Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 286: Thế giới 18: Ân oán hào môn 18

Trước Tiếp

☆, Chương 286

Thế giới 18: Ân oán hào môn 18

Lòng bàn tay Cố Tùy như mang theo một ngọn lửa, Nhạc Thiên chỉ có cảm giác như mình sắp tan ra trên tay hắn. Hai tay nắm chặt lấy drap dưới người, thấp giọng nức nở và th* d*c, mọi phản kháng trong đầu đều bị niềm vui trên cơ thể vùi lấp. Mùi hương gỗ thông trên cơ thể Cố Tùy hòa lẫn với mùi hương cơ thể cậu.

“Nhanh vậy…” Cố Tùy xòe lòng bàn tay dinh dính ra nhẹ nhàng bôi lên yết hầu đang di chuyển do thở gấp của Nhạc Thiên, thấp giọng thì thầm, “Xem ra thật rất ngoan.”

Hệ thống: Ngoan cái con khỉ mốc, lúc nào cậu ta chả nhanh như vậy.

Nhạc Thiên há mồm th* d*c, tiếng nói cũng trở nên khô khốc, “Anh tha cho tôi đi…”

Bàn tay Cố Tùy khẽ v**t v* cần cổ cậu từ từ nắm chặt, cúi thấp mặt hạ giọng nói: “Không được.”

“Chúng ta không được vậy đâu.” Nhạc Thiên chảy xuống giọt lệ đau thương, anh đẹp trai, nếu như anh không phải là anh trai tôi, thì tôi thật sự không mất nhiều công sức vậy đâu.

Ánh mắt Cố Tùy u tối, “Tôi nói được là được.”

Nhạc Thiên: Vậy lát nữa tui giật điện mấy người được không?

Cố Tùy cúi đầu hôn Nhạc Thiên, mùi vị vẫn tốt đẹp như trước rất nhanh đã khiến Cố Tùy lên tinh thần trở lại, một tay hắn cản Cố Nhạc Thiên, một tay lột quần áo Cố Nhạc Thiên.

Nhạc Thiên ở nước ngoài nên ăn mặc thoải mái, chỉ có một cái áo thun bình thường, dễ dàng bị Cố Tùy lột ra từ bên trên, lần này Nhạc Thiên không còn gì che chắn nữa.

Cố Tùy nhìn chăm chú Cố Nhạc Thiên đang co người, rưng rưng lắc đầu, d*c v*ng đã tăng vọt lên đến mức chính hắn còn thấy sợ.

Sao lại cám dỗ người ta đến thế chứ?

Một chú cừu non hiến tế yếu ớt, trắng như tuyết.

Cố Tùy đứng dậy, đứng trước giường bắt đầu thong thả c** q**n áo của mình, ngón tay thon dài chầm chậm cởi cúc áo của mình, từ đầu đến cuối ánh mắt vẫn càn rỡ chăm chú quấy rầy Nhạc Thiên.

Hai tay Nhạc Thiên tự ôm lấy mình thật chặt, cho dù Cố Nhạc Thiên không ngăn cản cậu nữa, thì cậu cũng không dám di chuyển nữa, cứ như vậy nhìn Cố Tùy ném quần áo của hắn qua một bên, phủ lên quần áo của Nhạc Thiên.

Chủ nhân của bộ đồ cũng phủ lên theo.

Cơ thể cường tráng nóng rực khẽ nhích đến gần, người Nhạc Thiên đã sắp tan ra, cậu như một món đồ trên tay Cố Tùy, để Cố Tùy mặc sức nhào nặn n*n b*p. Sự phản kháng và khóc lóc của cậu chỉ có thể đổi lại những v**t v* thô bạo hơn từ Cố Tùy mà thôi.

Nương theo thứ dinh dính trên lòng bàn tay, Nhạc Thiên cảm giác mình bị mở ra vỏ trai đóng chặt. Cậu bất ngờ run bắn lên, nghẹn ngào nức nở một tiếng, vẫn chưa bỏ cuộc van nài được tha: “Làm ơn, xin anh đừng làm đến cuối cùng mà.”

