Tiên Họa Trước Mắt - Nhạc Thiên Nguyệt

Chương 192

Trước Tiếp

Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt
Edit: chi

Cùng sinh cùng diệt đoạn sư đồ (2)

Bầu trời Dục giới cũng thay đổi.

Từ phủ của Huyền Giao Cố gia dâng lên một pháp trận, vượt qua tầng mây, trong khoảnh khắc bùng nổ ánh sáng. Bầu trời vừa lộ ra vài vệt trắng như bụng cá, trong phút chốc, hiện ra chớp tím cùng khói mờ. Nơi ranh giới vặn vẹo, hóa thành trong suốt, mơ hồ có thể nhìn thấy dòng khí hỗn loạn từ một thế giới khác.

Lục Hoa Châu lần nữa lâm vào hỗn loạn. Vốn chỉ là một trận pháp không gian, nhưng nó kết nối dòng khí âm dương hỗn loạn của Bàn Vũ giới, khí thế không thua gì cái năm vòm trời rạn nứt.

“Lận Phụ Thanh đang làm gì!?” Trong nội đường của Bạch Hoàng Mục gia, Mục Hoằng đập mạnh lên bàn, trán nổi gân xanh, “Dám nhiễu loạn pháp tắc không gian hai giới… Chỉ một sai lầm, linh khí đậm đặc của Bàn Vũ ập xuống đây sẽ hại chết bao nhiêu người, hắn gánh nổi không!?”

Phía dưới, đệ tử Mục gia sắc mặt trắng bệch, không dám lên tiếng. Mục Hoằng đi tới đi lui mấy vòng, sắc mặt càng lúc càng u ám, đột nhiên phất tay: “Truyền lệnh của ta! Đóng đại môn Mục gia, toàn bộ đệ tử canh phòng nghiêm ngặt, không được rời khỏi Mục gia một bước!”

……

“Đây là thứ gì? Thượng giới Bàn Vũ trông như thế sao?”

Trên thành lâu Tuyết Cốt Thành, Sài Nga khoác chiến giáp, ngửa mặt nhìn trời: “Mẹ nó, này mà dám xưng là thượng giới à? Khác gì âm phủ đâu…”

Sau lưng y là Ngao Chiêu trong hình dáng thiếu niên và Ngư Hồng Đường nửa người hóa rồng. Ngao Chiêu hoảng sợ, trong khi Ngư Hồng Đường sắc mặt âm u. Gió lạnh cuộn lên khắp nơi, như thể cái lạnh từ Bàn Vũ cũng tràn xuống đây.

Những đệ tử thân truyền của Hư Vân cũng ở đó. Tống Hữu Độ cau mày hỏi Ngư Hồng Đường: “Đại sư huynh trước khi đi đã dặn muội chuyện gì?”

Ngư Hồng Đường lắc đầu, lớp giáp bằng huyết vảy phủ dưới khóe mắt tiểu nữ đế, phủ một tầng bóng từ hàng mi dài. Nàng thấp giọng nói: “Hiện tại chưa thể nói. Nhưng Thanh Nhi ca ca nói với muội, chúng ta sẽ ở bên nhau.”

Tuân Minh Tư đặt tay lên vai Ngư Hồng Đường: “Đại sư huynh đã nói vậy, chúng ta cứ tin hắn đi.”

Thiếu nữ áo đỏ gật nhẹ, lẩm bẩm: “Nếu không thể tương phùng ở dương thế, cũng không sao. Chúng ta đến bích lạc, đến hoàng tuyền, đời này… sẽ mãi mãi ở bên nhau.”

Nàng vừa dứt lời, lại cảm thấy bàn tay Tuân Tam đặt trên vai mình hơi siết lại. Tuân Minh Tư nhìn chằm chằm khoảng trời trong suốt, chợt kinh ngạc nói: “Từ từ, đó là… chẳng lẽ là, là sư phụ!?”

=========

“Doãn Thường Tân!”

“Thả con ra, người làm gì…”

Trên tế đàn đá của Bàn Vũ, sương đen đã lan tràn khắp nơi, chỉ có phù văn dày đặc là đang lóe sáng. Lận Phụ Thanh nhìn thân ảnh Doãn Thường Tân đứng trước mắt đại trận, muốn tiến lên ngăn cản, lại lảo đảo ngã quỳ xuống đất —— Hiện tại hắn đã quá yếu, không thể vùng ra khỏi trói buộc của Doãn Thường Tân.

Doãn Thường Tân vươn một bàn tay, phù văn như cánh bướm lấp lánh tung bay giữa những ngón tay ông: “Thả cái gì? Ta không bắt con, chẳng qua là con không dậy nổi.”

Lận Phụ Thanh khó thở: “Người…!”

