
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
☆, Chương 287
Thế giới 18: Ân oán hào môn 19
Dù đã qua hơn mười năm, Cố Tùy vẫn nhớ tinh tường đêm hôm ấy, hắn ngồi bên ngoài phòng cấp, chờ bệnh viện cấp cứu lần cuối cho Diệp Mẫn Tuệ gặp tai nạn, đây là món quà đau đớn thứ hai mà thế gian này dành cho hắn.
Cố Đông Điền không đến.
Ông ta luôn miệng nói yêu Diệp Mẫn Tuệ, nhưng đến đám tang của Diệp Mẫn Tuệ cũng không thời gian sắp xếp.
Trong lúc thu dọn di vật của Diệp Mẫn Tuệ thì Cố Tùy phát hiện ra nhật ký của Diệp Mẫn Tuệ. Cuối cùng thì hắn cũng biết mình không phải là đứa con riêng đáng thẹn gì cả, mẹ của hắn cũng không phải là tình nhân chẳng biết xấu hổ chen chân vào gia đình của người khác.
“Thịnh Hòa, em có lỗi với anh, em không có năng lực phản kháng lại tên ác quỷ đó, nếu như anh ta biết A Tùy là con trai của anh, chắc chắn anh ta sẽ không bỏ qua cho A Tùy. Tha lỗi cho em vì đã không đi theo anh rời bỏ thế giới này, em muốn ở lại để bảo vệ của chúng mình…”
“Thịnh Hòa, em thật sự rất đau lòng, A Tùy hỏi em tại sao phải l*m t*nh nhân của người khác, em không trả lời được…”
“Thịnh Hòa, hôm nay là ngày mùng 3 tháng 7, sinh nhật của anh. Chúc anh sinh nhật vui vẻ, vợ của anh luôn yêu anh: Mẫn Tuệ. Nếu như em vẫn có thể làm vợ của anh…”
“Thịnh Hòa, A Tùy đã mười lăm tuổi rồi, thằng bé không giống anh, em rất buồn cũng rất mừng, không biết lúc nào em mới có thể được đi gặp anh. Tha lỗi cho em, hình như em thật sự càng lúc càng yếu đi sắp không trụ nổi nữa…”
Trời long đất lở chỉ đến thế.
Hắn họ Cố, chẳng qua là Cố của Cố Thịnh Hòa – một người họa sĩ bình thường, sắp bước lên lâu đài hôn nhân cùng người vợ thân yêu, một thoáng nhìn thành cố chấp cưỡng đoạt, từ đó hai người mãi mãi cách xa nhau như trời với đất hắn phải nhận giặc làm cha.
Quãng thời gian đó là quãng thời gian gian nan nhất của Cố Tùy cả đời này.
“Hình như mẹ tôi tỉnh rồi.” Nhạc Thiên nằm nhoài cửa kính, nhỏ giọng nói.
“Vào thăm bà ấy một chút đi,” Cố Tùy nhẹ giọng nói, “Đừng lâu quá, một lát nữa bà ấy phải tiêm nữa.”
Nhạc Thiên đẩy cửa ra đi vào, mặc dù biết đây chỉ là một NPC không thức tỉnh, nhưng Nhạc Thiên vẫn cảm thấy đau lòng vì Tống Tùng Ức. Một người phụ nữ ngông ngênh như vậy mà lại bị ốm đau dằn vặt thành dáng vẻ thế này đây.
Tống Tùng Ức nhìn thấy Cố Nhạc Thiên, cảm xúc phút chốc bùng nổ trong mắt, “Nhạc Thiên…”
Nhạc Thiên chậm rãi ngồi xuống bên giường, “Mẹ.”
Tống Tùng Ức tham lam nhìn cậu, trong đôi mắt trũng sâu dần hằn lên tơ máu đỏ, bà cố nén nước mắt nói: “Tôi có 25% cổ phần, tôi đã ký thỏa thuận với Cố Đông Điền rồi, ông ta đã từ bỏ mớ tài sản đó từ lâu rồi, chờ tôi chết đi, cậu thừa kế cổ phần của tôi, cậu sẽ có điều kiện đấu với bọn họ!”
Người phụ nữ này đã sắp chết rồi mà vẫn hiếu thắng đến vậy, hoặc có lẽ là bà hoàn toàn không biết Cố Đông ĐIền đã đánh đến một mất một còn với Cố Tùy.
