Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 288: Thế giới 18: Ân oán hào môn 20 (end)

Trước Tiếp

☆, Chương 288

Thế giới 18: Ân oán hào môn 20 (end)

Cố Tùy và Cố Đông Điền đánh đến đâu, Nhạc Thiên chỉ có thể nhận được tin từ chỗ của hệ thống, biết được Cố Đông Điền sắp không ổn đến nơi rồi. Cố Tùy là một kẻ điên, sau khi nắm được Cố thị thì điên cuồng giày xéo, hoàn toàn không mang thái độ muốn cầm quyền, đơn giản là muốn làm Cố thị mất hết giá trị.

Song Nhạc Thiên cũng có thể hiểu được, phá huỷ thứ mà Cố Đông Điền quan tâm nhất mới là mục đích của Cố Tùy, hơn nữa Cố Tùy còn rất chu đáo, đã đổi cổ phần của Tống Tùng Ức thành tiền mặt đưa cho Nhạc Thiên.

Nhạc Thiên sở hữu tài sản trăm tỷ nhưng không có đời sống t*nh d*c rốt cuộc chỉ có thể tiêu điều thốt lên một câu: “Ngoại trừ tiền ra mình chả còn gì cả… à, không phải, mình còn một hệ thống thiểu năng nữa.”

Hệ thống: …mẹ nó không dám cãi.

Cố Tùy đi sớm về trễ đến thời gian nói chuyện với Nhạc Thiên còn ít, bình thường thì tối hắn về Cố Nhạc Thiên đã ngủ rồi. Hắn cũng có thể đẩy cửa miêu tả đường nét êm dịu của Cố Nhạc Thiên trong đêm đen, thầm nói một tiếng chúc ngủ ngon với cậu trong lòng.

Ngoại trừ cùng Cố Nhạc Thiên đi thăm Tống Tùng Ức, Cố Tùy gần như không có thời gian tiếp xúc riêng với Cố Nhạc Thiên.

Bệnh tình của Tống Tùng Ức đã có phần chuyển biến tốt, vốn dĩ bà không có ý chí sinh tồn quá lớn, vì cảm thấy cả đời này không có hi vọng lật đổ Cố Đông Điền. Giờ Cố Đông Điền bỗng chốc gặp hạn, bà lập tức lên tinh thần, phải chống chọi sống đến ngày Cố Đông Điền không còn gì cả, nhận trị liệu cũng tích cực hơn trước kia rất nhiều.

Bác sĩ nói loại bệnh như ung thư này tâm trạng và ý chí sinh tồn của bệnh nhân có thể mang đến hiệu quả rất lớn, tình hình của Tống Tùng Ức bây giờ tốt hơn rất nhiều, sống thêm một hai năm nữa không thành vấn đề, từ từ điều trị không chừng có thể xuất hiện kỳ tích.

Nhạc Thiên nói cảm ơn với bác sĩ, vẻ mặt như trút được gánh nặng, Cố Tùy đứng đằng sau cậu nhân cơ hội vỗ vỗ vai Cố Nhạc Thiên. Giờ hắn đã đáng thương đến mức chỉ thử chạm vào Cố Nhạc Thiên cũng không dám làm.

Tạm biệt, hai người cùng nhau đi ra bệnh viện, do ở lại nói chuyện với bác sĩ, sắc trời lúc này đã hơi tối, thời tiết chuyển lạnh trời thu sắp đến rồi. Nhạc Thiên kéo thật sát áo khoác trên người, Cố Tùy thoáng do dự, một tay ôm Cố Nhạc Thiên, thấy Cố Nhạc Thiên ngước mắt nhìn mình, mới nhỏ giọng nói: “Tôi sợ em lạnh.”

Nhạc Thiên: Mặc kệ mấy người.

Cố Nhạc Thiên vẻ mặt hờ hững quay mặt sang, không từ chối, Cố Tùy bèn ôm chặt cậu đi vào trong xe.

Xe vừa khởi động bỗng nhiên lại ngừng, tài xế nói: “Ông chủ, chủ tịch Cố.”

Cố Tùy lạnh mặt, bước thẳng xuống xe.

Nhạc Thiên nhanh chóng nằm nhoài lên cửa sổ xe, vẻ mặt nhiều chuyện nhìn ra bên ngoài.

Dáng vẻ của Cố Đông Điền trông rất chất vật, ông vẫn mặc âu phục quý giá như trước, tóc tai chải vuốt cẩn thận, nhưng không giấu được sự mỏi mệt và đau lòng trong vẻ mặt mình.

Không biết Cố Tùy nói gì mà cơ thể Cố Đông Điền ngả nghiêng qua lại, rồi bỗng nhiên ngã ngửa xuống đất.

Nhạc Thiên nằm nhoài trên cửa tò mò nhìn, ước gì kéo dài được lỗ tai mình, hỏi hệ thống: “Hai người đó đang nói cái gì vậy?”

Hệ thống: “Cuộc trò chuyện có liên quan đến quan hệ cha con ruột thịt.”

