
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
☆, Chương 282
Thế giới 18: Ân oán hào môn 14
Hệ thống nằm mơ cũng không ngờ là Cố Tùy thận trọng đã tiếp nó một tya, nó cũng bắt đầu kiểm tra tuyến của thế giới này, không lý nào Cố Tùy lại là anh em với Cố Nhạc Thiên? Tra tới tra lui vẫn không tra ra được vấn đề gì, hệ thống cũng nghi ngờ không biết mình có bỏ sót chi tiết nào không?
Có điều không biết có chuyện gì, thì đây vẫn là một kết quả có lợi đối với nó, nên hệ thống quyết định chọn im lăng che giấu chân tướng.
Nhạc Thiên nằm sấp trên tay mãi một lúc sau mới lấy lại được bình tĩnh, sống dở chết dở lấy điện thoại ra mở wechat lên, tìm kiếm ảnh đại diện của Trần Tĩnh Như gửi tin nhắn cho cô —— “Còn ở bệnh viện không?”
Trần Tĩnh Như trả lời rất nhanh: “Về rồi.”
Khí chất của Trần Tĩnh Như rất là chị đại (1), song ăn nói trái lại rất đáng yêu, sử dụng từ ngữ giọng điệu đều rất dễ thương, chuyện phiếm được mấy câu, trong lòng Nhạc Thiên đã dấy lên suy nghĩ muốn nuôi con gái.
Hệ thống: “Tốt lắm, vậy là đủ nếp đủ tẻ luôn rồi.”
Nhạc Thiên: …
Không có Cố Nhạc Thiên cản trở, Du Hàn Chi cũng yên lặng, Cố Tùy thuận lợi hoàn thành dự án thu mua HG đồng thời lấy được cả dây chuyền sản xuất. Lúc ký tên Du Hàn Chi đã không còn cười được, ánh mắt như có như không nhìn chằm chằm vào bàn tay đang ký tên của Cố Tùy, “Cậu cả không hổ là cậu cả, đúng là quyết đoán.”
Cố Tùy xoay bút máy, mỉm cười nói: “Anh Du khách sáo.”
Du Hàn Chi mất cả người cả của rồi, tức đến xanh cả mặt, nghĩ bụng giờ thì cậu hả hê đi, nhưng sau khi quay về thì chưa chắc. Hắn thật sự không kịp chờ muốn được thấy biểu cảm của Cố Tùy khi bị Cố Nhạc Thiên làm chứng ngay trên hội đồng quản trị.
Kết thúc dự án lớn này xong, trong lòng Cố Tùy cũng không có cảm giác thành công quá lớn, giá trị của công ty của hắn ở nước ngoài đã ngang với Cố thị rồi, trong mắt hắn dự án thu mua HG không đáng nhắc đến.
Trong khách sạn, Cố Tùy ngồi trước khung cửa sổ sát đất châm một điếu thuốc, cảm xúc trong lòng không rõ.
Cố Nhạc Thiên vừa đi, thái độ của Du Hàn Chi lập xuống dịu xuống, trong đó có mối liên hệ gì Cố Tùy không khó để suy đoán, điều làm cho Cố Tùy không ngờ đó là Cố Nhạc Thiên đã đi làm giám định DNA.
Cố Tùy cười khẽ một tiếng, đúng là không nên coi thường bất cứ người nào trong Cố gia.
…
“Hôm nay đi chơi rất vui.” Khuôn mặt nho nhỏ của Trần Tĩnh Như trắng như trứng gà bóc, đôi môi đỏ rực rõ, đứng dưới ánh trăng cười với Nhạc Thiên trông như một yêu tinh.
Nhạc Thiên: “…ừm.”
Cậu vốn định đi chơi với Trần Tĩnh Như cho quen, nhưng tệ nhất là Trần Tĩnh Như có vẻ như là rất thích cậu. Một cô tiểu thư lá ngọc cành vàng sức sống lan tỏa muôn nơi như Trần Tĩnh Như, đi cùng với Cố Nhạc Thiên như hũ nút vậy mà lại không chê một điểm nào, chủ động hẹn Nhạc Thiên mấy lần, Nhạc Thiên không từ chối được đành phải đồng ý một lần.
