
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt
Edit: chi
Thương sinh thắp đèn trông quân về (3)
Máu đỏ tươi nhiễu xuống từ những chiếc gai sắc nhọn. Từ cánh môi tái nhợt của Phương Tri Uyên tản ra một hơi thở yếu ớt, sắc mặt xám xịt, mãi không thể hít vào một hơi nào nữa.
Băng giá kết thành một lớp dày với tốc độ càng lúc càng nhanh. Cả người y cơ hồ đều bị âm khí xỏ xiên, vùng ngực bụng bị những gai nhọn kéo dài đùn lên, cơ thể như bị bẻ gãy làm đôi.
“Tri Uyên!” Lận Phụ Thanh cắn răng gọi một tiếng, ngẩng lên nhìn tòa thạch đảo đầy âm khí vẫn còn ở phía chân trời xa xăm.
Trên đó còn mấy vạn người chưa rời đi đang kêu khóc, nhưng không cách nào đến gần. Đến nước này rồi, âm khí trong người Phương Tri Uyên vẫn chưa tản ra ngoài. Điều đó cũng đồng nghĩa, dù họa tinh đã lâm vào hôn mê, bản năng y vẫn kìm hãm âm khí trong người, không hề thả lỏng.
Lận Phụ Thanh cũng bắt đầu run rẩy. Tri Uyên của hắn ở cần kề cực hạn, còn kéo dài thêm nữa…
Không có thời gian để do dự, Dục Nguyệt kiếm đẩy ra một vòng cung, bức lui những tiên nhân Bàn Vũ đang vây quanh. Trong lòng hắn niệm đi niệm lại: Tri Uyên, cầu xin ngươi, cố gắng chịu đựng…
Thừa một thoáng sơ hở, Ma Quân quay người, bước chân chệch hướng, hai tay chấp kiếm, cuốn dương khí quanh thân rót vào mũi kiếm Dục Nguyệt, dồn sức chém mạnh lên trời. Chuôi kiếm chấn động, lưỡi kiếm sáng như mặt nước, lửa trắng bùng lên như một ngôi sao băng ngược gió bay lên.
Nhát kiếm ấy khiến sau lưng Lận Phụ Thanh hoàn toàn trống trải, không biết người Bàn Vũ nào vung kiếm chém lên sống lưng hắn, máu tươi văng ra khắp nơi. Lận Phụ Thanh lảo đảo ngã về trước, trở tay đẩy Dục Nguyệt ra sau, đánh bật thanh kiếm c*m v** sâu trong da thịt hắn.
Từ đầu đến cuối, Ma Quân chẳng nhìn địch nhân sau lưng mình lấy một lận. Khóe môi hắn đổ máu, chỉ nhìn chằm chằm ánh sáng trắng đang lao lên trên cao.
Kết giới của tòa thạch đảo kia ngăn người khác tiến vào, nhưng nếu âm khí có thể len vào, thì dương khí cũng vậy. Dù chỉ cho y một chút ấm áp cũng tốt lắm rồi.
Quả nhiên, luồng sáng đó theo khống chế của kiếm ý, chạm đến kết giới liền thấm vào trong. Nhưng chút dương khí ngưng tụ vội vàng này vẫn quá mỏng manh, rất nhanh đã bị lượng âm khí nồng đậm nuốt chửng.
Qua một lúc yên lặng, trong bóng tối lại có ánh sáng nhợt nhạt le lói. Tựa hồ mang theo một chấp niệm bất khuất, một chút dương khí nhẹ nhàng rơi vào ngực Phương Tri Uyên, khiến tốc độ ngưng kết của gai âm khí trì hoãn một chút.
Ánh mắt Ma Quân trầm xuống. Không đủ… vẫn không đủ.
Dương khí ngưng tụ thành lửa trắng đã thiêu lên đến chân. Không biết từ lúc nào, hai chân hắn đã hóa thành tro bụi tiêu tán. Nhưng lúc này, Lận Phụ Thanh th* d*c, chỉ hận ngọn lửa kia không cháy mạnh hơn một chút.
Nhưng mà… thần hồn hắn đã kiệt quệ, hai Nguyên Anh đều đã mất, Ngũ Xích Thanh Minh gãy nát, Dục Nguyệt không biết có thể chịu được bao lâu, mà chính hắn cũng thân hãm trùng vây, vết thương chồng chất. Thật sự… thật sự chẳng còn gì để mà thiêu nữa.
Đúng lúc này, dị biến phát sinh.
Dòng năng lượng nóng rực đột nhiên nổ tung nơi mạch môn của hắn. Ngọn lửa trắng tuyết bùng lên dữ dội, như hoa sen nở bung, nháy mắt đánh bay đám tiên nhân Bàn Vũ xung quanh ra xa mấy chục trượng!
“Ưm!” Ma Quân bị ngọn lửa mạnh đốt cho đau nhức, ngã người ra sau, ngón tay run lên, suýt thì không cầm nổi kiếm.
Nhưng ngay sau đó, hắn mở to đôi mắt vàng, nâng cổ tay vung kiếm, dồn hết sức bay vút lên cao.
Có ai đó đang giúp hắn!
