
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt
Edit: chi
Chủ tớ chia lòng nào thật giả (2)
Cố Văn Hương bật cười, cười đến mức ngã ngửa ra sau. Gã đỡ hông thở hổn hển, chỉ vào Lận Phụ Thanh nói: “Thà ngươi cứ gạt ta là hắn chết rồi đi!”
Ngay cả Phương Tri Uyên cũng nhìn Lận Phụ Thanh bằng ánh mắt phức tạp, trên mặt thiếu điều viết thẳng hai chữ “không tin”.
Lận Ma Quân thản nhiên bất động, tay áo trắng buông lơi trên Ngũ Xích Thanh Minh: “Thật sự. Hôm đó hắn vì ngươi suýt bỏ mạng trước lồng vàng, vạn gai xuyên thân, thảm hại vô cùng. Lúc ngã xuống cũng chẳng có ai liếc nhìn hắn một cái…”
Hắn lắc đầu cảm khái một phen: “Ta kéo hắn về từ Quỷ Môn Quan, còn ôm hắn vào lòng dỗ dành, đút hắn uống thuốc. Ban đầu hắn không thèm để ý đến ta, uống hết một chén thuốc rồi, ta xoa đầu, hỏi hắn có muốn theo ta không. Không ngờ hắn lại đồng ý, ngay cả ta còn kinh ngạc đây này.”
Trong kết giới, Phương Tri Uyên đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt còn giống sói dữ hơn cả Cố Báo Ân: “… Ngươi, ôm hắn vào lòng, còn dỗ hắn uống thuốc?”
“Đừng ngắt lời.” Lận Phụ Thanh nghẹn một chút, dở khóc dở cười.
Hắn quay đầu, tiếp tục nói với Cố Văn Hương: “Hiện giờ Báo Ân đã gọi ta là chủ nhân rồi, tuy tình nghĩa chủ tớ chỉ có một ngày, nhưng hắn nói ta đối xử với hắn tốt hơn công tử nhiều… Cố Tà Đế, báo ứng của ngài đến rồi, tốt hơn hết là ngoan ngoãn nghe lời ta đi.”
“…”
Cố Văn Hương lạnh lùng nhìn Ma Quân. Cái tư thái tự tin như thể kiểm soát hết thảy mọi thứ trong lòng bàn tay của hắn khiến gã mơ hồ cảm thấy bực bội.
Sau một hồi giằng co, gã chợt chỉ vào Lận Phụ Thanh, mặt mày trào phúng: “Hừm, ta hiểu rồi. Liên Cốt, ngươi muốn lừa ta chứ gì?”
“Vị trí của mẫu trận đích xác chỉ có Cố Báo Ân biết. Hẳn là ngươi không tìm được mẫu trận ở Dục giới, đành đánh cược một phen, vờ như chắc chắn để xem ta có phát tác bệnh đa nghi không, đúng chưa?”
Đúng lúc đó, gió đêm thổi qua Âm Uyên, Cố Văn Hương híp mắt ngẩng đầu: “Xem ra, đã khuya lắm rồi, không còn nhiều thời gian nữa. Sao ta lại cảm thấy… kỳ thật ngươi đã hết cách rồi?”
Phương Tri Uyên ở một bên trầm giọng nói: “Cố Văn Hương, sư ca ta to gan, nhưng hắn không làm những chuyện mình không nắm chắc, khuyên ngươi nên nghĩ kỹ đi.”
Lận Phụ Thanh cũng xòe bàn tay, thành khẩn nói: “Nếu ngươi không tin thì cứ thử xem.”
Cố Văn Hương tức giận: “Ngươi tưởng ta không dám sao?”
Lận Phụ Thanh nở nụ cười: “Không không, ngươi đương nhiên dám. Xin mời.”
Ánh mắt Cố Văn Hương tối đi một chút, ngón tay siết chặt xe lăn, thấm ra chút mồ hôi, khiến lòng bàn tay có cảm giác trơn trượt.
Theo kế hoạch ban đầu, gã muốn dùng truyền tống trận vào ngày mai, trong khoảnh khắc cuối cùng. Nhưng hiện tại, một cảm giác bồn chồn và nóng nảy dâng lên trong lòng, như có đàn côn trùng đang cắn xé phế phủ.