Nhạc Thiên: Wow, bảo sao, có vẻ như là Cố Tùy vẫn chưa nói cho Cố Đông Điền việc hắn không phải là con trai của Cố Đông Điền, không chừng Cố Đông Điền chỉ xem như hắn soán ngôi mình, không ngờ là đến để báo thù.

Nhạc Thiên thấy Cố Đông Điền nằm trên đất một lúc lâu không đứng dậy, bèn hỏi hệ thống: “Không lý nào, vậy mà bị tức chết rồi hả?”

Hệ thống: “Không chết, trúng gió.”

Nhạc Thiên: “Thế còn được, chết vậy thì tiếc lắm.”

Hệ thống: …

Cố Tùy nhìn người đàn ông ngã gục dưới đất mồm miệng méo mó, trong lòng không cảm thấy thoải mái, chỉ thấy mệt mỏi. Cuộc đời của hắn bắt đầu từ hận thù, mỗi một bước đi đều bị bao phủ dưới bóng ma của Cố Đông Điền, bây giờ mục tiêu bỗng nhiên ngã như thế, trong lòng hắn chợt dâng lên cảm giác mờ mịt. Không tiếp tục nói lời tàn nhẫn gì với Cố Đông ĐIền nữa, bình tĩnh bước lên xe, nói với tài xế: “Đi thôi.”

Nhạc Thiên nhẹ giọng hỏi: “Ông ấy bị sao vậy?”

Cố Tùy nói: “Không biết, em muốn giúp ông ta?”

Nhạc Thiên nghiêng mặt, “Không liên quan gì đến tôi.”

Cố Tùy không ngờ rằng Cố Nhạc Thiên thoạt nhìn rất nhẹ dạ lại rất cứng lòng với Cố Đông ĐIền, phút chốc chợt nghĩ đến phận mình, nhẹ giọng hỏi: “Nếu như tôi gặp vấn đề gì đó, em có vui không?”

Nhạc Thiên quay mặt lại khó hiểu nhìn hắn hỏi: “Tại sao tôi phải vui?”

Cố Tùy thoáng thở phào nhẹ nhõm trong lòng, “Vậy… em sẽ giúp tôi chứ?”

Nhạc Thiên im lặng một lúc, “Có lẽ.”

Trong lòng Cố Tùy thầm vui vẻ.

Nhạc Thiên hờ hững nói tiếp: “Lúc không có tôi, anh giúp tôi chăm sóc mẹ tôi.”

Tim Cố Tùy lại hơi trĩu xuống, nhưng lập tức cảm thấy may mắn, Cố Nhạc Thiên ân oán rõ ràng, vậy thì chỉ cần hắn đối xử tốt với cậu hơn nữa, hẳn là Cố Nhạc Thiên cũng sẽ thay đổi cái nhìn với hắn một chút nào đó chăng?

Sau khi Cố thị sụp đổ hoàn toàn, Cố Tùy không còn bận rộn như trước đó nữa, tối nào cũng có thể về nhà rất sớm để nói chuyện, xem tivi cùng với Cố Nhạc Thiên. Càng tiếp xúc lâu với Cố Nhạc Thiên, hắn càng cảm thấy Cố Nhạc Thiên là một con người rất đơn giản, có lẽ điều cậu muốn là một cuộc sống an yên như vậy.

Nhưng mà vào một buổi tối, lúc Cố Tùy về nhà thì Cố Nhạc Thiên không có ở trong nhà.

Khi Cố Nhạc Thiên ra ngoài đều sẽ cố định có vài người vệ sĩ đi theo, thế là hắn lập tức liên lạc với vệ sĩ, vệ sĩ nói cho hắn biết Cố Nhạc Thiên đang đi xem triển lãm nghệ thuật cùng một tiểu thư họ Trần.

Cố Tùy im lặng một lúc lâu, “Ở đâu?”

Vệ sĩ báo dịa chỉ.

Cố Tùy lập tức chạy đến đó.

Bởi vì là triển lãm nghệ thuật tư nhân nên tiếp tân yêu cầu Cố Tùy đưa thư mời ra mới đồng ý cho hắn đi vào, Cố Tùy bây giờ đã có thể hô mưa gọi gió, nhưng rất khó lòng tổn thương đến cái tôi của nghệ sĩ, hắn cũng không muốn làm như vậy, vì cha của hắn là một hoạ sĩ.

Cố Tùy đứng đợi trong góc lối vào kho hàng của nơi tổ chức triển lãm nghệ thuật, dựa vào xe châm một điều thuốc từ từ hút, mắt nhìn đám đông qua lại, tìm kiếm bóng người hắn lưu luyến trong đó.

Lúc hút đến điếu thứ tư, hắn nhìn thấy Cố Nhạc Thiên.

