Tiên Họa Trước Mắt - Nhạc Thiên Nguyệt

Chương 194

Trước Tiếp

Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt
Edit: chi

Thương sinh thắp đèn trông quân về (2)

Lời còn chưa dứt, ma tu Tuyết Cốt Thành đã tức đến nghiến răng, đấm một phát lên mũi người kia!

“Đã vậy các ngươi còn bỏ y lại, một mình thoát thân!? Phương tiên quân là vì đám hèn hạ các ngươi mới rơi vào lồng giam, các ngươi lại bỏ y ở đó, còn bản thân mình thì trốn về!?”

“Ta…” Tu sĩ vừa chạy thoát hổ thẹn muốn chết, ấp úng không nói nên lời.

Quay đầu nhìn lại, càng có thêm nhiều người ùa ra. Người tu vi thấp kém không thể lăng không thì có người tu vi cao hơn hỗ trợ, thất tha thất thiểu đáp xuống mặt đất. Không ít người chân vừa chạm đất đã lớn tiếng gào khóc, có người nghẹn ngào bi ai, khiến người ý chí sắt đã cũng không nỡ nhìn.

“Chúng ta…” Tu sĩ nọ quay đầu, khổ sở lẩm bẩm, “Chúng ta… có thể làm được gì…”

Ma tu Tuyết Cốt Thành cúi đầu trầm mặc.

Trên vòm trời mây khói cuồn cuộn, trên mặt đất cát bụi tung bay.

……

Trên không trung của Bàn Vũ giới, sắc mặt Tôn chủ đã cực kỳ khó coi.

“Ngu xuẩn…”

“Sinh là họa tinh, lại ngu ngốc hành thiện.”

Cứ ngỡ là một kế sách hoàn mỹ vô khuyết, không ngờ một đám lô đỉnh trong kết giới sắp tới tay lại chạy trốn ngay dưới mí mắt, dù là Tôn chủ cũng cảm thấy tức tối đến cơ mặt co giật. Nhưng hôm nay, lão đã dùng toàn bộ tinh thần để dẫn dắt hai luồng âm khí từ âm mạch và họa tinh, muốn làm thêm bất cứ chuyện gì khác cũng lực bất tòng tâm, nhất thời bế tắc.

Đây có thể xem là hậu quả từ bản tính lạnh nhạt của tiên nhân Bàn Vũ. Nếu Tôn chủ không bố trí cái kết giới chật như nêm này, lão đã có thể ra lệnh cho tiên nhân khác thay mình g**t ch*t họa tinh. Nhưng xét tâm tính của chư tiên Bàn Vũ, nếu không có kết giới ngăn cách, lô đỉnh vừa mới chuyển đến Bán Vũ chắc chắn sẽ bị tranh đoạt sạch sẽ. Vậy nên hiện tại không có cách nào phá vỡ cục diện này.

Cũng chính vì thế, trong mắt Tôn chủ, tình huống này hoàn toàn không hiểu nổi. Vì sao có người có thể bất chấp sống chết của mình để cứu một đám phế vật? Những kẻ đó, sinh ra đã chú định là cỏ rác bị dẫm đạp, cứu về thì có ích lợi gì?

Sẽ lập bia cho ngươi, hay sẽ đốt vàng mã cho ngươi?

Người chết là hết, chuyện sau đó còn ý nghĩa gì nữa?

Tôn chủ sắc mặt âm trầm bất định, mười ngón tay hơi biến ảo, tốc độ âm khí rót vào càng nhanh hơn.

Lão ở trên cao nhìn xuống Phương Tri Uyên, thở dài: “Họa tinh, ngươi tỉnh táo lại, nhìn cho rõ đi. Những kẻ mà ngươi xả thân cứu giúp đã vứt ngươi lại tử địa, bỏ chạy một mình. Bọn chúng đều chạy hết rồi.”