Cảnh tượng Cố Báo Ân cả người bị gai đâm ngã xuống, máu lan tràn dưới thân như những mảnh vỡ lóe lên trước mắt, khiến gã đau đầu tức ngực. Những mảnh vụn đó ngược năm dài tháng rộng, kéo ra một luồng sáng, cuối cùng ghép lại thành hình dáng Cố Báo Ân khi lần đầu gặp gỡ.
Đã quá lâu rồi, lâu đến mức Cố Văn Hương không ngờ mình vẫn còn nhớ được. Một đoạn ký ức chẳng có chút giá trị nào, vậy mà lại hiện lên rõ ràng như mới ngày hôm qua. Gã đến chợ đen của Lục Hoa Châu, nhìn những lái buôn bán huyết la hét vung roi. Tiểu lang kia bị ngược đãi thê thảm, mình đầy thương tích, co ro trong lồng nhốt linh thú, đói đến đỏ mắt, không ngại l**m máu dính trên song sắt lồng giam.
Từ lúc đó, Cố Thập Tam công tử đã lòng dạ tâm sâu, rất giỏi xu lợi cho mình. Gã cảm thấy sói con ngốc nghếch lại hung ác, có thể lợi dụng được, vậy là dốc hết số tiền tích trữ của mình mua chú sói nhỏ từ tay bọn buôn nô lệ.
Gã tự tay mở cửa lồng, ôm đứa nhỏ bẩn thỉu kia ra, đặt cho sói con cái tên “Báo Ân”, muốn nó thời thời khắc khắc nhớ rõ phần ân tình này, dùng cả đời báo đáp. Những năm gian khổ ở Cố gia, gã và Cố Báo Ân sống nương tựa lẫn nhau.
… Tuy gã chỉ dạy dỗ Cố Báo Ân như dạy một con chó, nhưng ngẫm lại, quả thật bọn họ đúng là sống nương tựa lẫn nhau.
“Đến đây, gọi công tử đi.”
“Nói theo ta, Báo Ân là của công tử.”
“Báo Ân, ngươi quá ngu ngốc, quá dễ bị lừa, vậy nên phải nhớ cả đời chỉ có thể nghe theo công tử, không được nghe người khác.”
Đêm đó Võng Lượng Quỷ Vực hủy diệt, Tà Đế bị chúng bạn xa lánh, chính gã yêu cầu Cố Báo Ân đổi quần áo, thay gã dẫn dụ thiên ngoại thành rời đi.
Cố Báo Ân ánh mắt trong sáng, nghiêng đầu nhìn gã. Phía sau là đất đai cháy xém, tường đổ vườn tàn, khói lửa ngút trời. Thật kỳ quái, có một nháy mắt, Cố Văn Hương mơ hồ cảm giác tiểu lang cũng không hề ngu ngốc.
Nhưng ngay sau đó, Cố Báo Ân đã hoan hô nhảy nhót, miệng hò hét: “Quần áo! Công tử, quần áo!”
Tên ngốc đó phấn khích đến mặt mày đỏ bừng, tay chân lóng ngóng xỏ quần áo của gã: “Báo Ân, mặc quần áo, của công tử!”
Gã cơ hồ thở phào nhẹ nhõm, lại chẳng biết vì sao càng thêm bực bội.
Quá ngu ngốc… Gã đã dạy dỗ nhiều năm như vậy, tiểu lang này vẫn chẳng hề tiến bộ, đúng là phế vật.
Gã nhìn Cố Báo Ân ngây ngô cười, xoay người rời đi.
Rồi không bao giờ trở về nữa.
Lửa giận cuộn trào trong lồng ngực, Cố Văn Hương cắn muốn vỡ răng.
Cố Báo Ân là chó của gã, là át chủ bài của gã, là lưỡi đao đầu tiên và cuối cùng của gã —— Lận Phụ Thanh này lại dám dùng hắn để lay động tâm trí gã, sao hắn dám!?
Nháy mắt, trong Âm Uyên tối tăm, ánh sáng tím sẫm kỳ dị xé toạc màn đêm. Cố Văn Hương xòe năm ngón tay, một lần nữa kích hoạt trận pháp. Ánh sáng soi rọi trên nét mày ngạo mạn của gã, con ngươi cũng tràn ngập ánh sáng tím điên cuồng.
