
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt
Edit: chi
Tiên ma đôi ngả (3)
Tuyệt quá, tự mình đào hố tự mình nhảy.
Phương Tri Uyên lập tức mím chặt môi, cố gắng giữ bình tĩnh, trong đầu đảo qua một loạt lý do, sau đó lần lượt bác bỏ từng cái một. Trong số đó còn có những lý do hết sức ngớ ngẩn như “Ta trượt chân”, “Ta bị dây leo đẩy một phát”, “Ta vốn muốn thừa cơ hỗn loạn đánh lén ngươi nhưng không thành”.
Lận Phụ Thanh nhướng một bên mày, phát ra tiếng “Hửm?” bằng giọng mũi.
Lần nào làm động tác này, bộ dạng của hắn đều rất sinh động, giống một chiếc lông vũ cọ qua cọ lại nơi trái tim.
“…”
Phương Tri Uyên sắc mặt biến ảo mấy lần, gương mặt càng lúc càng nóng lên. Hắn muốn bịa vài câu lừa sư ca, nhưng lời lên đến miệng lại chẳng thể bật ra ngoài. Cuối cùng, hắn dứt khoát nhắm tịt mắt, vùi mặt vào bóng tối, không nhúc nhích, cũng không lên tiếng.
Lận Phụ Thanh: “Tri… Tri Uyên? Phương Tiên Thủ?”
“…” Phương Tri Uyên cố chấp không đáp.
Đừng gọi nữa, ta ngất rồi.
Lận Phụ Thanh sửng sốt nửa ngày, kỹ thuật diễn xuất tệ đến nỗi khiến người ta không nỡ vạch trần —— không, nói “diễn xuất” chính là sỉ nhục từ này! Đây rõ ràng là giả chết một cách lộ liễu!
Ma Quân dở khóc dở cười, nhưng trong lòng cũng dần hiểu ra.
Người này… ngoài miệng không chút lưu tình, nhưng trong lòng vẫn luôn để tâm đến hắn. Bất luận là lúc giao chiến chỉ nhắm vào kiếm của hắn, hay khi Ma Hoa bao vây liền nhào đến đỡ đòn thay hắn, cả những hành động và lời nói kỳ quặc… hết thảy đều có lý do. Có lẽ vì chia xa quá lâu nên trong lòng y mới bất an, mới cố ý giở trò, muốn tìm một sự xác nhận từ hắn mà thôi.
Ánh mắt Lận Phụ Thanh mềm xuống, hắn cũng dựa vào vách sơn động, đưa tay vuốt tóc Phương Tri Uyên: “… Tri Uyên, cảm ơn ngươi.”
“…”
Sao còn chưa chịu phản ứng?
Lận Phụ Thanh lại gọi vài tiếng, nhẹ nhàng vỗ lên bên vai không bị thương của y: “Phương Tiên Thủ?… Phương Tiên Thủ?”
Ma Quân hiển nhiên không biết, Hoàng Dương Tiên Thủ không phải chỉ muốn lấy lòng nhưng ngại ngùng không dám nói —— y rõ ràng còn muốn tranh thủ thời cơ thân cận với sư ca nhưng ngại ngùng không dám nói. Vậy nên, Lận Phụ Thanh càng quan tâm đến y, y càng muốn được nước lấn tới.
Gọi mấy lần không nhận được hồi đáp, Lận Phụ Thanh bất đắc dĩ nheo mắt, trong lòng tự nhủ… đây là ngươi muốn giả vờ ngất, vậy đừng trách cô gia xem như ngươi ngất thật.
Bình thường chơi đùa hắn thì không sao, nhưng hiện tại người này bị thương thật, sao có thể để y làm trò mãi thế được? Ma Quân cười hừ một tiếng, cố ý lầm bầm: “Bất tỉnh thật rồi sao… xem ra phải mau chóng kiểm tra thương tích.”
Nói rồi hắn chồm qua, từ tốn vươn tay, đặt lên ngực Phương Tri Uyên: “Tình huống đặc biệt, cô gia đành mạo phạm.”
Ngón tay thuận thế trượt xuống, dừng lại bên thắt lưng Tiên Thủ, bàn tay nhẹ nâng eo y lên, ngay sau đó là tiếng vải ma sát khi đai lưng bị rút ra.
