
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt
Edit: chi
Tám vạn dặm máu (1)
Mùa đông khắc nghiệt, tuyết rơi dày đặc.
Trấn Vọng Lăng nằm ở biên giới yêu vực và Tuyết Cốt Thành của ma tu, phía nam giáp Kiếm Cốc. Từ nửa tháng trước đã tích một lớp tuyết rất dày, cành khô trơ trọi chẳng còn lấy một chiếc lá.
Gọi là trấn, kỳ thật là một nơi rất nghèo nàn. Hoàn cảnh ở đây khắc nghiệt, là giao điểm của ba thế lực tiên – ma – yêu, người dân chủ yếu sống nhờ buôn bán, có đan dược pháp bảo cấp thấp, có thu mua yêu thú yêu thảo sống qua ngày.
Tòa nhà cao lớn nhất trong trấn là một quán trọ, là nơi dừng chân quen thuộc của các tu sĩ mỗi khi đi qua. Hôm đó, tuyết ngừng rơi vào chạng vạng tối, tà dương như máu, trong đại sảnh có chừng chục tán tu tụm năm tụm ba uống rượu.
Từ sau khi chân thần giáng xuống, tiên giới chiến hỏa liên miên, ngay cả bầu không khí trong quán trọ này cũng trở nên trầm lặng. Một người đàn ông cao gầy say chuếnh choáng, đặt mạnh vò rượu xuống bàn, rượu vẩy ra mấy giọt.
“Chu Lục,” Ngón tay lão chỉ vào chủ quán trọ sao quầy, lớn tiếng nói, “Quán trọ của ngươi, được… được năm mươi năm rồi, hả?”
Ông chủ còng lưng, khuất trong bóng tối, trên gương mặt trải đầy nếp nhăn lộ ra nụ cười lấy lòng, khiến ông ta thoạt nhìn có chút cô đơn: “Chà, năm mươi bảy năm rồi.”
“Còn có thể… mở thêm, thêm mấy năm? Ha ha ha…”
“Tháng sau là đóng cửa.” Nụ cười trên gương mặt ông ta càng thêm đắng chát, sờ bàn tính bằng gỗ, nói, “Chân thần phái sứ giả tới, nói quán trọ ở đây dễ có ma chủng ẩn nấp… Đành chịu thôi, lão Trình, ngài nói có đúng không.”
Người đàn ông họ Trình cười lớn, rót rượu vào họng: “Ha, ông đây biết ngay mà! Biết ngay…”
Người bên cạnh vỗ vai gã: “Lão Trình, ngươi say rồi.”
Lão Trình quả thật say mèm, làu bàu hai câu rồi gục xuống bàn.
Một người ở bàn khác lại lên tiếng: “Hầy, mấy vị chân thần áo trắng mắt vàng kia thật lợi hại, dẫn tiên gia đánh cho đám ma tu tan tác, thật sự là tiên nhân phi thăng trở về à?”
“Ai mà biết.” Có người đáp lời, “Mới nửa tháng trước Tuyết Cốt Thành phá rồi, Lận Phụ Thanh bị bắt, chịu tra tấn thê thảm, còn bị treo trên cổng thành, nghe nói bị âm khí phản phệ đến không còn hình người…”
Nói đến đây, bầu không khí trong đại sảnh đột nhiên trầm xuống, nhưng thể mọi người đều ngầm hiểu với nhau, nhưng không ai dám nói ra thành lời, sự im lặng cứ thế lan ra.
Cuối cùng, một nam nhân không nhịn được thở dài: “Ôi, ai mà ngờ được Phương Tiên Thủ lại… Y, y thế mà… Y sao có thể…!”
Lời nói đến đây lại thôi, hắn nghẹn đến mặt cũng đỏ lên, rốt cuộc lại thở dài, nhỏ giọng nói: “Nhưng ta nói chứ, Lận Ma Quân kia kỳ thật cũng…”
Cũng không làm gì táng tận lương tâm.
Rơi vào kết cục sống không bằng chết, ai cũng cảm thấy hắn không đáng tội đến vậy.
Có lẽ bên cạnh có người đụng khuỷu tay hắn một chút, nam nhân lập tức im lặng. Thương cảm, thậm chí có ý đồ bao che cho ma chủng, đây là trọng tội, chân thần sẽ trừng phạt.
Khi sắc mặt mọi người đã trở nên vô cùng khó coi, ánh sáng bên ngoài chợt lung lay, sàn nhà vang lên tiếng kẽo kẹt, một người áo đen cao lớn từ cửa chính quán trọ đi vào. Trong sảnh một mảnh yên tĩnh.
