
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt
Edit: chi
Sao đỏ vỡ tan tử biệt ly (1)
Đường máu đỏ tươi chảy dài từ vết nứt trên trán, nơi lưỡi kiếm xuyên qua, trượt xuống sống mũi và miệng. Tôn chủ vẫn giữ nguyên biểu cảm sững sờ, thời gian như bị kéo dài ra, thân hình lão chầm chậm ngã ngửa ra sau, rơi xuống dưới, nháy mắt bị bóng tối cùng gió mạnh nuốt chửng, thành một chấm nhỏ mờ nhạt.
Cuối cùng, chỉ còn lại Ma Quân trên không trung. Tư Quân Sầu trước mắt chập chờn thành vô số bóng chồng.
Sau khi dồn hết sức lực vào nhát kiếm chí mạng, Lận Phụ Thanh cảm thấy năm giác quan của mình lập tức trôi xa, thậm chí còn không cảm thấy đau. Cả người hắn mơ mơ màng màng, nhẹ hẫng, như sắp bay lên mây. Trong lòng Ma Quân chợt dâng lên một cảm giác bi thương, bởi hắn cảm nhận được, sinh mệnh của mình đã đi đến hồi cuối.
… Còn chưa được ôm tiểu họa tinh, không thể nắm tay y nói mấy câu, không thể nhìn xem rốt cuộc y bị thương thế nào.
Lận Phụ Thanh khổ sở nghĩ vậy, đột nhiên thập phần khát vọng nắm lấy Tư Quân Sầu đang rơi xuống, nhưng khi vươn tay, đầu ngón tay hắn bắt đầu hóa thành tro, theo gió bay mất. Thiên địa đảo lộn, hắn thấy mái tóc dài của mình phất qua, che khuất ánh mặt trời đỏ rực, khi tản ra, trước mắt chỉ còn lại vực sâu vạn trượng. Vậy nên, Ma Quân biết mình đang ngã ra, ngay sau đó sẽ từ không trung lao thẳng xuống mặt đất.
Thân thể tàn tạ này đã không còn nghe theo sai sử, có thể gắng gượng đến lúc này đã là kỳ tích, hiện tại hắn chẳng thể làm gì nữa.
Trời xanh quả nhiên vẫn không thương xót.
Lận Phụ Thanh thật muốn cười khổ. Hắn vắt kiệt sức mình, đánh đổi cả mạng sống của sư phụ, còn có thương sinh Dục giới trợ giúp. Hắn cứu được mười vạn tu sĩ, g**t ch*t Tôn chủ Bàn Vũ, nhưng lại không thể chạm vào Phương Tri Uyên.
Hai đời của hắn đều là như thế. Thứ mà hắn khát khao nhất ngay từ đầu, vẫn là thứ khó có được nhất.
Nếu mình chết trước mặt Tri Uyên…
Thôi.
Lận Phụ Thanh khép mắt, nhẹ nhàng thở ra một hơi, thầm nghĩ.
Đời trước Tri Uyên đi trước một bước, đời này đến lượt hắn, như vậy mới viên mãn.
Cứ vậy đi.
Cứ xem như bọn họ đã viên mãn đi.
=========
Thân thể của Lận Phụ Thanh từ trên cao rơi xuống. Hàng ngàn tiên nhân Bàn Vũ chờ thời đã lâu, lúc này thấy Ma Quân sắp chết, bọn họ bắt đầu hành động.
Bóng đen dày đặc cùng lao tới, nhìn từ xa như che lấp cả bầu trời, sát khí nồng liệt, hóa thành lốc xoáy lớn, giống như một con thú khổng lồ trong đêm đen há cái miệng to như bồn máu, muốn nuốt chừng bóng hình nhỏ bé vô lực của Lận Phụ Thanh.
Phương Tri Uyên đã bất động.
Thạch đảo lơ lửng mất đi pháp lực của Tôn chủ, một khắc trước đã bắt đầu rơi xuống. Phương Tri Uyên vẫn ngồi quỳ trước kết giới, thần sắc trống rỗng kỳ dị. Trong ý thức của y, thế gian đã lặng yên từ khoảnh khắc vừa rồi —— khoảnh khắc Lận Phụ Thanh hấp hối bị giơ lên cao, thành một tàn ảnh mong manh dưới ánh sao đỏ.
