
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt
Edit: chi
Sao đỏ vỡ tan tử biệt ly (2)
Phương Tri Uyên ôm Lận Phụ Thanh, thử đứng dậy.
Bởi vì thể xác con người không chứa được toàn bộ âm hồn đã thức tỉnh hoàn toàn của họa tinh, mà thân xác này còn bị thương nặng, y cứ nghĩ hồn phách sẽ nhanh chóng bị bài xích. Nhưng có lẽ là vì hồi quang phản chiếu —— không đúng, y đã chết rồi, theo lý thuyết là không thể “hồi quang”, nhưng sau khi cơ thể chết đi, hồn phách y lại có thể duy trì trong cái xác này một cách thần kỳ.
Mới rồi còn bò không nổi, lúc này đã có thể cố gắng đứng lên, tuy chỉ là một chút thời gian “mượn” được, nhưng thế này cũng đủ rồi. Y có thể ôm sư ca, lăng không bước đi trong cơn gió mạnh cùng tuyết mịn mà âm khí tạo thành. Đi một cách ổn định.
Máu tươi nhỏ giọt, giữa không trung bị gió thổi bay, rơi xuống vùng đất khô cằn chưa tắt lửa, để lại những vệt đỏ loang lổ.
“Muốn đi đâu?” Phương Tri Uyên thản nhiên hỏi, hỏi xong lại tự đáp, “Về Tuyết Cốt Thành cũng không yên ổn. Sư ca trước khi đến đây đã nhắn nhủ với bọn họ rồi đúng không? Vậy ta đưa ngươi về Thái Thanh Đảo đi, được không?”
Máu không ngừng tràn từ khóe miệng Lận Phụ Thanh. Hắn yếu ớt gật đầu, rồi lại lắc đầu, nhỏ giọng thì thào: “Xấu… Không muốn người khác thấy…”
Phương Tri Uyên nghe hiểu, dừng bước chỗ tế đàn đá tiếp giáp với Dục giới, cởi áo ngoài phủ lên người Ma Quân, che khuất vết thương xấu xí cùng tứ chi tàn phế.
Y chạm nhẹ ngón tay lên thái dương Lận Phụ Thanh, ghé sát vào bên tai, hỏi nhỏ: “Như vậy được chưa?”
Sắp đến hồi tử biệt.
Tiếng nói y còn trầm ấm hơn bình thường, mang theo sự lưu luyến sâu sắc và dịu dàng chưa từng có.
Lận Phụ Thanh “Ừm” một tiếng. Phương Tri Uyên lại lần nữa vững vàng ôm hắn lên, đưa hắn xuyên qua ranh giới dày đặc các quy tắc, bỏ lại tiên giới Bàn Vũ ngập tràn liệt hỏa, băng sương và khói đặc sau lưng. Bọn họ bước vào Dục giới.
Sắc trời thật an hòa.
Mây mỏng che trăng, bảy ngàn ánh sao.
Không mưa, không tuyết, không sóng gió. Trước mặt không có núi cao hiểm trở, sau lưng không có kẻ thù rình rập, không có cảnh tượng thê thảm như đời trước. Là một đêm đẹp trời, thích hợp để trở về.
Phía xa đèn đuốc sáng trưng, hẳn là hướng Lục Hoa Châu. Các tu sĩ từ khắp mọi nơi còn đang tụ tập ở đó. Phương Tri Uyên biết mọi người sẽ tìm đến đây, nhưng hiện giờ y và Lận Phụ Thanh sinh tử đã định, nếu phải ra đi trong tiếng khóc lóc sướt mướt thì chẳng dễ chịu chút nào.
Y không chịu nổi tình huống này, mà Lận Phụ Thanh hiện giờ kiệt sức hôn mê, y cũng không muốn người khác đến quấy rầy sư ca. Vậy nên y chỉ ở xa xa liếc mắt một cái, sau đó lẳng lặng xoay người, ôm Lận Phụ Thanh hướng về phía Thái Thanh Đảo mà đi.