Người áo đen đội mũ trùm che khuất gương mặt, ôm trong lòng một người khác, cũng được lớp áo choàng đen tuyền che kín, khí tức quanh người lạnh lẽo khó lường.
Có tu sĩ ở gần cửa nhạy cảm phát giác ra mùi máu nhàn nhạt cùng sát khí nặng nề ập tới, không khỏi liếc mắt dò xét, thầm nghĩ đây có lẽ là một người rất lợi hại. Quanh thân có linh khí dao động, chẳng lẽ là người dưới trướng chân thần, hoặc là đại năng trong tiên môn ở Lục Hoa Châu? Chậc… không biết có nghe thấy mấy lời nói lung tung vừa rồi không.
“Khụ,” Một người áo xanh vội ho khan một tiếng, bày ra khuôn mặt tươi cười, nói, “Dù sao Phương Tri Uyên cũng đã rời khỏi Lục Hoa Châu, không rõ tin tức. Có chân thần thay chúng ta trừ ma vệ đạo, cũng là chuyện tốt. Nào, uống đi uống đi…”
“À phải, đúng vậy đúng vậy…”
“Là chuyện tốt.”
Mấy câu phụ họa liên tiếp vang lên, bầu không khí căng thẳng mới dịu xuống một chút. Chẳng mấy chốc tiếng uống rượu và nói chuyện cũng vang lên theo tốp năm tốp ba. Người áo đen dường như không để ý, lặng lẽ đi xuyên qua đại sảnh, vài miếng linh thạch từ trên rơi xuống quầy.
Giọng y khàn khàn: “Một gian phòng trên, hai đêm.”
Ông chủ Chu cười một tiếng, xoay người lấy chìa khóa đưa cho khách. Ông ta làm ăn ở đây nhiều năm, thậm chí từng tiếp đón cả Tiên Thủ, những vị khách không muốn bại lộ thân phận như thế này nhiều vô số kể, ông ta đã quá quen rồi.
Lại nghe “rầm” một tiếng, trong sảnh có người đập bàn! Mấy người ở đây vốn còn thấp thỏm trong lòng, nghe tiếng quay lại nhìn, hóa ra là lão Trình ôm vò rượu, vừa khóc vừa cười: “Đúng vậy… Là chuyện tốt, đúng là chuyện tốt!”
Người áo xanh trợn mắt: “Ngươi phát điên gì vậy!?”
Lão Trình lắc đầu, nhếch miệng cười: “Nhà ta có bốn anh em, hê hê, đi theo Hoàng Dương Tiên Thủ gần sáu mươi năm rồi…”
Lão say xỉn, ánh mắt đờ đẫn đỏ quạch chỉ vào ông chủ Chu: “Lần… Lần đầu tiên đến quán trọ của Chu Lục là đi cùng… đi cùng Tôn Thủ…”
“…”
Sắc mặt ông chủ Chu càng thêm khổ sở, yên lặng đặt chìa khóa lên quầy, đẩy đến trước mặt vị khách áo đen.
“Anh em chúng ta đi theo Tôn Thủ, chưa đánh… đánh trận nào ra hồn, chưa từng đổ máu, không có ai chết… không có, gì ấy nhỉ, không có đất dụng võ!”
Lão Trình cười như điên, vỗ đùi bồm bộp: “Giờ thì, giờ thì biết rõ chân tướng rồi, hóa ra Phương Tri Uyên kia cấu kết ma chủng! Bảo sao không chịu đánh với Lận Phụ Thanh, ha ha ha…”
Lão cười đến ch** n**c mắt, đột nhiên hung tợn ném mạnh vò rượu xuống đất, mảnh vỡ văng tung tóe: “Tốt lắm! Giờ thì Phương Tri Uyên cút rồi, chân thần tới, Võng Lượng Quỷ Vực lẫn Tuyết Cốt Thành đều diệt sạch, mẹ nó đúng là chuyện tốt!!”
Một gã đàn ông cao tám thước, cứ thế òa khóc nức nở: “Nhưng tốt như thế, sao lại có người phải chết!? Đại ca ta, tam đệ tứ đệ của ta… đều chết rồi… Mới có nửa tháng, sao lại chết hết rồi…”
Trong đại sảnh nhất thời vang lên tiếng khóc hòa lẫn với mấy lời an ủi, còn xen vào vài câu tranh cãi. Người áo đen khựng lại một chút, sau đó dùng thần hồn thu chìa khóa vào túi càn khôn, im lặng quay người, ôm người trong lòng đi lên lầu.
