
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt
Edit: chi
Tâm hoa trong hồn cõi mênh mang (1)
Nghe nói phàm giới có một loại tra tấn thế này: Tù nhân bị nhốt một mình trong một phòng giam nhỏ hẹp, không có ánh sáng, không có âm thanh, chỉ có bóng tối và sự yên tĩnh bất tận tra tấn thần trí. Con người không thể chịu được hoàn cảnh này, chỉ cần vài ba ngày, cùng lắm là vài tháng, cứng cỏi đến mấy cũng bị áp cho suy sụp tinh thần.
Như vậy, một hồn phách không còn nơi để về, lựa chọn tồn tại trong tịch mịch vĩnh hằng, sẽ như thế nào?
……
Trong cõi vũ trụ mênh mông, nơi nơi là cát bụi, băng sương và ám hỏa. Vô số sao trời xoay vần, lập lòe như đom đóm, tựa hồ đang dệt nên một dải lụa khổng lồ và cổ xưa. Có một ánh sáng nhạt ẩn hiện, kéo theo cái đuôi thật dài lướt xuyên qua bóng tối.
Có lẽ là luồng nguyên khí âm dương đã chìm sâu hàng vạn năm bị khuấy động, gợn sóng lăn tăn; hoặc một ngôi sao rực cháy bị khí lạnh k*ch th*ch, ánh sáng trở nên tối đi.
Nó không quay đầu lại. Giống như khi nó còn là nhân hồn đã hứa hẹn với thế gian như vậy.
Âm hồn họa tinh vứt bỏ quê nhà, chọn lao vào cô độc vô tận. Tối tăm và lạnh giá sẽ vĩnh viễn bầu bạn với nó, chỉ còn ký ức chưa bị mài mòn là ghi tạc những năm tháng đã qua.
Khoảng thời gian ấy… hiện tại trông như chỉ là một thoáng mà thôi. Tựa như cổ nhân từng bước đi trên đại địa hồng hoang, nhặt lên hai hòn đá, đánh ra một tia lửa. Tia lửa ấy từ lúc bùng lên đến khi lụi tàn chỉ hai lần lóe sáng, chính là hai đời của Phương Tri Uyên.
Có lẽ là khi làm người chấp niệm quá sâu, rõ ràng ba hồn bảy phách đã dung hợp thành một hồn âm nguyên bản, nhưng thần thức của “Phương Tri Uyên” cùng ký ức của y vẫn chậm chạp không tan. Vậy nên, cô độc vô biên cùng niềm ân hận trước khi chết giao hòa với nhau, hóa thành lưỡi đao lăng trì, tra tấn linh hồn này.
Nó hiến thân quá muộn, dù lúc này lao vào biển vũ trụ, vẫn có những người không thể cứu vãn được.
Hồn phi phách tán, tro bụi tiêu tan.
Chỉ cần nghĩ một chút, cũng là nỗi đau quặn thắt tim gan, cơn đau thấm sâu vào tận linh hồn.
Vốn không nên như thế. Không nên là Lận Phụ Thanh.
Hồn phách đáng chết lẽ ra phải là Phương Tri Uyên.
Họa tinh bắt đầu g**t ch*t chính mình trong ký ức, lặp đi lặp lại.
Dù sao thì trong cõi vĩnh hằng cơ khổ này, một mảnh hồn phách đơn bạc như nó cũng chỉ còn sót lại những mảnh ký ức vụn vặt trong thức hải mà thôi.
Ban đầu, họa tinh g**t ch*t chính mình trong kỳ Kim Quế Thí ở đời trước. Lúc sắp chia tay, y mượn rượu hôn trộm sư ca. Đến nửa đêm, y một mình lên đài Tinh Thần, thẳng thắn thú nhận chân tướng ách mệnh, nhờ Cơ Nạp giúp y.
Những chuyện sau đó đều thuận lý thành chương. Y cơ hồ đưa đến hơn phân nửa âm yêu của Dục giới, k*ch th*ch âm hồn thức tỉnh. Tử Vi Thánh Tử g**t ch*t thân xác của y, mượn sức mạnh sao trời đưa âm hồn họa tinh ra khỏi Dục giới.
Nó lao ra Bàn Vũ giới, dẫn dắt âm khí, lao vào biển vũ trụ…
Nhưng mà.
“Tại sao?”
Sáng sớm, thiếu niên tiên quân bị bỏ lại một mình ôm lấy thi thể lạnh băng của họa tinh, ngón tay run rẩy m*n tr*n mắt mày của Phương Tri Uyên.
Lận Phụ Thanh ngước mắt, nước mắt lăn dài trên má, phản chiếu một tia tàn nhẫn, tiếng nói hàm chứa máu tươi bật ra từ kẽ răng: “…. Tại – sao?”