……
Lâm Hải sóng nhẹ vỗ bờ. Thái Thanh Đảo từng bị lửa niết bàn thiêu rụi, nhưng bốn ngọn núi vẫn sừng sững như cũ. Không thể níu giữ năm tháng thiếu niên đắc ý, cũng chẳng phải là đoạn đường bi thương ngập trong mưa đêm của đời trước. Biết rõ hết thảy đều không còn như xưa, nhưng bọn họ vẫn muốn chọn chốn này làm nơi nhắm mắt.
Phương Tri Uyên ôm Lận Phụ Thanh đi lên chủ phong. Đường núi uốn lượn, ánh trăng lan tràn, đảo nhỏ không người yên tĩnh mà sáng ngời.
“Sao vẫn là ngươi đưa ta…” Lận Phụ Thanh cuộn mình trong lớp áo của Phương Tri Uyên, nhắm mắt hàm hồ nói, “Ta cũng muốn… ôm ngươi đi một đoạn… Muốn ôm ngươi…”
Ý thức hắn đã mơ hồ, lời nỉ non cũng đứt quãng. Phương Tri Uyên đáp lại từng tiếng, kiên nhẫn dỗ dành. Cuối cùng, y đưa hắn đến dưới Mộc Hồn. Thần mộc trắng như tuyết, cành lá sum sê che trời, là sinh mệnh duy nhất vẫn còn bừng bừng sức sống trên Thái Thanh Đảo.
Phương Tri Uyên ngồi xuống, lưng dựa thân cây, đổi tư thế ôm Lận Phụ Thanh, cúi đầu lưu luyến hôn lên giữa mày sư ca.
Lận Phụ Thanh mệt mỏi hé mắt, trước mắt hắn tối mờ. Cõi lòng buông lỏng, hắn không nhịn được nhẹ giọng hỏi: “Sau khi ta chết, ngươi sẽ… đi đâu đây?”
Rốt cuộc vẫn hỏi thành lời.
Hắn vốn nghĩ rằng sắp chết rồi, hỏi nhiều vô dụng, sợ còn khiến Phương Tri Uyên khổ sở hơn, vậy nên hắn cứ nhịn lại. Nhưng… cuối cùng không bỏ được, không thể thôi vướng bận.
Tri Uyên sẽ đi đâu đây?
Một thân xác đã chết, một linh hồn có thể tùy ý điều khiển âm khí trên thế gian, một họa tinh đã vỡ nát —— Đợi đến khi hắn tắt thở, Phương Tri Uyên sẽ đi đâu? Y có thể đi đâu?
Liệu y có lẻ loi chìm xuống biển sâu lạnh băng không chút ánh sáng? Có bị người khác ức h**p? Có phải âm thầm nhịn đau?
Có nơi nào cho y ngủ yên? Có nơi nào cho y trở về? Có ai thật lòng thương yêu y không?
Lận Phụ Thanh chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng đã chết lặng của mình bị lấp đầy bởi niềm chua xót, đau đến mức hắn phải cuộn tròn người lại. Không nỡ, làm sao có thể đành lòng, Tri Uyên không có hắn thì biết phải làm sao đây…
Hắn ngẩng lên nhìn Phương Tri Uyên, run rẩy nức nở: “Ngươi… có phải ngươi đã biết…”
Có phải ngươi đã biết sẽ đi về đâu, có phải đã có chỗ để lao đến? Bằng không, sao có thể ôm ta đi đến nhẹ nhàng và kiên định như vậy?
Đường nét trên gương mặt Phương Tri Uyên lộ ra dưới ánh trăng và ánh sáng nhàn nhạt của Mộc Hồn. Y lắc đầu, ngón trỏ khẽ chạm lên môi Lận Phụ Thanh.
“Đừng hỏi.” Y nói, “Sư ca, đừng hỏi chuyện này.”
Ánh sáng trong mắt Lận Phụ Thanh thoáng lên chút bi thương, như đã hiểu được chuyện gì. Hắn càng đau đớn, khó chịu đến phát run, cắn lấy ngón tay Phương Tri Uyên, lặng lẽ khóc. Nhưng hắn không hỏi nữa, chỉ khó nhọc th* d*c, nghiêng người nhìn một góc dưới tàng cây.