May là Trần Tĩnh Như không dẫn cậu đi nhảy disco, mà là cùng cậu đến một triểu lãm điêu khắc. Chuyên ngành đại học của Trần Tĩnh Như vốn là về nghệ thuật, song nói năng lại không có ẩn ý sâu xa hay là khoe khoang chữ nghĩa, Nhạc Thiên đi với cô cũng thấy triển lãm điêu khắc không còn quá nhàm chán nữa.
Cho dù đại đa số thời gian Cố Nhạc Thiên chỉ im lặng, gật đầu hùa theo. Trần Tĩnh Như rất thích cậu, từ trước đến giờ giấc mơ của cô vẫn luôn là được lấy một người đàn ông nghe lời, nhưng vì liên quan đến gia tộc, nên Trần Tĩnh Như chỉ có thể chọn một ứng cử viên có thân phận địa vị tương đương. Mà trong nhóm hào môn, kiểu người yên tĩnh lại đàng hoàng như Cố Nhạc Thiên thật sự hiếm như là gấu trúc vậy.
Ánh mắt Trần Tĩnh Như nhìn Cố Nhạc Thiên cứ như là nhìn một tác phẩm nghệ thuật vừa ý vậy. Là một người mua tuy cô nhắm mắt lựa chọn, nhưng mà lại chọn được đúng ý, cong môi mỉm cười với Cố Nhạc Thiên rồi nhón chân lên chậm rãi tiến đến gần.
Nhạc Thiên: …cứu mạng!
Nhạc Thiên chật vật khẽ tránh đi, đôi môi đỏ rực đáp xuống bên gáy cậu, khẽ khàng, khẽ đến mức da gà trên lưng Nhạc Thiên nhảy múa kịch lệt, so với lần Cố Tùy hôn cậu trước đó còn kinh khủng hơn.
Trần Tĩnh Như chủ động đưa môi lên thơm nhưng lại bị né, vẻ mặt không có gì là xấu hổ, thoải mái nghiêng đầu cười, “Em thấy anh với em rất hợp nhau, chuyện tình cảm có thể tiến triển từ từ, em không gấp.”
Nhạc Thiên vẫn nghiêng đầu, im lặng không đáp, nghĩ bụng: Thế giới này khủng khiếp quá, cậu nhất định phải nhanh chóng chuồn đi, sao nam chính nữ chính người này phóng túng hơn người kia vậy…
Trần Tĩnh Như đi thẳng lên xe, hạ cửa kính xe xuống cất cao giọng nói với Cố Nhạc Thiên: “Em phải đi rồi, anh không muốn nói lời tạm biệt sao?”
Cuối cùng Nhạc Thiên cũng quay đầu sang, liếc mắt nhìn Trần Tĩnh Như, rồi lập tức cúi mặt xuống, “Tạm biệt.” Quá đáng thật, cả quá trình đi ra ngoài hẹn hò đều do Trần Tĩnh Như nắm thế chủ động, cuối cùng còn là Trần Tĩnh Như đưa cậu về nhà nữa.
Nhạc Thiên cúi đầu khóc không ra nước mắt, nói sao đây, cảm giác một tên b**n th** như mình ở trong thế giới này lại chỉ như một bé cừu non thuần khiết vậy.
Trong tầm mắt đang buông xuống bỗng xuất hiện một đôi giày da màu đen tinh xảo, Nhạc Thiên ngẩng đầu run bắn lên. Đối diện với ánh mắt sâu thẳm của Cố Tùy suýt nữa giật mình hít vào một hơi, nam nữ chính đánh tiếng với nhau rồi hả? Sao hết người này đến người kia liên tục dọa người ta vậy hả.
Cố Tùy đứng từ đằng xa đã nhìn thấy đôi trai xinh gái đẹp nói lời từ biệt nhau dưới ánh trắng, đống lửa trong lòng đã cháy bùng lên. Nghiêng đầu vươn tay ra, hắn đưa tay, Cố Nhạc Thiên như bị đánh thức lui về phía sau nửa bước.
