
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt
Edit: chi
Kiến mọn kinh khóc nhập Bàn Vũ (3)
Trăng lên giữa trời. Ánh trăng nhạt nhòa như một mảnh lụa trắng trải dài, phủ lên những phiến đá tối đen cùng dòng nước lạnh.
“Thật kỳ lạ, cả ngày trôi qua rồi.” Cố Văn Hương đã từ bỏ chiếc xe lăn của gã, nằm dài trên một tảng đá, híp đôi mắt đào hoa mà lải nhải, “Bọn họ ném chúng ta ở chỗ này, vậy mà không có người Bàn Vũ nào đến lấy lô đỉnh dùng sao?”
Tiếng nói của gã cũng không lớn lắm, nhưng lập tức dẫn đến một loạt ánh mắt sợ hãi.
Phương Tri Uyên bực bội luồn ngón tay trong tóc, lạnh giọng: “Ngươi bớt nói mấy câu đi.”
Đúng như lời Cố Văn Hương, mười vạn người từ Dục giới đã bị tiên nhân Bàn Vũ ném đến đây sắp tròn một ngày rồi. Nơi này không có thuật pháp không gian như ở trong lồng vàng, phóng mắt nhìn ra xa, chỉ thấy những tảng đá đen nhô lên từ thủy vực, dựng thẳng lên cao, trên đó in bóng người lúc nhúc.
Dưới bầu trời u ám của Bàn Vũ, một đám người lạnh run, co cụm thành từng nhóm, chẳng khác nào một đàn kiến đáng thương bị dòng nước cuốn trôi tổ, run rẩy bám lấy nhánh cây khô trên mặt nước.
Từ một ngày trước, Phương Tri Uyên đã nhận ra nơi này giống hệt Âm Uyên, chỉ là không hề có âm khí.
Cố Văn Hương nhíu mày: “Tiên nhân Bàn Vũ tu hành ở đây hàng ngàn, hàng vạn năm, chỉ tu dương không tu âm, theo lý mà nói, âm khí ở Bàn Vũ giới phải dồi dào hơn dương khí chứ?”
Phương Tri Uyên lắc đầu: “Âm mạch.”
Cố Văn Hương: “Cái gì?”
Phương Tri Uyên: “Âm mạch vẫn ở đây, ta cảm ứng được. Âm khí đều bị phong ấn trong âm mạch, không hề tiết ra ngoài dù chỉ một chút.”
Lúc sau, Phương Tri Uyên cùng mấy tu sĩ tu vi cao cả gan thử nghiệm. Âm Uyên này có một kết giới khổng lồ hình bán cầu, ngăn chặn không cho bọn họ chạy ra ngoài —— Nói cách khác, bọn họ bị nhốt ở đây.
Ngón tay đặt trên gối của Phương Tri Uyên hơi cong lại, không khí xung quanh chợt dao động, những luồng linh lực từ nhóm người đông đúc bị hút đến. Vài tu sĩ tu vi thấp kém không chịu nổi dương khí nồng đậm của Bàn Vũ, nhờ có Phương Tri Uyên khống chế, bọn họ mới tạm thời có thể khai thông dương khí, dẫn bớt ra ngoài. Chỉ là… có lẽ vì thể chất, y hấp thu dương khí khó hơn hấp thu âm khí nhiều.
“… Phương tiên trưởng, ngài thật tốt.” Người vừa lên tiếng là một tu sĩ trung niên. Ông ta nằm trên phiến đá, yếu ớt mấp máy môi, “Ta trước kia… ta trước kia còn ở Lục Hoa Châu, từng nhục mạ họa tinh.”
Trong mắt ông ta lóe lên ánh sáng yếu ớt, áy náy nói khẽ: “Khi đó… khi đó ta mới kết hôn, vợ ta có thai, ta còn từng trêu nàng sẽ sinh ra họa tinh…”
Phương Tri Uyên không phản ứng, chỉ xem như ông ta đang mê sảng, đúng như câu nói: Con người trước khi chết thường nói lời thật lòng.
Nơi này dương khí đặc quánh như một chất độc vô hình, liên tục ăn mòn kinh mạch. Dẫn dương khí ra ngoài chỉ là trị ngọn không trị gốc, nếu không rời khỏi Bàn Vũ, rất nhiều người ở đây sẽ không thể tiếp tục chịu đựng.
Cố Văn Hương bỗng nhiên nói: “Có người tới.”
Phương Tri Uyên thu tay, ngước lên: “Người Bàn Vũ?”