Lúc y rời đi, ông chủ Chu liếc mắt thấy một cánh tay nhợt nhạt rũ xuống từ lớp áo choàng đen, đung đưa nhè nhẹ. Ông ta sợ đến trong lòng đánh thịch, nhịp tim đập dồn, thầm nghĩ cái người được ôm kia sao không hề nhúc nhích. Dù là người bệnh thì cũng nên có tiếng r*n r*, cũng phải có nhịp thở chứ, chẳng lẽ là thi thể?
Từ khi chân thần giáng lâm, tiên ma khai chiến, người chết càng lúc càng nhiều.
=========
Tầng hai quán trọ, trong phòng, người áo đen chậm chạp cúi xuống, đặt người trong lòng lên giường. Áo choàng theo động tác trượt xuống, ánh sáng mờ nhạt phủ lên gương mặt Ma Quân ngủ say.
Phương Tri Uyên đưa tay gỡ mũ trùm xuống, trước hết đắp kín chăn cho Lận Phụ Thanh, sau đó treo áo choàng của cả hai lên một bên, rồi đặt pháp trận ở cửa ra vào, cửa sổ và bốn góc phòng. Làm xong những chuyện này, y mới ngồi trở lại mép giường, ngón tay m*n tr*n những vết đen trải rộng trên mặt Lận Phụ Thanh.
“… Sư ca.” Phương Tri Uyên nhẹ giọng gọi, “Chúng ta đang ở trong quán trọ, ngươi cảm nhận được không?”
Hơi thở của Lận Phụ Thanh vẫn rất yếu ớt, trên trán rịn ra một tầng mồ hôi lạnh, môi trắng bệch hơi hé mở, nhưng không thở ra được bao nhiêu. Phương Tri Uyên vội ôm lấy cơ thể lạnh lẽo của hắn, xoa bóp tâm mạch và đại huyệt, vận chuyển linh lực dọc theo những kinh mạch đã đứt gãy tàn tạ. Cứ như vậy chừng nửa canh giờ, thân nhiệt của người đang mê man mới khôi phục được một chút ấm áp, hàng mày nhíu chặt giãn ra một chút. Phương Tri Uyên thăm dò hô hấp và nhịp tim của hắn, sau đó đặt Lận Phụ Thanh lại xuống gối.
Y nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy ráng chiều trôi xuôi, thị trấn nhỏ cô lập ở nơi biên cảnh này được ánh tà dương nhuộm một sắc đỏ ấm áp, không khỏi lẩm bẩm: “Sắp tối rồi, sư ca. Hôm nay tuyết ngừng rơi, hoàng hôn rất đẹp…”
Từ sau khi được Phương Tri Uyên cứu khỏi tay thiên ngoại thần, ý thức của Lận Phụ Thanh vài lần vùng vẫy giữa nửa mê nửa tỉnh, sau đó rơi vào mê man triền miên. Có thể là vì tác dụng của tà dược của thiên ngoại thần, có thể vì cơ thể đã kiệt quệ, cũng có thể vì tinh thần đã sụp đổ… tóm lại, hắn cứ chìm trong giấc ngủ, gọi thế nào cũng không tỉnh. Nếu không phải vẫn còn hô hấp và nhịp tim, nhìn thoáng qua chẳng khác gì người chết.
Khóe mắt Phương Tri Uyên lộ ra một nét cười nhạt, y chống cằm, nghiêng đầu, vài lọn tóc lơi lỏng rơi xuống: “Ngươi nói xem, đêm nay ăn gì đây?”
Sáu bảy ngày nay huyết chiến và bôn ba chạy trốn, Phương Tri Uyên kỳ thật đã rất mệt mỏi, muốn chợp mắt một chút. Trên người đầy thương tích, nếu cứ bỏ mặc không xử lý thì sẽ nhanh chóng chuyển biến xấu. Nhưng đến khi có thể nghỉ ngơi một chút, y lại không vội làm những chuyện này, chỉ lải nhải liên miên không dứt với một người không hề hồi đáp.
“Ừm… Ta nấu cháo nhé, được không?”
“Không ngon bằng ngươi nấu, nhưng dù sao ngươi cũng không chịu dậy ăn, đúng không? Vậy ngươi chỉ có thể để mặc ta, còn ngươi thì ngoan ngoãn uống thuốc đi…”
Mắt mày Lận Phụ Thanh cũng phủ màu đỏ ấm áp từ bên ngoài, Phương Tri Uyên ngẩn ra nhìn hồi lâu. Y tựa vào đầu giường, lòng bàn tay quyến luyến giữa mi tâm Ma Quân, lẩm bẩm: “Sao còn chưa tỉnh.”