Doãn Thường Tân nhàn nhạt nói: “Ta là sư phụ con, không có chuyện sư phụ trơ mắt nhìn đồ đệ chết đi.”

Khi nói chuyện, thần sắc Doãn Thường Tân đã suy bại với tốc độ mà mắt thường nhìn thấy được. Thần hồn ông đã bị Tôn chủ tàn phá một lần, lúc này lại quyết ý khống chế quy tắc không gian mãnh liệt, làm chuyện này, kết cục của ông cũng không khác gì Lận Phụ Thanh.

“Doãn Thường Tân!!”

Lận Phụ Thanh chống mặt đất muốn đứng lên, lại bất lực ngã trở về. Hắn th* d*c, hung ác ngẩng đầu lên nói: “Tại sao…! Không phải người đã nhớ ra hôm nay phải đi tế bái tổ tiên sao? Không phải người còn gánh di nguyện của sư tôn yêu quý đó sao? Không phải người nói thần hồn vỡ vụn rất xấu xí sao, người ——”

Hắn chợt nghẹn lời, nói đến đây mới muộn màng nghĩ đến một lý do còn khó chấp nhận hơn.

Liền nghe Doãn Thường Tân nhắm mắt, bình tĩnh nói: “Chuyện con phải làm, chính là chuyện ta phải làm.”

Nói rồi, Doãn Thường Tân tiến lên một bước, ngay trước mắt trận. Gió mạnh cuồn cuộn, thốc tung tà áo trắng và mái tóc dài của ông.

“Người muốn lấy thân thiêu trận!?”

“Có gì mà không được.”

Doãn Thường Tân nhắm mắt, cảm thụ được sự đau đớn đến từ linh hồn. Ông thầm nghĩ, tế bái tổ tiên, di nguyện của sư tôn… đúng vậy.

Ông sống mấy ngàn năm, lúc này quay đầu nhìn lại, chẳng thấy đoạn thời gian nào là thật sự tự tại. Cha mẹ sinh ông ra trong Bàn Vũ giới hỗn loạn này, lại cùng nhau chết đi, bỏ ông lại một mình; sư tôn giáo dưỡng ông, trước lúc lâm chung đã đặt trọng trách giải phóng Dục giới lên vai ông; ông tạo ra Thanh Nhi, cũng tự tròng lên trái tim mình một gông xiềng tội lỗi; ông vốn nên trung thành với Bàn Vũ, rồi lại bị Dục giới lay động tâm can, thậm chí tự đẩy mình vào đường cùng, không còn chốn dung thân…

Cho đến giờ, ông đã rách nát đến chẳng còn hình dạng, ngay cả chính mình cũng chẳng nhận ra bản thân mình nữa. Nếu đã như vậy, cứ mang theo ký ức vụn vỡ này mà hóa thành tro bụi ở nơi giao nhau của hai thế giới, đó mới là điểm dừng phù hợp nhất với ông.

Rắc…

Là thần hồn đang nứt vỡ.

Ầm! Trận pháp trước mắt rốt cuộc đã hoàn thành. Ở nơi xa, Phương Tri Uyên cũng đã khởi động nửa kia của trận pháp. Phía chân trời tựa hồ nổi lên một cây cầu bắc qua không gian vô hình. Một cánh cổng khổng lồ hiện ra, từ bên trong tràn ra dòng khí lạnh thấu xương.

Doãn Thường Tân không hề do dự, bước vào mắt trận. Ánh lửa bùng lên, nuốt sống lấy ông.

“Không…!” Lận Phụ Thanh khóe mắt muốn nứt ra, gắng sức nhào về phía trước. Năm ngón tay hắn có một khoảnh khắc tóm lấy góc áo sư phụ, nhưng ngay sau đó bị kình khí của trận pháp đánh ra “—— Doãn Thường Tân!!”

Nước mắt rơi xuống, Lận Phụ Thanh gian nan nức nở: “Đừng đi…”

Nhưng đã muộn rồi, phù văn đã khép lại. Những hoa văn đỏ vàng từ tứ chi bò lên, như dòng dung nham chảy xuôi trên da thịt Doãn Thường Tân, nhanh chóng hóa thành ánh sáng nhỏ li ti.

Có lẽ thần hồn vỡ vụn khiến cảm giác bị tê liệt, trên gương mặt Doãn Thường Tân không lộ ra vẻ đau đớn, chỉ có an nhiên tĩnh lặng. Ý thức trôi xa, như tơ liễu lay động trong gió xuân. Ngũ cảm dần trì trệ, như ánh lửa lụi tàn trong gió.

Giữa cõi mênh mang, một vạt áo trắng lướt qua, giọng nói trong trẻo vang vọng.