“Chỗ này…” Cánh tay bị dương khí thiêu cháy run rẩy nâng lên, chạm nhẹ hai cái xuống đất. Lận Phụ Thanh nhắm mắt rơi lệ, nghẹn ngào nói, “Có hai vò rượu… ta chôn…”
“… Là rượu mừng…”
“Đừng khóc, sao ngươi lại khóc…” Phương Tri Uyên lúng túng ôm lấy gương mặt hắn, lau đi nước mắt, lại bắt lấy cánh tay hắn kéo vào lòng, “Rượu? Ngươi chôn khi nào?”
Lận Phụ Thanh lắc đầu: “Không nói cho ngươi.”
Phương Tri Uyên nương theo ánh trăng nhìn kỹ lại, quả nhiên thấy cạnh rễ cây có một dải lụa đỏ rách rưới nằm trên mặt đất, một đầu chôn trong đất. Y do dự một chút, hỏi dò: “Muốn uống sao?”
“Ừm.” Lận Phụ Thanh cố hết sức gật đầu, trong mắt là chút ánh sáng cuối cùng, “Ngươi… đút ta.”
Phương Tri Uyên nhích qua, dành ra một tay nắm mảnh lụa kia. Âm khí hóa thành mũi dao đào xuống lớp đất. Hai vò rượu nhỏ xinh được buộc chung với nhau, lặng lẽ an tĩnh nằm ở đó.
Y xách một vò lên, mở lớp bùn niêm phong, học theo giọng điệu sư ca hay dùng: “Chỉ có thể uống một chút.”
Không có chén rượu, Phương Tri Uyên một tay nhấc vò rượu lên, uống một ngụm nhỏ, sau đó cúi xuống, cẩn thận đút cho người trong lòng. Lận Phụ Thanh không giữ được, chỉ có một chút rượu, quá nửa đều chảy xuống bên khóe môi. Hắn đã rất cố gắng, nhưng chỉ nuốt xuống được một chút.
“Khụ… khụ khụ…”
Phương Tri Uyên vội buông vò rượu, nâng tay áo lau cho hắn, khàn khàn nói: “Đủ rồi, bấy nhiêu thôi.”
Tay áo rủ xuống, vương vài sợi tơ máu.
Lận Phụ Thanh ánh mắt thất thần. Trước mắt hắn đã rất mơ hồ, nheo mắt lại nhìn chỉ thấy được Phương Tri Uyên mấp máy môi, thanh âm ngày càng trôi xa.
Hắn rất muốn nói, Tri Uyên, ngươi cũng uống đi, rượu này ta vì ngươi mà nhưỡng. Uống xong, chúng ta xem như đã kết bạn đời, không rời xa nhau nữa… Nhưng cổ họng hắn nghẹn lại, không cách nào nói ra được lời này.
Từ nay về sau… Không còn về sau nữa.
Nên nói gì đây? Còn cả ngàn lời muốn dặn dò.
Trời xanh, cho hắn thêm một chút thời gian đi.
“Đừng sợ…” Lận Phụ Thanh áp sát vào, gương mặt dán chặt nơi lồng ngực không còn nhịp tim của Phương Tri Uyên, “Bất luận…”
Đồng tử hắn tan rã, không thể hít thở, nhưng gắng gượng một hơi cuối cùng, nói: “Bất luận ngươi… hồn về nơi đâu, ta cũng sẽ mãi mãi… bên ngươi…”
Phương Tri Uyên hốc mắt đỏ lên, khớp hàm run rẩy: “…”
Không thể khóc, không thể suy sụp, ít nhất không thể như vậy trước mặt sư ca. Y muốn tiễn Lận Phụ Thanh đi hết đoạn đường này một cách an bình. Vậy nên y chịu đựng nỗi đau đoạn trường, nhắm mắt ôm chặt lấy Lận Phụ Thanh, trán dựa lên trán, mũi chạm qua mũi, cánh môi v**t v* cánh môi, nói từng chữ: “Ta biết… Ta biết.”
