
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt
Edit: chi
Đêm sau tân hôn (2)
Đến khi cả hai bày tỏ nỗi lòng xong, bọn họ càng thêm dở khóc dở cười, sau đó bốn mắt trừng nhau, ghét bỏ đủ điều ——
“Sao ngươi cứ nghĩ đến mấy chuyện thế này vậy?”
Ai cũng cố cãi lại hai ba câu, nhưng rồi nhận ra chẳng ai thuyết phục được ai. Đến nước này rồi, hiển nhiên chẳng ai còn tâm trạng động phòng nữa. Cuối cùng, Phương Tri Uyên đanh mặt ngồi ở đầu giường, chẳng nói một lời; Lận Phụ Thanh thì nằm dài ở cuối giường, hờ hững lựa mấy viên kẹo cưới ban sáng còn dư bỏ vào miệng ăn.
Trong màn đêm, nến đỏ cháy rực, chiếu lên những đường chỉ thêu kim tuyến tinh xảo trên đệm chăn. Lận Phụ Thanh vừa lười nhác bóc vỏ kẹo vừa thở dài: “Được rồi, bỏ đi… tranh cãi mấy chuyện này thật sự chẳng có ý nghĩa gì. Có ai trong đêm động phòng mà như chúng ta không?”
Hắn lăn đến bên cạnh họa tinh, lột vỏ kẹo đưa đến bên miệng Phương Tri Uyên: “Nè, ăn kẹo.”
Phương Tri Uyên nửa nằm ở đầu giường, mặt mày quạo đeo, dùng răng nhai cắn nát viên kẹo.
Lận Phụ Thanh l**m đầu ngón tay dính chút đường, như có điều suy tư, nói: “Nhưng mà Tri Uyên, ngươi thật sự không sao à? Ta cảm thấy trong lòng ngươi có tâm sự…”
Hắn cười khẽ, vỗ vỗ mép giường: “Tới lúc này rồi, chẳng lẽ ngươi vẫn lo ta là một tên Ma Quân bạc tình bạc nghĩa, chiếm được ngươi rồi liền vứt bỏ?”
Phương Tri Uyên quay đầu lại, nhíu mày: “Tất nhiên không phải! Ta…”
“Hửm?” Lận Phụ Thanh chớp mắt với y, ra chiều thăm hỏi.
Men say vẫn chưa tan hết, mà mỹ nhân trước mắt còn vượt xa phong nguyệt, Phương Tri Uyên gian nan hít một hơi, day day mi tâm: “Sư ca, ngươi biết mà, trước nay ta chưa từng…”
Lận Phụ Thanh hỏi: “Chưa từng cái gì?”
Phương Tri Uyên chợt đứng dậy, bứt rứt đi vài bước, tay luồn vào tóc: “Ta… trước giờ chưa từng sống những ngày… thảnh thơi như thế này!”
Lận Phụ Thanh nghe xong ngẩn người, cuối cùng cũng nghiêm túc ngẩn đầu nhìn y.
Phương Tri Uyên cụp mắt, mím môi tìm từ diễn đạt, hồi lâu sau mới trầm giọng nói: “Ngươi xem, bất luận là chuyện về Bàn Vũ hay chuyện giữa hai chúng ta, tất cả đều đã được giải quyết ổn thỏa rồi. Tốt quá, tốt đến mức khiến ta ngỡ ngàng, không biết sau này phải làm gì nữa…”
Lận Phụ Thanh chọc trúng tim đen: “Ngươi rảnh đến ngáo luôn rồi à?”
Phương Tri Uyên: “…”
Lận Phụ Thanh chớp mắt, hỏi: “Ngươi cảm thấy khoảng thời gian này tốt đẹp quá, không chân thật?”
Gương mặt mang ý cười của hắn phản chiếu cùng áo cưới đỏ và ánh nến, chói mắt vô cùng.
“…” Phương Tri Uyên mím môi, bối rối quay mặt đi. Tim y đập dồn liên hồi, như muốn nổ tung trong lồng ngực.
Đúng vậy, chính là như hiện tại, cuộc sống quá đỗi tốt đẹp và ấm áp này khiến y cảm thấy bất an.
Như để phân tán sự chú ý, họa tinh nhấc bình rượu tinh xảo trên bàn, rót ra. Chẳng mấy chốc rượu ngon đã đong đầy chén, nhưng Phương Tri Uyên không uống, mà cẩn thận bưng chén rượu bước đến trước mặt Lận Phụ Thanh.
Y nhét chén rượu vào tay sư ca, thấp giọng nói: “Đừng hỏi nữa, sư ca. Cho ta thêm vài ngày… ta quen rồi sẽ nghĩ thông thôi.