Thanh âm nhẹ nhàng, trầm thấp, như một lời oán than của người tình: “… Gần nửa tháng rồi, ngươi không thể mở mắt ra nhìn ta một cái sao?”
“Sư ca…” Phương Tri Uyên nhắm mắt, nhẹ giọng nói, “Ngươi tỉnh lại đi, được không…”
Lòng bàn tay y trượt xuống, lặng lẽ đặt lên mí mắt Ma Quân, dừng một chút lại tiếp tục lần xuống đôi môi lành lạnh: “Lần trước ngươi chí ít còn cắn ta mấy cái…”
Sau đó là một khoảng im lặng kéo dài.
Phương Tri Uyên như một pho tượng, ngồi bất động hồi lâu. Cuối cùng, y lắc đầu, tựa hồ đã chấp nhận số phận, thở dài: “Thôi, nếu thật sự không muốn tỉnh thì cứ ngủ thêm một hồi đi.”
Y đứng lên, lùi lại vài bước, khoanh chân ngồi trên mặt đất, trút bỏ y phục của mình, lúc này mới bắt đầu xử lý những vết thương trên người. Thế nhưng mới vừa bày thuốc ra, Phương Tri Uyên lại không nhịn được trừng mắt nhíu mày với người trên giường, buồn bực nói: “Nhưng ít nhất thì ngươi cũng nên —— nên tỉnh lại nhìn ta một cái rồi hẵng ngủ tiếp…!”
Lời nói giữa chừng thì nghẹn lại, rốt cuộc không thể nói hết câu. Bàn tay y đỡ trán, lát sau dụi mạnh một cái: “… Thôi bỏ đi.”
Lải nhải với một người không nghe thấy gì, cứ như bị trúng tà.
Phương Tri Uyên qua loa băng bó vết thương, chợt nhớ đến người đàn ông họ Trình kia. Dưới trướng Tiên Thủ đã từng có rất nhiều người, có thể để lại chút ấn tượng là giỏi lắm rồi. Anh em nhà họ Trình thuộc loại nhìn một lần thì chẳng thể nhớ nổi, phải có người nhắc mới sực nhớ ra, “À, đúng là có mấy người này thật”… Vậy mà đều đã chết cả rồi.
Vừa suy nghĩ miên man vừa băng bó, sau đó Phương Tri Uyên chỉnh lại quần áo, kéo thân thể mệt mỏi đi múc nước nhóm lửa, lôi trong túi càn khôn ra một cái nồi, nghiêm túc nấu cháo. Y ăn vội vài ba miếng hết phân nửa, nửa còn lại dùng linh lực giữ ấm, cũng không biết là chừa cho ai.
Phương Tri Uyên lại có chút xuất thần. Theo trình tự suốt nửa tháng nay, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đến mai nồi cháo để qua đêm này vẫn sẽ nguội lạnh, rồi lại bị y yên lặng ăn hết.
Ngoài cửa sổ trời đã tối đen, trăng sáng treo cao. Phương Tri Uyên ngồi trở lại giường, lần nữa ôm Lận Phụ Thanh vào lòng truyền linh khí cho hắn. Một ngày y phải làm chuyện này ít nhất bảy tám lần, chỉ cần gián đoạn, Lận Phụ Thanh sẽ lạnh đến toàn thân phát run, đau đến co giật.
Lại qua nửa canh giờ, linh lực tuần hoàn đủ một vòng, Phương Tri Uyên mới buông Lận Phụ Thanh ra. Y giữ nguyên y phục như vậy nằm xuống, vòng tay ôm Ma Quân vẫn cứ hôn mê như thế: “Sư ca, ngủ đi.”
Nhưng vào lúc Phương Tri Uyên vừa định nhắm mắt, mí mắt Lận Phụ Thanh run lên. Phương Tri Uyên kinh ngạc ngồi bật dậy, còn tưởng mình nhìn nhầm. Trong một thoáng, đầu óc y như hỗn loạn như muốn nổ tung, tay chân luống cuống không biết đặt vào đâu.
“Sư ca!?” Y bối rối nâng mặt Lận Phụ Thanh lên, liên thanh gọi, “Sư, sư ca… Sư ca?”
Dưới ánh trăng, mí mắt Lận Phụ Thanh rõ ràng run nhẹ, đầu mày cũng nhíu lại, lộ ra vẻ đau đớn.