Phương Tri Uyên lập tức hô hấp rối loạn.
Mà há chỉ có hô hấp, khoảnh khắc bàn tay Lận Phụ Thanh chạm vào, toàn bộ đầu óc y đều rối loạn.
Không may, kim bào của Tiên Thủ quá rườm rà, mặc vào cởi ra đều mất nhiều công sức. Lận Phụ Thanh trước hết tháo đai lưng, mở hàng cúc áo phía trước, cuối cùng vén từng lớp y phục lên. Hắn lo lắng cho vết thương của Tiên Thủ, không dám mạnh tay, ngón tay lướt qua da thịt rất nhẹ nhàng, như gió xuân phất qua nụ hoa.
Như thể đang làm chuyện gì đó mập mờ, tỉ như tình nhân đang cởi áo nới dây, tỉ như…
Có lẽ là mặt trời đã chếch bóng, cũng có lẽ mây dày kéo đến, sơn động vốn không sáng sủa mấy lại càng mờ tối hơn. Bóng của Lận Phụ Thanh phủ lên gương mặt Phương Tri Uyên, che khuất cánh môi đang mím chặt của y.
Lận Phụ Thanh còn cố tình cười nói: “Phương Tiên Thủ, xin hãy nhớ kỹ, tỉnh lại cũng không được tức giận với cô gia, ai bảo ngươi ngất làm gì?”
“…”
Chỉ trong một thoáng ngắn ngủi, lòng bàn tay Phương Tri Uyên đã đổ đầy mồ hôi. Y tự đặt mình vào tình thế phóng lao phải theo lao, chỉ có thể cắn răng nhắm chặt mắt, chịu đựng cơn giày vò như lửa đốt này.
Lận Phụ Thanh rốt cuộc cởi được hết ngoại bào của y, xốc lớp áo bên trong lên, lộ ra một mảng thâm tím trước ngực, nhìn thôi cũng thấy đau. Hắn không nhịn được xuýt xoa một tiếng, cất viên thuốc Phương Tri Uyên không chịu uống vào, lấy ra một loại thuốc bôi ngoài da, nhưng khi định thoa lên thì lại chần chừ. Thuốc này… tuy là thuốc trị thương tốt nhất, nhưng bôi lên sẽ rất đau rát, vết thương càng thêm khó chịu.
Lận Phụ Thanh có chút hối hận vì không mang theo loại thuốc có dược tính ôn hòa hơn, thấp giọng nói: “Ta cố gắng nhẹ tay, ngươi… nếu đau thì lên tiếng.”
Lại sợ Phương Tri Uyên cố gắng nhẫn nhịn, tiếp tục nói nhỏ: “Phương Tiên Thủ, cô gia tốt bụng nhắc nhở một câu, người thật sự hôn mê, đến lúc đau thì vẫn sẽ có phản ứng đấy.”
Phương Tiên Thủ: “…..”
Phương Tri Uyên không nhịn được nữa mở mắt liếc nhìn một cái, nhịp tim lập tức đập dồn, hệt như một tên trộm bị bắt quả tang. Vừa khéo Lận Phụ Thanh đang cúi đầu lấy thuốc, hai ngón tay phết một ít cao màu trắng ngà, sóng sánh trong ánh sáng yếu ớt, Phương Tri Uyên lại nhắm mắt, trong lòng trăm mối ngổn ngang.
Khi ngón tay Lận Phụ Thanh mang theo chất thuốc lành lạnh chạm lên ngực, y không cách nào khống chế được, khẽ rùng mình một cái.
Lận Phụ Thanh hơi ngạc nhiên: “Đau?”
Không… Không phải.
“… Ta nhẹ tay thôi. Thuốc này quả thật hơi khó chịu, nhưng ít nhất nên bôi một lớp, ngươi cố gắng một chút, lát nữa sẽ đỡ hơn.”
Trong lòng Phương Tri Uyên cỏ dại lan tràn, nhất thời cả hô hấp cũng nóng rát. Y cắn chặt răng thầm nghĩ, vấn đề không phải là đau hay không đau.
Y… Sư ca chỉ chăm chăm muốn bôi thuốc cho y, lại không hề biết trong lòng y cất giấu loại h*m m**n xấu xa.
