Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 289: Thế giới 19: Công tử tân thời 1

Trước Tiếp

☆, Chương 289

Thế giới 19: Công tử tân thời 1

Hạ Bách Vị vẫn rất hài lòng với cuộc đời của mình.

Bàn về sự nghiệp, ông tay trắng dựng nghiệp, từ một người bán hàng rong nho nhỏ đến ông trùm nắm trong tay loạt cửa hàng bách hóa, trong Miên thành có ai không nói với ông một tiếng phục?

Bàn về gia đình, ông và người vợ kết tóc hạnh phúc rất lâu, sau khi vợ mất ông cũng chưa tái giá, đàn ông có máu mặt trong Miên thành này mấy ai làm được chứ?

Bàn về con cháu, ông có một cậu con trai ngọc thụ lâm phong mặt mũi sáng láng, tài hoa lanh lợi từ bé đã được gọi là thần đồng. Đưa đi nước ngoài du học ba năm, về nhà còn nói được tiếng nước ngoài nữa, có mấy người cha nuôi dạy được một đứa con trai đầy hứa hẹn như vậy?

Ngặt nỗi cuộc đời thuận buồm xuôi gió của Hạ Bách Vị lại mắc một sai lầm ngay chỗ đứa con đầy hứa hẹn đó của ông.

“Con có đi hay không?” Hạ Bách Vị chắp tay bình tĩnh hỏi, vẻ mặt nghiêm túc, rất có uy nghiêm của một bậc gia trưởng.

Hạ công tử đi du học về nước – Hạ Nhạc Thiên – không dính chiêu này của ông, nhìn gương sửa sang lại âu phục của mình, thong dong đáp: “Không đi.”

Hạ Bách Vị lặp lại lần nữa: “Thật sự không đi?”

Hạ Nhạc Thiên sâu xa nói: “Quân tử nhất ngôn cửu đỉnh, nói không đi, là không đi.”

Hạ Bách Vị gật đầu, “Được thôi, thế thì cha không thể làm gì khác hơn là đành đốt hết mấy quyển sách tiếng nước ngoài của con vậy.”

“Ông chủ Hạ!” Hạ Nhạc Thiên lên cao giọng, hai hàng mày xinh đẹp thoáng cau vào nhau, cậu là một thanh niên hàm sức có học thức, dù có không hài lòng cũng thể hiện ra ngoài quá rõ ràng, rụt rè nói: “Đốt sách chôn người tài, hành động man rợ, xin cha cân nhắc.”

Hạ Bách Vị mày ủ mặt ê nói: “Nếu con còn không đi, man rợ sắp đánh đến cửa nhà mình rồi.”

Đôi mày xinh đẹp của Hạ Nhạc Thiên cau một cái, đứng trước gương vặn vòng eo dẻo dai, “Binh tới tướng đỡ nước đến đất ngăn! Con người dũng cảm sẽ không đầu hàng trước phát xít!”

Hạ Bách Vị thật sự hết biết đường xoay sở với cậu con trai này, Trung Tây kết hợp ra thành một nhóc con hủ nho miệng mồm lý lẽ. Ông hài lòng thật, nhưng mà có người khác cũng hài lòng thật, muốn cậu về nhà mình làm rể.

Cũng bởi năm xưa Hạ Bách Vị tự mình gây nghiệt, uống say khoe khoang con trai mình là Tào Thực (1) tái thế với người khác, trên thế giới có tám công ty bách hóa, thì con trai ông đã độc con mẹ nó chiếm bảy cái rồi, còn một cái thì chuẩn bị đóng cửa dẹp tiệm.

Lúc đó bạn rượu của ông là Phó Tam Hỏa nghe không lọt tai, cũng bắt đầu mạnh miệng nói khoác theo. Bảo rằng con gái mình mới đẻ ra đã đẹp kinh thiên động địa, cánh hoa từ trên trời rơi xuống, thơm đến mức tất cả mọi người trong phải nhảy mũi.

