
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt
Edit: chi
Đêm sau tân hôn (1)
Màn đêm buông xuống, những vị khách đến Hư Vân tứ phong cũng đã rời đi.
Ngày này, là ngày Dục giới tách khỏi quy tắc của Bàn Vũ giới. Một phương thế giới bị vận mệnh trói buộc suốt ba trăm năm rốt cuộc phá vỡ lồng giam, ngẩng cao đầu bay về phía vũ trụ rộng lớn.
Ngày này, cũng là ngày đại hôn của Ma Quân Tiên Thủ. Lấy thiên địa tân sinh làm sính lễ, ngũ hồ tứ hải cùng đến chúc phúc, Thái Thanh Đảo lụa đỏ ngợp trời, náo nhiệt vô cùng. Không khí tưng bừng kéo dài không dứt. Lận Phụ Thanh và Phương Tri Uyên đều khoác áo cưới đỏ ra gặp mặt khách khứa, thỉnh thoảng tay nắm tay, nhìn nhau mỉm cười, đẹp đôi đến chói mù mắt người khác.
Hư Vân là chủ nhà, vậy nên việc tiếp khách chủ yếu do Tuân Tam lo liệu. Đệ tử ngoại môn tất bật phụ giúp, lần lượt bê những chồng lễ vật phủ khăn thiêu đỏ vào. Tiểu nữ đế Ngư Hồng Đường vui vẻ dẫn dắt hai ca ca thực hiện toàn bộ lễ nghi, trước bái thiên địa, sau bái sư phụ Doãn Thường Tân, cuối cùng phu phu giao bái, hôn lễ hoàn thành viên mãn.
Sau đó đến tiệc rượu. Mấy con rối của Tống Ngũ phát huy tác dụng, cao lương mỹ vị, điểm tâm tinh xảo, rượu ngon trà tiên, trái cây thơm ngọt… như dòng nước liên tục được dâng lên, không hề ngắt quãng.
Trong bữa tiệc còn có tu sĩ luận đạo; nhạc tu thay phiên nhau biểu diễn, tiếng nhạc du dương quẩn quanh; vũ nữ với xiêm y màu sắc sặc sỡ, mỗi cái chau mày, mỗi nụ cười mỉm đều mang theo phong tình vô hạn, chọc cho không ít tu sĩ trẻ chưa rành thế sự ngây ngẩn cả người.
Ngay cả hai nhân vật chính cũng không khỏi sửng sốt.
Phương Tri Uyên vừa bực vừa buồn cười: “Không biết đám bại gia nào vung tiền. Tuân Tam cũng thật là, thế này cũng đồng ý?”
Không vì lý do gì khác, bữa tiệc này quá phô trương. Dù Ma Quân Tiên Thủ có tầm mắt rất cao, nhưng bọn họ đều không phải người xa hoa lãng phí, chưa từng thấy cảnh tượng như thế này…
Hư Vân cũng không giàu có gì, không có chút khí chất “xa xỉ” nào, rõ ràng không thể tổ chức một bữa tiệc linh đình nhường này —— Nhưng bọn họ có Tuyết Cốt Thành và Kim Quế Cung chống lưng, hai đạo tiên ma đã điều nhân lực vật lực đến, thể hiện đầy đủ khí thế của chủ nhân. Những đại năng có tuổi còn phải tấm tắc cảm khái, cười nói suốt ba trăm năm lịch sử Dục giới, chưa từng thấy bữa tiệc nào có quy mô lớn như vậy. May mà khách khứa rất đông, không thì chừng đó thức ăn phải lãng phí rồi.
Lận Phụ Thanh cau mày, lặng lẽ rời ghế, tìm đến hai Hộ tòa của Tuyết Cốt Thành: “… Các ngươi bỏ ra bao nhiêu linh thạch vậy?”
Hiện tại, Kim Quế Cung cơ bản là Phương Tri Uyên nắm quyền chủ quản, mà y quản thuộc hạ rất nghiêm, cung nhân không thể lén chi quá nhiều tiền. Vậy nên bữa tiệc này hẳn là Tuyết Cốt Thành gánh vác phần nhiều.
Sài Nga đang nhấm nháp chén rượu, nghe vậy quay đầu cười hì hì: “Ôi chao Quân Thượng, ngài đừng quan tâm đến chuyện này. Hôm nay là ngày đại hỷ của ngài mà.”
Y chỉ tay về một chỗ không xa lắm, liếc mắt đưa mày: “Ngài vẫn nên ở cạnh Quân Hậu đi… nhìn xem, lại có người lên mời rượu kìa, không phải vị kia không thể uống rượu sao?”
“…” Lận Phụ Thanh bất đắc dĩ ôm trán, giật giật khóe miệng, “Đừng đánh trống lảng cho qua chuyện, Tri Uyên không phải con nít, y tự có chừng mực.”
