
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
☆, Chương 290
Thế giới 19: Công tử tân thời 2
Đây là lần đầu tiên Phó Tranh nhìn thấy người cháu rể trong truyền thuyết.
Hắn đã gặp Hạ Bách Vị rồi, mặt mày nhăn nheo, tướng tá gầy đét khô khan, thoạt trông không đàng hoàng cũng không có phong thái ông chủ gì cả. Nhưng vẫn nghe nói con trai của ông ta – Hạ Nhạc Thiên – là một cậu công tử rất đẹp, trước giờ Phó Tranh chẳng tin mấy.
Bây giờ gặp được, đúng là đẹp thật.
Trên da dẻ trắng sữa là bờ môi anh đào nho nhỏ đỏ mọng, mắt ngọc mày ngài xinh xắn vô cùng, trên vẻ mặt mang chút kiêu căng, sống lưng gầy gò ưỡn lên thẳng tắp, nét mặt thong dong dạn dĩ.
Nhạc Thiên mới đầu bị khuôn mặt đẹp trai đến quá đáng của Phó lão tứ choáng cho mê mẩn trong phút chốc, sau khi Phó Tranh phất tay cho người đó ra ngoài rồi thì cậu mới lấy lại tinh thần, mặt chợt ửng đỏ lên, cáo mượn oai hùng mà leo tới trên đầu người ta, cậu thấy hơi có hút ngượng ngùng, “Phó Tư lệnh, chào anh.”
Phó Tranh quay mặt sang, nở nụ cười u ám, “Không dám nhận.”
Xem ra Phó lão tứ thật sự vẫn rất bất mãn với chuyện cậu cứ trốn tránh việc kết hôn mãi, Nhạc Thiên đang dưới mái hiên lập tức cúi đầu, “Vừa rồi trong lúc tình thế cấp bách, ăn nói lung tung, mong ngài không để trong lòng.”
Phó Tranh lại cảm thấy ly kỳ, hắn đứng bên ngoài nghe một lúc, những lời mà Hạ Nhạc Thiên hùng hồn mạnh mẽ nói truyền vào trong tai hắn, làm hắn còn tưởng rằng Hạ Nhạc Thiên là một người thanh cao có khí khái, sao mới nói đó đã chịu nhận lỗi rồi?
“Mấy tấm ảnh đó là cậu chụp?”
Phó Tranh bước đến cái bàn đối diện Nhạc Thiên ngồi xuống.
Nhạc Thiên quan sát hắn một lượt. Hắn mặc một bộ quân trang màu chàm gần như đen, không đội mũ, trên ngực cài một cái huân chương hình nụ hoa ngọc lan chớm nở, eo nhỏ chân dài, dáng người tiêu chuẩn. Vừa ngồi xuống, đôi chân dài gần như không có chỗ để.
Nhạc Thiên âm thầm chảy ngụm nước miếng, “Là tôi chụp, tôi làm sai, tôi xin lỗi ngài.”
Phó Tranh thấy thái độ cậu đột ngột thay đổi, nghi rằng Hạ Nhạc Thiên đang đếm bụt đóng oản, trên mặt lại bật ra vẻ trêu tức và châm chọc, “Hở? Hình như lúc nãy cậu không nói như vậy nhỉ?”
Nhạc Thiên vẫn giữ vẻ hòa nhã như cũ, “Chuyện tôi làm sai là tôi làm sai, tôi nhận, nhưng chụp mũ tôi là gián điệp, vậy thì xin thứ lỗi cho tôi không thể gật bừa được.”
“Mũ gián điệp không chụp được, tiết lộ bí mật thì sao?” Trên tay Phó Tranh đeo một đôi găng tay bằng da đen kịt, năm ngón tay rút cây súng bên hông ra, đôi mắt phượng lạnh lùng sâu thẳm. Dáng vẻ khác hẳn với người đập bàn vừa rồi, tuyệt đối không chỉ là dọa dẫm, mà như là sẽ đập chết người khác bất cứ lúc nào.
