
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt
Edit: chi
Tám vạn dặm máu (3)
Có lẽ vì ngủ quá lâu, Lận Phụ Thanh đã hồi phục một chút sức lực. Dù Phương Tri Uyên đút thuốc giữa chừng hắn lại rơi vào mê man, nhưng sáng hôm sau vẫn có thể tỉnh lại, ý thức khá tỉnh táo. Phương Tri Uyên vừa mừng vừa lo, hầu hạ thế nào cũng sợ không đủ chu đáo.
Nhưng người đang chạy trốn thì không thể ở một chỗ quá lâu. Ngày thứ ba, giữa trận tuyết rơi, hai người chuẩn bị rời khỏi trấn nhỏ. Trước khi đi, Phương Tri Uyên đỡ Lận Phụ Thanh dậy, phủ thêm cho hắn áo choàng đen bằng gấm. Áo rất dày, bên trong có pháp trận hỏa linh giữ ấm.
Lận Phụ Thanh cụp mắt, nhìn mái tóc bạc trắng của mình buông xõa xuống lớp áo đen, rơi trên mu bàn tay đang giúp hắn buộc dây của Phương Tri Uyên. Phương Tri Uyên nửa quỳ trước giường, cảm giác được ánh mắt nhìn mình liền ngẩng đầu, hàng mày nghiêm nghị thả lỏng, mỉm cười.
“Đừng sợ, chúng ta đến một nơi tốt hơn.”
Y đứng dậy, mở rộng hai tay muốn ôm Lận Phụ Thanh lên. Lận Phụ Thanh lắc đầu đẩy ra, cầm tay Phương Tri Uyên đẩy y xoay người, hai tay vòng lên cổ y.
Phương Tri Uyên nghiêng đầu nhướng mày: “Sao vậy? Không muốn bế, muốn cõng sao?”
Ánh mắt Lận Phụ Thanh trầm tĩnh, trong cổ họng bật ra một tiếng thật khẽ: “Ừm.”
Hắn đã có thể phát ra những thanh âm yếu ớt, chỉ là phát âm rõ ràng thì có chút khó khăn.
“Không được đâu.” Phương Tri Uyên quay lại, tay đặt dưới gối hắn, “Ta không an tâm. Hiện giờ ngươi không nói được, lỡ thương thế phát tác ngất đi, ta không nhìn thấy được thì làm sao đây?”
“…”
Lận Phụ Thanh không có sức phản kháng, sắc mặt hơi trầm xuống, hắn biết Phương Tri Uyên thật sự không an tâm chuyện gì. Nếu thiên ngoại thần đột kích, trong tình thế hung hiểm, người ta có thể để ý trước mặt nhưng khó đề phòng sau lưng.
Ngươi này… thật sự có ý định liều chết để bảo vệ hắn.
Phương Tri Uyên lại nói: “Không sao đâu, ngươi cứ tin ta.”
Y vẫn ôm hắn mà đi.
Từ đó về sau, bọn họ chạy trốn qua rất nhiều nơi. Với Lận Phụ Thanh, đây là một trải nghiệm chưa từng có. Phương Tri Uyên che chở hắn qua những đường núi trắc trở phủ đầy băng tuyết, lội qua mặt hồ đầy cá dữ, xuyên qua những lối nhỏ hoang vắng. Ban đêm đốt lửa, nghỉ lại trong hang ổ của yêu thú vừa chết hoặc sơn động yên tĩnh, đôi khi cũng ngủ luôn ngoài đồng hoang.
Những ngày tháng đó rất gian nan. Thiên ngoại thần truy lùng gắt gao, bọn họ ít khi có cơ hội đặt chân đến thành trấn của nhân tộc để bổ sung đan dược và pháp bảo. Thân thể của Lận Phụ Thanh khi tốt khi xấu, bất cứ khi nào hắn tỉnh táo, Phương Tri Uyên đều sẽ tìm cách làm hắn vui vẻ, không để hắn suy nghĩ quá nhiều.