Lỗ Khuê Phu chịu thương chịu khó gắp thức ăn cho Quân Thượng, nói: “Quân Thượng đừng lo lắng, thần nói thật với ngài, không tiêu tốn quá nhiều đâu.”
Lận Phụ Thanh càng thêm hoài nghi.
Nhớ năm đó đến dự Kim Quế Thí, Lôi Khung một lần vung tay chuyển cho mấy trăm vạn linh thạch, hắn cảm thấy khái niệm tiền bạc giữa ông ta và người bình thường phải chênh nhau cả cái Âm Uyên.
Lỗ Khuê Phu nhận ra Lận Phụ Thanh không tin, không khỏi cười nói: “Quân Thượng có điều không biết, những đầu bếp, nhạc sư, vũ công đến đây hôm nay đều không phải là chúng thần bỏ tiền thuê. Có thể góp mặt trong đại lễ của Quân Thượng và Phương Tiên Thủ đã đủ cho bọn họ khoe khoang ba đời rồi, nào có ai muốn lấy thù lao nữa?”
Lận Phụ Thanh ngẩn ra, vội nói: “Làm vậy sao được!”
Lỗ Khuê Phu gãi mũi: “Chúng thần cũng muốn trả tiền, nhưng bọn họ sống chết không chịu lấy, cuối cùng chỉ chịu nhận lộ phí, vậy nên chỉ chủ yếu chi tiền cho vật lực. Chưa kể quà mừng từ các nhà tiên gia, Long Cung ở Đông Lưu Hải cũng giàu có lắm, nhất quyết đòi chia một nửa chi phí…”
Lận Phụ Thanh dở khóc dở cười: “Con nhóc Tiểu Hồng Đường lại làm bậy, Chiêu Nhi cũng vậy…”
Hắn nghĩ một lúc, khoát tay nói: “Thôi, hải tộc đúng là có tiền, kệ bọn họ đi. Nhưng khách đến dự không thể chịu thiệt, chút nữa ta nói Hoa Quả lấy đan dược quý làm kẹo mừng. Còn lễ vật thì cứ nhận hết, sau này đáp lễ.”
Nói rồi Ma Quân lắc đầu, bất đắc dĩ đứng dậy đi về cạnh Tri Uyên.
Cứ thế, tiệc vui kéo dài đến tận hoàng hôn, lúc này khách khứa mới lục tục cáo từ. Thời gian còn lại là dành cho đôi tân lang. Dù sao… đêm xuân một khắc giá ngàn vàng.
Phòng tân hôn mới được dựng lên ở chủ phong, trang hoàng đến lộng lẫy. Dưới mái cong treo đèn trường minh, ánh sáng hắt lên dải lụa càng thêm đỏ rực. Lận Phụ Thanh một thân hỷ phục đỏ thẫm. Hắn vốn trắng trẻo, mặc áo đỏ khiến cả người như phát sáng. Bởi vì ban ngày uống không ít rượu, khóe mắt lẫn gò má cũng nhuốm màu đỏ làm say lòng người.
Trong phòng tân hôn tối đen, không thắp đèn. Ma Quân vừa vào cửa liền bị một lồng ngực nóng bỏng đè lên. Lận Phụ Thanh cảm thấy hai vai nặng trĩu, còn chưa kịp phản ứng đã bị đẩy lùi hai bước, lưng áp vào tường.
“Tri Uyên…?”
Phương Tri Uyên vòng tay ôm lấy eo hắn, gác cằm lên vai, tóc xõa xuống che khuất mặt. Trong bóng tối, y không nói một lời, cũng không ngẩng đầu lên, chỉ lặng lẽ ôm chặt.
Lận Phụ Thanh bất đắc dĩ: “Tổ tông, ngài lại uống say nữa à?”
Chưa nói dứt lời, bên tai đã nhói lên một chút. Phương Tri Uyên ngậm vành tai hắn, khàn khàn nói: “Không có.”
Lại lẩm bẩm: “Sư… sư ca, ta rất thích… thích ngươi.”
Lận Phụ Thanh: “…”
Đây chắc chắn là uống say rồi!!
Ma Quân tức đến bật cười, một tay đẩy bạn đời ra: “Phương Tri Uyên —— ta chẳng qua lơ là không canh chừng ngươi một chút! Không phải đã dặn ngươi để ý sao!? Hôm nay chúng ta thành hôn, ngươi lại muốn ta một lần nữa động phòng với ma men à?”
Phương Tri Uyên bị hắn đẩy về sau hai bước, lảo đảo ngã phịch xuống giường.
Sau đó lại mờ mịt ngẩng đầu lên, nỉ non nói: “Thành hôn… Sư ca? Ngươi muốn thành hôn sao? Sao không nói cho ta biết?”
