Tiên Họa Trước Mắt - Nhạc Thiên Nguyệt

Chương 191

Trước Tiếp

Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt
Edit: chi

Cùng sinh cùng diệt đoạn sư đồ (1)

Đêm dần tàn, những tia sáng đầu tiên của buổi bình minh len lỏi ở chân trời phía đông. Trong Âm Uyên, tiếng kinh hô vang lên khi có người nhận ra mặt đất dưới chân mình đang bay lên.

Rắc… răng rắc… là tiếng đất đá nứt ra. Dọc theo kết giới vòng cung to lớn, một khu vực lớn bằng cả một tòa thành đang bị tách rời bởi một sức mạnh vô hình đáng sợ. Mảnh đất có hàng vạn tu sĩ Dục giới trên đó đang từ từ bay lên không trung. Nước Âm Uyên đổ xuống như thác quanh mép đất, đá vụn rào rạt rơi xuống. Tiếng nứt vỡ ban đầu rất nhỏ, dần ầm ầm vang lớn, chấn đến màng nhĩ phát đau.

 

Một tu sĩ đang dựa lưng vào mép đất nghỉ ngơi, sắc mặt tái xanh, kinh hoảng la hét lùi về phía sau, ngã ngồi xuống.

Một người đàn ông hô lớn, ngẩng đầu nhìn lên: “Bầu trời… Người Bàn Vũ muốn đưa chúng ta lên trời sao!?”

Tôn chủ đứng đó, ở ngay dưới ánh sáng đỏ của họa tinh. Áo bào trắng tinh bị nhuốm sắc hồng kỳ dị, tung bay trong luồng khí mãnh liệt. Hai tiên nhân Bàn Vũ ở sau lưng lão bấm tay niệm chú hộ pháp, đứng ngược sáng không thấy rõ khuôn mặt. Tôn chủ từ từ nâng tay, mười ngón tay uốn lượn như đang điều khiển một sức mạnh dời non lấp biển.

Phương Tri Uyên trở mình, thong thả mở mắt. Trước khi trời sáng y đã chợp mắt một chút, nhưng ngủ không hề yên ổn, dường như mơ thấy những chuyện vụn vặt, vừa tỉnh dậy đã quên.

Vẫn là thanh niên quen mắt kia nhào đến chỗ y, hoang mang lo sợ: “Phương tiên trưởng… Phương tiên trưởng, làm sao bây giờ? Chúng ta sắp bị luyện thành lô đỉnh rồi!”

“…” Phương Tri Uyên sắc mặt tối tăm, chậm rãi ngồi dậy, đỡ tảng đá lớn sau lưng đứng lên.

Lúc này bọn họ đã cách đáy Âm Uyên gần trăm trượng, Phương Tri Uyên không mấy để tâm đến xung quanh, cảm giác như hoàn toàn tách biệt với bầu không khí hỗn loạn này. Y lạnh giọng hỏi thanh niên bên cạnh: “Tên là gì?”

Đối phương sửng sốt: “Hả?”

Phương Tri Uyên kiên nhẫn hỏi lại: “Ngươi tên là gì?”

Thanh niên rụt rè đáp: “Ta? Dương, Dương Đường…”

Chỉ trao đổi mấy câu, vùng đất bị kết giới bao quanh đã hoàn toàn biến thành một thạch đảo trên không trung, treo lơ lửng giữa trời đất.

Tôn chủ sắc mặt không vui không buồn, môi mấp máy, lạnh lùng nói từng chữ: “Đã đến lúc… Luyện.”

Dứt lời, tay áo vung lên, tức khắc mây gió xung quanh thổi loạn, sát khí cuồn cuộn. Phía xa xa, từ sâu trong Âm Uyên, một dòng nước bạc mơ hồ dâng lên, nhanh chóng lao về phía “thạch đảo”.

“Đó là…” Dương Đường mặt mày đã vàng như nến, hàm răng đánh lách cách, “Đó chẳng lẽ là… âm khí còn sót lại trong âm mạch của Bàn Vũ giới sao? Lão dùng thứ này để luyện chế chúng ta à!?”