Dưới gốc cây, hai bóng người tựa sát vào nhau, hận không thể đưa đối phương hòa vào cốt nhục, lưu giữ vĩnh viễn.
“Mãi… mãi…” Lận Phụ Thanh mở to mắt, khó nhọc nói, từng chữ từng chữ như khắc vào đôi môi đượm vị máu tanh ngọt, ánh lửa trong mắt cũng ngày càng sáng lên.
Hắn giống như đang một lần nữa thiêu đốt chính mình, mà lần này, thứ cháy lên là tình yêu bất diệt suốt hai đời. Tình yêu ấy chống đỡ cho hắn lặp đi lặp lại: “Mãi mãi… mãi mãi, bên… ngươi.”
Hắn sợ Phương Tri Uyên không tin. Tiểu họa tinh của hắn mà, hắn biết phải nói một cách nghiêm túc, nói đi nói lại nhiều lần… thật nhiều, thật nhiều lần.
Phương Tri Uyên ôm hắn, cúi đầu, tựa sát vào người trong lòng, dáng vẻ như thành kính. Y run giọng đáp: “Được.”
Hàng mi Lận Phụ Thanh run rẩy, sắp khép lại: “Ngươi phải đối xử tốt… với chính mình. Chờ ta trở lại… bên ngươi.”
“Được, ta chờ.”
“Tri Uyên…”
“Ta đây.”
“Ta thích ngươi.”
Khóe mắt Lận Phụ Thanh cuối cùng cong thành nụ cười nhẹ. Hắn ngẩng đầu, khép mắt, để lại một nụ hôn lạnh lẽo trên môi họa tinh, nỉ non: “Ta sẽ… sẽ mãi mãi… yêu ngươi.”
Phương Tri Uyên khẽ rùng mình trong thinh lặng. Y cảm giác được thân thể trong lòng mình đang từ từ trút đi sức sống, thoát lực rũ xuống. Sinh cơ như tơ hoa bay đi, ngọn lửa cuối cùng đã tàn lụi. Y không dám nhìn xuống, ánh mắt nhìn trân trân vào bóng đêm. Cánh tay cứng đờ, không ngừng v**t v* gương mặt cùng mái tóc của Lận Phụ Thanh.
“Sư ca?”
Lặng im.
Không ai đáp lại.
Ngón tay run rẩy đến không thể kiểm soát được, Phương Tri Uyên ngơ ngẩn kéo một lọn tóc, đặt xuống đôi môi kia những nụ hôn vụn vặt, lại gọi: “… Sư ca?”
Đêm tối như dòng nước êm ái bao lấy y, mọi thanh âm đều biến mất.
Không còn nữa.
Hơi thở cạn kiệt, thần hồn tan biến như ánh sáng đom đóm. Khắp chín trời mười cõi, trên thế gian không còn ai đáp lại tiếng gọi “sư ca” này của y.
Phương Tri Uyên bỗng gục đầu, ôm lấy cơ thể Lận Phụ Thanh, không nhúc nhích. Đôi mắt mở to giăng đầy tơ máu, không chớp lấy một lần.
Y hoài một tia hy vọng mong manh, muốn giữ lại một mảnh tàn hồn của Lận Phụ Thanh —— vậy nên y mới đưa sư ca đến dưới gốc Mộc Hồn, nghĩ rằng nếu giữ được một mảnh vỡ thần hồn của hắn, chăm sóc cẩn thận vài trăm năm, có thể đưa Ma Quân vào luân hồi. Nhưng thần hồn tan biến quá nhanh, xuyên qua kẽ tay như cát bay theo gió, xuyên qua nhánh cây của Mộc Hồn, bay lên ánh trăng, lẳng lặng vỡ tan như bọt nước.
Thế gian không còn Lận Phụ Thanh.
Hốt nhiên, Phương Tri Uyên cong lưng, ngẩng đầu, bàng hoàng nhìn xung quanh, thần sắc nhất thời yếu đuối như một đứa trẻ.