Trong tích tắc tiếp theo, y chợt hít thở không thông. Cảm giác nghẹt thở bóp chặt lồng ngực, trái tim đột nhiên co rút, bùng nổ một cơn đau kịch liệt, tiếng ù tai và choáng váng quét sạch thần trí. Ánh sao đỏ như máu phủ kín đáy mắt, ý thức Phương Tri Uyên bắt đầu hỗn loạn. Có một nháy mắt, y mơ hồ cảm thấy bản thân mình chính là ngôi sao kia.
Là một vật chết lạnh băng, treo lơ lửng trong cõi vũ trụ tăm tối từ thuở hồng hoang. Nhưng khi ánh sao soi xuống, Lận Phụ Thanh được bao phủ trong vầng sáng ấy, nằm trong vòng tay của y.
Ôm lấy hắn.
Ngũ cảm nhanh chóng rút đi, cảm xúc tiêu vong, ký ức vỡ thành tro bụi. Trong ý thức trắng xóa chỉ còn lại một ý niệm.
Y muốn ôm lấy hắn.
Y muốn…
Thần hồn bắt đầu liên tục lóe sáng với tốc độ mà sinh mệnh không thể tưởng tượng nổi. Một khắc trước, trước mặt y vẫn là kết giới và tinh quang, y trơ mắt nhìn Tư Quân Sầu xuyên thấu ngực Lận Phụ Thanh; nhưng ngay sau đó, y như thể đã ở trong cõi vũ trụ, nhìn xuống thấy Tôn chủ đổ máu, cái lạnh từ khắp nơi nhẹ nhàng bao lấy y, đẩy y vào sâu hơn nữa.
Bản năng bất chợt cảm nhận được nguy hiểm, bắt đầu kêu gào. Phương Tri Uyên ý thức được mình đang đi từng bước sát mép vực sâu không đáy. Chỉ cần một chân bước hụt, có thứ gì đó sẽ khiến y vĩnh viễn không thể quay đầu.
Nó… muốn…
Tim đập mạnh như muốn nổ tung, mạch máu căng ra đến cực hạn. Y biết mình không thể tiếp tục chìm trong trạng thái hỗn độn này, phải tỉnh lại ngay lập tức, bằng không ——
Nhưng y nhìn thấy Lận Phụ Thanh thất thần ngã xuống, dưới ánh sao lộ rõ sắc mặt trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền, hàng ngàn tiên nhân Bàn Vũ đang lao đến.
—— Vậy nên, tia lý trí cuối cùng mà y gian nan níu giữ cũng đứt phựt. Trước khi kịp suy nghĩ bất kỳ điều gì, Phương Tri Uyên đã điên cuồng vươn tay ra.
Không biết tại sao, y đột nhiên không cảm nhận được hai tay mình nữa, nhưng y vẫn cứ vươn “tay”. “Cơ thể” phát ra tiếng kêu đau đớn, những đường nứt nẻ bị căng quá mức mà vỡ ra. Dường như có một thanh âm từ hồng hoang truyền đến, chất vấn nó có thật sự sẵn sàng tự hủy diệt chính mình không.
Nhưng hết thảy đều đã muộn, ý thức Phương Tri Uyên bị sự cuồng loạn nuốt chửng, thậm chí còn không kịp nghĩ xem có cam tâm hay không.
Nó chỉ có một mong muốn duy nhất, ôm lấy Lận Phụ Thanh.
Sá gì thân này không thể quay đầu.
=========
Khi thần thức trôi nổi giữa sống và chết, Lận Phụ Thanh nửa mê nửa tỉnh nhìn thấy một ảo ảnh.
Quá nhiều cảnh tượng kỳ quái trôi qua bên cạnh. Hắn thấy sóng dữ và sấm sét ập đến trước mặt, thái dương chói chang rơi về tây, trăng lên trên mặt hồ băng giá.
Cuối cùng, hắn nhìn thấy một biển vũ trụ mênh mông, lạnh lẽo, muôn đời lặng thinh.
