Tiên Họa Trước Mắt - Nhạc Thiên Nguyệt

Chương 185

Trước Tiếp

Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt
Edit: chi

Mưu sâu, sao ám, hồn mờ khuất (1)

Tiên nhân Bàn Vũ vẫn còn đang vây xem lô đỉnh, Lận Phụ Thanh đã bị Doãn Thường Tân nắm cổ tay, cúi đầu đi ra khỏi đám người.

Rời khỏi Âm Uyên, đi thẳng đến nơi dân cư thưa thớt, Doãn Thường Tân nhắc nhở: “Đừng buông tay.”

Không gian trước mắt đột nhiên vặn vẹo một cách thần kỳ, nháy mắt cảnh sắc thay đổi, khung trời mênh mông biến mất, dưới chân có cảm giác vững chãi. Lận Phụ Thanh nhìn vách tường xám xung quanh, tựa hồ đã vào một hang đá đã qua tu sửa.

Doãn Thường Tân nói: “Đến đây thì có thể yên tâm rồi, không có ai khác.”

Nơi này không khí mát lạnh, quả thật thoải mái hơn bên ngoài nhiều. Lận Phụ Thanh còn chưa hồi phục tinh thần, dùng ngón tay chạm vào vách đá xám trắng, lại nhìn đến một góc chất đầy linh thạch, pháp bảo, tiên khí.

“Đây là đâu… Lẽ nào là động phủ của người?”

Doãn Thường Tân ngoắc tay một cái, lấy ra mấy món pháp bảo trị thương: “Cứ xem là vậy. Con không thấy người Bàn Vũ đều xuất hiện từ hư không đó sao? Bàn Vũ giới đều là như vậy, tiên nhân phất tay xé trời, động phủ ẩn giữa thiên địa.”

Lận Phụ Thanh ngoan ngoãn ngồi xuống, nhắm mắt, để ánh sáng của pháp bảo lưu chuyển trên người.

Doãn Thường Tân vừa trị thương cho hắn vừa nói: “Trước đi vào Dục giới, ta đã phong bế nhục thân trong động phủ. Chỉ cần ta không lộ mặt, Tôn chủ cũng không thể tìm được ta.”

“Nhưng… hiện tại ta tứ cố vô thân, còn mất rất nhiều ký ức quan trọng, có lẽ lão cũng không thèm để tâm đến ta đâu.”

Lận Phụ Thanh: “Vậy giờ người lộ diện rồi, có bị tìm thấy không?”

Doãn Thường Tân: “Không biết.”

Lận Phụ Thanh: “Tôn chủ ở Bàn Vũ có thế lực lớn đến mức nào?”

Doãn Thường Tân: “Không nhớ.”

Lận Phụ Thanh: “Mười vạn tu sĩ Dục giới bị nhốt ở đó, khi nào sẽ bị làm thành lô đỉnh?”

Doãn Thường Tân: “Không biết.”

Lận Phụ Thanh: “… Thôi bỏ đi. Con nhóc thèm thuồng ngôi sao của con là đứa nào?”

Doãn Thường Tân: “Không nhớ.”

Lận Phụ Thân tức đến bật cười: “Người đang đùa con à!?”

Doãn Thường Tân mặt mày hờ hững: “Không phải. Người Bàn Vũ thất tình nhạt nhẽo, nhiều người không dùng tên, rất khó nhớ.”

Lận Phụ Thanh cảm thấy thật bất lực, đành nói: “Thôi được rồi, người nói con nghe nàng ta có thân phận thế nào cũng được.”

Doãn Thường Tân nhàn nhạt nhìn hắn, đáp: “Cái này, thật sự là quên mất rồi.”

“…”

Không khí nhất thời vô cùng gượng gạo. Rốt cuộc, Lận Phụ Thanh bất đắc dĩ ôm đầu thở dài, ghét bỏ nói: “Bỏ đi bỏ đi… Sư phụ, động phủ của người bừa bộn quá.”

Hắn đứng lên: “Trong nhà không thể bừa bộn như vậy, con dọn dẹp cho người một chút đi.”