……
Dục giới, vòm trời dưới đại trận.
Cửu trảo xích long uốn lượn giữa mây mù và sấm sét, cuối cùng vào một khoảnh khắc, nó dồn sức dùng sừng húc mạnh vào cơn lốc xoáy đang hút dương khí của trời đất!
“Nếu… hắn đã quyết ý như vậy.” Đôi mắt linh động của xích long ánh lên sự quyết liệt, nó gầm lên một tiếng dài, dồn toàn bộ linh lực trong cơ thể vào đó, “Hắn muốn, ta sẽ cho hắn.”
Dù cho việc này đồng nghĩ với việc Lận Phụ Thanh càng thêm thống khổ; dù cho… Ngư Hồng Đường sắp một lần nữa đẩy mình vào cô đơn vô tận, một lần nữa trơ mắt nhìn hai người bọn họ ngã xuống. Vậy cũng không sao, đã nói đời này sẽ cùng về bên nhau, rất nhanh thôi nàng cũng có thể đến chỗ bọn họ.
Linh lực truyền đi hết, nàng không thể duy trì hình rồng được nữa, biến trở lại thành thiếu nữ áo đỏ. Cuồng phong thốc tung mái tóc đen, Ngư Hồng Đường cắn răng giơ tay gọi ra đao kiếm Vô Minh. Hắc đao bạch kiếm cố định giữa không trung, nàng mượn lực hai thanh tiên khí, tiếp tục vắt cạn khí âm dương trong mỗi tấc kinh mạch của mình.
“Tiểu Hồng Đường sẽ… sẽ giúp hai người ở bên nhau.”
Lấy hết đi, thiêu đốt cả muội nữa. Để tất cả những hỗn loạn, tăm tối và tàn khốc này đều hóa thành tro bụi.
Ngư Hồng Đường nhắm mắt, ý niệm chìm xuống. Cảnh giới Phi Tiên mà tự bạo, cảnh tượng ắt sẽ vô cùng lộng lẫy, hai người có thể nhìn thấy không?
Một bàn tay dày rộng đặt lên lưng nàng, ngăn cản hành động của cô nhóc.
Có người hô: “Lôi… Lôi Khung Tiên Thủ!?”
Lỗ Khuê Phu không biết đã đứng sau lưng Ngư Hồng Đường từ lúc nào. Ông trầm mặc như núi, cũng không nói gì, chỉ vươn một tay, rót linh lực dồi dào trong cơ thể mình vào lốc xoáy.
Ở Kiếm Cốc, Diệp Phù vươn tay ra sau lưng mò mẫm, một tiếng “leng keng” phát ra, ông tháo hũ tro cốt sau lưng xuống.
“Giữ giúp ta.” Ông nhàn nhạt để lại một câu cho Hiên Viên Ý, đạp kiếm bay thẳng lên trời.
“Diệp Kiếm Thần cũng…”
Gần như là cùng lúc, hai bóng người cũng sóng vai bay lên.
“Nhìn kìa, đó là Nhan Viện trưởng và Trần Phó Viện trưởng!”
Ngàn trượng sâu dưới Đông Lưu Hải, trong Long Cung vài đại yêu đồng loạt quỳ xuống, sốt ruột khuyên can: “Vương thượng, ngài không thể đi!”
“Thương thế của ngài đến nay còn chưa lành, lại tùy tiện hao tổn công lực, e rằng nguy hiểm cho long thể, vương thượng!”
Long Vương Ngao Dận bất đắc dĩ lắc đầu cười nhạt: “Nguy hiểm cho long thể? Các ngươi mở mắt to ra mà nhìn hai người trên bầu trời kìa, rồi hẵng nói câu đó với bổn vương.”
Chỉ trong chốc lát, những đại năng Độ Kiếp ở Dục giới đều đã đứng trên tầng mây. Không chỉ bọn họ, càng ngày càng có nhiều đại năng xông lên trời. Trước cơn lốc sấm sét rền vang, linh lực cuộn trào như triều dâng.
Ngư Hồng Đường ngẩn ra: “Các người…”
Ngao Dận thở dài một tiếng: “Tiểu hồng ngư, không cần nhìn chúng ta như vậy. Đây không phải là việc riêng của mấy anh em các ngươi.”
Chỉ trong mấy câu ngắn ngủi, từ cánh cổng liên tục có người đổ ra. Những tu sĩ bình phàm đó thấy các vị đại năng tụ tập, trên mặt lập tức tái xanh, kinh ngạc và hoảng sợ.
Nhan Dư trấn an một câu: “Không có việc gì, mau lui xuống đi.”
Có người hổ thẹn, nức nở nói: “Nhan… Nhan Viện trưởng, chúng ta vô dụng.”
Nhan Dư nhẹ nhàng lắc đầu: “Đại nạn không chết, tất có hậu phúc. Ở đây cứ giao cho chúng ta.”
Nói rồi, Viện trưởng ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, thở dài: “Kẻ vô dụng chính là chúng ta… cũng chỉ có thể giúp đứa trẻ đó đến mức này thôi.”
……
Trong thế giới của y chỉ còn giá lạnh và bóng tối, ý thức của Phương Tri Uyên chật vật giãy giụa bên bờ sụp đổ.