Đã không còn, đã không còn… thật sự không còn sao…
Lận Phụ Thanh đi rồi?
Cứ thế, mang vết thương chồng chất, hồn phi phách tán mà đi rồi?
Sư ca của y không còn…
Chỉ trong tích tắc, nỗi đau xé lòng nhấn chìm y. Sự bình tĩnh khó khăn lắm mới duy trì được đã bị bẻ gãy, nghiền nát, đổ ngược vào trong.
“A…” Phương Tri Uyên khom người r*n r*, tay bóp cổ chính mình, năm ngón tay cào xé ngực, lớp áo bị vò nát, làn da bị cào xước để lại năm vệt máu.
Đau đớn bùng nổ trong mỗi tấc xương. Y nghẹt thở, đau đến mức chỉ muốn moi hết tim phổi ra ngoài, trợn mắt nôn khan, nhưng cả máu cũng không nôn ra được. Y khóc không được, không rơi nổi nước mắt, chỉ có tiếng r*n r* khản đặc thoát ra từ cổ họng, thật lâu sau mới nghẹn ra một tiếng nức nở tuyệt vọng.
“Sư ca… đừng đi… đừng đi…!”
Đến khi Lận Phụ Thanh đi rồi, y mới dám cầu xin hắn đừng đi.
“Sư ca, ngươi nói sai rồi…” Phương Tri Uyên ôm thân thể đã lạnh băng của Lận Phụ Thanh, suy sụp bật khóc nức nở. Y kìm nén quá lâu, đến lúc này, cảm xúc bộc phát ra, không cách nào áp xuống được.
Còn nói mãi mãi bên ta, mãi mãi yêu ta, ngươi có biết ngươi sai rồi không…
Những lời này, rốt cuộc y cũng không nỡ nói ra.
“Ngươi không nên…” Y ngẩng đôi mắt mờ mịt, dáng vẻ như điên dại, khổ sở nghẹn ngào, “Không nên là ngươi, không nên là ngươi… Ngươi trở về đi…”
Sự thật tối tăm mà y ngộ ra, nguyên nhân mà năm xưa Doãn Thường Tân nổi lên sát tâm, rốt cuộc y đã không nỡ nói cho Lận Phụ Thanh biết.
=========
Đợi đến khi mọi người đuổi tới Thái Thanh Đảo, hết thảy đã kết thúc.
Phương Tri Uyên nhắm mắt ngồi dưới Mộc Hồn, nét bi thương đã lắng đọng đến mức khó lòng nắm bắt. Y cẩn trọng ôm người trong lòng ngực, dẫn âm khí rơi xuống quanh mình tựa như tuyết rơi.
Những đại năng là người đầu tiên đến trước chủ phong. Bọn họ vừa thấy đã biết mình đến quá muộn, vì vậy không ai tiến lên.
Lôi Khung Tiên Thủ cúi đầu, đột nhiên quỳ xuống dập đầu ba cái, đặt tay lên ngực hành lễ: “Lỗ Khuê Phu cung tiễn Quân Thượng.”
Trong im lặng, từng người lẳng lặng khom mình hành lễ, tiễn hồn phách Ma Quân đi xa.
Phương Tri Uyên ngẩng đầu nhìn bầu trời. Y nhớ sư ca nói mình không muốn bị nhìn thấy trong bộ dạng chật vật này, vậy nên quyết định tự mình đưa tiễn Lận Phụ Thanh. Âm khí ngưng tụ, thân thể Lận Phụ Thanh bọc trong lớp huyền bào dần đông cứng lại, sau đó từng tấc từng tấc vỡ thành bụi băng tinh. Gió thổi qua, đưa ánh sáng đẹp đẽ ấy bay xa trên Lâm Hải.
Mặt biển lấp lánh, ngày càng có nhiều người đến. Bọn họ dừng trên mặt nước, lại không dám quấy nhiễu, chỉ quỳ lạy ở đảo nhỏ xa xa, lặng lẽ rơi lệ. Có ma tu Tuyết Cốt Thành, có đệ tử Hư Vân, có người dân Lục Hoa Châu, có mười vạn lô đỉnh vừa được cứu, cùng có vô số tán tu vô danh. Không biết ai là người đầu tiên dùng linh lực thắp lửa. Mọi người làm theo, rất nhanh, xung quanh Thái Thanh Đảo sáng rực như ban ngày.
