
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
☆, Chương 284
Thế giới 18: Ân oán hào môn 16
Trước khi buổi họp lấy ý kiến bắt đầu, Tống Tùng Ức lại chăm sóc đặc biệt Nhạc Thiên một lần nữa, Nhạc Thiên chết lặng gật đầu, chờ xem Cố Tùy b**n th** sẽ đối phó mình như thế nào nữa.
Lúc Cố Tùy trình bày dự án thu mua HG thì khóe mắt vẫn luôn chú ý đến Cố Nhạc Thiên, Cố Nhạc Thiên đang ngẩn người, hai tay nắm bút máy chẳng biết đã thả suy nghĩ bay đi đâu rồi.
Cố Tùy nói cũng có phần hờ hững, nội dung hắn trình bày vốn không quan trọng gì mấy, món chính nằm ở đằng sau. Quả nhiên, hắn vừa ngồi xuống, lập tức có người giơ tay.
Đồng thời tất cả nằm trong dự liệu của Cố Tùy, tay trong của hắn đã sớm nói rõ cả kế hoạch của Tống Tùng Ức rồi.
Người báo cáo thong thả nói, nội dung tỉ mỉ chính xác, liệt kê ra toàn bộ mối giao dịch của Cố Tùy với nội bộ HG một cách trật tự, vật chứng rất đầy đủ, mọi giấy tờ, hồ sơ chuyển nhượng đều có trong tay.
Thành viên trong hội đồng quản trị đã bắt đầu nghị luận sôi nổi, Cố Tùy yên lặng lắng nghe, cuối cùng cũng nghe được đến đoạn hắn mong chờ nhất, “Cậu Cố là nhân chứng rõ ràng trong việc này.”
Tất cả ánh mắt đều dồn phía Cố Nhạc Thiên đang cúi đầu, bao gồm cả Cố Tùy.
Tống Tùng Ức đang ngồi bên cạnh Nhạc Thiên, mũi chân đá nhẹ vào chân cậu. Bàn tay cầm bút máy của Nhạc Thiên buôn lỏng, bút máy rơi xuống bày xoay vòng phát ra tiếng vang nhỏ xíu. Cậu cúi đầu, giọng nói rất khẽ song cũng đủ để mọi người ở đây nghe thấy, “Đúng, việc này tôi có thể làm chứng.”
Bàn tay Cố Tùy đột nhiên nắm chặt.
Tiếng xì xầm phút chốc rộn lên, trên mặt Tống Tùng Ức hiện lên nụ cười.
Trong phòng họp nhốn nháo, Cố Tùy vẫn chỉ nhìn Cố Nhạc Thiên, trong giây lát đó mọi tiếng nói rút đi như thủy triều, dường như chỉ còn lại hai người. Cố Nhạc Thiên trong mắt hắn cong eo khom lưng ngồi xuống, tất cả hóa thành một pho tượng.
Cố Nhạc Thiên đang nghĩ gì? Cố Tùy không rõ, trong phòng họp ồn ào, Cố Tùy đứng lên, dưới ánh mắt như thanh kiếm sắc bén của mọi người bình thản nói: “Tôi chấp nhận thẩm tra.”
Khóe môi Tống Tùng Ức cong lên càng cao hơn nữa, cực kỳ hài lòng với cục diện hoàn mỹ ngay lúc này.
Sau khi tan họp, Nhạc Thiên là người đi cuối cùng, lúc đứng dậy chân tê cứng cả đi. Đứng lên loạng choà loạng choạng đi trở về phòng làm việc của mình, lúc ngồi xuống chỗ ngồi cả người cũng mất sức, mệt lả người ngả ra sau.
Cửa văn phòng bất ngờ mở ra, Nhạc Thiên sốt sắng bật dậy, người vào là Tống Tùng Ức, thấy sắc mặt Nhạc Thiên trắng bệch vẻ mặt hoang mang, nụ cười trên mặt nhạt đi, đóng cửa lại hỏi Nhạc Thiên: “Coi cậu hoảng kìa, sợ cái gì?”
Nhạc Thiên: Sợ bị điện giật chết.
Tống Tùng Ức vốn tính khen Cố Nhạc Thiên hai câu, song nhìn thấy bộ dạng mất hồn mất vía này của cậu thì không còn lòng dạ nào nữa, nói thẳng: “Nếu cậu thấy mệt thì đi về luôn, không thì tìm Trần tiểu thư đi ra ngoài chơi giải sầu chút đi.”