Nhạc Thiên cắn cắn môi, trên khuôn mặt của cậu công tử xinh đẹp thoáng hiện vẻ khó xử. Phó Tranh thưởng thức vẻ mặt nói không ra lời của cậu, cảm thấy rất thú vị, không nhẹ không nặng ho một tiếng, cậu công tử ngẩng mặt lên, mày hơi nhíu lại, dùng giọng điệu thương lượng nói: “Tư lệnh, tội không đáng chết chứ?”
“Mấy tấm hình đó đúng là tội không đáng chết thật,” Phó Tranh đứng lên, đôi bốt quân đội trên chân bước trên đất vang lên một tiếng giòn tan, cầm súng trong tay xoay đến trước mặt Hạ Nhạc Thiên, để nòng súng đối diện với gò má cậu, “Năm lần bảy lượt từ chối lời mời của cháu gái tôi, tôi có nên đập chết cậu không?”
Nóng súng lạnh lẽo cứng rắn áp vào khuôn mặt mềm mại của cậu, Nhạc Thiên cố giữ bình tĩnh nói: “Không nên.”
Phó Tranh hỏi: “Tại sao?”
Nhạc Thiên đáp: “Phó Tư lệnh không phải người không lý lẽ như vậy.”
Phó Tranh hơi cười, con ngươi nặng nề nhìn Hạ Nhạc Thiên, cúi người thấp giọng nói: “Cậu hiểu tôi lắm sao?”
Nhạc Thiên quay mặt sang, tay cầm súng của Phó Tranh cũng không dùng quá nhiều lực, nòng súng di chuyển theo cử động của Nhạc Thiên, từ gò má rôi xuống khóe môi đỏ hồng của cậu. Cậu nhẹ giọng nói: “Tôi nghe nói quân đội của Phó Tư lệnh điều quân nghiêm minh, quân kỷ là trên hết. Phó Tư lệnh có thể quản lý quân đội tốt như vậy, chắc chắn là một người thưởng phạt phân minh, sẽ không vì một chút chuyện nhỏ mà lấy mạng của tôi.”
Nhóc con nịnh hót, Phó Tranh nói thầm, một lát sau, chậm rãi dời nòng súng đi, lạnh lùng nói: “Đợi lát nữa về Phó gia với tôi.”
Nhạc Thiên: Wow, tiến triển nhanh thế.
Phó Tranh giắt súng lên đai lưng lại, lúc này thu binh, không còn hù dọa Hạ Nhạc Thiên nữa. Cuối cùng cũng mắt cũng chịu liếc nhìn Hạ Nhạc Thiên một cái, nghĩ bụng, nhóc con õng ẹo (1) thế này, hắn thật sự không thấy an tâm khi gả Phó Thiên Tiên cho tên nhóc này.
Phó Thiên Tiên là một cô thiếu nữ yểu điệu, lại đi cưới một cậu công tử yểu điệu, cái cảnh đó, Phó Tranh lắc lắc đầu, một đứa con ghẻ biến thành hai đứa con ghẻ. Hắn khỏi phải sống nữa, giữ một đứa bé cả ngày là đủ rồi.
Bởi vì Nhạc Thiên là cháu rể của Phó Tư lệnh, nên ra khỏi phòng thẩm vấn đổi thành văn phòng, còn được người bắt mình châm trà cho, vẻ mặt vẫn lạnh tanh như cũ, chắc là lúc nãy bị Nhạc Thiên mắng nên khó chịu trong lòng.
Rót xong tách trà nóng, Nhạc Thiên rất khách sáo nói: “Cảm ơn.”
Sự khách sáo của cậu trái lại khiến cho sắc mặt của người đó phút chốc cứng đờ, không nói một lời xoay người đi ra ngoài.
Nhạc Thiên bưng trà nóng lên uống một hớp, hỏi hệ thống: “Phó lão tử là nam chính đúng không?”
Hệ thống không lừa cậu, “Đúng vậy.”
Nhạc Thiên lắc đầu phê bình nói: “Cầm thú quá, nữ chính thế mà là cháu gái của hắn, liên minh sao có thể làm như thế chứ?”
Hệ thống: …nếu nó nhớ không lầm, thì Cố Tùy ở thế giới trước còn là anh trai của cậu ta mà.
Ngồi nghỉ đợi trong phòng rất chán, Nhạc Thiên cầm tờ báo gần đó trải ra trước mặt mình, giả vờ như đang xem báo nhưng thực chất là xem phim sếch hệ thống mở cho. Một ngàn bộ phim cậu mới xem được một phần mười nữa.