Năm đó Âm Uyên chìm trong tăm tối, Ma Quân không thích, vậy nên thắp đèn khắp Tuyết Cốt Thành. Hiện tại nhân gian có lửa, thắp sáng con đường đưa Lận Phụ Thanh trở về.
“Sư ca… thế gian rực rỡ như vậy, ngươi thấy được không?”
Phương Tri Uyên lẩm bẩm một câu, siết chặt huyền bào còn sót lại trong lòng. Tấm áo nhiễm máu đơn bạc đến đáng thương, trống rỗng, nhàu nhĩ trong lồng ngực y.
Sau đó, Phương Tri Uyên ngẩng đầu lên.
Cách lớp sương mờ trong đêm tối, đối diện với những người đang nghiêm trang hành lễ trước mặt mình, y nói với ngữ điệu bình thản: “Đứng lên hết đi, ta có chuyện muốn nói.”
“… Sau khi ta chết.”
Lời này như hòn đá ném xuống, làm mặt biển dậy sóng trùng trùng. Mọi người sững sờ trợn mắt.
“Phương tiên trưởng, người đã khuất, xin nén bi thương…”
Nhan Dư thấp giọng nói một câu, còn chưa nói xong đã bị Phương Tri Uyên cắt ngang: “Xin lỗi, Nhan Viện trưởng, hiện tại ta không thương lượng với các ngươi, ta chỉ xin các ngươi nghe ta nói.”
“Sau khi ta chết,” Phương Tri Uyên tựa như không bận tâm đến sắc mặt trắng bệch của Nhan Dư, chỉ nói tiếp, “Dẫn âm khí phá hủy hoàn toàn Mộc Hồn.”
“Tiên giới Bàn Vũ có hai nguồn âm khí, một dưới lòng đất Âm Uyên, một trong họa tinh trên trời, hồn phách ta sẽ dẫn đi…”
“Như vậy…” Y nói đến đây, trong mắt đột nhiên toát lên một tia khổ sở, “Cho dù…”
Năm đó, Doãn Thường Tân ở Thái Thanh Đảo gặp được họa tinh y, ông đã lập tức nghĩ đến biện pháp này.
“Cho dù hai giới liên thông, tiên nhân giáng thế, người Bàn Vũ cũng không còn âm khí để luyện chế lô đỉnh nữa, liều mạng với Dục giới hoàn toàn vô nghĩa… Một việc chỉ có hại mà không có lợi lộc gì, người Bàn Vũ tất nhiên không làm.”
Họa tinh cười nhạt: “Các ngươi được giải thoát rồi.”
Đúng vậy, nếu bàn sâu hơn, cách thức mà năm xưa Cơ Nạp nghĩ ra để trừ họa tinh cũng là sai. g**t ch*t y chẳng thay đổi được gì, lăng trì hay phong ấn hồn phách của y cũng vô dụng. Ngày nào một mảnh nhỏ hồn phách của y còn ở Dục giới, ngày đó vẫn có thể lợi dụng y để làm vật dẫn âm khí.
Cách duy nhất để thoát khỏi vận mệnh này là k*ch th*ch cho âm hồn tỉnh giấc, thoát khỏi xác phàm, hợp nhất ba hồn bảy phách. Khi đó âm hồn họa tinh mới trở thành chủ thể có khả năng khống chế âm khí, là chủ của cực âm, là đế quân chí hàn.
Doãn Thường Tân vốn định giết y, sau đó bức hồn phách y rời khỏi Dục giới, trở về với bản thể họa tinh, thi pháp phong ấn lại, ngăn không cho âm khí buông xuống. Đáng tiếc, sư phụ đã không xuống tay.