Nhạc Thiên nhẹ giọng nói: “Cha đã bị đuổi ra công ty.”
Tống Tùng Ức choáng váng, sau đó sốt ruột muốn nhỏm người dậy, vẻ mặt vừa là kinh ngạc vừa là vui mừng, “Đã có chuyện gì?”
Nhạc Thiên kể lại chuyện sau khi Cố Đông Điền đưa cổ phần cho Cố Tùy, rồi một loạt chuyện Cố Tùy làm, “Cố Tùy không phải con trai của cha, anh ta đến để báo thù.”
Tống Tùng Ức ngây dại, vẻ mặt bà như bị đóng băng hoàn toàn, hồi lâu sau trong đôi mắt trũng sâu của bà rốt cuộc cũng ch** n**c mắt, sau đó mừng rỡ cười to, “Diệp Mẫn Tuệ! Hay lắm Diệp Mẫn Tuệ! Ha ha ha ha ha! Thật sự rất vui!” Tống Tùng Ức nhìn Nhạc Thiên, khuôn mặt khô héo toả ra niềm vui trước nay chưa có, “Nhạc Thiên, cậu nghe cho kỹ đây, cậu cũng không phải con trai Cố Đông Điền!”
Nhạc Thiên: …đậu má, làm cả buổi trời giờ mẹ nó hai đứa móc tám cái sào cũng đánh tới luôn?
Thấy Nhạc Thiên ngạc nhiên, trên mặt Tống Tùng Ức nở một nụ cười vui vướng, “Ông ta giấu tôi có con trai ở ngoài rồi mà còn dám cưới tôi, tôi là ai chứ? Tôi là Tống Tùng Ức, không ai có thể làm tôi ngậm quả bồ hòn đó cả, Nhạc Thiên, cha ruột của cậu là vệ sĩ của tôi…” Tống Tùng Ức dừng một chút, hàm răng hơi hơi run, “Ông ấy đã chết rồi, nên dù sao cậu cũng không cần quan tâm nữa. Nếu như cậu ta không phải con trai Cố Đông Điền, hai kẻ đó chắc chắn sẽ đánh đến sống chết mới thôi, cậu nhanh chóng lấy cổ phần đổi tiền, ôm tiền đi ngay đi! Để bọn họ chó cắn chó!”
Nhạc Thiên: …mẹ, mẹ thật là dữ dội.
Tống Tùng Ức thấy cậu ngơ ngác, lớn tiếng nói: “Có nghe thấy không!”
Cửa phòng bệnh bị người khác mở tung ra từ bên ngoài, Cố Tùy cao lớn tuấn tú bước vào. Tống Tùng Ức theo thói quen mặt lộ vẻ cảnh giác, Cố Tùy đi tới bên cạnh Cố Nhạc Thiên, vỗ nhẹ lên vai cậu, dịu dàng nói: “Bác sĩ sắp đến tiêm cho dì Tống rồi, chúng ta đi thôi.”
Nhạc Thiên thấp giọng nói: “Tôi không đi.”
“Ngoan nào.” Bàn tay Cố Tùy đặt trên bả vai cậu hơi bóp bóp.
Tống Tùng Ức nhìn thấy bầu không khí giữa hai người có phần khác lạ. Bà là người từng trải bao nhiêu năm rồi, lại lăn lộn trong thương trường, ánh mắt cực kỳ sắc bén, nói với Cố Tùy: “Chuyện tiêm không vội, Cố Tùy, tôi có lời muốn nói với cậu, Nhạc Thiên, đi ra ngoài.”
Nhạc Thiên: …cuộc trò chuyện của mẹ chồng nàng dâu, cậu chuồn.
Sau khi Nhạc Thiên đi ra ngoài đóng cửa lại, Tống Tùng Ức quan sát Cố Tùy từ trên xuống dưới, lạnh lùng hỏi: “Sao cậu lại tới đây?”
Cố Tùy dịu giọng trả lời: “Con đến cùng với Nhạc Thiên.” Ở trước mặt Tống Tùng Ức trông hắn hòa nhã lịch thiệp.
Câu trả lời trong dự liệu, hai mắt Tống Tùng Ức nhìn hắn chằm chằm, “Tôi nghe nói cậu không phải con trai của Cố Đông Điền, đang đấu đến chết đi sống lại với Cố Đông Điền, cậu tiếp cận Nhạc Thiên để làm gì? Muốn lợi dụng nó?”