Sau khi Phó Tranh hết bận, bèn cho Phó Minh Phong đi gọi người, vỗ mũ tướng lên cánh tay, không mặn không nhạt nói: “Đừng bày ra bộ mặt mẹ kế đó.”
Phó Minh Phong đỏ mặt, “Vâng, tư lệnh!”
“Cốc cốc” cửa phòng nghỉ bị gõ.
Nhạc Thiên quay đầu lại, thấy vẫn là vị sĩ quan mặt lạnh kia, Có chuyện gì sao?”
Phó Minh Phong đứng nghiêm, “Tư lệnh mời ngài đi ra ngoài lên xe.”
“Ờ.” Nhạc Thiên gấp báo lại trả về chỗ cũ, đi tới trước mặt hắn, bỗng nhiên cười một tiếng, “Anh bao nhiêu tuổi? Tên là gì?”
Phó Minh Phong nề nếp trả lời: “Tên tôi là Phó Minh Phong, năm nay hai mươi mốt.”
Nhạc Thiên nói: “Phó trưởng quan, năm nay tôi mười tám, anh không cần tôn xưng với tôi.”
Sắc mặt Phó Minh Phong hơi đổi, từ trong mũi bật ra một tiếng “ừm” nặng nề.
Phó Tranh đã ngồi chờ sẵn trong xe, người hắn cao, tướng tá to lớn, một mình ngồi ghế sau xe gần như muốn chiếm hơn một nửa chỗ ngồi. Nhạc Thiên ngồi vào, chen chen chúc chúc dựa vào bên cửa xe.
Phó Tranh nghiêng mặt đánh giá cậu, càng nhìn càng cảm thấy Hạ Nhạc Thiên như em bé. Làm gì có đàn ông nào mà da dẻ trắng như thế, môi đẹp dẽ như thế, trời sinh đã có dáng ăn bám.
Nhạc Thiên bị Phó Tranh nhìn cũng không thấy khó chịu, lại còn rất vui vẻ. Mình đẹp như vậy, không sợ có người nhìn chỉ sợ không có ai nhìn.
“Tôi nghe nói cậu từng đi nước ngoài, Phó Tranh lạnh nhạt nói, “Đi nước ngoài học được cái gì rồi?”
Nhạc Thiên quay mặt sang, trả lời đúng mực: “Kiến thức khoa học tiên tiến, tư tưởng dân chủ tiến bộ, còn cả văn hóa tự do rực rỡ.”
Phó Tranh cười, thần sắc của hắn trời sinh đã hơi mang vẻ châm chọc, “Dân chủ?”
Nhạc Thiên gật đầu, “Đúng vậy, mấy ngày trước Đại thống lĩnh đăng báo đọc diễn văn đề xướng tư tưởng dân chủ, Phó Tư lệnh không biết?”
“Tôi không bao giờ xem báo giấy.” Hai tay Phó Tranh nắm lấy, vẻ mặt đầy tùy ý.
Nhạc Thiên cũng không tức giận vì sự ngạo mạn của hắn, “Báo chí rất tốt, có rất nhiều bái văn xã luận hay, nếu tư lệnh có thời gian rảnh có thể đọc thử. Tôi thấy trong phòng nghỉ của ngài cũng có vài tờ báo, nội dung trong đó rất hay.”
Phó Tranh ung dung nói: “Ồ? Thật sao?”
Nhạc Thiên gật đầu, “Nhật báo Minh Nhật của bọn tôi gần đây mới vừa xuất bản, đến lúc đó mong được ngài nể mặt.”
Phó Tranh không nói gì, hắn cảm thấy khó chịu khi nói chuyện với Hạ Nhạc Thiên, ra vẻ nho nhã.
Một lát sau, Phó Tranh lại nói: “Tôi nghe nói bầu không khí ở nước ngoài rất cởi mở, cậu có làm chuyện gì có lỗi với Thiên Tiên ở nước ngoài không?”