Nếu năm đó Lận Phụ Thanh lạnh lùng hơn một chút, Doãn Thường Tân tàn nhẫn hơn một chút, mọi bi kịch sau này đã không xảy ra.
Mà hiện tại, chuyện họa tinh đang định làm, e rằng cả Doãn Thường Tân cũng không lường trước được.
Phương Tri Uyên bất giác siết chặt tấm áo trong tay, trầm giọng nói: “Họa tinh là tạo vật của tiên nhân Bàn Vũ, hồn phách ta sẽ không quay về họa tinh.”
“Ta vĩnh viễn sẽ không quay đầu, để hồn phách trôi dạt trong biển vũ trụ, cho đến khi thần thức tiêu vong.” Phương Tri Uyên nhắm mắt, vốn tưởng đã hoàn toàn chết lặng, nhưng lúc này thanh âm lại không kìm được mà run rẩy, “… Từ giờ, Bàn Vũ giới sẽ không còn âm khí để cân bằng âm dương, chỉ còn một đường tuyệt diệt.”
Y sinh ra là một thanh đao hai lưỡi, có thể chém về Dục giới, cũng có thể chém về Bàn Vũ giới. Bất luận thế nào, y cũng là yêu ma họa thế, tội nghiệt chất chồng.
Lận Phụ Thanh không nên… động lòng với y.
“Hoang đường! Đây chẳng phải là vĩnh viễn đọa đày sao, tuyệt đối không được!”
Lỗ Khuê Phu lập tức nổi giận, nhấc chân bước tới, nhưng bất ngờ bị một luồng âm khí quét ngang, đường đường là Tiên Thủ mà bị bức phải lùi hai bước. Gai băng sắc nhọn bất thình lình nhô lên từ mặt đất, lan tràn, ngăn cách tầm nhìn giữa bọn họ.
Lỗ Khuê Phu cả giận: “Hoàng Dương! Ngài đang không tỉnh táo. Quân Thượng liều mạng đánh cược với thiên hạ là vì cái gì! Ngài không chịu hy sinh mười vạn người để cứu tam giới, chẳng lẽ tình nguyện đổi thành một mình mình? Ngài nhìn xuống Thái Thanh Đảo đi, mọi người ở Dục giới đồng lòng, có chuyện gì mà không làm được, còn cần ngài đến hy sinh à!?”
Giọng nói bình tĩnh của Phương Tri Uyên chậm rãi truyền đến, trong bình tĩnh là một thái độ chết lặng: “Không cần. Dục giới đồng lòng là chuyện tốt, như vậy tam giới này sẽ đi xa hơn so với Bàn Vũ giới.”
“Bàn Vũ không còn âm khí, phải đề phòng bọn họ hạ phàm cướp đoạt. Tuyết Cốt Thành và nhóm âm thể của Hư Vân đều là tâm huyết của sư ca, mong chư vị thay hắn bảo hộ.”
Không biết từ khi nào, nơi núi xa đã dâng lên sắc trắng, đêm dài rốt cuộc nghênh đón ánh ban mai. Nắng sớm nhẹ rơi vào khóe mắt Phương Tri Uyên, gió thổi qua mang theo tiếng côn trùng rả rích.
Luân hồi vốn là như thế. Cổ thụ già cỗi sinh ra chồi non, héo tàn nối tiếp sinh sôi, sự sống kéo dài không dứt. Ngay cả Thái Thanh Đảo từng bị thiêu đến không còn một mảnh, lúc này cũng đã bắt đầu có vật sống. Có lẽ thật nhiều năm về sau, sẽ lại là xuân có vàng anh hạ có sen, thu có lá đỏ đông có tuyết, có một đám trẻ con sinh khí tràn trề chạy nhảy cười đùa, dưới đảo có khói bếp lượn lờ, nhân gian phồn hoa.
Thật tốt.
Một ngôi sao chổi đen kịt từ trên trời lao xuống, đến gần mới thấy rõ đó là một luồng âm khí khổng lồ. Một dòng âm khí khác xoáy tròn, như cánh tay vô hình đánh bật mấy vị đại năng tu vi Độ Kiếp ra xa.
