Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 283: Thế giới 18: Ân oán hào môn 15

Trước Tiếp

☆, Chương 283

Thế giới 18: Ân oán hào môn 15

Nhạc Thiên nằm mơ cả một đêm, trong mơ toàn là mùi thịt nướng, sáng sớm thức dậy mà như sắp xỉu đến nơi, nhưng sau đó nhìn thấy hoa hồng trên đầu giường thì lập tức tỉnh ngay.

Bình hoa thủy tinh đã thay một bó hoa hồng mới, trên mặt cánh hoa còn vương giọt nước óng ánh, giọt nước từ từ chảy xuống từ lá hoa. Nhạc Thiên giật mình run bắn lên, đã hãi đến mức nói không ra lời.

Nhạc Thiên: “Hệ thống… mày chắc chắn thế giới này không phải kh*ng b* đúng không?”

Hệ thống: “Đừng căng thẳng quá, giúp việc thay thôi.

Nhạc Thiên: …đây chắc chắn là giày vò tinh thần, chắc chắn thế.

Tờ giấy trắng còn nằm dưới gối, Nhạc Thiên sợ vất lung tung bị giúp việc nhặt được còn đỡ nhưng bị tên b**n th** Cố Tùy đó nhặt được, nhỡ đâu lại k*ch th*ch Cố Tùy hơn nữa, vọt thẳng đến đây giật điện cậu, lúc đó có muốn khóc cũng không kịp khóc.

Cuối cùng Nhạc Thiên vẫn cất tờ giấy đó trong túi áo vest của mình, tính ra ngoài tìm thùng rác vứt đi cho an toàn.

Tầng ba của Cố trạch là tầng yên tĩnh nhất, chỉ có một mình Nhạc Thiên ở, nhưng cậu mới vừa bước ra khỏi phòng là thấy không ổn ngay tức khắc, quay đầu lại quả nhiên nhìn thấy Cố Tùy đang đứng dựa ngay hành lang chờ mình.

Áo vest tùy ý vắt trên khuỷu tay, áo sơmi màu xám đậm quần tây dài màu đen, tôn lên dáng người vai rộng chân dài của Cố Tùy. Mang dép nhàn nhã dựa vào tường hành lang, nghiêng mặt sang bên ngắm nhìn Nhạc Thiên mặt mày vô cùng đẹp trai, đôi mắt thăm thẳm thực sự như muốn ăn thịt người.

Nhạc Thiên đỡ chốt cửa lặng lẽ lui về phía sau, khóc không ra nước mắt: “Hệ thống, tao thấy giả thuyết của tụi mày thật sự rất có vấn đề, ai b**n th** thì giật điện người đó đi chứ tao vô tội mà.”

Hệ thống sâu xa nói: “Nếu như ai b**n th** mà giật điện người, thì cậu đã chín từ đời nào rồi.”

Nhạc Thiên: …đâu có b**n th** đến vậy đâu.

Cố Tùy không nói một lời nhìn cậu, Nhạc Thiên cảm giác mặt mình đã từ từ nóng lên, lòng bàn tay đang siết chặt nắm cửa kim loại cũng bắt đầu nóng dần lên, chảy mồ hôi.

Đến khi Cố Tùy đi tới trước mặt cậu thì cậu gần sắp đứng không nổi nữa, cúi đầu hoảng loạn như muốn giấu mình đi.

Cố Tùy vốn không mang ý tốt lành gì, nhưng vừa nhìn thấy bộ dáng nhút nhát trốn tránh của Nhạc Thiên, đống lửa trong lòng âm thầm cháy lên. Cậu đang giả vờ hay là thật sự ngay khoảnh khắc này đã không còn quan trọng trong suy nghĩ của Cố Tùy nữa, Cố Tùy giơ một tay lên từ từ vươn đến định vuốt mặt Nhạc Thiên, Nhạc Thiên nghiêng đầu né tránh.

Cố Tùy không vội vàng, cứ hờ hờ hững hững như trêu đùa cậu cách một khoảng cách ngắn dùng bàn tay mình miêu tả đường nét mềm mại của cậu.