Nhạc Thiên kinh ngạc trợn to hai mắt, trên khuôn mặt trắng như trứng gà bóc chợt thoáng ửng đỏ lên, “Phó Tư lệnh, sao ngài lại nghĩ như vậy chứ? Quân tử dù ở đâu cũng phải giữ mình trong sạch mới là lẽ phải.”
Phó Tranh chậm rãi nói: “Nói cách khác, ý là cậu vẫn là chim non đúng không?”
Nhạc Thiên: …
Lần này đến phiên Hạ Nhạc Thiên quay mặt sang không nói, khuôn mặt đỏ ửng thật lâu không nhạt, không biết là tức giận hay là xấu hổ.
Phó Tranh quan sát cậu, nghĩ thầm cái mặt như con chuột của Hạ Bách Vị đó sao lại sinh được một tên nhóc công tử bột xinh đẹp thế này chứ? Thật sự không thể tưởng tượng nổi, trước đây hắn luôn cho rằng những lời ca ngợi của Hạ Bách Vị với Hạ Nhạc Thiên đa số chỉ là khoác lác. Bây giờ xem ra, Hạ Bách Vị không tô vẽ thêm quá, Hạ Nhạc Thiên đúng là một cậu công tử nho nhã xinh đẹp.
Phó Tranh nghĩ ngợi một lúc, mặc dù Phó Thiên Tiên và Hạ Nhạc Thiên đều õng ẹo, nhưng sáp lại với nhau thành một đôi vợ chồng õng ẹo cũng rất hợp. Chỉ là phiền phức cho hắn hơn chút thôi, chung quy phải giúp đỡ thêm nhiều, có điều Hạ Bách Vị cũng không thể thoát được.
Trong lòng Phó Tranh loáng thoáng nảy lên chút phiền muộn của người làm cha làm mẹ, bất tri bất giác đã tự động khoanh Hạ Nhạc Thiên vào vị trị gần như là con trai mình rồi.
Chiếc xe dừng trong sân lớn của Phó trạch, Phó Minh Tranh bước xuống mở cửa xe cho Hạ Nhạc Thiên, Nhạc Thiên nói một tiếng cảm ơn, vừa chui ra khỏi xe đã bị phong cách trang trí khoa trương trước mắt chói muốn đui mắt.
Nhạc Thiên nhìn bức tượng màu xám cao mấy mét bên cạnh mình mà choáng váng.
Phó Tranh xuống xe, thấy Hạ Nhạc Thiên đứng trước một bức tượng hình người dường như bị giật mình, không nhanh không chậm đi tới bên cạnh cậu, “Nhìn đẹp không?”
Nhạc Thiên lấy lại tinh thần, ánh mắt phức tạp nhìn Phó Tranh, “…đẹp.”
Phó Tranh nói: “Lần trước đi Chiết Tây mấy người bên bảo tàng tặng tôi.”
Nhạc Thiên: …cậu có nên nói cho Phó Tranh biết bức tượng đó để canh mộ cho người chết không?
Phó Tranh nói: “Tôi nhìn không biết đẹp chỗ nào, để lấy hên thôi.”
Nhạc Thiên: …
Vào trong nhà, Nhạc Thiên càng kinh ngạc hơn. Trong sảnh treo một cái đèn chùm pha lê lớn, dưới đất dát gạch kính màu vàng lóng lánh, nội thất Trung Tây đặt chung lộn xộn, lấy từng món ra có rất nhiều thứ là đồ cổ quý giá, ngặt nỗi xếp lung tung một chỗ, trông hết sức không hài hòa.
Nhạc Thiên nhìn sang Phó Tranh, Phó Tranh đang kêu người hầu gọi Phó Thiên Tiên đi ra. Người như ngọc khí chất xuất thần, gương mặt trông thế nào cũng như là có chiều sâu có giáo dưỡng.
Phó Tranh quay mặt qua, nói với Hạ Nhạc Thiên: “Ngồi đi.”
Nhạc Thiên gật gật đầu, từ từ ngồi xuống, bên tay cậu là một đôi chung tráng men bằng ngọc bích, hàng cao cấp thời Đường.
Người hầu đi đến định châm trà cho cậu, lại bị Nhạc Thiên nhanh chóng cản lại, “Đừng!” Chung ngọc bích tráng men là để uống rượu ướp lạnh, trà nòng sẽ làm nó bị ám màu tối đi.
