
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt
Edit: chi
Tiên ma đôi ngả (4)
Nhưng đến sáng sớm hôm sau, trận náo loạn trong sơn động vẫn chưa kết thúc.
Phương Tri Uyên tỉnh giấc, mơ hồ cảm thấy mình đang ôm một thân thể mềm mại trong lòng. Hơi thở thân thuộc đầy quyến luyến khiến y vô thức siết chặt vòng tay, thậm chí chóp mũi còn cọ nhẹ lên làn da cận kề.
Thân thể trong lòng khẽ run lên.
Lần này thì không thể ngó lơ được nữa, Phương Tri Uyên lập tức giật mình ngồi bật dậy! Y vội vàng buông tay, như thể trong lòng mình không phải là Lận Ma Quân thanh cao lạnh lùng, mà là một củ khoai nóng bỏng tay.
Lận Phụ Thanh uể oải trở mình, ánh nắng ban mai rơi trên hàng mi dài của hắn: “Phương Tiên Thủ, ngươi nhìn ta như vậy làm gì? Nửa đêm ngươi đột nhiên lăn qua ôm chặt ta không buông, ta nể tình ngươi bị thương mới không nỡ đạp ngươi ra.”
Phương Tri Uyên hấp tấp lui lại, sau lưng đập vào cách đá, vẻ mặt như gặp quỷ giữa ban ngày, vừa hoảng vừa tức: “Ta… Ta ôm ngươi!?”
Lận Phụ Thanh: “Có gì mà ngạc nhiên? Không phải từ nhỏ ngươi đã có cái tật này sao.”
Ban đầu là ôm đao, sau đó bị hắn ép uổng uốn nắn, chuyển thành ôm hắn…
Năm xưa Lận tiểu tiên quân đã lấy chuyện này ra trêu chọc tiểu họa tinh không biết bao nhiêu lần: Nghe nói đại tiểu thư tiên gia lúc nhỏ cũng thường ôm búp bê mà ngủ, hóa ra A Uyên nhà mình cũng vậy.
Vật đổi sao dời, nhưng thói quen cũ vẫn không thay đổi. Lận Phụ Thanh tâm tình vui vẻ, cười nói: “Phương Tiên Thủ, cô gia dù sao cũng từng là sư ca của ngươi, khuyên ngươi một câu, sau này đừng tùy tiện ngủ cùng người khác, nhất là sau khi vừa uống rượu.”
Nghĩ một chút, hắn lại chột dạ bổ sung: “Ừm, chí ít… cũng tìm được một bạn đời ưng ý trước đã.”
Phương Tri Uyên: “…”
Bữa sáng vẫn là trái cây mà Lận Phụ Thanh hái từ hôm qua, cùng với ít lương khô hắn trữ trong túi càn khôn.
Hoàng Dương Tiên Thủ xấu hổ không nói nên lời, cả người xìu xìu ỉu ỉu. Lận Phụ Thanh đưa trái cây qua, y thậm chí còn không có sức phản kháng, cái gì đưa đến bên miệng cũng rầu rầu há miệng ăn.
Lận Phụ Thanh đút y vài miếng, trong lòng chợt nảy ý xấu, chọn một quả còn xanh đưa qua. Phương Tiên Thủ quả nhiên chẳng để ý gì, há miệng cắn một cái, lại ngoài dự đoán của Ma Quân, y không hề méo mặt vì chua hay gì cả. Phương Tri Uyên chỉ hơi nhíu mày, sau đó vẫn cứ nhai nuốt như thường.
“Tri Uyên!” Lận Phụ Thanh run tay, miếng trái cây định đưa vào miệng cũng rớt xuống.
Lúc này hắn mới muộn màng nhớ ra, tiểu họa tinh lúc nhỏ không được nuông chiều như hắn, với y mà nói, chút vị đắng chát này e rằng chẳng đáng là gì.
Nhưng Ma Quân sao có thể nhìn nổi cảnh này? Trong lòng hắn bùng lên lửa giận, một tay bóp cằm Tiên Thủ: “Ngươi không có lưỡi, không nếm được vị gì sao? Nhả ra!”
“Ặc…!”
Phương Tri Uyên ngạc nhiên trợn tròn mắt. Lận Phụ Thanh nổi nóng, mắt phượng hùng hổ đến dọa người: “Ngươi tự mình nôn ra hay muốn ta móc họng ngươi?”
“…”
Phương Tri Uyên lẳng lặng xoay mặt, nâng ống tay áo che miệng nhả ra. Lận Phụ Thanh ép y nôn mớ trái cây đã nuốt một nửa rồi vẫn chưa nguôi giận. Một buổi sáng mà đủ loại cảm xúc chen chúc trong lồng ngực, vừa nghẹn vừa đau.
Ma Quân nhịn một lúc không nhịn nổi nữa, đột nhiên chỉ vào Hoàng Dương Tiên Thủ, bắt đầu mắng mỏ: “Phương Tri Uyên, ngươi thích tự hành hạ mình đúng không! Xa ta có mấy năm, dễ dàng bị thương như vậy thì thôi, nhưng ngay cả thuốc men tùy thân cũng không mang, người ta đưa ngươi rượu thuốc thì ném mất, bây giờ ngay cả chuyện ăn uống cũng chẳng ra làm sao!”
Một câu nghẹn trong lòng đã lâu cứ thế bật ra: “Ngươi như thế này, bảo ta làm sao yên tâm ——”
Phương Tri Uyên cúi đầu, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm ức, thầm nghĩ: Ta chỉ như vậy với ngươi thôi mà.