Nhạc Thiên không tự chủ lùi bước chân về sau, bàn tay lần theo khuôn mặt cậu bỗng nhiên đè xuống cổ cậu, Cố Tùy đè cậu lại xoay người đi vào phòng của Nhạc Thiên.

“Rầm!”

Người giúp việc dồn dập ngẩng đầu, Tống Tùng Ức đi trên cầu thang cũng ngờ vực ngẩng đầu lên, “Có chuyện gì vậy?”

“Bà chủ, hình như là tiếng trên tầng ba.”

Tống Tùng Ức nhíu mày, Cố Nhạc Thiên lại làm gì, còn học sập cửa nữa, giày cao gót vòng lại đi lên lầu.

Nhạc Thiên bị Cố Tùy đè trên cửa hôn đến sắp nghẹt thở. Cố Tùy không đè tay cậu lại mà ôm siết lấy eo cậu, cơ thể hai người áp nhau quá gần, hai tay của cậu bị lồng ngực rắn chắc của Cố Tùy chen trước ngực, hoàn toàn không thể nhúc nhích được.

Mùi hoa hồng Juliet thoang thoảng bay đến, Nhạc Thiên gần như mê mẩn tâm trí giữa sợ hãi và nụ hôn sâu này, đến cả linh hồn cũng sắp khuất phục, chậm rãi nhắm hai mắt lại…

Cánh cửa phía sau bị gõ nhẹ, Nhạc Thiên đột nhiên tỉnh lại, lại bắt đầu giằng co.

Cố Tùy xoa mạnh vào bên thắt eo của cậu, dán vào đôi môi mỏng của Nhạc Thiên thì thầm: “Ở ngoài có người, giãy nữa không chừng chúng ta sẽ bị phát hiện ra đang làm gì đấy.”

Nhạc Thiên không dám động đậy.

Sau lưng lại vang lên hai tiếng tiếng gõ cửa, Nhạc Thiên dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn về phía Cố Tùy, Cố Tùy chống người lên. Ánh mắt sâu thẳm nhìn Nhạc Thiên vẻ mặt đầy sợ hãi, sự cầu xin của bé cừu con không khiến hắn nổi lên chút đồng tình nào, đối với người này, đồng tình tức là dung túng, hắn thấp giọng nói: “Mở miệng.”

Nhạc Thiên run lên, đôi hắn đã long lanh ánh nước, bàn tay Cố Tùy đang đặt bên eo cậu trở tay nắm lấy chốt cửa, tiếng lò xo bật ra vang lên. Nhạc Thiên thỏa hiệp ngay lập tức, nắm áo sơmi của Cố Tùy, mở đôi môi đóng chặt ra.

Cố Tùy cụp mắt, đầu lưỡi đỏ tươi loáng thoáng lộ ra trong đôi môi mỏng đó, thử dò xét như ẩn như hiện, mang theo sự hoảng sợ và cả run rẩy của chủ nhân, Cố Tùy khàn giọng nói: “Hôn tôi đi.”

Trán Nhạc Thiên đã lấm tấm chút mồ hôi, dưới ánh nhìn của Cố Tùy, người run lẩy bẩy từ từ kiễng mũi chân.

Cố Tùy đã mở môi cung kính chờ từ trước, ngay giây phút lưỡi hai người chạm nhau đó, Nhạc Thiên đã sợ sệt muốn trốn về phía sau. Nhưng Cố Tùy phản ứng nhanh hơn cậu, một tay ôm cậu đè sát vào người mình, mạnh mẽ xâm chiếm vào khoang miệng  mềm mại sạch sẽ của Nhạc Thiên. Người trong ngực hắn vẫn đang phát run, hàm răng va va chạm chạm với răng của hắn, không có gì là tình nguyện, song Cố Tùy lại say đắm vì nụ hôn đơn phương này.

Nước bọt không kịp nuốt từ khóe môi tràn ra, lại bị Cố Tùy hung hãn cuốn sạch đi, Nhạc Thiên đoán là miệng mình chắc chắn sẽ sưng.