Lúc nào đó, thiếu niên đang ôm đóa hoa giữa mùa xuân đã ngoái đầu nhìn lại, bật cười gọi: “Sư phụ.”

Ông lười biếng ngồi ở một bên, khoác tấm áo choàng do thiếu niên dệt.

Lúc nào đó, thiếu niên dưới trăng thu đã thu kiếm xoay người, đôi mắt sáng lên gọi: “Sư phụ!”

Ông dựa người dưới tàng cây, híp mắt gật đầu khen ngợi, xung quanh đom đóm bay lượn.

Lại là một lúc nào đó, Hư Vân tứ phong mưa rơi lất phất, thiếu niên đón mưa chạy đến, vui vẻ dang hai tay: “Sư phụ, ôm Thanh Nhi!”

Ông cứng nhắc nhíu mày, nhưng vẫn cúi xuống, bế đứa trẻ ướt sũng lên, sau đó quay người, ôm đứa trẻ ấy lên núi.

Doãn Thường Tân ánh mắt nhòe đi, cười khổ.

Chết đến nơi rồi, sao trước mắt chỉ toàn là hình bóng đứa nhỏ này.

Khắp nơi đều là nó, đâu đâu cũng là nó… Đứa nhỏ này, cả người tràn ngập ánh sáng, xuất hiện trong mọi ngóc ngách ký ức của ông.

Vừa nghĩ như thế, hình ảnh trong tâm trí ông lại thay đổi.

Ông nhìn thấy Ngư Hồng Đường nhón chân kéo góc áo mình; Phương Tri Uyên ở xa xa, làm mặt lạnh nhưng vẫn lén nhìn ông; Tuân Tam thường rủ mi cười nhẹ; Diệp Tứ cứ hoảng loạn nói lắp; Tống Ngũ lặng lẽ đùa nghịch với con rối của mình…

“Sư phụ.”

“Bái kiến sư phụ.”

“Tông, Tông chủ… Tham kiến Tông chủ.”

Còn có rất nhiều đệ tử ngoại môn mà ông chẳng nhớ nổi tên. Nhiều người như vậy, đã sống ở Hư Vân tứ phong qua bao nhiêu mùa xuân hạ thu đông.

Sư phụ…

Tông chủ…

Là tiếng vọng từ ảo giác sao?

Doãn Thường Tân chợt mở bừng mắt, xoay người.

Không… Không phải là ảo giác! Hai giới đã thông nhau, là đám trẻ Hư Vân Tông đang ở Tuyết Cốt Thành nơi Dục giới, bọn họ đang ngẩng đầu gọi ông!

Trên tường thành, Tuân Minh Tư quỳ trên hai gối. Y ngẩng đầu nhìn thân ảnh đang rực cháy ở phía xa, rơi nước mắt dập đầu: “Đệ tử Tuân Minh Tư… cung tiễn… sư phụ.”

Diệp Hoa Quả đã khóc đến gần như ngất lịm. Tống Hữu Độ nghiêm trang dập đầu, Ngư Hồng Đừng ngơ ngác nhìn chân trời, lẩm bẩm: “Sư phụ…”

Trên dưới tường thành, nhóm ngoại môn Hư Vân đồng loạt quỳ xuống, tiếng nức nở vang lên không dứt.

“… Sao lại thế này?” Trước mặt ông, Lận Phụ Thanh thất thần nghẹn ngào, năm ngón tay run rẩy miết lên kết giới pháp trận, “Người vốn dĩ… có nơi để về…”

Doãn Thường Tân thoạt tiên là ngẩn ra, sau đó nở nụ cười. Một chút chua xót, rất nhiều thoải mái.

Trở về…

Đây là chốn về của ông sao?

Thần tiên cõi lầu mây gác ngọc, nào ai biết quê hương trong lòng…

Ông thở dài: “Thanh Nhi, gọi sư phụ đi.”

Lận Phụ Thanh ngơ ngẩn nhìn tiên nhân đã bị phù văn cắn nuốt đến chỉ còn là tàn ảnh, lặng lẽ rơi lệ: “Sư phụ…”

Ánh mắt Doãn Thường Tân dịu đi, cong thành nét cười, dang hai tay: “Lại đây, sư phụ ôm một cái.”

Nhưng ông không còn tay nữa. Thân thể đã hiến tế cho trận pháp, huyết nhục đều tan rã, vậy nên chỉ có một tia linh quang nhạt nhòa lướt qua mày Ma Quân, tiêu tan trong gió.

……

Khi bình minh rọi xuyên qua núi, A Đăng chân trần đứng giữa không trung.

Nàng vẫn đang ôm chiếc đèn nhỏ mà Lận Phụ Thanh tặng cho, áo trắng khẽ lay động. Cô nàng thần sắc phức tạp nhìn Doãn Thường Tân từng chút tan đi trong ánh lửa.