Quả nhiên là người Bàn Vũ. Rất nhiều tiên nhân mắt vàng từ trên trời tề tụ đến đây. Trong số tu sĩ Dục giới có người vì sợ hãi mà tái mét, nhưng kết giới này quả nhiên là hai chiều, người Bàn Vũ bên ngoài cũng không vào được, chỉ có thể vây quanh chỉ trỏ, khe khẽ nói chuyện với nhau.
Cố Văn Hương cười nói: “Đến xem lô đỉnh à? Cũng không biết Tôn chủ kia tính toán thế nào, muốn cho mọi người nhìn qua chúng ta một lần sao?
Đúng là như vậy, tiên nhân Bàn Vũ đứng hàng đầu đã bắt đầu xoi mói nhóm lô đỉnh. Nào là cái này dung mạo đẹp, cái kia tu vi cao, cái nọ căn cốt dễ uốn nắn… Thái độ quả thật như đang giám định và thưởng thức đồ vật.
Trong số đó có một cô nhóc, gương mặt lanh băng, không hề có vẻ trong sáng đáng yêu như trẻ con Dục giới.
“Phụ thân,” Cô nàng nâng ngón tay chỉ vào Phương Tri Uyên, “Con muốn cái lô đỉnh này.”
Phụ thân cô nàng đứng bên cạnh, đôi mắt vàng hơi cụp xuống, hỏi: “Sao phải là y?”
Cô nhóc nhàn nhạt đáp: “Y đẹp nhất. Nghe Tôn chủ nói, dùng lô đỉnh theo phương pháp song tu g*** h*p có hiệu quả tốt nhất, con muốn kẻ ưa nhìn nhất.”
=========
Cách đó xa hơn một chút, Lận Phụ Thanh do dự nhìn bóng lưng đám tiên nhân Bàn Vũ. Cuối cùng hắn cũng tìm được đến đây rồi, nhưng làm sao trà trộn vào để gặp Phương Tri Uyên đây…
Ở Bàn Vũ một lúc lâu, hắn hiện tại cũng khó chịu. Thân thể khó chịu còn nhẫn nhịn được, nhưng tinh thần mỗi thời mỗi khắc đều căng như dây đàn, khiến hắn kiệt sức. Nếu nói xâm nhập Bàn Vũ giới cũng như phàm nhân đi xiếc dây, thì hắn đã đi gần một ngày một đêm rồi, mà sợi dây này còn chưa thấy điểm dừng.
Tiếng gió gào rít, thỉnh thoảng có người Bàn Vũ lướt qua người Ma Quân. Có lẽ người Bàn Vũ quen thờ ơ với mọi chuyện không liên quan đến mình, xem hết thảy đều là không khí, đến giờ vẫn chưa có ai chú ý đến Lận Phụ Thanh.
Bỗng nhiên, một bàn tay lặng lẽ đáp lên vai hắn.
“——!?”
Bàn tay lạnh lẽo đó như xuất hiện từ hư không, không gây ra chút tiếng động nào, như một bóng ma. Lận Phụ Thanh dù bình tĩnh đến mấy cũng không khỏi dựng hết lông tơ, tim suýt thì ngừng đập.
Ngay sau đó, một bóng người từ sau lưng bước lên bên cạnh hắn, thanh âm quen thuộc vang lên bên tai: “Thanh Nhi.”
Nói rồi, người kia quay đầu sang, vẫn là một thân áo trắng mắt vàng ngàn người như một của người Bàn Vũ, nhưng gương mặt này… lại có năm phần tương tự với Doãn Thường Tân.
Lận Phụ Thanh không dám tin: “… Sư phụ?”
Doãn Thường Tân nói: “Là ta.”
Lận Phụ Thanh thở phào một hơi, loạng choạng yếu ớt đỡ ngực. Hắn đau muốn chết, thấp giọng oán trách: “Sư phụ, người muốn hù chết Thanh Nhi sao?… Hay người hối hận vì tạo ra con rồi, giờ muốn hù chết con?”
Nhưng ngẫm lại, tiên nhân Bàn Vũ đều đạt cảnh giới Phi Tiên, Doãn Thường Tân cũng không ngoại lệ. Khi ở Dục giới, ông chỉ ở Độ Kiếp kỳ, hiển nhiên cũng là dùng phân thân hạ giới. Nói cách khác, người Bàn Vũ đang ở trước mặt Lận Phụ Thanh đây mới thật sự là Doãn Thường Tân!
Sư phụ đến tìm hắn…
Sợi dây vẫn luôn căng chặt suốt thời gian qua nhảy mắt buông lỏng vào khoảnh khắc hắn nhìn thấy Doãn Thường Tân.
