Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 281: Thế giới 18: Ân oán hào môn 13

Trước Tiếp

☆, Chương 281

Thế giới 18: Ân oán hào môn 13

Nhạc Thiên bị Cố Tùy dọa sợ đến mức không dám làm trò con bò gì nữa, lo mình có thể bất chợt ra đi bất cứ lúc nào, cứng đờ cả người không dám nhúc nhích.

Cố Tùy cụp mắt, ngón tay đặt bên bờ môi ướt át của Cố Nhạc Thiên. Đôi môi mỏng của Cố Nhạc Thiên dính rượu vào rất dễ dàng trở nên bóng bẩy căng mọng, mang theo mùi vị cám dỗ mê hoặc lòng người. Cái miệng này trông thì lành, nhưng muốn nói dối thì không có một chút do dự.

Cố Tùy cũng có uống rượu, ác niệm trong lòng bị men cồn đứng đằng sau thôi thúc, âm thầm lặng lẽ chui từ cơ thể hắn ra, Cố Nhạc Thiên… tôi tưởng cậu vô tội, thì ra cậu cũng vậy, ngón cái đột nhiên nghiến xuống đôi môi mỏng.

Một tiếng kêu khẽ bật ra từ đôi môi đó, Nhạc Thiên thật sự không kiềm được nữa, giơ tay đẩy tay Cố Tùy ra, thẳng người lên muốn ngồi dậy. Nhưng bị Cố Tùy nhanh chóng đè lên xương quai xanh nên vẫn phải nằm trên đùi hắn như trước, Nhạc Thiên mơ mơ màng màng mở mắt, giọng nói run run: “Anh, tôi khó chịu, tôi muốn ngồi dậy…”

“Nằm dễ chịu hơn.” Cố Tùy bình tĩnh nói.

Nhạc Thiên: …không biết mình chọc trúng Cố Tùy chỗ nào nữa, em bé sợ.

Trong xe đong đưa lắc lư, Nhạc Thiên nằm trên đùi Cố Tùy, đầu mũi toàn là mùi rượu còn có cả mùi gỗ thông trên người Cố Tùy, Cố Tùy vẫn đang v**t v* tóc và mặt cậu, người cậu giật điện từng cơn, run lẩy bà lẩy bẩy.

Khó khăn lắm mới về đến khách sạn, Cố Tùy dìu cậu xuống xe, một tay đỡ bên eo cậu.

Trước đó Cố Tùy dìu rất nghiêm chỉnh, một tay gác tay, một tay đỡ vai, chưa bao giờ mạnh mẽ ôm eo cậu như thế này, lòng bàn tay do say nên hơi nóng lên, cách lớp áo sơmi rất mỏng cảm giác hết sức rõ ràng.

Nhạc Thiên rất khó chịu, tưởng chừng như trước mắt đã hiện lên từng đường từng đường điện xẹt, dựa vào người Cố Tùy cứng ngắc không dám động đậy cũng không dám lên tiếng.

Cố Tùy ấn thang máy, Cố Nhạc Thiên đang tựa trên vai hắn dường như ngừng thở mất rồi, hắn cụp mắt xuống, một tay nặng nề vuốt nhẹ một cái lên thắt eo Cố Nhạc Thiên.

Mũi chân Nhạc Thiên sắp nhón lên, bắt đầu vô thức run rẩy.

Cố Tùy đang nhìn mình, hơi thở đã rất gần rồi, Nhạc Thiên he hé mở mắt ra. Ánh mắt đối diện với Cố Tùy, con ngươi Cố Tùy sâu thẳm sắc bén, hàm ý tầng tầng lớp lớp như biển suâ hút. Nhạc Thiên hoàn toàn không thể dời được ánh mắt của mình.

Không gian trong thang máy vừa riêng tư vừa mờ ám, Cố Tùy nhìn Cố Nhạc Thiên hàng mi dài cong đôi môi khẽ nhếch, men say và ác niệm xộc thẳng lên đầu, bỗng nhiên hắn đẩy mạnh một cái, đẩy cậu vào vách tường thang máy, cúi người ghé đến rất gần.

Hai tay Nhạc Thiên bị hắn nắm lấy giơ cao lên, gần như đã hoàn toàn tỉnh rượu hẳn, đôi mắt nửa khép trợn tròn, hoang mang gọi: “Anh…”

Tiếng cửa thang máy mở ra với Nhạc Thiên lại hay đến thế, trong ánh mắt hoảng sợ của Nhạc Thiên, Cố Tùy đã đưa tay ra ngăn cản cửa thang máy sắp lần nữa đóng lại, kéo Nhạc Thiên lảo đảo đi ra thang máy.

