Tiên Họa Trước Mắt - Nhạc Thiên Nguyệt

Chương 188

Trước Tiếp

Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt
Edit: chi

Chủ tớ chia lòng nào thật giả (1)

Ngọn đèn bên thanh trượng soi xuống mặt nước, nhẹ nhàng phản chiếu bóng người một thân trắng tuyết. Gió thổi qua Âm Uyên, sắc tuyết cùng màu vàng ấm áp hòa vào nhau, nước gợn sóng, hóa thành ánh sáng khiến lòng người xao xuyến.

Lận Phụ Thanh ngồi quỳ bên kết giới, nhấp môi nói khẽ: “… Tri Uyên, ngươi từng nói, chính ngươi hại ta mệnh đồ gian nan. Đã nói đến thế rồi, ngươi còn chưa hiểu rõ sao?”

Hắn nhìn Phương Tri Uyên cận kề mà xa cách, đưa thứ sắc nhọn lên cổ mình, nhất thời có chút hoảng hốt. Tựa như năm tháng suốt hai đời vụn vặt tan vỡ, hóa thành màn mưa mờ lất phất rơi xuống.

“Cả đời ta chỉ muốn có ngươi. Hao tâm tổn huyết, đi vào tuyệt lộ, ta cũng cam nguyện vì ngươi.”

“Vậy nên… nếu ngươi không có một kết cục tốt đẹp, thì hai đời của ta đều uổng phí.”

Ma Quân than nhẹ một tiếng, cúi đầu, mi rủ che mắt ngọc, nghẹn ngào nói: “Phương Tri Uyên, ngươi nỡ nào nhẫn tâm với ta như vậy?”

Phương Tri Uyên bị chấn động, nhất thời chỉ cảm thấy lồng ngực đau như muốn nứt ra, bị lấp kín trong bi ai cùng chua xót. Không lời nào có thể khiến người ta đau lòng hơn thế. Y nắm chặt mảnh đá trong lòng bàn tay, không chịu nổi mà dời mắt, trong tầm mắt cũng chỉ có đá đen lởm chởm.

Yết hầu y lên xuống mấy phen: “Ngươi đừng nói bậy. Ta không phải không có kết cục tốt đẹp… Ta đã…”

Lận Phụ Thanh càng thêm tức giận, cắn răng nói: “Đúng vậy, ngươi thì mãn nguyện rồi, chỉ có ta là không cam lòng!”

Phương Tri Uyên cúi đầu, mặt tái nhợt, không dám cãi. Y cảm thấy hình như mình nói gì cũng sai, lòng như lửa đốt, đầu thì rối nùi, chỉ có thể câm miệng nghe sư ca mắng. Cả người y ướt đẫm, trán cũng đầy mồ hôi lạnh, vừa thê thảm vừa chật vật, giống hệt một con mèo hoang yếu ớt, đêm mưa tầm tã mà chẳng có nhà để về.

Lận Phụ Thanh nhìn y như thế, lại thương đến không nỡ dồn ép y nữa. Ma Quân chống Ngũ Xích Thanh Minh đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng đảo qua khắp nơi một lượt: “Cố Văn Hương, ta biết ngươi đang nhìn, lăn ra đây cho ta.”

Cố Văn Hương đã trốn tránh nãy giờ, thấy Ma Quân lạnh giọng điểm danh như thế, biết không trốn nổi, đành cười khổ “lăn” ra, tiến đến chỗ ánh đèn: “Liên Cốt, lâu rồi không gặp…”

Lận Phụ Thanh không lòng vòng vô nghĩa với gã, nhìn xung quanh thấy không ai nghe lén, thấp giọng nói: “Mục Hoằng đã nói hết rồi, ngươi có pháp trận có thể trở về.”

Cố Văn Hương càng thêm cười khổ, rụt cổ nói: “Liên Cốt, ngươi muốn đoạt mạng ta à?”

Lận Phụ Thanh: “Đừng nói nhảm, lấy ra ta xem.”

Cố Văn Hương sâu kín cười, chớp mắt nhỏ giọng nói: “Xung quanh đây đều là người ngoài, ngươi thật sự muốn ta ở trước mắt bọn họ, lấy ra pháp trận truyền tống duy nhất có thể trở về Dục giới?”

