
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt
Edit: chi
Thương sinh thắp đèn trông quân về (1)
Khi hư ảnh của Doãn Thường Tân hoàn toàn dung nhập trận pháp, cũng là lúc sắc trời Bàn Vũ cực sáng. Ánh sáng đỏ của họa tinh như sóng biển lan tỏa đến mỗi ngóc ngách. Băng tuyết bay loạn trên tòa thạch đảo cũng không ngăn được sắc đỏ chiếu vào bên trong.
Dòng người chen chúc xô đẩy, tiếng kêu la vang lên khắp nơi.
Đám đông trở nên kích động khi trận pháp sáng lóa đột ngột mở ra trước mắt. Không ai ngờ được, ở cuối con đường vậy mà vẫn còn một sinh môn được mở ra. Chỉ cần đi qua cánh cửa đó là có thể sống sót trở về nhà. Hy vọng như tro tàn bắt lửa cháy bùng lên, tức khắc mọi người điên cuồn chạy về phía cánh cổng!
Vấn đề là có quá nhiều người, còn cửa thì chỉ có một.
Chỉ trong chốc lát, khu vực trước cánh cửa đã chật kín người, đông nghẹt như chiếc bánh bao dồn đầy nhân, nam phụ lão ấu đều chen chúc lẫn lộn, hận không thể nôn ra hết dịch xanh dịch vàng trong cơ thể. Trên cao, vô số tu sĩ ngự kiếm bay lên, rồi lại va vào nhau ngã xuống, thảm không nỡ nhìn.
“Đừng chen…”
“Để ta qua… Tránh ra! Tránh ra!”
“Mẹ! Mẹ đâu rồi!?”
Dưới ánh sáng le lói, chỉ thấy vô số gương mặt và những cánh tay vùng vẫy tuyệt vọng, những đôi mắt đỏ ngầu điên cuồng, hoặc rưng rưng vì sợ.
Chỉ có một mình Phương Tri Uyên là khổ sở chống đỡ dòng âm khí. Ỷ mình là họa tinh, y thu hết âm khí trên trời dưới đất vào cơ thể mình. Tựa hồ có hàng vạn mũi châm bằng băng đâm xuyên qua xương cốt, cắt nát nội tạng thành một mớ hỗn độn. Y quỳ sát đất th* d*c, năm ngón tay bấu chặt phiến đá thô ráp, rất nhanh đã bị mài đến đổ máu.
Thanh âm thảm thiết đầu tiên truyền vào tai, có lẽ đã xảy ra dẫm đạp, có lẽ ai đó đã động thủ, ngay sau đó là tiếng la hét đánh nhau. Tình hình xảy ra giống hệt như Cố Văn Hương đã từng trào phúng. d*c v*ng cầu sinh dẫn đến bạo động, người giữ được sự bình tĩnh cũng khó tránh khỏi bị cuốn vào vòng xoáy này.
Phương Tri Uyên ánh mắt âm trầm, cắn răng một cái, đột nhiên thả lỏng âm khí đang bị khống chế. Âm khí lạnh băng xộc ra, tức khắc như dòng lũ quét qua mọi người. Những tu sĩ tu vi thấp kém nào chịu được lượng âm khí mãnh liệt như vậy, nhất thời người đang bay ngã nhào xuống đất, người dưới đất thì ngã trái ngã phải, lại lần nữa thảm thiết la đau. Vài người vẫn cố gắng chống chịu, dùng tứ chi bò về phía cánh cổng, như một con sâu đang cựa quậy, mỗi bước một gian nan.
Phương Tri Uyên th* d*c, gượng ngồi thẳng dậy, cổ họng đau rát, trong mắt bừng lên ngọn lửa giận: “Một đám bùn loãng không trét nổi tường! Cơm đưa đến miệng còn không biết ăn, cửa mở ngay trước mắt cũng không biết chạy!”