Nhưng lời ra khỏi miệng, lại hiếm có một lần tỏ ra yếu thế: “… Không phải ta đều nghe theo ngươi đó sao?”
“Ngươi muốn ta bôi thuốc, muốn ta ăn, muốn ta nôn… ta đều nghe theo.” Phương Tri Uyên cau mày, trầm giọng nói, “… Sư ca còn tức giận cái gì?”
Giọng khàn khàn, gọi một tiếng sư ca.
Lận Phụ Thanh đột nhiên không nói nổi nữa.
Phương Tri Uyên tiếp tục thấp giọng nói: “Ngươi nghĩ ai cũng một ngày ăn ba bữa sao? Đệ tử có thể vào Kim Quế Cung đều đã tích cốc, có ai xem trọng chuyện ăn uống đâu.”
“Năm xưa ngươi một hai bắt ta ăn, ta mới… tập thành thói quen ăn cơm. Bây giờ không có nữa, chỉ có thể thỉnh thoảng nhớ mong, ngươi tính bồi thường ta thế nào?”
“…”
Trong sơn động an tĩnh, bên ngoài một mảnh sáng tươi, chim chóc thức giấc hót vang trong nắng mai.
Lận Phụ Thanh nhắm mắt, trong lòng bị cảm giác đắng chát lấp đầy. Hồi lâu sau, hắn nhỏ giọng nói: “… Xin lỗi, đều tại ta không tốt.”
=========
Chốc lát sau, hai người cùng ra khỏi sơn động, bước qua lớp cỏ mịn còn đọng sương sớm. Đã đến lúc chia tay, bọn họ đều đã hẹn gặp thuộc hạ của mình. Từ giờ, lại một lần nữa bị ngăn cách bởi núi cao sông dài.
Lân Phụ Thanh nín nhịn hồi lâu, ra vẻ tự nhiên quay sang người bên cạnh hỏi: “Thân thể ổn chưa?”
Phương Tri Uyên thầm nghĩ, nếu y nói không ổn, phải chăng có thể ở trong động với sư ca thêm một đêm. Nghĩ xong, y chỉ lắc đầu cười một tiếng: “Không sao rồi.”
Lận Phụ Thanh triệu ra Tư Quân Sầu, nói: “Ta đưa ngươi đi một đoạn, không được từ chối.”
Rất nhanh, một vệt ám quang lướt qua tầng mây, Tư Quân Sầu đưa hai người hướng về phía tây dãy Tê Long Lĩnh. Tiên tu và ma tu đều chờ ở đó, thấy quân chủ của mình đều bình an trở về, ai nấy đều vui vẻ tiến lên.
“Tôn Thủ, ngài có bị thương không?”
“Quân Thượng, không sao chứ…”
Phía Tuyết Cốt Thành không có việc gì, nhưng tiên tu Lục Hoa Châu lập tức phát hiện Phương Tri Uyên trên người có thương tích.
Mục Tình Tuyết nổi giận với Lận Phụ Thanh: “Ma đầu, nhất định là ngươi…”
“Tuyết Hoàng!” Phương Tri Uyên lạnh giọng quát, “Không được vô lễ.”
Sài Nga ôm ngực cười nhạo: “Úi chà, Tuyết Hoàng tiên tử, xem ra là Tôn Thủ nhà ngươi kéo chân à…”
Đến lượt Lận Phụ Thanh gắt lên: “Sài Tử Bức, câm miệng.”
“… Dạ.”
Sài Nga và Mục Tình Tuyết tự mình im miệng, lúng túng lui ra, nhất loạt bất mãn ngẩng đầu trừng nhau, trong lòng rủa thầm.
Chuyện này đến đây là kết thúc, dù không lấy được mật hoa, nhưng cũng xem như có một trải nghiệm mới mẻ. Gió sớm thổi qua, mỗi tu sĩ tự triệu hồi tiên khí của mình, bay lên, chuẩn bị nhà ai nấy về.
Lận Phụ Thanh nhướng mày với Phương Tri Uyên, huyền bào lay động trong gió. Hắn nhẹ giọng nói: “Đi đây.”
Phương Tri Uyên tay cầm chuôi đao, không mặn không nhạt đáp lại một câu: “Có duyên gặp lại.”
Bọn họ xoay người, đối lưng với nhau, khoảng cách dần bị kéo ra xa.
Phương Tri Uyên nhẹ nhàng nhắm mắt, đến khi mở ra, cảm thấy nắng trên đỉnh đầu mình thật chói lóa. Khoảng thời gian không đầy một ngày vừa rồi, cứ như một giấc mộng.
Chợt một gióng nói dịu dàng nương theo gió âm thầm truyền tới, ôn hòa mềm mại: “Tri Uyên, nghe thấy không?”
Tim Phương Tri Uyên đánh thịch một cái, vào khoảnh khắc thanh âm kia vang lên, y suýt không kìm được mà quay đầu lại.
Lận Phụng Thanh vẫn nhẹ nhàng nói nhỏ bên tai: “Sau này ngươi lén đến Tuyết Cốt Thành, ta làm món ngon cho ngươi ăn.”
Mục Tình Tuyết phát giác Tôn Thủ thần sắc khác thường, ngước mắt ngây thơ hỏi: “Ngài sao vậy ạ?”
Phương Tri Uyên im lặng một chút, không nhịn được cười khẽ một tiếng: “Không có gì.”
Duyên phận giữa bọn họ… so với tưởng tượng, có lẽ dài lâu hơn một chút.