Hai người chém gió cả buổi, cuối cùng ăn nhịp với nhau, đính hôn cho hai đứa con chưa đầy ba tuổi.

Khi đó Hạ Bách Vị vẫn chỉ là một người bán hàng rong ước mơ mở bảy cửa hàng bách hóa, Phó Tam Hỏa cũng chỉ là một tên gác cổng.

Nhiều năm qua đi, Hạ Bách Vị phát tài.

Phó gia cũng phát tài.

Phó Tam Hỏa khi còn sống không theo kịp, sau khi ông ta chết người con út Phó lão tứ – con nuôi của cha ông ta – phát tài, hơn cả là, đi tòng quân còn trẻ đã lên làm tư lệnh.

Đàn ông trong cả Phó giá chết hết trong một lần oanh tạc nọ, chỉ còn sót lại con gái của Phó Tam Hỏa là Phó Thiên Tiên, được Phó lão tứ nuôi dưỡng. Mắt thấy Phó Thiên Tiên đã tròn mười sáu, một người đàn ông trưởng thành như Phó lão tứ cứ nuôi một cô thiếu nữ trong phủ thế mãi cũng không được, nên bèn phái người thúc Hạ Bách Vị thực hiện hôn ước năm đó.

Mặc dù Hạ Bách Vị bây giờ đã có tám công ty bách hóa, nhiều hơn một cái so với ông tưởng tượng hồi xưa, song vẫn không dám chống đối với Phó lão tứ. Đành phải làm người câm ăn hoàng liên, có nỗi khổ không nói được đành phải đồng ý cái hôn ước nói đùa trong lúc say ngày xưa.

Ông cũng không nỡ để Hạ Nhạc Thiên đi. Cậu con trai trong veo như nước của ông mới mười tám tuổi, còn xinh xắn lại thông minh, mà phải chạy đến Phó gia ở rể, mười ngàn lần ông vẫn không muốn.

Nhưng không đi, chỉ sợ Phó lão tứ đánh tới cửa thì phải làm sao đây? Công ty bách hóa của ông không có súng.

Nhạc Thiên rất hài lòng với vẻ bề ngoài tuấn tú này của mình, trong tiếng than thở của Hạ Bách Vị thản nhiên nói: “Ông chủ Hạ, đừng gấp quá, giờ đã là năm Dân quốc thứ bảy rồi, hôn nhân sắp đặt kiểu phong kiến xưa cũ thời của cha đó đã mất hiệu lực từ lâu rồi, cho dù có đi báo cho cục cảnh sát thì chúng ta cũng không phải sợ.”

Hạ Bách Vị ngẩng mặt lên, trên mặt ông có một vết hằn sâu, trời sinh đã hơi sẵn mang cảm giác mặt ủ mày chau, “Chỉ sợ Phó tư lệnh sẽ bứng luôn cả cái cục cảnh sát mất.”

Nhạc Thiên đút hai tay vào túi quần, không hề sợ sệt: “Một tên lính cũ (2) thôi, không có gì phải sợ, con đi làm đây.”

Hạ Nhạc Thiên đi làm trong tòa soạn báo Minh Nhật, là một biên tập chữ viết (3).

Hạ Nhạc Thiên du học trở về, suy nghĩ tiến bộ, đi làm không ngồi xe hơi trong nhà, mà thích đi bộ ngồi tàu điện. Nhạc Thiên ngồi trên tàu điện tìm hiểu được đại khái về tình hình của thế giới này, nói kháy: “Chắc thế giới này tao không còn một ông anh nữa đâu nhỉ?”

Hệ thống: “…cậu là con một.”

Nhạc Thiên: “À.”

Hệ thống: Không dám không dám nữa, đừng mà.

