Tiên Họa Trước Mắt - Nhạc Thiên Nguyệt

Chương 190

Trước Tiếp

Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt
Edit: chi

Chủ tớ chia lòng nào thật giả (3)

Lận Phụ Thanh đi rồi, Âm Uyên chỉ còn lại một mình Phương Tri Uyên.

Nói một mình thì cũng kỳ lạ, suy cho cùng vẫn còn rất nhiều tu sĩ bị nhốt ở đây, liếc mắt một cái chỉ thấy đầu người. Nhưng với Phương Tri Uyên, y cảm thấy mình thật sự cô độc.

Xung quanh là những ánh mắt phức tạp, xuyên qua bóng đêm nhìn về phía y. Có lẽ có người muốn hỏi Ma Quân định làm gì, muốn hỏi có phải Cố Văn Hương vẫn còn dùng thuật ẩn thân không mà sao không thấy đâu, và cả… vừa rồi bọn họ nói với nhau chuyện gì.

Trong một đêm sống còn này, ngay trước Quỷ Môn Quan, Phương Tri Uyên bị “nhìn” đến tâm phiền ý loạn. Kỳ thật y bị họa tinh ảnh hưởng, hiện giờ khó chịu muốn chết, sư ca đi rồi, để lại cho y một nan đề.

Y thậm chí còn nảy sinh ác ý, muốn nói hết mọi chuyện với đám tu sĩ đang nhìn mình chằm chằm này, sau đó nói với bọn họ: Hoặc là các ngươi quay về, ta và sư ca chết ở đây; hoặc là ta và sư ca quay về, các ngươi chết ở đây. Chọn một cái đi.

Nếu thế, những gương mặt này hẳn sẽ có nhiều biểu cảm thú vị.

Nhưng rất nhanh, họa tinh cảm thấy chẳng có gì thú vị, sắc mặt càng âm trầm hơn. Y nghĩ: Thôi, cứu thì cứu cho trót, giết thì giết cho nhanh, hà tất tự hành hạ mình như vậy.

Bóng đêm thăm thẳm, bốn phía rét lạnh, Phương Tri Uyên lại biết trời sắp sáng rồi. Thời điểm trước khi mặt trời mọc luôn là lúc lạnh nhất. Thời gian cứ từng chút một trôi đi, dần dần, cảm giác buồn ngủ chiếm thượng phong. Khi đầu óc trở nên mơ hồ, đôi ba ký ức xưa cũ cũng ùa về.

Đó là đời trước, mùa thu ngát hương quế, trong một buổi chiều ấm áp, có mùi mực thoang thoảng trong trí nhớ. Viên Tử Y bị Hoàng Dương Tiên Thủ xem như chân sai vặt, bắt đi kiểm kê sách trong tàng thư của Kim Quế Cung.

Cũng không nhớ câu chuyện đã chuyển đến chủ đề nào, chỉ nhớ thư sinh kia lải nhải: “Tôn Thủ chớ trách học trò lắm chuyện, ngài nên sửa cái tật hở chút là đánh chửi người khác đi. Ôi chao, rõ ràng là người tốt…”

Khi đó, Phương Tiên Thủ ngẩng đầu lên từ đống sách, lạnh mặt nhíu mày: “Cái gì?”

Viên Tử Y cười xòa một tiếng, vỗ quyển sách trong tay: “Thì đó! Ngài xem, lần trước ngài đến Thư Viện vốn là để tặng linh thạch, vậy mà mới ngày đầu tiên đã mắng té tát đám thư sinh. Trước đó nữa, ngài đến Kiếm Cốc, rõ ràng là giúp người ta trừ yêu, trước khi đi một hai phải lôi trưởng lão ra ‘dạy dỗ’, khiến bọn họ nằm liệt ba ngày không dậy nổi.”

“Chưa hết, lần trước Hiên Viên tiên quân còn nói với tiểu sinh, cứ thấy Tôn Thủ là hắn lại lo lắng, sợ một ngày nào đó, ngài vì thiên hạ hy sinh cũng chẳng giữ nổi thanh danh!”

“…” Phương Tri Uyên xanh mặt, cảm thấy vừa hoang đường vừa nực cười.