Áo khoác màu xám quần màu vàng nhạt, trong gió đêm bên cạnh cậu thanh niên tuấn tú đầy ý vị là một cô gái mặc váy ngắn màu đỏ rực. Cô gái đó đang cười, tiếng cười vừa thoải mái vừa vui vẻ, cậu thanh niên cởi áo khoác dài ra, để lộ cơ thể gầy gò bên trong ra, rồi khoác áo khoác lên vai cô gái.

Trần Tĩnh Như cười nói: “Đùa với anh thôi, em không thấy lạnh đâu.”

Nhạc Thiên đỏ ửng mặt, “Cẩn thận một chút thì tốt hơn.”

Trần Tĩnh Như thu ý cười lại, “Cảm ơn anh đã đi với em hôm nay.”

Nhạc Thiên nhẹ giọng nói: “Vui lắm.”

Trần Tĩnh Như hít sâu một hơi, “Những chuyện xảy ra trong nhà anh dạo gần đây em đã nghe nói hết rồi.”

Nhạc Thiên dừng bước.

Trần Tĩnh Như kéo áo khoác trên bả vai, “Nhưng mà em vẫn không muốn hủy hôn ước với anh.”

Nhạc Thiên kinh ngạc nhìn cô, thầm nghĩ con gái ơi con đừng thích ba mà, thế giới này thật sự quá bất hợp lí rồi.

“Xem anh sợ kìa,” Trần Tĩnh Như cười run rẩy cả người, “Nói thật ra ấy, lấy chuyện thông gia thất bại của bạn thân em làm ví dụ, em cũng không ôm lòng mong chờ gì với loại hôn nhân không tình cảm này. Nhưng hủy hôn với anh rồi, cha em nhất định sẽ không kịp chờ đợi kín đáo đẩy em cho con của một gia đình giàu có khác nữa,” Trần Tĩnh Như hít sâu một hơi, “Nếu như có thể, em muốn xin anh tạm thời làm hôn phu của em thêm một thời gian nữa.”

Tuy Cố thị đã có vấn đề rồi, nhưng tất cả mọi người đều biết Cố Nhạc Thiên đã rút tiền và rời cuộc chơi từ sớm, vẫn một cậu công tử tài sản trăm tỷ như thường. Trần Tĩnh Như cũng biết yêu cầu này của mình có phần quá đáng, nên nếu như Cố Nhạc Thiên từ chối, cô cũng không cảm thấy kỳ lạ, nhưng trực giác của cô nói rằng Cố Nhạc Thiên sẽ không từ chối, vì cậu là một người dịu dàng và lương thiện như thế mà.

“Được.” Quả nhiên Cố Nhạc Thiên đồng ý.

Trần Tĩnh Như vui vẻ nhào vào lòng Cố Nhạc Thiên, cho Cố Nhạc Thiên một cái ôm thật to, hôn mạnh một cái lên má cậu, “Cố Nhạc Thiên, em yêu anh chết mất!”

Tiếng nói vui vẻ của cô gái không hề giảm âm lượng chút nào, mọi người xung quanh đều dùng ánh mắt đầy thiện ý nhìn về phía đôi trai xinh gái đẹp đang ôm nhau.

Nhạc Thiên đã cứng cả người, tay chân luống cuống giơ tay lên làm dáng đầu hàng, may là Trần Tĩnh Như lập tức buông cậu ra, cởi áo khoác trên bả vai xuống trả lại cho Nhạc Thiên, hôn gió một cái: “Vậy em về nhà trước nhé, bye bye, yêu anh.”

Nhạc Thiên cứng mình phất phất tay, dù sao thì chỉ cần Trần Tĩnh Như không thích cậu là được, cậu rất vui vẻ tiếp tục làm hôn phu của Trần Tĩnh Như.

Cố Tùy đứng từ xa nhìn Cố Nhạc Thiên Cố Nhạc Thiên một lần nữa khoác áo khoác lên, từ từ bước về chỗ hắn đang đỗ xe, Nhạc Thiên chỉ vừa mới đến gần đã nhìn thấy Cố Tùy.

Gió đêm thổi rối mái tóc của Cố Tùy, một tay hắn cầm điếu thuốc dựa vào thân xe, ánh mắt sâu thẳm song dịu dàng, trên gương mặt anh tuấn vương từng chút sa sút, chậm rãi hút một hơi thuốc, vẫy vẫy tay với Cố Nhạc Thiên đang đứng sững người, “Lên xe.”

Bên trong xe, mùi thuốc và mùi nước hoa nữ hòa quyện cùng nhau, Cố Tùy liếc mắt nhìn Cố Nhạc Thiên đang im lặng, “Hôm nay hẹn hò vui không?”

Nhạc Thiên lạnh nhạt đáp: “Cũng được.”

Cố Tùy dùng đầu lưỡi đẩy hàm trên, dằn xuống cảm giác tức giận và đau xót trong lòng, “Em thích cô ta?”

Nhạc Thiên không trả lời.

Cố Tùy xem như là cậu chấp nhận, trong lòng vừa thấy đau vừa thấy xót, hít vào từng hơi mà thấy đau như bị dao cắt vậy, “Định kết hôn với cô ta sao?”