Đột nhiên, một dòng dương khí bao bọc cơ thể. Bản năng của cảnh giới đạt đỉnh Đại Thừa gần như khát cầu hấp thu sự ấm áp đó, dương khí dồi dào mà không cuồng bạo lan đi khắp kinh mạch, khiến băng tuyết tan chảy.
Như thể có ai đó đã vì y nhóm lên ngọn lửa trong đêm, giữa trời đông giá rét ôm y vào lòng, cẩn thận đút cho y một chút canh nóng.
“Tri Uyên…”
Có người gấp gáp gọi y.
“Tri Uyên ——tỉnh lại đi!!”
Sư ca?
Cơ thể Phương Tri Uyên đột nhiên run bắn lên một chút. Y mở choàng đôi mắt đờ đẫn, toàn thân co rút, không ngừng nôn ra từng ngụm máu lớn.
“Khụ khụ khu…! Ặc…”
Bàn tay cháy sém, máu chảy đầm đìa, nắm chặt gai băng đâm xuyên ngực. Tóc y ướt đẫm mồ hôi lạnh, bết dính vào gò má tái nhợt, rất nhanh lại bị thấm ướt thêm một tầng. Nhưng ít nhất… người vừa mới chết ngất lúc này đã khôi phục ý thức. Hô hấp đau đớn đứt quãng, nhưng vẫn tốt hơn so với hơi thở mong manh. Giống như người sắp chết đuối bắt được cọng rơm cứu mạng, tuy chưa thể thoát khỏi bể khổ, nhưng đã có thể mượn lực ngẩng đầu, gian nan hít vào một hơi.
“Là linh khí!” Ở xa xa, Dương Đường lòng như lửa đốt thấy vậy mừng rỡ kêu lên một tiếng, “Linh khí… Không đúng, nên gọi là dương khí. Dương khí có thể giúp Phương tiên quân chống đỡ âm khí!”
Tiếng nói của hắn còn chưa dứt, rất nhiều người đã vòng trở lại. Trong số những người này, tu vi cao nhất cũng chỉ là Kim Đan kỳ, ai nấy hốc mắt đỏ hoe, miệng mím chặt, không nói gì mà phân ra dương khí trong cơ thể mình, đưa vào cơn lốc âm khí đen kịt kia.
“Khụ khụ…” Phương Tri Uyên sặc ho, ánh mắt dần tụ tại. Y tích cóp đủ khí lực rồi liền rút mấy gai băng trên người ra, vứt xuống đất, vang lên tiếng loảng xoảng.
Đã xảy ra chuyện gì…
Y có chút mờ mịt nhìn những người xung quanh, cố gắng nhắm mắt lại rồi mở ra: “Các ngươi… sao còn…”
Y theo bản năng muốn nói, sao còn chưa đi. Y thậm chí cảm thấy bực tức, thầm mắng đám người ngu ngốc này, đã thấy rõ y sắp không chịu nổi nữa rồi, sao còn không chạy nhanh đi!?
Nhưng y chưa kịp nói gì, đã nghe một giọng nói thô kệch như chuông đồng: “Để người tu vi thấp đi trước, ta ở lại!”
“Ta trên không có cha mẹ dưới không có con thơ, ta cũng nên ở lại!”
“Ta, ta không đi! Sau này lão Bành ở tây thành sẽ không dám mắng ta hèn nhát nữa. Ta không đi!”
“Ha ha… Sống đến từng này tuổi rồi, hôm nay mới nhìn thấu sinh tử, cũng tốt rồi.”
Phương Tri Uyên sửng sốt. Trước mặt là dòng xoáy của âm khí khiến y không thấy rõ từng gương mặt, chỉ cảm thấy dường như có rất nhiều người đang vây quanh mình.
Những giọng nói lộn xộn từ bốn phía truyền đến, tựa như mấy ông cụ ngồi ở đầu thôn nói chuyện phiếm, những gã đàn ông say khướt trong ngõ nhỏ khoác lác khoe khoang. Kỳ thật có chút ồn ào, nhưng lại chân thật và mộc mạc.
“Phương tiên trưởng, ngài nhất định phải cố gắng chống đỡ!”
“Chúng ta phải cùng nhau về nhà!”
“Này, ta làm vậy, làm vậy được không? Từ nhỏ sư phụ thường mắng ta không biết cách điều khiển dương khí, có làm tiên quân bị thương không?”
“Chậm thôi, tiên quân bị thương nặng, mọi người cẩn thận một chút!”
Mỗi tiếng nói sốt ruột, lo lắng, quan tâm, đều như châu ngọc rơi vào cõi lòng. Phương Tri Uyên nhất thời choáng váng, yết hầu khẽ động, muốn lạnh giọng mắng chửi nhưng lời không ra khỏi cổ họng, trái lại vẻ mặt càng có chút chật vật, không biết nên làm thế nào.
“Tri Uyên!” Dưới thạch đảo, Lận Phụ Thanh thấy Phương Tri Uyên tỉnh dậy, thần kinh căng thẳng đến cực độ của hắn rốt cuộc cũng buông lỏng được một chút, hắn lại gọi thêm một tiếng.