Khi bọn họ trao đổi, những người ở phía xa dường như đã tụ lại. Không ai dám đến gần, chỉ nhìn từ xa, ánh mắt mang theo vô số cảm xúc khác nhau đặt lên ba người bọn họ.

Ánh mắt Lận Phụ Thanh hơi tối đi: “… Dùng thuật che mắt. Cần ta dạy ngươi à?”

Hắn rốt cuộc cũng không mất bình tĩnh. Đến nước này rồi, hận Cố Văn Hương thì hận, nhưng pháp trận đúng là tuyệt đối không thể để bại lộ trước mặt người khác. Nếu mười vạn người này vì tranh giành cơ hội sống mà rối loạn thì thật sự không còn chút hy vọng nào.

Một cảm giác lạnh lẽo truyền đến cần cổ gầy, mảnh đá sắc nằm trong tay Phương Tri Uyên đã áp sát lên động mạch của Cố Văn Hương. Họa tinh lúc này đứng lên còn khó khăn, nhưng ánh mắt vẫn ác liệt như thường, khàn khàn nói: “Nghe lời hắn.”

—— Y có yếu đến mấy, thay sư ca chế ngự Cố Văn Hương ở ngay bên cạnh vẫn là một việc nhẹ nhàng.

Cố Văn Hương tái mặt, trong lòng thầm mắng mình sơ ý, bất đắc dĩ giơ tay làm động tác đầu hàng: “Được được được, Cố Văn Hương trói gà không chặt, thật không dám chọc vào Ma Quân Tiên Thủ… Ta ngoan ngoãn nghe lời, nghe lời.”

Nói rồi gã quay đầu tạo ra một thuật che mắt, giấu mình khỏi ánh mắt của người ngoài, sau đó mở hai lòng bàn tay. Một vầng sáng hiện lên, pháp trận nhỏ màu xám tím lộ ra trước mắt hai người.

Lận Phụ Thanh nghiêm mặt nhìn trận pháp, xoay ngang Ngũ Xích Thanh Minh, mượn ánh đèn nhìn thật kỹ phù văn trên đó. Phương Tri Uyên ấn ngực khẽ ho hai tiếng, cũng nghiêng người nhìn sang.

Cố Văn Hương giải thích: “Đây là trận truyền tống mẫu tử tương liên. Mẫu trận đặt ở hậu viện Cố gia, tử trận do ta khống chế. Một khi khởi động, trận pháp mở ra có thể dịch chuyển một người đến chỗ mẫu trận. Khi người ra khỏi mẫu trận, hai trận mẫu tử đều sẽ tiêu tán.”

Gã nhìn thoáng qua Phương Tri Uyên bên cạnh, híp mắt cười lạnh: “Hai vị, ta nói trước một câu, đừng nghĩ đến chuyện cướp trận pháp. Nếu Hoàng Dương Tiên Thủ đoạt trận rời đi, ta ở lại chưa biết chừng sẽ làm ra chuyện gì đâu. Tính mạng mười vạn người này, vận mệnh của Dục giới, hai vị nỡ buông bỏ sao?”

Lận Phụ Thanh nhấc mí mắt, nhàn nhạt nói: “Nếu có cách đưa cả mười vạn người về thì sao?”

“…” Nụ cười của Cố Văn Hương còn chưa tan đã cứng đờ. Gã sắc mặt cổ quái nhìn chằm chằm Lận Phụ Thanh, “Liên Cốt, ngươi đang đùa à?”

Lận Phụ Thành cười hừ: “Không thì ngươi nghĩ ta đến đây làm gì? Tuẫn tình à? Ta vốn muốn đưa tiểu họa tinh của ta về nhà.”

Phương Tri Uyên đột nhiên căng thẳng, bật dậy, ánh mắt sắc bén xuyên qua kết giới nhìn Lận Phụ Thanh: “Ngươi muốn làm gì!? Ngươi không thể lại…”

“Tri Uyên.” Lận Phụ Thanh nhẹ nhàn điểm ngón trỏ lên môi, ra hiệu im lặng, “Đừng nói nữa, Tri Uyên. Hai chúng ta lôi kéo tranh nhau ai sống ai chết quá nhiều lần rồi, ngươi còn chưa chán sao?”