Đẩy cửa phòng ra, Nhạc Thiên mới phản ứng được, cậu đổi cảnh cũng vô nghĩa, Cố Tùy đang kéo cậu mới là mấu chốt.

Nhạc Thiên phát điên hỏi hệ thống: “Cuối cùng thì anh ta có phải anh tao không?”

Hệ thống nói như chém đinh chặt sắt: “Tất nhiên.” Là không rồi.

Nhạc Thiên thật sự hoảng rồi, không cần biết hệ thống có nói hay không, với hệ thống thì không có thiệt thòi gì lớn, nhưng đối với cậu mà nói thì là trực tiếp bị điện giật chín chào tạm biệt thế giới này luôn đấy. Điện giật của liên minh không phải là đùa, tinh thần lực sẽ tuột cấp thẳng, tinh thần lực của cậu đã là cấp B rồi, tuột nữa là cấp C, tinh thần lực cấp C thì ngay cả tư cách làm người trông coi cũng không có.

Một tay Cố Tùy kéo Cố Nhạc Thiên hơi dùng lực một chút đã kéo được cậu vào lòng mình. Nhạc Thiên lập tức giãy giụa, “Cố Tùy, anh làm gì vậy!” Mùi rượu phun ra từ trong miệng cậu, bước chân ngổn ngang, cậu vẫn còn say nên đến động tác vùng vẫy cũng mềm mại không có sức.

Hai tay Cố Tùy giữ cậu, lạnh lùng nói: “Không giả vờ nữa?”

Nhạc Thiên co cụm người lại thành một cục, bả vai run run nói: “Tôi không biết anh đang nói gì…”

Cố Tùy khẽ cười một tiếng, dịu dàng nói: “Tôi thật sự muốn xem cậu là em.”

“Tôi…” Trong một khoảng thời gian ngắn Nhạc Thiên không biết nên nói gì, mắt lại dần đỏ lên.

Cố Tùy vừa thấy vành mắt cậu đỏ lên, cục tức trong lồng ngực phút chốc trào lên, cúi người xuống định hôn, song Nhạc Thiên đột ngột nghiêng mặt sang bên, Cố Tùy chỉ hôn thật mạnh lên gò má mềm mại.

“Cố Tùy, anh điên rồi,” Nhạc Thiên lúc này mới thật sự dồn sức cố gắng ngọ ngoạy, mặt mày đỏ bừng giãy dụa, “Tôi là em trai anh!”

Cố Tùy không nói một lời, cái hôn vừa rồi là do cơn thịnh nộ bộc phát nên hắn mới đi hôn. Nhưng khoảnh khắc hôn lên gò má đó ngoại trừ mùi hương thơm ngát làm hắn ngây ngất của Cố Nhạc Thiên ra, thì còn có một cảm giác thỏa mãn mãnh liệt dâng lên, hắn kéo Cố Nhạc Thiên đang không ngừng giãy dụa quăng cậu thẳng lên giường.

Nhạc Thiên ngã lên chiếc giường mềm mại, đầu tiên là thấy choáng váng ngây ngẩn, di chứng sau khi say kéo đến. Cậu đưa tay lên che mặt mình theo bản năng, muốn nương thế lăn xuống dưới giường, nhưng lại bị cái chân dài của Cố Tùy đè bụng không thể nhúc nhích được. Cậu ôm chầm mặt mình bằng hai tay nức nở khóc nói: “Anh thả tôi ra, đồ b**n th**!”

Cố Tùy cười lạnh một tiếng, “Hay lắm.” Giơ tay kéo thắt lưng của Cố Nhạc Thiên, Nhạc Thiên không chú ý bên dưới bèn vội vàng kéo thắt lưng của mình lại. Nãy hôn trên mặt không bị điện giật, cơ mà nếu c** q**n thật không chừng cậu phải logout chào tạm biệt luôn.

Tay của hai người đang lôi kéo với nhau, lôi đến kéo đi rồi quấn lấy nhau, Cố Tùy nương thế đè xuống. Cuối cùng thì lần này cũng hôn được lên môi Cố Nhạc Thiên một cách chính xác.