Nhạc Thiên lẳng lặng đáp: “Tôi sẽ không kết hôn với em ấy.”

Cố Tùy hỏi, “Tại sao?”

Nhạc Thiên nói: “Em ấy xứng với người tốt hơn.”

Cố Tùy im lặng một lúc, chậm rãi nói: “Em là tốt nhất.”

Một tay Nhạc Thiên đỡ trán, vẻ mệt mỏi, “Tôi không muốn nói chuyện.”

Cố Tùy cũng yên lặng đi.

Đến biệt thự rồi, cả hai người cùng nhau xuống xe, Nhạc Thiên bước chân nhẹ nhàng đi về phòng, Cố Tùy chăm chú nhìn cậu đi vào trong phòng, xoay người đi về phía phòng mình, song đi được nửa vẫn thấy không cam lòng, hắn xoay người lại vặn cửa phòng Cố Nhạc Thiên ra. Nhạc Thiên mới cởi áo khoác treo qua bên, Cố Tùy bước đến cầm áo khoác của cậu đi đến gần cửa thẳng tay ném đi. Sau đó đóng cửa lại, cả quá trình làm liền một mạch, Nhạc Thiên không kịp phản ứng, sững sờ nhìn Cố Tùy.

Cố Tùy ba chân bốn cẳng đi đến trước mặt Cố Nhạc Thiên, gằn giọng nói: “Em thật sự chỉ thích cô ta, không thích tôi sao? Dù là một chút thôi?”

Nhạc Thiên buông bàn tay đang nắm cổ áo, cúp mắt nói: “Không ai thích hai người cùng một lúc cả.

Cố Tùy nôn nóng vò tóc mình, trên người tỏa ra mùi thuốc lá nồng nặc, lại nhẹ giọng nói: “Lúc chúng ta l*m t*nh, đâu phải là em không thấy gì đâu, em rất có cảm giác mà.”

Nhạc Thiên cắn môi, cả giận nói: “Anh câm miệng!”

“Em giải thích, tại sao lúc tôi ngủ với em, em vẫn có thể cương được,” Hai mắt Cố Tùy nặng nề nhìn Cố Nhạc Thiên, giọng điệu gần như là chất vấn, “Em đừng nói với tôi em làm với ai cũng được, em không phải con người như thế, cả hai chúng ta đều biết.”

Nhạc Thiên run môi giơ tay trực tiếp cho Cố Tùy một cái tát.

Cố Tùy ăn một cái tát của cậu mà không nhúc nhích chút nào, “Trừ khi em nói là, em không có chút cảm giác nào với tôi.”

Nhạc Thiên nén tiếng vang trong cổ họng, thấp giọng nói: “Tôi không hề có cảm giác gì với anh cả.”

“Được,” Cố Tùy chỉ chỉ về phía giường, “Giờ chúng ta thử đi, nếu như em thật sự không có cảm giác gì với tôi, tôi sẽ thả em đi ngay lập tức.”

“Hạ lưu!” Nhạc Thiên lại cho Cố Tùy một cái tát, tặng cho Cố Tùy một cái trục đối xứng.

Cố Tùy vẫn không màng quan tâm, “Em không dám? Em chột dạ?”

“Tên điên này…” Nhạc Thiên xoay người muốn đi, bị Cố Tùy chặn ngang bế lên, Nhạc Thiên giãy dụa: “Anh đã hứa là không chạm vào tôi mà!”

Cố Tùy vô liêm sỉ nói: “Cái này không phải chạm vào em, mà là để chứng minh.”

Kết quả của chứng minh đó là Nhạc Thiên chẳng được mấy hồi đã quăng mũ bỏ giáp mềm nhũn cả người, dễ dàng để cho Cố Tùy hành sự xong. Cố Tùy vừa chơi cậu vừa thấp giọng hỏi: “Bé yêu, em xem em cắn chặt như vậy rồi, còn nói là không có cảm giác với tôi sao?”

“Anh cút…” Nhạc Thiên sướng đến mức phải cắn vào một góc gối mới có thể kiềm chế không để quá lớn tiếng.

Cố Tùy chắc chắn sẽ không cút rồi, làm hòa thượng lâu như thế, suýt nữa đã đưa người ta vào tay người phụ nữ khác mất rồi, hắn ngẫm lại tự nhiên thấy mình đúng là đồ ngu. Hắn khác với Cố Đông Điền, Diệp Mẫn Tuệ có người yêu, Cố Đông Điền cố chấp chia rẽ, nhưng Cố Nhạc Thiên và Trần Tĩnh Như hoàn toàn không phải như vậy, Cố Tùy không ngu, hắn nhìn thấy được.

Một thời gian rất dài không cần biết đã làm tâm hồn của hai người như thế nào, nhưng cơ thể thì đều rất nhung nhớ đối phương, người ta nói cửu biệt thắng tân hôn (1), đại khái là vậy. Hai người mải lăn giường đến hơn nửa đêm, ướt cả drap giường, Cố Tùy hôn cậu không ngừng kêu bé cưng bé yêu, thậm chí ngày đám cưới cũng chọn xong trên giường, lại bị Nhạc Thiên tát cho mấy cái mềm nhũn.

