Tiên Họa Trước Mắt - Nhạc Thiên Nguyệt

Chương 186

Trước Tiếp

Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt
Edit: chi

Mưu sâu, sao ám, hồn mờ khuất (2)

“Sư phụ, ngươi nói xem, thế này có buồn cười không?”

Trong động phủ của Doãn Thường Tân thoang thoảng mùi thơm. Lận Phụ Thanh vừa châm một cái lư hương bốn chân, đốt hương sen an thần hắn mang theo trong túi càn khôn của mình.

Ma Quân quay lưng về phía sư phụ, cụp mắt, nhẹ giọng nói: “Y là do Tôn chủ tạo ra, là thanh đao của Bàn Vũ chém vào Dục giới; con lại được người tạo ra, là thanh kiếm của Dục giới đâm về phía Bàn Vũ.”

“Ha…” Lận Phụ Thanh lắc đầu cười khẽ, trong mắt ánh lên thứ ánh sáng thanh thuần, “Nhưng vào đêm trăng đó, định mệnh khiến bọn con gặp nhau. Bọn con hai đời đồng sinh cộng tử, người nên thành tiên đọa ma, kẻ nên đọa ma lại thành tiên, sắp tới đây, vẫn sẽ đồng sinh cộng tử.”

Hắn vừa nói vừa hơi nghiêng đầu. Động phủ với những vách đá xám lạnh lẽo được thắp lên mấy ngọn đèn nhỏ, ánh sáng mờ nhạt lướt qua sống mũi cao, kéo đến cằm, đến cổ. Doãn Thường Tân cũng an tĩnh nhìn hắn, phảng phất như lại thấy quẻ tượng đời trước, thiếu niên áo trắng đi thẳng về bóng tối, nghịch thiên mệnh như đao.

“Ta và Tôn chủ…” Hồi lâu sau, Doãn Thường Tân thở dài một tiếng, “Khi đó tạo nên từ tiên, tạo nên họa tinh, tất không nghĩ sẽ có ngày hôm nay.”

“Sư phụ, hiện tại Thanh Nhi ngộ ra một chuyện.” Lận Phụ Thanh dựa vào lò luyện khí to lớn sau lưng, nhắm mắt, rầu rĩ nói, “Người sống trên đời không thể quá tự đại. Những kẻ cảm thấy có thể đùa bỡn số mệnh của người khác, cuối cùng đều phải trả giá… Thật sự, người nhìn con là biết.”

“Đời trước Lận tiểu tiên quân vì mình mà đặt cược cả thiên hạ, đời này Lận Ma Quân vì thiên hạ lấy chính mình ra cược… là vì con ngộ ra được chuyện này?” Doãn Thường Tân kéo vạt áo dài đến trước Lận Phụ Thanh, bình tĩnh cúi xuống, một tay áp lên mặt hắn, “… Con để lại cho thiên hạ một ván cược, chỉ khiến mọi chuyện thêm rối nùi. Mục Tình Tuyết vì chuyện của phụ thân mình là náo loạn Mục gia, bỏ nhà ra đi. Tiên môn khắp nơi xôn xao bàn tán, Dục giới cũng loạn đến nơi rồi.”

“Thế à.” Lận Phụ Thanh mỉm cười ngẩng đầu, cảm nhận được ngón tay sư phụ lướt qua cằm mình. Hắn lẩm bẩm như tự nói với mình, “Vậy cứ loạn đi. Dê con muốn húc đổ chuồng thì phải chấp nhận vỡ đầu chảy máu một chút.”

“Con sẽ là người đầu tiên phải đổ máu.”

“Cũng chưa chắc. Con nói rồi, hết thảy đều xem Tri Uyên muốn thế nào. Con theo y.”

Doãn Thường Tân hỏi: “Nếu họa tinh chết thì sao?”

Lận Phụ Thanh đáp: “Không sao cả. Tri Uyên có thể ‘sống’ mới là thần kỳ. Chỉ cần hồn phách họa tinh còn ở trong Dục giới, dù năm xưa có làm theo lời Cơ Nạp, phong hồn y dưới âm giới, cũng sẽ dẫn âm khí vào Dục giới thôi.”