Cố Tùy: “Không phải.”
Tống Tùng Ức nói: “Vậy cậu có ý gì? Con trai Diệp Mẫn Tuệ không thể nào không hận Cố Đông Điền.”
Cố Tùy hờ hững đáp: “Con hận Cố Đông Điền, không có nghĩa là con cũng hận Nhạc Thiên như vậy.”
Sắc mặt Tống Tùng Ức thoáng kỳ lạ, thực ra tính cách của Cố Tùy thoạt trông giống bà lúc còn trẻ hơn, bên ngoài sáng bóng bên trong sắc bén. Còn Cố Nhạc Thiên là bản sao hoàn hảo về tính cách của Diệp Mẫn Tuệ, năm đó bà còn thật sự nghi ngờ không biết có ôm nhầm con rồi không.
Đối với Diệp Mẫn Tuệ, Tống Tùng Ức cũng không hận. Ngần ấy năm qua, bà chưa từng tìm đến Diệp Mẫn Tuệ lần nào, chỉ có một lần là đứng xem từ xa, một người phụ nữ xinh đẹp mảnh mai yếu đuối, yếu đuối trông như là giọt sương dưới nắng trời vậy. Song không ngờ Diệp Mẫn Tuệ lại cao tay như vậy, lừa giấu được Cố Đông Điền, làm cho Cố Đông Điền đốt tiền nuôi lớn một người không phải con trai mình.
Tống Tùng Ức nở một nụ cười từ đáy lòng, quay mặt sang Cố Tùy cảnh cáo: “Nhạc Thiên không biết gì cả, nếu như cậu không hận nó, vậy thì đúng lúc mỗi người đi một ngả với nó đi. Hai người không chung một con đường, cũng không có gì để phải đi cùng nhau cả. Tôi cũng không ngại nói cho cậu biết, Nhạc Thiên cũng không phải con trai Cố Đông Điền, không tin cậu có thể đi làm giám định.”
Lần này Cố Tùy thật sự bị sốc, hắn không thể phủ nhận được chuyện khi vừa mới bắt đầu kế hoạch đã không hề có cảm giác tội lỗi ôm lòng lừa dối Cố Nhạc Thiên, cũng bởi vì Cố Nhạc Thiên là con trai của Cố Đông Điền. Hắn không hận Cố Nhạc Thiên nhưng không để ý đến việc làm Cố Nhạc Thiên tổn thương, mãi đến sau này, hắn từ từ tách Cố Nhạc Thiên và Cố Đông Điền ra.
Nhạc Thiên ngoài phòng bệnh, nghe thấy tiếng cửa phòng một lần nữa mở ra lập tức vội vàng nhỏm dậy định đi vào, nhưng bị Cố Tùy một tay ngăn lại, nửa ôm vào lòng, “Đừng vào, nếu dì Tống chưa được tiêm thuốc, một lát nữa sẽ đau không chịu nổi được. Em muốn thăm dì thì lần sau quay lại, tôi hứa sẽ không cản em, được không?”
Thái độ của Cố Tùy dịu dàng hơn nữa.
Nhạc Thiên liếc mắt ngó vào bên trong, Tống Tùng Ức giơ tay lên phẩy phẩy tay với cậu, ra hiệu cho cậu rời.
Nhạc Thiên gật gật đầu, không nói một lời xoay người, Cố Tùy ngoảnh lại, cách tấm kính hơi khom lưng với Tống Tùng Ức, sau đó đuổi theo bước chân của Cố Nhạc Thiên.
Nhạc Thiên đi chưa được hai bước, bỗng nhiên Cố Tùy ôm vai cậu, Nhạc Thiên khẽ liếc hắn một cái song không nói gì.
Cố Tùy chậm rãi để tay xuống, thấp giọng nói: “Không thích?”
Nhạc Thiên im lặng không đáp.
Cố Tùy giấu tay ra sau lưng, đi theo bên cạnh Nhạc Thiên lên chiếc xe hai người đến.
Hai người ngồi trong xe, Nhạc Thiên quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ bên chỗ mình ngồi, Cố Tùy thì nhìn cậu.