Đây là cổng Cố gia, cánh cổng hoa văn phức tạp làm bằng đồng mạ vàng, thoang thoảng mùi hương hoa hồng, giúp việc vệ sĩ của Cố gia đang ở ngay cách đó không xa.
“Tránh gì chứ?” Trên mặt Cố Tùy nổ một nụ cười nhã nhặn.
Nhạc Thiên: …cuối cùng thì bây giờ cậu cũng biết thế nào là nụ cười phóng điện.
Nhạc Thiên không nói một lời xoay người, nép người chen vào cánh cổng không mở hẳn. Cậu mới vừa đi vào, thì bóng người cao lớn sau lưng đã áp vào theo, hai tay nhanh chóng bắt lấy vai cậu, trong sự sợ hãi của Nhạc Thiên nhẹ giống nói: “Qua bên trái… có người đang nhìn chúng ta…”
Nhóm giúp việc bắn ánh mắt tò mò sang, cậu hai đứng phía sau cậu ba che khuất bóng người cậu ba, hai người từ từ đi về phía bụi hoa hồng bên trái. Nhóm giúp việc cũng dời ánh mắt mình đi, ân oán tranh đấu của anh em nhà hào môn không liên quan đến bọn họ.
Nhạc Thiên bị Cố Tùy không chút khách sáo đẩy vào tường, hai bên đều là hoa hồng có gai, cậu nuốt một ngụm nước miếng, ánh mắt không ngừng lấp loé, “Anh làm gì vậy…”
Cố Tùy cụp mắt xuống, đưa tay nâng cằm cậu lên thật mạnh, ánh mắt nhìn vào bên cần cổ của cậu, dưới ánh trăng vẫn có thể loáng thoáng nhìn thấy dấu son màu đỏ tươi, “Muốn bắt tay với Trần thị?”
Nhạc Thiên: …anh hai, anh cả nghĩ quá rồi.
Cố Tùy xoay cằm cậu sang, ép Nhạc Thiên nhìn thẳng vào hắn, “Nói.”
Nhạc Thiên lắp bắp nói: “Tôi không biết anh đang nói gì…”
“Giả ngu nữa?” Cố Tùy từ từ cúi đầu, khoảng cách giữa hai người gần trong gang tấc, chóp mũi đã sắp đụng nhau. Cơ thể Nhạc Thiên biến thành con thằn lằn, dán sát người vào tường, chỉ tiếc mình không mỏng được như tờ giấy, mặt mày trắng bệch nói: “Tôi thật sự không biết anh đang nói gì, anh làm ơn đừng hiểu nhầm, tôi với anh…”
Cố Tùy nhìn hai cánh môi mỏng đóng mở, lý trí trong đầu dần dần cáo lui, thần sắc trong ánh mắt đột nhiên tối đen đi, bất ngờ chặn cái miệng đó lại.
Nhạc Thiên vẫn còn đang tẩy trắng cho mình, đột nhiên bị Cố Tùy hôn, nhanh chóng muốn phản kháng lại. Song lần này Cố Tùy có chuẩn bị trước, hai tay nắm chặt lấy cổ tay của cậu đưa lên quá đỉnh đầu, cái chân dài mạnh mẽ chen vào g*** h** ch*n cậu, khiến Nhạc Thiên hoàn toàn không nhúc nhích được, chỉ có thể bị ép ngửa cổ chịu đựng nụ hôn dày đặc này.
Sự phản kháng quyết liệt khiến cho d*c v*ng phá hoại trong lòng Cố Tùy tăng vọt, Cố Nhạc Thiên càng run rẩy giãy dụa, thì hắn hôn càng sâu hơn. Tiếng nước từ môi hôn nồng nhiệt hòa lẫn tiếng nhịp tim cuồng loạn của hai người giữa đêm hè tĩnh lặng như tia sét.
Cố Tùy thuận ý muốn của mình thưởng thức đôi môi mỏng này một cách kỹ càng, tạm thời đè nén d*c v*ng vẫn luôn âm ỉ trong lòng mình mấy ngày hôm nay. Đầu mũi thân mật chạm đầu mũi run rẩy của Nhạc Thiên, thấp giọng nói: “Đừng khóc, khóc, sẽ bị nhận ra đấy…”
Nhạc Thiên cố nén nước mắt, cắn răng nói: “Tên b**n th** này, buông tôi ra!”