Mọi người trong cơn rên đau, giãy giụa nhìn về hướng phát ra âm thanh. Nghe “keng” một tiếng, Hoàng Dương đao dựng thẳng trước người vị tiên quân u ám: “Kẻ nào còn làm loạn, ta chặt chân; kẻ nào đả thương người khác, ta chặt đầu!”
Thanh âm lạnh lùng vang vọng khắp thạch đảo. Nhưng cùng lúc đó, âm khí một lần nữa được thu lại.
Rét lạnh cùng đau nhức lại ập lên, Phương Tri Uyên siết chặt Hoàng Dương đao, mồ hôi lạnh thấm ướt tóc đen. Y phải dồn hết trọng lượng thân thể lên thanh đao mới miễn cưỡng duy trì tư thế nửa quỳ, nhưng cánh môi run run, cơ hồ không còn huyết sắc. Y khàn khàn nói: “Chạy trốn mà còn không biết thì chết ở đây hết đi…!”
“Tiên, tiên trưởng…”
Khi âm khí bị thu lại, Dương Đường ngẩng đầu trong gió tuyết nhìn Phương Tri Uyên, không dám tin vào mắt, ngơ ngác lẩm bẩm một tiếng, khoang mũi chua xót.
Đây là cỡ nào tự hành hạ mình? Giống như hàng vạn mũi nhọn đã đâm xuyên cơ thể, Phương Tri Uyên lại dứt khoát rút hết ra, để rồi chỉ một lúc sau, thu hồi trở lại thân thể.
… Chỉ để trấn áp những kẻ làm loạn, cho bọn họ an toàn và trật tự thoát khỏi tử địa.
Cũng vào lúc này, những kẻ bị d*c v*ng cầu sinh che mờ tâm trí đã bình tĩnh lại, hơn nữa ý thức được chuyện gì đang xảy ra. Vậy nên gần như tất cả mọi người, miễn là còn nhân tâm, đều ngây ra như Dương Đường.
Chuyện gì đã xảy ra? Tình huống hiện tại là thế nào? Mới đêm qua, bọn họ co cụm ở phía xa, bỏ mặc họa minh một mình khổ sở giãy giụa. Nếu không phải Ma Quân châm đèn mà đến, có lẽ bọn họ cũng sẽ trơ mắt nhìn Phương Tri Uyên nửa mê nửa tỉnh nằm giữa vũng nước lạnh băng cả một đêm.
Hơn hai mươi năm qua, thế gian đối xử với người mang mệnh cách tai ương này đều là lạnh nhạt như thế.
“Đúng là phế vật…” Phương Tri Uyên đau đến khóe mắt co giật. Y khàn khàn bật cười, những vệt đen ghê rợn đã dần hiện lên trên làn da, “Thất thần nhìn ta làm gì, đi đi!!”
Trước buổi bình minh, họa tinh còn lạnh lùng bảo bọn họ chờ chết; nhưng khi mặt trời soi rọi, y khai trận môn, cản âm khí, lưu lại trong bóng đêm, nói với mọi người ——
Đi đi.
……
Ở Dục giới, người người nín thở.
Biến đổi kinh thiên, sấm sét đột ngột nổi lên giữa hư không. Cánh cổng khổng lồ với trận pháp mang theo khí tức cuồn cuộn cuốn theo sấm chớp và sương mù, khung cảnh như thần tích từ thuở thượng cổ hồng hoang.
Xuyên qua bầu trời tựa màn nước trong suốt, mọi người thấy thân ảnh trắng tuyết của Lận Phụ Thanh, đứng giữa Bàn Vũ hỗn loạn trong sắc đỏ sẫm.
Người năm đó từng vá trời trong âm họa, cứu lấy chúng sinh; cũng là người sáng nay xé mở bầu trời, dẫn lối cho kẻ gặp nạn trở về.
Có người sốt ruột, dậm chân la lớn: “Mau trở về đi! Sau lưng Ma Quân không phải là thông lộ dẫn về Dục giới sao? Sao hắn còn chưa đi!?”