Trong biển vũ trụ đó, A Uyên của hắn đang chìm xuống. Y mang dáng vẻ thiếu niên áo đen khi lần đầu gặp gỡ, mắt mày rủ xuống trong dòng nước, mong manh đến mức chỉ một chút uế khí thôi cũng có thể gặm nhắm sinh khí trên cơ thể ấy.
Trong cơn hốt hoảng, hắn muốn giống như năm xưa, ôm đứa trẻ ấy ra khỏi biển sâu, đưa đến nơi có ánh trăng sáng, khoác cho y chiếc áo lông cừu của mình. Nhưng thiếu niên kia đột nhiên mở mắt, đáy mắt không có ánh sáng, lạnh lẽo như đao.
“Sư ca, ngươi đã hứa với ta mà.”
“Ngươi đã nói, sẽ vì ta mà thành tiên diệt sao.”
Lận Phụ Thanh như bị sét đánh: “Ta…”
Hắn yếu ớt vươn tay, lại không biết phải đáp lại thế nào. Cảnh tượng trước mắt đột nhiên xoay chuyển, đất trời lại biến đổi.
Phương Tri Uyên khoanh tay ôm Tai Nha đao, đứng một mình dưới Lão Thần Mộc ở chủ phong Hư Vân. Ánh sáng đỏ nhàn nhạt từ sao trời phủ trên hàng mi, khóe môi thiếu niên cong thành một nụ cười chế giễu: “Ngươi lại gạt ta.”
Một cảm giác trống rỗng trỗi dậy trong lòng, Lận Phụ Thanh đột nhiên bối rối. Ý thức của hắn muốn lao đến giật lấy thanh đao trong tay thiếu niên, ôm tiểu họa tinh vào lòng an ủi. Nhưng trong ảo mộng, ý thức chẳng khác gì hoa trong gương, trăng dưới nước, hắn không thể nhúc nhích một bước.
Phương Tri Uyên trộm liếc nhìn hắn, khẽ c*n m** d***, rồi vội vàng quay đi như muốn che giấu cảm xúc. Y chớp mắt, rầu rĩ nhìn ngọn cây gần đó, thấp giọng nói: “Không sao, sư ca. Ta không trách ngươi.”
… Ngay cả những cử chỉ nhỏ nhặt thân quen ấy tựa hồ giống hệt năm xưa, thuở thiếu niên ngây ngô lúng túng, không biết vị tư tình.
Phương Tri Uyên tay trái cầm vỏ đao, tay phải từng chút rút Tai Nha ra. Trên đỉnh đầu ánh trăng như mộng, không thể chiếu xuyên qua lưỡi đao đen như mực.
Y bình tĩnh nhìn đao của mình: “Ta không trách ngươi…”
“Tri Uyên!” Lận Phụ Thanh thất thanh kêu lên, “Ngươi làm gì, bỏ đao xuống! Ngươi… ngươi nghe ta nói đã, ta…”
Lại thấy Phương Tri Uyên chợt nhắm mắt, mím chặt môi, nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má.
Lận Phụ Thanh cắn răng gọi: “Phương Tri Uyên!”
“Sư ca, nhìn ta.”
Họa tinh nâng thanh đao trong tay, tựa hồ tâm ý đã quyết, khẽ mỉm cười khi mở mắt ra. Đôi mắt bị làn nước che mờ vẫn sắc bén, lạnh lẽo, cao ngạo, không sợ bất cứ thứ gì, như ánh đao: “Ta muốn vì ngươi giết một ngôi sao.”
Trái tim Lận Phụ thanh chấn động mạnh: “Không ——”
Thẳng tay hạ đao, mũi đao đâm thẳng vào khoang tim.
Chỉ trong một thoáng, máu tươi tuôn ra xối xả, giống ánh lửa bùng nổ, giống nắng chiều ngợp trời, giống ánh sáng đỏ rực nóng bỏng trên lưỡi đao Hoàng Dương. Họa tinh tự tay phá hủy chính mình, thế nhưng lại ngẩng đầu, thoải mái cười lớn.
