Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 285: Thế giới 18: Ân oán hào môn 17

Trước Tiếp

☆, Chương 285

Thế giới 18: Ân oán hào môn 17

Nhạc Thiên và một ngàn bộ phim cộng thêm năm mươi tỉ nhanh chóng xuất cảnh chuồn mất, Tống Tùng Ức vẫn chưa hay Nhạc Thiên đã rời nước. Có một việc càng khiến bà sốt ruột chiếm trọn hết tâm trí bà: Cố Đông Điền ủng hộ việc Cố Tùy bị điều tra trong dự án thu mua HG là sai sự thật, chuyển nhượng 5% cổ phần trong tay mình cho Cố Tùy để thể sự ủng hộ.

“Cố Đông Điền đúng là điên rồi!” Tống Tùng Ức tức giận đến mức nói cũng không nói được, ở trong phòng làm việc nôn nóng đi qua đi lại.

Năm đó Cố Nhạc Thiên sinh ra, cha của Cố Đông Điền cho Cố Nhạc Thiên 5% cổ phần, Tống Tùng Ức nhịn nhục đồng ý cho Cố Tùy trở về Cố gia, Cố Đông Điền mới bủn xỉn cho Cố Nhạc Thiên 2% cổ phần. Bây giờ Cố Tùy chẳng qua chỉ gặp một chút chuyên nhỏ thôi, Cố Đông Điền đã lập tức hào phóng cắt 5% cổ phần cho Cố Tùy.

Tống Tùng Ức chỉ cảm thấy có một ngọn từ trong lòng bà đốt thẳng l*n đ*nh đầu, mưu tính nhẫn nhịn mấy năm qua tưởng như một trò đùa. Vị trí của Cố Tùy trong Cố Đông Điền, bà và Cố Nhạc Thiên cộng lại không chừng còn không bằng một ngón tay.

Trong đầu truyền đến từng cơn choáng váng, dưới chân Tống Tùng Ức mềm nhũn, nghiêng đầu ngã xuống đất.

Bãi biển California trải đầy nắng, Nhạc Thiên mặc áo sơmi quần short mang kính râm thảnh thảnh thơi thơi hưởng thụ tắm nắng. Tạm biệt hào môn máu chó nhé, ông đây chỉ là một con tốt thí tầm thường không có gì đặc biệt đáng thương ôm năm mươi tỉ mà thôi.

Có anh đẹp trên bãi biển huýt sáo với Nhạc Thiên, Nhạc Thiên co chân lại, cầm cốc nước đá bên cạnh nhấp một ngụm, lạnh lùng nói: “Dung chi tục phấn (1), chê.”

Hệ thống: …

Đầu Nhạc Thiên vẫn đầy Cố Tùy.

Lúc Cố Tùy thật sự đè trên người cậu, cậu sợ muốn chết đi được, nhưng sau khi mọi chuyện qua rồi, bắt đầu hồi tưởng lại thì càng nghĩ càng cảm thấy k*ch th*ch. Cái mùi đậm đà nồng nàn đó… nếu như làm một phát thật, Nhạc Thiên mới ngẫm thôi đã sắp chảy máu mũi.

Ghét quá đi, tại sao phải không đặt giả thuyết quan hệ của cậu và Cố Tùy không phải anh em chứ!

Nhạc Thiên hỏi hệ thống: “Thế giới tiếp theo chắc không phải là giả thuyết này chứ?”

Hệ thống: “…không chắc nữa.”

Nhạc Thiên: “Thôi được rồi.”

Hệ thống: Wow, dễ nói chuyện vậy sao?

Nhạc Thiên chậm rãi nói: “Tao nghe nói dữ liệu AI của tụi mày đều được tải lên cơ sở dữ liệu trong trụ sở của liên minh theo thời gian thực.”

Hệ thống cảnh giác: “Cậu muốn làm gì?”

Nhạc Thiên: “Mấy hệ thống mà trong bộ nhớ toàn là hàng cấm như mày thì dọn dẹp virut cái chắc cũng không quá đáng đâu ha?”

Hệ thống:!!!!

Quá hèn hạ!

Hệ thống không chỉ đơn giản là code, mà AI như nó đã được xem như là một loại AI có trí tuệ và khả năng tự nhận thức nhất định rồi, dọn virut tức là chạy lại chương trình, đối với hệ thống mà nói thì không khác gì chết một lần cả.