Y là âm mệnh họa tinh, được một người có tiếng là chất phác hiền lành công nhận là “người tốt” thì thôi đi, còn được một Hiên Viên Ý có tiếng là cúc cung tận tụy vì tông môn lo lằng mình sẽ “vì thiên hạ hy sinh” là thế quái nào!?

Đùa nhau à?

Vậy là y lại bực bội, vừa khéo mấy hôm đó rảnh rỗi, y trực tiếp nâng đao đánh cho Viên Tử Y dính vào vách tường Kim Quế Cung; sau đó cưỡi tiểu kim long bay đến Kiếm Cốc, đập Hiên Viên Ý một trận.

Kỳ thật y cũng không biết tại sao mình lại bực bội, tại sao không thích nghe người khác nói mình là người tốt —— Sau đó, Mục Tình Tuyết nói y như vậy là vì thẹn thùng, suýt thì bị y treo ngược lên mà đánh.

Chuyện cũ như một giấc mộng, huống hồ, cố nhân đã không còn. Đời này Viên Tử Y và Hiên Viên Ý cũng sẽ không gọi y là Tôn Thủ.

Lúc này, Phương Tri Uyên nằm trên mặt đất lạnh lẽo của Âm Uyên, hốt hoảng nghĩ: Không phải chứ… chẳng lẽ mình thật sự biến thành cái loại người đó rồi?

Y lại bực bội.

Phương Tri Uyên bèn hất cằm, lạnh lùng gọi: “Này.”

Mấy gương mặt chìm trong bóng tối. Có người sợ sệt đáp: “Phương, Phương tiên trưởng…”

Là thanh niên nhát gan từng đỡ y, trước đó còn đưa cho y áo khoác. Hiện tại hắn áy náy cúi đầu, ngập ngừng muốn nói gì đó: “Ngài… lúc trước ta…”

Phương Tri Uyên theo thói quen không muốn nghe, lạnh giọng cắt ngang: “Muốn về nhà không?”

“…”

Trong im lặng, những đôi mắt kinh ngạc ngước lên. Một lúc lâu không ai lên tiếng.

Có bóng người nhúc nhích, có tiếng sột soạt của y phục, một người đàn ông cao lớn bước ra. Phương Tri Uyên có chút ấn tượng, người này khi bị nhốt trong lồng vàng đã không hề mở miệng cầu xin y, trái lại còn nói mình đến Lục Hoa Châu là đã nguyện ý hy sinh vì tam giới.

“Phương tiên trưởng.” Ông ta đến trước mặt y, cúi xuống, thái độ trịnh trọng, đè thấp giọng nói, “Nếu ngài có cách… rời khỏi nơi này, ngài đi đi, đừng bận tâm đến chúng ta.”

Chẳng ai ngu ngốc đến mức này. Nếu thật sự có thể trở về một cách dễ dàng, sao sắc mặt họa tinh cứ u ám như thế?

Nhưng ông ta lập tức bị người bên cạnh hốt hoảng huých một cái: “Ngươi nói gì vậy!”

Thế là đều loạn lên. Bọn họ đến Lục Hoa Châu bức vua thoái vị thì đồng thanh tương ứng, đến lúc này lại khắc khẩu như kẻ thù.

Phương Tri Uyên hờ hững mà nhìn, có chút bất ngờ, mọi người thế mà lại chia thành hai phe, cơ hồ là ngang ngửa, cãi cọ cũng cân sức cân tài.

Lúc mới rơi vào lồng vàng, chỉ toàn tiếng gào khóc kêu cứu…

Ngẫm nghĩ một hồi, y lại không khỏi sinh ra chút hoài nghi. Những kẻ thấy chết không sờn, bảo y rời đi, liệu có phải là muốn lấy lòng y, mong y cứu mạng? Còn những kẻ nói ra lời vô sỉ, như thể đạp lên đầu người khác để được sống là lẽ thường tình, liệu có phải bọn họ cố ý muốn chọc giận y, khiến y tự rời đi?

“—— Câm miệng.” Cuối cùng, Phương Tri Uyên khàn khàn gắt lên một tiếng, chặn họng đám người ồn ào.

Y xoay lưng về phía bọn họ, nằm xuống hừ lạnh: “Chọc các ngươi chơi thôi.”

“Không ai cứu được các ngươi đâu, chờ chết đi.”