Máu đỏ rời khỏi thân thể liền hóa thành ánh sao. Mỗi tấc không gian quanh thân thiếu niên đều bừng lên ánh sáng vô độ.
—— Rắc!!!
Một tiếng vang giòn tan, ảo ảnh xuất hiện một vết nứt lớn. Mí mắt Lận Phụ Thanh khẽ run lên, ý thức thoáng trở về. Trong tầm mắt mơ hồ, hắn dường như thấy sao đỏ nổ tung, bầu trời bùng cháy. Những dòng lửa đỏ cắt qua nền trời, chiếu sáng đêm trường Bàn Vũ, kéo theo cái đuôi thật dài rơi xuống khắp bốn phía.
Núi đơn cùng biển rộng, hang động cùng vực sâu, đều bị ánh sáng này chiếu rọi nên hình nên dạng. Mỗi một mảnh vỡ kéo theo khói dày rơi xuống, rơi đến đâu liền nổ mạnh ở đó, biến thành biển lửa.
Những cổ thụ vạn năm từ thời thượng cổ bị nhổ bật rễ, vách đá từ những dãy núi đổ sụp trong tiếng ầm vang dữ dội. Biển lớn tĩnh mịch dâng lên những cột nước cao ngàn trượng, lại lập tức bốc hơi vì nhiệt độ, hình thành lớp sương mù dày đặc.
Đêm dài như bất tận, như thể cả tam giới đang đồng thời lao về một kết thúc bi tráng.
“Họa tinh!!” Tiên nhân Bàn Vũ la đến khản giọng, “Họa tinh vỡ nát rồi ——”
Dư âm bị cuồng phong bên cạnh nuốt chửng, Lận Phụ Thanh lần nữa nặng nề khép mắt, lại rơi vào hôn mê. Cuối cùng, hắn mơ hồ nhìn thấy đại địa đen đặc tiến đến gần, những mảng núi đá lởm chởm đã ở ngay trước mắt. Lại có âm khí mát lạnh như gió nhẹ thổi đến, dịu dàng đỡ lấy thân thể đang rơi của hắn…
Ma Quân bất tỉnh rốt cuộc không ngã xuống mà chết, cũng không bị tiên nhân Bàn Vũ tập kích, biến thành một khối máu thịt bầy nhầy. Quanh thân Lận Phụ Thanh đột nhiên tỏa ra vô số gai băng ngưng tụ từ âm khí, cuốn theo dòng âm lưu cuồn cuộn. Người Bàn Vũ hốt hoảng né tránh, nhưng vẫn có hơn chục người bị đâm xuyên qua cơ thể, lập tức mất mạng.
Những người may mắn sống sót cũng không dám nán lại đây. Tiên nhân áo trắng mắt vàng nhanh chóng biến mất vào động phủ trong không gian dị biệt, chỉ còn lại những thi thể treo trên gai âm khí, máu tươi chảy xuôi, đỏ rực dưới ánh sao rơi.
Chỉ có Lận Phụ Thanh được âm khí bao bọc, tốc độ rơi chậm dần, như thể ai đó không muốn thân hình tàn tạ này bị thương thêm dù chỉ một chút. Còn chưa chạm đất, âm khí xung quanh đã vọt tới, tụ lại thành hình, từng mảnh từng mảnh khép kính như cánh hoa đen, trân trọng bảo bọc Ma Quân vào giữa, bảo vệ cẩn thận.
Phía xa vang lên tiếng nổ, là thạch đảo rơi xuống mặt đất, khói bụi mịt mù. Lại có mảnh sao lao xuống, oanh tạc lên kết giới, kết giới theo đó vỡ tan. Cát bụi còn chưa lắng xuống, Phương Tri Uyên đã dẫm lên lớp đất cháy đen dưới chân, bước ra ngoài.
Sắc mặt y nhợt nhạt, như một người đã chết. Trên mặt không còn sự kiên định trầm tĩnh, mà chỉ còn hoảng hốt và mê mang, như thể đã lạc vào một thế giới khác. Y nhấc chân bước đi, từng bước cứng nhắc, chậm chạp, tựa hồ việc điều khiển thân thể này đã trở thành một việc vô cùng khó khăn.