Lận Phụ Thanh không chút do dự nhận lấy, chăm chú nhìn y một lúc. Sau đó hắn ngửa cổ, nhấc tay áo, ba hớp uống cạn. Khóe môi Phương Tri Uyên dịu xuống một chút.
Lận Phụ Thanh vuốt chén rượu trống trơn, trầm ngâm một lát, bất chợt nói: “Được rồi.”
Hắn bỗng đứng dậy, cười với Phương Tri Uyên: “Tiểu họa tinh, chúng ta ra ngoài chơi đi.”
“Đi nào, đi ngắm nhân gian tươi đẹp và chân thật này.”
=========
Canh hai, tiếng nói chuyện rộn ràng, đèn sáng lay lắt, ánh trăng treo cao nơi đầu tường.
Khách mời đã rời đi, nhưng nhóm người của Hư Vân Tông vẫn chưa hết hứng, lúc này đang tụm lại tán dóc.
Ngư Hồng Đường cầm nửa miếng bánh hoa, vừa nhai vừa nói: “Ai da, mọi người tin muội đi, lúc động phòng Thanh Nhi ca ca chắc chắn ở dưới.”
Kim long Ngao Chiêu ngồi cạnh Ngư Hồng Đường, mặt đỏ đến tận mang tai: “Này! Đồ yêu ngư không biết xấu hổ, suốt ngày nói chuyện gì đâu không, im đi im đi!”
Tuân Minh Tư một thân lam ngọc ngồi nay ngắn chỉnh tề, hai tay ôm ly trà nóng, dáng vẻ điềm đạm ôn hòa, lại cười đến híp mắt: “Tiểu Hồng Đường sao lại nói vậy? Người ngoài nhìn vào chỉ thấy nhị sư huynh tính tình ngạo mạn, nhưng chuyện trong nhà trong nhà đều biết… rõ ràng đại sư huynh trên cơ.”
“Đúng nha, đúng đúng đúng!” Diệp Hoa Quả hớp một ngụm rượu. Ban ngày nàng uống không ít, lúc này hai mắt trợn tròn, gò má phơn phớt hồng, trông vô cùng đáng yêu, “Nhị sư huynh ngay từ đầu không không không phải là bị đại sư huynh tóm được, kéo về làm áp trại phu nhân đó sao?”
Tống Hữu Độ mặt không cảm xúc: “Nhưng đại sư huynh chiều nhị sư huynh lắm.”
Diệp Hoa Quả vuốt tóc, lẩm bẩm: “Cũng phải ha.”
Bọn họ nói đến nghiêm túc, ngay cả Ngao Chiêu, ban đầu còn ngượng ngùng, cũng dần bị dắt mũi, ngơ ngác nói: “Thật… thật vậy sao? Chủ nhân với Ma Quân bệ hạ…”
Diệp Hoa Quả lúc này đã “vào trạng thái”, vuốt mặt tiểu kim long cười nói: “Nói cho ngươi nghe, Tiểu Chiêu, chủ nhân của ngươi á, hồi bé ở cùng đại sư huynh, trời ơi buồn cười lắm lắm!”
Hai mắt Ngao Chiêu sáng lên: “Thật à? Lúc đó thế nào?”
Tuân Minh Tư ưu nhã nhấp trà: “Nói thế nào nhỉ? Khi đó nhị sư huynh đối với đại sư huynh rất là mâu thuẫn —— Ừm, là kiểu trong ngoài bất nhất ấy. Nhưng y ở trước mặt đại sư huynh, đánh không lại, cãi cũng không thắng, mà đại sư huynh thì rất yêu chiều y, vậy nên…”
Tống Hữu Độ tiếp lời: “Hồi đó Hư Vân Tông có một thiết luật, nói thấy đại sư huynh và nhị sư huynh đánh nhau thì phải né cho xa. Nhưng thật ra bọn ta thường xuyên thấy bọn họ đánh nhau, nhất là Tiểu Hồng Đường, muội hẳn là người thấy nhiều nhất.”
Ngư Hồng Đường giải quyết xong cái bánh, đắc ý gật gù: “Ai dà, tóm lại là thế này, A Uyên ca ca rảnh rỗi là tìm Thanh Nhi ca ca đánh nhau, cơ bản là đánh đâu thua đấy, thua rồi liền bị Thanh Nhi ca ca xem như chiến lợi phẩm, ôm lên bế đi.”
Ngao Chiêu sửng sốt: “Bế…”
“Đúng thế. A Uyên ca ca đương nhiên không thích. Y mắng một câu, Thanh Nhi ca ca lại cười dỗ dành một câu. Nhưng dỗ thì dỗ, chứ tay vẫn không buông… Ừm, mãi sau này, Thanh Nhi ca ca thấy chủ nhân ngươi vừa ấm ức vừa không cam tâm, thương quá mới đành cắn răng kiềm chế thói quen đó.”