Nụ hôn vừa kết thúc, mắt Nhạc Thiên rưng rưng lệ khóe môi cũng ướt át nhớp nháp, dáng vẻ vừa mê ly vừa chật vật. Cố Tùy nắm cằm cậu, ghé vào bên tai của người đang hoảng hốt trầm giọng nói: “Chào buổi sáng.”

Nhạc Thiên: …nghe cứ như là “vĩnh biệt” ấy.

Cố Tùy vặn cửa đi ra ngoài, vừa nhìn Nhạc Thiên vừa lau môi mình, ánh mắt sỗ sàng.

Nhạc Thiên: …em còn muốn sống.

Lúc Cố Tùy xuống dưới thì Tống Tùng Ức đã ngồi trên bàn ăn sáng, hờ hững hỏi: “Cậu mới đi tìm Nhạc Thiên à? Sao nào, hai anh em cãi nhau?”

Cố Tùy khẽ cười, “Không có, con rất thích Nhạc Thiên.”

Tống Tùng Ức nghe thấy câu đó là không muốn mở miệng nữa, đùa gì thế, Cố Tùy thích Cố Nhạc Thiên? Hài thật, quan hệ của hai người nhất định phải là tranh đấu một mất một còn.

Cố Tùy vẫn dịu dàng cười.

Nhạc Thiên đi xuống, cậu cúi đầu, bước chân vội vàng đang định kéo ghế ra ngồi xuống, Cố Tùy bỗng nhiên nói: “Nhạc Thiên, dì Tống nói chúng ta cãi nhau, chúng ta có cãi nhau sao?”

Tống Tùng Ức ngước lên nhìn về phía Cố Nhạc Thiên, Nhạc Thiên thấp giọng nói: “Không có.”

Tống Tùng Ức cũng không hi vọng được nghe câu gì hữu dụng từ miệng cậu, cúi đầu mất kiên nhẫn nói: “Nhanh ngồi xuống ăn đi, lát nữa còn phải đến công ty.”

Nhạc Thiên nhìn bát súp đặc trước mắt, nghĩ bụng chắc đây không phải là bữa sáng cuối cùng của ông đây đâu nhỉ? Không khỏi từ đó sinh đau thương, bàn tay cầm thìa run lên.

Nhạc Thiên múc một thìa súp, mang theo tâm trạng biết ơn như một bữa cuối cùng đưa súp vào miệng mình. Bỗng nhiên cậu cảm thấy chân mình tê rần, suýt nữa phun hết súp trong miệng ra ngoài, cậu ngẩng đầu lên không thể tin được nhìn Cố Tùy. Cố Tùy đang cúi đầu ăn súp, vẻ mặt rất tự nhiên, chẳng buồn liếc nhìn Nhạc Thiên lấy một cái.

Nhạc Thiên ngơ ngác nhìn Cố Tùy, cảm giác xúc cảm trên chân dọc theo ống quần rộng rãi của cậu dò vào bắp chân cậu.

Nhạc Thiên: …có bữa ăn thôi cũng không cho người ta ăn cho ngon nữa! Tên b**n th** khốn kiếp này!

Hệ thống: “Làm nhiệm vụ nhanh lên rồi đi thôi.”

Lần đầu tiên Nhạc Thiên đồng ý với câu đó của hệ thống.

Tống Tùng Ức ngồi ngay bên cạnh cậu nên cậu không dám lộn xộn, đành phải nhẫn nhịn chịu đựng sự quấy rối dưới bàn ăn của Cố Tùy mà ăn sáng. May là bàn ăn của Cố gia rất lớn, nếu không thì cậu nghi là chân Cố Tùy sẽ chạy lên nữa.

Khó khăn lắm mới nhịn được đến lúc Tống Tùng Ức đứng dậy, Nhạc Thiên lập tức đứng dậy theo, không màng ăn cơm nữa, Tống Tùng Ức hoàn toàn không quan tâm đến cậu, nói thẳng: “Đi thôi.”