Ánh lửa lóe lên nơi khóe mắt. Phương Tri Uyên ngẩng đầu, xuất thần nhìn vòm trời, nơi tàn dư của ngôi sao kia vẫn đang rơi xuống. Y biết đó là mình. Y… đã đánh nát chính bản thân mình.
Họa tinh lại nâng tay, âm khí từ vạn dặm tràn đến như thác lũ, nhanh chóng kết băng trên đầu ngón tay y, ngưng tụ thành một đóa sen đen.
Âm khí…
Thật nghe lời…
Linh hồn y dường như đã xảy ra dị biến, Phương Tri Uyên có một trực giác kỳ lạ —— y biết lúc này mình đã có thể kiểm soát toàn bộ âm khí trong thiên địa mà không phải chịu một chút phản phệ nào.
Không phải, cũng không nên gọi là dị biến, mà là y đã sống lại, là trở về với bản nguyên, là thức tỉnh sau hai đời ngủ vùi.
Giống như Cố Văn Hương đã nói, thân thể của y ngay từ đầu… chỉ là đứa trẻ đã chết trong một ca sinh khó. Vậy nên, Phương Tri Uyên y trước nay không phải là “không nên sống sót”, mà vốn là “không nên sống”. Y là họa tinh, là linh hồn sinh ra từ âm khí, có thể làm một con người ở Dục giới, có ý thức của riêng mình, đó mới thật sự là dị biến, là kỳ tích.
Mà hồn phách này của y…
“Ha…” Phương Tri Uyên bỗng nhiên che mặt cười thảm, “A ha ha ha…”
Y lảo đảo té ngã trên mặt đất, vai run rẩy, lưng cứng còng, vẫn phát ra tiếng cười gần như tuyệt vọng. Y cảm ứng được lúc này mình đã thức tỉnh hoàn toàn âm hồn họa tinh. Một suy nghĩ lóe lên trong đầu, y đột nhiên hiểu ra vì sao năm xưa sư phụ từng muốn giết mình.
Đúng vậy, nếu đúng như y nghĩ, thì sư phụ giết y… là có thể bảo vệ Dục giới. Nhưng rốt cuộc, sư phụ vì tiểu sư ca mà không đành lòng hạ thủ.
Phương Tri Uyên miễn cưỡng bò dậy, cả người lạnh đến phát run, khớp hàm không ngừng va vào nhau, đồng tử dần dần nở lớn. Tầm mắt y lay động dữ dội, khi rõ khi mờ. Đóa sen đen kết từ băng đỡ lấy Lận Phụ Thanh nằm trên mặt đất cháy khô, trông lúc xa lúc gần.
Y chân thấp chân cao đi về phía hoa sen. Tiên nhân Bàn Vũ đều đã bỏ chạy, trên vùng đất mênh mông chỉ còn một bóng người. Đi chưa được năm bước, Phương Tri Uyên lại lần nữa vấp ngã.
Đã sai rồi…
Lúc ngây người nằm trên mắt đất, y nghĩ: Sai rồi. Lận Phụ Thanh cứu y là sai, thích y là sai, sư phụ không giết y cũng là sai…
Sen băng theo ý niệm của y từ từ bung tỏa cánh hoa, Ma Quân tứ chi tàn phế an tĩnh nằm ở giữa nhụy. Âm khí nhu hòa dập tắt dương khí cháy âm ỉ trên người hắn. Lận Phụ Thanh mắt nhắm nghiền, như một nắm tro tàn.
Cuối cùng, Phương Tri Uyên không đứng dậy nổi nữa, từng chút kéo thân mình bò qua. Y nghĩ, chí ít cũng để y ôm hắn một lần cuối cùng.
Phương Tri Uyên vươn hai tay, cẩn thận nâng Lận Phụ Thanh thoi thóp ra khỏi hoa băng, ôm vào lòng. Ma Quân chưa tỉnh, như một con búp bê mặc cho y đùa nghịch. Phương Tri Uyên ngồi quỳ trên mặt đất, để sư ca tựa đầu vào ngực mình, lại điều động âm khí chậm rãi rót vào cơ thể hắn.