Lúc Nhạc Thiên đi tới tòa soạn báo, trong văn phòng nho nhỏ đã có hai người ngồi. Một thanh niên mặt tròn tròn hơi béo tên là Chương Khiêm Ích đang ăn bánh quẩy, nhìn thấy Hạ Nhạc Thiên đi vào, cười nói: “Ồ, Hạ công tử, hôm nay trông cậu hiện đại quá ta, âu phục caro.”

“Giống như bình thường thôi.” Nhạc Thiên rảo bước đi tới trước mặt hắn, nho nhã lễ độ hỏi, “Cho tôi xin nửa cái bánh quẩy?”

Chương Khiêm Ích thoải mái bẻ nửa cái từ đầu khác đưa cho cậu, “Có vay có trả vay nữa không khó (4), buổi trưa cậu đãi nhé.”

“Không thành vấn đề.” Nhạc Thiên thoải mái đáp, rồi quay sang chỗ cô gái có bím tóc dài – Trần Liễu Liễu – đang đuổi bản thảo xem cô hiệu đính, “Tiểu thư Liễu Liễu, cho tôi xin một ly cà phê?”

Trần Liễu Liễu cười liếc cậu một cái, “Hạ công tử, người ta ăn bánh quẩy phải chung với sữa đậu nành, sao cậu uống cà phê chứ.”

“Cái này gọi là kết hợp Trung Quốc và phương Tây, học những điểm mạnh của người khác.” Nhạc Thiên cầm ly của mình đi tới, Trần Liễu Liễu rót cho cậu nửa ly cà phê, “Mau đi qua chỗ khác đi, tôi đang bận rồi.”

Nhạc Thiên cầm ly cà phê đi không làm phiền cô nữa, ngồi xuống bàn của Chương Khiêm Ích phiếm chuyện với hắn.

Chương Khiêm Ích cười hì hì nói: “Hôm nay cậu lại không ăn sáng, có phải bị cha cậu nhắc đến chuyện cưới xin của cậu nữa không?”

Nhạc Thiên đau xót gật đầu, “Cặn bã phong kiến, gần đây chúng ta ra một chuyên đề, thanh niên đời mới nên tôn trọng tự do yêu đương, từ chối hôn nhân được sắp đặt.”

Chương Khiêm Ích rất tán thành quan điểm của cậu, song hắn cũng có kiến nghị chiết trung, “Anh họ tôi cũng là hôn nhân sắp đặt, ban đầu ảnh cũng không muốn nhưng mà gặp mặt chị dâu tôi một lần rồi lập tức chuyển hướng từ dân chủ sang chuyên chế.” Hắn lắc đầu thổn thức: “Đến giờ ảnh vẫn còn vui vẻ quên trời quên đất dưới sự chuyên chế của chị dâu tôi đây.”

Nhạc Thiên dứt khoát bác bỏ đề nghị của hắn, “Cậu thì biết gì, người mà cha tôi tìm cho tôi lấy mới mười sáu tuổi.”

Trần Liễu Liễu hiệu đính xong rồi, đứng lên nói: “Mười sáu tuổi, nhỏ vậy? Vẫn còn là con nít mà.”

Nhạc Thiên gật đầu, “Đúng là tiểu thư Liễu Liễu có trình độ.”

Trần Liễu Liễu nguýt cậu một cái, vẩy vẩy bím tóc óng ả của mình, vừa sửa sang lại bàn làm việc xốc xếch vừa nói: “Cậu đi đi, vẫn phải nên đi một chuyến, nói rõ ràng với bên đó không phải tốt hơn sao, cần gì sáng nào cũng vội vàng trốn đi, ồn ào mãi ăn cơm cũng chẳng ngon nổi.”

Nhạc Thiên giơ ngón trỏ lên lắc lắc, “Hai người có chuyện không biết, trong nhà đối phương có ông chú tư, là một tên kiêu binh (5) không lý lẽ, một thiếu nam đẹp đẽ tinh tế như tôi lọt vào tay họ, chẳng phải là cầm bánh bao thịt đánh chó, một đi không trở lại?”