Sáng hôm sau Cố Tùy vác khuôn mặt hằn dấu tay rõ ràng đi làm, thư ký thấy mà giật mình hết hồn, bản thân Cố Tùy thì rất đắc ý, “Bạo lực gia đình.”

Thư ký: …thế giới của người có tiền cô không hiểu.

Cuối cùng thì Nhạc Thiên lại có sinh hoạt t*nh d*c, thoắt cái tha thứ cho Cố Tùy hơn một nửa, sau đó thầm cảm ơn Trần Tĩnh Như một tiếng từ tận đáy lòng, ôi, con gái mình… không lẽ là thiên thần sao?

Lại một lần Nhạc Thiên đến thăm Tống Tùng Ức, Tống Tùng Ức nhận ra Cố Nhạc Thiên có gì khang khác. Bây giờ thì bất cứ chuyện gì cũng không khiến tâm trạng của bà dao động quá lớn, nếu thật sự tức giận, thì bà cứ đi lên phòng bệnh ở trên xem Cố Đông Điền phân nước tiểu đầy mình sau khi bị đột quỵ là bớt giận ngay.

Nói thật, Cố Tùy có thể đẩy Cố Đông Điền đến bước sống không bằng chết này, Tống Tùng Ức đã có hảo cảm rất lớn với Cố Tùy rồi.

Tống Tùng Ức đột nhiên nói với Cố Nhạc Thiên đang gọt táo: “Cậu phải cẩn thận đấy.”

Nhạc Thiên ngước mắt, không hiểu gì nhìn Tống Tùng Ức.

Tinh thần của Tống Tùng Ức lúc này tốt hơn trước đó rất nhiều, gương mặt có vẻ sáng sủa hơn, “Nếu như phát hiện ra nó ăn vụng ở bên ngoài thì chia tay ngay lập tức, biết chưa?” Chuyện Tống Tùng Ức hối hận nhất đó là năm đó không ly hôn với Cố Đông Điền.

Mặt Nhạc Thiên lúc đỏ lúc trắng, không quả táo gọt nổi nữa, cúi gằm mặt không nói lời nào.

“Cậu đi ra ngoài, kêu thằng chó kia vào đây, nói với cậu cũng không được gì, đánh ba cây không xì hơi được cái nào, giống cha cậu y như đúc!” Tống Tùng Ức gắt lên mắng.

Nhạc Thiên ngoan ngoãn đi ra ngoài, gọi Cố Tùy đi vào.

Cố Tùy bước vào phòng bệnh mới vừa ngồi xuống, Tống Tùng Ức lập tức đổ xuống một tràn: “Thành công? Đẹp mặt? Đúng chứ?”

Cố Tùy bình tĩnh nói: “Con với Nhạc Thiên không phải loại thái độ khinh bạc đó.”

Sắc mặt Tống Tùng Ức hơi dịu xuống, “Cho nó tiền đi.”

Cố Tùy ngước mắt, “Ý dì Tống là?”

Tống Tùng Ức lạnh lùng nói: “Nó là một thằng ngốc, ngơ ngơ ngác ngác đi theo cậu, nhỡ đâu sau này cậu chán nó thì sao? Cho nó cổ phần, bất động sản, cái gì cũng được chỉ cần đáng giá, không thì đừng ở lại bên nó nữa.”

Cố Tùy suy tư trong giây lát, đáp: “Được.”

Tống Tùng Ức nói: “Cậu phải bảo đảm sau này khi chia tay với nó, nếu như nó gặp khó khăn gì, cậu phải giúp nó.”

Cố Tùy gật đầu, “Được.” Hắn sẽ không chia tay với Cố Nhạc Thiên, có điều hắn biết là Tống Tùng Ức không lọt tai câu đó. Trải qua cuộc hôn nhân thất bại với Cố Đông Điền, thì còn muốn xin bà tin tưởng điều gì nữa, không khỏi làm khó người khác quá rồi.

Sau khi Cố Tùy đồng ý một loạt các yêu cầu hà khắc của Tống Tùng Ức đi ra phòng bệnh, thấy hắn ở trong phòng bệnh lâu như vậy, Nhạc Thiên bèn hỏi hắn: “Mẹ nói gì với anh vậy?”

Cố Tùy khẽ nói: “Mẹ nói để anh với em làm đám cưới.” Đòi tiền, cổ phần, bất động sản, ý chẳng phải là đòi sính lễ hay sao?

Nhạc Thiên lập tức nổi giận trắng cả mặt, “Anh nói tào lao!”

“Thật mà, mẹ còn nói để anh chăm sóc em cả đời.” Cố Tùy mặt không biến sắc nói, “Không tin thì em hỏi mẹ đi.” Hắn đoán chắc Cố Nhạc Thiên không dám hỏi Tống Tùng Ức chuyện như vậy.