Gần đây Cố Nhạc Thiên hay đi với Trần Tĩnh Như, Tống Tùng Ức thấy mừng thật lòng. Trần thị rất có thực lực, mối hôn sự đó của Cố Nhạc Thiên cũng là do Tống Tùng Ức cố hết sức mới giành được. Giọng bà dịu xuống một chút, “Chuyện này cậu làm tốt lắm, đi về nghỉ ngơi đi, có cần cho cậu hai ngày nghỉ không?”
Nhạc Thiên gật đầu, chẳng lọt tai được bao nhiêu lời của Tống Tùng Ức, qua loa đáp: “Vậy con đi về.”
Thang máy đi xuống tầng hầm bên dưới, xe đã chờ sẵn ngay lối ra thang máy. Nhạc Thiên kéo cửa xe ra, mệt mỏi bước lên xe, ngửa đầu nhắm mắt lại nghỉ ngơi, trong lòng thầm suy tính trong hai ngày đó có nên chuồn luôn hay không. Cố Tùy ngậm bồ hòn một lần như vậy, chắc chắn sẽ phản kích, cậu chỉ là một miếng da giòn, không gánh nổi lửa nam chính b**n th** phát ra.
Chiếc xe chầm chậm đều đều chạy đi, Nhạc Thiên ngồi trong xe thấy hơi buồn ngủ, tối qua nằm mơ nhiều quá nên ngủ không ngon, tiết tấu hơi đong đưa trong xe rất dễ khiến người ta thấy buồn ngủ.
Lúc xe dừng lại Nhạc Thiên mới mở mắt ra, sau khi đẩy cửa xe thì sững sờ, quay người lại nói với tài xế: “Đây là đâu? Không phải về nhà sao?”
Tài xế quay mặt sang, khuôn mặt đẹp trai con ngươi sâu thẳm, cong môi cười làm hồn Nhạc Thiên lìa khỏi xác.
Nhạc Thiên cứng mặt nhìn Cố Tuy thong dong bước xuống xe, bước đến trước cửa xe chỗ Nhạc Thiên ngồi, đứng ngay cửa xe chờ cậu đi xuống xe.
Nhạc Thiên tiến thoái lưỡng nan, nhắm mắt xuống xe, bàn chân đạp lên mặt đất mà cẳng chân đều đang phát run.
Cố Tùy vẫn không nói gì, một tay khoác vai Nhạc Thiên, đóng cửa xe, đỡ Nhạc Thiên chậm rãi đi vào biệt thự.
Nhạc Thiên đã ngẩn cả người, bước một chân vào biệt thự rồi mới nghĩ đến chuyện phải chạy, xoay người lại định nhảy ra ngoài, thì bị Cố Tùy tay nhanh mắt lẹ chắn ngang eo, “Chạy cái gì?”
Nhạc Thiên lớn tiếng la lên: “Anh buông tôi ra!” Rồi bắt đầu giãy dụa kịch liệt.
Cố Tùy khẽ cười một tiếng, dứt khoát chặn ngang người bế cậu lên, Nhạc Thiên to một tiếng, hai tay đánh mạnh vào lưng Cố Tùy. Cậu đánh chưa mấy cái, mông đã ăn một cú từ Cố Tùy, bàn tay vỗ vào thịt mềm nhạy cảm, Nhạc Thiên “a” một tiếng, bật khóc thành tiếng, nhỏ giọng van nài: “Anh thả tôi ra đi…”
Cố Tùy mắt điếc tai ngơ, vác cậu đá văng cửa phòng ra, ném cậu thẳng lên giường.
Nhạc Thiên té ngã choáng đầu hoa mắt, định đứng dậy thì lại bị Cố Tùy đè lại, phản kháng thì không phản kháng nổi. Nhạc Thiên đành phải giơ hai tay lên che trước ngực, bỏ cuộc nói: “Cuối cùng thì anh muốn làm gì?” Cho năm mươi tỉ đi, bố mày biến mất liền.
