòng. Nhạc Thiên tú tài gặp lính có lý mà không nói được (3), cơ mà ở lại cũng không lỗ gì, nên không thấy phản cảm chút nào, xem như là vâng lời đi vào phòng.
Thường thức trong phòng tất nhiên cũng hết sức thê thảm đến mức đáng lo, nhưng vẫn may là không chói mù con mắt người ta như trong sảnh lớn, cũng không có thức gì bồi táng. Ngoại trừ phong cách quá lộn xộn ra thì không có điểm gì quá tệ, mà còn thoang thoảng một mùi hoa lài.
“Cậu ở trong này, tôi đã cho người đi báo với ông chủ Hạ rồi, cậu cứ an tâm ở lại đây đi.” Phó Tranh quyết đoán nói.
Nhạc Thiên bất đắc dĩ nói: “Tư lệnh, ngài làm vậy là không phù hợp.”
Phó Tranh nói: “Gọi chú tư.”
Nhạc Thiên: …
Từ ngày đó trở đi, Nhạc Thiên bị “giam lỏng” trong Phó phủ, mới đến thế giới này ngày đầu tiên đã được trải qua cuộc sống giam cầm từ sớm rồi, đúng là rất đáng mừng mà.
Bây giờ nhiệm vụ duy nhất của Nhạc Thiên đó là hẹn hò với Phó Thiên Tiên cho nên Phó Tranh không cho cậu ra ngoài đi làm. Nhạc Thiên lại thấy tương đối hài lòng với sự sắp xếp này, đổi lại chính Hạ Nhạc Thiên hẳn cũng sẽ không quá buồn bực, Hạ công tử thức thời lắm.
Đã đến rồi thì nên ở lại thôi.
Sau khi Phó Tranh giữ cậu lại Phó gia xong, người không thấy tăm hơi, để lại cấp dưới của hắn là Phó Minh Phong ở nhà trông coi, sau khi Nhạc Thiên ở Phó gia làm cá khô mấy ngày, quyết định đi dạy cho Phó Thiên Tiên biết chữ.
Phó Tranh không biết chữ, trong nhà ngay cả giấy và bút mực cũng không có, Nhạc Thiên nhờ Phó Minh Phong đi mua, Phó Minh Phong không dám, “Việc này phải xin chỉ thị của Tư lệnh.”
Nhạc Thiên vừa bực mình vừa buồn cười nói: “Học chữ là chuyện tốt, anh chỉ cần mua thôi nếu như chú tư về trách tội, anh cứ nói là tôi muốn mua.”
Phó Minh Phong vẫn không chịu.
Đừng nhìn Phó Tranh lúc này chỉ có một cô cháu gái, song suy cho cùng cũng không phải ruột thịt, gọi một tiếng chú tư thì sao chứ, Phó Tranh lại không hay dạy dỗ Phó Thiên Tiên, nếu không thì đã không vội cho Phó Thiên Tiên đi lấy chồng rồi, với cháy gái còn chưa chắc đã quá để tâm, thì càng khỏi phải nói đến cậu cháu rể Hạ Nhạc Thiên.
Phó Minh Phong không chịu đi, Nhạc Thiên lại không ra ngoài được, bèn quyết định đến phòng bếp lấy chiếc đũa, chấm nước lên bàn dạy Phó Thiên Tiên nhận mặt chữ.
Mấy ngày trước Phó Thiên Tiên rất đau lòng, cảm thấy chắc là Hạ Nhạc Thiên chê mình không biết chữ, hôm nay Hạ Nhạc Thiên lại đến tìm cô nói muốn dạy cô học chữ, cô lại ngập tràn vui mừng đồng ý.
Nhạc Thiên rất cẩn thận giữ kỹ chừng mực, chỉ dạy viết chữ chứ không ghẹo con gái người ta, chỉ lo Phó Thiên Tiên luẩn quẩn trong lòng thật sự muốn lấy mình.
Cứ như thế qua gần nửa tháng, một buổi tối nào đó Phó Tranh quay về, trên người nồng nặc mùi rượu, hỏi Phó Minh Phong hai đứa nhỏ ở nhà thế nào. Phó Minh Phong báo cáo với hắn, “Mấy ngày trước đó, Hạ công tử bảo tôi đi đi ra ngoài mua giấy bút.”
Phó Tranh lần lượt tháo găng tay ra, dừng bước liếc mắt sang hỏi: “Mua giấy bút làm gì?”
Phó Minh Phong nói: “Cậu ta muốn dạy tiểu thư viết chữ.”
“Ồ,” Phó Tranh cười lạnh một tiếng, “Còn biết chê à.”
Phó Minh Phong không dám nói lời nào.
Phó Tranh sải bước đi đến phòng của Hạ Nhạc Thiên, đột ngột đẩy cửa phòng ra, đèn trong phòng sáng, lại không thấy người đâu, bên trong loáng thoáng vang lên tiếng nhạc êm tai.