“Xì, thật sự cho rằng bổn công tử không dám à?” Gã nhếch môi, tạo thành nụ cười nắm chắc chiến thắng, dài giọng nói, “Hai vị tự bảo trọng, Văn Hương đi trước một bước đây…”
Phương Tri Uyên xoay người, lo lắng kêu một tiếng: “Sư ca!”
Lận Phụ Thanh cong môi: “Để gã đi đi.”
Trong thoáng chốc, hai thời không giao hòa, không khí xung quanh vặn vẹo, phù văn trên pháp trận tỏa ra ánh sáng hô ứng.
Trong tầm mắt Cố Văn Hương đã hiện ra cảnh sắc quen thuộc của hậu viện Cố gia. Gã thậm chí còn nhìn thấy cây hồng cuối thu trĩu quả trong bóng tối, trước mặt là hình bóng một thiếu niên, trên vai trên đầu phủ đầy lá khô.
Là Cố Báo Ân. Báo Ân đang thủ trận pháp chờ gã!
Dù đây là cảnh tượng đã nằm trong dự đoán, nhưng có lẽ vì bị Lận Phụ Thanh đả kích quá sâu, trong lòng Cố Văn Hương vẫn cảm thấy vô cùng đắc ý. Gã bật cười, hai tay chống xe lăn nâng cơ thể lên, đây là động tác ra hiệu cho Cố Báo Ân đỡ lấy gã. Cố Báo Ân tiến lên một bước, ngẩng đầu duỗi tay. Dưới ánh trăng, khuôn mặt thiếu niên nơi Dục giới có vẻ nhợt nhạt mà lạnh băng.
Cố Văn Hương nét cười chưa tan đã nghe “phập” một tiếng, là thanh âm của vật bén nhọn xuyên qua da thịt.
Mỗi khi bảo tiểu lang đi giết người, gã đều nghe thanh âm tương tự. Móng vuốt sắc bén chọc vào ngực kẻ khác, nhanh chóng, tàn nhẫn, một kích đoạt mạng.
Tách… tách…
Cố Văn Hương cứng đờ, cúi đầu nhìn chỗ ngực của mình. Máu tràn ra từ khóe môi mở hờ vì ngạc nhiên của gã, rơi xuống lớp lông trên cổ tay Cố Báo Ân.
Cố Văn Hương ngã phịch về xe lăn. Gã nhìn chằm chằm ngực mình, không cam lòng trợn trừng mắt, căm tức, nhưng móng vuốt vẫn còn cắm ở đó. Dưới ánh trăng, vết máu nhanh chóng lan rộng, nhiễm khắp vạt áo…
“Tại… sao…?”
Cố Văn Hương gần như cố chấp mà gằn ra từng chữ từ cổ họng. Gã đau đến mặt mày méo xệch, máu tươi tràn ra từ mũi miệng, trong đôi đồng tử đang co rút của gã phản chiếu gương mặt lạnh lùng của Cố Báo Ân.
“Ngươi, ngươi dám… đối xử với ta —— A!!”
Lời nói bị cắt ngang bởi một tiếng hét thảm. Cố Báo Ân đột nhiên rút móng vuốt ra, dòng máu đỏ tươi phun ra từ ngực Cố Văn Hương, vẩy vào tiếp điểm của hai thời không.
Ánh mắt Lận Phụ Thanh hơi sáng lên, không khỏi nói nhỏ: “Được rồi!”
Máu đầu tim của chủ nhân trận pháp văng khắp nơi, tức khắc toàn bộ phù văn đều phát sáng. Đúng khoảnh khắc đó, Cố Báo Ân xé mở một quyển trục, vô số phù văn tuôn ra, rơi xuống mắt trận của trận đôi mẫu tử.
Thiếu niên sói vẻ mặt bình tĩnh, hoàn toàn ổn định.
Hắn tất nhiên phải thật bình tĩnh, bằng không một trảo vừa rồi lệch đi một chút thôi, Cố Văn Hương không chết cũng trọng thương tim mạch. Trong đầu hắn vang vọng lời dặn dò của Ma Quân trước khi đi.
“Đây là mệnh lệnh thứ hai. Đợi sau khi ta xé trời mà đi, ngươi đến bảo vệ mẫu trận. Vào thời khắc trận pháp khởi động, ngươi phải lấy máu đầu tim công tử của ngươi, mở quyển trục, chuyển thành trận pháp mới.”
Hắn hỏi: “Công tử sẽ thế nào?”
