Tiên Họa Trước Mắt - Nhạc Thiên Nguyệt

Chương 200

Trước Tiếp

Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt
Edit: chi

Tâm hoa trong hồn cõi mênh mang (2)

Đột ngột được Lận Phụ Thanh bế lên, với họa tinh chẳng khác gì sóng to gió lớn. Y đờ ra, ý thức trắng xóa một mảnh. Đôi mắt tán loạn của Phương Tri Uyên trợn trừng. Y dựa vào vai sư ca, sắc mặt xanh mét, không nhúc nhích nổi.

“Ngươi… Ngươi…”

Hiện tại thần thức y hỗn loạn, giờ còn bị “ảo ảnh” vốn phải trong tầm kiểm soát của mình ôm lên, cả người sợ đến mức không nghĩ gì được…

“Sao toàn là nước thế này?” Ma Quân thản nhiên nhìn xung quanh. Hắn bế ngang Phương Tri Uyên, lội nước hai bước rồi hỏi, “Bờ đâu? Ta muốn bờ.”

Trời đất quay cuồng, ý thức Phương Tri Uyên càng thêm mơ hồ, choáng váng níu vạt áo Lận Phụ Thanh, vô thức lặp lại: “Bờ…”

Tư duy rối mù, nhưng bản năng vẫn còn. Y nghe thấy Lận Phụ Thanh muốn có bờ, vậy là ngay sau đó, trong mảnh thức hải tịch mịch của họa tinh ầm ầm hiện ra một dải đất, bãi nông dẫn lên bờ vừa vặn xuất hiện ngay dưới chân Lận Phụ Thanh.

Tiếng nước róc rách vang lên trong thanh tĩnh, Phương Tri Uyên mơ màng để Lận Phụ Thanh bế lên bờ. Những nơi chân bước qua, đất đá sắc nhọn cũng hóa thành cát mịn, in một hàng dấu chân.

Lận Phụ Thanh tìm một nơi vững vàng, ngồi xuống bên bờ nước, vẫn ôm lấy Phương Tri Uyên trong lòng, áp trán mình lên trán họa tinh hòng trấn an. Phương Tri Uyên cố gắng ngẩng đầu, ngón tay nắm vạt áo Lận Phụ Thanh càng siết chặt.

Đáy mắt y như phủ một tầng sương dày gió thổi không tan. Y nhỏ giọng lẩm bẩm: “Sư ca… ta nào dám mơ thấy ngươi như thế này.”

Thức hải vốn chỉ là một mảnh hỗn độn, bởi vì Ma Quân xuất hiện mà dần dần ngưng thật. Hắc ám đọng lại thành màn đêm lơ lửng trên mây, xa xa có sóng biển cuộn trào, đánh vào rặng đá ngầm.

“…” Lận Phụ Thanh trầm mặc nhìn thoáng qua phương xa, cũng không đáp lại lời thì thầm kia. Hắn nhẹ nhàng vỗ lưng Phương Tri Uyên, dịu giọng nói: “Tối quá, ngươi thắp đèn cho ta đi.”

Một chiếc đèn hiện ra từ hư không, nhẹ nhàng dừng trong lòng bàn tay trắng nõn của Lận Phụ Thanh.

“Ngoan.”

Lận Phụ Thanh đặt chiếc đèn bên cạnh.

Nhờ vậy, trong đôi mắt mờ mịt vô tận của họa tinh, sau bao nhiêu lâu đã phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt dịu dàng.

“…” Phương Tri Uyên nheo mắt, chăm chú nhìn suối tóc dài như lụa đen trước mắt.

Tinh thần y cực kỳ suy yếu, lúc này bị ánh đèn mông lung chiếu vào, thần trí càng thêm mơ màng. Y chợt khàn giọng hỏi: “Ngươi… Ngươi có thể ở đây… với ta bao lâu?”

Y cho rằng trước mắt mình là một giấc mộng khó thoát, hoặc là một ảo giác.

“Ngươi muốn bao lâu…” Lận Phụ Thanh để người trong lòng nắm lấy tóc mình, “Ta ở lại với ngươi bấy lâu.”