Phó Tranh cau mày hỏi: “Người đâu?”
“Ăn cơm xong là vào, chưa từng đi ra.” Phó Minh Phong đáp.
Trong phòng y y a a như có tiếng hát, Phó Tranh lần theo tiếng hát tìm đến. Càng đến gần càng nghe giống như tiếng phụ nữ hát, không khỏi tức giận trong lòng, hắn mới rời khỏi bao lâu, Hạ Nhạc Thiên quá coi thường Phó gia này rồi!
Tiếng ca vang ra từ trong phòng tắm, hôm nay Phó Tranh uống một hồi rượu với mấy Tư lệnh khác trong quân khu, nói chuyện không được vui vẻ lắm, đang nén giận trong bụng, xem như là tình cờ đụng trúng thằng nhóc Hạ Nhạc Thiên.
Phòng tắm có cửa kính nhiều màu, tiếng hát của phụ nữ cách một cánh cửa hết sức rõ ràng, Phó Tranh tự hỏi hồ ly tinh ở đâu ra trong nhà này, hát giai điệu y y a a như vậy, bất ngờ đẩy mạnh cửa.
Cánh cửa va vào tường phát tiếng rất lớn, Nhạc Thiên đang mặc quần áo giật mình hết hồn, nghiêng mặt qua ngơ ngác nhìn Phó Tranh vẻ mặt giận dữ.
Phó Tranh đảo mắt một vòng, “Người đâu, giấu đâu rồi?”
“Chú tư.” Nhạc Thiên mới lau khô người, mới mặc một cái q**n l*t, đứng tr*n tr**ng, mờ mịt hỏi: “Người nào cơ?”
Phó Tranh đã hơi say rồi, nếu như lúc này hắn tỉnh táo, thì chắc chắn có thể phát hiện ra máy phát nhạc bên cạnh đang phát. Chỉ là bây giờ hắn có phần lơ mơ, âm thâm khi gần khi xa, cau mày hỏi: “Cậu còn giả ngu với tôi?”
Nhạc Thiên há miệng, nhận ra hình như Phó Tranh đã hơi say, há miệng la với bên ngoài: “Phó Minh Phong…”
Phó Tranh giận, rút súng ra nhắm thẳng mặt vào Nhạc Thiên, dứt khoát chặn miệng cậu, “Người của tôi, cậu ta lại đi nghe lời cậu à?”
Vẻ mặt Nhạc Thiên đầy vô tội, môi bị nòng súng lạnh buốt đè xuống, giơ tay làm tư thế đầu hàng.
Khi này Phó Tranh mới chú thấy cậu không mặc quần áo, liếc nhìn từ trên xuống dưới một lượt. Phát hiện ra thằng nhóc này trắng ngần từ chân đến đầu, gầy nhưng không khô khan, mà da thịt căng mịn, tr*n tr**ng như con cá bóng loáng, toàn thân chỉ có tóc và con ngươi là đen lay láy, môi đỏ mọng. Ngậm nòng súng song không hoảng loạn, chỉ lặng lặng nhìn hắn.
Yết hầu Phó Tranh lăn lăn, nghĩ thầm nhóc con này trắng một cách kỳ cục như vậy, có phải là bôi phấn gì đó không, thấp giọng nói: “Tôi hỏi cậu, người phụ nữ hát cho cậu, cậu giấu ở đâu rồi.”
Nhạc Thiên đưa tay chỉ chỉ về sau lưng hắn, Phó Tranh quay đầu lại, cuối cùng cũng nhìn thấy một cái máy giống như bông hoa có màu vàng.
Nhạc Thiên đưa tay nhẹ nhàng đẩy cây súng trên Phó Tranh, “Thứ này để phủi bụi trong phòng khách, cũng không có ai dùng, nên con tự quyết lấy ra dùng.”
Phó Tranh chậm rãi nói: “Nó biết hát.”
“Đúng vậy, cái này gọi là máy phát nhạc, để đĩa nhạc vào là có thể nghe nhạc, đĩa nhạc ở ngay cái hộp bên dưới.” Nhạc Thiên nhẹ giọng nói.
Phó Tranh cảm giác như mình đang làm trò cười trước mặt Hạ Nhạc Thiên, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Phó Minh Phong thấy hắn chạy ra như gió, vội đi theo sát đằng sau.
Phó Tranh đi một hơi ra ngoài sân mới dừng bước, Phó Minh Phong theo sau hắn, “Tư lệnh?”
“Câm miệng.” Phó Tranh khoát tay áo một cái, hắn mất mặt trước mặt nhóc công tử bột đó, thật sự khiến vừa thấy thẹn vừa thấy giận, trong men say, hắn đá một cú vào pho tượng bên cạnh, làm lớp bụi trên đó đổ xuống ào ào.