Hệ thống: “Do cậu bảo tôi lưu mà!”

Nhạc Thiên: “Nên là sau này tao quay về chắc chắn sẽ không vạch mặt mày đâu.”

Hệ thống: …

Nhạc Thiên: “Ai bảo mày là mama tốt bụng yêu dấu của tao chứ, tụi mình yêu thương nhau nha, được không nào?”

Hệ thống im lặng hồi lâu, nhịn nhục nói: “…được…” Con voi chết tiệt này đúng là cầm thú mà.

Nhạc Thiên: “Yêu mày lắm cơ~”

Hệ thống: Chừng nào thứ sinh vật voi này mới tuyệt diệt hả?

Nhạc Thiên ở California mấy ngày, không một ai liên lạc với cậu. Một phần là vì cậu đổi sang số điện thoại nước ngoại, cố tình không liên lạc với trong nước, mặt khác là bởi vì cậu thật sự là người vô hình trong Cố gia.

Trong nhà hàng, lúc Nhạc Thiên đang đợi bữa tối, rất bất ngờ gặp được người quen —— Du Hàn Chi.

“Cậu ba?” Từ đằng xa Du Hàn Chi đã nhìn thấy Cố Nhạc Thiên ngồi bên cửa sổ, cậu thanh niên ngồi dưới ánh đèn thủy tinh có khuôn mặt tuấn tú trắng trẻo, khí chất ưu buồn đầy cám dỗ. Du Hàn Chi chỉ thoáng liếc nhìn, lòng dạ đã nóng rần lên.

Nhạc Thiên bị hắn gọi, vẻ mặt bình thản, “Anh Du.”

Du Hàn Chi dứt khoát ngồi xuống, vẻ mặt rất vui vẻ, “Không ngờ lại gặp được cậu ba ở đây.”

Nhạc Thiên cười khẽ, vẻ hờ hững xa cách.

Du Hàn Chi không hề để tâm đến sự thờ ơ của cậu, ánh mắt tham lam dạo quanh trên người Cố Nhạc Thiên. Một thời gian không gặp, dường như cậu thanh niên càng trở nên hấp dẫn hơn nữa, toàn thân tỏa ra khí chất suy sụp, khiến người ta không kiềm được muốn trêu chọc cậu.

Nhân viên bưng đồ ăn đến, Du Hàn Chi vẫy tay gọi món như quen thuộc, nói với Nhạc Thiên: “Ông chủ của nhà hàng này là bạn tôi, đồ ăn ở đây rất ngon.”

Nhạc Thiên liếc hắn một cái, vẫn không nói chuyện.

Cố gia ở trong nước xảy ra chuyện lớn như thế, mà thoạt nhìn Cố Nhạc Thiên giống như không hề hay biết, hai tay Du Hàn Chi đan vào nhau, trong lòng âm thầm bắt đầu tính toán.

Nhạc Thiên không có ác cảm gì với Du Hàn Chi song cũng không có hảo cảm gì đặc biệt, đồng ý cho Du Hàn Chi ngồi đối diện mình ăn. Du Hàn Chi vẫn trước sau như một niềm nở nhiều lời, nói đông nói tây một vài chuyện thú vị trong ngoài nước, Nhạc Thiên xem như là nghe tấu nói (2) miễn phí, lại còn nghe rất hài lòng. Sau khi kết thúc bữa ăn thì hờ hững nói: “Bữa này tôi mời.”

“Khoan đã,” Du Hàn Chi vội vàng kéo Cố Nhạc Thiên vừa đứng dậy định đi, nụ cười trên mặt nóng như lửa, “Đi ngay như vậy sao? Cậu không quen ở đây đúng không? Tôi dẫn cậu đi chơi nhé?”

“Không cần.” Nhạc Thiên gạt tay hắn đi.

Du Hàn Chi nhìn bóng lưng rời đi của cậu, chậm rãi rút tay về, lòng bàn tay vẫn còn đọng lại xúc cảm từ da thịt mỏng manh cách một lớp ống tay áo. Trên mặt Du Hàn Chi rạng rỡ nụ cười hào hứng, đóa hoa hồng bé nhỏ được chăm sóc trong nhà kính không biết rằng nhà kính của mình đã sắp sụp rồi, một mình lang thang bên ngoài như thế này thì không hay lắm đâu.