Âm khí tụ quanh họa tinh, liên tục kết thành những vụn băng trong không khí, rơi xuống mặt đất chuyển sang màu đen —— Đây là dấu hiệu âm khí đã đặc đến mức bắt đầu ngưng thành thực thể.

Phương Tri Uyên dùng trường đao chống đỡ cơ thể mình, hàm răng va vào nhau, mồ hôi lạnh nhỏ giọt từ chóp mũi. Trước mắt là tầng tầng băng sương cùng gió lốc đen nhánh, y nheo mắt, cố gắng nhìn thử tình hình bên ngoài.

Chạy hết rồi sao…

Nếu thật sự chạy hết rồi thì đúng là đáng khen.

Cũng không biết mình rốt cuộc chống đỡ được bao lâu, với tình hình này, y cố hết sức cũng khó mà chịu hết một ngày.

Sư ca thì sao? Lận Phụ Thanh lúc này thế nào rồi? Nếu có điều gì còn nuối tiếc, chính là y đang ở đây, không thể nhìn thấy sư ca một lần cuối.

Trên đỉnh đầu, tiếng nói của Tôn chủ lúc xa lúc gần: “Ngươi nhìn đám người chạy vắt giò lên cổ kia đi… Bọn chúng thật sự không chịu nổi một chút xíu âm khí nào sao? Thế mà không ai dám ở lại đây, chia sẻ với ngươi dù chỉ một chút, có thấy đáng thương không?”

Sư ca khi mở trận đẹp biết mấy, mái tóc cùng y phục thuần trắng hòa vào ánh sáng. Chỉ là không biết có đau không. E rằng sẽ rất đau…

Có ai ở cạnh hắn không? Có ai đưa tiễn hắn không? Sư phụ có ở đó không? Người ở Dục giới hẳn là sẽ nhìn thấy, có bao nhiêu người thật lòng tiễn biệt hắn đây?

Buồn cười thật. Nếu Lận Ma Quân biết y trước khi chết trong lòng chỉ nghĩ được mấy chuyện này, hẳn sẽ bất đắc dĩ bật cười, mắng y một câu.

Phương Tri Uyên đột nhiên rất muốn nhìn thấy Lận Phụ Thanh. Đêm qua gặp nhau bị kết giới ngăn trở, thậm chí còn không thể ôm một cái. Lần cuối cùng y ôm Lận Phụ Thanh là khi nào? Sao không còn nhớ rõ nữa…

“Những gì ngươi đang làm đều vô ích thôi. Chẳng lẽ ngươi nghĩ mình thật sự có thể hứng chịu vô hạn âm khí? Ngươi sắp chết rồi… Trước khi chết thả vài kẻ vong ân bội nghĩa chạy mất, có ích lợi gì?”

Bàn tay nắm chuôi đao đã bị ăn mòn đến cháy đen. Âm khí thấm vào lục phủ ngũ tạng, trái tim bắt đầu truyền đến cảm giác đau nhức. Lồng ngực y đã bị rót đầy âm khí, hiện giờ như có vô số châm băng lạnh buốt sinh sôi ở bên trong.

Phương Tri Uyên trừng mắt, cắn răng chịu đựng, cánh môi trắng bệch run rẩy. Cứ tiếp tục thế này, e rằng y sẽ nhanh chóng bị âm khí hóa thực thể đâm nát ngũ tạng mà chết.

Dẫu biết rõ, chỉ cần thả lỏng một chút, để âm khí dày đặc này tản đi một chút, y sẽ dễ chịu hơn nhiều. Nhưng y càng biết rõ hơn, trong tình huống bị cơn đau nhức giày vò đến phát điên, một khi đã thả lỏng, lui một bước, thì sẽ không nhịn được mà lui bước thứ hai, thứ ba. Như vậy là hỏng hết.

Vậy nên y một tấc cũng không lui.

Tôn chủ lắc đầu, thấy lời mình nói không lọt tai họa tinh, lại nói: “Ngu xuẩn.”