Nhưng thật sự quá khó, âm khí phản phệ không có cách điều trị, mỗi khi thương thế phát tác giống như chịu một lần hành hình. Hắn thường hôn mê rất lâu, không phân biệt nổi ngày đêm. Có đôi khi, Lận Phụ Thanh trong cơn nửa tỉnh nửa mê nghe được thanh âm nghẹn ngào của Phương Tri Uyên, như những nhát dao cứa vào tim hắn. Hắn cũng đau đến rơi lệ, nước mắt lặng lẽ thấm qua hàng mi không nhấc lên nổi.
Phương Tri Uyên nhìn thấy lại càng hoảng, luôn cho rằng sư ca không chịu nổi thương bệnh mới như vậy. Nhưng y thật sự không thể làm được gì, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn…
Nhìn.
Một ngày, lại thêm một ngày, chẳng nhìn thấy hy vọng gì.
Đoạn thời gian đó chẳng có gì tốt đẹp.
……
Một đêm, Ma Quân tỉnh lại khỏi ác mộng, phế phủ vẫn còn quặn đau. Mở mắt ra, hắn lờ mờ nhìn thấy một đốm đỏ dịu dàng trước mắt. Tay chân hắn lạnh băng, toàn thân sũng mồ hôi, nhắm mắt mở mắt mấy lần mới có thể nhìn rõ, nhận ra đây là một hang động lạ lẫm.
Phương Tri Uyên đang dùng một nhánh cây khảy đống lửa, phát hiện khí tức sau lưng mình thay đổi, hai mắt lập tức sáng lên. Nhưng y muốn giữ vẻ bình tĩnh trước mặt Lận Phụ Thanh, không quay đầu lại, nói: “Sư ca? Tỉnh rồi thì gọi ta một tiếng.”
Lận Phụ Thanh nằm nghiêng, rúc trong áo choàng, chậm chạp nói từng chữ: “Tri… Uyên…”
Tiếng nói vẫn chưa lưu loát, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào bóng hình Phương Tri Uyên được lửa nhuộm đỏ.
Phương Tri Uyên rốt cuộc không nhịn được, quay đầu lại: “Đừng lộn xộn, nằm yên đó. Trời tối rồi, lúc sáng ta bắt được hai con chim nhỏ, nướng cho ngươi ăn.”
Đầu óc Lận Phụ Thanh vẫn còn choáng váng, lại gọi: “Tri Uyên.”
Phương Tri Uyên nhanh chóng bưng thịt nướng đến, ngồi xuống bên cạnh Lận Phụ Thanh, vỗ nhẹ lên hông hắn trấn an: “Nói chuyện có tiến bộ, xem ra ngươi sắp khỏi rồi. Ta hỏi lại, đói bụng thì nói gì?”
Sơn động rất yên tĩnh, chỉ có tiếng củi cháy lách tách, Lận Phụ Thanh trả lời như vẹt: “… Đói.”
“Ừm, đúng rồi.” Phương Tri Uyên cười, ngón tay cầm lên một miếng thịt nhỏ, thổi nguội, đưa vào miệng Lận Phụ Thanh, “Lúc lạnh thì nói gì?”
Lúc cử động, y lộ ra vết thương ở cổ tay, đã băng bó nhưng còn thấm máu.
“Lạnh.”
Lận Phụ Thanh đáp, trong lòng thầm nghĩ: Y lại bị thương.
Những ngày này, lần nào tỉnh lại, hắn cũng nhìn thấy vết thương mới trên người Phương Tri Uyên, sắc mặt y càng lúc càng nhợt nhạt. Nhưng Phương Tri Uyên né tránh không nói, hắn cũng không hỏi. Dù sao thì hỏi… cũng chẳng làm được gì.
Phương Tri Uyên cởi áo khoác ngoài, đắp thêm một lớp cho Lận Phụ Thanh, ân cần hỏi: “Sao vậy? Ăn không ngon à? Hay vừa thấy ác mộng?”
Lận Phụ Thanh nhíu mày, miễn cưỡng áp lại cảm xúc, thấp giọng nói: “Ngươi đừng… ta không… lạnh lắm.”
Phương Tri Uyên vẫn bắt hắn đắp thêm: “Đêm khuya lạnh. Ngươi ít khi tỉnh táo vào giờ này, chút nữa sẽ thấy lạnh.”