Cố Tùy ôm chặt cậu từ đằng sau lưng, hôn hôn lên bên mặt bất lực rơi nước mặt của cậu, đầu lưỡi l**m lên mí mắt thật mỏng của cậu, thấp giọng nói: “Bé yêu, yên tâm, tôi không làm.”

Nhạc Thiên thở phào nhẹ nhõm, mấy lần trước cậu ôm ôm hôn hôn với Cố Tùy không bị điện giật, xem ra tiêu chuẩn của liên minh vẫn còn rất dễ dãi.

Cảm nhận được người trong lòng dường như thoáng thả lỏng, khóe miệng Cố Tùy cong lên thành nụ cười, xem ra là ngây thơ thật, không tệ, đã vậy, hắn càng thích hơn nữa…

Cố Tùy cúi đầu hôn Nhạc Thiên thật sâu, có lẽ vì nghe được lời cam đoan của hắn, dây thần kinh căng thẳng của Nhạc Thiên được thả lỏng, đến đầu lưỡi cũng trở nên mềm mại hơn hẳn. Môi hôn như muốn nghẹt thở của Cố Tùy không còn là phản kháng anh tranh tôi đoạt nữa, mà là thỏa hiệp.

Cơ thể buông lỏng cũng giúp bước thăm dò của Cố Tùy dễ dàng hơn, hơi thở từ đầu mũi Nhạc Thiên dần nặng nề chậm chạp, ánh mắt cũng càng lúc càng mơ màng mê muội, da thịt trắng nõn nổi lên phấn hồng đ*ng t*nh. Cố Tùy khẽ cắn vào vành tai cậu, hỏi nhỏ: “Bé yêu à, em cũng rất vui, đúng không?”

“Ừm…” Nhạc Thiên cắn môi, thấp giọng thở gấp, nước mắt chảy xuống từ khóe mắt không còn chỉ vì hoảng hốt và sợ hãi, mà còn bởi vì cảm giác khác thường Cố Tùy mang đến cho mình.

Bất tri bất giác, Nhạc Thiên đã mặt đỏ tới mang tai, trong trí óc đã hoàn toàn hỗn loạn, đến cả việc Cố Tùy âm thầm lặng lẽ đến gần cậu cũng không hay, khi nguy hiểm thật sự đến gần thì cậu không hề có một chút phòng bị.

“A!”

Nhạc Thiên hét to một tiếng, đau đớn đột nhiên xuất hiện lập tức khiến cậu tỉnh lại từ trong sương mù, phút chốc ngây ngẩn.

Cố Tùy không cho cậu cơ hội phản ứng, hôn xuống thật sâu.

Đầu tiên Nhạc Thiên khủng hoảng kịch liệt, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: Xong rồi, mình sắp bị điện giật rồi, sau đó từ trong cổ họng mới hậu tri hậu giác bật ra một tiếng òa khóc tan vỡ. Cố Tùy cúi người xuống thật thấp, cắn vào cần cổ Cố Nhạc Thiên, giọng nói khàn khàn: “Bé yêu, em khóc đi, vì lần đầu tiên của chúng ta, khóc to vào.”

Nhạc Thiên quả thực khóc rất lớn tiếng, giữa vui sướng cực độ và sợ hãi cực độ đạt đến đỉnh điểm chưa từng có, phút chốc thấy cảm giác tê rần từ da đầu truyền đến mũi chân, cậu cứ tưởng là mình bị điện giật, hức hức hức khóc càng to hơn nữa.

Thấy cậu thật sự càng khóc càng to, Cố Tùy lại thấy đau lòng, một tay vuốt qua khuôn mặt ướt nhẹp của cậu, “Đừng khóc, tôi sẽ không làm tổn thương em…” Tôi sẽ giấu em đi một cách cẩn thận và thỏa đáng, sau này bất kể gió táp mưa sa gì đi nữa cũng không làm hại em được, đóa hoa hồng đáng thương của tôi.