Y đối với Lận Phụ Thanh… ôm ấp dục niệm đã lâu.
Hết lần này tới lần khác, người này chẳng chút phòng bị, như một con nai trắng tự dâng cổ mềm đến miệng sài lang, còn biếng nhác lăn lộn một vòng.
Phương Tri Uyên không dám mở mắt, sợ mắt mình hiện tại đỏ ngầu, mọi d*c v*ng đều lộ rõ ra ngoài. Lận Phụ Thanh tâm tư tinh tế, lỡ đâu hắn phát giác ra chuyện gì, hậu quả thật không dám nghĩ tới. Ai có thể chịu đựng được sự khinh nhờn này? Càng khỏi phải nói, Ma Quân là người đã nạp nhiều phi tần thị thiếp, nếu biết được…
Rất nhanh, vết thương trên ngực đã được bôi thuốc thỏa đáng, cánh tay Lận Phụ Thanh vòng qua bả vai Phương Tri Uyên, nửa đỡ nửa ôm cẩn thận băng bó, xem như đã xử lý xong. Nhưng vẫn còn vết thương sau lưng, Lận Phụ Thanh dứt khoát ôm Phương Tri Uyên lên, để y dựa vào vai mình.
Thế là tim kề tim.
Ma Quân nhất thời hoảng hốt, trong lòng vừa mềm vừa chua xót. Sau này Phương Tri Uyên thật sự có bạn đời kề cận, hắn không còn có thể…
Hắn không tự chủ được, ngón tay m*n tr*n cơ bắp căng cứng sau lưng đối phương, vừa cẩn thận bôi thuốc, vừa suy nghĩ miên man. Qua một lúc sau, Lận Phụ Thanh chợt nhướng mày.
“Ừm, Phương Tiên Thủ, sao nhịp tim của ngươi đập nhanh quá vậy?” Trêu một câu vẫn chưa đủ, lại đưa tay sờ mặt, “Nóng quá, chẳng lẽ sốt rồi?”
Phương Tri Uyên đã sớm cởi giáp quy hàng, vùi đầu lên vai Lận Phụ Thanh, chỉ mong cơn giày vò này nhanh chóng qua đi.
Lận Phụ Thanh vẫn cười: “Đừng nói ngươi thẹn thùng đó chứ? Ngươi…”
“…”
Hắn cười như thế, nhưng khi nhìn thấy hàng mi của Phương Tri Uyên có chút run rẩy, nụ cười cũng dần phai nhạt, ánh mắt tối đi.
Lận Phụ Thanh cảm thấy mình không nên như vậy. Tri Uyên chắc chỉ cho rằng hắn bôi thuốc thôi, nhưng hắn… Trong lòng hắn vẫn chẳng thể buông bỏ ý đồ bất chính, tham lam muốn chiếm lấy. Giữa bọn họ từng có một đêm tham hoan, nhưng chủ yếu là ngoài ý muốn, sai lầm nối tiếp sai lầm, rốt cuộc chẳng có kết quả gì.
Lận Phụ Thanh cũng thầm nghĩ, Phương Tri Uyên từ nhỏ được hắn che chở, lớn lên trong sự cưng chiều của hắn, nhưng sau khi tiên họa giáng xuống, chính hắn lại nhẫn tâm đẩy y ra… Bị chơi đùa như vậy, nhất thời làm ra chuyện điên rồ kia cũng là chuyện bình thường.
Hiện tại, hắn lại không thể ở bên cạnh y, tốt nhất là tự mình buông tay.
Đúng vậy, hắn rõ ràng đã hạ quyết tâm đưa Tri Uyên một thân sạch sẽ đi thật xa, lúc này còn muốn lợi dụng người ta thì quá đê tiện. Đã ra vẻ đứng đắn mà còn muốn được hời, cứ như vừa ăn cướp vừa la làng.
Cứ thế, bầu không khí giữa hai người chùng xuống, nhiệt độ trong hang đá cũng lạnh đi. Lận Phụ Thanh đã xử lý xong vết thương sau lưng Phương Tri Uyên, ngón tay chần chừ bên hông y, không biết tiếp theo có nên kéo quần y xuống luôn không. Đột nhiên, cổ tay hắn bị nắm lấy
Phương Tri Uyên ánh mắt ảm đạm, giọng nói khản đặc: “… Được rồi, vết thương ở chân tự ta làm được.”