Phương Tri Uyên hốt hoảng hoàn hồn, cố gắng ngồi thẳng dậy, đỏ mắt khàn giọng quát: “Đừng để ý đến ta! —— Cẩn thận phía trước!!”
Lận Phụ Thanh đột nhiên quay đầu lại, thấy một bóng ảnh nhỏ nhắn dừng trước người hắn, cách không quá năm trượng! Hắn toát mồ hôi lạnh, theo bàn năng nâng Dục Nguyệt lên, bấy giờ mới nhìn rõ, người đến là A Đăng!
Sơ hở trong tích tắc này là cơ hội ngàn năm có một, nhưng A Đăng không ra tay. Nàng không rút loan đao của mình, chỉ ngẩn người nhìn Lận Phụ Thanh tuyết y ngân kiếm, lửa sáng cháy bùng trên thân, lao vút qua bên hông mình.
“Đa tạ.” Bên tai nàng truyền đến tiếng cười trầm thấp của Ma Quân, thanh âm lan tỏa khiến người ta ngứa ngáy trong lòng.
Nhưng thanh âm đó nhanh chóng bị cắt đứt bởi tiếng gào rống khó hiểu của những người Bàn Vũ khác: “Ngươi đang làm gì vậy!? Sao không động thủ!”
Ta đang làm gì?
A Đăng mờ mịt nghĩ thầm: Không, không đúng.
Không phải ta, mà là các ngươi —— Bàn Vũ giới, hiện tại đang làm gì?
Tại sao Dục giới có thể tươi sáng rực rỡ đến vậy, tại sao chúng ta không có ngọn đèn như thế?
Cô nàng trầm mặc nhìn về phía họa tinh đỏ sậm nơi chân trời.
Đến lúc này, Tôn chủ đã không còn có thể mặc kệ sự hiện diện của Lận Phụ Thanh.
Lão muốn đợi họa tinh tự diệt vong, nhưng lúc này Ma Quân dẫn dương khí đến bảo vệ, thật sự cứu được một mạng của Phương Tri Uyên. Đã vậy, không thể để mặc cho hắn tiếp tục.
Tôn chủ lạnh mắt hạ lệnh: “Chư tiên Bàn Vũ đâu, chém Ma Quân, diệt nguyên hồn ngay lập tức.”
Thế nhưng, sự tình phát sinh ngoài dự đoán. Lần đầu tiên, không có người Bàn Vũ nào nghe theo lệnh của lão.
Hiện giờ Ma Quân chính là một ngọn lửa điên cuồng, dẫn dắt luồng sóng nhiệt uy lực mãnh liệt quét ra bốn phía, che trời lấp đất. Tiên nhân Bàn Vũ chạm vào chỉ có nước chết, vậy nên không ai dám cản mũi nhọn này. Bọn họ đều thận trong lui lại, chỉ vây từ xa, không dám xông lên.
Tôn chủ nhíu mày, sắc mặt tối đi: “Ai g**t ch*t Ma Quân, thưởng ngay ba lô đỉnh.”
Vẫn chẳng có ai tiến lên.
Lô đỉnh là một phần thưởng hấp dẫn, nhưng muốn hưởng thì cũng phải sống mới hưởng được. Nếu làm chim đầu đàn mà mất mạng thì cần gia tăng tu vi làm gì nữa?
“…” Chỉ có A Đăng là nhắm mắt thở dài, thân hình dần lui về sau, lặng lẽ biến mất.
Tân Đồng Tử, Doãn Thường Tân… dường như ta đã hiểu được lựa chọn của ngươi rồi.
……
Trên bầu trời hỗn độn, ánh sáng đỏ vẫn kỳ dị và ma mị như thế. Mây mù dày dặc, sát khí đan kín như lưới. Bóng ảnh trắng tuyết kia cuối cùng đã đối mặt với bậc chí tôn của Bàn Vũ giới trên hư không.
Lận Phụ Thanh đứng đối diện Tôn chủ. Hắn rốt cuộc đã có thể chắn phía trước Phương Tri Uyên, tuy rằng vẫn còn cách một tầng kết giới nên không thể chạm vào.
Hắn không quay đầu lại trấn an người đã chồng chất vết thương, không để cảm xúc nhiễu loạn tâm cảnh, cũng không để nước mắt làm mờ tầm nhìn. Hắn chỉ dẫn luồng dương khí cuồn cuộn nhập vào kết giới, đồng thời giơ kiếm chỉ hướng Tôn chủ.
Tôn chủ nheo mắt, nói: “Lận Ma Quân… ngươi đây là muốn động thủ với ta?”
Lận Phụ Thanh bình tĩnh nói: “Ngươi dừng âm khí lại, ta sẽ không động thủ.”
Ánh mắt Tôn chủ nhìn lướt qua, khi dừng trên người Ma Quân, ánh lên vẻ trêu ngươi. Lão chợt nhếch miệng cười, hỏi: “Ngươi cúi đầu nhìn thử xem, tay trái và hai chân ngươi đâu rồi?”