Rất nhanh, núi linh thạch đã được cất gọn gàng vào túi càn khôn. Đống pháp bảo vứt lung tung được sắp xếp ngay ngắn, tiên khí đều được treo lên, toàn bộ động phủ sáng sủa thông thoáng hẳn.

Doãn Thường Tân nhìn chằm chằm đồ đệ, nhíu mày ngẫm nghĩ, cuối cùng nói: “Con không nên đến đây. Con sẽ chết.”

Lận Phụ Thanh xắn tay áo lên, cố gắng nhấc một cái đỉnh luyện khí cổ bằng đồng còn to hơn cả mình di chuyển vào góc tường, nghe vậy quay sang nói: “Không sao, con đã an bài mọi chuyện về sau rồi.”

Giữa mày Doãn Thường Tân lập tức hiện lên một vết hằn sâu: “An bài về sau? Về sau thế nào?”

Lận Phụ Thanh hiếm được một lần thả lỏng, chớp mắt, thoải mái cười: “Kỳ thật, con đã an bài từ rất lâu rồi. Nếu Tri Uyên chết, con sẽ chết cùng y; nếu Tri Uyên có thể sống, con cũng sẽ cùng sống với y… Về sau sẽ là như thế đó.”

Trên mặt Doãn Thường Tân lộ ra một chút bất đắc dĩ: “Con có thể nói thẳng là đồng sinh cộng tử.”

Lận Phụ Thanh suy nghĩ một chút, rủ mắt cười nhạt: “Sư phụ biết không… trước khi đến đây, đã có người nói cho con biết hàm nghĩa trong mệnh cách họa tinh của Tri Uyên.”

Hắn buông đỉnh đồng xuống, nghe “rầm” một tiếng, phủi phủi tay nói: “Người quên rồi đúng không? Con nói cho người nghe một chút.”

=========

Sau khi Lận Phụ Thanh rời khỏi Âm Uyên, đại đa số tiên nhân Bàn Vũ cũng đến đến đi đi. Chỉ có cô nàng tiểu công chúa cao ngạo kia vẫn luôn lơ lửng trên không, nhìn chằm chằm Phương Tri Uyên.

Cố Văn Hương không nhịn được nói nhỏ với y: “Không phải nàng ta để ý ngươi rồi đó chứ?”

Phương Tri Uyên trầm mặc ngồi dựa vào một tảng đá, bóng tối che khuất một phần gương mặt nhợt nhạt của y. Từ góc độ của Cố Văn Hương, có thể thấy người này từng tấc cơ bắp đều đang căng chặt, giống một cánh cung bị kéo đến cực hạn. Từ khi bị Tôn chủ bắt đến Bàn Vũ đến nay, đây là lần đầu tiên y lộ ra vẻ mệt mỏi, u ám rõ ràng đến thế.

Cố Văn Hương lắc đầu cười, ngón tay khuấy mặt nước Âm Uyên. Gã biết, đây là vì cái người vốn dĩ không nên ở đây đã thật sự xuất hiện giữa đám người Bàn Vũ. Thành thật mà nói, gã cũng không ngờ Lận Phụ Thanh sẽ tự mình xông vào Bàn Vũ giới, lúc đó chính gã cũng ngạc nhiên đến rớt tròng mắt, huống hồ là Phương Tri Uyên.

Cách đó không xa, có người bước đến gần, sợ sệt đẩy một kiện áo nhung dày dặn lên người Phương Tri Uyên, nói: “Phương tiên trưởng, ngài nghỉ tạm một chút đi.”

Đó là một pháp bảo có thể chống đỡ khí lạnh. Chủ nhân của nó vừa cởi ra đã run lên cầm cập. Âm Uyên ở nơi này không tràn ngập âm khí nhưng rét lạnh hơn nơi khác nhiều.

Phương Tri Uyên cười nhạt, không thèm nhìn lấy một cái, ném áo choàng trở về: “Cút đi. Bản thân mình còn lo không xong, bớt làm chuyện bao đồng.”