Lận Phụ Thanh đang tìm thuốc giải rượu trong túi càn khôn, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên: “Cút.”
Tên khốn này… Hắn không kết pháp dội nước lạnh cho y tỉnh táo lại đã là khách khí lắm rồi…
Phương Tri Uyên lại đột nhiên kích động, nắm chặt cổ tay Ma Quân, tức giận nói: “Lận Phụ Thanh, ngươi có biết xấu hổ không! Rõ ràng là bạn đời của ta, dựa vào cái gì mà bảo ta cút?”
Ma Quân lạnh mặt liếc y một cái. A, còn nhớ là bạn đời rồi à, có tiến bộ…
Phương Tri Uyên chẳng nói chẳng rằng kéo Lận Phụ Thanh xuống giường, sau đó bắt đầu sờ lên áo cưới của hắn. Nháy mắt, đai lưng đã rơi xuống sàn nhà.
“Shtt… ngươi nhẹ chút, há miệng ra đã…” Lận Phụ Thanh nhíu mày, mặc y làm càn, thừa cơ nhét thuốc giải rượu vào giữa môi, ép y nuốt vào.
“Ưm… Ngươi muốn làm gì?” Đầu óc Phương Tri Uyên không tỉnh táo, y nuốt viên thuốc xong lại nói, “Ngươi là của ta, của ta… sau này chỉ được phép hôn ta. Nếu ngươi dám hôn người khác, ta sẽ… ta sẽ…”
Nhưng y tựa hồ chẳng nghĩ ra được lời gì để uy h**p, cuối cùng trừng mắt: “Tự ngươi nói đi, muốn ta làm gì ngươi?”
Lận Phụ Thanh lười phản ứng, ấn Phương Tri Uyên nằm xuống đùi mình: “Rồi rồi, nhắm mắt lại cho tỉnh táo đi. Để ta suy nghĩ thật kỹ đã, được không?”
Tiểu họa tinh không hề an phận, cọ cọ lên hông hắn, ánh mắt tan rã, nửa tỉnh nửa mê mà nói mớ: “Đừng đi… Không cho đi nữa.”
Lận Phụ Thanh vỗ về y, như đang dỗ dành con nít: “Không đi, ta không đi.”
Phương Tri Uyên nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhắm mắt, rốt cuộc chịu ngủ yên.
Lận Phụ Thanh khẽ thở dài, kéo lại vạt áo xộc xệch. Lại nhìn Phương Tri Uyên, buồn cười thầm nghĩ: Người này có thể vô ý uống say, hẳn là vì vô cùng vui vẻ.
Hắn ngoắc ngón tay một cái, đôi nến cưới trong phòng liền sáng lên. Lận Phụ Thanh nương theo ánh sáng, đầu ngón tay vén mớ tóc rối của Phương Tri Uyên, ngắm nhìn gương mặt thả lỏng của y.
Vui vẻ tất nhiên là chuyện tốt, chỉ là…
Lời khi say là lời thật lòng. Tri Uyên say rượu nói ra lời đó, chứng tỏ y vẫn không hề có cảm giác an toàn.
Lận Phụ Thanh ngẩng đầu, nhìn vào bóng đêm bên ngoài. Hắn biết đây là lỗi của mình.
Tính đời trước, ly biệt trong đêm mưa dưới đài Sơn Hải Tinh Thần, tiên họa buông xuống kiếm gãy suýt chết, trước khi nhập ma còn nói Tri Uyên tự tay giết mình… Ba năm sau thức tỉnh gặp lại, nhưng vẫn là một cuộc chia ly đẫm máu. Trăm năm tiên ma chia đôi ngả, Tuyết Cốt Thành diệt vong, hắn cam nguyện bị bắt; thậm chí khi Tri Uyên liều mạng cứu ra, hắn vẫn một hai đòi chết… Đời này thì thần hồn ngày ngày vỡ nát, tuy nói là thời thế bức bách, nhưng Phương Tri Uyên lúc nào cũng bị thương, chẳng tốt hơn là bao… Cuối cùng, hắn còn chết sớm hơn Phương Tri Uyên một bước.
Lận Phụ Thanh đếm tới đếm lui, cảm thấy mình đúng là chẳng ra làm sao. Bởi vì hắn cứ luôn “đi”, Tri Uyên mới phải cầu xin hắn “đừng đi”.
Vẫn còn cả một cuộc đời thật dài phía trước, hắn vẫn luôn nghĩ vậy. Thế nhưng quá nhiều vết sẹo đã in sâu trong lòng, thật sự có thể lành hẳn sao?
“Tri Uyên.”