Y không thể giả vờ nổi nữa, còn cứ đụng chạm như thế, lỡ đâu mất khống chế thật thì hối cũng không kịp.
Lận Phụ Thanh trong lòng thắt lại, thầm nghĩ quả nhiên mình trêu chọc y quá mức, làm người ta chán ghét rồi.
Phương Tri Uyên nặng nề cụp mắt, nửa gương mặt chìm trong tối.
“…”
Lận Phụ Thanh đặt nhẹ lọ thuốc bên cạnh y: “… Được.”
Hắn khẽ vuốt lại áo bào, đứng lên, thấp giọng dặn dò: “Ngươi cẩn thật một chút, ta ra ngoài xem xét tình hình, báo cho Sài Nga và Mục Tình Tuyết một tiếng, đêm nay chúng ta tạm nghỉ ở đây.”
Nói rồi cũng không chờ Phương Tri Uyên đáp lời, tự mình quay người bước ra ngoài.
Phương Tri Uyên trầm mặc nhìn bóng lưng sư ca tan vào ánh sáng bên ngoài sơn động, thầm nghĩ mình quả nhiên khiến hắn chán ghét rồi…
Lận Phụ Thanh quay lại đã là chạng vạng, cả hai người đều đã tự mình tỉnh táo lại, liếc nhìn nhau một cái, ánh mắt vừa chạm nhau đã lập tức né tránh.
“Khụ… Phương Tiên Thủ, ta biết chuyện gì xảy ra rồi. Ba ngày trước vừa có đại yêu tám trăm tuổi độ lôi kiếp, linh khí thiên địa bị bào mỏng, vậy nên Thiên Đằng Ma Hoa mới nở hoa không thành.”
Lận Phụ Thanh từ tốn nói, lại không biết kiếm đâu ra chút tiên quả thanh ngọt, lột vỏ bỏ hạt, đưa cho Phương Tri Uyên: “Xem ra lần này cả ta và ngươi đều không thể lấy được mật hoa rồi… Ngươi thấy sao?”
“Không cần, ngươi ăn đi.” Phương Tri Uyên nhắm mắt lắc đầu, trên trán rịn mồ hôi lạnh, y phục cũng bị thấm ướt. Lúc này thuốc trị thương đã bắt đầu phát huy tác dụng, y không muốn ăn uống gì.
“Ngươi đó… bộ dạng này mà còn không cần.” Lận Phụ Thanh khẽ thở dài một tiếng, lấy trong túi càn khôn ra một túi da đựng rượu.
Hắn mở nắp, một mùi hương thơm nồng nhanh chóng lan ra khắp nơi: “Đây, uống chút đi. Ta có trộn hoa anh túc và cỏ sôi ba lá, giảm đau. Rượu là loại ngày xưa ngươi vẫn thường uống, thử xem giờ còn thích không.”
Phương Tri Uyên im lặng một hồi, sau chuyện vừa rồi, y sợ mình say rượu làm bậy, chỉ có thể quay mặt đi: “Ta kiêng rượu.”
Lận Phụ Thanh bất đắc dĩ: “Nói bậy.”
Phương Tri Uyên: “Thật.”
Nhưng Phương Tiên Thủ lại nhanh chóng ngẩng đầu lên, hỏi dò: “Ngươi… Ngươi ở Tuyết Cốt Thành cũng thường ủ rượu sao?”
Lận Phụ Thanh gật đầu, đưa túi rượu đến bên miệng Phương Tri Uyên: “Đúng thế, bọn họ ai cũng thích uống.”
Phương Tri Uyên sững sờ: “Bọn họ?” Sau đó mới phản ứng lại, đột nhiên tức giận la lối, “Ngươi còn tự tay ủ rượu cho thuộc hạ uống!?”
Lận Phụ Thanh nhịn cười: “Ngươi uống trước đi rồi ta nói.”
Phương Tri Uyên hừ lạnh một tiếng: “Không cần.”
Lận Phụ Thanh càng dở khóc dở cười: “Ngươi lại làm sao nữa vậy?”