“Dám một mình đến đây, càn quấy. Con nghĩ Bàn Vũ là nơi nào?”
Doãn Thường Tân mặt mày hờ hững, siết bả vai Lận Phụ Thanh một chút: “… Nhưng đến cũng đã đến rồi, dẫn con đi nhìn ngôi sao một chút. Không được mở miệng nói chuyện, nhớ lấy, một khi bại lộ, ta cũng không cứu con được đâu.”
Doãn Thường Tân cứ thế đỡ lấy bả vai Lận Phụ Thanh, dắt hắn đi về phía trước. Lận Phụ Thanh tức khắc nhẹ nhõm hơn nhiều. Không chỉ vậy, hắn còn mơ hồ cảm giác hô hấp của mình cũng ổn định, vững vàng hơn, giống như những tiên nhân Bàn Vũ kia, không lộ sơ hở nào.
Hắn được sư phụ che chở, đi qua những bóng hình trắng toát cùng đôi mắt hoàng kim, bước đi trên không, vào Âm Uyên của Bàn Vũ giới. Mà khi Lận Phụ Thanh vượt qua đám người, đi vào sâu bên trong, vừa vặn nghe thấy cô nhóc trước mặt nói ra lời kia.
Phương Tri Uyên tất nhiên nhận ra Lận Phụ Thanh ngay tức khắc.
Hắn cả kinh, bật dậy, sau đó mới thầm than không xong.
Tứ phía đều là tiên nhân Bàn Vũ tu vi khó lường, lộ chút sơ hở là bị phát hiện ngay. Vừa rồi y theo bản năng mà phản ứng thái quá.
Sau lưng Phương Tri Uyên toát mồ hôi lạnh. Y bấu mạnh vào thịt mềm trên bàn tay mình —— Đây không phải mơ, cũng không phải ảo giác.
Lận Phụ Thanh hiện tại thật sự đứng giữa đám người Bàn Vũ, nếu bại lộ thân phận, sư ca của y sẽ lập tức bị đánh đến tro cốt cũng không còn. Không… cũng có thể đám tiên nhân Bàn Vũ này sẽ phát cuồng thành lang hổ khát máu, cướp đoạt lô đỉnh quý giá ngay trước mắt này.
Nhưng y không hổ là Tiên Thủ một đời, kịp thời ứng biến, thuận thế hất cằm lên, hướng về phía thiếu nữ Bàn Vũ kia, mắng: “Hừ! Chỉ là một con nhãi miệng còn hôi sữa cũng xứng nói hai chữ song tu với ta?”
Cô nàng kia nói: “Ngươi không muốn à?”
Phương Tri Uyên cười lạnh, gằn từng chữ: “Ta có bạn đời rồi.”
Y cố tình nói lớn, mười vạn tu sĩ kia, người có tu vi kha khá đều có thể nghe rõ.
… Sau đó, nhất loạt trợn mắt há mồm, người như hóa đá.
Cố Văn Hương ngẩn ra, chẳng hiểu gì cả, thầm hỏi Phương Tiên Thủ ngài làm gì vậy?
Chậc, ngươi và Liên Cốt yêu đương thắm thiết gì thì cũng không đến mức phải khoe khoang trước mặt đám người Bàn Vũ chứ???
Gã nghi hoặc nhìn theo ánh mắt của Phương Tri Uyên, hướng về phía nhóm người Bàn Vũ. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn thấy, hai mắt Cố Văn Hương càng trừng lớn —— may mà không ai chú ý đến. Gã vội vàng cúi mặt, giả mù giả điếc.
“…”
Mà đối diện, cô nàng Bàn Vũ kia khóe miệng giật giật, trên gương mặt lạnh băng tựa hồ cũng hiện lên chút bối rối, như thể chẳng hiểu ra làm sao.
Bầu không khí nhất thời trở nên vô cùng kỳ cục. Phương Tri Uyên dần trấn định lại, còn cố ý hướng về phía Lận Phụ Thanh nhướng mày —— Ngươi dám phản bác không? Lên tiếng là mất mạng đấy, dám không?
“…”
Thái độ này quả thật quá lộ liễu và khiêu khích, Lận Phụ Thanh không thể không nhận ra ý tứ trong ánh mắt của Phương Tri Uyên. Hắn nghẹn một hơi ngang ngực, bất đắc dĩ nghĩ: Nhưng mắc gì ta phải phản bác???
Lại nghĩ một lúc mới hiểu ra: À, đúng rồi, hắn và Phương Tri Uyên còn đang ly thân… Chính xác mà nói, quả thật không thể xem là bạn đời.