“Ây, chỗ tôi còn có một cái bánh bao nhân thịt chưa động nữa, cậu có muốn ăn không?” Trần Liễu Liễu lấy một cái túi giấy nhỏ ra từ đống bản thảo chồng chất như núi, “Vẫn còn ấm này.”

Nhạc Thiên cười đưa tay nói: “Cảm ơn phần thưởng của tiểu thư.”

Chương Khiêm Ích cãi, “Liễu Liễu, cô làm sao vậy chỉ cho Hạ công tử nhà ta thôi, tôi thì sao? Cô không thể phân biệt vẻ bề ngoại vậy được.”

“Xí,” Trần Liễu Liễu “xí” một tiếng, “Cậu đã ăn bao nhiêu rồi, tôi chịu cho cậu đi, thì cậu có không?”

Nhạc Thiên lấy cái bánh bao trong túi giấy ra chia làm hai, nhét nửa vào trong miệng Chương Khiêm Ích, cười nói: “Có vay có trả, coi như tôi trả cậu, trưa nay tôi không đãi cậu.”

Chương Khiêm Ích cắn một cái, giữ cái bánh bao nhét ngập miệng, “Cậu làm thế này là mượn túi hiến chương (6), không tính.”

“Vậy cậu có tính là ăn của tôi không? Cũng phải đãi?” Trần Liễu Liễu chỉnh lý xong xuôi lại tiếp tục ngồi xuống nói đùa.

Chương Khiêm Ích vội vàng lắc đầu, “Không tính, không tính.”

Trong văn phòng tức thì rộ lên tiếng cười, ba người thanh niên cùng chí hướng ngồi chung với nhau luôn có vô vàn chuyện để nói. Nhạc Thiên ăn gần no rồi, bèn ngồi vào vị trí của mình bắt đầu xem ảnh hôm qua Chương Khiêm Ích chụp mang về, xem một lúc chợt cau mày, “Khiêm ích, sao mấy tấm ảnh này cậu chụp xa vậy?”

Chương Khiêm Ích nói: “Không còn cách nào hết, đến gần người ta không cho chụp, đó là ảnh chụp quân đội, khan hiếm lắm. Gần đây chiến sự ở Tuy Nam căng thẳng, lại cách Miên thành như thế, ai cũng đều rất lo lắng, chúng ta đăng một nhóm ảnh quân đội, xoa dịu lòng dân.”

Nhạc Thiên không đồng ý, “Quân của ai, có chào hỏi chưa?”

Chương Khiêm Ích trả lời: “Không biết nữa, nhiều lính như vậy mà quân phục giông giống nhau, không phân biệt được.”

Nhạc Thiên đặt xấp ảnh xuống, “Vẫn nên làm chủ đề phản đối hôn nhân sắp đặt đi, an toàn hơn.”

Hạ Nhạc Thiên là một người mang cả hai tư tưởng Trung và Tây, không phải đơn thuần là cổ hủ hoặc là ngây thơ, mà cậu ta có nhận định riêng về thế cuộc, làm việc cũng rất hiểu tiến lùi. Sở dĩ cậu ba lần bốn lượt trốn tránh việc đi gặp Phó Thiên Tiên, vì biết vị chú tư họ Phó đó sẽ không vì chút chuyện trai gái nhỏ nhặt đó mà đụng dao đụng súng, làm như vậy mất thân phận, đơn giản là Hạ Bách Vị tự làm mình sợ thôi.

“Tôi thấy Hạ công tử nói đúng,” Trần Liễu Liễu tán thành ý kiến của Nhạc Thiên, “Mấy ngày trước, tôi thấy có mấy nhà đều đang chuẩn bị cưới xin, trông tuổi cô dâu không lớn lắm, mười lăm, mười sáu mười bảy có hết, bậy hết sức.”