“Phương tiên quân!!”
“Phương Tri Uyên, ngươi không thể ——”
Phương Tri Uyên vẫn tĩnh tọa dưới gốc Mộc Hồn, thần sắc bình thản: “Ta còn một nguyện vọng, Nhan Viện trưởng…”
“Ngày sau, khi đệ tử Thư Viện biên soạn sử sách, đừng ghi lại tình ý Ma Quân dành cho ta… Toàn bộ những người hai đời uổng mạng đều tính vào phần ta. Ta không muốn đời sau có kẻ ô ngôn với hắn.”
Sư ca mà biết được, nhất định sẽ mắng y. Hay là sẽ nản lòng thoái chí, hoàn toàn thất vọng?
Hay vẫn sẽ bao dung, bất đắc dĩ mà cười, nhỏ giọng trách móc: Khổ thân ta lao lực nói nhiều lần như vậy, ngươi rốt cuộc vẫn…
Phương Tri Uyên nhắm mắt cười khổ. Là y phụ bạc tình ý hai đời của Lận Phụ Thanh.
Trước mắt như có mười dặm sương xuân, có tiểu tiên quân bạch y trường kiếm hái hoa cười khẽ; có Ma Quân cao quý ung dung tay nâng đèn, đứng ngược gió trên thành lâu tuyết cốt, nhẹ giọng gọi y.
“A Uyên.”
“Phương Tiên Thủ.”
“Tri Uyên.”
“Tiểu họa tinh của ta…”
Phương Tri Uyên xa xa mà nhìn, trên mặt không vui không buồn, giống một người ch·ết ——
Cả thân lẫn tâm y đều đã chết ở Bàn Vũ, gắng ngụy trang ra một chút dịu dàng là để dành cho sư ca. Lận Phụ Thanh đi rồi, sự dịu dàng đó cũng không còn. Lúc này y đã bị đào rỗng, chỉ còn lặng thinh cùng rét lạnh.
Y đã vùng vẫy trong mệnh cách của mình cả hai kiếp đời, đến tận bây giờ mới có thể tháo xuống mảnh giáp trụ trong lòng, nhưng lại bị chân tướng nghiền nát tâm can. Vậy nên, y đứng thật xa, hướng về ảo ảnh sắp tan biến của Lận Phụ Thanh mà nói: Đừng đến đây.
Nếu có thể sống lại thêm một lần.
Nếu thật sự có thể trở về thời điểm hết thảy chưa bắt đầu.
Sư ca, ta nguyện không gặp được ngươi.
Trên vòm trời phong vân đột biến, sấm sét ầm vang, một chân long đỏ sẫm đằng vân giá vũ lao đến.
“A Uyên ca ca!!”
Ngư Hồng Đường con ngươi đỏ lửa, gào to: “Chờ đã! Thanh Nhi ca ca còn lời muốn nói với ngươi ——”
Nhưng Phương Tri Uyên không nghe thấy, hoặc kỳ thật y nghe được, nhưng chính y là kẻ đã hại chết sư ca và sư phụ, hủy hoại Hư Vân, khiến Dục giới hai đời máu chảy thành sông, y thật sự không dám đối mặt với đứa em này.
Y sợ Ngư Hồng Đường hận mình, lại càng sợ Ngư Hồng Đường không hận mình. Nếu Tiểu Hồng Đường khẩn cầu y đừng đi, vậy y… y có lẽ không còn dũng khí tự hủy nữa. Vậy nên, trong thời khắc âm khí rót xuống, màn hoa trắng muốt của Mộc Hồn rơi rụng đầy trời, như một trận tuyết mênh mông, chôn vùi cơ thể đã hóa thành băng tinh của Phương Tri Uyên.
“A Uyên ca ca!!” Trong tiếng quát tháo của Ngư Hồng Đường, một mảnh hồn linh xông thẳng lên trời, âm hồn họa tinh không hề quay đầu.
Sau tử biệt, y lấy biển vũ trụ làm mộ phần, trầm luân trong ngàn vạn năm cô đơn lạnh lẽo.