Y lại vặn mở túi nước, đưa đến bên miệng Lận Phụ Thanh, nói: “Lúc khát…”
Lận Phụ Thanh cố tập trung tinh thần, đưa tay đỡ túi nước, nheo mắt nhìn chất lỏng sóng sánh, nhưng Phương Tri Uyên lập tức cảnh giác, thu tay lại: “—— Không được nhìn.”
Lận Phụ Thanh không nhịn được cười nhẹ một cái. Hắn nheo mắt nhìn Phương Tri Uyên, nhỏ giọng nói: “Không nhìn thấy.”
Thị lực của hắn đã rất kém, ban đêm tối đen, miệng túi nước nhỏ như vậy, hắn chẳng thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình. Im lặng một lúc, hắn mới nói: “Xấu… Ta biết.”
Dưới mái tóc xơ xác bạc trắng là gương mặt với những vệt âm khí cháy đen, rất khó tìm thấy phong thái Ma Quân xuất trần như xưa.
Phương Tri Uyên trầm mặc một thoáng, rồi vẫn quyết định che mắt Lận Phụ Thanh, đưa túi nước đến bên miệng của hắn: “Uống nước đi. Lúc khát thì nói gì?”
Lận Phụ Thanh nhấp một ngụm nước nhỏ, chợt ngửi được mùi máu thoang thoảng. Hắn nghĩ đến vết thương rỉ máu trên cổ tay Phương Tri Uyên, không nghe lời đáp “khát” nữa, mà gọi: “Tri Uyên.”
Bên ngoài tựa hồ có gió bắc gào thét, nhưng rất xa xăm. Đêm trong sơn động có ánh lửa, vẫn yên bình. Phương Tri Uyên ôm Lận Phụ Thanh, vuốt mái tóc trắng của hắn: “Đây. Ta ở đây, sư ca.”
Lận Phụ Thanh nói: “Ta… mơ thấy sư phụ… thấy Tiểu Hồng Đường… và rất nhiều người khác. Những ngày này, đều mơ thấy.”
Phương Tri Uyên im lặng không nói. Gần trăm năm qua, sư phụ của bọn họ sinh tử không rõ, Hư Vân của bọn họ cũng đã bị hủy diệt từ lâu. Lận đại sư huynh từng phong hoa tuyệt đại, lúc này dùng giọng điệu yếu ớt nhắc lại chuyện xưa, nghe thế nào cũng thấy đau xót.
“Ta…” Lận Phụ Thanh hít vào một hơi, cố gắng tỏ ra bình thản, “Ta… muốn giải thoát.”
Phương Tri Uyên ngẩng đầu, ngón tay rõ ràng run một chút.
Lận Phụ Thanh nói: “Ta muốn chết.”
Phương Tri Uyên im lặng thật lâu.
Nhưng có lẽ cũng không lâu như vậy.
Lận Phụ Thanh khàn giọng hỏi: “Có được không…?”
Trong nháy mắt đó, Lận Phụ Thanh có thể nhìn thấy ánh mắt của Phương Tri Uyên toát ra sự van nài gần như là tuyệt vọng. Thế nhưng y đột nhiên thu lại cảm xúc, nhanh chóng bình tĩnh lại, gật đầu: “Cũng được.”
Lận Phụ Thanh ngước mắt, con ngươi thuần tịnh an bình: “Được thật không?”
Yết hầu Phương Tri Uyên lăn lộn hai lần, miễn cưỡng cười đáp: “… Chuyện nhỏ thôi.”
Y chớp mắt một cái, lại hắng giọng một cái, làm như không sao cả: “Sư ca có nguyện vọng gì không? Có muốn đi đâu, ăn cái gì, muốn gặp ai không…”
Lận Phụ Thanh nói: “Không có.”
Phương Tri Uyên không tin: “Nhất định có.”
Lận Phụ Thanh: “Ngươi sống tốt, sau đi đưa ta đi, quay về Kim Quế Cung.”
Phương Tri Uyên: “Cái này không tính, trừ cái này ra.”
Lận Phụ Thanh bất đắc dĩ, thuận miệng nói Phương Tri Uyên ngày mai đưa hắn l*n đ*nh núi ngắm mặt trời lặn. Phương Tri Uyên đồng ý, cứ như một lời hứa hẹn bình thường.