Lửa giận trong lồng ngực Cố Tùy ngay từ khoảnh khắc Cố Nhạc Thiên gật đầu trong phòng họp đã không ngừng leo thang. Hắn cố bình tĩnh chạy xe hai mươi phút, nhưng vẫn không bình tĩnh lại nổi, qua kính chiếu hậu nhìn thấy Cố Nhạc Thiên sắc mặt trắng bệch, không biết trong lòng đang nghĩ gì – thương xót nhiều hơn hay là tức giận nhiều hơn.
Thoạt nhìn cậu vẫn luôn yếu ớt và vô tội như vậy, rồi sau đó không chút nương tay đâm người ta một dao.
“Đừng nói.” Cố Tùy dứt khoát cúi người hôn xuống.
Khi này Nhạc Thiên mới biết e là lần này không chạy được, bị điện giật một lần như vậy, tinh thần lực rớt cấp, rồi từ đó bị đá khỏi nhân vật người trông coi, phải chăng cậu không còn có thể gặp được những tồn tại khiến tim cậu đập thình thịch mà không có cách nào giải thích nữa không…
Có lẽ đây thật sự là một lần cuối cùng…
Nhạc Thiên thầm nghĩ: Mẹ nó chết dưới hoa mẫu đơn thành quỷ cũng phong lưu, cho dù bố mày có vị đá khỏi vị trí người trông coi, cũng phải đến liên mình bắt được mấy người.
Cảm nhận sự giãy dụa của Nhạc Thiên không còn quá rõ ràng như trước, động tác của Cố Tùy cũng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều. Một tay kéo thắt lưng của Nhạc Thiên, do Nhạc Thiên không cố gắng phản kháng nữa nên lần này Cố Tùy rất dễ dàng kéo quần của cậu ra.
Cố Tùy chống người dậy, môi của Cố Nhạc Thiên bên dưới đã hắn hôn sưng đỏ lên, vẻ mặt toàn là tuyệt vọng.
Tim Cố Tùy thoáng nhó lên, một tay vén mái tóc ướt mồ hôi của Cố Nhạc Thiên ra, thấp giọng hỏi: “Sợ sao?”
Nhạc Thiên lẩm bẩm đáp: “Sợ…”
Cố Tùy biết đã đến mức có thể ép Cố Nhạc Thiên đi rồi, nhưng hắn vẫn không nỡ cứ kết thúc như vậy, sự tức giận và d*c v*ng dành cho người này trong lòng hắn vẫn còn đang lên men, quá đáng hơn chút nữa, ép cậu thêm chút nữa…
Cố Tùy cúi người, lần nữa hôn lên đôi môi mỏng của Cố Nhạc Thiên, một tay nhẹ nhàng vuốt lên da thịt mịn màng của Cố Nhạc Thiên.
Lòng bàn tay nóng rực lả lướt trên cơ thể, Nhạc Thiên khẽ th* d*c một tiếng, ngửa đầu lên hòng muốn trốn tránh, lại bị Cố Tùy hôn sâu hơn nữa, trong cổ họng truyền đến xúc cảm vừa tê dại vừa đau đớn, cơ thể bắt đầu run rẩy.
th*n d*** mát lạnh, hai hàng nước mắt chảy dài từ trong mắt Nhạc Thiên, tiếng khóc và tiếng th* d*c bị chặn trong cổ họng, hòa thành lời van nài bất lực, Cố Tùy áp lên môi cậu, thì thầm: “Đừng khóc…”
Nhạc Thiên hoàn toàn không thể ngăn được nước mắt, do đang khóc và bị bàn tay của Cố Tùy s* s**ng, lồng ngực cậu phập phồng kịch liệt, gần như sắp không theo kịp nhịp thở.
Một tay Cố Tùy v**t v* từ từ, ánh mắt buông xuông, mê muội nhìn Cố Nhạc Thiên khó kiểm soát cảm xúc rơi lệ trên tay hắn, hạ thấp giọng nói: “Tôi làm em thấy sướng mà, đúng không?”
Nhạc Thiên cắn chặt hàm răng không đáp lại, nghiêng người sang cuộn mình thành một cục, như con nhím hòng muốn bảo vệ phần mềm mại bên trong của mình.
Tất cả mọi cảm giác trên cơ thể cậu đã biến mất, cảm quan hoàn toàn mơ hồ, chỉ có lòng bàn tay Cố Tùy đã biến thành điểm tựa duy nhất từ thân đến tâm cậu, như sắp mang cả người cậu đi khỏi thế giới này.