“…”

Thanh âm xung quanh dần nhỏ xuống, giống như ngọn lửa hy vọng bị dập tắt.

Phương Tri Uyên nhắm mắt, chịu đựng nhịp tim đập dồn do họa tinh gây ra, mồ hôi lạnh đầy đầu. Y lại nghĩ đến cỏ dại, côn trùng, cát bụi, nước đọng bốc hơi trong ánh ban mai, tuyết sắp tan khi mùa xuân đến, những sự tồn tại ngắn ngủi và khiêm nhường.

Thế nhưng… cỏ và côn trùng tạo thành rừng, cát bụi đắp nên mặt đất, giọt nước tụ thành sông, muôn vàn bông tuyết rơi xuống, tặng cho nhân gian một khung cảnh trắng xóa thanh sạch.

Nhân tâm phức tạp và biến hóa, từng nhịp đập rộn ràng, sinh ra ấm áp.

Nhưng bản thân y thì khác. Y là sao trời, là sự tồn tại xa xôi lạnh lẽo, thuộc về bóng tối vô tận. Chuyện duy nhất y không buông bỏ được là liên lụy Lận Phụ Thanh, khiến hắn hai đời không trọn vẹn, y chẳng thể nào cam lòng.

Thôi vậy.

Phương Tri Uyên nhắm mắt, hai tay ôm lấy mình, co người lại. Y đau thắt trong lòng, thầm nghĩ, thôi vậy.

=========

Dục giới, Lục Hoa Châu, Huyền Giao Cố gia.

Khi Cố Văn Hương tỉnh lại trên giường đệm của chính mình, bên ngoài đã sắp hừng đông. Gã khẽ nhúc nhích, trên ngực truyền đến một trận đau nhói, nói cho gã biết những chuyện phát sinh trước khi mất ý thức hoàn toàn không phải là ác mộng.

Cố Văn Hương giãy giụa ngồi dậy, nhìn xuống, thấy vết thương trên ngực đã được đắp thuốc, băng bó đàng hoàng. Tủ đầu giường có nước ấm, thuốc và cháo loãng, đặt một phong thư, mà Cố Báo Ân thì chẳng thấy đâu.

Cố Văn Hương gương mặt không vui không buồn, ngồi thẳng trên giường chừng nửa khắc, dần dần ý thức được, Cố Báo Ân thật sự không có ở đây. Gã đột nhiên nâng tay hất đổ hết ly chén ở đầu giường, trong tiếng đổ vỡ loảng xoảng, gã duỗi tay giật lấy phong thư, thô bạo xé mở.

Chữ viết trên giấy như nét chữ trẻ con, lộn xộn xấu xí. Cố Báo Ân được gã tự mình cầm tay chỉ dạy. Đầu tiên gã dạy hắn viết “công tử”, sau đó dạy hắn viết “Báo Ân”, hiện giờ cả bốn chữ này đều nằm trên thư. Trên trang giấy trắng tinh viết:

Hai đời ân sâu, hôm nay báo đủ.
Đường đời xa xăm, công tử bảo trọng.
Báo Ân, gửi.

Gương mặt Cố Văn Hương trắng bệch. Gã nhìn chằm chằm chữ “hai đời” xiêu xiêu vẹo vẹo, cả người phát run. Bức thư nằm trong tay phải, gã không cam lòng trợn trừng mắt, lấy tay trái ấn xuống tay phải, rất nhanh, cả hai tay đều run rẩy.

Hai đời ân sâu, hôm nay báo đủ.

Hôm nay… báo đủ…

Chế nhạo đến tr*n tr**. Gã từng ban ân gì cho Cố Báo Ân, sao có thể gọi là ân!? Cái tên vong ân bội nghĩa kia rõ ràng muốn nói: Hai đời hận thù, hôm nay trả đủ…

Hay cho một màn nhẫn nhục vì việc lớn! Đúng là làm khó cho hắn, rõ ràng sống lại từ đời trước, vậy mà vẫn khom lưng cúi đầu trước gã suốt bấy lâu!