Lúc này, suy nghĩ của Tôn chủ và những tiên nhân Bàn Vũ đối mặt với Ma Quân lại không hẹn mà gặp —— Phương Tri Uyên chẳng thể trụ nổi bao lâu, chờ y tự chết có lẽ là cách ổn thỏa nhất.

… Như thể muốn xác minh vô tình đạo của thần tiên thượng cổ là chính xác, cục diện bế tắc này không kéo dài bao lâu đã sinh dị biến.

Xoẹt ——

Cùng với thanh âm rợn người như da thịt bị xé rách, một chiếc gai băng đen nhánh nhuốm máu đầm đìa phá ngực họa tinh mà ra.

“—— A…!!” Đồng tử Phương Tri Uyên co rụt lại, máu sặc ra từ cuống họng, cắt ngang tiếng hét thảm.

Y lắc đầu, giãy giụa ngửa cổ về phía sau, cả người căng cứng, suýt ngất nhưng rồi lại không được giải thoát. Hễ thân thể run rẩy theo bản năng, gai băng lại cọ xát, đâm xuyên cơ thể. Nếu là tu sĩ bình thường, ở trong lượng âm khí dày đặc này đã chết mất xác từ lâu, chỉ có y thể chất đặc biệt mới có thể làm chuyện nghịch thiên này, cũng chỉ có y mới phải chịu loại tra tấn mà người bình thường không bao giờ trải qua này.

Rất nhanh, lại có những chiếc gai mảnh khác phá nội tạng đâm ra. Phương Tri Uyên cắn răng chịu đựng, ánh mắt mờ dần, không còn tiêu cự. Y th* d*c, run rẩy nôn ra máu, gần như không thể hít thở nổi.

Răng cắn vào môi lưỡi, trong miệng cũng đầy máu, vẫn chịu đựng. Y là thân họa tinh, sẽ không dễ chết. Chỉ cần chống chịu là qua, chỉ cần chịu đựng…

Trên thạch đảo, rốt cuộc có tu sĩ nhìn xuyên qua màn sương đen, miễn cưỡng thấy được cảnh tượng thảm thiết này, hốt hoảng kêu lên: “Phương tiên trưởng! Tiên trưởng! Ngài, ngài…”

Có không ít người chạy đến chỗ y. Có thanh niên, phụ nữ, thậm chí cả cụ ông, nhưng đều bị lớp âm khí dày đặc ngăn trở, không thể đến gần. Bọn họ sắc mặt trắng bệch, nhìn người áo đen máu thịt bê bết, như rơi vào ác mộng mà hoàn toàn bất lực. Bọn họ đều là tu sĩ tầm thường, đã bao giờ thấy tình trạng này đâu. Huống hồ, người này còn đang chịu khổ vì bọn họ…

“Ngài ngài ngài… ngài dừng tay đi, dừng tay đi!”

“Tiên trưởng, đủ rồi, ngài dừng lại đi!”

Phương Tri Uyên nhắm mắt, dùng hết khí lực toàn thân mới gằn ra được một chữ: “Cút.”

Cũng chỉ là đau thôi, chỉ là đau thôi… Y có thể chịu được.

Trong số những người chạy đến có cả thanh niên tên Dương Đường kia. Trên mặt hắn toàn là nước mắt, cố gắng len vào trung tâm luồng âm khí: “Tiên trưởng! Chúng ta sao có thể hèn nhát như thế, cũng là người, cũng có lương tâm mà!”

Hắn vỗ ngực mình, đỏ mắt rống lên: “Chúng ta cút, có thoát được thì cả đời cũng không thể yên lòng!”

Phương Tri Uyên nỗ lực nâng tay, tức khắc âm khí hóa thành một trận kình phong đánh bay nhóm người này. Sau đó, y trở tay nắm gai băng trên người mình, lấy Hoàng Dương làm điểm tựa, cắn răng rút gai băng ra ngoài.