Mà sau lưng Tôn chủ Bàn Vũ, ở trên cao, hình dạng của họa tinh cũng dần thay đổi. Vốn là một sắc đỏ bóng bẩy thuần khiết —— như Lận tiểu tiên quân từng mô tả: Giống một quả anh đào chín mọng, khiến người ta muốn cắn một cái —— nhưng lúc này, những luồng khí đen đang tràn ra từ lõi của nó, quẩn quanh, cuộn xoáy, tựa hồ ác quỷ từ địa ngục mở một mắt, lộ ra con ngươi đỏ ngầu.

“Đó là cái gì!?”

“Âm khí, là âm khí từ họa tinh đang được dẫn xuống!”

“Không…”

Ai nấy đều sợ đến vỡ mật, nhìn dòng thác đen treo ngược đổ xuống từ chín tầng trời, chậm rãi rót vào đại địa Bàn Vũ. Hai luồng âm khí hòa vào nhau bao quanh kết giới, nhanh chóng thấm vào trong. Một lớp sương mù lạnh lẽo lan tỏa, không khí đông lại tạo thành những vụn băng, sau đó, tuyết bắt đầu rơi.

Điều khiến người ta suy sụp không phải là cái chết, mà là cảm giác phải trơ mắt nhìn quỷ Vô Thường từng bước đến gần, lại không có chỗ nào để trốn tránh. Trong tình cảnh này, mười vạn tu sĩ như một đám ếch xanh bị ném vào nồi nước ấm khổng lồ, còn phải tự mình cảm thụ lửa bên dưới càng lúc càng to.

Trong tuyệt cảnh không thể kháng cự, có người bình tĩnh trở lại, vài người mê man nằm xuống nhìn trời, vài người chắp tay cầu nguyện, cũng có người giận dữ bất khuất, hiên ngang đứng thẳng.

Trong đám đông, một bé gái vươn tay. Tóc cô bé búi gọn, làn da trắng ngần, đã mang hình hài một mỹ nhân tương lai. Tuyết rơi xuống đôi tay nhỏ, cô bé nói: “Mẹ ơi, tuyết rơi rồi.”

Người phụ nữ ôm chặt bé gái, lệ rơi đầy mặt: “Đúng vậy.”

Cô bé vỗ vỗ tay mẹ, giọng nói nói mềm mại: “Mẹ đừng khóc, tuyết lành báo hiệu một năm bội thu mà.”

Người phụ nữ chân mềm nhũn, tuyệt vọng quỳ sụp xuống, đã khóc không thành tiếng.

“Ta không muốn làm lô đỉnh!! Ta không muốn ——” Ở một chỗ khác, có người đàn ông đột nhiên khóc rống như đê vỡ, rút kiếm nhét vào tay người bên cạnh, “Giết ta đi, người anh em, giải thoát cho ta đi được không?”

Đối phương không chịu nhận, để thanh kiếm rơi xuống đất, rồi ôm lấy người đàn ông, khóc òa: “Còn sống là còn hy vọng, chết rồi là chẳng còn gì đâu…”

Xung quanh đã khó lòng nhìn rõ, càng lúc càng rét lạnh. Trong lòng Phương Tri Uyên hoàn toàn bình tĩnh, thậm chí y còn rảnh rỗi hỏi thăm người thanh niên tên Dương Đường đứng bên cạnh: “Ngươi sợ à?”

Dương Đường vẻ mặt đưa đám, hận không thể đấm ngực dậm chân: “Hỏi thừa, ta sợ chứ! Đương nhiên là sợ!”

Phương Tri Uyên tựa hồ cười khẽ, duỗi tay đẩy Dương Đường ra xa mình một chút, quay mặt đi.

Đến tận lúc này y vẫn chưa nghĩ thông, hy sinh mạng mình và Lận Phụ Thanh để cứu mười vạn người chẳng hề quen biết, liệu có đáng hay không. Nhưng y nhớ lại, có những việc sư ca từng làm, xưa nay chưa từng cân nhắc xem có đáng hay không, trong lòng y lại được an ủi đôi chút.

Đột nhiên, một tia sáng lóe lên từ nơi xa, như thể có ai đó điểm một ánh đèn trong bóng tối rét lạnh của nơi này, lại giống như ánh mắt dịu dàng của người nào đó.