Nhạc Thiên chỉ sợ hãi gào khóc, Cố Tùy lật người cậu lại, mặt đối mặt hôn cậu, cuối cùng cũng nói ra sự thật hắn không nên nói, “Tôi không phải anh của em.”

Tiếng khóc của Nhạc Thiên im bặt đi, giọt nước mắt còn đọng trên hàng mi dài, đôi mắt trợn tròn ngây ra nhìn Cố Tùy, đến cả khi Cố Tùy nâng chân cậu lên gác lên vai hắn vẫn không có phản ứng, chỉ ngơ ngác hé đôi môi vỡ vụn ra nhìn hắn.

Cố Tùy một lần nữa dịu dàng xâm phạm đóa hoa hồng bé nhỏ của hắn.

“A…”

Rốt cuộc Nhạc Thiên cũng có phản ứng trở lại, vẻ mặt của cậu vẫn còn ngượng ngùng, hoảng sợ thì không còn quá rõ ràng nữa, thoạt nhìn vừa vô tội vừa non nớt. Đầu óc cậu đã ngừng suy nghĩ, dường như chỉ còn có bản năng, mà Cố Tùy lại yêu chết dáng vẻ này của cậu, cúi người cắn môi Cố Nhạc Thiên.

Da thịt nóng như lửa dán vào nhau, người trong ngực dần lên tiếng nức nở, là tiếng khóc mà trong đó chứa đầy là sung sướng không tự chủ được khi bị chi phối, là phản ứng nguyên thủy không thể kháng cự được của con người.

Sau khi kết thúc lần đầu, Cố Tùy ăn ngon bén mùi tiếp tục lần thứ hai. Lần này hắn không gấp gáp, kiên nhẫn lấy lòng Cố Nhạc Thiên, làm Cố Nhạc Thiên hoàn toàn mất đi lý trí, làm đến sau đó, chủ động khoác hai tay lên bả vai hắn.

Sau khi làm hai lần trên giường, Cố Tùy thực ra vẫn chưa thỏa mãn, nhưng hắn kiêng kị Cố Nhạc Thiên là bên nhận, lại chịu đựng không ít hoảng loạng, nên vẫn chọn ngừng tay, ôm cậu đi vào phòng tắm.

Cố Nhạc Thiên vẫn giống như trước, vừa ngoan ngoãn vừa yên tĩnh. Lần đầu quá mức kịch liệt và lần thứ hai dịu dàng quyến luyến trên giường dường như đã làm cậu như mất hồn ngả lên bả vai Cố Tùy không nói một lời, đến hơi thở cũng nhẹ đi.

Nhạc Thiên bình tĩnh nói: “Hệ thống, tao cho mày thời gian một phút để giải thích.”

Hệ thống: …sao tự nhiên lại thấy lạnh cả người thế nhỉ? Nó là AI mà, AI không sợ lạnh chứ ức hức hức hức.

Hệ thống: “Hic, chắc là xảy ra vấn đề ở đâu đó, tôi không biết gì hết cả.”

Nhạc Thiên: “À.”

Hệ thống: …

Cố Tùy xả nước ấm nửa bồn, thả cậu xuống, mình thì ngồi bên bồn tắm, thấm ướt một cái khăn lông sạch sẽ, lau chùi mồ hôi và nước mắt trên mặt cho Nhạc Thiên, vén lọn tóc đã quá dài của cậu ra sau.

Ngồi trong nước ấm, cuối cùng Cố Nhạc Thiên cũng lên tiếng, “Anh nói anh không phải anh tôi, có ý gì?”

Khóc lóc và r*n r* đã khiến giọng cậu khàn đi, Cố Tùy đè sau gáy cậu, cút người m*t nhẹ bờ môi ướt át của cậu, “Là ý đó.”

Nhạc Thiên chậm rãi nói: “Không thể nào, tôi đã từng làm…”

“Giám định DNA?” Cố Tùy hờ hững tiếp lời, “Bác sĩ Trương, đúng không?”

Mắt Nhạc Thiên hơi trợn to, “Là anh?”