Lúc này y mới nhìn rõ, thấy người trước mặt trẻ tuổi, còn chưa mất hết nét trẻ con. Mày rậm mắt nhỏ, ngũ quan không có gì nổi bật, vai xuôi lưng gù, dáng vẻ thật sự rất bình thường, thậm chí còn không giống một tu sĩ.

Thanh niên kia run run nuốt nước bọt, lại vẫn kiên trì: “Ngài nghỉ ngơi một chút đi.”

Tính ra, mọi người rơi vào kiếp nạn này mới hơn một ngày, thời gian chưa bao lâu, cũng đủ cho bọn họ nhìn thấy rõ ràng. Họa tinh này mặt mày u ám thế nào, lời lẽ cay độc đến mấy, nhưng mỗi hành động đều là nhằm bảo vệ bọn họ.

Phương Tri Uyên nhìn người kia một lát, chợt cười gằn: “Ngươi sợ ta chết, mình cũng không sống nổi chứ gì?”

Vốn nghĩ lời này sẽ khiến cho tu sĩ trẻ tuổi kia tự ái, hoặc xấu hổ lảng tránh, người khác nghe thấy cũng sẽ bực mình. Nhưng không ngờ đối phương không chút tức giận, trái lại ngượng ngùng đỏ mặt, gãi đầu cười: “Ừm, ừ… Ta, nếu ta không phải nhát gan sợ chết, cũng sẽ không theo Mục gia chủ đến Lục Hoa Châu làm loạn…”

“…”

Phương Tri Uyên quay mặt đi, không nói thêm gì nữa. Vùng nước tối quanh thân y sáng lên sắc đỏ và ánh bạc, là gió thổi sóng gợn, phản chiếu ánh trăng và vầng sáng của họa tinh, ít nhiều khiến người ta lóa mắt.

Y nhắm mắt lại, nghĩ về mười vạn người đang bị nhốt ở đây.

… Những kẻ nhát gan, ngu muội, tư chất tầm thường, cả đời không làm nên trò trống gì.

Những kẻ bị lừa bịp, bị tính kế, bị phản bội, rồi dường như tự tát cho mình một bạt tai, thành trò hề trước mặt bao nhiêu người.

Bất luận là trong mắt tiên nhân Bàn Vũ, hay là đại năng Dục giới như Mục Hoằng, bọn họ đều nhỏ bé như cỏ rác, là con tốt thí trên bàn cờ.

Nhưng suy cho cùng, đây đều là những con người bình thường nhất, có thể làm ra bao nhiêu tội ác tày trời?

Phóng mắt nhìn khắp thế gian này, chiếm số lượng nhiều nhất không phải thánh tiên, không phải ma đầu, mà là người thường.

Những người này, vì gặp hoạn nạn sẽ tham sống sợ chết, vì mơ hồ mà hùa theo số đông, vì cầu may mà tin rằng vận rủi sẽ không ập lên đầu mình, không đủ thông tuệ để nhìn thấu sự thật, không đủ dũng khí để phá vỡ xiềng xích, chỉ muốn sống bình yên với củi gạo dầu muối.

Nếu như không phải vì thời thế, không chừng bọn họ sẽ làm người tốt cả đời.

Chuyện này, từ hồi còn nhỏ xíu họa tinh đã nghĩ thông rồi.

Là khi nào nhỉ?

Có lẽ là lúc hơi thở mong manh, trốn trong đáy thuyền hôi thối bẩn thỉu, ý thức chập chờn nhìn ngọn đèn dầu le lói hắt xuống từ khoang trên.

Thuyền dập dềnh trên mặt biển, những huynh đệ vào sinh ra tử nâng chén cùng nhau, một người đàn ông lời lẽ lô thỗ say khướt đập bàn, tự hào khoe vợ mình đẹp thế nào, con mình thông minh ra sao, còn rất ngoan ngoãn, tí tuổi đầu đã biết giúp cha phơi lưới đánh cá. Ông ta còn nói, chuyến này đi biển trở về là đã tích cóp đủ tiền cho con đi học, đến học đường tốt nhất vùng này.