Phương Tri Uyên mở to mắt, trong lòng thoáng rung động.

“Sư ca…”

Y nhẹ nhàng duỗi tay, như muốn nắm chặt vệt sáng ấy. Vài bông tuyết rơi vào tay y.

Cũng đúng lúc đó, thiên địa đồng thanh rền vang!

Trước mắt mọi người đột ngột tối sầm lại, âm khí từ hai phía đột nhiên dày đặc lên, không còn là lớp sương mù thấm vào nữa mà thành hai dòng nước đen mãnh liệt đánh mạnh đến, nhấn chìm thân xác con người.

“A ——”

“AAAA!!!”

“Đau, đau quá… Giết ta đi, không chịu nổi…”

Thạch đảo hóa thành huyết lao luyện ngục, có người ôm đầu lăn lộn, có người run rẩy nôn ra máu. Tiếng la hét thảm thiết vang vọng khắp bốn phía, nhanh chóng hòa lẫn vào nhau thành một mớ âm thanh hỗn độn như tiếng oan hồn gào khóc.

—— Tìm đường sống trong chỗ chết, thời cơ chính là lúc này!

Ánh mắt Phương Tri Uyên đanh lại, không chút do dự, đột nhiên xoay người nửa quỳ trên mặt đất, đánh xuống một chưởng!

Trong chớp mắt, ánh sáng rực rỡ như phá tan bóng tối, một pháp trận khổng lồ màu trắng hiện lên trên mặt đất, vươn lên trời cao. Lượng quy tắc dày đặc được đan cài vào từng phù văn, kết nối chúng thành một cánh cửa không gian.

Chỉ trong tích tắc, âm khí dày đặc đang bao phủ hòn đảo lập tức rút lại, thoái lui khỏi đám đông. Đau đớn theo gió tan đi, những gương mặt mướt mồ hôi vừa được giải thoát mờ mịt ngước nhìn xung quanh. Bọn họ thấy thứ âm khí vốn đang trút vào mình không phải tiêu tán, chỉ là đang bị mạnh mẽ áp chế vào một chỗ, vậy nên nó càng đen đặc, lạnh lẽo hơn, hình thành cột xoáy như một vòi rồng chết chóc.

Ở trung tâm tử địa ấy, chính là họa tinh.

Nơi đó chỉ có một mình y.

Phương Tri Uyên không rên một tiếng, hai gối đập mạnh xuống nền đá đen, tiếng nứt xương vang lên rợn người. Trong cơn đau tựa như có hàng vạn mũi băng đâm vào người, y nghiến răng nhìn chằm chằm cánh cổng khổng lồ đang tỏa sáng kia, dùng hết sức gào một câu: “Thất thần làm gì, đây là đường về nhà, đi mau!!”

……

Ở tế đàn đặt Dục giới, một trận pháp tương tự cũng sáng lên. Lận Phụ Thanh lung lay một chút, chống Ngũ Xích Thanh Minh cúi người, trên gương mặt nhợt nhạt đều là mồ hôi lạnh.

Doãn Thường Tân đứng sau hắn, còn chu đáo nói cho hắn biết: “Con sắp chết rồi.”

“Vâng ạ… Đúng là vậy.” Lận Phụ Thanh tiếng nói run rẩy, ánh mắt đã tan rã, chỉ có thể miễn cưỡng cười, “Con muốn, mỉm cười nhắm mắt… Người đừng khóc nhé…”

Đau… Thần hồn lẫn hồn phách của hắn đều đã đau đến phát điên. Nhưng vẫn chưa thể kết thúc, hắn phải tiếp tục thủ cho đến khi trận pháp hoàn thành, sau đó thiêu thân gia cố quy tắc, như vậy mới có thể yên tâm mà chết.

Doãn Thường Tân hỏi hắn: “Còn gì muốn nói không?”

“Di ngôn sao…? Ừm… để con nghĩ đã…” Lận Phụ Thanh yếu ớt th* d*c, cười cười nâng tay, khắc từng nét phù văn.