Trong khoảnh khắc môi hai người chạm nhau, Cố Nhạc Thiên đờ ra không động đậy như bị sét đánh giữa trời quang, thậm chí quên cả giãy dụa, Cố Tùy khẽ cười một tiếng, đẩy môi của cậu ra. Trong lúc môi lưỡi quấn quýt Cố Nhạc Thiên cuối cùng cũng lần nữa tìm lại được phản ứng của mình, đầu lưỡi tuyệt vọng đẩy đầu lưỡi mạnh mẽ của Cố Tùy ra.

Trong lúc hai tay đang dây dưa, Nhạc Thiên nghe một tiếng khóa kéo ra rất rõ ràng, quyết đoán thả tay ra. Một tay nắm mái tóc ngắn của Cố Tùy, một tay còn lại thẳng tay tát lên mặt Cố Tùy. Cậu không nương tay, một cái tát chan chát tát lệch cả mặt Cố Tùy đi.

Lúc môi hai người tách ra đập trúng răng, Nhạc Thiên chỉ cảm thấy ngoài miệng mình vừa nóng rát vừa đau nhức, nhân cơ hội đẩy Cố Tùy ra, nhanh chóng chạy ra ngoài vọt vào thang máy đóng cửa thang máy.

Cố Tùy không đuổi theo, Nhạc Thiên chật vật k** kh** q**n lên, mở lòng bàn tay của mình ra nhìn thấy mấy cọng tóc trong lòng bàn tay mới thở phào nhẹ nhõm.

Mẹ nó, Cố Tùy hăng quá đi mất, đừng để cậu thấy được kết quả giám định, nếu như Cố Tùy không phải là anh trai ruột của cậu, cậu sẽ lên giường với anh trai lực lưỡng đó ba ngày ba đêm không ngừng không nghỉ ngay lập tức.

Trong phòng suite, Cố Tùy vẫn giữ tư thế nửa quỳ trên giường, một lúc lâu sau mới vuốt vuốt gò má nóng rực của mình. Cậu bị hắn ép bỏ chạy mất rồi, tâm trạng của hắn lại không được tốt cho lắm. Cứ như vậy trở mặt, sau này Cố Nhạc Thiên nhìn thấy hắn sẽ phải sợ hãi, với tính cách của Cố Nhạc Thiên chắc chắn sẽ không nói chuyện xảy ra tối nay ra ngoài, cậu chỉ có thể một mình yên lặng chịu đựng…

Cũng chưa chắc, Cố Tùy nở nụ cười tự giễu, ai biết tính hướng nội và ưu sầu của Cố Nhạc Thiên có phải là giả vờ hay không chứ? Cố Tùy ép mình không được nảy sinh chút yêu thương nào với Cố Nhạc Thiên.

Lau đi vết máu trên môi, Cố Tùy nhếch môi nở nụ cười, thế thì tốt rồi.

Nhạc Thiên không để lỡ, đi máy bay suốt đêm trở về thành phố, ở khách sạn thêm mấy ngày nữa, sửa sang sạch sẽ xong rồi mới về nhà, cậu cố tình chọn ban ngày để về nhà, vì không muốn đụng mặt với Cố Đông Điền và Tống Tùng Ức.

Lúc cậu bước vào Cố gia, Tống Tùng Ức đã ngồi đó chờ cậu, sắc mặt rất khó coi.

Nhạc Thiên vừa biến mất, Du Hàn Chi lập tức gọi điện thoại cho Tống Tùng Ức, không có Cố Nhạc Thiên tiếp ứng, một mình hắn không phá rối được việc thu mua. Nếu như để chị gái của hắn biết được chuyện hắn lấy dự án của công ty để trao đổi lợi ích với Tống Tùng Ức, thì hắn không gánh nổi.

“Về rồi à.” Tống Tùng Ức lạnh lùng nói, “Đến phòng tôi.”

Nhạc Thiên rập khuôn từng bước theo sát Tống Tùng Ức đi vào phòng.

Phòng của Tống Tùng Ức đầy màu đen và các nguyên tố hình học, thoạt nhìn là biết phong cách của một người mạnh mẽ, Nhạc Thiên đứng ngay trức mặt bà, vẫn là thái độ khom lưng không dám nói lời nào.

Lúc đầu Tống Tùng Ức hay tin đã rất tức giận, nhưng Cố Nhạc Thiên mấy ngày không về nhà, cơn giận của bà không còn lớn thế nữa, bình tĩnh hỏi: “Sao lại về?”

Nhạc Thiên không thể nói là mình đột nhiên phát hiện ra Cố Tùy có thể là một tên b**n th** được, bèn nói: “Con không làm được.”