“Chẳng lẽ Lận Phụ Thanh thật sự muốn đưa Phương Tri Uyên cùng về? Nhưng nhiều người Bàn Vũ ngăn trở như vậy, hắn… hắn sao có thể vượt qua?”
Trên tường thành Tuyết Cốt, một trận lôi điện xẹt qua, Lỗ Khuê Phu bước nhanh, từ giữa không trung thuận gió mà đến.
Sài Tử Bức kinh ngạc, dụi mắt bước đến gần, hỏi: “Lão Lỗ!? Sao quý ngài lại đến đây? Lục Hoa Châu thì sao?”
Sắc mặt Lỗ Khuê Phu xanh mét, không đáp lời mà hỏi: “Quân Thượng không nói gì với Tuyết Cốt Thành sao? Một câu cũng không!?”
Sài Nga lắc đầu nói nhỏ: “Một câu cũng không.”
Sắc mặt Lỗ Khuê Phu càng xấu hơn, giận dữ nện một quyền xuống, tường thành đắp bằng tiên cốt bị đập ra một cái hố. Ông ngửa đầu nhìn trời, khàn khàn nói: “Sao lại như vậy… Dù có công lực của Hư Vân đạo nhân để lại, thân thể của Quân Thượng cũng không thể…”
Ông không nói hết câu, nhưng Sài Nga đã hiểu rõ. Không sai, chỉ với linh lực Doãn Thường Tân để lại, đối với thân thể tàn tạ của Lận Phụ Thanh, hoàn toàn không đủ.
Hắn không có dương Nguyên Anh trong người, dương khí điên cuồng đổ vào cơ thể, cùng lắm chỉ có thể cầm cự trong một hai canh giờ trước khi kiệt quệ hoàn toàn. Nhưng để toàn bộ mười vạn tu sĩ Dục giới an toàn rút lui, tối thiểu cũng phải một ngày một đêm…
Trong Bàn Vũ giới, tiên nhân kéo nhau mà đến, từ đám mây xuyên qua luồng khí hỗn loạn, như trận mưa tên trừ trên trời đổ xuống. Sát khí nổi lên tứ phía, mỗi người Bàn Vũ như một mũi bạch tiễn, kéo theo tiếng xé gió âm trầm, trong chớp mắt đã lao đến gần.
Trong mắt bọn họ, Ma Quân nhỏ bé, yếu ớt, không chịu nổi một đòn, vậy nên, lời đầu tiên mà tiên nhân Bàn Vũ nói ra là: “—— Đóng cửa đại trận, giơ tay chịu trói, có thể tha cho ngươi một mạng.”
Lận Phụ Thanh thản nhiên không để ý, đuôi mắt còn vệt nước chưa khô, hắn đã trầm ổn nâng Ngũ Xích Thanh Minh trong tay. Hắn vận chuyển dòng sức mạnh Doãn Thường Tân trao tặng, vậy nên kinh mạch toàn thân nóng lên, sáng ngời, cho đến khi “phựt” một tiếng, mạch môn trên cổ tay hắn nổi lên ngọn lửa trắng!
Lỗ Khuê Phu chợt ngẩng lên, trợn mắt gọi: “Quân Thượng!”
Ma Quân dưới chân đạp không, Ngũ Xích Thanh Minh hoành trước người, như một ngôi sao chổi lao thẳng vào đám người Bàn Vũ, xông ra ngoài. Ngọn lửa trắng kéo theo một vệt dài, sáng rực trên bầu trời âm u đỏ sẫm của Bàn Vũ.
Trên tường thành Tuyết Cốt, một bóng hồng nhanh nhẹn bay đến. Ngư Hồng Đường nóng nảy khó nhịn, kéo tay Lỗ Khuê Phu hỏi dồn: “Đó là cái gì? Thanh Nhi ca ca đang làm gì? Tại sao thân thể lại nổi lửa!?”