Nhạc Thiên gật đầu, Tống Tùng Ức đi ra sân vào xe chờ cậu, Nhạc Thiên còn phải đổi giày ngoài cửa, người giúp việc cầm giày cho cậu, cậu vừa nói cám ơn, trong tầm mắt lại xuất hiện một đôi dép lê.

“Cảm ơn.” Giọng nói trầm thấp của Cố Tùy vang lên ngay bên cạnh cậu, người Nhạc Thiên cứng lại. Trong tầm mắt đang cúi xuống nhìn thấy Cố Tùy đã cởi giày, chính là bàn chân bị đôi tất đen bao phủ này đã vuốt qua vuốt lại trên cẳng chân cậu lúc nãy, làm da gà trên người cậu nổi hết cả lên.

Trong lúc Nhạc Thiên đang ngẩn người thì Cố Tùy đã đổi giày xong, vỗ nhẹ lên sống lưng lom khom của Nhạc Thiên, Nhạc Thiên run lên, ngửa đầu đối diện với con ngươi thăm thẳm của Cố Tùy, Cố Tùy mỉm cười, nụ cười ấm áp, hạ thấp giọng nói, “Gặp ở công ty nhé.”

Nhạc Thiên: …mình không muốn đi làm.

Lên xe, Tống Tùng Ức đang xem điện thoại, ngước mắt lên liếc nhìn Nhạc Thiên một cái, có cảm giác Cố Nhạc Thiên là lạ ở đâu đó, nhưng lại không nói ra được là lạ ở đâu, bèn hỏi: “Sáng sớm có chuyện gì, cậu cãi nhau với thằng con hoang đó à?”

Nhạc Thiên nhẹ giọng nói: “Không có.”

Tống Tùng Ức khẽ quát: “Cậu sợ nó làm gì? Cậu mới là cậu chủ danh chính ngôn thuận của Cố gia.”

Nhạc Thiên: …tui sợ hắn XXX tui…

Tống Tùng Ức thấy Cố Nhạc Thiên cúi mặt không nói một lời, lần thứ hai giao nhiệm vụ: “Chờ đến buổi họp thu thập ý kiến chiều, cậu không cần làm gì cả, hỏi đến cậu, cậu chỉ cần gật đầu là được, biết chưa?”

Nhạc Thiên lập tức biểu diễn một tràng gật đầu.

Tống Tùng Ức cau hàng mày nhỏ nhắn, “Người bất nhân ta bất nghĩa, nếu đấu thì đấu đến cùng, chờ đó, tôi nhất định sẽ đuổi cả hai cha con đó ra ngoài, đến lúc đó Cố thị sẽ đổi thành họ Tống nhà chúng ta.”

Nhạc Thiên: Mẹ, không bằng mẹ đổi họ cho con luôn đi, có tiện thì tốt là sửa luôn cả DNA của con lại.

Bầu không khí trong công ty vẫn như cũ, không hề có một cảm giác nào như giông tố báo bão sắp đến, Nhạc Thiên vẫn chỉ vẩy nước trong phòng làm việc, phần mềm nói chuyện nội bộ bỗng lóe lên, Nhạc Thiên mở ra xem, id là Sui.

Sui: “Chào buổi sáng.”

Nhạc Thiên nhìn thấy câu “chào buổi sáng” là bắt đầu run lên, qua một lâu mới nơm nớp lo sợ đáp lại một câu “chào buổi sáng”.

Sui: “Đến phòng làm việc của tôi.”

Nhạc Thiên thương đau nói: “Hệ thống, bị điện giật chết trong công ty có tính là tai nạn lao động không?”

Hệ thống: …dù sao thì cậu ta cũng không chết được, cứ dể cậu sợ sệt chút cũng được, nó cứ giả bộ như là không biết hết gì đi, ừm vậy đi.

Nhạc Thiên mất đi lẽ sống gõ cửa phòng làm việc Cố Tùy.

“Mời vào.” Giọng nói của Cố Tùy rất có từ tính, lần đầu Nhạc Thiên nghe đã thấy thích, song không bao giờ nghĩ rằng lần đầu gặp tức vĩnh hằng, giờ cậu vừa nghe thấy giọng của Cố Tùy là theo phản xạ có điều kiện muốn run lên.