Bầu không khí im lặng dần lan tràn trong khoang xe, Cố Tùy đưa tay siết chặt tay Cố Nhạc Thiên, Nhạc Thiên quay đầu, ánh mắt ngờ vực mày hơi nhíu.
“Thế này cũng không thích?” Cố Tùy thấp giọng hỏi.
Nhạc Thiên lạnh lùng nguýt hắn, ngoảnh mặt sang, nhưng tay vẫn nắm với Cố Tùy, không giãy dụa. Cố Tùy cầm tay cậu đặt trên đầu gối chậm rãi thưởng thức.
Trở về đến biệt thự, Cố Tùy đi theo sau Nhạc Thiên vào phòng, Nhạc Thiên quay đầu lại vẻ mặt nhẫn nhịn sự mất kiên nhẫn, “Không phải trước khi đi mới làm rồi sao?”
Cố Tùy đóng cửa lại, “Chúng ta nói chuyện đi.”
Nhạc Thiên cụp mắt xuống, “Tôi và anh không có gì để nói cả.”
Cố Tùy cảm giác dường như mình đã phạm vào một sai lầm rất lớn. Hắn căm ghét hành động của Cố Đông Điền với Diệp Mẫn Tuệ như thế, lại bất tri bất giác lặp lại hành vi đó với Cố Nhạc Thiên, hắn đặt tay lên ngực tự hỏi lại mình chẳng lẽ ngoại trừ thích Cố Nhạc Thiên ra, hắn không hề có chút suy nghĩ muốn báo thù Cố Đông Điền nào sao?
Cố Tùy cảm thấy mình không có cách nào phủ nhận, nếu không thì, khi hắn nghe thấy Tống Tùng Ức nói Cố Nhạc Thiên không phải con trai của Cố Đông Điền thì suy nghĩ đầu tiên nảy lên trong lòng không phải là hổ thẹn.
Cho dù Cố Đông Điền có tốt với Diệp Mẫn Tuệ đến mức nào, thì trong nhật ký của Diệp Mẫn Tuệ, chưa từng có một lần gọi tên Cố Đông Điền, bà luôn luôn gọi Cố Đông Điền là “ác quỷ”, vậy thì trong lòng Cố Nhạc Thiên, sẽ gọi hắn là gì đây?
Trong tim Cố Tùy từ từ nổi lên cảm giác nhói đau, cánh tay dang ra muốn ôm chặt Cố Nhạc Thiên. Nhưng phản ứng đầu tiên của Cố Nhạc Thiên là lùi về sau nửa bước, chỉ lùi nửa bước rồi đứng lại, vì cậu biết mình không phản kháng được Cố Tùy, cho nên chỉ có thể lựa chọn thỏa hiệp.
Cố Tùy buông hai tay xuống, ngắm nhìn Cố Nhạc Thiên, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi.”
Nhạc Thiên choáng váng, ánh mắt hoảng loạn chớp chớp hai cái xoay người lại đưa lưng về phía Cố Tùy. Mấy người nói cái quần gì đó, mấy người giở trò trong giấy giám định DNA mà chỉ nói một câu “xin lỗi” là cho qua được hả? Ít nhất cũng phải lên giường thêm năm trăm lần thì mới triệt tiêu được tội lỗi của cái hành động ngu ngục đó chứ?
“Trước khi em cho phép, tôi sẽ không chạm vào em nữa.” Giọng nói trầm thấp của Cố Tùy vang lên, gồm cả tiếng thở dài khe khẽ.
Nhạc Thiên: …đi chết đi…
“Tạm thời em cứ ở lại đây, muốn làm gì muốn đi đâu, cứ nói một tiếng với vệ sĩ bên dưới là được, rời khỏi nơi này tôi không bảo vệ được em.” Cố Tùy hạ giọng nói, nhìn bóng lưng từ đầu đến cuối không nhúc nhích của Cố Nhạc Thiên, hắn muốn ôm cậu và cho cậu một chỗ dựa ấm áp… “Xin lỗi,” Cố Tùy một lần nữa nói, “Tôi yêu em.”
Vai Cố Nhạc Thiên run lên, hai tay chậm rãi tự ôm lấy mình.
Cố Tùy cúi thấp mặt, xoay người từ từ lùi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại, cách một cánh cửa, thầm nói trong lòng: Ngủ ngon, chúc em có giấc mơ đẹp, trong mơ không có tôi cũng không sao cả.