Mồ hôi lạnh cùng máu tươi hết lớp này đến lớp khác thấm ướt y. Đến khi cận kề cực hạn, Phương Tri Uyên liền nghĩ đến Lận Phụ Thanh. Y nghĩ, đời trước sư ca cũng rơi vào tay người Bàn Vũ mười tám ngày, nghĩ đến khi mình ôm Ma Quân trong lòng, cảm giác như ôm bộ xương khô. Vậy nên y không còn cảm thấy đau đớn nữa.

Đúng lúc này, thanh âm của Tôn chủ truyền vào tai: “Không bằng, ngươi nhìn xuống dưới đi.”

Phương Tri Uyên vốn không thèm phản ứng, nhưng từng chữ kia lạnh lẽo mà mang theo châm chọc: “Họa tinh, ngươi nhìn xem, ai vì ngươi mà đến kìa.”

……

Lận Phụ Thanh gần như không còn cảm giác được lửa thiêu bỏng rát, bởi vì hắn đã nhìn thấy Phương Tri Uyên. Hắn thấy ngôi sao của mình bị đâm xuyên thân thể, vậy nên hắn chẳng còn cảm thấy đau nữa.

Tiên nhân Bàn Vũ từ khắp nơi xông đến trước mắt. Ma Quân khẽ gõ thanh kiếm ngọc trong tay, dòng chảy âm khí trong Bàn Vũ giới lập tức rối loạn, tựa như mực vẩy trên giấy. Tiên nhân biến sắc, không khỏi do dự một chút.

Da thịt Lận Phụ Thanh từng tấc hóa thành tro, mắt vàng như tôi trong lửa, ánh lên hận ý ngút trời. Cuồng phong từ cổ tay như tuyết xẹt qua, trường kiếm đâm thẳng về phía trước.

Đã đến nước này, chỉ còn xem ai không sợ chết. Mà Lận Phụ Thanh biết người Bàn Vũ sợ chết, vậy nên chắc chắn không đấu lại hắn.

Rắc ——

Một thanh âm giòn tan vang lên, ánh lửa văng tung tóe. Trên thân Ngũ Xích Thanh Minh đột nhiên hiện lên một vết nứt.

Ngũ Xích Thanh Minh vốn là tiên khí được luyện từ Mộc Hồn, uy lực hiếm thấy trong Dục giới, nhưng nó theo chủ nhân hai đời, nhiều lần tiêu hao. Khi thi triển thuật tái sinh, nó đã tan hết chín phần sức mạnh, hiện tại đối kháng với lực đạo của tiên nhân Bàn Vũ, áp lực này khiến thanh kiếm trượng mỏng manh phát ra tiếng thở than kề bên cực hạn.

Lận Phụ Thanh không thèm liếc nhìn một cái, xoay người đón đỡ, bước lên, vặn người xuất kiếm, lại đón đánh. Kiếm thế tung hoành, chỉ nhìn thấy tàn ảnh lóe sáng.

……

“Sư… ca…”

Trước mắt Phương Tri Uyên chợt nhòe đi vì hơi nước.

Y đau đến thần trí mơ hồ cũng có thể nhẫn nại, không rên một tiếng. Nhưng lúc này, tiếng nghẹn ngào bật ra từ kẽ răng.

Tôn chủ cười lạnh: “Xem ra kẻ chịu chết ở cổng trận không phải Ma Quân, đáng tiếc, đáng tiếc… Chà, nếu đã vậy, hắn vốn có thể trở về, sao còn dẫn lửa thiêu thân như thế?”

Phương Tri Uyên buông lỏng những ngón tay nhuốm máu, vài mảnh vụn băng rơi xuống đất.