Cơ Nạp đứng cách đó không xa không gần, thần sắc phức tạp: “Phương Tri Uyên là họa tinh giáng thế, nếu y không chết, tam giới…”
Lời còn chưa dứt, yết hầu Thánh Tử đã bị một lưỡi kiếm quét qua, tức khắc máu tươi văng khắp nơi.
Ngày hôm đó, tiểu tiên quân hiền từ của tiên giới phát điên, đồ sát hơn phân nửa Tử Vi Các, cuối cùng kiệt lực gãy kiếm, cả người tắm máu, vẫn tiếp tục lao tới. Mấy trưởng lão hợp lực vây công, thiếu nên áo trắng uất hận mà chết, bị Tử Vi Các coi là tà ma, công khai phán định với tam giới.
Phương Tri Uyên không tin nổi vào mắt mình, hồn linh run lên vì kháng cự. Không… Không không không, sai rồi, không phải như vậy…
Y hốt hoảng rời mảnh ảo ảnh ký ức này.
……
Lần thứ hai, y g**t ch*t chính mình khi vừa đến Thái Thanh Đảo.
Y cho rằng khi đó tình cảm của sư ca đối với mình chưa sâu đậm, sẽ không vì y mà đòi sống đòi chết.
Vậy là thiếu niên nhỏ tuổi cả người trọng thương đã chọn một buổi sớm, nhìn thoáng qua Lận Phụ Thanh đang ôm Ngư Hồng Đường ngủ say, đẩy cửa đi ra ngoài.
Y dẫm tuyết đi đến đỉnh núi, quỳ gối trước sư phụ vừa bái nhận, thỉnh người ban chết. Doãn Thường Tân dắt y đến Âm Uyên, dùng âm khí ở đó giúp y thức tỉnh âm hồn, rồi phá vỡ quy tắc không gian, đưa họa tinh lên Bàn Vũ giới. Cứ thế, trần ai lạc định.
Nhưng mà.
“Tại sao?”
Doãn Thường Tân trở về vào buổi quá trưa. Thiếu niên áo trắng chấp nhất lôi kéo tay áo sư phụ, truy vấn không thôi.
Lận Phụ Thanh khổ sở cắn răng, ngước đôi mắt không cam tâm mà hỏi: “Ngôi sao của con đâu?”
Doãn Thường Tân không đáp được, mấy phen muốn lừa gạt cho qua đều không thành, chỉ có thể nói hết chân tướng cho tiểu đồ đệ biết.
Lận Phụ Thanh trầm mặc ba ngày ba đêm, ngày thứ tư, hắn mang kiếm, quỳ gối trước mặt Doãn Thường Tân, nghiêm khắc nói: “Như vậy là sai.”
“Cái gì?”
“Tại sao tội lỗi của Bàn Vũ giới lại bắt ngôi sao chết thay, hồn phách vĩnh viễn trầm luân? Như vậy là sai. Thanh Nhi không phục.”
“… Con không phục, còn có thể làm thế nào?”
Tiểu tiên quân trầm ngâm một chút, bình thản nói: “Người chết cũng đã chết, con không thể tìm y về. Nhưng Thanh Nhi không phục, việc này không thể bỏ qua.”
Hắn siết Đồ Nam kiếm trong tay: “Vậy trước hết cứ tính sổ Bàn Vũ giới đi.”
“Con biết mình đang nói gì không?”
“Con biết.”
“Con mới gặp y mấy ngày, đã muốn vì y liều mạng?”
“Đúng vậy.”
“Tại sao?”
“Con muốn.”
“Ngoài cách này ra, con không muốn gì khác.”
Nhiều năm sau đó, tiểu tiên quân dốc hết tâm huyết đối kháng với Bàn Vũ giới. Cuối cùng mọi việc xảy ra giống như Doãn Thường Tân đã tính, hắn không quay đầu, bước thẳng vào tuyệt cảnh.
Phương Tri Uyên nhìn Lận Phụ Thanh cả đời gian khổ. Hắn bị người Bàn Vũ bắt, phế đi linh lực, cắt đứt kinh mạch, thân thể thương bệnh bị tiến cống làm lô đỉnh song tu, đưa đến trước mặt Tôn chủ Bàn Vũ…
Ảo cảnh một lần nữa tan vỡ thảm thương.
……
Phương Tri Uyên quyết định g**t ch*t chính mình trước khi gặp được Lận Phụ Thanh.
Y như thể đã tự thông suốt, thầm mắng chửi bản thân mình, rõ ràng trước khi rời Dục giới y đã nghĩ nếu có thể sống lại một lần, nguyện ý không bao giờ gặp nhau, sao lại quên mất rồi?
Không gặp thì không gặp. Lận Phụ Thanh có thể ung dung bước đi trên tiên đồ của mình, không bị họa tinh liên lụy… như vậy là tốt nhất.