Phó Tranh ngồi ở chủ vị, nghe thấy động tĩnh bên dưới, ngước mắt lên hỏi: “Hạ công tử không muốn uống trà?”
Nhạc Thiên nói: “Vâng, tôi đã uống ở bộ Tư lệnh rồi.”
“A Quan,” Phó Tranh ra lệnh, “Đi lấy một chai nước ngọt ướp lạnh tới.”
Nhạc Thiên: …cũng được đó…
Người hầu cầm nước ngọt ướp lạnh, Nhạc Thiên vội vàng ngăn không để cô rót, tự mình nhận lấy chai nước ngọt, không kiềm được nói với Phó Tranh: “Tư lệnh, cái chung tốt như vậy sao không cất lại ạ?”
“Chung gì?” Phó Tranh liếc mắt nhìn chung ngọc lóng lánh long lanh ngay bên tay hắn, nhướng mày hỏi, “Chung đẹp như vậy tại sao không lấy ra dùng?”
Nhạc Thiên đã có thể xác định: Phó Tranh chỉ trông như là một nho tướng, song thực thế là một tên cục mịch. Ngẫm lại cũng phải, hắn tòng quân thời niên thiếu, thì được bao nhiêu tình thơ ý hoạ lãng mạn biết thưởng thức chứ?
Chờ một lúc Phó Thiên Tiên cũng đến rồi. Cô mặc áo quần (2) màu nhạt, vóc dáng nhỏ nhắn, nhìn thấy Hạ Nhạc Thiên thì đỏ mặt, chỉ nhìn cậu một cái rồi nhanh chóng dời mắt đi, hé miệng dùng giọng nói nhỏ ngang tiếng muỗi kêu gọi Phó Tranh: “Chú tư.”
“Ừm.” Phó Tranh gật gật đầu, đứng lên nói, “Hai đứa nói chuyện đi.” Rất hào phóng chừa cả gian phòng khách lại cho hai đứa trẻ.
Phó Thiên Tiên đứng đằng đó không dám nhúc nhích, cúi đầu không nói lời nào.
Nhạc Thiên: Cảm giác tới rồi cảm giác tới rồi, chăm con gái thôi!
Hạ Nhạc Thiên đứng dậy, chủ động đi tới trước mặt Phó Thiên Tiên, dịu giọng nói: “Xin chào, anh là Hạ Nhạc Thiên.”
Phó Thiên Tiên nhỏ giọng nói: “Anh Hạ.”
Nhạc Thiên sắp nhũn cả người, trên mặt vô thức mỉm cười, “Em tên là Phó Thiên Tiên, đúng không?”
Phó Thiên Tiên gật gật đầu.
Nhạc Thiên nói: “Em thật sự muốn kết hôn với anh sao?”
Phó Thiên Tiên yên lặng không nói, Nhạc Thiên kiên nhẫn đợi cả buổi, mới nghe cô nàng ngượng nghịu nói: “…muốn.”
Nhạc Thiên: …lớn chuyện rồi.
__
(1) nhóc con õng ẹo: Gốc là 油小生 – du tiểu sinh, ngôn ngữ mạng chỉ nam thanh niên ngọt ngạo dịu dàng, nữ tính.
(2) áo quần: 袄裙, Hán Việt là áo quần luôn, không biết có cách gọi nào khác không.
Aoqun/袄裙- một loại ruqun đã trở thành mốt thời nhà Minh. Nó bao gồm áo hai lớp được gọi là “ao/袄“ và váy cao đến eo (“qun”), do đó có tên là “aoqun”. Không giống như ruqun “tiêu chuẩn” có phần trên nhét vào trong váy, phần trên của aoqun được mặc không cài bên trên váy. Có hai loại “áo” – “áo ngắn” và “áo dài”. “Áo ngắn” (trái, phải) dài đến eo, còn “áo dài” (giữa) dài đến đầu gối. Cổ áo có thể cắt chéo (trái, giữa), thẳng đứng (phải) hoặc vuông (không hiển thị). Chỉ được mặc bởi phụ nữ.
Nguồn: bbcosplay.com
__
Hòn vọng voi xuất hiện làm cameo 🤧🤧🤧