Hắn thật sự nghiêng đầu nghĩ ngợi, lại lắc đầu: “Hai đời, đến tận lúc này… nuối tiếc thì nhiều, hối hận quá ít, cũng chẳng có gì cần nói.”

Lại nói: “Sinh tử luân hồi là lẽ thường của thiên đạo, không phải chuyện gì to tát… Nếu thật sự phải đau buồn thì đau buồn một chút thôi. Bình thường cứ ăn uống ngủ nghỉ, đừng trì hoãn… Sư phụ, nếu người muốn nhớ đến con thì đêm thanh minh đốt cho con một nhánh hoa, thay con ngẩng đầu ngắm trăng sáng, vậy là đủ rồi.”

Nói đến đây, Lận Phụ Thanh đã gần như không thở nổi. Hắn nhắm mắt lắc đầu, dựa hẳn vào Ngũ Xích Thanh Minh, mượn lực thanh trượng gian nan tiếp tục khắc phù văn. Hắn muốn hoàn thành vào thời khắc trước khi thần hồn vỡ vụn.

Sau lưng vang lên tiếng bước chân, là Doãn Thường Tân đến bên người hắn.

Lận Phụ Thanh đầu đau đến muốn nứt ra, nhưng khi nghe tiếng bước chân kia, trong ý thức hỗn độn chợt dậy nên một cảm giác không lành. Hắn sợ có người Bàn Vũ phát hiện trận pháp này, đến chừng đó, phản đồ Doãn Thường Tân đừng sờ sờ ở đây, chẳng phải sẽ cùng chết với hắn sao?

Hắn bỏ lại sư phụ, người mang dáng vẻ như nhìn thấu hồng trần nhưng lại chẳng hề có khả năng tự lập trong sinh hoạt hằng ngày, ở Bàn Vũ này. Làm vậy có ổn không đây?

Vậy nên Lận Phụ Thanh quay đầu, muốn dặn dò thêm mấy câu.

Chợt thấy bình minh đã ló dạng, vầng sáng xa xăm, một ánh sáng nhạt chiếu vào con ngươi vàng óng đang dần tan rã của hắn. Lận Phụ Thanh đang muốn bảo sư phụ rời đi, đột nhiên một cảm giác bất an kỳ lạ dâng lên trong lòng.

Còn chưa kịp phản ứng lại, giữa lưng đã bị điểm mạnh. Ma Quân cảm thấy cả người tê rần, dòng âm khí đình trệ trong kinh mạch —— Hắn bị cố định tại chỗ, không thể nhúc nhích!

Doãn Thường Tân vỗ vỗ bả vai Lận Phụ Thanh, đi qua bên cạnh hắn: “Được rồi, còn lại để ta làm.”

Nói rồi, động tác ung dung nhàn nhã… dùng đầu ngón tay móc lấy trận pháp âm lưu, lôi xuống. Lận Phụ Thanh nháy mắt mặt cắt không còn giọt máu.

“Người làm gì…” Hắn thoạt tiên hoảng hốt, run lên một chút, cả giọng nói cũng run, sau đó là tức giận, “Doãn… Doãn Thường Tân! Người không thể —— đây là chuyện của con!”

Doãn Thường Tân lại vươn một đầu ngón tay, điểm nhẹ hai cái lên giữa mày Lận Phụ Thanh, mỉm cười: “Con và ngôi sao lần lượt chết thảm, ta không thích như thế.”

Lận Phụ Thanh trợn tròn mắt, ngơ ngác nhìn ông. Hắn chưa bao giờ thấy sư phụ cười như thế. Trong ánh bình minh từ phương đông, nét phong trần giữa mày Doãn Thường Tân hoàn toàn tan biến, tựa như thứ gì đó giày vò ông bấy lâu cuối cùng đã tan vào ánh sáng.

“Ta cũng muốn học theo con một lần, làm điều mình thích, cái gì không thích thì không làm, còn lại không cần bận tâm.”

“Chỉ là, nghe nói trước khi chết cần để lại di ngôn, hôm qua ta nghĩ suốt một đêm, chẳng nghĩ ra được gì. Lời con vừa nói, xem như là của ta đi.”

Trước Tiếp