Tống Tùng Ức căm tức vỗ bàn, “Cố Nhạc Thiên, cuối cùng là cậu làm được gì hả? Tôi đã tận tâm tận lực giúp cậu như thế rồi, đã liên hệ với Du thị cho cậu rồi, để các cậu trong ứng ngoài hợp là chuyện khó đến vậy sao?”

Nhạc Thiên vẫn chiến thuật giả chết.

Tống Tùng Ức không biết làm gì với cái tính im lặng của Cố Nhạc Thiên hai mươi mấy năm qua rồi, đau dầu đỡ trán, nôn nóng đi qua đi lại. Rồi nói: “Còn cơ hội, cho dù Cố Tùy có làm được dự án này, thì tôi cũng muốn kiện cậu ta rút trong đó ra làm của riêng. Người bên đó tôi đã tìm được rồi, tôi cảnh cáo cậu, chuyện đó cậu cũng là nhân chứng, đến lúc đó hỏi cậu cái gì nên ăn nói thế nào, chắc không cần tôi dạy đâu nhỉ?”

Nhạc Thiên: …mẹ, kiểu phản diện như chúng ta làm chuyện như thế có rõ ràng quá không vậy?

Tống Tùng Ức cất cao giọng: “Cậu nghe chưa?”

Nhạc Thiên chậm rãi gật đầu, trong lòng âm thầm châm một ngọn nến cho kiếp sống phản diện của mình và Tống Tùng Ức.

“Cậu đi ra ngoài đi,” Tống Tùng Ức vô lực phẩy phẩy ta, “Cố Đông Điền đi Đức rồi, mấy ngày nữa không về, tranh thủ lúc ông ta không ở trong nước, chúng ta nhất định phải đuổi thằng con hoang đó ra khỏi Cố thị, cậu hiểu chưa? Để sau này Cố Tùy thật sự vững chân ở Cố thị rồi…” Tống Tùng Ức bước đến siết chặt vai Nhạc Thiên, ngửa đầu nặng nề nói: “Mẹ con chúng ta sẽ không còn chỗ đặt chân nữa.”

Trong mắt Nhạc Thiên đầy đau khổ, “Con biết rồi.” Cái quần què, ông đây còn cổ phần năm mươi tỷ nhé.

Đối với Nhạc Thiên mà nói, thì việc cấp bách bây giờ là đi giám định DNA của mình và Cố Tùy, cậu tìm một bệnh viện tư nhân có thể làm giám định, đưa tóc của mình và của Cố Tùy cho bác sĩ, “Có làm được không?”

Bác sĩ nhìn thoáng qua túi đựng tóc trong suốt, “Chưa uốn hay nhuộm đúng không?”

Nhạc Thiên gật đầu, cả Cố Tùy và cậu đều có một mái tóc đen tự nhiên.

“Vậy thì không có vấn đề gì.” Bác sĩ nói.

Nhạc Thiên hỏi: “Phải mất bao lâu mới có kết quả?”

Bác sĩ trả lời: “Ở bệnh viện của chúng tôi thì trong vòng một tuần là có thể có kết quả, cậu cần gấp lắm không? Nếu gấp quá, thì chúng tôi có thể đẩy nhanh quá trình, nhưng mà chi phí hơi cao.”

Tất nhiên là Nhạc Thiên gấp, “Không thành vấn đề, thêm tiền cũng không sao chỉ cần nhanh là được.”

Bác sĩ gật đầu, “Được, nhanh nhất ba tiếng, cậu ra quầy thu ngân trả tiền.”

Nhạc Thiên: …thời gian đúng là tiền bạc.

Nhạc Thiên quẹt thẻ trả tiền, không muốn đi đâu cả, bèn ngồi trong quán cà phê của bệnh viện chờ kết quả giám định DNA.

Nhạc Thiên: “Hệ thống, tao hồi hộp quá.”

Hệ thống: …nó cũng hồi hộp lắm, mới vừa nghĩ đến việc chỉ còn được ba tiếng bình an nữa thôi là nó thấy khó chịu vô cùng.

Nhạc Thiên hít sâu một hơi, “Phù, căng thẳng như chờ đi đẻ vậy.”

Hệ thống: …

Nhạc Thiên ngẩng đầu lên thở dài thăm thẳm, cau mày ưu sầu nói: “Nhỡ đầu là con của tao thật…”

Hệ thống: …tào lao cái gì vậy?”