Phương Tri Uyên hơi giận mình, không hiểu đây là có ý gì. Lận Phụ Thanh nghiêm túc nói: “Ngươi ngồi xuống đã, nghe ta nói hết, được không?”

Hắn vừa nói, vừa cách không chỉ vào trận pháp trên tay Cố Văn Hương: “Ngươi xem, ta dám liều lĩnh đến đây, cơ hội duy nhất để xoay chuyển tình thế chính là đây.”

“Ta muốn thay đổi trận pháp này, liên kết nó với thông đạo của Bàn Vũ giới và Dục giới, mượn sức của thiên đạo đưa mười vạn người Dục giới này về nhà.”

“Cái…” Cố Văn Hương da đầu tê dại, nín thở nhìn hắn.

Lận Phụ Thanh cong cong mắt vàng, mỉm cười: “Nghe đâu tiên nhân có thể giơ tay hái sao trời, chuyện này có gì mà ngạc nhiên?”

Hắn nâng tay áo phác họa một vòng, giống như huơ tay chọn một góc ao để trồng đóa sen mình yêu thích: “Giống như xây một chiếc cầu, lấy sức mạnh truyền tống trong trận mẫu tử làm trụ, lấy âm dương khí dồi dào của Bàn Vũ giới làm thân cầu, một đầu đặt ở chỗ ngươi, một đầu đặt ở tế đàn đá mà tiên nhân Bàn Vũ dùng để nuôi dưỡng Dục giới. Trận pháp khởi động là có thể đưa mọi người trở về.”

Là có thể đưa mọi người trở về.

Khi nói ra lời này, giọng nói của hắn vẫn thật thanh nhã, tự nhiên, như thể thật sự chỉ là dùng chút tiểu xảo, không hề ảnh hưởng đến tính mạng vô số người, cũng không phải đánh một canh bạc định đoạt tương lai của Dục giới.

Cố Văn Hương nổi sùng, đập lên kết giới: “Lận Phụ Thanh, ngươi nói sảng à? Ở đây có mười vạn người, không phải mấy chục hay mấy trăm người… Ngươi có biết mười vạn là bao nhiêu không!?”

“Mười vạn người, đi từng người, phải đi trong bao lâu? Dùng tốc độ nhanh nhất cũng cần hơn một ngày trời! Người Bàn Vũ sẽ để yên cho các ngươi xếp hàng rời đi à?”

Phương Tri Uyên không kích động như Cố Văn Hương, chỉ trầm mặc nhìn Lận Phụ Thanh. Nhìn một lúc, ánh mắt càng lúc càng rét lạnh. Ngón tay y siết chặt đến phát run, lúc mở miệng, thanh âm lại như chết lặng: “—— Rốt cuộc, vẫn là người muốn giành chết trước.”

Y suýt nữa thì bật ra lời mắng chửi: Thần hồn đã tổn hại, lại cưỡng ép thay đổi quy tắc cấp cao, hậu quả thế nào chẳng lẽ ngươi không biết rõ? Với tu vi hiện tại cùng kinh mạch cháy khô, ở Bàn Vũ giới dẫn dắt hai khí âm dương, hậu quả thế nào chẳng lẽ ngươi không rõ?

Nhưng rốt cuộc, y vẫn chằng nói được lời nào.

Phương Tri Uyên ngơ ngác nhìn bạch y tiên quân chống thanh trượng xanh treo đèn trước mắt. Tiểu sư ca của y vẫn là hình hài niên thiếu, trong sáng đẹp đẽ, một mình vào đầm rồng, rút kiếm phá trời xanh, một thân tiêu dao tự tại.

Có đôi khi, chính y cũng ngỡ trạng thái của Lận Phụ Thanh vẫn còn rất tốt, chỉ cần vượt qua kiếp nạn này, hết thảy đều sẽ quay lại như xưa.

Nhưng ai có thể nhìn thấu, cơ thể này đã rách nát từ lâu, cả thần hồn cũng đầy những vết nứt lan rộng. Người này đã từng mù, từng dại, từng chìm trong tâm ma, từng thiêu đốt tu vi, từng bao nhiêu lần hôn mê thổ huyết… Hết lần này đến lần khác bị tổn hại, bị mài mòn, thương bệnh, dù là thân thể làm từ kim cương cũng sẽ có một ngày không thể gượng nổi nữa.