Sau đó…

……

“Sao ngươi lại nhảy xuống biển?”

Sau đó, tiểu tiên quân áo trắng tò mò truy vấn y.

Tiểu họa tinh lạnh mặt không đáp. Y thầm nghĩ: Không nhảy thì còn biết làm gì?

Về sau, cũng không biết bắt đầu từ khi nào, sư ca không hỏi nữa. Phương Tri Uyên nghĩ sư ca đại khái hiểu rồi, thậm chí còn trở nên giống y.

Và điều này…

Khiến y lòng đau như cắt.

……

Khi xung quanh ồn ào lên, Phương Tri Uyên mở mắt.

Y nhìn bóng đêm dần rút đi, bình minh ló dạng, ánh sáng lại không thể chiếu đến Âm Uyên tăm tối. Phía trên vẫn là vòm trời hỗn độn và vô trật tự, những dòng khí dương tàn bạo cuồn cuộn tung hoành trên nền trời, thỉnh thoảng va vào nhau, tạo thành những luồng khí loạn lưu mãnh liệt.

Ánh mắt Phương Tri Uyên nặng nề, bàn tay vô thức đè lên ngực. Cảm giác hồi hộp kỳ lạ trong tim dường như càng trầm trọng hơn. Ngẩng đầu, thấy trăng đã khuất đi phân nửa, họa tinh vẫn có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Không biết từ khi nào, ánh sáng đỏ càng thêm rực rỡ, như ngòi bút máu phác họa nên dáng hình gồ ghề và hoang tàn của núi đá.

Ở trên cao xuất hiện một bóng trắng, nháy mắt che khuất ánh trăng cùng tinh quang. Tôn chủ Bàn Vũ chậm rãi hạ xuống.

Nỗi sợ mới vừa dịu bớt lần nữa ngóc đầu trở lại. Lần đầu tiên kể từ khi bị bắt đến đây, chúng tu sĩ Dục giới được tái kiến Tôn chủ Bàn Vũ. Thanh niên vừa nói chuyện với Phương Tri Uyên mặt mày trắng bệch, run rẩy nói: “Phương tiên trưởng, Phương tiên trưởng… Tôn chủ! Tôn chủ tới!”

“Bọn họ sắp bắt đầu chế tạo lô đỉnh sao? Chúng ta…. chúng ta sắp chết rồi sao…”

Còn hơn mười tiên nhân Bàn Vũ chưa rời đi, đồng loạt hành lễ. Tôn chủ bình thản nhìn quét qua một lượt, bình thản nói “Chư vị miễn lễ”, sau đó đạp không đến trước cô nhóc người Bàn Vũ kia.

Cô nàng cúi đầu: “Tôn chủ.”

Tôn chủ nhìn nàng, lại nhìn xuống Phương Tri Uyên, ngữ điệu xuôi tai không nghe ra hỉ nộ: “Phụ thân ngươi nói, ngươi muốn lô đỉnh này?”

Cô nàng đang ôm gối ngồi giữa không trung, nghiêng đầu chớp mắt, đáp: “Đúng vậy, Tôn chủ.”

Phương Tri Uyên nhíu mày, nói với thanh niên đang run lẩy bẩy bên cạnh: “Đừng run nữa, bọn họ tìm ta.”

Thanh niên vẻ mặt đưa đám: “Vậy —— vậy vậy vậy cũng không được!”

Tôn chủ nói: “Y không được. Lô đỉnh khác tùy ngươi chọn. Đây là vì tốt cho ngươi.”

Cô nàng hỏi: “Tại sao?”

Tôn chủ: “Người này không phải lô đỉnh Dục giới. Y rất nguy hiểm.”

Nói rồi, lão liếc nhìn Phương Tri Uyên một cái. Có thể là cố ý, cũng có thể là không để tu sĩ Dục giới vào mắt, không hề hạ giọng.

“Không phải lô đỉnh Dục giới?” Nàng nhíu mày hỏi lại, “Vậy y là cái gì?”