Nhạc Thiên run rẩy ôm chặt lấy mình, phát điên gào với hệ thống vô dụng: “Tất cả là tại mày!”
Hệ thống: “…” Không dám tiếp lời.
Nhạc Thiên sắp tức chết đi được, đã bỏ lỡ không biết bao nhiêu cơ hội chình ch*ch trong thế giới này rồi, mà không biết Cố Tùy lại uống lộn thuốc gì nữa, tự nhiên xổ một câu “em không cho phép, tôi không chạm vào em”? Nhạc Thiên thật muốn lay vai Cố Tùy gào to lên, mấy người tỉnh táo lại cái đi, mấy người tổng giám đốc trong truyện hào môn cổ lỗ sĩ đó, lấy sự độc tài của mấy người ra đi đồ khốn nạn kia!
Những ngày kế tiếp, cuộc sống của Nhạc Thiên trong sáng bình yên như canh suông nước lọc, sinh hoạt hằng ngày quy luật lành mạnh không có tí sắc màu, cách mấy ngày đến thăm Tống Tùng Ức một lần, lần nào Cố Tùy cũng đi cùng cậu, Cố Tùy sợ cậu đi một mình sẽ buồn.
Tống Tùng Ức càng nghĩ càng thấy không đúng, Cố Nhạc Thiên đến thăm bà thì không nói, nhưng ngày nào Cố Tùy cũng đi theo sau mông như con chó theo chủ để làm gì? Bà với Cố Tùy hoặc là Cố Nhạc Thiên với Cố Tùy đáng lý đều không thân thiết đến mức này.
Tống Tùng Ức hỏi Cố Nhạc Thiên đang yên lặng ngồi bên giường: “Chừng nào cậu đi?”
Nhạc Thiên nhỏ giọng nói: “Bây giờ vẫn chưa đi được.”
Tống Tùng Ức cau mày, “Tại sao?”
Nhạc Thiên im lặng không trả lời.
Ánh mắt Tống Tùng Ức chuyển hướng sang bóng người cao to đang đứng bên ngoài cửa kính, bỗng nhiên nói: “Có phải Cố Tùy không cho cậu đi hay không?”
Nhạc Thiên bất ngờ run lên, giọng điệu hoang mang: “Không phải.”
Nếu như Tống Tùng Ức có thể bị Cố Nhạc Thiên lừa, thì bà đã không phải là Tống Tùng Ức rồi, bà lạnh lùng nói: “Cố Nhạc Thiên cậu nói cho rõ ràng, nếu như cậu không nói rõ được, tôi sẽ chết tốt ngay lập tức!”
Nhạc Thiên: …mẹ dữ dội thật đấy.
Nhạc Thiên bất đắc dĩ ngẩng đầu, vành mắt đã đỏ lên, “Mẹ, mẹ đừng hỏi nữa.”
Tống Tùng Ức lập tức đập nát cái ly bên giường, Cố Tùy ở bên ngoài nghe thấy động tĩnh, vội vàng mở cửa đi vào, ánh mắt nhanh chóng hướng về phía Cố Nhạc Thiên đang ngồi, vẻ mặt là sự căng thẳng không thể che giấu được.
Tống Tùng Ức thở gấp nói: “Cố Tùy, cậu đến đây.”
Cố Tùy liếc mắt nhìn mảnh sứ vỡ tung tóe dưới đất,
trực tiếp đập bên giường cái chén, bên ngoài Cố Tùy nghe được động tĩnh, vội vàng mở cửa đi vào, ánh mắt ngay lập tức liền rơi xuống ngồi Cố Nhạc Thiên trên người, trên nét mặt tất cả là không che giấu được căng thẳng.
Tống Tùng Ức thở gấp nói: “Cố Tùy, cậu đến đây.”
Cố Tùy liếc mắt nhìn trên đất phá nát mảnh sứ vỡ, chậm rãi đi tới trước giường Tống Tùng Ức.
Tống Tùng Ức chậm rãi nói: “Nó không dám nói, thì cậu nói đi, quan hệ của cậu với nó là thế nào?”
Cố Tùy nghiêng mắt liếc nhìn Cố Nhạc Thiên, bàn tay Cố Nhạc Thiên đặt trên đầu gối siết chặt quần, khớp xương trắng bệch, Cố Tùy thấp giọng nói: “Bạn bè.”