Ngày đó liệu còn cách bao xa?

Lời vừa rồi của Lận Phụ Thanh, cơ hồ đã nói rõ cho y biết, chính là ngay ngày mai.

“Lận Phụ Thanh, sao ngươi nỡ…”

Phương Tri Uyên ngửa đầu, khẽ hít vào một hơi, khép hai mắt, rốt cuộc vẫn không nói nổi hết câu “sao ngươi nỡ tàn nhẫn với ta như vậy”.

Vậy nên, nỗi đau nhuốm máu hóa thanh gai nhọn châm chọc cùng một tiếng cười tự giễu: “Sư ca, ngươi đúng là ích kỷ bạc tình, không hổ là Ma Quân.”

Lận Phụ Thanh thở dài: “Tri Uyên, ta vẫn chưa nói xong, ngươi nghe ta nói hết được không? Thôi được rồi, ta nói thẳng với ngươi một câu —— lần này, ta cho ngươi chọn.”

“Ngươi nghe ta nói hết, nếu vẫn không muốn ta làm vậy, ta nhất định sẽ nghe theo ngươi.”

“… Ngươi còn gì để nói nữa.”

Lận Phụ Thanh vẫn còn: “Ta muốn nói về thời điểm khởi động trận pháp. Cố Quỷ Lang nói không sai, người Bàn Vũ sẽ không trơ mắt nhìn chúng ta chạy thoát —— nhưng đừng quên, nơi này có một thứ khiến người Bàn Vũ khiếp sợ, chính là âm khí.”

Ngón tay Ma Quân gõ nhẹ lên Ngũ Xích Thanh Minh, vang lên một thanh âm trong trẻo.

“Vậy nên, lúc phóng thích âm khí luyện chế lô đỉnh chính là thời điểm duy nhất có thể mở trận pháp thoát thân. Phúc họa tương sinh, sống chết chỉ cách nhau một ý niệm, hết thảy đều phải chờ đến ngày mai.”

Tựa như cơn mưa sớm trong lành sạch sẽ trong rừng trúc, giọt nước từ phiến lá tươi chảy xuống, rơi vào vũng nước đọng từ đêm qua. Một lời này phá vỡ tử cục, như gợn sóng lan rộng trong đầu người nghe.

“Nhưng mà, Tri Uyên.” Lận Phụ Thanh lần nữa đưa mắt về phía Phương Tri Uyên, cách một lớp kết giới nhìn rõ ánh mắt mệt mỏi thê lương của y, sâu trong đôi mắt vàng dường như có một ngọn lửa kỳ dị bốc lên, “Chuyện này cũng đồng nghĩa, trong khoảng thời gian mười vạn người này thoát thân, cần có người ở lại khống chế luồng âm khí cuồng bạo, bảo vệ bọn họ.”

Phương Tri Uyên lập tức hiểu ra,

Một lúc sau, y rốt cuộc… thoáng thoải mái mà cười.

Hóa ra là như thế.

Lận Phụ Thanh trầm tĩnh gật đầu: “Còn người đó… ngươi cũng biết, có lẽ không sống nổi.”

Đúng vậy, tranh nhau ai sống ai chết quá nhiều lần rồi.

Rõ ràng đều cố chấp, không biết sợ, lúc điên lên có thể điên hơn bất kỳ ai, đã vậy sao không dứt khoát đi cùng nhau chứ?

Trên tử lộ có người bầu bạn, không lạnh. Cho dù trước khi luân hồi phải uống một chén canh Mạnh Bà, quên hết tất cả, nhưng mở mắt ra, người kia vẫn sẽ ở cạnh mình.

Ngón tay Phương Tri Uyên xuyên qua mái tóc đen chống thái dương, khàn khàn nói: “Chậc, ngươi thật là… Tiểu Hồng Đường làm sao bây giờ? Trước khi đến đây ngươi đã nói chuyện với nó chưa?”

Lận Phụ Thanh nói: “Để lại lời nhắn rồi. Ta nói với nó, dù sao muội cũng sắp toi rồi, hai huynh trưởng chúng ta chết sớm hơn một chút, kiếp sau vẫn là ca ca của muội; nếu chúng ta có thể sống sót trở về, vậy sẽ cùng nghĩ cách không cho muội chết.”