“Tôi b**n th**, cậu thì sao? Ngoài mặt thì giả vờ ngoan hiền, uống say đỏ mặt gọi tôi anh trai,” Cố Tùy cúi đầu khẽ m*t mạnh vào hai cánh môi đó, giọng nói khàn khàn, “Sau lưng bắt tay với Du Hàn Chi gài bẫy tôi, cậu tưởng tôi không biết gì cả sao?”
Giọng Nhạc Thiên run run: “Chẳng lẽ anh lôi kéo tôi thì có ý tốt sao?”
Cố Tùy khẽ cười một tiếng, tốt lắm, cuối cùng cũng chịu nói lời thật lòng rồi, thì ra từ đầu đến cuối vẫn giữ phòng bị với hắn, Cố Tùy nhấc đầu gối nhẹ nhàng thúc thúc lên trên. Nhạc Thiên nghẹn ngào một tiếng, đến cùng vẫn không kiềm được trào nước mắt hoảng sợ, mẹ ơi, cứu cứu con với, con sắp bị điện giật rồi!
“Hửm? Có phản ứng?” Trong mắt Cố Tùy lộ ra ý trào phúng, và đang bị đè nén bên dưới sự trào phúng đó là d*c v*ng dành cho Nhạc Thiên đang dâng trào trong giây phút này, “Yên tâm, tôi không có ý tốt với cậu là trong sáng.”
Đầu gối của hắn từ từ đẩy lên, một cảm giác tê tại từ cột sống cấp tốc truyền l*n đ*nh đầu. Nhạc Thiên không ngừng run rẩy giãy dụa, hai tay gắng sức một cách uổng phí, nhưng chẳng mảy may thoát ra khỏi sự khống chế của người đàn ông này. Suy nghĩ muốn nén nước mắt cũng không còn, nước mắt cứ ào ào chảy xuống.
Cố Tùy nhìn thấy khuôn mặt cậu phủ kín nước mắt, thầm nghĩ: Nước mắt của cậu bây giờ hẳn là thật. Cúi người xuống vươn đầu lưỡi chậm rãi hôn lên nước mắt trên mặt Nhạc Thiên, “Đừng khóc, hôm nay tôi tạm tha cho cậu một lần, còn khóc nữa, thì tôi không dám hứa chắc là mình còn làm gì nữa không.”
Nhạc Thiên run lên, lập tức cắn môi dằn cơn khóc xuống.
Cố Tùy buông tay ra, Nhạc Thiên vội vàng tránh khỏi sự khống chế của hắn, giơ tay áo lên lau lau nước mắt.
Cố Tùy thấy cậu níu tay áo lau nước mắt lung tung, vẫn còn cảm thấy trên người cậu có một sự trẻ con khiến người ta yêu thương, trái tim mất kiểm soát đập rộn lên thình thịch như cũ. Hắn như bị đầu độc ôm chầm lấy người đang lau nước mắt từ sau lưng, người bị hắn ôm đó phút chóng cứng đờ người, “Anh, anh định làm gì nữa…”
“Đứng nhúc nhích,” Cố Tùy gác cằm mình lên sống lưng hơi cong của Nhạc Thiên, “Chỉ ôm cậu thôi.”
Nhạc Thiên: …tui lau nước mắt.
Nhạc Thiên lau khô nước mắt, hai người đi ra ngoài, vừa khéo chạm mặt với Tống Tùng Ức mới từ bên ngoài trở về. Tống Tùng Ức mới liếc mắt nhìn là biết ngay Cố Nhạc Thiên khóc, bật thốt lên: “Mắt cậu sao thế?” Hỏi rồi mới thấy hối hận, sao lại nói trước mặt Cố Tùy chứ, thế chẳng phải tăng chí khí của người khác lại giảm uy thế của mình sao?
Quả nhiên, câu trả lời của Cố Nhạc Thiên làm bà thấy mất mặt —— “Bị gai hoa hồng đâm trúng tay.”