Từ sau ngày chạm mặt với Du Hàn Chi đó, Nhạc Thiên cứ bị hắn bám lấy, từ sáng đến tối bám dai như đỉa làm Nhạc Thiên phiền muộn không thôi. Nếu không phải sợ hỏng hình tưởng, thì cậu chỉ ước mình bảo Du Hàn Chi cút ngay lập tức. Hệ thống lần thứ hai xác nhận việc Nhạc Thiên chỉ ra tay với nam chính.

Sáng sớm, Du Hàn Chi lại chờ ở cừa khách sạn, nụ cười xán lạn, “Hôm nay đi đâu chơi?” Giọng điệu thân quen cứ như là đã thân thiết với Cố Nhạc Thiên từ lâu rồi vậy.

Nhạc Thiên nhíu nhíu mày, “Anh Du không có việc gì làm sao?”

“Có, đi chơi với cậu đó.” Du Hàn Chi đút hai tay vào túi áo khoác, phóng khoáng vô cùng.

Nhạc Thiên: “Ây, lại một tên dung chi tục phấn.”

Hệ thống: …

Cố Nhạc Thiên không biết cách từ chối, tha hương nơi đất khách quê người có thể gặp được một người miễn cưỡng xem như là người quen dẫn mình đi chơi khắp nơi, Du Hàn Chi rất nhiệt tình nhưng cũng rất kỹ tính, nói năng cử chỉ đàng hoàng lại không trêu đùa cậu như lúc ở thành phố A nữa, thế nên Cố Nhạc Thiên cũng hơi lơi lỏng lòng phòng bị với hắn.

Lần này Du Hàn Chi dẫn Cố Nhạc Thiên đi xem triển lãm tranh, Nhạc Thiên không mấy hiểu mấy thứ đó. Nhìn thấy một vài bức tranh chợt đến Trần Tĩnh Như, sau khi cậu nước ngoài, Trần Tĩnh Như không liên lạc với cậu lần nào.

Du Hàn Chi cầm champagne trong triển lãm đưa cho Nhạc Thiên, Nhạc Thiên nói tiếng cảm ơn, cầm champagne cụp mắt đăm chiêu. Ở trong mắt Du Hàn Chi, Cố Nhạc Thiên yên tĩnh như vậy càng giống một bức tranh đẹp đẽ vượt thời gian hơn.

Sau khi triển lãm tranh kết thúc, Du Hàn Chi làm nền mấy ngày như thế, rốt cuộc cũng quyết định mời Cố Nhạc Thiên đến chỗ ở của mình làm khách.

Cửa đại sảnh của triển lãm nghệ thuật, Du Hàn Chi kéo cửa ra, đứng bên cạnh xe nói với Cố Nhạc Thiên vừa ngồi vào trong xe: “Trưa hôm nay đến căn hộ của tôi ăn trưa được không? Tôi làm vài món Trung.”

“Đến chỗ của anh?” Nhạc Thiên đang thắt dây an toàn, nghe Du Hàn Chi nói vậy, vẻ mặt hơi do dự chần chờ trong chốc lát, buông dây an toàn ra, dứt khoát vừa khom người xuống xe vừa nói: “Vậy thôi vậy.”

Du Hàn Chi không nghĩ Cố Nhạc Thiên cảnh giác đến vậy, buổi sáng mà cũng không chịu đến nhà hắn. Thân hình cao lớn chắn ngay cửa xe, một tay đè chặt cánh tay của Cố Nhạc Thiên, dịu dàng khuyên nhủ: “Chỉ đến nhà tôi ngồi một lúc thôi, không phải chúng ta là bạn rồi sao?”

Nhạc Thiên vừa định trả lời, đột nhiên cổ áo của Du Hàn Chi bị một người nào đó nhấc lên từ đằng sau, bất ngờ bị người ta “quăng” sang bên, là quăng thật sự. Nhạc Thiên nhìn thấy Du Hàn Chi lăn qua một bên mà giật mình hết hồn, ngước mắt lên trông thấy khuôn mặt đen thui của Cố Tùy thì phút chốc trước mắt tối sầm lại.

“Một lát nữa xử em sau.” Cố Tùy lạnh giọng cảnh cáo, xoay người lại xả một trận đòn dữ dội xuống Du Hàn Chi đang nằm dưới đất.