Hóa ra… ngay cả trong tình huống này, ngay cả khi đêm qua đã quyết định chịu chết, Lận Phụ Thanh vẫn không chịu từ bỏ việc cứu y…

Cũng ngay khoảnh khắc Phương Tri Uyên nhìn xuống, Lận Phụ Thanh như có cảm ứng mà nâng mắt lên, ánh mắt hai người lướt qua thiên địa nhuốm máu, giao nhau cùng một chỗ. Trong đôi mắt chất chứa đau đớn không còn bất cứ thứ gì quấy nhiễu, chỉ còn có nhau.

“Tri Uyên,” Thần sắc Lận Phụ Thanh gần như hung ác, gằn từng chữ, “Chờ ta đến với ngươi.”

Sát ý không ngừng dâng cao, mũi kiếm bốc lên ngọn lửa trắng cùng âm khí, “rắc” một tiếng, trên thân Ngũ Xích Thanh Minh lại xuất hiện vết rạn mới. Lận Phụ Thanh cắn đầu ngón tay, tay áo trắng phất lên, hai đầu ngón tay vẽ một đường máu trên thân kiếm. Tiên khí có linh, cảm ứng được huyết khí của chủ nhân, phảng phất muốn rút cạn sức lực để tỏa sáng một lần cuối cùng.

Lận Phụ Thanh biết Ngũ Xích Thanh Minh đã đến cực hạn, thu kiếm vào vỏ. Hắn hoành thanh trượng trước ngực, quét ra một luồng gió, bất thình lình đánh nát bả vai một người Bàn Vũ, mượn lực vọt lên.

Nhưng lập tức gió mạnh đánh úp lại, là một người Bàn Vũ khác thân cao tám thước, mắt vàng lóe lên, vung đôi chùy nện xuống. Lận Phụ Thanh vội nâng trượng chống đỡ, tiếng va chạm cùng nứt gãy vang lên đinh tai nhức óc. Vết nứt nhanh chóng lan tràn khắp thân trượng ——

Ở Dục giới, những người đang dõi theo đều kinh hãi.

Sài Nga cắn răng: “Không ổn, Ngũ Xích Thanh Minh!”

Thẩm Tiểu Giang mờ mịt hô: “Không… không thể nào.”

Trước mắt bao nhiêu người, thanh kiếm trượng kiên cường bất khuất qua vô số phong ba, theo Ma Quân suốt hai đời, rốt cuộc phát ra tiếng gãy đôi.

Ngũ Xích Thanh Minh hoàn toàn vỡ nát.

Ma Quân quyết đoán buông tay, ngã người ra sau, xoay eo đến cực hạn, xung quanh là vô số mũi kiếm của tiên nhân Bàn Vũ lướt qua chóp mũi. Trong đôi mắt vàng rực của hắn ánh lên ảnh ngược của vô số mảnh vỡ xanh biếc từ trên không trung rơi xuống.

Người Bàn Vũ dùng chùy kia quát một tiếng: “Sâu bọ, chết đi!” Lại lần nữa giơ tiên khí lên bổ xuống đầu Ma Quân.

Lận Phụ Thanh xoay người, trong tay hiện lên một vệt sáng bạc như ánh trăng, thanh trừ ma chướng.

Dục Nguyệt!

Một đường kiếm xuyên qua di hài của Ngũ Xích Thanh Minh, lần nữa va chạm mạnh với búa tạ.

“Khụ…” Ma Quân cảm thấy ngực mình bị khuấy tung, khí huyết đảo lộn, lục phủ ngũ tạng đều bị xô lệch.

Lận Phụ Thanh ho ra một búng máu, trong lòng lại nghĩ: Giờ thì Ngũ Xích Thanh Minh của hắn không còn ghen tị nữa rồi, cũng không thể đánh nhau với Dục Nguyệt trong thức hải hắn nữa…

Đột nhiên, thân hình Ma Quân thoáng chững lại.

Ngọn lửa trên người hắn đang tắt dần.