Hắn thở dài: “Vậy nên, Phương Tri Uyên sống hay chết đều không phải là vấn đề… Huống hồ, âm khí trong họa tinh đã hao tổn quá nhiều, cường công Dục giới bấy lâu nay không thành, người Bàn Vũ đã từ bỏ kế hoạch trực tiếp đổ âm khí xuống rồi. Con chỉ sợ bản thân Tri Uyên không chấp nhận thôi.”

Doãn Thường Tân lại nhíu mày, trầm ngâm một chút, chợt nói: “Không đúng.”

Lận Phụ Thanh: “Cái gì không đúng.”

Doãn Thường Tân nhíu mày càng sâu: “Nếu sống hay chết đều không phải là vấn đề, vậy tại sao hồi đầu ta lại… muốn giết y?”

Lận Phụ Thanh ngẩn ra, sửng sốt nhìn sư phụ hồi lâu, trong lòng chợt sinh ra một cảm giác trống rỗng bất an.

Cũng chính lúc này, Doãn Thường Tân hơi biến sắc, nói: “Bên ngoài xảy ra chuyện, con ở đây chờ ta.”

Dứt lời, tay áo vung lên. Không đợi Lận Phụ Thanh hỏi gì, thân ảnh ông đã biến mất khỏi động phủ.

……

Doãn Thường Tân trở lại rất nhanh, sắc mặt hiếm khi nặng nề: “Họa tinh sáng lên rồi.”

Lận Phụ Thanh vốn đang thấp thỏm không yên, lúc này nghe hai chữ “họa tinh”, mày nhíu lại, đứng phắt dậy: “Có ý gì? Có liên quan đến Tri Uyên sao?”

Doãn Thường Tân im lặng một lúc, nhìn Lận Phụ Thanh, từ tốn nói: “Họa tinh mỗi trăm năm sẽ sáng lên, sau mười tám canh giờ sẽ là lúc rực rỡ nhất, âm cực thịnh, dương cực suy. Người Bàn Vũ muốn luyện chế lô đỉnh, nhất định sẽ chọn thời điểm đó.”

Lận Phụ Thanh ngẩng đầu, môi mấp máy, nhưng không nói được gì.

=========

Ban đêm, trên bầu trời hỗn loạn của Bàn Vũ xuất hiện hai bóng người, cùng một vầng sáng dịu nhẹ. Ở thế giới hoang tàn đang dần đi đến hồi kết này, đã mấy trăm năm, hay thậm chí mấy ngàn năm, không có nổi ánh sáng nào yếu ớt, mỏng manh và dịu dàng như thế.

Ngón tay Lận Phụ Thanh thò ra khỏi ống tay áo, nắm một thanh trượng dài xanh ngọc. Trên đầu trượng, hắn buộc ba chiếc đèn nhỏ xinh, mỗi chiếc to chừng một bàn tay. Ánh lửa do linh lực kích phát lấp lánh bên trong, tỏa ra thứ ánh sáng mềm mại như bông.

Lận Phụ Thanh khẽ xoay mấy chiếc đèn của mình, nhìn lên bầu trời, hỏi nhỏ: “Sư phụ, Bàn Vũ của người tối như vậy, sao không có ai đốt đèn?”

Doãn Thường Tân không vui, nhíu mày: “Không có người Bàn Vũ nào để ý chuyện này đâu. Con như vậy rất dễ bại lộ.”

Lận Phụ Thanh cười cười: “Chính người nói khi họa tinh sáng lên, người Bàn Vũ không ai ra ngoài, ban đêm càng chẳng có ai, nên con mới đi gặp Tri Uyên. Âm Uyên tối thui, không có đèn sao được.”

Lời còn chưa dứt, nụ cười của hắn đã biến mất. Lận Phụ Thanh trong lòng hiểu rõ, nếu đúng như lời sư phụ nói, ngày mai chính là ngày luyện chế lô đỉnh. Không ngờ lại nhanh như vậy… Cũng có nghĩa, nếu hắn muốn nói chuyện với Phương Tri Uyên, đêm nay là cơ hội duy nhất.

Doãn Thường Tân ngoài miệng nói vậy nhưng vẫn không ngăn cản. Ông dẫn Lận Phụ Thanh đi vào Âm Uyên của Bàn Vũ giới, dọc đường phất tay áo đánh bay những luồng âm khí ập tới.