Ý kiến của hai người thống nhất, Chương Khiêm Ích cũng không nói gì, “Thôi được rồi, vậy cậu trả ảnh lại cho tôi đi, vất vả khó khăn lắm mới chụp được, phim đắt lắm đấy.”

“Bủn xỉn.” Nhạc Thiên cười đứng dậy, định đưa ảnh cho Chương Khiêm Ích.

“Rầm” một tiếng, cửa phòng làm việc bỗng nhiên bị đạp tung, làm Nhạc Thiên giật mình sợ hết hồn, hình trên tay chậm rãi rơi xuống đất.

Một đôi bốt quân đội đen bóng bước vào, người đến mặc quân trang màu vàng nhạt ngay ngắn, trên ngực cài huy hiệu hoa ngọc lan, bên hông giắt một khẩu súng, vẻ mặt lạnh lùng quét mắt qua ba người, ánh mắt đảo xuống bức ảnh dưới đất, chậm rãi nói: “Ảnh này… là các người chụp?”

“Tôi chụp.” Nhạc Thiên trực tiếp đứng dậy, Chương Khiêm Ích xuất thân gia đình bình thường, Trần Liễu Liễu là nữ, nên Nhạc Thiên chủ động bước ra gánh nồi.

Chương Khiêm Ích đã sợ cháng váng, đang tính lên tiếng thì bị Nhạc Thiên chắn sau lưng, Nhạc Thiên tiếp tục nói: “Chụp hình mà không nhận được sự cho phép của các anh là bọn tôi sai, sẽ trả ảnh lại cho các anh.”

“Trả?” Người đó cười lạnh một tiếng, phất phất tay về phía sau, “Mang đi.”

Mấy người lính xông vào văn phòng nhỏ hẹp.

Chương Khiêm Ích nhất thời kêu ré lên, bị người đó lạnh lùng liếc ngang một cái không dám thốt ra tiếng nào nữa, cùng Trần Liễu Liễu trơ mắt nhìn Nhạc Thiên bị bọn họ mang đi.

Nhạc Thiên không hoảng một chút nào, không bao giờ có chuyện mới tới là xả ngay, cha cậu có tiền, là phú ông, binh lính không thể vì một chút chuyện nhỏ lại đối nghịch với tiền tài, Nhạc Thiên yên lặng theo sau mấy người lính đi lên xe.

Người dẫn đầu ngồi hàng trước, thông qua kính chiếu hậu nhìn dáng vẻ cậu thoạt trông thư sinh yếu đuối mong manh, nhưng lại có đôi phần gan dạ, trên mặt không thấy có gì là hoảng loạn cả.

Xe dừng lại trước cổng bộ tư lệnh quân khu, là nơi Chương Khiêm Ích chụp trộm từ đằng xa. Nhạc Thiên đi theo người dẫn đầu bước vào một căn phòng, hình   như là phòng thẩm vấn, một cái bàn hai cái ghế, nửa bức tường treo đầy hình cụ.

Người đó nhìn sắc mặt của Nhạc Thiên vẫn không hề thay đổi, ngờ vực hỏi: “Cậu không sợ à?” Rất nhiều người vừa bước vào phòng thẩm vấn này đã bắt đầu run rẩy.

Nhạc Thiên không nhanh không chậm hỏi lại: “Tại sao tôi phải sợ?”

Người đó nghiêm nghị nói: “Cậu chụp trộm cơ sở quân sự, đó là tiết lộ bí mật, là trái kỷ luật, tôi có thể xem cậu là gián điệp một phát súng g**t ch*t cậu!”

Nhạc Thiên thong dong nói: “Tôi chỉ là phóng viên của một tờ báo nhỏ, xuất thân minh bạch, các anh có thể đi tra, nếu như tôi thật sự là gián điệp, anh đập chết tôi tôi cũng chịu. Nhưng tôi là dân lành, nếu anh đập chết tôi, vậy thì anh tàn sát dân lành, anh còn xứng làm quân lính gì nữa?”