Du Hàn Chi trông thì cũng là đàn ông một mét tám cao to lực lưỡng, nhưng dưới đòn đánh của Cố Tùy thì hoàn toàn không có sức đáp trả. Làm Nhạc Thiên nhìn mà run lẩy bẩy, không nói hai lời nhanh chóng xuống xe định bỏ chạy, chưa chạy được hai bước, một đống vệ sĩ áo đen đã thong thả đi tới.

Nhạc Thiên: Đậu má, đã lấy cổ phần rồi, còn tính làm gì tui nữa? Không lẽ độ b**n th** của tên nam chính này thật sự đã vượt chỉ tiêu rồi sao?

Một đấm của Cố Tùy đáp xuống, hơn nửa mặt Du Hàn Chi lập tức sưng lên, Cố Tùy khẽ cười nói: “Lần trước gặp mày tao đã muốn làm như vậy rồi.” Đứng dậy, xoay người kéo Cố Nhạc Thiên đang ngồi xổm bên xe không dám nói lời nào, “Đứng lên.”

Nhạc Thiên ôm chặt đầu gối mình, ngẩng đầu nơm nớp lo sợ nói: “Anh muốn làm gì?”

Khí thế trên người Cố Tùy đã thay đổi như long trời lở đất, lần trước ở biệt thự Nhạc Thiên đã cảm thấy Cố Tùy chân thật có lẽ rất độc đoán. Bây giờ thật sự đối mặt với Cố Tùy rồi, mới phát hiện ra Cố Tùy đâu chỉ độc đoán, thực sự phải là độc tài, Du Hàn Chi đứng trước hắn chẳng khác con chim cút non nớt.

Cố Tùy cúi người, thần sắc hờ hững, “Tôi cho em ba giây suy nghĩ, em muốn tự mình đứng lên hay là tôi vác em đi.”

Nhạc Thiên: …ccmnr(3), tui thấy mày người muốn tui chết thì có.

Nhạc Thiên run rẩy rẩy dựa vào xe chậm rãi đứng lên, Cố Tùy hài lòng, “Đi.”

Nhạc Thiên khóc không ra nước mắt theo sát bên người Cố Tùy.

Du Hàn Chi nằm dưới đất đằng sau hai người bỗng nhiên lớn tiếng nói: “Cố Nhạc Thiên! Cố Tùy đã nắm được Cố gia mẹ cậu bị ung thu nằm viện sắp chết rồi!”

Nhạc Thiên: …máu chó ung thư dù trễ nhưng vẫn đến.

“Em nghe thấy chưa?” Cố Tùy không mảy may dao động ôm vai Nhạc Thiên, thì thầm, “Bây giờ Cố gia đã hoàn toàn nằm trong tay tôi, bao gồm cả mẹ em, nên làm thế nào, hẳn là em rõ ràng.”

Nhạc Thiên: Thật lòng không dám giấu giếm, thực ra tui không có mẹ.

Nhạc Thiên ngẩng mặt lên, viền mắt đã đỏ ửng, “Tôi muốn về nước.”

Cố Tùy gật đầu, “Tôi đến để đón em về nước.”

Vốn ban đầu Cố Tùy định để Cố Nhạc Thiên sau khi hay tin tự mình chạy về nước, nhưng người theo dõi Cố Nhạc Thiên nói dạo gần đây Cố Nhạc Thiên và Du Hàn Chi rất gần gũi. Cố Tùy lập tức thấy không vui trong lòng, không chút nghĩ ngợi đích thân mình đến bắt người.

Có lẽ thật sự có cái gọi là số phận an bài, Nhạc Thiên bị Cố Tùy dẫn đến một trang viên rộng lớn gần đó, mọi người giúp việc trong trang viên đều cung kính gọi Cố Tùy một tiếng “ông chủ”. Giờ thì Nhạc Thiên mới biết thế mà mình đánh bậy đánh bạ làm sao mà chạy đến gần đại bản doanh của Cố Tùy ở nước ngoài, điển hình là tự chui đầu vào rọ, vậy mà hệ thống cũng không nhắc nhở cậu nữa!

Hệ thống: …nó tưởng là giao dịch cổ phần xong xuôi là hết ở đây luôn rồi.