Lận Phụ Thanh không cúi đầu. Hắn không cảm nhận được đau đớn ở những nơi đó, ước chừng đã bị đốt thành tro rồi.
Hắn nhàn nhạt nói: “Ta không thích đánh nhau với tiểu nhân dơ bẩn, xem như chấp ngươi một tay cùng đôi chân.”
Tôn chủ khinh khỉnh cười, mười ngón tay khống chế âm khí thả lỏng, đột nhiên song song nắm chặt thành quyền. Trong phút chốc, không khí trong hư không dao động mãnh liệt. Tôn chủ duỗi tay, cách không đấm mạnh ra.
Một chiêu này không chút hoa mỹ, không hề có kỹ xảo hay biến hóa, lại mang theo sức mạnh hủy thiên diệt địa. Không ai kịp nhìn thấy cú đấm đó xuất ra như thế nào, chỉ thấy một khắc trước Tôn chủ nâng hai tay, ngay sau đó bóng trắng thoáng qua, Lận Phụ Thanh bay ngược ra ngoài.
Tiếng nổ vang vọng, thân thể Ma Quân bị ném mạnh vào kết giới của thạch đảo, đá vụn bắn tung tóe, bụi mù bay khắp nơi.
Khóe mắt Phương Tri Uyên như muốn nứt ra: “Lận Phụ Thanh!!!”
Lận Phụ Thanh yếu ớt ho hai tiếng, máu ồ ạt tràn ra từ miệng: “Đừng la… không đau họng sao? Khu khụ… ta nghe rồi.”
Hắn run rẩy che ngực, lồng ngực sụp đổ một mảng.
Tôn chủ thoải mái dang hai tay mỉm cười: “Thế nào, còn cho rằng mình có phần thắng không?”
“Ta không phải đối thủ của ngươi.” Lận Phụ Thanh nâng tay áo, muốn lau đi máu trên khóe môi. Nhưng rồi hắn phát hiện ra máu không ngừng được, vậy là không lau nữa, “… Nhưng ta không còn cách nào khác, chỉ có thể giết ngươi.”
Lời này vừa nói ra, trong mắt hắn ánh lên sự quyết tâm, th*n d*** đập mạnh, một lần nữa lao về phía Tôn chủ..
Tôn chủ cũng lần nữa giơ lên song quyền, vẫn là một chiêu như cũ. Thân thể được lửa trắng bao phủ của Lận Phụ Thanh một lần nữa bị đánh bay ra ngoài.
Mà lúc này, bụi bặm tan đi, xương vai trái của hắn đã dập nát, máu thịt bê bết. Kinh lạc đã đứt, dương khí mãnh liệt khiến nó bùng cháy, hóa thành tàn tro bay đi mất. Một tiếng vang trầm đục, cánh tay trái của hắn rơi xuống nước lạnh bên vách đá đen.
Ngước lên, xương thịt nát bấy; nhìn xuống, cánh tay từ khuỷu trở xuống đã bị thiêu rụi hoàn toàn. Chỉ còn lại đoạn tàn chi chìm trong nước lạnh.
Cảnh tượng ấy phản chiếu trong đôi đồng tử co rút của Phương Tri Nguyên.
Cột sống y như đứt rời. Phương Tri Uyên sụp gối quỳ ở đó, một tay chống đất th* d*c, chỉ cảm thấy dạ dày quặn đau co rút, trước mắt tối sầm. Một tay khác bấu chặt kết giới, móng tay bật máu… Bên kia kết giới, Lận Phụ Thanh đang đơn độc vật lộn giữa bụi, máu và nước lạnh.
Rõ ràng là gần trong gang tấc, như không cách nào ôm được hắn.
Thật tàn nhẫn.
Cảnh tượng tàn nhẫn này cũng rơi vào mắt mấy vạn người còn ở trên thạch đảo. Ai nấy đều thất thần, bàng hoàng đến ngây dại.
Cánh môi Phương Tri Uyên mấp máy, đến khi có thể phát ra thanh âm, ra khỏi miệng không phải là tên của sư ca, mà là một chữ: “Đi…”
Y nhắm mắt, môi lưỡi như đang chịu thiên đao vạn quả, nói với nhóm người đang tụ lại xung quanh: “Nhân lúc âm khí… tạm thời dừng, trở về Dục giới…”
“Tiên trưởng, chúng ta đi cùng nhau!”
Phương Tri Uyên dừng một chút, nói: “Ta ở lại với hắn.”
……
Không biết từ khi nào, trời đã về đêm.
Cuộc chiến tàn khốc và thảm thiết vẫn còn tiếp diễn. Nếu bỏ qua mùi máu tanh nồng, kỳ thực nó rất đơn điệu và nhàm chán.
Chỉ là một bên tấn công trong vô vọng, một bên khác liên tục ra đòn. Nhưng vì cuộc chiến kéo dài, số lô đỉnh trong thạch đảo cũng giảm sút rất nhanh. Thái độ của Tôn chủ từ khinh thường dần chuyển sang mất kiên nhẫn, cuối cùng là hoàn toàn bạo ngược. Ban đầu lão cố ý tra tấn Ma Quân, về sau mỗi chiêu đều là muốn đoạt mạng.