Ma Quân xoa xoa đầu hắn: “Ngươi cứ yên tâm, một khi trận pháp hoàn thành, ta lập tức đưa Cố Văn Hương trở về Dục giới.”
Cố Báo Ân hỏi: “Thật sự?”
Lận Phụ Thanh cười: “Đương nhiên. Gã ở lại chỉ tổ vướng tay vướng chân ta.”
……
Trong Âm Uyên của Bàn Vũ, năm ngón tay Cố Văn Hương che miệng vết tương trên ngực, ngũ quan méo mó vì đau. Gã không nhúc nhích nổi, vậy nên pháp trận không thể biến mất, chỉ có thể trơ mắt nhìn phù văn trên đó bị thay hình đổi dạng. Một pháp trận khác bao trùm lên trận ban đầu, rõ ràng cũng là một trận đôi mẫu tử mang sức mạnh chuyển dịch trong không gian.
Ma Quân áo trắng nâng Ngũ Xích Thanh Minh, ung dung chỉ xuống. Lập tức, một pháp trận tương tự xuất hiện dưới chân hắn, sáng lên rực rỡ, vầng sáng soi chiếu nên dáng vẻ tiên nhân xuất trần như thanh tuyết.
Trước mắt Cố Văn Hương mờ mịt, khóe môi nhuốm máu run rẩy, phát ra một tiếng cười thảm.
Gã chợt hiểu ra hết thảy.
Cố Văn Hương một tay che mặt, bật cười như điên, cười đến run rẩy ho khan, năm ngón tay đẫm máu để lại năm vệt đỏ ghê rợn trên gương mặt gã: “A… A ha ha ha… Ha ha ha ha! Lận Phụ Thanh, ngươi tính kế ta! Ngươi dám tính kế ta, ngươi giỏi lắm!!”
Gã rốt cuộc cũng thông suốt mưu sâu kế hiểm trong này. Đúng vậy, nếu gã đợi tới ngày mai, khi bắt đầu luyện chế lô đỉnh mới khởi động trận pháp, Lận Phụ Thanh sẽ không có thời gian để xây lên nhịp cầu nối liền hai thế giới, cũng không có thời gian đưa mười vạn tu sĩ về nhà.
Đều do gã mất bình tĩnh, tinh thần rối loạn mà trúng kế. Lận Phụ Thanh tìm mọi cách châm ngòi không phải là muốn phô trương thanh thế, mà là phép khích tướng, khiếp gã hấp tấp l* m*ng, chui đầu vào rọ.
Gã thế mà lại trúng kế.
Gã xưa nay đa nghi, hiếm khi xúc động, cũng không hành động theo cảm tính, thế mà lại rơi vào cái bẫy ngớ ngẩn thế này —— Lận Phụ Thanh làm sao có thể đoán được gã sẽ mắc bẫy?
Cố Văn Hương cười thảm, đôi mắt lại mở rất lớn, nhẹ giọng nói lẩm bẩm: “Cố… Báo Ân, ngươi dám phản bội ta… ha ha… ngươi, cái thứ… vong ân bội nghĩa, vong ân bội nghĩa!! Ta vậy mà lại nuôi ra một con chó cắn chủ, ha ha ha ha…”
Lận Phụ Thanh nhấc Ngũ Xích Thanh Minh lên, trận pháp xoay tròn, thu nhỏ lại, rơi vào lòng bàn tay hắn. Ma Quân khẽ mỉm cười: “Ngại quá, đắc thủ rồi. Cố Quỷ Lang, ngươi lẽ ra nên nghe lời ta.”
Đúng lúc này, Cố Báo Ân cất tiếng.
“Chủ nhân,” Hắn bình tĩnh nhìn về phía Ma Quân, “Tiếp theo làm gì đây?”
Tiếng cười điên cuồng của Cố Văn Hương im bặt.
Ngay cả Phương Tri Uyên cũng sửng sốt, không thể tin nổi mà nhìn Lận Phụ Thanh. Sau một lúc thất thần, phản ứng đầu tiên lại là tức giận: “Ngươi —— Ngươi thật sự ôm hắn, dỗ hắn uống thuốc sao!?”