“…” Ánh mắt Phương Tri Uyên ảm đạm, nặng nề thở dài, “Hai đời, rốt cuộc vẫn nợ nó quá nhiều.”

“Đương nhiên, vẫn còn một lựa chọn khác.” Lận Phụ Thanh đưa mắt nhìn nhóm người cách đó không xa. Những tu sĩ Dục giới đến giờ với chưa biết ba người bọn họ đang nói chuyện gì, như mấy đứa trẻ ngây thơ mờ mịt.

“Chính là… ngươi giết mười vạn người này.”

Lận Phụ Thanh có chút khổ sở, cụp mắt cười, nhẹ giọng nói: “Làm lô đỉnh sống không bằng chết, đừng chờ đến lúc đó. Ngươi có thể cho bọn họ được giải thoát nhẹ nhàng, sau đó chúng ta cùng về nhà. Đây cũng là một cách.”

“Tri Uyên, ngươi chọn đi.”

……

Chợt một tiếng cười nhẹ nhàng chen vào: “Ôi chao, ta nói chứ hai vị…”

Cố Văn Hương rung đùi nằm dài trên xe lăn, ưu nhã vỗ vỗ ống tay áo không hề dính bụi đất: “Hai vị tình sâu nghĩa nặng, khiến Văn Hương ngưỡng mộ không thôi ——”

Gã chậm rãi lùi xe lăn lại, nói: “Nhưng phải chăng hai vị đã quên, chủ nhân trận pháp này vẫn là Cố mỗ ta.”

Lận Phụ Thanh cùng Phương Tri Uyên đồng thời nhìn về phía gã.

Cố Văn Hương chỉ vào chính mình, nói: “Thật không khéo, quá không khéo, ta vẽ trận pháp này từ máu đầu tim của mình. Liên Cốt, nếu ngươi muốn sửa trận thì phải nhỏ máu đầu tim ta trên mắt trận, còn phải làm ngay khoảnh khắc xoay chuyển phù văn, mới có thể thực hiện được việc ngươi muốn làm.”

“Hiện tại,” Gã cười cười, như một con cáo già, cong ngón tay gõ lên kết giới, “Ngươi đây không vào được, Hoàng Dương không tinh thông trận pháp, e rằng đại kế dắt tay nhau chịu chết của hai vị không thực hiện được.”

Nói rồi, Cố Văn Hương lại không nhịn được mà lải nhải: “Nói thẳng ra, Liên Cốt, kế hoạch của ngươi chẳng đáng tin chút nào. Lỡ đến lúc đó xảy ra sự cố bất ngờ thì sao? Dù chỉ một trăm người nổi loạn, cũng có thể lan tới ngàn người. Nếu có kẻ vì muốn nhanh chóng thoát thân mà chém giết người đằng trước, ai có thể ngăn lại?”

“Hai người các ngươi là một đôi điên rồ.” Gã hừ cười một tiếng, xoay nhẹ trận pháp nhỏ trong tay, “Xin lỗi nhé, không thể để pháp trận cứu mạng này bị lãng phí. Cố Văn Hương không hầu hai vị nổi, bổn công tử đi trước một bước đây.”

Lận Phụ Thanh ánh mắt lãnh đạm, mở miệng nói: “Cố Quỷ Lang, ngươi không về được đâu.”

“Tiểu lang nhà ngươi chết rồi.”

Cố Văn Hương đang định khởi động trận pháp, nghe vậy, đôi mắt đào hoa mở to hơn một chút, nhưng rất nhanh, gã nghiêm mặt mỉm cười: “Liên Cốt, ngươi không nghĩ một lời nói dối như thế là có thể dọa ta đó chứ?”

Lận Phụ Thanh nói: “Cũng phải, thôi vẫn nên nói thật vơi ngươi đi. Tiểu lang nhà ngươi phản bội rồi. Hắn biết mẫu trận của ngươi ở đâu, hơn nữa còn đang thủ ở đó. Nếu ngươi dám trở về, hắn sẽ thọc cho ngươi một vuốt.”

Trước Tiếp