Lận Phụ Thanh theo sát sau lưng ông, hai mắt híp lại, hưởng thụ cảm giác được sư phụ che chở đã lâu không gặp. Hắn nhìn ánh đèn lay động trên Ngũ Xích Thanh Minh, cố ý đùa: “Sư phụ ở Dục giới lâu quá rồi, có phải cũng đã trở thành một con kiến mọn yêu thích ánh sáng?”

Doãn Thường Tân nhàn nhạt đáp: “Con không cần chế giễu ta. Nhìn quen ánh sáng, quả thật cảm thấy bóng tối quá xấu xí.

Lận Phụ Thanh ngẫm nghĩ, chợt hỏi nhỏ: “Sư phụ, người nói xem, nếu có thể thắp đèn khắp Bàn Vũ giới, liệu có thể…”

“Bàn Vũ hết thuốc chữa rồi.” Doãn Thường Tân lắc đầu, cụp mắt, trong mắt là ba phần lạnh lẽo bảy phần bi thương, thanh âm bị thổi tan trong gió, “Đây là lời sư tôn nói trước khi lâm chung.”

“Vậy sao người còn không buông bỏ?”

“Sư tôn nói vậy, nhưng người vẫn yêu Bàn Vũ tha thiết.”

“…” Lận Phụ Thanh không nói nữa, trong lòng ít nhiều cảm thấy chua lè.

Có đôi khi, h*m m**n chiếm hữu của Ma Quân có thể ngang ngửa với trùm thổ phỉ. Sư phụ của hắn suốt ngày vì sư tôn mình đòi sống đòi chết, hắn cảm thấy khó chịu. Lận Phụ Thanh bất giác nghĩ: Lận Bất Nhân này… sư tôn của sư phụ, rốt cuộc là người như thế nào?

Bao lâu nay, Ma Quân vẫn thường tìm tòi hình bóng người này từ cốt văn của Vu Miểu, từ thần thái và lời nói của người Bàn Vũ, cùng với miêu tả của sư phụ, nhưng lần nào cũng rất mơ hồ, rời rạc.

Phất tay một cái tạo nên Dục giới với vô số sinh linh để làm lô đỉnh, hẳn là một kẻ máu lạnh vô tình; nhưng lưu luyến Bàn Vũ đến thế, trả giá đắt như vậy, thậm chí còn cố gắng ban cho mỗi người Bàn Vũ đầy đủ lô đỉnh, lại là chân thành, bao dung đến cực điểm.

Nếu chỉ thế thì thôi, cùng lắm chỉ là không xem sinh linh Dục giới là chúng sinh, nhưng khi ông ta nhìn ra khát vọng của tiên nhân Bàn Vũ đối với lô đỉnh, thái độ lại chuyển biến quyết liệt như vậy… đúng là một kỳ nhân. Tóm lại, vị Bất Nhân đạo tôn này có quá nhiều mâu thuẫn, đến mức những mảnh nhỏ chẳng ghép nổi thành một con người hoàn chỉnh.

Trên trời, họa tinh sáng rực, Âm Uyên đã hiện ra trước mắt. Lận Phụ Thanh đang thất thần, Doãn Thường Tân phía trước đột ngột dừng lại, nâng tay đẩy hắn ra sau lưng.

… Trên Âm Uyên, một thân ảnh nhỏ xinh đứng đó.

Áo trắng mắt vàng, tóc đen búi gọn đơn giản, trên khuôn mặt lạnh băng lại không giấu được vẻ non nớt, đây đúng là cô nhóc Bàn Vũ có thân phận bí ẩn ban sáng đòi bắt Phương Tri Uyên làm lô đỉnh.

Cô nàng chậm rãi xoay người, ánh mắt dừng lại trên người Doãn Thường Tân: “… Tân Đồng Tử?”

Đôi môi anh đào của nàng cong lên, lãnh đạm nói: “Phản đồ nhà ngươi thế mà cũng dám hiện thân. Sao đây, vì muốn tế bái mà không cần tính mạng luôn à?”

Lận Phụ Thanh kinh hãi, nhìn thoáng qua Doãn Thường Tân. Lúc sau lại nghe sư phụ mặt mày vô cảm, hỏi một câu: “Chúng ta biết nhau?”