Không ít người Bàn Vũ như trút được gánh nặng, thái độ cao ngạo như khống chế hết thảy lại lần nữa hiện lên trên mặt bọn họ. Quả nhiên, chỉ cần chờ đến khi công lực của Doãn Thường Tân cạn kiệt, Ma Quân sẽ không thể đánh nổi nữa.

Dừng ở đây.

……

“Lận Ma Quân…”

“Lận tiểu tiên quân…”

Những tu sĩ Dục giới lộ ra sắc mặt bi thống, không khí tuyệt vọng thê lương lan tràn, càng lúc càng nặng nề.

Không biết tiểu đồ đệ nhà ai khóc thành tiếng: “Sư tôn! Chẳng lẽ… Lận tiểu tiên quân thật sự không thể trở về sao… Hắn xả thân cứu nhiều người như vậy, thật sự không có cách nào sao…”

Người bị đứa nhỏ kéo ống tay áo thở dài: “… Hiện tại, dù hắn muốn trở về cũng đã không còn đường lui rồi.”

Vô số đệ tử tiên gia, vô số tán tu quỳ xuống, trán chạm đất vái dài, dùng tư thái trang nghiêm nhất để đưa tiễn Ma Quân.

Có người mắt đỏ hoe, cắn răng nói: “Cung tiễn… Ma Quân bệ hạ… Thù này… tất báo!”

Dừng ở đây.

……

Trên thạch đảo, Phương Tri Uyên thất thần nhìn thấy hết thảy, sắc mặt chưa bao giờ thảm đạm đến vậy.

“Không…” Lần đầu tiên y lộ ra vẻ bối rối, hoảng loạn và căng thẳng, cố gắng nâng cơ thể tàn tạ của mình dậy, tựa hồ muốn làm gì đó.

Nhưng khi vừa nhỏm dậy, y đã sặc ho, thoát lực ngã trở về.

Dừng ở đây.

……

Chỉ có Lận Phụ Thanh còn chấp nhất với Dục Nguyệt, đứng lặng giữa hư không.

… Trước khi lên tiên giới Bàn Vũ, hắn đã cuồng ngôn đánh cược với thiên hạ. Đây thật sự là một canh bạc. Hắn hoàn toàn không nắm chắc, thậm chí có thể nói, hoàn toàn không có cách nào đưa Tri Uyên bình an trở về.

Ban đầu hắn nghĩ, mình cùng Phương Tri Uyên cứu những tu sĩ này, sau đó cùng chết, vậy là viên mãn.

Nhưng sư phụ đã thay hắn chịu chết, hắn bèn nghĩ, tối thiểu lúc chết được ở cạnh Phương Tri Uyên, vậy là tốt rồi.

Nhưng hiện tại còn quá xa, chưa đủ gần.

Vậy nên, vẫn chưa thể “dừng ở đây”.

Lận Phụ Thanh khẽ vẫy tay, phù văn trận pháp trên thạch đàn cách hắn ngàn trượng đột nhiên kéo dài ra, đan dệt thành dải băng. Pháp trận trên tế đàn đá do hắn chính tay vẽ ra, đối với mệnh lệnh chủ trận tất nhiên là nói gì nghe đó.

Dải băng nhìn thì mềm mại, tốc độ di chuyển lại nhanh như chớp, nhẹ nhàng quấn quanh mạch môn của Ma Quân, ánh sáng rực rỡ lưu chuyển trên cổ tay trắng ngần.

“Mau nhìn bầu trời! Là Ma Quân làm sao?”

“Hắn đang làm gì!?”

Không trung Dục giới tối sầm lại, sấm chớp rền vang, bất ngờ xuất hiện một lốc xoáy. Cùng với tiếng tu sĩ kinh hô, linh khí khắp trời đất bị hút vào đó, phát ra tiếng nổ vang trước cánh cổng lớn, bị súc thành luồng sáng lóa.

Có người hai chân mềm nhũn ngã phịch xuống, kinh hô: “Điên rồi, điên rồi! Hắn —— Hắn đang hấp thu dương khí từ tam giới chúng ta!”