Trái lại, Lận Phụ Thanh chột dạ. Hắn không nghĩ Phương Tri Uyên có thể dễ dàng buông tay như vậy. Rõ ràng năm xưa lúc hắn đọa ma, y chết cũng không chịu nhận mệnh. Nhưng rồi nhớ đến những đêm dài có tiếng nghẹn ngào, hắn lại cảm thấy, có lẽ Phương Tri Uyên cũng đau lòng cho mình.
Nếu thật sự có thể lấy cái chết kết thúc tất cả ——
Phương Tri Uyên ôm hắn vào lòng, nói: “Ngủ đi.”
Lận Phụ Thanh nghe lời, nhắm mắt lại, trong lòng nghĩ đến cảnh tượng cuối cùng trong giấc mộng vừa rồi. Mấy ngày qua hắn thường xuyên mơ thấy quá khứ, ký ức phủ bụi sống dậy trong giấc mơ. Hắn nhớ năm xưa Doãn Thường Tân trước khi rời đi đã để lại cho hắn một cấm thuật, có thể nghịch chuyển loại quy tắc tối cao.
Nhưng cấm thuật hồi sinh đó, hắn vẫn chưa nghiên cứu thấu đáo.
Cái gì gọi là hồi sinh? Nếu khởi động cấm thuật, thế gian này sẽ như thế nào? Không ai có thể cho hắn đáp án chính xác. Suy cho cùng, rất khó để đưa ra lựa chọn mạo hiểm như thế này. Một người quyết định cho cả thiên hạ, nói không chừng là một ác nghiệp đối với hàng vạn sinh mạng, ai dám gánh vác trọng trách này?
Mà khi đó, Ma Quân vẫn tin rằng tiên họa là do mình gây ra, chuyện này chẳng khác nào một sự giày vò. Khác biệt duy nhất là, lần này hắn không lấy Phương Tri Uyên ra cược nữa, mà cược chính hắn.
Lận Phụ Thanh không biết mình ngủ thiếp đi vào lúc nào, hồn linh lại rơi vào những giấc mộng sâu xa trập trùng. Trong mộng hắn tựa hồ nhìn thấy đôi mắt của sư phụ, còn mình thì quỳ xuống, từ biệt, miệng nói cam lòng chịu chết…
Nhưng thật ra hắn không cam lòng, hắn không thể cược sai thêm lần nữa. Hắn chỉ cảm thấy thẹn với Phương Tri Uyên, y liều chết bảo vệ hắn, hắn không trả nổi.
Nếu có kiếp sau, hắn sẽ dốc hết sức bù đắp vậy.
……
Gió nhẹ phớt qua mặt.
Lận Phụ Thanh chợt mở mắt, trong tầm nhìn của hắn là vầng thái dương đỏ thẫm treo lơ lửng bên dãy núi xa xa. Những đám mây rực rỡ xuôi về tây, hoàng hôn như lụa phủ khắp trời, bầy chim nhỏ vỗ cánh về rừng… cảnh sắc hùng vĩ thu hết vào trong tầm mắt.
Bốn bề là gió mây vần vũ, Phương Tri Uyên ôm hắn ngồi trên vách núi cao và dốc, Hoàng Dương đao dựng một bên.
Hoàng Dương Tiên Thủ thấy hắn mở mắt, cười nói: “Chà, đến giờ liền tỉnh, xem ra sư ca thật sự trông chờ cảnh tượng này.”
Nhưng sắc mặt Lận Phụ Thanh đột ngột trắng bệch, còn ngỡ mình đang chìm trong ác mộng: “Ngươi làm gì vậy!!”
Hắn nhìn thấy… ở chân trời không chỉ có tà dương, mà còn có những bóng người áo trắng mắt vàng đang áp sát. Bọn họ lại bị thiên ngoại thần bao vây rồi!
Lận Phụ Thanh đã từng giao chiến với đám dị nhân mắt vàng này, hắn biết với tốc độ của thiên ngoại thần, chẳng mấy chốc vòng vây sẽ khép lại, đến lúc đó, hai người chẳng khác gì cá chậu chim lồng.