“… Cái gì?” Cô nàng sững sốt, hàng mi khẽ run, ánh mắt bừng lên lửa giận. Ngón tay nàng hơi cong lại, đôi mắt như cuộn trào một cơn lốc âm u, “Ngươi đang giở trò gì? Chẳng lẽ, ngươi đến Âm Uyên trộm lô đỉnh?”

Doãn Thường Tân nhấc tay. Lận Phụ Thanh vội đè tay ông xuống, thấp giọng nói: “Đừng động thủ, không thể đánh! Nàng ta gọi người tới là hỏng bét. Để con.”

Sắc mặt cô nàng càng thêm âm trầm. Lận Phụ Thanh không hề bối rối, mỉm cười chỉ vào mình: “Ngươi biết ta là ai không?”

Cô nàng ngạo mạn cười khẩy: “Ngươi là thứ gì làm sao ta biết được? Nếu ngươi cả gan bén mảng đến Âm Uyên trong đêm tràn đầy âm khí thế này, ngươi chắc chắn có ý đồ bất chính.”

Lận Phụ Thanh vẫn bình thản, lắc đầu nói: “Ta biết ngươi. Hồi sáng ngươi đòi họa tinh làm lô đỉnh, đúng không?”

Cô nàng nhướng mày nhìn hắn.

“Ta không đến trộm lô đỉnh, bởi vì…” Ma Quân cong môi, nét mặt như bừng sáng, chỉ vào chính mình, “Ta chính là bạn đời của họa tinh. Ta lẻn vào Bàn Vũ là để gặp y.”

Lời vừa nói ra, không chỉ cô gái kia kinh ngạc trợn tròn mắt, mà cả Doãn Thường Tân cũng biến sắc. Ai mà ngờ, Ma Quân Dục giới lại tiết lộ thân phận của mình cho địch nhân Bàn Vũ ngay tại chỗ này.

Lận Phụ Thanh quay đầu lại, thấp giọng nói với sư phụ: “Không sao đâu.”

Kinh ngạc qua đi, cô nàng bật cười. Nàng khoanh tay trước ngực, đánh giá Lận Phụ Thanh từ trên xuống dưới, giống như thấy một món đồ chơi mới lại: “Thú vị thật, ngươi —— ngươi không sợ ta sẽ bắt ngươi làm lô đỉnh trước sao?”

Lận Phụ Thanh duỗi tay mình ra phía trước, bình thản nói: “Lại đây, xem mạch ta đi.”

Cô nàng khó tin, nhìn hắn chằm chằm: “… Ngươi thật to gan.”

Chủ động đưa mạch môn của mình đến trước tử địch dị tộc, chắc chắn là hành động của một kẻ điên. Lận Phụ Thanh lại không chút nào để ý, còn cười nhẹ: “Thử đi.”

Cô nàng nhìn hắn bằng ánh mắt u ám: “Định giở trò gì? Tu vi của ngươi quá chênh lệch so với ta, muốn bày trò gì cũng vô dụng thôi.”

Nói rồi, nàng bóp mạnh cổ tay Ma Quân, mày càng nhíu chặt hơn, hồi lâu mới nghẹn ra một câu: “… Sao ngươi có thể yếu đến mức này?”

“Thấy rõ rồi đúng không? Tu vi của ta, kinh mạch và đan điền, cả thần hồn của ta nữa…” Lận Phụ Thanh nhàn nhạt nói, “Ta không biết ngươi là ai, nhưng ngươi có quyền chọn lô đỉnh trước mặt chúng tiên Bàn Vũ, hẳn là một kim chi ngọc diệp. Ngươi sẽ không thèm lấy một lô đỉnh yếu ớt nhỏ bé như ta, bởi vì sẽ… mất giá.”

Cô nàng cười lạnh một tiếng: “Nhưng ở đây rất nhiều tiên nhân Bàn Vũ, sẽ có người muốn có ngươi.”

Khi nói chuyện, ngón tay nàng đã hóa ra một loan đao vỏ trắng, ánh đao lóe lên, tiên khí đằng đằng sát khí kề lên cổ Lận Phụ Thanh!

Trước Tiếp