Nhưng Lận Phụ Thanh vẫn chưa chết.
Chỉ là, hiện giờ, bất kỳ người chết nào cũng dễ nhìn hơn hắn.
… Chưa một ai từng nhìn thấy Lận Phụ Thanh chiến đấu theo cách này. Lận tiểu tiên quân của Hư Vân tiêu sái xuất trần, Liên Cốt Ma Quân của Tuyết Cốt Thành lạnh nhạt thanh cao, đều là dáng dấp phong hoa tuyệt đại, tam giới vô song.
Chứ không phải như hiện tại, chật vật bất kham, máu tươi đầm đìa… lại vẫn hung hăng lao vào kẻ địch không hề suy suyển.
Lúc này, toàn bộ cánh tay trái của hắn đã mất, mù mắt phải, thậm chí nửa gương mặt bị đánh đến không còn hình dạng. Một chân bị vặn thành hình xoắn ốc, trên cơ thể có vô số vết lõm kỳ quái, vài khúc xương gãy đâm thẳng ra ngoài.
Nhưng hắn không chịu dừng lại.
Hết lần này đến lần khác bị đánh ngã, hắn đều bò dậy, nhào lên, lại bị đánh ngã… Đây thậm chí còn chẳng phải dáng vẻ của một người tu tiên, mà là một hung thú bị bức đến tuyệt cảnh, nổi điên phát cuồng.
Thảm không nỡ nhìn.
Ngay cả người có ý chí sắt đá, cũng không nhịn được che mặt mà khóc.
Cuối cùng, Dục Nguyệt kiếm đã giăng đầy vết nứt. Đến một lúc, nó phát ra tiếng vang nhẹ, như ánh trăng trong nước bị đánh tan thành ảo ảnh, giống như Ngũ Xích Thanh Minh, hoàn toàn vỡ vụn.
Trên bầu trời Dục giới, Ngư Hồng Đường gần như phát điên. Ngao Dận và Lỗ Khuê Phu mỗi người một bên ngăn không cho nàng xông lên Bàn Vũ giới.
Vô ích thôi… Toàn bộ linh lực của bọn họ đều đã truyền cho Lận Phụ Thanh, vậy nên Ma Quân mới có thể miễn cưỡng tiếp tục trận thảm chiến cùng Tôn chủ. Nếu Ngư Hồng Đường lên Bàn Vũ, nàng cũng không cách nào vượt qua vòng vây của đám tiên nhân trên đó.
Nhưng bất kể bọn họ có thể giữ được sự bình tĩnh và lý trí đến thế nào, cũng không khỏi sắc mặt trắng bệch, tay chân lạnh băng. Mấy vị đại năng này ở gần thiên môn nhất, tầm mắt phóng xa, tất nhiên nhìn thấy rõ ràng. Đây chẳng phải là chiến đấu, mà rõ ràng là đơn phương hành hạ. Thế nhưng… Lận Phụ Thanh không chịu dừng lại.
Nếu nói có chuyện gì ngoài dự kiến, thì đó là người tưởng như sẽ suy sụp và phát điên, lại càng lúc càng trấn định và bình tĩnh.
Phương Tri Uyên trầm tĩnh khuyên bảo những tu sĩ còn sót lại nhanh chóng rời đi, ai không đi thì cưỡng chế đuổi đi, không trì hoãn một giây nào. Dù gì đi nữa, y cũng là Tiên Thủ một đời, đau đến một mức nào đó sẽ trở nên tê liệt, y không thể để lãng phí tâm huyết của sư ca.
Y thậm chí còn nghĩ, nếu có thể nhanh chóng đưa những người này về, Lận Phụ Thanh sẽ được giải thoát. Tự vẫn cũng được, tự bạo cũng thế, hay cứ lặng lẽ ngừng thở, tóm lại, dù thế nào cũng tốt hơn… hiện tại.
Bên ngoài kết giới, Tôn chủ nhìn chằm chằm bóng người lung lay chực đổ, mặt không cảm xúc, nói: “Ta thật sự không hiểu, ngươi rốt cuộc là vì điều gì? Ngươi làm khổ mình, cũng làm khổ họa tinh.”
“… Ngươi…” Lận Phụ Thanh cầm thanh Đồ Nam kiếm cuối cùng, máu chảy dài, tí tách nhỏ giọt từ mái tóc.
Từ cánh môi trắng bệch, hắn dường như nói gì đó, nhưng thanh âm quá yếu ớt, Tôn chủ không thể không cau mày, nghiêng tai lắng nghe.
“Giết ngươi…” Lận Phụ Thanh mở hờ mắt trái còn sót lại, đồng tử tán loạn, gian nan nói từng chữ, “Ta liền có thể… đưa ngôi sao của ta… về nhà.”
Mũi kiếm Đồ Nam run rẩy, chĩa về phía Tôn chủ.
Trong tay hắn còn kiếm.
Hắn còn tay phải để cầm kiếm.
Hắn còn sống.
Tri Uyên cũng còn sống.
Thế nên hắn sẽ không dừng lại.
……
Đột nhiên, một tiếng khóc rống vang vọng giữa bầu trời tối tăm của Dục giới.