Nhạc Thiên trực tiếp quay đầu bước đi, Cố Tùy không nhanh không chậm đi theo, nhìn thấy bóng lưng Cố Nhạc Thiên sải bước có phần hốt hoảng, trên mặt không khỏi nở nụ cười.

Hai người im lặng ngồi trong xe, qua mãi một lúc, Cố Tùy mới nghe thấy giọng nói mệt mỏi của Cố Nhạc Thiên âm thanh, “Đó là mẹ tôi, không cho anh kêu mẹ.”

Cố Tùy bật cười, “Biết rồi.” Dừng trong nháy mắt rồi nói: “Cưới rồi kêu.”

Nhạc Thiên không thể nhịn được nữa, dứt khoát cho Cố Tùy một trận ngay trong xe, giờ cậu không đánh mặt nữa, Cố Tùy không biết xấu hổ, ăn đòn còn đi khắp nơi khoe khoang nói là cậu đánh.

Vai Cố Tùy bị đánh trúng một cái không đau không ngứa, ôm cậu vào lòng hôn thật sâu, “Bé yêu, em đánh anh đã quá.”

Nhạc Thiên: … cái tên này càng ngày càng b**n th**.

Mặc dù Tống Tùng Ức còn là bệnh nhân không quản được hắn, nhưng Cố Tùy vẫn ngoan ngoãn chuyển một nửa cổ phần và bất động sản của mình sang tên cho Nhạc Thiên, Nhạc Thiên không chịu ký tên, Cố Tùy sâu xa nói: “Mẹ nói nếu em không chịu ký tên, mẹ sẽ chết tốt ngay.”

Nhạc Thiên: …cái gì vậy trời bố mày thua luôn.

Tống Tùng Ức biết chuyện Cố Tùy cho Nhạc Thiên cổ phần cùng bất động sản theo yêu cầu của bà xong, hết sức hài lòng nở một nụ cười với Cố Nhạc Thiên, đồng thời còn tiếc hận nói: “Nếu như cậu là con gái thì tốt rồi.”

Nhạc Thiên: …

Vẻ mặt Tống Tùng Ức lờ mờ tối đi, lộ vẻ xấu hổ, “Tôi cũng không ép cậu đến mức đó.”

Người phụ nữ kiêu ngạo này chỉ dùng đôi câu vài lời như thế để biểu đạt sự áy náy với con mình, Nhạc Thiên yên lặng không nói chuyện.

Cố Tùy gõ cửa một cái, thong dong tự nhiên nói: “Mẹ, đến giờ hóa trị rồi.”

Nhạc Thiên kinh ngạc đến ngây người.

Tống Tùng Ức ngồi dậy, “Sau này đừng tới thường xuyên vậy nữa, trong công ty không có chuyện làm sao? Tuổi còn trẻ mà không lo gầy sự nghiệp, thật sự không biết thanh niên các cậu đang suy nghĩ cái gì nữa.”

Cố Tùy lễ phép nói: “Mẹ dạy phải.”

Lúc Tống Tùng Ức đi ngang qua người Cố Tùy thì nguýt một cái xem thường, song không phản đối.

Tống Tùng Ức hiểu rất rõ đứa con trai của mình, Cố Nhạc Thiên không cần hành động, chỉ thông qua ánh mắt và thần thái của cậu, Tống Tùng Ức đã có nhận ra, thực chất trong lòng Cố Nhạc Thiên đã tiếp nhận Cố Tùy rồi, chỉ là còn hơi khó chịu. Sau này là chuyện sớm hay muộn, nên Tống Tùng Ức cũng không quan tâm Cố Tùy xưng hô như thế nào.

Con trai Diệp Mẫn Tuệ gọi bà là mẹ, thế sự đúng là kỳ con mẹ nó diệu, có điều không hiểu sao vẫn thấy dễ chịu thế nào ấy.

Cố Nhạc Thiên ngây ngốc ngồi trước giường bệnh, dường như không thể tin được Tống Tùng Ức cứ như vậy đáp lại. Cậu vẫn luôn tưởng là Cố Tùy bảo Tống Tùng Ức cho hai người lấy nhau là nói hưu nói vượn.

Cố Tùy đi tới dắt tay cậu, “Đi thôi, hôm nay anh có hẹn một bác sĩ trung y, ông ấy cũng rất có thành tích trong việc trị ung thư. Chúng ta đến đó nói chuyện trước đi, xem tình hình thế nào rồi quyết định có để mẹ gặp không.”

Nhạc Thiên đã bị thái độ tự nhiên của hắn làm choáng, mơ mơ hồ hồ “ừm” một tiếng đáp lại.

Cố Tùy trái lại không ép Cố Nhạc Thiên hủy hôn ước với Trần Tĩnh Như. Hắn không muốn làm quá gấp gáp, Cố Nhạc Thiên chịu yên lặng ở lại bên cạnh hắn, hắn đã hài lòng lắm rồi, hắn muốn dùng thời gian từ từ làm Cố Nhạc Thiên tiếp nhận hắn một cách triệt để.