Lúc này, ánh trăng đã hoàn toàn bị che khuất, đột nhiên, ánh sáng đỏ của họa tinh bừng lên mãnh liệt. Không chỉ có cô nhóc nhìn Tôn chủ, mà mười vạn tu sĩ Dục giới mặt mày xanh mét cũng ngơ ngác nhìn lão.

“Ưm…!”

Trong khoảnh khắc dị biến phát sinh, Phương Tri Uyên cảm thấy trước mắt tối sầm, tim bị chấn động mạnh. Y bỗng nhiên ngã sấp về phía trước, tay trái vịn chặt tảng đá bên cạnh, gân xanh nổi rõ trên mu bàn tay.

Lần này, thanh niên nhát gan kia bị dọa cho sợ vỡ mật: “Phương, Phương tiên trưởng!?”

“Ngươi làm sao vậy?” Cố Văn Hương nghi hoặc, phản ứng đầu tiên là đẩy lùi xe lăn về sau mấy bước.

Tôn chủ từ tốn giơ tay. Vô số ánh mắt mê mang nhìn theo tay lão, hướng lên trời.

Tôn chủ nói: “À, chính là thứ kia.”

Thanh nhiên nhát gan sợ hãi ngẩng đầu, đôi mắt trừng lớn: “Hả?”

Cố Văn Hương cũng nhìn lên, nheo mắt, ngón tay lặng lẽ siết chặt. Trong nháy mắt đó, gã cảm thấy Âm Uyên này thật sự vừa tối vừa lạnh, mẹ nó, đúng là nơi con người không ở nổi.

“…”

Đồng tử Phương Tri Uyên hơi giãn ra, khớp hàm cắn chặt, rít ra từng chữ: “Đừng… đừng tới gần ta…”

Tay trái y chống nham thạch, năm ngón tay phải ấn mạnh vào ngực, dồn dập th* d*c. Mồ hôi lạnh túa ra, chảy dọc theo thái dương, trượt xuống chóp mũi.

Sao lại thế này…? Như thể… như thể có gì đó đang quay cuồng trong hồn phách, muốn phá cốt nhục lao ra…

Ánh sáng đỏ của họa tinh không biết đã lẳng lặng bao phủ lấy Phương Tri Uyên từ khi nào. Ánh sao mỏng manh, chớp động một nhịp, lại một nhịp, như nhịp đập, như hơi thở của sinh mệnh, cũng như một lời kêu gọi từ bản thể sâu thẳm.

… Kỳ thật, từ lúc nghe Cố Văn Hương kể câu chuyện kia, trong lòng Phương Tri Uyên đã có chút chuẩn bị. Vậy nên y không ngẩng đầu nhìn lên cũng biết Tôn chủ hiển nhiên đang chỉ họa tinh.

“Y chính là họa tinh, hay nên nói, là hồn họa tinh.”

—— Dẫu vậy, khi nghe được lời này, máu trong người y vẫn không thể khống chế được mà dồn hết lên đầu.

Rắc!

Mỏm đá rốt cuộc bị ngón tay Phương Tri Uyên bóp vỡ, một mảnh rơi xuống đất. Y mất đi điểm tựa, ngã khuỵu về phía trước. Thanh niên bên cạnh đỡ y, có thể cảm giác được đôi tay kia đang run rẩy rõ ràng…

Cách đó không xa truyền đến vài tiếng lao xao. Có người cứ nói mãi: “Cái, cái gì… Có ý gì?”

Cô nàng người Bàn Vũ “Ồ” lên một tiếng: “Họa tinh… Tôn chủ, phụ thân từng dạy ta, họa tinh chính là do tổ tiên Bàn Vũ tạo ra?”

Tôn chủ cong cong khóe mắt, tựa hồ đang cười: “Ừm… nói vậy cũng không sai. Thời thượng cổ, tổ tiên Bàn Vũ ta chuyên tu dương, xem âm khí là thứ ô uế. Tổ tiên chia âm khí ở Bàn Vũ giới ra làm hai, một phần nhỏ rót xuống dưới, phong ấn ở đáy Âm Uyên, phần lớn hơn dẫn lên trời, phong ấn vào họa tinh.”