Sài Nga cũng quay đầu nhìn ông, hốt hoảng nhận ra sắc mặt Lỗ Khuê Phu đã trắng bệch.
Lôi Khung Tiên Thủ siết chặt hai tay, gân xanh nổi rõ, mắt hổ lộ ra thần sắc đau xót, gian nan trả lời: “… Quân Thượng hiện giờ, sợ là không thể nào cân bằng được dương lưu cường thịnh trong người… Âm khí quá thịnh sẽ phản phệ lên cơ thể, dương khí cũng như thế.”
“Cái…” Ngư Hồng Đường hít thở không thông, sắc mặt tái nhợt.
Lưỡi kiếm xanh biếc mỏng như cánh ve nhẹ nhàng rời khỏi vỏ. Ngũ Xích Thanh Minh rốt cuộc va chạm với binh khí của tiên nhân Bàn Vũ.
Sức mạnh mà Doãn Thường Tân để lại trước khi lâm chung, kết hợp với dương khí mượn từ Dục giới, hơn nữa Ma Quân đời trước đạt Độ Kiếp kỳ, đã có khả năng khống chế linh lực đến xuất thần. Hết thảy “kỳ tích” này chồng chéo lên nhau, trong khoảnh khắc đã tạm thời thúc đẩy tu vi Lận Phụ Thanh lên cảnh giới Phi Tiên kỳ đỉnh.
Nhưng giá phải trả, là hắn tự châm mình thành một chiếc đèn.
Lận Phụ Thanh cả người phát ra bạch hỏa, ngọn lửa rực cháy thiêu đốt quanh thân, làn da hóa thành tro, dần bong ra từng mảng. Máu tươi từ khóe môi hắn tràn ra, nhưng chưa kịp rơi xuống đã bị đốt thành làn huyết khí ngọt nhạt.
Âm khí phản phệ đến tận cùng sẽ biến cơ thể thành một bộ hài cốt đông lạnh cháy đen, nhưng chưa ai thấy, dương khí phản phệ sẽ như thế nào. Cho đến hôm nay, mỗi người Bàn Vũ và Dục giới đều đã được nhìn thấy rõ ràng. Dương khí phản phệ đến tận cùng, sẽ giống như Ma Quân —— bị ngọn lửa nóng giãy đốt cháy thành bột trắng, tan thành tro bụi.
Lận Phụ Thanh trước mắt sáng ngời, không chút e sợ. Cổ tay hắn run nhẹ, mũi kiếm xanh xoay chuyển một cách khéo léo, dịch về bên trái va vào lưỡi kiếm một người Bàn Vũ đang đâm tới, lại chuyển sang bên phải đánh văng thanh đao của một kẻ khác.
Thanh kiếm trong tay xoay trở với tốc độ vô hạn, mỗi một chớp mắt đã đẩy ra hàng chục binh khí, lướt qua vô số mũi nhọn. Nhưng hắn cũng không ham chiến, ánh mắt Lận Phụ Thanh từ đầu đến cuối chỉ ngóng nhìn hòn thạch đảo tràn ngập âm khí trôi nổi ở phương xa.
Tri Uyên… Tri Uyên của hắn.
Pháp trận không gian này là một chiều, nếu hắn muốn đến bên cạnh Phương Tri Uyên, chỉ có thể dựa vào sức mình, từng bước giết sạch đám tiên nhân Bàn Vũ!
Nhưng chuyện này cũng cực kỳ nguy hiểm, là trạng thái ngàn cân treo sợi tóc. Mặc dù Ma Quân tạm thời có được tu vi đủ sức đối chiến với người Bàn Vũ, nhưng thân thể hắn vẫn là cảnh giới Nguyên Anh, lại còn nửa tàn phế. Chỉ một tích tắc sai lầm, hắn cũng có thể trả giá bằng tính mạng.
Lận Phụ Thanh bên môi hiện ra nụ cười nhạt, khàn khàn lẩm bẩm: “Lúc này mới giống như đánh một canh bạc lớn.”