Tống Tùng Ức quay mặt sang bên, trên mặt là vẻ kiềm cơn giận, Cố Tùy lễ phép kính cẩn cong eo, “Dì Tống.”
Tống Tùng Ức đã hay tin Cố Tùy thuận lợi kết thúc dự án thu mua HG, đang thấy khó chịu trong lòng, tuy bà vẫn còn hậu chiêu nhưng chỉ cần Cố Tùy có được thành công dù ngắn ngủi thôi thì vẫn khiến bà thấy không vui.
Không có Cố Đông Điền, bà cũng không có lòng dạ rảnh rỗi tô son trát phấn đóng vai mẹ con tình cảm với Cố Tùy, dứt khoát đi thẳng vào trong Cố trạch.
Cố Tùy đưa mắt nhìn theo bóng lưng yểu điệu của Tống Tùng Ức, đưa tay vỗ vỗ lưng Nhạc Thiên. Nhạc Thiên như bị điện giật suýt nữa nhảy cẫng lên tại chỗ, trong ánh mắt ngờ vực chăm chú của người giúp việc, Cố Tùy dịu giọng nói với Nhạc Thiên: “Không chúc tôi tiếng ngủ ngon sao?”
Nhạc Thiên gian nan nói: “Ngủ… ngon.”
Cố Tùy hài lòng cười, ánh mắt đầy ẩn ý sâu xa, dặn dò người giúp việc bên cạnh đi lấy hành lý ngoài cổng, rồi cũng cất bước đi vào trong Cố trạch.
Sau khi bóng lưng của hắn biến mất hoàn toàn trong tầm mắt, Nhạc Thiên mới thở phào nhẹ nhõm, chợt cảm thấy cả người mình mệt lả như mất hết sức lực, gào mồm khóc to với hệ thống: “b**n th** là Cố Tùy mà, tao vô tội mà, tao xin một dòng giật cho Cố Tùy tỉnh lại cái đi mà hu hu hu…”
Giật điện nam chính tất nhiên là không được rồi, hệ thống đành phải khuyên Nhạc Thiên là không chọc nổi thì bắt đầu tránh đi đi, “Mục đích của hắn chắc vẫn là làm cậu không ở lại được, bán 7% cổ phần đó rồi cút cút, nên cứ chờ đến lúc hắn đề nghị muốn mua thì cậu nhanh chóng bán cho hắn là được rồi.”
Nhạc Thiên: …lần đầu tiên cảm thấy sợ tiền.
Hệ thống: Cảm ơn CỐ Tùy, một mình mà chữa được cả hai cái bệnh ham tiền háo sắc của Nhạc Thiên, xứng đáng là nam chính báo thù nhà giàu từ thời cổ lỗ sĩ, làm tốt lắm!
Người giúp việc cầm hành lý đi vào, Nhạc Thiên cũng theo đó đi vào trong Cố trạch, lê bước chân nặng nề lên lầu ba. Tối nay cậu bị cả nam nữ chính đồng loạt tàn sát, mệt lừ cả thể xác và tinh thần, lúc tắm rửa cứ lừ đà lừ đừ, mặc áo ngủ xong đi ra, sau kkhi ngồi xuống giường là đã sắp ngất đến nơi. Cậu mới vừa nằm xuống lập tức thấy sai sai, mắt nhìn sang bên, chẳng biết từ lúc nào đầu giường xuất hiện một bình hoa.
Trong bình hoa bằng thủy tinh cắm mấy cành hoa hồng Juliet ướt át rực rỡ, người cắm rõ ràng là tay nghề bình thường, cắm cũng rất vội, nhánh hoa cao thấp không đồng đều mang đến một vẻ đẹp như bị ngược đãi tàn phá, bên trong cánh hoa um tùm kẹp một tờ giấy trắng.
Nhạc Thiên nơm nớp lo sợ cầm lấy tờ giấy bị gấp lại, trang giấy mở ra, nét chữ bên trong cứng cáp, sự mạnh mẽ của chủ nhân hiển hiện trên giấy, “Ngủ ngon, mơ đẹp.”
__
(1) chị đại: Gốc là 御姐 – ngự tỷ – chỉ những cô gái có ngoại hình, tài giỏi và tính cách mạnh mẽ.