Tống Tùng Ức gật đầu, xẵng giọng hỏi: “Tôi hỏi rõ lại, có phải cậu thích con trai tôi không?”
Cố Tùy biết chỉ e là không gạt được Tống Tùng Ức, thế là bình tĩnh nói: “Phải.”
Sắc mặt Tống Tùng Ức không thay đổi, “Vậy nó thích cậu không?”
Tim Cố Tùy nhói lên, vuột ra một tiếng từ trong môi —— “không”.
Tống Tùng Ức lần thứ hai gật đầu, “Cậu cúi đầu.”
Cố Tùy theo lời cúi mặt xuống sau đó Tống Tùng Ức thẳng tay cho hắn một cái tát, lực của cái tát đó không phải bệnh nhân nào cũng có được, để lại một dấu tay đậm trên mặt Cố Tùy.
Nhạc Thiên bên cạnh giật mình hết hồn, đây là cấp độ PK gì vậy, người ngoài thấy mà choáng.
Cố Tùy vẫn rất bình tĩnh, “Xin lỗi, dì Tống, là con đơn phương.”
Tống Tùng Ức cười lạnh nói: “Tất nhiên là vậy rồi, con trai tôi tôi hiểu nhất, nó hợp với kiểu con gái sáng sủa cởi mở như Trần Tĩnh Như nhất.”
Trên mặt Cố Tùy hằn dấu tay, mặt không biến sắc nói: “Con hiểu, sau khi mọi chuyện kết thúc con sẽ để em ấy tự do.”
Sắc mặt Tống Tùng Ức thoáng dịu đi một chút, ánh mắt dời về phía Cố Nhạc Thiên đang nhìn Cố Tùy mất hồn, lạnh lùng nói: “Tạm thời cậu ngoan ngoãn ở lại với Cố Tùy, chờ đến khi Cố Đông Điền hoàn toàn không ngóc đầu lên được, lập tức cưới Trần Tĩnh Như. Cổ phần trong tay cậu đổi thành tiền mặt đủ vốn để làm con rể Trần thị.”
Sao Nhạc Thiên có thể cưới Trần Tĩnh Như được chứ, cho dù là Cố Nhạc Thiên cũng không thể, cậu còn ngủ với Cố Tùy rồi nữa, thế không phải là hại Trần Tĩnh Như sao? Vậy là cậu im lặng không nói chuyện.
Tống Tùng Ức thực sự rất hiểu đứa con trai này, thầm nghĩ chắc chắn 80% không phải là cậu không có chút ý gì với Cố Tùy, nên cũng không muốn nói nhiều, dứt khoát đuổi cả hai người ra ngoài.
Chồng cùa bà Cố Đông Điền mê Diệp Mẫn Tuệ mê muốn chết, không ngờ rằng ma xui quỷ khiến thế nào lại thành con trai Diệp Mẫn Tuệ mê đắm con trai của bà, cuộc đời đúng là buồn cười… Tống Tùng Ức nằm trên giường chậm rãi lắc đầu.
Nhạc Thiên và Cố Tùy cùng đi ra phòng bệnh, đóng cửa phòng bệnh lại, Nhạc Thiên liếc nhìn góc nghiêng khuôn mặt Cố Tùy, dấu trên mặt hắn vừa đỏ vừa sưng. Tống Tùng Ức xuống tay thật sự tàn nhẫn, không bao giờ ngờ là cảnh bạt tai của hai mẹ con tốt thí hào môn nhà cậu xả hết lên Cố Tùy.
“Đến phòng vệ sinh lấy nước lạnh rửa mặt đi.” Nhạc Thiên nhỏ giọng nói.
Trên mặt Cố Tùy đang đau rát, nghe thấy câu đó của Nhạc Thiên, đột nhiên cảm thấy không đau đến vậy, cụp mắt nhẹ giọng hỏi: “Em lo cho tôi?”
Nhạc Thiên ngước mắt liếc nhìn phòng bệnh, thấy Tống Tùng Ức không nhìn hai người, cúi đầu đẩy Cố Tùy một cái, “Đi đi.”
Không phủ nhận tức là chấp nhận, khóe miệng Cố Tùy thoáng chút ý cười, cảm thấy ăn cái tát này không lỗ.