Một bóng người từ tường thành Tuyết Cốt bay thẳng lên trời, loạng choạng như có thể té ngã bất cứ lúc nào. Đến gần mới thấy, người đang khóc là một thiếu niên vẫn còn nét trẻ con, ăn mặc y phục của đệ tử Hư Vân Tông, trông hết sức bình thường.
Tụ tập ở nơi này đều là đại năng đứng đầu tiên giới, chợt xuất hiện một thiếu niên nhỏ bé gầy gò, áo vải giày thô, tu vi yếu kém, giống như một con chó con nhỏ xíu chen vào giữa bầy hùng sư mãnh hổ, hoàn toàn lạc lõng.
Nhưng thiếu niên chợt ngẩng cao cổ, đường gân xanh nổi lên, òa khóc nức nở: “Tại sao… tại sao lại như vậy!”
Thẩm Tiểu Giang đập mạnh vào phù văn của trận pháp, phát ra tiếng vang nặng nề. Cậu nghẹn ngào lên án: “Tại sao nhất định phải là Tông chủ, nhất định là đại sư huynh và nhị sư huynh… Tại sao ai cũng được đưa về, chỉ có bọn họ là không thể về nhà!!”
Lại một quyền nữa nện lên cánh cổng.
“Tại sao ta không thể làm gì được!”
Như con kiến lay đại thụ, như châu chấu đá xe, như một giọt nước muốn dập tắt liệt hỏa, như một đóm lửa nhỏ muốn làm tan chảy cả mùa đông giá rét. Thanh âm bất lực và không cam lòng của thiếu niên vang vọng khắp bầu trời tiên giới.
“Tại sao, tại sao đại sư huynh cứu được nhiều người như vậy, lại chẳng có ai cứu được hắn…”
Ngư Hồng Đường nấc một tiếng, nước mắt lăn dài. Lỗ Khuê Phu quay mặt, nhắm mắt, thân hình cao lớn sụp xuống, hận không thể cắn nát răng. Lời của thiếu niên này như dùi tim khoét cốt bọn họ.
Thẩm Tiểu Giang đột nhiên gục đầu, chống hai tay lên đẩy mạnh cánh cửa, dốc hết toàn bộ linh lực của mình đổ vào đó, cho đến khi gương mặt đỏ bừng, thái dương nổi gân xanh.
“Để ta…” Máu tươi chảy ra từ mũi miệng thiếu niên, nước mắt hòa lẫn với mồ hôi cùng rơi xuống. Cậu gian nan gằn từng chữ, “Để ta…”
Diệp Phù cau mày: “Không thể! Linh khí thiên địa ở đây đã bị chúng ta dẫn động, quá nồng đậm, tu vi ngươi không đủ, sẽ bị phản phệ.”
Thẩm Tiểu Giang cố chấp lắc đầu, trước mắt nhòe đi.
Để ta… làm chút gì đi.
Cầu xin…
Dù chỉ có một chút xíu tác dụng, dù kỳ thật chẳng có tác dụng gì.
Cầu xin…
Nhưng Thẩm Tiểu Giang cũng không biết mình đang cầu xin ai.
Cầu trời đất, cầu vận mệnh sao?
Không, khi người âm thể bị kỳ thị, bị hãm hại, mặc kệ bọn họ cầu thần bái phật thế nào, cầu trời khấn đất thế nào, trời đất và vận mệnh chưa từng đối xử tử tế với bọn họ.
Chỉ có đại sư huynh là tốt với bọn họ.
Năm đó hạ thu giao mùa, gió lạnh thoảng qua. Mưa triền miên suốt đêm, núi xanh mướt, trên sợi xích sắt, thiếu niên tiên quân vận áo lông cừu ngoái nhìn cậu, cười hỏi: “Ngươi là đệ tử ngoại môn? Đến chủ phong làm gì?”
Đại sư huynh cười khen cậu là thiên tài có linh căn ẩn, đại sư huynh không ghét bỏ bất kỳ ai ở Hư Vân, đại sư huynh nói bọn họ có thể tu ma, đại sư huynh nói bọn họ có lẽ sẽ trở thành tiên cứu thế của tam giới…
Rõ ràng trước mắt, như mới hôm qua.
Nhưng ai thèm làm tiên cứu thế? Bọn họ còn không thể cứu được đại sư huynh.
Từ trong Tuyết Cốt Thành, một nhóm tu sĩ đột nhiên bay lên. Bọn họ không ai bảo ai xông về phía trước, từng người noi theo thiếu niên kia, bất chấp an nguy mà rút toàn bộ sức mạnh của mình truyền vào đó.
Tuân Minh Tư ngẩng đầu, lau nước mắt, trầm giọng nói: “Chúng ta cũng đi.”
Không ngờ vừa dứt lời, nhóm ngoại môn đã vây quanh mấy đệ tử thân truyền bọn họ. Rất nhiều trong số họ vừa mới tu ma, hiện tại chỉ là Dẫn Khí, nhưng mọi người đầu khẩn cầu: “Tống Ngũ sư huynh, có thể dùng túc chu đưa chúng ta đi không?”