Cố Tùy chấp nhận.

Nhạc Thiên: Anh với hệ thống quấn lấy nhau rồi nổ luôn tại chỗ ngay cho tôi.

Hệ thống: …

Khăn lông mềm mại lau qua gò má Cố Nhạc Thiên, trong đôi mắt sưng đỏ của Nhạc Thiên lại bắt đầu rưng rưng nước mắt. Cố Tùy dùng ngón tay xoa xoa khóe mắt của cậu, “Có một số việc em không cần biết, em chỉ cần biết rằng, tôi không phải là con trai Cố Đông Điền.”

Nhạc Thiên quay mặt sang, sắc mặt ửng đỏ dần chuyển trắng, “Tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy?”

Cố Tùy chầm chậm xoa xoa đỉnh đầu cậu, “Tôi nói rồi, tôi thích em.”

Nhạc Thiên không nói một lời, hai đầu gối cuộn lên, từ từ ôm chặt lấy mình, cúi đầu chôn trong khuỷu tay, nói từng chữ: “Tôi hận anh.” Giở trò trong kết quả giám định DNA thì đậu má quá đáng lắm luôn! Báo hại cậu lo sợ hãi hùng!

Bàn tay Cố Tùy đang đặt trên đỉnh đầu cậu cứng đờ, sau đó dọc theo đỉnh đầu vuốt xuống gáy cậu, “Không sao cả.”

Nhạc Thiên theo Cố Tùy về nước.

Sau khi về nước, Cố Tùy không dẫn cậu về Cố trạch, mà để cậu ở lại biệt thự từng đến trước đó, người làm trong biệt thự đã nhiều hơn, không còn trống rỗng nữa. Trong sân vườn, thợ làm vườn đang bận rộn cấy ghép hoa hồng, Nhạc Thiên đứng trên lầu xuất thần nhìn xuống.

Một bóng người cao lớn phía sau từ từ bước đến ôm cậu, Cố Tùy hôn một cái lên vành tai cậu, “Là hoa hồng em thích.”

Nhạc Thiên nhẹ giọng nói: “Chừng nào thì anh thả tôi đi gặp mẹ mình.”

Bây giờ Nhạc Thiên trên cơ bản là bị Cố Tùy giam lỏng trong tòa biệt thự này.

Cố Đông Điền cho Cố Tùy 5% cổ phần, cộng thêm 7% cổ phần Nhạc Thiên bán đi, ngoài ra còn có những cổ phần rải rác được Cố Tùy lấy được từ danh nghĩa của nhiều người khác nhau, vọt một cái trở thành cổ đông lớn nhất của Cố thị, trực tiếp kéo Cố Đông Điền xuống ghế, hai người đang đấu với nhau đến một mất một còn. Rõ ràng là Cố Đông Điền không đấu lại Cố Tùy, ai bảo Cố Tùy là nam chính cơ chứ, sau lưng bật auto, các thánh viên trong công ty ở nước ngoài đã chiếm giữ nội bộ Cố thị.

Cố Tùy ngắm nhìn vườn hoa hồng đang nhiều dần lên bên dưới, dịu dàng nói: “Tình trạng của mẹ em lúc này không được tốt lắm, tôi lo em đi sẽ sợ.”

Nhạc Thiên run lên, nghiêng mặt, trên mặt là sự tức giận kiềm nén, “Cuối cùng thì anh muốn thế nào? Anh đã chiếm được Cố thị.”

Con ngươi sâu thăm thẳm của Cố Tùy nhìn cậu chăm chú, “Mục đích của tôi không phải là có được Cố thị.” Mà là phá huỷ Cố thị.

“Anh muốn làm gì cũng không liên quan đến tôi,” Nhạc Thiên khẽ đẩy Cố Tùy, không đẩy ra được, “Anh không thể giam giữ tôi như thế.”

Cố Tùy vươn ngón tay bóp bóp khuôn mặt mềm mịn của Nhạc Thiên, “Bé yêu à, tôi sợ em gặp nguy hiểm, lỡ Cố Đông Điền chó cùng rứt giậu bắt em uy h**p tôi thì phải làm sao đây?”