Lần này họa tinh không nhờ đến ai cả, không cần bất cứ ai đưa y đi. Y tự vận âm khí dẫn động âm hồn thức tỉnh, tự mình lần mò đến ranh giới thiên đạo, biến mất không để lại dấu vết. Với Dục giới mà nói, chỉ là đứa trẻ biết dẫn dụ âm yêu bị Chu Kỳ Phương gia đuổi giết, trong một ngày âm khí rung chuyển đã lặng lẽ biến mất khỏi trần thế mà thôi.
Phương Tri Uyên thầm nghĩ: Lần này không dây dưa với Lận Phụ Thanh, hẳn là ổn rồi.
Nhưng mà.
Mấy tháng sau, ái đồ của vị đạo nhân Độ Kiếp kỳ ở Thái Thanh Đảo qua đời.
Không gặp được Phương Tri Uyên, Lận Phụ Thanh bị tâm ma phản phệ mà chết.
Hắn mới mười hai tuổi, nhỏ như vậy, ngủ say trong quan tài như một tiên nhân khắc từ bạch ngọc, vĩnh viễn không thể mở mắt nữa. Dù Ngư Hồng Đường khóc đến đứt gan đứt ruột, hắn cũng không đáp lời.
Phương Tri Uyên chết lặng nhìn tiểu tiên quân được hỏa táng, thiêu đến chỉ còn một nắm tro, được Doãn Thường Tân chôn dưới gốc Mộc Hồn.
Cảnh sắc trong ảo ảnh bắt đầu phai màu, chìm dần vào bóng tối.
……
Cuối cùng, y cơ hồ là bấu lấy một tia hy vọng, ảo tưởng có thể g**t ch*t chính mình ngay thời khắc hồn linh họa tinh mới ra đời, khi hết thảy còn chưa bắt đầu.
Sao đỏ vỡ tung, như một trái tim đang đập bị bóp nát, ánh lửa văng khắp nơi như máu, chiếu sáng cõi vũ trụ muôn đời tối tăm.
Chờ đến khi lửa tắt, mọi thanh âm đều lặng im. Sẽ không bao giờ có tai họa, không bao giờ có bi thương.
Nhưng mà…
Không có tai họa giáng thế, cần gì đến cứu thế tiên?
Doãn Thường Tân không tạo ra đứa trẻ ấy. Đóa sen tuyết từng nở rộ trên đỉnh núi kia cứ thế úa tàn. Chỉ vậy mà thôi.
Là nhân, là quả, không có Phương Tri Uyên thì không có Lận Phụ Thanh. Y g**t ch*t chính mình, cũng đồng thời g**t ch*t người mình yêu nhất.
Phương Tri Uyên hoang mang nghĩ: Sao lại như vậy?
Một lần, lại một lần… y đâm loạn trong ký ức, đâm đến vỡ đầu chảy máu, thử trăm ngàn khả năng, vậy nên Lận Phụ Thanh cũng chết trăm ngàn lần.
Cho đến khi âm hồn họa tinh rốt cuộc suy sụp, chìm vào nơi lạnh lẽo nhất thức hải của mình, hóa thành hình người, quỳ xuống đất ôm đầu bật khóc.
Không phá được vận mệnh, không cầu được viên mãn.
Không biết từ khi nào, họa tinh đã thôi tìm chết, trái lại bắt đầu truy đuổi những hình bóng vụn vặt trong hồi ức.
Y ngắm hoa xuân phủ khắp Hư Vân, nhìn sóng biển cuộn trào khi vào hạ, cảm nhận gió thu thổi qua Kim Quế Cung, thấy mảnh tuyết mùa đông rơi xuống lòng bàn tay khi cùng Lận Phụ Thanh phiêu bạt chân trời
Phương Tri Uyên không nghĩ đến chuyện tự hủy thần thức. Dù biết rằng làm vậy có thể giải thoát y khỏi sự tra tấn này, nhưng y không nỡ quên đi.
Thảng hoặc, y nhớ rằng Lận Phụ Thanh đã nói sẽ mãi mãi ở bên cạnh y…
Vậy nên y cứ chìm nổi trong thức hải, chui vào ký ức, tưởng tượng Lận Phụ Thanh thật sự trở lại bên cạnh y, mãi mãi không chia lìa.
Phương Tri Uyên cảm thấy mình có chút đê tiện, nhưng nếu không làm vậy, y thật sự không gắng gượng nổi nữa.
Y bắt đầu truy đuổi thân ảnh trong trí nhớ, nhưng lại theo bản năng kháng cự việc ở bên Lận Phụ Thanh, vậy nên trong thức hải, y vĩnh viễn không thể đuổi kịp người kia. Cách một biển sâu tăm tối, bóng dáng ấy xuất hiện ở bờ bên kia, an tĩnh nhìn y, mà y mãi không thể bơi qua. Mỗi khi y đến gần, Lận Phụ Thanh lại nhàn nhạt nhìn thoáng qua, thân ảnh lặng lẽ vỡ thành tuyết hoa bay đi mất.