Y nhắm mắt, gần như thành kính mà hôn lên mái đầu bạc của Lận Phụ Thanh, nghẹn ngào gọi: “Sư… ca…”
Cuối cùng, đã có thể ôm được rồi.
Một giọt nước mắt rơi xuống gương mặt trắng bệch của Lận Phụ Thanh, trượt dài xuống. Chỉ có một giọt. Hàng mi ướt át của Phương Tri Uyên run rẩy, nhưng không rơi thêm giọt nào nữa.
Lận Phụ Thanh vậy mà khẽ động.
Hắn không thể mở mắt, nhưng vẫn cố hết sức dụi vào lòng Phương Tri Uyên, phát ra tiếng hừ nhẹ, rất yếu ớt, cũng rất dịu dàng.
Phương Tri Uyên đột nhiên hoảng loạn, vội giữ hắn cố định trong vòng tay mình, nói năng lộn xộn: “Sư ca… đừng nhúc nhích! Đau, ngươi nằm yên…”
Lận Phụ Thanh hiển nhiên nghe được, khóe môi thoáng qua một nụ cười mãn nguyện. Hắn nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tri Uyên…”
—— Hắn vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ cho rằng thiên mệnh rốt cuộc cũng xót thương hắn một lần, ban cho hắn một chút thanh thản trước khi chết, để hắn được rúc vào lòng tiểu họa tinh của mình.
Nhưng hắn dựa sát như vậy, lại không cảm nhận được sự ấm áp của đối phương, không nghe được tiếng tim đập. Hắn không cảm nhận được hơi thở của người sống.
“……?”
Lận Phụ Thanh trong lòng bất an, run rẩy mở mắt. Cơn mưa sao băng trên bầu trời chỉ còn lại những vệt sáng lờ mờ, màn đêm đã quay trở lại. Trước mặt hắn quả thật là Phương Tri Uyên, thấy hắn mở mắt liền mừng rỡ cười. Nụ cười sinh động như vậy, sắc mặt lại nhợt nhạt, đồng tử giãn to, không còn sinh khí.
“Tri… Tri Uyên…?”
Lận Phụ Thanh bắt đầu run rẩy không kiểm soát, cuộn mình lại, hốt hoảng áp sát mặt mình vào ngực Phương Tri Uyên: “Tri Uyên?… Không đúng, làm sao… sao lại thế này…”
Tại sao… Tại sao cơ thể y lạnh lẽo như vậy? Tại sao không có hô hấp, không có tiếng tim đập, tại sao không cảm nhận được linh lực trong kinh mạch?
Đây… Đây rõ ràng là… người chết ——
Phương Tri Uyên thần sắc có chút bất đắc dĩ. Y vẫn cười, gian nan giơ lên cánh tay, ngón tay nhẹ nhàng vén tóc Lận Phụ Thanh. Đây vốn nên là một cái v**t v*, nhưng y sợ làm hắn đau, không dám dùng sức: “Sư ca, ta đây mà. Ta vẫn ở đây còn gì.”
Lận Phụ Thanh hoang mang nhìn y: “Tại… Tại sao?”
Hắn thật sự sợ hãi, cực kỳ sợ. Hắn muốn nắm tay Phương Tri Uyên, như một người đuối nước muốn bám vào khúc gỗ nổi. Nhưng Ma Quân đã mất đôi tay, không cầm nắm gì được. Dưới tình thế cấp bách, Lận Phụ Thanh há miệng, cắn ngón tay Phương Tri Uyên đang giơ lên trước mặt mình.
“Ngươi… chậc, thôi vậy.” Phương Tri Uyên lắc đầu. Y không dám làm gì, đành để yên cho Lận Phụ Thanh cắn.
Hàm răng yếu ớt không còn sức lực, cắn vào lại vừa đau, vừa ngứa, vừa chua xót, như muốn xuyên thủng trái tim y.
“Sư ca… tức giận rồi sao?” Phương Tri Uyên thấp giọng nói, “Xin lỗi… ta đến muộn.”
“Cơ thể ta lạnh lắm sao? Đừng sợ, còn có lửa, ta nhóm lửa cho ngươi.”