Trên khuôn mặt trắng bệch dần ửng đỏ lên như hoa đào, đôi mắt xinh đẹp vì được nước mắt đánh bóng nên tỏa ra ánh sáng cám dỗ. Yết hầu Cố Tùy khẽ lăn lộn mấy lần, đưa tay rút thắt lưng của mình, kéo khóa kéo xuống, bóp mắt Cố Nhạc Thiên, thấp giọng dụ dỗ: “Lấy lòng tôi đi, biết đâu tôi sẽ tha cho em…”
Nhạc Thiên mở đôi mắt mông lung nước mắt ra, mùi hormone nam tính đã tràn ngập nơi đầu mũi, trên khuôn mặt tuấn tú của Cố Tùy hiện lên một loại s*c t*nh như say đắm, mọi sự hung ác tràn hết ra trong hai mắt, bao bọc lấy Nhạc Thiên từng lớp từng lớp một, môi Nhạc Thiên run run. Giọng nói của Cố Tùy càng lúc càng trầm thấp mê hoặc, “Bé yêu à, ngoan nào.”
Đôi cánh môi đỏ run rẩy hé mở, Cố Tùy nóng lòng muốn bộc phát sự hung hăng trong mình.
Nhiệt độ xung quanh cao đến khó tin, Cố Tùy chìm vào niềm vui sướng phóng túng, một tay thong thả m*n tr*n đôi mắt đang rơi lệ của Cố Nhạc Thiên, nhìn thấy Cố Nhạc Thiên vì hắn nên khó thở đỏ hoe mắt, thỏa mãn từ cả thể xác đến linh hồn.
Loại d*c v*ng khó có thể dùng lời diễn tả cuối cùng cũng có được cách giải tỏa tốt nhất, không cần biết Cố Nhạc Thiên đáng thương thật hay là giả vờ, không cần biết Cố Nhạc Thiên là con trai của Cố Đông Điền, hắn chỉ muốn giữ lấy cậu, bắt nạt cậu… phá hủy cậu!
“Nuốt xuống…” Cố Tùy vỗ nhè nhẹ vào gò má Nhạc Thiên, nhìn thấy lông mi Nhạc Thiên rung rung, thất thần trượt cổ họng, nuốt tất cả xuống.
Cố Tùy không kiềm được cúi người một lần nữa mạnh mẽ hôn người đã đờ đẫn, hai tay thô lỗ hất áo vest của mình ra, giơ tay lột áo vest của Cố Nhạc Thiên. Người Cố Nhạc Thiên đã mềm nhũn hoàn toàn, để Cố Tùy thoải mái cởi áo vest của mình ra, chỉ bật ra một tiếng nghẹn ngào yếu ớt.
Cố Tùy quăng áo vest xuống, một tờ giấy trắng từ trong áo vest nhẹ nhàng bay lên giường.
Cố Tùy giật mình, vươn tay nhặt tờ giấy lên, trên tờ giấy dính mồ hôi, trên mặt đã có vết mồ hồi màu vàng nhạt, mở ra hắn nhìn thấy nét bút của mình —— “Ngủ ngon, mơ đẹp.”
Cố Tùy nhìn thấy tờ giấy đó, nhất thời cảm giác như bị một chậu nước lạnh tạt từ trên đầu xuống, cụp mắt nhìn, Cố Nhạc Thiên trông rất thê thảm. Trên người chỉ mặc một cái sơmi nhăn nheo và cà vạt bị kéo xốc xếch, đôi chân dài trắng gầy run bần bật, khuôn mặt tinh xảo như hồn lìa khỏi xác, khóe môi loang lổ vết thương vẫn còn dính lấm tấm đốm trắng, khóe mắt không ngừng ch** n**c mắt.
Hắn đang làm gì thế này…
Cố Tùy vẫn nhớ lần đầu tiên gặp Cố Nhạc Thiên hắn đã cảm thấy Cố Nhạc Thiên như một đóa hoa sắp khô héo, mà hắn lại đang phá hủy đóa hoa hồng bé nhỏ sắp tàn này…
Ngoại trừ phẫn nộ, chẳng lẽ hắn thật sự không còn cảm xúc gì khác với Cố Nhạc Thiên sao? Cố Nhạc Thiên đau đớn như vậy, là điều hắn muốn sao?