Phương Tri Uyên vươn tay, ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Lận Phụ Thanh, thử hỏi: “Có thể… ở lâu một chút không?”

Lận Phụ Thanh mím môi cười nhẹ: “Được chứ. Nhưng ta muốn có hoa, phải có mùi thơm.”

Phương Tri Uyên có chút hoảng loạn, gập ghềnh hỏi: “Hoa… hoa gì?”

“Hoa sen đi. Có nhớ hoa sen không?”

“… Sen đỏ… hay sen trắng?”

“Ừm.” Lận Phụ Thanh nhíu mày do dự.

Phương Tri Uyên lồng ngực tê rần. Y hiện tại không chịu nổi một cái nhíu mày của người này, run run đè lại bàn tay của sư ca, vội nói: “Vậy… đều, đều có… được không?”

Trong thức hải, mặt biển mênh mông biến thành hồ gương phẳng lặng, nháy mắt hồng liên và bạch liên đan xen nở rộ, lá sen vươn lên mặt nước, đom đóm bay lập lòe.

Lận Phụ Thanh hơi ngạc nhiên, bàn tay vỗ vỗ lưng Phương Tri Uyên, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Này không phải đều nhớ rõ ràng sao? Sao vừa rồi ta gọi nửa ngày không tỉnh… Đồ khốn này, một hai cứ phải dọa ta sợ.”

Phương Tri Uyên khó có một lần ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn, vẻ mặt an bình, tựa hồ rất thỏa mãn.

“Còn muốn gì nữa?”

Lận Phụ Thanh cúi xuống, cẩn thận hôn lên khóe mắt y: “Ngươi lúc này chưa tỉnh táo, ngày mai nói tiếp. Mệt rồi thì ngủ đi, ta ở ngay cạnh ngươi.”

Hai bóng người dựa vào nhau bên bờ, xa xa sóng vỗ êm dịu. Ánh đèn lan tỏa, hương sen thơm ngát, đàn đom đóm lấp lánh, vẽ nên một khung cảnh tuyệt đẹp.

Phương Tri Uyên bất động. Y rõ ràng đã cực kỳ mệt mỏi, lại vẫn gắng gượng mở mắt nhìn Lận Phụ Thanh, thấp giọng nói: “Ngươi ở lại lâu một chút… được không?”

Lận Phụ Thanh x** n*n ngón tay y, kiên nhẫn dỗ dành: “Ta không đi.”

“Chỉ cần ở thêm… thêm một chút.”

“Ta thật sự không đi.”

“…”

“Phương Tri Uyên, ta lặp lại lần nữa, ta không đi.”

“…”

“Ngươi có thể đừng nhìn ta chằm chằm như vậy không!?”

……

Cuối cùng cũng không biết bọn họ đã giằng co trong bao lâu. Trong thức hải khái niệm thời gian hỗn loạn, Phương Tri Uyên hoàn toàn không nhớ mình đã thiếp đi lúc nào, không biết đã ngủ trong bao lâu. Nhưng khi y một lần nữa tỉnh giấc, chuyện đầu tiên ý thức được là mình vẫn nằm trong vòng tay ôm ấp của một người khác.

Cảnh tượng trong thức hải càng chi tiết hơn, Lận Phụ Thanh ngồi bên bờ, mái tóc được làn gió nhẹ nhàng v**t v*. Hắn nhận ra người trong lòng mình có động tĩnh liền cúi xuống, tươi cười hỏi: “Tỉnh rồi à, còn nhận ra ta không?”

Sương mù trong mắt Phương Tri Uyên nháy mắt tan sạch. Y hốt hoảng đẩy tay Lận Phụ Thanh ra, chật vật tránh sang một bên.

Lần này thì y tỉnh thật rồi. Cũng bởi đã tỉnh táo, y mới không dám tin mà nhìn đến cố nhân vốn dĩ đã hồn phi phách tán, cánh môi run rẩy nói không nên lời.