Phương Tri Uyên bất thình lình giật túi rượu trong tay Ma Quân, hung ác nhìn chằm chằm chất lỏng bên trong. Trước kia sư ca chỉ ủ rượu cho một mình y, rượu do Lận Phụ Thanh tự tay nhưỡng, chỉ có hai người bọn họ uống, ngay cả đệ tử Hư Vân khác cũng chỉ có thể thòm thèm từ xa.
Đời này không thể làm một đôi tâm đầu ý hợp, y chấp nhận. Nhưng trong lòng y vẫn còn chút mong mỏi, hy vọng đối với sư ca, y vẫn đặc biệt hơn một chút. Giờ thì hay rồi, cả “đặc quyền” này cũng mất. Ma Quân bệ hạ bình dị gần gũi như thế, e rằng bất kỳ ma tu Tuyết Cốt Thành nào cũng có thể ôm vai bá cổ, nâng ly cạn chén…
Chậc, còn một đám yêu nghiệt trong hậu cung nữa…
Phương Tri Uyên cảm thấy dạ dày một trận quặn đau, chẳng còn chút tâm trạng uống rượu nào. Lận Phụ Thanh còn muốn khuyên tiếp, y đã bực bội ném luôn túi rượu đó xuống đất. Rượu ngon từng chút ngấm vào kẽ đá, dùng mắt thường cũng có thể thấy sắc đá trở nên sẫm màu hơn.
Lận Phụ Thanh giật mình: “Ngươi! Ngươi làm gì vậy?’
Phương Tri Uyên bốc đồng xong lập tức hối hận, suy sụp hoảng loạn.
—— Đúng vậy, mình làm gì vậy?
Ném rượu thuốc của người ta?
Chỉ vì mình không còn là một trong hai người duy nhất được uống nó!?
—— Ấu trĩ quá rồi!
Lận Phụ Thanh sững sờ nhìn y, nói: “Ngươi có biết…”
Ngón tay hắn chỉ vào túi rượu đã cạn sạch: “… Rượu ta ủ cho bọn họ đều là rượu thông thường, còn thứ này chỉ có một mình ta uống. Ngoài ta ra, cũng chỉ có ngươi là từng uống.”
Phương Tri Uyên vốn đã xấu hổ muốn chết, giờ thì ngạc nhiên ngẩng đầu, không thể tin vào tai mình: “… Cái gì?”
Lận Phụ Thanh nhàn nhạt nhướng mày: “Giờ bị ngươi lãng phí hết rồi, ngươi định bồi thường cho ta thế nào?”
“Ta… Ta…” Hoàng Dương Tiên Thủ luống cuống, “ta” mấy tiếng, sắc mặt hết trắng lại đỏ.
Có lẽ đau đớn trên người khiến đầu óc không còn minh mẫn, y đờ ra cả buổi, rốt cuộc hỏi ngược một câu không đầu không đuôi: “Ta… bồi thường cho ngươi thế nào?”
Lận Phụ Thanh rốt cuộc không nhịn nổi nữa, che miệng phì cười thành tiếng, đẩy y một cái: “Phương Tiên Thủ, ngươi đúng là giỏi gây chuyện.”
Cười xong, hắn như làm ảo thuật, rút trong túi càn khôn ra một túi rượu mới, ra vẻ thần bí: “Nhưng… may thay, ta vẫn còn một túi. Nếu ngươi thích ném, vẫn có thể ném thêm một lần.”
“…”
Phương Tri Uyên một tay che mặt, cắn răng nhịn nhục, cuối cùng ngượng ngùng thở dài một tiếng: “Sư ca, ta… đầu óc ta không tỉnh táo… Ngươi đừng trách.”
Lận Phụ Thanh vỗ vỗ y, âm giọng nhẹ nhàng như đang dỗ trẻ con: “Rồi rồi rồi, ta biết mà. Đều tại Ma Hoa mê hoặc lòng người, đúng không?”
“A Uyên ngoan ngoãn, nghe lời sư ca, uống chút rượu ăn chút gì đó, ngủ một giấc dậy, ngày mai vết thương sẽ hết đau, nhé.”
——————————
Tác giả có lời muốn nói:
Dốc lòng thăm dò ranh giới của nhau XD