Tâm trí Cố Tùy ngổn ngang, khẽ siết tờ giấy, hít vào một hơi thật sâu, cúi người hôn một cái lên khóe mắt Cố Nhạc Thiên, “Đừng khóc, kết thúc rồi.”
Nhạc Thiên cứng nhắc quay mặt sang.
Cố Tùy vươn tay ôm cậu, người trong lòng run nhẹ lên một cái.
Bồn tắm trong phòng tắm đổ đầy nước nóng, Cố Tùy tháo cà vạt và áo sơmi của Cố Nhạc Thiên. Cả quá trình đó Cố Nhạc Thiên chỉ lẳng lặng ngoan ngoãn nhìn hắn, không la hét không phản kháng, để Cố Tùy ôm cậu chậm rãi đặt cậu vào trong bồn tắm.
Nước trong bồn tắm tràn ra ngoài, làm ướt mu bàn chân Cố Tùy, Nhạc Thiên ngâm mình trong bồn tắm, ngờ vực không chắc chắn nhìn Cố Tùy.
Cố Tùy cúi mặt, gương mặt lúc nào cũng dịu dàng sáng sủa đã không thèm che đi khí chất xấu xa mà hắn ẩn giấu, ngắm nhìn Cố Nhạc Thiên thật sâu, “Muốn chạy trốn đúng không? Tôi cho em cơ hội trốn.”
Nhạc Thiên chậm chạp chớp mắt một cái, cắn môi không nói gì.
“Chỉ cần em còn ở bên tôi một ngày, tôi sẽ bắt nạt em, dằn vặt em,” Cố Tùy bình tĩnh nói, “Thậm chí… chiếm lấy em.”
Nhạc Thiên run lên, trong đôi mắt chảy xuống một hàng nước mắt, giọng khàn khàn hỏi: “Tại sao chứ?”
Cố Tùy thản nhiên nói: “Bởi vì tôi thích em.”
Nhạc Thiên: “…tôi là em anh.”
Cố Tùy nhếch môi mỉm cười, “Vậy thì sao?”
Nhạc Thiên: Hu hu hu, sợ sợ.
Cố Tùy cúi đầu hơi tới gần, Nhạc Thiên không nhúc nhích. Khuôn mặt hai người gần trong gang tấc, hơi thở từ đầu mũi quấn quít, giọng nói trầm thấp từ tính của Cố Tùy như thần chú mê hoặc nhất thế gian, “Thực ra em cũng thích tôi mà, đúng không? Em cũng có cảm giác với tôi…” Cố Tùy nhẹ nhàng ghé đến gần, như chuồn chuồn lướt nước chạm một cái lên môi Nhạc Thiên, Nhạc Thiên chỉ nhìn hắn, sự sợ hãi trên khuôn mặt càng sâu sắc hơn.
Con ngươi tối tăm của Cố Tùy như lốc xoáy chăm chú nhìn cậu, “Nếu muốn trốn, thì tranh thủ bây giờ… chạy càng xa càng tốt…”
Cuối cùng Cố Tùy không chạm vào cậu nữa, mang cậu trở về Cố gia. Nhạc Thiên đảo một vòng quanh công tắc điện đang đóng trở về, nghiến răng nghiến lợi nói với hệ thống: “Hệ thống, cho tao một ngàn bộ phim liền, không thì một tao tuốt tám lần!” Một ngàn bộ phim mới có thể bù đắp được nỗi sợ cậu phải chịu đựng lần này.
Hệ thống thỏa hiệp: “Được rồi.” Dù sao thì được thấy con voi này bị hố, nó sướng chết đi được.
Hai ngày sau khi có người liên lạc với Nhạc Thiên để thu mua cổ phần, Nhạc Thiên không do dự quá một giây đồng hồ, lập tức ký tên, năm mươi tỉ vào tay, đậu má bố mày cút!
Cố Tùy không còn quấy rầy Cố Nhạc Thiên nữa, nhận được điện thoại từ bên kia bảo cổ phần đã vào tay thì phản ứng đầu tiên dâng lên trong lòng thế mà không phải là thỏa mãn, mà là thất vọng mất mát.
Thì ra, cậu thật sự nóng lòng muốn chạy trốn như vậy.
Cố Tùy cúp điện thoại, sắc mặt lạnh xuống, chạy đi, vì sớm muộn hắn cũng sẽ làm Cố Nhạc Thiên cam tâm tình nguyện trở về.