Tri Uyên, nhất định phải chờ ta.
Những tiên nhân Bàn Vũ biến sắc —— khi nhận ra con thiêu thân lao đầu vào lửa kia vẫn chưa bị thiêu chết. Loài côn trùng nhỏ bé yếu ớt, thế nhưng bao bọc trong ngọn lửa hừng hực bất diệt, ngược thiên phạt cùng ánh mặt trời, lao về trước không màng sống chết.
Nhưng ngay sau đó, có người lạnh lùng nói: “Chỉ là vì mới vừa được Tân Đồng Tử truyền công thôi. Hắn không có Nguyên Anh dương, kinh mạch tổn hại nghiêm trong, không chịu nổi bao lâu.”
“Chỉ là một kẻ ngu muội tự mình lao vào chỗ chết. Đợi đến khi ngọn lửa kia tắt, hắn cũng không sống nổi, thậm chí không cần chúng ta động thủ.”
=========
Trong Tuyết Cốt Thành, vô số ma tu cùng các đệ tử âm thể của Hư Vân đứng chung một chỗ. Thẩm Tiểu Giang ôm một cô bé đang khóc hòng trấn an, lại ngẩng đầu nhìn chằm chằm phía chân trời, hốc mắt đã đỏ hoe.
“Đại sư huynh… Nhị sư huynh…” Cậu không cam lòng lẩm bẩm, “Tông chủ…”
……
Tây Vực, đệ tử Sâm La Thạch Điện đều tụ tập trên những tụ cao, lo âu lại bất lực, chỉ có thể tụng niệm lời nguyện cầu cổ xưa cho vị Ma Quân đã từng cứu họ một lần.
……
Tử Vi Các, đài Sơn Hải Tinh Thần là nơi gần với vòm trời nhất. Đôi tay Cơ Nạp nắm chặt tinh bàn Tử Diệu, thất thần nhìn đại môn của trận pháp. Y muôn suy ngàn tính, lại chẳng tính ra một đường sinh cơ nào.
……
Trong Kiếm Cốc, cát vàng bay mù mịt. Trong hang động sâu nhất, hai người đàn ông đeo kiếm đối mặt nhau.
Hiên Viên Ý ngồi quỳ trước mặt Diệp Phù, ống tay áo bên phải trống rỗng, bay phần phật trong gió. Hắn sốt sắng hỏi: “Cốc chủ, chúng ta thật sự không thể làm gì sao?”
Diệp Phù trầm mặc nhắm mắt, giữa mày là một rãnh sâu.
……
Khắp chân trời góc bể, vô số tán tu đều đang ngửa đầu nhìn trời, bất tri bất giác cảm thấy lòng như lửa đốt. Trong mắt bọn họ, hình ảnh Lận Phụ Thanh bùng cháy, tỏa ra khói trắng, đã dần dần mơ hồ; mà số người chạy ra khỏi cánh cổng lớn của đại trận cũng càng lúc càng nhiều…
Những người đó, không ai là không hoảng sợ, nước mắt lem nhem, đều là những người đã thoát ra từ cõi chết tràn ngập âm khí.
Có một tu sĩ Tuyết Cốt Thành sốt ruột xông lên trước, bắt lấy vạt áo một người vừa thoát ra, giận dữ hét lên: “Bên trong thế nào! Rốt cuộc là thế nào, nói đi!”
Người bị giữ lại ngẩng mặt lên, nước mắt nước mũi giàn giụa, ngũ quan xô vào nhau, khiến cho người vừa chất vấn cũng thoáng sửng sốt.
Tu sĩ vừa tìm được đường sống trong chỗ chết nức nở khóc thành tiếng, cả người run rẩy, tuyệt vọng nói: “Bên trong, âm khí… âm khí quá dày đặc, gần như ngưng thành thực thể!”
“Còn tiếp tục như vậy, họa tinh e rằng… sẽ bị âm khí ngưng tụ đâm xuyên lục phủ ngũ tạng mà chết!”