“Tân Đồng Tử, sao ngươi lại… Chuyện này đáng sao?” Nàng rủ mi, vỗ về chiếc đèn nhỏ trong tay, lẩm bẩm, “Ta không hiểu.”

Chân tiên Bàn Vũ từng người từng người bắt đầu hiện thân. Động tĩnh lớn như vậy, dù đang bế quan trong thời điểm họa tinh sáng nhất, bọn họ cũng bị kinh động đến.

Đôi mắt vàng lạnh băng nhìn pháp trận khổng lồ trên tế đàn đá: “Lại là bọn sâu kiến Dục giới… Có cả phản đồ Tân Đồng Tử kia!”

“Ma Quân lên tiên giới Bàn Vũ từ khi nào? Dám can thiệp quy tắc không gian, đúng là to gan lớn mật!”

“Tôn chủ đang luyện chế lô đỉnh, nghiệp lớn sắp thành, tuyệt đối không thể để thất bại trong gang tấc.”

“Giết!”

Giữa mày Lận Phụ Thanh chợt có cảm giác nóng rát. Một lượng linh lực hùng hậu được Doãn Thường Tân rót vào, nhanh chóng chảy tràn khắp tứ chi bách hài, hòa vào từng tấc kinh mạch.

Đó là sức mạnh cuối cùng còn sót lại của ông. Thần hồn mạnh mẽ can thiệp quy tắc không gian, thân thể hiến tế trận pháp, còn linh lực trong đan điền, là dành tặng cho ái đồ trước mắt.

“… Đi đi… gặp ngôi sao của con…”

Ở mắt trận, tàn ảnh của Doãn Thường Tân đã rất nhạt nhòa.

Lận Phụ Thanh cũng không còn khóc nữa.

Phong vân gào thét phía sau hai người, đã có bóng dáng tu sĩ Dục giới ùn ùn kéo đến —— Bọn họ từ sâu trong Âm Uyên vượt qua cánh cổng đến đây, lập tức trở về Dục giới.

Cũng đồng nghĩa, khổ hình của người kia đã bắt đầu rồi.

Khóe mắt Lận Phụ Thanh phủ sắc đỏ. Hắn khàn giọng hỏi: “Con còn có thể nhìn thấy y sao?”

Tàn ảnh của Doãn Thường Tân gật đầu: “Đừng để y một mình…”

Trên vòm trời, người Bàn Vũ tụ tập đông đảo. Lận Phụ Thanh rút Ngũ Xích Thanh Minh, xoay người, nước mắt lặng lẽ rơi về phía sau, mặt đối mặt với vô số tiên nhân. Bóng lưng đơn độc mà kiên cường như băng tuyết.

Doãn Thường Tân mãn nguyện, cảm thụ được tầm nhìn tối dần.

Vậy là đủ rồi. Đi đi, đừng để y một mình, con cũng đừng ở một mình.

Một mình… thật sự cô độc.

Muôn vàn mảnh sáng bao bọc lấy ông. Doãn Thường Tân không hề đau đớn, ngược lại cảm thấy mình từng chút một hòa vào ánh sáng bao la này. Chỉ là dần dần buồn ngủ, cảm thấy muốn ngủ.

Có lẽ, đây là tận cùng.

Hồi ức dẫn lối, ông như đang bước đi trên một đường núi quanh co. Ánh dương tươi đẹp, ông lười biếng ném phất trần, một đường đi thẳng l*n đ*nh núi phủ tuyết trắng. Dưới gốc tùng già, một đôi tiên hạc đang thong thả bước, để lại những dấu chân nhỏ trên nền tuyết.

Thiếu niên vận áo trắng, gương mặt thanh tú, ngoan ngoãn nằm dưới tàng cây ngủ đến ngon lành. Hàng mi dài thỉnh thoảng khẽ run. Nhánh tùng nhẹ nhàng đong đưa, phủ bóng trên làn da trắng ngần cùng mái tóc đen nhánh của nó.

Gió lặng, làn mây mỏng trên bầu trời xanh cũng đã nghỉ ngơi, vạn vật quy về an tĩnh.

Doãn Thường Tân đi đến cạnh thiếu niên, tuyết dưới chân ông vang lên tiếng lao xao. Ông duỗi người, cởi lớp đạo bào màu xám đắp lên cho đứa nhỏ.

Sau đó, ông cũng nằm xuống nền tuyết dưới tàng cây, kéo đứa trẻ ấy vào lòng, khép mắt. Dưới ánh mặt trời rực rỡ, ông  nhẹ nhàng đi vào giấc ngủ.

Trước Tiếp