“Chúng ta cũng muốn đi!”
“Cho chúng ta đi với, cầu sư huynh!”
Diệp Hoa Quả hốt hoảng: “Không… không được. Nguy nguy nguy hiểm!”
Tống Hữu Độ đè vai sư tỷ lại, lắc đầu, sau đó gật đầu: “Cùng đi.”
Nhưng có người còn nhanh hơn. Cơ Thánh Tử ở đài Sơn Hải Tinh Thần, gần với bầu trời nhất, đã đi trước đệ tử Hư Vân một bước.
Túc chu Hư Vân bay lên, sau đó nhìn thấy Viên Tử Y mang theo nhóm thư sinh Thức Tùng Thư Viện, Hiên Viên Ý dẫn theo đệ tử Kiếm Cốc. Sau đó nữa là nhóm y tu của Phù Dung Các, Sâm La Thạch Điện từ Tây Vực. Không ngờ, ngay cả nhóm trưởng lão và đệ tử xưa nay cao ngạo lánh đời của Tử Vi Các cũng nhanh chóng tụ tập…
Không ai hô hào, không ai vung tay kêu gọi. Chỉ là rất nhiều người lần lượt có mặt, xếp thành biển người. Rất nhiều người tu vi thấp kém, không thể lăng không, bèn gửi gắm linh lực cho người tu vi cao hơn. Người phía sau không thể chen lên trước, vậy nên đáp tay lên vai, lên cổ, lên lưng, lên hông người phía trước, không tiếc trao đi linh lực của mình.
Người này nối tiếp người khác, hết nhóm người này đến nhóm người khác. Rốt cuộc, không còn phân rõ ai là tông môn thế gia, ai là tán tu; cũng không còn phân biệt ai từ tiên châu nào, ai thuộc môn phái nào.
Mọi người khóc, kêu than, rống giận. Chỉ còn những đôi mắt giăng kín tơ máu, những gương mặt vặn vẹo đầy nước mắt, những bàn tay, những thân ảnh nhỏ bé.
“Trở về!” Không biết là ai giận dữ hét lên, vung nắm đấm lên cao, “Trở về! Để bọn họ trở về!”
“Để hai vị tiên quân của chúng ta về nhà!!”
Vậy nên, những điều nhỏ bé không còn nhỏ bé nữa.
Bọn họ như thương long cổ xưa thức tỉnh, giận dữ gầm rống.
……
Lục Hoa Châu, cổng chính của Bạch Hoàng Mục gia bị trận pháp khóa kín.
“Muốn làm gì! Không được đi!” Mục Hoằng tức sùi bọt mép, vỗ bàn quát đám đệ tử Mục gia đang muốn lao ra ngoài, “Các ngươi mở to mắt ra mà nhìn, chân trời đã hợp với tiên giới Bàn Vũ, nếu nơi đó phát sinh dị biến, các ngươi sẽ chết hết! Lận Phụ Thanh chỉ là đang liều lĩnh bốc đồng thôi, hắn trước khi hấp thu linh khí của Dục giới có từng nghĩ cho các ngươi không!?”
Đệ tử Mục gia run rẩy không dám nói, nhưng không ai rút đi. Mục Hoằng thấy vậy càng tức giận, nhưng không ngờ, lúc này từ bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng khóc quen thuộc.
“Phụ thân…!”
Là Mục Tình Tuyết. Mục Hoằng như bị sét đánh, kinh ngạc xoay người, đạp không bay lên trước cửa Mục gia. Giữa nhóm người chen chúc nhau trên đường lớn của Lục Hoa Châu, ông ta thấy đứa con gái tức giận bỏ nhà mà đi của mình.
Mục Tình Tuyết ở giữa đám đông, bên trái nàng là gã đàn ông miệng hô răng vàng, bên phải là người đàn bà béo bán kẹo trong ngõ. Từng là đại tiểu thư cao cao tại thượng, hiện giờ tóc tai rối bù, hòa lẫn với vô số tán tu tạp nham bẩn thỉu.
Mục Tình Tuyết nước mắt đầm đìa, khóc lớn: “Phụ thân à…”
Đệ tử Mục gia đồng loạt quỳ xuống khẩn cầu:
“Gia chủ! Để chúng ta đi đi, gia chủ!
“Gia chủ, để chúng ta đi đi.”
“…”
Vẻ mặt Mục Hoằng biến ảo dữ dội, sắc mặt từ đỏ gay biến thành đen, lại chuyển sang trắng bệch, ngón tay siết chặt đến khớp xương kêu vang. Ông ta đột nhiên nâng tay áo, tựa hồ sắp đánh một chưởng nát bấy chiếc bàn ——
Nhưng rốt cuộc lại không làm vậy. Ông ta thoát lực buông tay, nhắm mắt. Phù văn khóa kín cánh cổng tráng lệ của Mục gia lặng lẽ biến mất, chúng đệ tử chen chúc mà ra.
Cuối cùng, đại đường trống rỗng, chỉ còn một mình Mục Hoàng. Gia chủ Bạch Hoàng trầm mặc lẳng nhìn bầu trời hồi lâu, để ánh mặt trời rơi vào khóe mắt.