Qua hơn một năm, sức khỏe của Tống Tùng Ức có chuyển biến tốt, vị bác sĩ trung y mà Cố Tùy mời rất giỏi, điều dưỡng cơ thể Tống Tùng Ức rất tốt. Tống Tùng Ức từ bệnh viện trở về nhà, Cố Tùy vốn định mua thêm một căn nhà cho Tống Tùng Ức nhưng Tống Tùng Ức quyết định đi về Cố trạch, ý bà là muốn thành bà chủ của Cố trạch, Nhạc Thiên và Cố Tùy cũng thuận theo ý bà.

Tống Tùng Ức còn châm chọc nói: “Tôi không về Cố trạch thì ở với các cậu à? Ngày nào cũng nhìn hai cậu dính lấy nhau làm tôi mắc ói hả?”

Mặt Nhạc Thiên lại lúc đỏ lúc trắng, Cố Tùy bình tĩnh nói: “Mẹ thường xuyên đến thăm ạ.”

Tống Tùng Ức hừm lạnh một tiếng, mở bóp tiền ra lấy một tấm ảnh chứng minh nhỏ ra, nói với Nhạc Thiên: “Cha cậu.”

Nhạc Thiên cầm ảnh, hơi ngạc nhiên, vẻ bề ngoài của cha ruột Cố Nhạc Thiên nhìn rất bình thường, mặc đồng phục mặt mày nhu hòa. Tống Tùng Ức hơn bốn mươi tuổi mà trông còn xinh đẹp như vậy, rất dễ suy đoán ra lúc còn trẻ bà là một người đẹp đẽ sáng ngời rạng rỡ đến mức nào, một người đẹp đến vậy thế mà lại có con với một vệ sĩ bình thường không có gì đặc biệt như thế.

Tống Tùng Ức rút lại tấm ảnh từ trong tay Nhạc Thiên, “Được rồi, xem rồi đó, tôi đi đây.”

Cố Tùy nhìn bóng lưng Tống Tùng Ức rời đi, ôm vai Cố Nhạc Thiên, cúi đầu thấp giọng nói: “Em yêu, cuối cùng thì anh cũng biết em tốt tính như vậy là di truyền từ ai rồi.”

Hệ thống: Từ con voi.

Nhạc Thiên: …

Cố Tùy lại nói: “Trông cha là một người rất tốt.”

Nhạc Thiên giơ tay cho hắn một bạt tai, Cố Tùy cười rất không biết xấu hổ.

Tính cách Tống Tùng Ức là kiểu không chịu rảnh được, thế là Cố Tùy rất hào phóng đưa Cố thị đã bị chà đạp thành xác không cho bà, dứt khoát đổi họ sang Tống thị. Tống Tùng Ức không ngờ rằng tâm nguyện cả đời bà cứ như vậy được thực hiện.

Buổi tối lúc cùng hai người ăn cơm trong biệt thự, nhìn thấy Cố Tùy lột tôm cho Cố Nhạc Thiên không khỏi lắc đầu. Thế sự trên đời này có khi thật sự rất khó nói, thứ mà mình mất hết sức cũng không chiếm được thì ông trời lại nện thẳng vào lòng mình ngay lúc mình sắp vứt bỏ, làm mình không khỏi cảm khái số phận trêu người.

Nhạc Thiên nhỏ giọng mất kiên nhẫn nói: “Anh tự ăn của mình đi được không.”

Cố Tùy lột xong con tôm trên tay, lau tay rồi yên lặng bưng bát của mình lên ăn cơm của mình.

Tống Tùng Ức nhìn mà muốn bật cười. Cậu con trai mà bà luôn cho là vô dụng hơn nửa cuộc đời, lại là khắc tinh của một con người có tầm ảnh hưởng như Cố Tùy, làm bà không khỏi nhớ lại chuyện năm đó mình thiếu chút nữa đã bỏ trốn cùng cha của Cố Nhạc Thiên. Nếu không phải cha của Cố Nhạc Thiên thấy việc nghĩa hăng hái làm bị một tên du côn đâm chết, không chừng cuộc đời bà đã sang một trang khác rồi.

Trên đời vỏ quýt dày có móng tay nhọn, không lý lẽ như vậy đấy.

Cơm nước xong, hai người đưa Tống Tùng Ức lên xe, sau khi chờ xe Tống Tùng Ức rời đi, Nhạc Thiên quay đầu quở trách: “Anh có điện không? Mẹ còn đang ngồi đó nhìn, tôi tự có tay, tôi muốn ăn tôm không tự biết lột hả?”

Cố Tùy sờ sờ mũi, “Quen rồi, mẹ sẽ không để ý đâu.”

Nhạc Thiên lườm hắn một cái, “Đó là mẹ tôi, không phải mẹ anh.”