Ý thức vốn là thứ kỳ lạ như vậy, một canh giờ ở thế giới bên ngoài, trong mộng đã qua hơn trăm năm. Truy đuổi thật lâu, y bắt đầu không phân rõ thời gian nữa; không phân được hư ảo và hiện thực; không rõ nó rốt cuộc là con người, hay là hồn sao. Có đôi khi, một khắc trước còn vươn tay với bạch y gần trong gang tấc, ngay sau đó chỉ thấy vũ trụ tối đen, âm khí quanh thân lạnh thấu xương.
Phương Tri Uyên dần cảm giác, thần thức y sắp đến hồi tiêu tan rồi.
Có lẽ một ngày nào đó, khi y dung túng cho chính mình, khi sư ca trong ảo cảnh vươn tay về phía mình, sự tồn tại của “Phương Tri Uyên” cũng sẽ chấm dứt trong ngọt ngào vĩnh cửu.
Nhưng ít nhất, lúc này y vẫn còn cố chấp không tan, không chịu đánh mất chút thanh minh cuối cùng.
=========
Không biết đã qua bao lâu, khái niệm thời không đã trở nên rất nhạt nhòa, ý thức cũng càng ngày càng trì trệ. Phương Tri Uyên mơ hồ nghe thấy có người đang gọi y.
Thanh âm kia quen thuộc đến muốn rơi lệ, nhưng y vẫn cứ mơ mơ màng màng, giống như bị vây hãm trong giấc mơ, vùng vẫy thế nào cũng không tỉnh giấc.
Ta đang ở đâu…
Ta là ai…
“Ta” là gì…
Sao không nhớ gì cả?
“Tri Uyên.”
Tiếng nói kia mang theo sự đau lòng, lại hàm chứa oán giận vô hạn: “Ngươi quên ta rồi sao? Ngay cả ta mà ngươi cũng quên?”
Đột nhiên, một mũi châm lạnh lẽo xuyên thẳng qua tim, khiến hồn phách đang dần tan rã kia đau đến run bắn lên. Thần hồn hóa thành cơ thể, y mở bừng mắt.
Chỉ thấy trước mắt là biển tối hoang vu vô tận, mặt nước gợn sóng, một đóa sen đỏ nhỏ xinh nở rộ, như chút ánh sáng lóe lên trong đêm dài. Một ngón tay ngắt lấy hồng liên, hương thơm nồng đượm lan khắp tay áo.
Ma Quân trẻ tuổi thanh tao như ngọc ngồi xếp bằng trên mặt nước, thần sắc sáng bừng. Mắt phượng đen như điểm mực, tựa như nửa hờn nửa bực. Hàng mi dày như rèm che, chỉ nhìn chằm chằm hồng liên trong tay, không thèm nhìn y.
“Sư… ca?” Phương Tri Uyên ngẩn người. Tuy đã chìm đắm trong thức hải rất lâu, nhưng y chưa từng gặp một ảo ảnh nào sinh động như vậy.
Đầu óc đã trở nên trì độn, theo thói quen bấy lâu nay, y lại vô thức muốn tiến đến gần. Nhưng y bước không vững, loạng choạng như một thân mang bệnh nặng, bước mấy bước đã mềm nhũn, té ngã vào nước lạnh. Đây là chuyện thường tình, Phương Tri Uyên mông lung chìm xuống sâu trong thức hải, mệt mỏi nhắm mắt.
Ảo ảnh càng sinh động, khi tan vỡ càng thương tâm.
Hiện tại thần thức của họa tinh chập chờn, khi tụ khi tan. Có lẽ là Lận Phụ Thanh trong y phục Ma Quân đã gây ra chấn động mạnh, lúc này ý thức y lại trở nên mơ hồ, nhất thời không bò dậy nổi.
Chợt nghe làn nước khẽ xao động, xen vào một tiếng thở dài. Huyền bào nhàn nhã trải trên mặt nước. Đột nhiên, người kia cúi xuống, một tay vòng qua vai y, một tay đặt dưới gối. Tiếng nước réo rắc vang lên, bọt sóng tách ra tứ phía ——
Có ánh sáng ùa vào đáy mắt, là ánh bạc nhàn nhạt từ mũ miện ngân long. Ngay sau đó, vòng tay ấy siết chặt hơn, gương mặt y áp lên huyền bào, thấm ướt vạt áo tinh xảo.
Trong thức hải bốn phương hỗn độn, tối tăm không chút ánh sáng. Thần hồn Ma Quân bế lên thần hồn họa tinh từ trong làn nước, vững vàng ôm vào lòng.