Nhạc Thiên nhắm mắt vặn cửa ra.

Cố Tùy đang cúi đầu xem tài liệu, trên sống mũi gác một cặp kính, khi ngước mắt lên con người sâu thẳm xuyên tròng kính sáng lên, trong đầu Nhạc Thiên lập tức hiện lên bốn chữ —— “mặt người dạ thú”. Nếu như Cố Tùy không phải anh trai cậu, cậu có thể lên giường với Cố Tùy ba ngày ba đêm không ngừng không nhỉ.

“Dự án thu mua HG cậu cũng có tham gia,” Cố Tùy đẩy tài liệu lên, “Cùng trình bày?”

Đối với Nhạc Thiên mà nói thì đây thực chất là một kiểu lấy lòng, ý tứ rất rõ ràng, công lao thu mua HG cậu cũng có ké được một phần. Nếu thật sự tính như vậy thì xem như đây là một dự án đầu tiên có Cố Nhạc Thiên tham gia mà thành công, những dự án trước đó có cậu ta tham gia thì đều bị phá hỏng cả.

Nhạc Thiên lắc đầu, “Tôi không làm gì cả.”

Cố Tùy đặt tài liệu xuống, tiện thể tháo kính ra, nói với Nhạc Thiên: “Đứng như vậy làm gì, đến gần một chút.”

Nhạc Thiên nhẹ giọng nói: “Không có chuyện gì thì tôi đi đây.” Xoay người muốn chạy.

“Đứng lại.” Cố Tùy gằn giọng nói.

Nhạc Thiên lại đành phải đứng lại, nhưng cậu không quay đầu. Tiếng bước chân giẫm trên thảm trải sàn không nhẹ không nặng dần tiến đến gần, mùi hương gỗ thông trên người Cố Tùy dần phảng phất đến, đồng thời hắn cũng đặt tay lên bả vai Nhạc Thiên. Nhạc Thiên cứng đờ người.

“Cậu có lời gì muốn nói với tôi không?” Cố Tùy cúi người, hơi nóng phả ra khi nói chuyện phun ngay bên cổ Nhạc Thiên.

Nhạc Thiên run lên, “Không có.”

Cố Tùy im lặng một lúc, vỗ nhẹ vào hông cứng ngắc của Nhạc Thiên, “Đi đi.”

Nhạc Thiên bước ra văn phòng Cố Tùy, trực giác nói rằng Cố Tùy đã nhận ra gì đó.

Cơ mà cũng phải thôi, nhân vật phản diện tốt thí như cậu với Tống Tùng Ức có lần nào làm trò mà thành công được chứ? Lần nào làm trò cũng là một lần cho nam chính trưởng thành.

Nhạc Thiên bắt đầu do dự, cuối cùng thì có nên nghe lời Tống Tùng Ức không.

Nếu như lời Tống Tùng Ức đến lúc đó vu oan cho Cố Tùy, Cố Tùy chắc hẳn có thể chuyển nguy thành an, có điều không biết là vì tức giận mà biến thai hơn nữa không, thẳng tay tiễn người ta đi luôn.

Nếu như không nghe lời Tống Tùng Ức, đến lúc đó ngộ nhỡ đâu Cố Tùy tưởng mình có cảm tình với hắn, máu b**n th** đột ngột tăng vọt bùng nổ rồi sao?

Dù sao thì cậu vẫn cảm thấy Cố Tùy nhất định sẽ vì chuyện này mà b**n th** hơn nữa, có điều chẳng biết là b**n th** đến đâu.

Hệ thống cho kiến nghị, “Vẫn nên phối hợp với Tống Tùng Ức thì hơn, không chừng Cố Tùy ghét cậu hẳn rồi để cậu cầm năm mươi tỉ cút đi luôn?”

Nhạc Thiên suy tư trong chốc lát, “Tao thấy mày nói có lý đó.”

Hệ thống: Há há, cuối cùng cũng biết niềm vui khi lừa gạt người khác của con voi chết tiệt này ở đâu rồi.

Trước Tiếp