“Cố Nhạc Thiên?”

Phía sau truyền đến một giọng nữ du dương.

Nhạc Thiên quay đầu lại, nhìn thấy một khuôn mặt tự tin hào quang chiếu khắp nơi, môi đỏ da trắng, cả cây Chanel theo mùa, mỉm cười nói với cậu: “Ra là anh thật, mới nãy nhìn từ sau lưng, em còn không dám bắt chuyện.”

Là Trần Tĩnh Như, nữ chính của thế giới này.

Nhạc Thiên xấu hổ cười, “Chào em.”

Trần Tĩnh Như ngồi xuống đối diện cậu, một tay ưu nhã chống dưới cằm, “Lần trước gặp anh thấy anh cứ mải cúi đầu, em chưa kịp nhìn kỹ nữa, anh đẹp trai thật sự ấy.”

Nhạc Thiên: …lễ đính hôn mà cả hai bên đều không thấy rõ nhau, thật sự luôn.

Mi mắt phẩy lên phẩy xuống, thấp giọng nói: “Em cũng rất đẹp.”

“Đó là đương nhiên,” Trần Tĩnh Như nhướng mày, “Anh đến bệnh viện làm gì, khó chịu ở đâu sao? Em thấy sắc mặt của anh không được tốt cho lắm.”

Nhạc Thiên ậm ờ nói: “Dạ dày hơi khó chịu,” Sau đó cậu lễ phép hỏi lại một câu, “Em thì sao?” Cậu thấy sắc mặt Trần Tĩnh Như rất tốt.

Nhân viên bưng cà phê đến, Trần Tĩnh Như nói tiếng cảm ơn, cầm tách lên ngửi ngửi, híp mắt cười nói: “Anh đoán xem?”

Nhạc Thiên: …

Trần Tĩnh Như thấy cậu ngơ ra không nói lời nào, phì cười nói: “Cố Nhạc Thiên, không ngờ là anh không chỉ trông khờ, mà là khờ thật.”

Nhạc Thiên chưa kịp nói tiếp, điện thoại đã reo lên, cậu nghe điện thoại, tiếp tân bảo đã có kết quả xét nghiệm bảo cậu đi qua lấy.

Nhịp tim của Nhạc Thiên phút chốc lên đến 180, nói với Trần Tĩnh Như: “Xin lỗi em, anh phải đi rồi.” Cậu đứng dậy vội vàng chạy đi.

Trần Tĩnh Như nhìn mà ngây người, tay nâng tách cà phê lên lại đặt xuống, thầm tự nhủ: “Chạy nhanh thế làm gì, chưa nói chuyện gì cả.”

Nhạc Thiên chạy đến khu vực lễ tân, đã căng thẳng đến mức sắp không thở nổi nữa. Quét thẻ căn cước ký tên, Nhạc Thiên cầm túi giấy được dán kín đi qua một bên ngồi xuống, tim đập lên thình thịch, đến tay cũng bắt đầu phát run, mở phong bì ra, mắt quét thẳng xuống tỉ lệ phần trăm bên dưới.

—— xác suất mối quan hệ là 99. 9991%

Nhạc Thiên: …bùng nổ…

Hệ thống: ???? ảo vậy…

Nhạc Thiên mất hồn mất vía đi ra khỏi bệnh viện, suýt chút nữa ngã khụy xuống đất. Cậu còn tưởng 80% là hệ thống đang dọa mình, không ngờ là sự thật! Cao xanh ơi! Nhạc Thiên chỉ hận không thể òa lên khóc to một trận, giận đến nỗi ngồi trên xe gục trên tay lái thở hồng hộc.

Hệ thống: “Đừng buồn, cậu xem, con của cậu, cậu phải vui lên mới đúng.”

Nhạc Thiên: “…đậu má mày…”

Hệ thống: “Ôi dào, không sao, tới luôn đi, đừng để đẻ là được.”

Nhạc Thiên: …mất hi vọng sống rồi, nhanh chóng làm quen với Trần Tĩnh Như thôi, giới thiệu cho cô ta một người đàn ông tốt rồi đi ngay lập tức.

“Ừm, tiếp tục theo dõi đi, sát sao một chút.” Cố Tùy vẫn còn đang ở thành phố A sau khi báo vào điện thoại thì cúp máy. Thần sắc sâu thẳm, Cố Nhạc Thiên quả nhiên không phải là loại ngoan hiền gì.

__

Quả báo đến sớm anh ơiiiiii

Trước Tiếp