“Cậu…” Người đó bị cậu nói mà mặt khi xanh khi đỏ, rút cây súng bên hông ra đập một cái xuống bàn, lớn tiếng quát lên, “Cậu có biết là cậu đang ở chỗ của ai không? Dám nói chuyện như vậy!”

Nhạc Thiên khẽ hừm một tiếng, “Anh có biết anh đang nói chuyện với ai không? Tôi là con trai của Hạ Bách Vị, cháu rể Phó Tư lệnh!”

“Ồ?”

Sau lưng vang lên một giọng nam trầm thấp khàn khàn.

Nhạc Thiên quay đầu lại, thoạt tiên là đối diện với một đôi mắt phượng loang loáng ý cười đùa. Khi đôi mắt phượng đó nhìn người khác thì tỏa ra thần thái không giận tự uy, đuôi mày bay hướng vào tóc mai sống mũi cao thẳng, trên khuôn mặt vốn nên có chút nét thô bỉ lại bị sự oai phong của hắn dằn xuống. Đôi môi mỏng nhếch lên một cong có ý trào phúng, “Hạ công tử chịu nhận mối hôn sự với Phó gia chúng tôi rồi à?”

Nhạc Thiên: …mặt mũi mấy người đẹp trai vậy, thế phải nhận rồi.

__

(1) Tào Thực:

Tào Thực (chữ Hán: 曹植, 192 – 27 tháng 12, 232), tự Tử Kiến (子建), còn được gọi là Đông A vương (東阿王), là một hoàng thân của Tào Ngụy thời Tam Quốc trong lịch sử Trung Quốc.

Ông là một người con của Tào Tháo. Ông cùng người cha Tào Tháo và người anh Ngụy Văn Đế Tào Phi, hợp xưng Tam Tào (三曹), là ba nhà thơ có đóng góp lớn trong văn học Kiến An. Trong số 25 người con trai của Tào Tháo, ông không giỏi võ bằng Tào Phi, Tào Chương, trí tuệ không bằng Tào Xung, nhưng ông được biết đến nhiều vì là thần đồng thi phú, nổi tiếng với những giai thoại mâu thuẫn với Tào Phi.

Hậu thế về sau nhớ đến ông qua giai thoại Thất bộ thi (七步詩; bảy bước thành thơ), và một số tác phẩm cá nhân như Lạc Thần phú (洛神賦), Tặng Bạch Mã vương Bưu (贈白馬王彪), Khuê tình (閨情),…

Nguồn: vi.wikipedia.org

(2) lính cũ: Gốc là 兵油子 – binh du tử. Tui search thì thấy từ này chỉ lính lâu năm, rồi bị nhiễm mấy tính xấu, không tìm được từ đồng nghĩa trong tiếng Việt nên dùng đỡ từ lính cũ.

(3) biên tập chữ viết: Gốc 文字编辑. Lúc trước chưa có máy tính nên công việc biên tập được gọi là “biên tập chữ viết”.

Lược từ: zhidao.baidu.com

(4) có vay có trả vay nữa không khó: 有借有还再借不难, thành ngữ tiếng Trung, nghĩa là mượn mà trả đúng hạn, lần sau có thể mượn nữa.

(5) kiêu binh: Gốc là 兵痞子 – binh bĩ tử, chỉ người đi lính lâu năm, phẩm chất tồi tệ, làm điều càn rỡ.

Kiêu binh nghĩa là binh lính kiêu căng, ỷ vào công lao mà làm càn, bất chấp kỉ luật.

(6) mượn túi hiến chương: Gốc là 借包献章 – tá bao hiến chương, search không ra nên cũng không biết giải thích sao luôn, có ai biết thì chỉ tui với nha.

__

Lâu rồi mới chú thích nhiều như này 😂😂😂

Trước Tiếp