Cuối cùng, họa tinh khẽ rên một tiếng, đưa tay day trán: “Chẳng lẽ ta điên rồi…”

Lận Phụ Thanh bất đắc dĩ lắc đầu: “Ta đã nói ta sẽ ở bên ngươi, ta đã nói ta sẽ trở về. Ta nói được làm được, ngươi thì sao, hửm?”

Hắn nhướng mày như bực tức, chỉ vào người đối diện trách mắng: “Phương Tri Uyên, ngươi xem ngươi tự biến mình thành cái dạng gì rồi!?”

Phương Tri Uyên không còn nghe được hắn nói gì nữa. Y nhắm mắt, lại mở ra, người kia vẫn còn sờ sờ trước mặt, ở cách y rất gần. Hồn linh truyền đến một cơn chấn động khắc cốt ghi tâm, Phương Tri Uyên chậm chạp nâng tay, với qua…

Rõ ràng là cơ thể ngưng tụ từ thần hồn, y lại cảm thấy mình đã lần nữa sống lại, trong lồng ngực có trái tim nóng bỏng đang đập lên từng hồi, mỗi nhịp đều vang vọng, chấn cho y cả người tê dại.

Tay giơ lên trước mắt người nọ, lại chần chừ không dám chạm vào.

Ngón tay bị người nọ bắt lấy, đặt lên lồng ngực.

Đồng tử Phương Tri Uyên co rụt lại, cả người cứng đờ, không dám nhúc nhích.

Không phải ảo ảnh. Thật sự là thần hồn có nhịp đập…

Lận Phụ Thanh nhìn về phía bờ nước tối tăm, nơi đó dường như cũng bị cảm xúc của họa tinh ảnh hưởng, lung lay chực đổ.

Ma Quân vươn vai, vẻ mặt ung dung lười biếng: “Ta đợi lâu lắm rồi, sao trong thức hải của ngươi, trời còn chưa sáng?”

Hắn quay đầu lại, cười: “Ánh sáng đâu, Tri Uyên?”

Trong phút chốc, bóng tối tấc tấc tan rã.

Hoa sen và đom đóm biến mất, thay thế là những tia sáng trắng xuyên thủng màn trời, ánh bình minh lan tỏa từ dưới lên trên, phủ kín mỗi ngóc ngách thức hải.

Hắn nói phải có ánh sáng, vậy nên trời đất đều tỏa sáng. Gương mặt Lận Phụ Thanh sáng bừng trong nắng sớm.

“Tiểu họa tinh, ngươi thấy rõ chưa?”

Từng chữ đều trang trọng, như lời nguyện thề.

“Ta đã trở về.”

Sóng vỗ bờ đá, vỡ thành ngàn mảnh tuyết.

Phương Tri Uyên choáng váng, hoảng loạn tiến lên đặt hai tay lên vai Lận Phụ Thanh, nhìn từ trên xuống dưới hết lần này đến lần khác: “Thật sự là… ngươi? Sư ca? Sao ngươi lại…”

Lận Phụ Thanh dùng ánh mắt bảo y chờ một chút, đừng sốt ruột, trước hết đỡ y ngồi xuống bãi cát, sau đó mới chậm rãi nói: “Có nhớ ta từng bẻ một mảnh tàn hồn, tặng cho ngươi một đóa tâm hoa không?”

Phương Tri Uyên ngơ ngác lắc đầu.

“Khi đó ngươi ở Thức Tùng Thư Viện, ta vừa dập lửa niết bàn ở Tây Vực xong cưỡi tiểu kim long đi tìm ngươi, vừa khéo thấy ngươi và Cổ Thư đang đánh nhau… Là khi đó.”

Ký ức đột nhiên được tua về, Phương Tri Uyên như bừng tỉnh. Đúng rồi, khi đó… Lận Phụ Thanh từng lấy mảnh tàn hồn biến thành hoa sen, đưa vào thức hải của y.

“Nói thật, khi đó ta sợ đến hồn phi phách tán, không dám nói thẳng với ngươi, lại càng sợ sau này gặp phải chuyện tương tự…”

Lúc ấy y còn nổi giận vì Lận Phụ Thanh đột nhiên làm tổn hại thêm thần hồn yếu ớt của hắn. Nhưng khi đó tình thế cấp bách, y theo bản năng không cảm thấy sư ca sẽ làm gì tổn hại mình, vậy nên không suy nghĩ quá nhiều.