Cố Tùy “ừm” một tiếng, rập khuôn từng bước theo sát đằng sau Cố Nhạc Thiên vào cửa. Lúc nãy Cố Nhạc Thiên lườm hắn một cái, gãi vào lòng hắn làm hắn ngưa ngứa. Bây giờ Cố Nhạc Thiên đã có khi nổi cáu với hắn, đã rất ít khi im lặng, có gì không hài lòng sẽ nói thẳng ra, Cố Tùy thấy vui vô cùng.

Hắn nghĩ, qua một hai năm nữa, có lẽ có thể cầu hôn rồi.

Nhưng mà người tính không bằng trời tính.

Cố Nhạc Thiên gặp tai nạn xe cộ.

Cố Tùy ngồi trước cửa phòng phẫu thuật. Tưởng chừng như mình quay trở về cái đêm mười mấy năm trước ấy, hắn có tiền tài quyền thế địa vị, nhưng chẳng khác gì đứa trẻ mười mấy năm trước cả. Cùng là bất lực bàng hoàng, hoảng sợ đến mức gần như muốn nôn ra.

Cả thế giới của hắn ở trong căn phòng phẫu thuật lập lòe ánh đèn kia, cả cơ thể Cố Tùy đều đang run rẩy, tại sao… tại sao lại nghe lời Cố Nhạc Thiên, để cậu đi mua đồ một mình…

Nhạc Thiên nằm trên bàn mổ, tuy bị tiêm thuốc mê, song ý thức lại rất tỉnh táo. Một tuần trước hệ thống đã nhắc nhở cậu nhiệm vụ Trần Tĩnh Như hoàn thành, nên cậu vốn định lặng lẽ rời đi, không ngờ lại gặp tai nạn.

Cảm giác đau đớn trong trái tim phút chốc truyền đến, ý thức Nhạc Thiên đột nhiên bị hút ra… gặp lại sau, chúng ta sẽ gặp lại…

Đèn phòng phẫu thuật từ đỏ chuyển xanh, Cố Tùy đột ngột đứng lên, hộc tốc đi về phía phòng phẫu thuật, người đi ra đầu tiên là bác sĩ, tháo khẩu trang xuống, chậm rãi lắc đầu với Cố Tùy.

Dưới chân Cố Tùy mềm nhũn, tê liệt ngã xuống đất.

Nếu như… nếu như hắn đi cùng cậu…

Tiếng khóc la đau khổ đến cùng cực của người đàn ông đó khiến bác sĩ phải cau mày. Họ thường chứng kiến sinh tử, song lần nào cũng đều thấy thương tiếc cho những người còn sống, cậu thanh niên kia còn trẻ vậy mà.

Cố Nhạc Thiên chết rồi, Cố Tùy bỗng nhiên cảm thấy rất mệt, dường như hắn không thể chịu đựng nổi một chút nào nữa. Nửa cuộc đời hắn mỗi ngày đều sống trong sự giày vò của nhục nhã và hận thù. Cuộc đời của hắn từ khi gặp Cố Nhạc Thiên mới chính thức bắt đầu, từ địa ngục leo đến thiên đường, lại từ thiên đường rơi xuống địa ngục…

Hình như hắn đã hiểu được Diệp Mẫn Tuệ khi nói mình không trụ nổi nữa.

Một mình sống trên đời này thì có ý nghĩa gì chứ?

Tống Tùng Ức mất con trai nhưng vẫn rất kiên cường, gắng gượng cơ thể bệnh tật kiên trì mỗi ngày đến biệt thự thăm Cố Tùy.

“Cố Tùy đâu?” Tống Tùng Ức xuống xe, cau mày hỏi, “Còn trốn trong phòng Nhạc Thiên?”

Người làm nói: “Sáng sớm hôm nay ông chủ đã đi ra, vẫn luôn ở trong vườn hoa nhỏ, không cho bọn tôi đến gần.”

Tống Tùng Ức thở phào nhẹ nhõm, “Dẫn tôi đến.”

Hoa hồng trong vườn hoa nhỏ nở vừa đúng độ, không ngay ngắn như ở Cố trạch trước đây, lộn xộn từng bụi từng bụi, nở đầy sức sống. Tống Tùng Ức cau mày gạt bụi hoa ra, khi nhìn thấy hình ảnh trước mắt thì hai mắt bỗng chốc tối sầm lại.

Cố Tùy nằm giữa hoa hồng người đầy vết máu do gai cây hoa đâm, trước ngực ôm bức ảnh Cố Nhạc Thiên khẽ mỉm cười, trên mặt nở nụ cười giải thoát, sắc mặt đã trắng đến xanh lên.

“Cậu…” Chân Tống Tùng Ức nhũn ra ngã vào lòng người làm đang hoảng loạn, hai hàng nước mắt đột nhiên lăn xuống, che miệng lại nhỏ giọng khóc lên. Thằng nhóc ngốc nghếch này… đuổi theo nó làm gì chứ, cậu điên, điên rồi…

__

(1) cửu biệt thắng tân hôn: 久别胜新婚, gặp lại nhau sau khi xa cách lâu ngày ngọt ngào hơn cả tân hôn.

Trước Tiếp