Phương Tri Uyên thì thầm, dùng một tay nâng Lận Phụ Thanh đặt xuống nền đất cháy sém: “Này, thả ta ra được chưa?”
Lận Phụ Thanh thất thần thả lỏng khớp hàm. Nơi hắn đang nằm dường như vừa bị lửa thiêu qua, hiện giờ vẫn còn rất ấm. Phương Tri Uyên nhẹ nhàng đặt tay lên trán Lận Phụ Thanh, một tay khác chỉ lên những đuôi sao băng đang tàn lụi, nói: “Ngươi nhìn lên trời xem, họa tinh đó chính là ta. Ta đốt lửa cho ngươi, sư ca. Ngươi có cảm thấy ấm không?”
Lận Phụ Thanh lòng như đau như cắt, nức nở khóc một tiếng. Sau một lúc lâu, hắn nhẹ nhàng gật đầu.
Dưới vòm trời Bàn Vũ, nhất thời chỉ còn lại hai người. Một người đã chết, một người sắp chết. Người sắp chết nằm trên mặt đất, người đã chết ngồi bên cạnh, mỉm cười nói chuyện, chỉ cho hắn thấy ngôi sao.
Lận Phụ Thanh mơ hồ cảm thấy tất cả đều không thật, rồi lại mơ hồ cảm thấy quen thuộc. Hắn chợt nhớ ra, cảnh tượng này rất giống với đoạn đường đào vong cuối cùng ở đời trước.
Bóng tối thăm thẳm, đêm dài bất tận.
Ngân hà trải rộng, muôn đời không đổi. Ánh lửa bên người, củi cháy lách tách, đổ bóng hai người dựa vào nhau, kéo ra thật dài. Hắn bị âm khí phản phệ đến mê man, Phương Tri Uyên vẫn luôn ôm hắn từ phía sau, ghé vào tai thì thầm nói nhỏ, hơi thở lướt qua vành tai, ngưa ngứa.
Sư ca, đừng sợ.
Ta ủ ấm cho ngươi.
=========
Không biết từ khi nào, ý thức Lận Phụ Thanh đã trở nên mơ hồ. Nhịp tim ngày càng yếu đi, đập một nhịp, hồi lâu sau mới lại đập một nhịp. Thân thể run khẽ, vị tanh ngọt nóng bỏng tràn ra từ khóe môi. Hắn không có sức phun, chỉ có thể để nó từ từ chảy ra.
Nhưng Phương Tri Uyên phát hiện, đỡ hắn nghiêng đầu sang một bên, sợ hắn bị sặc trong máu của chính mình. Đợi đến khi máu ngừng chảy, y lại nâng tay lau sạch sẽ cho hắn.
Lận Phụ Thanh mơ mơ màng màng, trong lòng biết rõ. Hắn… cũng sắp…
“Đừng ngủ, sư ca.” Phương Tri Uyên tựa hồ nhận ra, giữa mày hiện lên vẻ đau đớn.
Y v**t v* gương mặt Lận Phụ Thanh, khổ sở nói: “Đừng đi nhanh như vậy, ở lại với ta được không… Ta xin ngươi, ở lại thêm một chốc, được không…”
Y kỳ thật đã cố gắng dùng âm khí duy trì sự sống cho Lận Phụ Thanh, nhưng kinh mạch của sư ca đã hủy, lục phủ ngũ tạng vỡ nát, sinh lực cũng không còn. Hai khí âm dương rót vào đều không thể giữ lại trong cơ thể, thần hồn sắp sụp đổ, không thể nào duy trì được nữa. Ai cũng có thể nhìn ra, tình hình đã không thể cứu vãn.
“Về…” Lận Phụ Thanh áp mặt mình vào lòng bàn tay Phương Tri Uyên, người kia lập tức cứng đờ, để cánh môi khép mở cọ vào tay mình.
Ma Quân nhắm mắt, nước mắt dâng lên, đọng trong khóe mắt. Thanh âm hắn yếu ớt: “Muốn… về…”
Phương Tri Uyên nghe hiểu. Y nghiêng người cúi xuống, hôn lên nước mắt của Lận Phụ Thanh: “Được, sư ca… Chúng ta về nhà.”