“Tóm lại, ngươi hễ không ở cạnh ta, ta sẽ lo lắng, vậy nên nghĩ đến chuyện chừa một đường lui, lỡ đâu có ngày nào đó thật sự cần dùng đến.”

Phương Tri Uyên nhớ lại chuyện cũ rồi, nhưng nhất thời vẫn chưa tiếp nhận được, hoang mang hỏi: “Nhưng ngươi nói mảnh tàn hồn đó không chứa thần thức…”

Lận Phụ Thanh che miệng ho nhẹ một tiếng: “Lừa ngươi thôi.”

Phương Tri Uyên: “…”

“Chẳng qua ta cũng không ngờ mọi chuyện sẽ như thế này.”

Nói rồi Ma Quân đưa mắt nhìn mặt nước xa xa, ánh mặt trời nhuộm màu rực rỡ lên đôi mắt đen của hắn.

“Mảnh thần hồn đó, ta nghĩ nếu xảy ra chuyện gì bất trắc, nó có thể an ủi ngươi một lát, ước chừng một canh giờ sẽ tiêu vong. Muốn ngưng tụ thành thần hồn hoàn chỉnh cũng phải mất trăm ngàn năm.”

“Nhưng đại khái ngươi là âm hồn họa tinh, có sức mạnh phi thường, đã nuôi dưỡng mảnh tàn hồn này quá tốt. Hơn nữa…”

……

Trong biển vũ trụ mênh mông, âm hồn lướt qua một mảng sao sáng màu đỏ tím. Hai thần hồn lặng lẽ ngưng tụ thành hai người sóng vai giữa biển sao, tinh vân lùi nhanh về sau lưng bọn họ.

Phương Tri Uyên hỏi: “Vùng tinh hải này?”

“Ta nghĩ… hẳn là nó.” Lận Phụ Thanh ngưng thần giơ tay, ý niệm vừa động, một hạt bụi sao nho nhỏ bị kéo vào lòng bàn tay hắn.

“Tri Uyên, ngươi có bao giờ nghĩ, vì sao họa tinh của ngươi có thể sinh ra âm hồn từ âm khí, mà Âm Uyên lại không có chút dấu hiệu nào của việc sinh ra hồn phách?”

Phương Tri Uyên chớp mắt, thấp giọng nói: “Trong biển sao này không chỉ có hai khí âm dương nguyên bản, mà còn có thứ gì đó khác…”

Y dừng một chút mới nói tiếp: “Là nguyên khí sinh linh hồn.”

Lận Phụ Thanh lẳng lặng nhìn bóng tối vô biên trước mắt, nơi đó có tinh tú biến hóa khôn lường, băng hỏa giao thoa, là cảnh đẹp lạ thường mà nhóm tiên nhân Dục giới còn không mơ thấy được.

Ma Quân mỉm cười: “Có lẽ từ cảnh giới Phi Tiên trở lên chỉ tu hồn, không tu thể xác. Biển vũ trụ này… mới là tiên giới mà tiên nhân nên đặt chân lên sau khi phi thăng.”

“Tri Uyên, trở thành tiên diệt sao, là ngươi vì ta mà làm được ——”

Lời còn chưa dứt, sau lưng Ma Quân đột nhiên căng chặt.

Phương Tri Uyên ôm siết lấy hắn từ phía sau, vùi mặt mình vào gáy Lận Phụ Thanh, đứt quãng nghẹn ngào, hận không thể triền miên vĩnh viễn.

Như thể đến tận lúc này y mới dám tin…

Mất rồi tìm được, tử biệt gặp lại.

Lận Phụ Thanh đau lòng, lặng lẽ nhắm mắt.

Dưới tinh quang từ thuở vạn cổ vùn vụt xoay vần, hai hồn phách đứng yên giữa cõi vũ trụ, nhất thời như hòa vào nhau.

Trước Tiếp