Ở một đầu khác của cổng trận, Lận Phụ Thanh thần sắc bình thản, nhìn chằm chằm vào ánh sáng trên cổ tay, càng lúc càng nóng cháy sáng ngời, ngọn lửa trắng càng long trọng rực rỡ. Mũi chân hắn đã gần như cháy rụi, gương mặt không còn giữ được vẻ thanh tú như thường, toàn bộ âm khí được dùng để bảo vệ đôi tay, bởi vì hắn muốn cầm kiếm.

Lúc này, tu sĩ khắp năm châu tiên giới đều kinh hoảng há hốc, hít hà một hơi, như bị cảnh tượng trước mắt chấn cho rã rời. Nếu trước đó Lận Phụ Thanh “giống một chiếc đèn”, thì giờ phút này, hắn đã hoàn toàn hóa thành ngọn bấc đang hừng hực bốc cháy.

Không ai có thể sống trong ngọn lửa dữ dội như thế, kể cả là Ma Quân.

Phương pháp cân bằng âm dương là do hắn ngộ ra, hiện giờ trong Bàn Vũ giới âm khí lan tràn, nếu có thể vận khí điều tức, với năng lực khống chế âm khí của Ma Quân, hắn vẫn có thể bảo toàn tính mạng cho mình. Nhưng vì Lận Phụ Thanh đang toàn tâm ứng chiến, vậy nên chuyện có thể trở thành không thể.

Ma Quân cũng chẳng do dự, hắn chọn một giải pháp khác, là đốt sạch mỗi tấc cơ thể mình. Hắn tịnh tâm tĩnh thần, ngay sau đó, đốt lên âm Nguyên Anh còn lại trong cơ thể mình.

Liệt hỏa trên thân, ánh trăng trên kiếm.

Hắn một lần nữa tiến đến cửa tử.

Tôn chủ vẫn luôn dửng dưng nhàn nhã, rốt cuộc thoáng lộ ra vẻ mặt dữ tợn. Nhưng lão lại nghĩ, dù Lận Phụ Thanh có đến được đây, hắn cũng không thể làm nên trò trống gì, vậy là nét dữ tợn kia lại tan đi.

“Ngươi nhìn xem…” Lão tựa hồ bắt được một sơ hở gì đó, trong mắt lóe lên vẻ lạnh lẽo.

Nhìn họa tinh đang khổ sở chống đỡ, lão nhẹ giọng mỉa mai: “Sư ca ngươi thật quyết đoán, thế mà dám lấy cả sinh cơ của Dục giới để tranh đua. Hắn vì ngươi mà mặc kệ chúng sinh trong thiên hạ, ngươi lại vì mấy kẻ hèn mọn này mà từ bỏ hắn sao?”

Phương Tri Uyên lúc này cả người tắm máu, y ở bên bờ vực sụp đổ, mở to đôi mắt mờ mịt nhìn Lận Phụ Thanh bên dưới. Y nhìn Lận Phụ Thanh tấc tấc hóa tro tàn, nhìn Lận Phụ Thanh lửa tắt lại châm lên, nhìn người nọ từ bỏ Nguyên Anh âm cuối cùng của mình.

Có lẽ, trên đời này không có loại khổ hình nào tàn nhẫn hơn chỉ trơ mắt nhìn mà không làm gì được.

Tại sao…

Cả người y cuộn lại, run rẩy, cánh môi mấp máy không ngừng, tựa như muốn nỉ non gì đó, lại chỉ có thể phun ra những tiếng động không thành âm tiết.

“Sư… ca…”

“Lận Phụ… Thanh…”

Dù sư ca nguyện chết cùng y, thì cũng không nên như thế này… không nên lao vào tuyệt cảnh, chịu đựng tra tấn như thế này.