Ngao Chiêu: “Oa ——!”
Ngư Hồng Đường tiếp tục nói: “Vậy nên, với Thanh Nhi ca ca mà nói, chỉ cần có thể giữ A Uyên ca ca ở cạnh thì chuyện khác đều không thành vấn đề, hắn sẽ tình nguyện nuông chiều người ta.”
Thiếu nữ áo đỏ tinh ranh cười một tiếng: “Mà Thanh Nhi ca ca lười lắm, khả năng cao hắn thích A Uyên ca ca chủ động hơn, còn mình nằm yên chọc ghẹo ngôi sao gì đó…”
Tuân Tam: “Hợp lý.”
Diệp Tứ: “Hợp lý.”
Tống Ngũ: “Hợp lý.”
“…”
Sau lưng bọn họ, Thẩm Tiểu Giang vẫn còn bận trước bận sau dọn dẹp bữa tiệc, nghe chuyện mà trợn mắt há mồm, đầu rối như vò ——
—— Sư huynh sư tỷ!! Mỗi ngày mọi người đều thảo luận cái chủ đề vừa nguy hiểm vừa k*ch th*ch thế này à!?
Một thoáng bất cẩn làm rơi đống đồ trong tay, đồ vật lộc cộc lăn xuống sàn, Thẩm Tiểu Giang giật mình hoàn hồn, ôi một tiếng rồi vội vàng đuổi theo món đồ đang lăn xa.
Đột nhiên thấy một bàn tay với khớp xương rõ ràng thò tới, nhặt lấy món đồ kia. Dưới ánh trăng, có thể nhìn thấy một tay áo màu đen bó sát.
Phương Tri Uyên đã thay y phục thường ngày, không biết ra đây từ khi nào, mặt mày lạnh băng. Lận Phụ Thanh thì một thân áo trắng, khoác áo choàng với tua rua tinh xảo, trên miệng treo một nụ cười ung dung nhàn nhã, nhìn nhóm người đang sôi nổi cười đùa kia.
Lúc này, sắc mặt của mấy người kia lập tức trắng bệch.
Tuân Minh Tư gượng cười: “Hai vị sư huynh… đêm xuân một khắc giá ngàn vàng, sao lại…”
Phương nhị sư huynh chậm rãi đứng thẳng dậy, giữa kẽ răng toát ra sát khí bừng bừng, cười lạnh: “Đám ranh con các ngươi, vừa nãy nói gì, nói lại ta nghe xem.”
Thôi xong, bị bắt tại trận rồi.
“Khụ khụ…”
“Không có gì, không có gì.”
Bọn họ hoặc cười gượng, hoặc ho khan, ngươi nhìn ta ta nhìn xuống đất, nhưng không ai dám nhìn hai vị sư huynh.
Chỉ có Ngao Chiêu là một con rồng ngốc, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, vui tươi hớn hở nhào vào lòng Phương Tri Uyên: “A, chủ nhân? Chủ nhân với Ma Quân bệ hạ làm xong mấy chuyện ngượng ngùng rồi sao, sao lại nhanh như vậy? Chủ nhân, hay là ngài không —— Á, ui da!!”
—— Cái gì gọi là thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục khóa cửa lại xông vào – chính là đây.
Một lát sau, Phương Tri Uyên xách tiểu kim long bị đánh tơi tả đến trở lại hình rồng, nhíu mày nói: “Hỏi nữa đi, sao không hỏi nữa?”
Ngao Chiêu khóc không ra nước mắt, lắc lư giương nanh múa vuốt: “Chủ nhân, tiểu long sai rồi sai rồi, Ma Quân bệ hạ, cứu mạng ——”
Bên kia, Tuân Minh Tư do dự hỏi Lận Phụ Thanh: “Hai vị sư huynh, đêm nay thật sự muốn ra ngoài à?”
“Thần hồn lưu lạc trong vũ trụ hơn một năm, bọn ta ngày ngày ở bên nhau, chuyện mấy chuyện động phòng làm nhiều rồi.” Lận Phụ Thanh không chút để ý duỗi lưng một cái, “Hôm nay ta và Tri Uyên làm lễ bái vốn là để thiên địa nhân gian cùng chúc mừng, ra ngoài đi dạo một vòng, nói không chừng vui hơn ru rú trong nhà.”
Ngư Hồng Đường hào hứng: “Muội cũng muốn đi!”
Lại bị Lận Phụ Thanh gõ một cái lên đầu, cười nói: “Không được, đêm nay Thanh Nhi ca ca là người của A Uyên ca ca rồi.”
Hắn nói rồi xoay người, ống tay áo màu trắng tung bay, vẽ nên một đường cong trong gió: “A Uyên, đi thôi.”