Cố Văn Hương muốn phá ra cười lớn, lại đột nhiên cúi gập người, phun ra một búng máu: “Khụ khụ… Cố Báo Ân…”

Đôi mắt gã giăng đầy tơ máu. Gã thở phì phò giống một bệnh nhân sắp chết, miệng cố chấp lẩm bẩm: “Cố Báo Ân… Cố Báo Ân, ngươi dám gạt ta. Đồ vong ân bội nghĩa, ngu xuẩn, phế vật… Ngươi dám gạt ta…”

Gã điên cuồng lặp đi lặp lại, “xoẹt” một tiếng, ngón tay run run đã xé đôi bức thư. Như vậy vẫn chưa đủ, Cố Văn Hương đỏ mắt, cắn răng, thô bạo xé thêm một lần, lại một lần, cho đến khi mảnh giấy từ nguyên vẹn đến rách tung tóe, mảnh lớn mảnh nhỏ lả tả rơi xuống đất.

Sau đó gã lung lay xuống giường, bên mép giường không có xe lăn, Cố Văn Hương cũng chẳng bận tâm, triệu ra Quỷ Toán trong tay, chống nó khập khiễng bước ra ngoài cửa.

—— Đúng thế, kỳ thật gã không liệt hoàn toàn, bình thường ngồi xe lăn chẳng qua là tỏ vẻ yếu nhược để che mắt người khác thôi. Mà bí mật này chỉ có Cố Báo Ân biết.

Chỉ có Cố Báo Ân biết…

Cố Văn Hương thất tha thất thểu đi ra viện, mấy đệ tử và gia nhân trợn mắt chạy đến đỡ gã.

“Gia chủ!”

“Gia chủ, ngài thế nào…!?”

Cố Văn Hương ánh mắt đăm đăm, cắn răng hỏi: “Cố Báo Ân đâu?”

“Báo Ân công tử đi, đi rồi…”

“Đi rồi?”

Cũng phải, ai cũng biết Cố Báo Ân là con sói riêng của Cố Văn Hương, Cố gia nào ai dám cản, nào ai nghĩ đến việc cản lại!?

Bàn tay Cố Văn Hương siết thanh trượng đến phát ra tiếng vang, sát ý cơ hồ tràn ra từ kẽ răng: “Đi tìm… phái toàn bộ khách khanh Nguyên Anh của Cố gia đuổi theo! Hừ, thứ phản tặc khó lường đó, ta muốn băm vằm hắn, ném vào Tê Long Lĩnh cho yêu thú ăn…”

Mọi người đồng loạt biến sắc, biết là đã lớn chuyện. Có người vội đáp “Tuân lệnh”, xoay người chạy đi truyền lời.

Không ngờ gia chủ trẻ tuổi lắm mưu nhiều kế đột nhiên rống một tiếng: “Chờ đã! Quay lại đây!”

Đệ tử khựng lại, suýt thì vấp ngã. Cố Văn Hương ôm ngực, nhắm mắt, khó nhọc ép ra mấy chữ: “Bắt… bắt sống.”

Dưới sự kích động của cảm xúc, miệng vết thương trên ngực lại nứt ra, máu tươi thấm đầy tay gã. Gia nhân chờ hầu hai bên đều sợ đến ngây người, không dám đến gần: “Gia, gia chủ… cần truyền y tu không ạ?”

“Không cần… Ta không chết được.” Cố Văn Hương bình ổn lại hô hấp, âm trầm nở nụ cười lạnh, “Đánh gãy tay chân thứ vong ân phụ nghĩa đó, kéo đến trước mặt ta, tự ta xử lý! Phải bắt sống, ai dám giết hắn, thưởng một cỗ quan tài đưa đến hình đường Cố gia.”

Đệ tử rét run, biết gã gia chủ giết cha thượng vị này tàn nhẫn đến mức nào, chỉ có thể vâng vâng dạ dạ, đáp xong lại xoay người chạy đi. Nhưng mới đi được bốn năm bước, Cố Văn Hương lại quát: “Quay lại đây!”

“…”

Đệ tử kia mặt mày trắng bệch, toát mồ hôi hột. Hắn không dám nhiều lời, cũng không dám hỏi đến, chỉ nói: “Vâng ạ… gia chủ còn gì phân phó?”

Đúng lúc này, chuông sáng của Cố gia vang lên ba hồi. Phương đông ánh lên sắc trắng, đêm dài sắp tận.