Ấn theo cách nói này, nếu hắn hoặc Phương Tri Uyên bỏ mạng ở Bàn Vũ giới, người còn lại cũng chẳng có tư cách thủ tiết.
Trừ phi làm một lễ minh hôn trước.
Lận Phụ Thanh trong lòng thở dài: Thảm quá mà.
—— Rõ ràng từ nhỏ đến lớn lưỡng tình tương duyệt, đến chết không phai, hai người họ rốt cuộc sao lại đến nông nỗi này!?
“… Hừm, xem ra Tôn chủ nói đúng.” Cô nhóc Bàn Vũ nhíu mày, tựa hồ không vui, nhưng cũng không đến mức khó chịu, “Lô đỉnh Dục giới quả thật có cá tính, nhưng hoạt bát, đầy sức sống như vậy thì mới dùng lâu được.”
Phương Tri Uyên không thèm nghe nữa, dù sao nói chuyện với nàng cũng chỉ là lấy cớ, lúc này lừa gạt được rồi, y chỉ tận dụng từng thời từng khắc mà nhìn Lận Phụ Thanh. Lúc này hai người chẳng ai mở miệng, truyền âm càng nguy hiểm hơn. Giữa khung cảnh đông đúc nhốn nháo này, bọn họ gần ngay trước mắt mà xa tận chân trời, cách một biển người Bàn Vũ cùng Dục giới, dùng ánh mắt và sự ăn ý để cùng nhau giao lưu.
Sư ca, sao ngươi lại ở đây!?
Ta tới tìm ngươi á.
Phương Tri Uyên cắn răng, đột nhiên quát: “Ngươi đến từ đâu thì cút về đó đi!”
Lận Phụ Thanh, cút về cho ta!
Cô nàng Bàn Vũ cười cười, cảm thấy lô đỉnh này thật thú vị.
Tựa như một người nông dân mua về một đàn chó con nhút nhát đáng thương, trong đó có một con cứ chạy theo sủa chủ nhân, phần lớn mọi người sẽ cảm thấy hứng thú với nó —— nhất là trẻ con. Cô nàng ngồi xuống giữa không trung, tay chống hai má, buồn cười nói: “Nhưng hiện tại các ngươi đang ở Bàn Vũ của chúng ta mà.”
Trong tất cả mọi người ở đây, chỉ có cô nhóc Bàn Vũ này đang cùng lô đỉnh Dục giới trò chuyện, tự nhiên thu hút mọi ánh nhìn về phía hai người. Mà sau lưng cô nàng, Lận Phụ Thanh cũng mượn cơ hội này, lẳng lặng nhìn Phương Tri Uyên.
Hắn dùng ánh mắt buồn bã nói: Ta có thể về, nhưng còn ngươi?
Phương Tri Uyên cười lạnh: “Ngươi nghĩ ta thèm lắm à?”
Ta có thể tìm cách! Ngươi ở đây chỉ vướng tay vướng chân ta, mau về đi!
Y nhíu mày, vung tay ra sau: “Ngươi cho rằng có ai trong chúng ta thèm đến Bàn Vũ của ngươi à? Chúng ta tất sẽ trở về. Muốn biến ai thành lô đỉnh? Mơ đi!”
Nhóm người này cũng không cần ngươi lo, ta tìm cách đưa về. Nghe lời ta, đi ngay lập tức!
Lận Phụ Thanh nghe hiểu hết thảy.
Hắn cười một tiếng.
Mấy tiên nhân Bàn Vũ xung quanh liếc mắt nhìn hắn. Lận Ma Quân thế mà gan lớn tày trời, nâng tay áo, chỉ vào Phương Tri Uyên, từ tốn nói: “Nhìn tiểu mỹ nhân Dục giới này xem, sợ hãi à, sao lại hồ ngôn loạn ngữ như thế?”
Ngươi thừa biết ta sẽ không đi, tiểu họa tinh.
Vì người sợ hãi, ngươi lo lắng cho ta, nên mới hoảng loạn như vậy.
Đừng sợ, không cần sợ, ta ở cạnh ngươi.
Phía sau, Doãn Thường Tân đẩy nhẹ Lận Phụ Thanh. Hắn hiểu, sư phụ đang nhắc hắn phải rời đi.
Dưới ánh mắt nóng bỏng đến gần như hung ác của Phương Tri Uyên, Lận Phụ Thanh thản nhiên xoay người, biến mất trong đám người Bàn Vũ. Rất nhanh, đã hoàn toàn mất dạng.