Năm ngón tay co rút, kịch liệt duỗi về phía bóng trắng bốc cháy, nửa chừng lại thoát lực rơi xuống. Ý thức của Phương Tri Uyên đã trở nên mơ hồ, y yếu ớt lắc đầu: “Bỏ đi… Đừng…”

Y muốn nói, sư ca, đủ rồi, ta cầu xin ngươi, đừng vì ta mà đến đây nữa, đừng vì mà liều mạng.

Nhưng lại có một gai băng khác xuyên phá cơ thể, y bất giác run lên, nửa tỉnh nửa mê, không thể nói hoàn chỉnh một câu.

……

“Phương Tri Uyên!”

Đột nhiên, giọng nói trong trẻo của Ma Quân quanh quẩn bên tai.

Như một mũi tên b*n r*, phá tan đêm dài.

“Tôn chủ kia nói không sai, ngươi nhìn cho kỹ.” Hắn vậy mà không chút kiêng dè, trái lại ngạo mạn nâng cổ tay lên, “Ta đã dẫn linh khí khắp thiên địa Dục giới vào thân, là hành vi điên cuồng.”

Lời vừa nói ra, người khắp Bàn Vũ lẫn Dục giới đều kinh ngạc. Không ai hiểu nổi Lận Phụ Thanh lại muốn làm gì.

“…”

Phương Tri Uyên gian nan mở hờ mắt. Tầm nhìn lay động dữ dội, hiện ra thân ảnh kia.

“Bây giờ ta hỏi ngươi ——”

Lại nghe Lận Phụ Thanh bình tĩnh cất lời, trong mắt dường như có một loại ăn ý mà chỉ có hai người bọn họ bắt nhịp được. Giữa hai người cách một lạch trời, cách một hồi sinh tử, chỉ có loại giao cảm âm thầm ấy đang khẽ khàng va chạm giữa hai linh hồn.

Một tiếng cười khẽ.

Lận Phụ Thanh, vào đúng lúc này, nhẹ nhàng bật cười. Tuy dung nhan hắn đã chẳng còn vẻ động lòng người nữa.

“Ngươi muốn theo ta nhập ma, hay muốn nghịch ta thành tiên?”

Phương Tri Uyên lặng lẽ nhìn hắn.

Hồi lâu sau, họa tinh cố gắng hết sức lắc đầu: “Ta… không nhập… ma.”

Phương Tri Uyên cụp mắt, tựa hồ cũng muốn cười một chút, rốt cuộc lại hóa thành một nét bi thương.

Y nhẹ giọng lẩm bẩm: “Ngươi vì ta… đọa ma, ta sẽ… thay ngươi thành tiên.”

Như vậy, phải chăng chúng ta có thể giữ lấy nhau, liều chết lôi kéo nhau đến cùng… Giống như âm dương giao hòa, tiên ma quy về một mối, cùng nhau viên mãn trước khi hết thảy kết thúc?

Giống như sau cơn mưa xuân, trời quang mây tạnh, chúng ta đều sạch sẽ, bước đi giữa khói bụi nhân gian.

Thái Thanh Đảo Hư Vân Tông không còn, không sao cả.

Lão Thần Mộc chúng ta cùng ngồi uống rượu không còn, không sao cả.

Dẫu trời đất này nhật nguyệt tĩnh lặng, ba ngàn đạo pháp diệt vong, cũng chẳng có gì là quan trọng nữa.

Sư ca, ngươi đã đồng ý với ta, chờ hết thảy kết thúc, chúng ta kết bạn đời, cùng nhau quy ẩn.

Trước mắt từng chút tối đi, hơi thở Phương Tri Uyên yếu dần, ánh sáng trong mắt tan rã. Y rốt cuộc chẳng còn sức mà dựa vào Hoàng Dương, vậy nên từ từ trượt xuống, nằm trên mặt đất.

Cùng với tiếng xé rách khiến người nghe lạnh gáy, càng nhiều gai băng xuyên qua cơ thể y.

Trước Tiếp