Nhưng thế này là thế nào? Với khả năng của Phương Tri Uyên, làm sao có thể… làm sao cứ thế mà rơi vào vòng vây của thiên ngoại thần như vậy!? Trừ phi ——
Phương Tri Uyên thản nhiên nói: “Đưa ngươi đi ngắm mặt trời lặn thôi. Sợ cái gì, chúng ta đều sắp chết rồi, còn lo chi nhiều vậy?”
Cố ý. Người này cố ý…
Lận Phụ Thanh vừa gấp gáp vừa tức giận, nhất thời hai mắt tối sầm, tai ù đi. Hắn cố sức th* d*c: “Không được, không được…! Ngươi đi mau!”
Dưới ánh hoàng hôn, sườn mặt của Phương Tri Uyên càng thêm rõ nét. Y nói: “Không được.”
“Không… Tri Uyên.” Lận Phụ Thanh nói năng lộn xộn, níu lấy vạt áo Phương Tri Uyên, “Tri Uyên… không được, đừng.”
Phương Tri Uyên nghiêm mặt nói: “Ngươi muốn chết, ta muốn cùng ngươi chết. Ta chiều theo ý ngươi, ngươi lại cản ta làm theo ý mình. Sư ca, trên đời làm gì có chuyện bất công như vậy?”
Lận Phụ Thanh hoảng sợ không yên: “Không, không…” Hắn giống như bị kích động, không nói được rõ ràng, chỉ có thể lặp đi lặp lại mấy chữ như vậy.
Đại nạn của tiên giới có một phần nghiệp quả của hắn, hắn chết là hợp tình hợp lý, nhưng làm sao có thể kéo Phương Tri Uyên theo! Hắn làm sao nỡ!?
Thấy trong số thiên ngoại thần đã có người gọi ra tiên khí, Phương Tri Uyên vẫn thờ ơ, cả đao cũng không muốn cầm lên.
Lận Phụ Thanh nóng vội đến mất hết lý trí, còn muốn đứng dậy che cho Phương Tri Uyên, nhưng hắn không có sức, còn chưa đứng lên đã ngã trở vào lòng họa tinh: “Ưm…! Khụ khụ…”
Phương Tri Uyên ôm hắn, vỗ lưng cho hắn: “Sao đột nhiên gấp như vậy? Hay sư ca không muốn chết nữa?”
Lận Phụ Thanh sửng sốt: “Ngươi ép ta…”
Phương Tri Uyên: “Ta không dám.”
Cả người Lận Phụ Thanh run lên, phát ra một tiếng nức nở thật khẽ, rúc vào trong lòng Phương Tri Uyên: “Không… Không chết nữa.”
Phương Tri Uyên: “Thật không? Đừng hối hận nhé.”
Trong một thoáng, mây trời biến sắc, thiên ngoại thần đã ra tay. Ánh sáng lạnh lẽo từ binh khí xé toạc mây chiều, giống như chém nát ánh hoàng hôn nặng nề nơi chân trời. Uy lực khủng khiếp ập tới, sinh tử chỉ trong gang tấc.
Lận Phụ Thanh nhắm mắt lại. Vào khoảnh khắc này, hắn biết mình đã đặt một chân lên con đường mịt mờ phía trước: “Xin ngươi, đi thôi…”
Hắn nghe Phương Tri Uyên cười nhẹ một tiếng bên tai, nghe tiếng Hoàng Dương đao lẫm liệt xuất khỏi vỏ. Đao ý tung hoành nơi vách núi chật hẹp, sau một khắc, Lận Phụ Thanh cảm giác mình được Phương Tri Uyên ôm lấy, bay lên không trung.
Phương Tri Uyên gắt một tiếng: “Đi!”
Lưỡi đao nóng rực chém tan áp lực từ bốn phía, cỏ cây đổ rạp, tảng đá sau lưng nứt vỡ, lăn xuống. Lận Phụ Thanh nghe tiếng gió rít gào, mà việc duy nhất hắn có thể làm là áp sát vào lồng ngực Phương Tri Uyên, ôm chặt cổ y.
Thời khắc đó, Ma Quân nép trong lòng Tiên Thủ thầm nghĩ: Nếu lần này Tri Uyên thật sự có thể đưa ta sống sót rời khỏi đây, vậy thì vận mệnh đã định ta thành ma.
Nếu ta nhất định phải thành ma…
Được thôi, vậy cứ thành ma đi.