Cố Tùy cũng tưởng rằng chỉ cần hắn đạt được mục đích là sẽ không còn nghĩ đến Cố Nhạc Thiên nữa, song sự thật đó là hắn càng gần mục tiêu của mình hắn càng nhớ Cố Nhạc Thiên. Cứ coi như là giành lấy một chút chiến lợi phẩm, hắn tự nhủ.

Sau khi đi vào trang viên xuống xe rồi, Cố Tùy bắt đầu không làm người nữa, dứt khoát ôm eo Cố Nhạc Thiên nửa cưỡng ép đi vào trong nhà. Người làm trong trang viên rõ ràng là nghiêm chỉnh hơn giúp việc ở Cố gia nhiều, không một người nào dám nhìn chủ nhân của mình nhiều hôn một lần.

Cố Tùy nửa ôm Cố Nhạc Thiên lên lầu ba, đẩy cửa một căn phòng ra, vội vàng không kiềm được quăng Cố Nhạc Thiên lên giường. Nhạc Thiên sợ chết đi được, nhanh chóng bò xuống, bị Cố Tùy một phát bắt được cẳng chân, bình tĩnh hỏi: “Sao nào? Muốn xuống đất?”

Nhạc Thiên: …Cố Tùy, tui vẫn nhớ mong mấy người lúc làm bộ làm tịch với tui trước đây hơn.

Nửa người Nhạc Thiên ngã xuống đất, quay đầu lại nức nở nói: “Cuối cùng thì anh muốn gì? Tôi đã không cần gì nữa rồi.”

“Ai bảo cậu không cần gì cả?” Một tay Cố Tùy lần từ ống quần rộng thùng thình của cậu vuốt lên cẳng chân mềm nhẵn căng đầy, “Em cần tôi.”

Nhạc Thiên khóc ra tiếng, “Tôi không cần, anh thả tôi ra!”

Cố Tùy mắt điếc tai ngơ, một lần nữa túm cậu lên giường, vén mái tóc dài quá mức của Cố Nhạc Thiên, hỏi nhỏ: “Em và tên Du Hàn Chi đó có chuyện gì?”

Nhạc Thiên van nài: “Bọn tôi không có gì cả, anh tha cho tôi đi.”

“Tôi không tin.” Cố Tùy bình tĩnh trả lời, ngọn lửa bị đè nén đã lâu bùng lên trong đôi mắt. Mỗi một ngày không có Cố Nhạc Thiên ở đó, trong đầu Cố Tùy đều đang tưởng tượng mình xâm chiếm cậu như thế nào, khiến cậu khóc đến khản cổ ra sao.

Bàn tay bất ngờ kéo quần âu xuống, Nhạc Thiên không bao giờ ngờ là đến cùng vẫn không tránh khỏi được, nhỏ giọng nức nở. Cố Tùy càng nghe cậu khóc càng thấy hưng phấn hơn, chút thân mật trong biệt thự ngày đó còn không đủ nhét kẽ răng hắn.

Cố Tùy không che giấu mục đích của hắn nữa, gì mà “buông tha” gì mà “chạm đến là dừng”, tất cả chỉ là thuốc an thần tạm thời dụ mình kiềm chế. Cái hắn muốn là làm con người Cố Nhạc Thiên này hoàn toàn mang dấu ấn của hắn, trở thành người của hắn, cất giấu… đóa hoa hồng bé nhỏ héo tàn này.

__

(1) Dung chi tục phấn:

庸脂俗粉 – yōng zhī sú fěn (dung/dong: bình thường; tục: thường tục, đại chúng, phổ thông; chi, phấn: phấn sáp, hương phấn; phấn sáp thường tục, hương phấn phổ thông, nói chung dùng để chỉ người con gái bình thường/tầm thường, thấy hay dùng trong bối cảnh mang ý nghĩa tiêu cực, đại loại là chỉ người con gái trang điểm ăn mặc hoặc là thần thái lòe loẹt, thiếu tinh tế, kém văn hóa).

Nguồn: hoasinhanhca.wordpress.com

(2) tấu nói: 相声 – tướng thanh – là một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt.

Nguồn: Từ điển Lạc Việt.

(3) ccmnr: Gốc là wdnmd – wǒ dǎ nǐ mā de –  我打你妈的 – tao đánh chết mày bây giờ.

Nguồn: gioitiengtrung.vn

Trước Tiếp