Nhạc Thiên cả giận nói: “Anh điên rồi đúng không? Ông ấy là cha tôi!”

“Tôi không nỡ bỏ em, nhưng ông ta thì chưa chắc,” Cố Tùy nâng khuôn mặt Cố Nhạc Thiên lên, trong ánh mắt kinh ngạc của Cố Nhạc Thiên áp lên trán Nhạc Thiên, thấp giọng nói, “Em ở bên tôi lâu như thế, nhưng từ đó đến giờ ông ta chưa từng đòi em từ tôi. Nếu như bây giờ em ở bên chỗ của ông ta, ông ta lấy em đánh cược, chắc chắn tôi sẽ cho ông ta bất cứ thứ gì.”

Nhạc Thiên ngoảnh mặt sang, chật vật nói: “Tôi muốn gặp mẹ mình.”

“Được rồi, nếu như em nhất định muốn gặp.” Cố Tùy hôn nhẹ lên má cậu, một tay ôm eo cậu đẩy cậu ngã lên giường.

Nhạc Thiên cam chịu nhắm hai mắt lại, đồng thời trong lòng lại một lần nữa nhục mạ hệ thống làm cậu bỏ qua chú chim ngon như vậy.

d*c v*ng của Cố Tùy với Cố Nhạc Thiên không vì chiếm được mà ngừng, trái lại càng lúc càng dữ dội hơn, mỗi một lần ôm ấp cũng làm hắn càng thêm khao khát có được con người này. Rõ ràng là người này đã ở trong lòng hắn vì hắn nức nở, nhưng hắn vẫn cảm thấy không đủ. Nếu có một ngày, Cố Nhạc Thiên cũng có thể khao khát giống như hắn, có lẽ hắn mới có thể thấy thoả mãn.

Nhạc Thiên mặt mày đỏ ửng nắm chặt drap giường, đón nhận kh*** c*m vô tận Cố Tùy mang đến cho mình, cắn môi thấp giọng phát ra tiếng th* d*c. Cảm giác như bị chạm điện lại truyền đến trong trí óc, ngay khoảnh khắc cả người như hoa nở đó, toàn lực thả lỏng mình ra, cuối cùng nặng nề rơi trong lồng ngực Cố Tùy.

Cố Tùy làm tròn lời hứa, dẫn Nhạc Thiên đến thăm Tống Tùng Ức.

Tống Tùng Ức đang ngủ, Nhạc Thiên đứng bên ngoài phòng bệnh suýt chút nữa không dám nhận người phụ nữ héo tàn bên trong là vị quý phụ nhân bất cứ lúc nào cũng ăn mặc như chuẩn bị đi dự tiệc kia. Cậu muốn vào thăm bà ngay lập tức nhưng bị Cố Tùy kéo cánh tay lại, Nhạc Thiên tức giận quay mặt lại, Cố Tùy lắc đầu với cậu, “Khó khăn lắm bà ấy mới ngủ được, chờ bà ấy tỉnh rồi vào sau.”

Sắc mặt Nhạc Thiên dần trầm tĩnh lại, thay vào đó là một loại bi thương. Tống Tùng Ức có đối xử không tốt với Cố Nhạc Thiên đến đâu đi nữa, thì chung quy vẫn là mẹ cậu ta, huống chi Tống Tùng Ức cũng đã tranh giành rất nhiều vì cậu ta.

Cố Tùy và Cố Nhạc Thiên sóng vai ngồi ngoài phòng bệnh, hắn đưa tay ôm vai Cố Nhạc Thiên, nhẹ giọng nói: “Muốn khóc thì cứ khóc đi.”

Nhạc Thiên nhẹ giọng khóc nức nở khe khẽ.

Cố Tùy nhớ lại hình ảnh mình nhiều năm trước cũng ngồi ngoài phòng bệnh giống thế này bất lực gào khóc,  chậm rãi nói: “Rồi sẽ qua thôi.”

Trước Tiếp