“… Ưm…”
Hơi thở vốn mong manh càng thêm rối loạn, từ trong cổ họng bật ra vài tiếng rên khẽ. Phương Tri Uyên sửng sốt, trong cơn hoang mang chỉ nghĩ được một chuyện duy nhất: Cái, cái gì, cái gì, sắp tỉnh thật sao!?
Làm sao —— Làm sao mà tỉnh lại nhanh như vậy được!! Mới hôn mê có nửa tháng, rõ ràng thân thể còn yếu ớt như vậy, sao mà tỉnh lại được!?
Y càng nghĩ càng hoảng, lòng bàn tay rịn mồ hôi. Thứ đầu tiên nảy lên trong đầu Phương Tri Uyên không phải là mừng rỡ, mà là cảnh tượng lúc mới vừa cứu được Lận Phụ Thanh, người này mất hết ngũ cảm, không hề nhận ra y.
Sau đó, hết thảy hóa thành một mảnh hỗn loạn trắng xóa.
Lòng Phương Tri Uyên rối như tơ vò, sợ lỡ sư ca còn chưa khôi phục ngũ cảm thì sao, lỡ những vết thương còn đau dữ dội thì sao… Lỡ hắn nghĩ mình vẫn còn trong tay thiên ngoại thần, bị tra tấn nhục nhã, vậy tỉnh lại chẳng phải chỉ khiến hắn thêm giày vò, càng hao tổn tâm thần?
Cứ xem như sư ca có thể nhận ra y, nhưng lỡ Ma Quân không chấp nhận được chuyện mình từ Độ Kiếp kỳ rơi xuống thành phế nhân thì làm sao đây? Lỡ hắn hỏi đến những ma tu Tuyết Cốt Thành thì sao, y biết trả lời thế nào?
Lỡ Lận Phụ Thanh không muốn sống nữa thì sao? Lỡ hắn ghét bỏ tướng mạo mình hiện giờ thì sao? Lỡ hắn biết y đã nhìn thấy hắn trong bộ dạng này mà càng thêm khổ sở thì làm sao…?
Làm sao bây giờ làm sao bây giờ —— Ai biết phải làm sao!!!
Thấy sư ca sắp tỉnh tới nơi rồi, Phương Tri Uyên cắn răng, ma xui quỷ khiến mà vận khí, ấn một chút vào thức hải Lận Phụ Thanh ——
Cơ thể Lận Phụ Thanh khẽ run lên, một chút ý thức khó khăn lắm mới tụ lại được sau nửa tháng ngủ mê, cứ thế bị đánh tan như bọt biển. Hắn ngoẹo đầu, mí mặt lặng lẽ cụp xuống, không rên một tiếng, lại chìm vào giấc ngủ.
“…” Phương Tri Uyên thất thần, cứng đờ hồi lâu, hai gối mềm nhũn ngồi quỳ xuống mặt đất.
Y thở dài cúi đầu, mười ngón tay luồn vào mái tóc rối: “Ta đang làm gì vậy…”
Rốt cuộc, chính y là người không dám đối diện sư ca.
Nhưng cuối cùng… cũng phải đến lúc đối diện thôi.
Phương Tri Uyên cũng không ngủ được nữa, cứ ngồi luôn trên sàn nhà, ngơ ngẩn nhìn suối tóc trắng rủ xuống từ bên gối.
Bóng tối hết dày lại mỏng dần, một đêm nữa trôi qua. Sáng hôm sau, Phương Tri Uyên chậm rãi đứng lên, sắc mặt u ám tiều tụy, ăn hết phần cháo từ tối hôm qua, sau đó mở cửa sổ thông khí, rửa chén cọ nồi, trong lòng bắt đầu vô cùng hối hận.
Sao y có thể xúc động như thế? Cứ nhìn sư ca tỉnh lại một chút rồi làm hắn mê man cũng được mà. Phương Tri Uyên càng nghĩ càng khó chịu, đành phải vớt bàn tay Lận Phụ Thanh đặt vào tay mình, nhẹ nhàng xoa bóp từng ngón.
Một lúc sau, y lại lẩm bẩm một tiếng: “… Sao còn chưa tỉnh?”
——————————
Tác giả có lời muốn nói:
Lận Phụ Thanh: (tức giận bật cười) ?? Rốt cuộc là muốn ta tỉnh hay là ngủ, phiền ngươi chọn một cái đi???
Chờ lâu rồi phải không, đây là ngoại truyện 2. Dù là đường trộn thủy tinh, nhưng cũng sẽ trộn thêm chút hài hước nữa.