“…” Phương Tri Uyên ngước mắt nhìn lên, không thể không thấy thanh niên mặt mày trắng bệch ở gần trong gang tấc.

“Đang… nói nhảm nhí gì vậy?” Thanh niên ngơ ngác quay đầu lại, bày ra một nụ cười ngu ngơ, so với khóc còn khó coi hơn, “Bọn họ đang nói gì, họa tinh là do tổ tiên Bàn Vũ tạo ra!? Họa tinh là…”

Cô nàng nói: “Ta biết, Chiến Dịch Âm Nạn, khi đó bậc tổ tiên anh kiệt đã thử đột phá bằng âm khí ở nơi này.”

Tôn chủ: “Không sai, đáng tiếc các vị ấy đồng loạt ngã xuống, con đường này rốt cuộc vẫn không đi được. May mà có Bất Nhân đạo tôn tạo ra Dục giới ——”

Lão không chút để tâm mà chỉ vào mười vạn tu sĩ mặt cắt không còn giọt máu: “Dùng phần âm khí còn thừa tạo ra đám lô đỉnh này.”

“Thế nhưng, muốn vượt qua hạn chế của thiên đạo, rót một lượng lớn âm khí thuần khiết xuống Dục giới, lại phải đảm bảo âm khí không đi nửa đường phản ngược lại Bàn Vũ, thật sự khó như lên trời.”

“Cũng chính lúc đó, ta thay Bất Nhân đạo tôn tuần tra họa tinh, phát hiện một chuyện bất ngờ —— Âm khí trong họa tinh cực kỳ dồi dào và tinh khiết, trải qua hàng trăm vạn năm, sinh ra một linh hồn chí âm. Hồn âm bẩm sinh cảm ứng với âm khí, nếu đưa thứ này vào Dục giới, nó có thể hấp dẫn âm khí rót ra từ họa tinh —— Đến đây, mọi chuyện được giải quyết.”

“Ta đưa nó vào Dục giới, trùng hợp làm sao, nó lại bám vào một thai chết, phân hóa ra ba hồn bảy phách, thành một người sống, chính là người mà ngươi muốn đây.”

Thanh niên đang đỡ Phương Tri Uyên giật bắn một cái, cả người như phải bỏng, vội buông tay. Phương Tri Uyên thoáng giật mình, không phản ứng kịp, vừa bị thả ra, y đã lảo đảo ngã xuống, đập mạnh vào tảng đá cùng vũng nước dưới chân. Bọt nước bắn lên, hất đầy đầu và mặt y.

Thanh niên mặt mày trắng bệch, ánh mắt sợ hãi nhìn Phương Tri Uyên, luống cuống: “Ta, ta… ta không…”

Mới rồi hắn buông tay theo bản năng, lúc này không biết nên đỡ hay không nên đỡ.

Phương Tri Uyên cười nhạt một tiếng, lau nước trên mặt, tự mình gian nan bò dậy.

Những ánh mắt mang theo vô vàn cảm xúc khác nhau ùa đến, như hàng ngàn mũi nhọn đâm vào y. Mà trong số đó, lạnh lẽo nhất chính là ánh mắt của Tôn chủ từ trên cao nhìn xuống. Tôn chủ rốt cuộc cúi đầu, lần thứ ba nhìn về phía Phương Tri Uyên. Mặt lão hòa ái, tươi cười, như đang xem một vở hài kịch hoang đường, hận không thể vỗ tay tán thưởng.

“—— Kể cũng thú vị. Ta cũng chẳng ngờ, họa tinh mà ta một tay tạo ra, hiện giờ chính là cái dạng này. Ta cho rằng nó sẽ bị tu sĩ Dục giới g**t ch*t, may mắn không chết thì cũng sẽ trở thành một ma đầu khát máu, không ngờ lại… trưởng thành như thế này.”

“Rõ ràng là một thanh đao giết người, lại không tự mình biết mình, còn muốn bảo vệ những kẻ lẽ ra bị mình giết.”

“Đáng thương làm sao.”

“…”

Trước Tiếp