Ngày hôm sau, rốt cuốc Nhạc Thiên cũng nhìn thấy Phó Tranh trên bàn ăn sáng sớm. Phó Tranh vẫn là cái vẻ chuẩn chỉnh chó đội lốt người (4), ngồi trên vị trí gia chủ hết sức uy nghiêm, không chút nào nhìn ra dáng dấp hoa mắt ù tai hồ đồ tối hôm qua.
Phó Thiên Tiên chào Phó Tranh,”Chú tư, chào buổi sáng.”
Phó Tranh “ừm” một tiếng, Nhạc Thiên cũng chào buổi sáng với Phó Tranh, Phó Tranh không đáp lời.
Sau khi hai người ngồi xuống, Phó Tranh hỏi Phó Thiên Tiên, “Thiên Tiên, con với Hạ công tử chung đụng thế nào?”
Phó Thiên Tiên hơi đỏ mặt, “Anh Hạ… rất tốt.”
Nhạc Thiên: …em gái, đừng như vậy.
Sắc mặt Phó Tranh cũng không tốt, “Chú nghe Minh Phong nói con đạng học viết chữ?”
Phó Thiên Tiên gật gật đầu, “Con biết viết tên mình, còn có thể đọc rất nhiều chữ.”
Phó Thiên Tiên thông minh lanh lợi, lúc trước chỉ là không có ai dạy, mỗi ngày Nhạc Thiên dạy cô mười chữ, ngày nào cô cũng nhớ rất kỹ, qua nửa tháng đã học được không ít chữ, Nhạc Thiên dự định dạy cô nhận thêm một số chữ nữa, sẽ dạy cô đọc sách nữa.
Phó Tranh lạnh nhạt nói: “Sau này không học nữa.”
Nhạc Thiên từ đầu đến giờ không xen vào cuộc nói chuyện của hai chú cháu nghe vậy để bát đũa xuống, “Tại sao chứ?”
Phó Tranh liếc cậu một cái, trong mắt vẫn có ý cáu giận, “Đọc sách biết chữ có lợi gì, nó là cháu gái của Phó Tranh tôi, không cần phải chịu tội.”
“Đọc sách biết chữ sao là chịu tội?” Nhạc Thiên cau mày nói, “Tôi cho rằng không chỉ Thiên Tiên nên Đọc sách biết chữ mà chú tư cũng nên như vậy.”
Trong phòng phút chốc yên tĩnh lại, Phó Thiên Tiên sợ đến mức không dám thở mạnh, Phó Tranh nhìn cậu chằm chằm, nhẹ nhàng thả bát xuống, bình thản nói với Hạ Nhạc Thiên: “Cậu bước ra.”
__
(1) song long hí châu: 双龙戏珠
(2) thường dân: 草莽 – thảo mãng. Nghĩa là cỏ dại, làng quê xa xôi. Ẩn dụ cho sự tầm thường, khinh thường, thường được dùng như một nói giảm nói tránh, ngoài ra có thể mở rộng nghĩa chỉ người tầm thường, đáng khinh.
Nguồn: baike.baidu.com
(3) tú tài gặp binh có lý mà không nói được: 秀才遇上兵有理说不清 – tú tài ngộ thượng binh hữu lý thuyết bất thanh.
Nghĩa là người biết lý biết lẽ gặp người không nói lý, có lý hơn cũng không thể nói rõ ràng được.
“Tú tài gặp binh có lý mà không nói được” là một câu tục ngữ đã có từ lâu.
“Tú tài” chỉ người đọc sách, tức là văn nhân, “binh” chỉ người thô lỗ, không được học hành, tức là võ nhân.
Ý chỉ góc độ suy xét vấn đề và cách thức giải quyết vấn đề giữa văn nhân và võ nhân khác nhau, gặp một việc nào đó rất khó để giao tiếp với nhau được.
Tuy cùng nói một loại ngôn ngữ song vì hai người được dạy dỗ khác nhau, quá trình trưởng thành khác nhau, phương thức biểu đạt ngôn ngữ khác nhau, kết quả là “binh” không hiểu lời “tú tài” nói, “tú tài” cũng không hiểu lời “binh” nói, thế là tú tài thành ra “có lý mà không nói được”
Kết quả của “tú tài gặp binh” thường là “tú tài” bỏ cuộc, “binh” giành chiến thắng. Không phải là vì “tú tài” không thắng được, mà là “tú tài” không có kiên nhẫn, mệt lòng hết sức, nên quyết định bỏ cuộc; mặt khác, có khi “tú tài” cũng sẽ có kiểu ra vẻ làm kiêu như là “không chấp nhặt với mấy người”, thế là rất tức nhưng không còn cách nào khác đành bỏ cuộc.
Nguồn: zhidao.baidu.com
(4) chó đội lốt người: Gốc là 人模狗样 – nhân mô cẩu dạng. Bên ngoài mang hình dáng con người nhưng bên trong tư cách/ tính tình/phẩm chất thấp kém.
Nguồn: nongxuelanshui.wordpress.com