Cố Văn Hương sắc mặt trắng bệch như giấy, nhưng ngay sau đó đỏ lên một cách bất thường. Hai chữ “chủ nhân” kia như hai thanh chùy, đập cho gã vỡ nát. Gã che vết thương trên ngực, th* d*c từng cơn, hai mắt đỏ ngầu gào lên: “Lận Phụ Thanh —— Ngươi làm gì Cố Báo Ân!? Ngươi rốt cuộc đã làm gì? Ngươi đám động vào người của ta!!”
Lận Phụ Thanh nói: “Tiểu lang, có thể đưa công tử của ngươi ra ngoài rồi. Ở Dục giới chờ ta về, nếu ta chết thì hằng năm thanh minh nhớ hóa vàng tảo mộ.”
Cố Báo Ân gật đầu: “Ừm, được. Chủ nhân đừng chết.”
“Ta… Ta sẽ không tha cho ngươi…” Cố Văn Hương đã mất hết lý trí, mấy lần suýt ngất, nhưng vẫn điên cuồng lao ra khỏi trận pháp.
Gã thậm chí đã quên mất trận truyền tống này chỉ hiệu dụng một lần, lúc này nếu ra ngoài, gã sẽ không thể quay về Dục giới ——
“Bộp” một tiếng, Cố Báo Ân đè vai gã lại. Ngay sau đó, thân hình Cố Văn Hương biến mất khỏi tầm nhìn của Lận Phụ Thanh và Phương Tri Uyên. Trận pháp khởi động, gã đã được chuyển đi rồi.
Biểu cảm cuối cùng của Cố Văn Hương là hoang mang, như thể đã thất bại thảm hại, mất hết tất cả.
……
Lận Phụ Thanh thở phào một hơi, đỡ kết giới ngồi xuống, nâng tay áo lau mồ hôi. Thành bại chỉ trong khoảnh khắc như vậy, hắn cũng rất căng thẳng, may mà tiểu lang đáng tin cậy. Vậy là hắn đã đưa Cố Văn Hương an toàn trở về, xem như hoàn thành hứa hẹn.
Ma Quân ngẫm nghĩ, khóe môi cong lên thành nụ cười xấu xa. Chậc, bộ dạng phát điên của Cố Văn Hương đúng là…
Sau này đôi chủ tớ kia như thế nào, liệu tiểu lang có nói ra sự thật không, Cố Văn Hương sẽ đối mặt với chuyện này thế nào… tò mò thì tò mò, nhưng những chuyện đó hắn không quá quan tâm. Sau lưng mơ hồ cảm nhận được một ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm, Lận Phụ Thanh quay lại, quả nhiên Phương Tri Uyên đang nhìn hắn.
“Sư ca.”
Ma Quân cười mắng một tiếng: “Thôi đi! Năm xưa ta cũng ôm ngươi, dỗ ngươi uống thuốc, ngươi đối xử với ta thế nào?”
Phương Tri Uyên: “…”
Hối hận, vô cùng hối hận.
Nhưng y lại không có mặt mũi nói “hối hận”, chỉ tái mặt nói: “Nếu kế đã thành, sao ngươi còn chưa đi? Chờ đến khi bị người Bàn Vũ phát hiện, trời cũng không cứu nổi ngươi.”
Lận Phụ Thanh dở khóc dở cười, thầm nghĩ hiện tại cũng chẳng khác xưa là bao. Nhưng Phương Tri Uyên nói đúng, hắn không thể ở đây quá lâu. Mới rồi trận pháp mở ra, linh khí dao động, không chừng người Bàn Vũ đã phát giác. Hơn nữa, hắn còn việc khác phải làm.
Vậy là Ma Quân chống Ngũ Xích Thanh Minh đứng dậy: “Cũng được, vậy ta đi trước một bước.”
“…” Sắc mặt Phương Tri Uyên xanh mét, hiển nhiên là càng thêm hối hận, cúi đầu lẩm bẩm, “Đi đi, đi nhanh lên.”
Lận Phụ Thanh buồn cười, áo bào trắng hơi lay động trong gió. Trước khi đi, hắn quay đầu lại, cố ý chỉ phía sau lưng Phương Tri Uyên, nói: “Tri Uyên, ngươi nhớ kỹ, bất luận ngày mai như thế nào, ta đều sẽ đi cùng ngươi.”
“Nếu ngươi muốn đọa ma, giết mười vạn người này. Ta cùng ngươi về nhà.”
“Nếu ngươi muốn thành tiên, bảo vệ cho mười vạn người này về nhà. Ta cùng ngươi chết.”