Trong ánh mắt lo lắng bất an của mọi người, Cố Văn Hương chậm rãi điều tức. Không biết qua bao lâu, gã dường như đã bình tĩnh lại, tìm về chút lý trí, đứng thẳng lên, từ tốn nói: “Thôi, đuổi theo làm gì. Một con sói đần mà thôi, không đáng hao tâm tổn trí.”

Nói rồi gã xoay người, chỉ về sân sau.

“Nhìn đi…” Cố Văn Hương nheo mắt cười lạnh, “Lận Phụ Thanh sắp chết rồi. Đến chừng đó, Cố Báo Ân chỉ là chó nhà có tang mà thôi, hắn sẽ không còn nhà để về. Ta muốn hắn quỳ gối trước mặt, khóc lóc cầu xin ta…”

Ở hướng ngón tay gã chỉ đến là một trận pháp phức tạp cực lớn. Trong tiếng kinh hô ngạc nhiên của đệ tử Cố gia, pháp trận tỏa ra áp lực mãnh liệt, hướng lên bầu trời.

=========                      

Tiên giới Bàn Vũ, trên tế đàn đá nối liền hai cõi, Lận Phụ Thanh đanh nhanh chóng kết ấn. Mười ngón tay hóa thành tàn ảnh, cuốn theo linh khí trong không trung, dẫn về phía này.

Doãn Thường Tân đứng phía sau nhìn hắn, trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc nghiêm giọng hỏi: “Không phải con nói, ngày mai sẽ để ngôi sao lựa chọn sao?”

Tay áo của Lận Phụ Thanh tung bay. Hắn khẽ cười: “Dỗ y thôi. Phải dành thời gian vẽ trận nữa, sao có thể chờ đến ngày mai mới quyết định? Dù sao con cũng biết y sẽ chọn thế nào, y cũng biết con biết y sẽ chọn thế nào.”

“Lại nói,” Hắn dừng một chút, “Cho dù Phương Tri Uyên quyết định hai con cùng trở về thì cũng phải mở trận pháp này. Như nhau cả.”

Doãn Thường Tân nói: “Nếu chỉ có hai người, trận pháp không cần lớn như vậy, con cũng không phải chết.”

Lận Phụ Thanh không vui: “Sư phụ! Con dỗ dành người cũng không dễ dàng đâu, người một hai vạch trần con làm gì?”

Doãn Thường Tân im lặng. Ông nhìn bóng lưng Lận Phụ Thanh, ánh mắt điềm tĩnh mềm đi.

Lận Phụ Thanh lại nói: “Sư phụ, người nói xem, sau khi thần hồn vụn vỡ thì sẽ thế nào?”

Doãn Thường Tân suy nghĩ một chút, đáp: “Hoặc là chết ngay lập tức, hoặc biến thành một cái xác sống, cả ngày xụi lơ như vũng bùn, trợn mắt chảy dãi, mãi mãi không tỉnh lại. Xấu lắm, con sẽ không thích đâu.”

Lận Phụ Thanh bật cười: “Con cũng không muốn vậy.”

Ngũ Xích Thanh Minh dựng ở một bên, hai ngọn đèn còn lại chiếu sáng gương mặt thanh tú của hắn, đôi môi mấp máy tạo thành một cái bóng nhạt nhòa: “Chết sạch sẽ một chút vẫn hơn. Con còn một âm Nguyên Anh cùng thân xác tiên nhân, chờ chút nữa bước vào mắt trận, phiền sư phụ giúp con hoàn thành nét phù văn cuối cùng.”

Doãn Thường Tân nhíu mày, gương mặt tối sầm: “Thần hồn vỡ vụn, thiêu thân đốt trận đều khốn khổ vượt xa lăng trì. Con một hai phải chết thảm như vậy?”

“Khi trời sáng, Tri Uyên sẽ chịu nỗi khổ âm khí phản phệ, mười vạn người kia vì cầu sinh chưa biết chừng sẽ làm gì y. Con so với y cũng không thảm lắm.” Lận Phụ Thanh khẽ lắc đầu lẩm bẩm, “Con chết thảm một chút càng tốt. Như vậy, khi gặp nhau dưới hoàng tuyền, y bận đau lòng cho con, sẽ quên đi khổ sở của chính mình.”

Trước Tiếp