Lận Phụ Thanh rủ mi, nhẹ nhàng chạm lên mặt Phương Tri Uyên. Ngón tay đột nhiên đau nhói lên, hắn khẽ lẩm bẩm: “Tri Uyên…”
Ta phải làm sao mới có thể khiến lòng ngươi nhẹ nhõm hơn một chút…
Chẳng biết từ khi nào, sáp đỏ đã chảy đầy thân nến. Ánh sáng nhạt như đang nhẹ nhàng lay động, chiếu lên tường hai bóng người kề cận.
Lại qua một lúc, mí mắt Phương Tri Uyên khẽ động, trầm thấp rên một tiếng, xoa đầu chống người ngồi dậy. Y cố hết sức mở mắt, ánh mắt mê mang nhanh chóng tụ lại, đập vào mắt là ánh sáng nhu hòa của nến cưới chiếu khắp phòng tân hôn đỏ thẫm.
—— Cùng Ma Quân áo đỏ tĩnh tọa bên cạnh, sắc mặt ủ dột.
“Ta…” Y lập tức chột dạ, “Mới rồi ta nói lung tung gì phải không?”
Ánh mắt ngưng tụ lại nơi y phục xộc xệch của Lận Phụ Thanh. Phương Tri Uyên càng thêm hoảng sợ, vội kéo chăn phủ thêm lên người sư ca, cuống quýt nói: “Xin… xin lỗi, sư ca, đừng để bụng.”
Lận Phụ Thanh thở dài: “Không sao… ta còn không biết ngươi à? Ngày vui mà, không cần như thế, vui lên đi.”
Phương Tri Uyên lại len lén dò xét sắc mặt của hắn, nghĩ thầm trông ngươi cũng có vui vẻ gì đâu…
Y hối hận muốn chết, thầm trách bản thân sao lại như vậy. Sau bao nhiêu trắc trở, vất vả lắm mới đợi được đến ngày đại hôn, mà lại khiến sư ca phải lo lắng cho mình.
Rõ ràng…
Rõ ràng mấy ngày trước y còn trằn trọc suy nghĩ, đêm tân hôn phải làm thế nào mới đủ dịu dàng. Y nghĩ, Lận Phụ Thanh một đời nghịch thiên, long đong đến giờ, vốn đã quá khổ sở; trong tình cảm lại luôn nhường nhịn chiều theo y, quá mệt mỏi.
Y rõ ràng muốn Lận Phụ Thanh từ giờ có thể nhẹ nhàng thoải mái, yên tâm dựa vào mình. Phương Tri Uyên càng nghĩ càng ảo não, thấy bầu không khí trong phòng tân hôn càng lúc càng nặng nề. Dù song hỷ treo cao, nến đỏ hương hoa tôn nhau, nhưng chẳng có chút cảm giác triền miên ngọt ngào nào.
Tuy rằng tình cảm giữa bọn họ sâu đậm, thỉnh thoảng giận dỗi nhau một chút chẳng là gì, nhưng dù sao hôm nay cũng là đêm tân hôn mà…!
Phương Tiên Thủ cắn răng, quyết định thử mất bò mới lo làm chuồng. Y chợt ngẩng đầu, vội nói: “Sư ca, sau này ta nhất định sửa ——”
Lại không ngờ, đập vào mắt y là Lận Ma Quân, thần sắc như đã hạ quyết tâm, ngữ điệu tha thiết chân thành, không gì sánh được: “Tri Uyên, sau này ta nhất định sửa ——”
Lời nói nghẹn lại giữa chừng, hai người đồng thời sửng sốt.
Đôi tân lang mặc áo cưới ngồi trên giường cưới, nhìn nhau đầy bối rối, ngập ngừng muốn nói lại thôi, thoạt nhìn buồn cười hết sức. Rốt cuộc lại đồng thanh thốt ra ——
“Ngươi sửa cái gì?”
“Ngươi sửa cái gì?”
Dừng một chút, đồng thời chỉ vào đối phương.
“Ngươi nói trước đi.”
“Ngươi nói trước đi.”
“…”
“…”
Hai người song song tuyệt vọng nghiêng đầu quay đi. Phương Tri Uyên tức đến đập vào mép giường, Lận Phụ Thanh không dám nhìn thẳng, giơ tay áo che mặt.
Dừng lại hai giây, bọn họ đồng loạt quay đầu lại, đồng thanh mở miệng:
“Vậy để ta nói trước!”
“Vậy để ta nói trước!”
“…”
“…”
Không khí lúc này, nhất thời hết sức xấu hổ.
——————————
Tác giả có lời muốn nói:
Nhìn cái tên phần ngoại truyện này đi, bao nhiêu người đã tưởng là sẽ có một màn động phòng đàng hoàng ngọt ngào, mặt đỏ tim loạn cơ chứ, ha ha ha ha.
——————————
Editor có lời muốn nói:
Nhìn số chương của phần ngoại truyện này đi, bao nhiêu người đã tưởng sẽ có một màn động phòng đàng hoàng ngọt ngào dài tận 4 chương cơ chứ, há há há há.