
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt
Edit: chi
Kiến mọn kinh khóc nhập Bàn Vũ (2)
Mưa nhẹ vừa tạnh, đêm lạnh sương dày.
Trong bóng tối, Lận Phụ Thanh và Lỗ Khuê Phu thuận gió bay lên.
“…”
Gió lạnh thốc mái tóc trắng tuyết của Lận Phụ Thanh. Ma Quân mày kiếm phủ sương, ánh mắt sâu thẳm, trong đầu rối bời bởi những lời Nhan Dư đã nói với hắn trước lúc đi.
Tri Uyên…
Nhan Dư nói cho hắn rất nhiều chuyện, đều là thông tin mà Trần Chi Đạo đoạt được từ Cổ Thư. Nhưng với Lận Phụ Thanh, hết thảy đều không quan trọng. Hiện tại hắn chỉ muốn thấy Phương Tri Uyên bình an ở trước mặt mình.
Hai người thẳng tiến lên phía trước, khi vượt qua tầng mây, quả nhiên tiên nhân Bàn Vũ ùn ùn kéo đến. Lỗ Khuê Phu giơ đôi rìu, vừa giao chiến vừa hộ tống Lận Phụ Thanh tiếp tục đi lên.
Lận Phụ Thanh liếc mắt một cái, khẽ nói: “Quá ít. Ít đến bất thường.”
Ánh chớp từ Lôi Khung rìu ầm ầm giáng xuống, bổ nứt một tầng lầu. Từ bên trong có thân thể tiên nhân Bàn Vũ b*n r*, mắt nhắm nghiền, vô tri vô giác.
Lận Phụ Thanh nhướng mày: “Đều đang ngủ? Hay hôn mê rồi?”
Lỗ Khuê Phu bổ thêm hai nhát, lại có tiên nhân Bàn Vũ văng ra từ hai tầng lầu khác. Kỳ lạ là, có những người Bàn Vũ khác trông thấy cảnh tượng này nhưng không tỏ thái độ gì, như thể đó chỉ là mấy bao rác vô dụng, hỏng thì cứ hỏng.
Lỗ Khuê Phu lập tức hiểu ra: “Quân Thượng, tiên nhân Bàn Vũ dùng thần hồn tiến vào Dục giới, hiện tại đã lấy được lô đỉnh, không ít thần hồn đã quay về Bàn Vũ giới.”
Lận Phụ Thanh cũng hiểu. Đại khái chỉ có lý do đó thôi.
Không qua bao lâu, cả hai đã bỏ lại phong vân sau lưng. Lỗ Khuê Phu ở sau đoạn hậu, Lận Phụ Thanh đã đến trước ranh giới thiên đạo. Hắn nhớ đến lời Phương Tri Uyên từng nói, tập trung thăm dò những quy tắc đan xen dày đặc, quả thật như một tấm lưới đan dệt kín kẽ.
Lận Phụ Thanh giơ tay, trực tiếp cắm ngón tay vào những quy tắc đó, ánh mắt hơi sáng lên: “Tôn chủ đã Bàn Vũ đi qua nơi này, vẫn chưa ổn định lại, hẳn là có thể xuyên qua.”
Lỗ Khuê Phu từ xa nhìn thấy không ổn, gọi một tiếng: “Quân Thượng! Khoan…”
Lận Phụ Thanh không nghe lọt tai, chân đạp Đồ Nam, hai bàn tay xòe rộng như kéo những sợi tơ. Hắn nhắm mắt ngưng thần, lẩm bẩm niệm hai câu, bỗng chốc trừng mắt, tay kéo mạnh về hai bên. Trong một thoáng, thiên địa biến sắc, khung trời vặn vẹo, nứt ra một khe hở. Linh lực cuồn cuộn đổ vào, lan tràn khắp không gian.
Lận Phụ Thanh trán mướt mồ hôi, mười ngón tay chuyển động, đánh ra hơn chục phù văn cấp cao. Những tiếng va chạm khe khẽ vang lên trong không trung, b*n r* tia lửa, giống như những chiếc đinh cố định vết rách của thiên đạo, hình thành một lối đi nhỏ hẹp, đủ cho một người chui qua.
“…” Lận Phụ Thanh th* d*c một hơi, tay chống thái dương, cắn răng chịu đựng cơn đau do thần hồn tổn thương khi va chạm với quy tắc thiên địa.
Còn chưa kịp hồi phục, hắn nghe tiếng Lỗ Khuê Phu vang lên sau lưng: “Quân Thượng, có người tới.”
Lận Phụ Thanh quay đầu nhìn thoáng qua, thấy quả nhiên có không ít người đang tiếp cận. Nhóm người đó còn khuất trong bóng tối, nhưng pháp bảo và phù chú của bọn họ đã hóa thành từng luồng linh quang bay đến. Chẳng mấy chốc, người Bàn Vũ thấy tình hình không ổn, lập tức rút lui.
Trong màn đêm, Lận Phụ Thanh đứng giữa không trung. Lỗ Khuê Phu chắn trước người Ma Quân, nhìn thoáng qua nhóm người đang đến, quả nhiên thấy vài gương mặt quen thuộc.
Hiên Viên Ý chấp kiếm bằng tay trái, ống tay phải trống rỗng bay phần phật trong gió; Diệp Phù đã lâu không gặp, vẫn luôn mang tro cốt Vu Miểu sau lưng; vài trưởng lão Tử Vi Các vây quanh Tử Vi Thánh Tử, Cơ Nạp vẻ mặt phức tạp nhìn về phía này. Còn có phu nhân chấp chưởng Phù Dung Các, các thủ hạ của ba vị yêu vương, thậm chí có cả người từ những môn phái nhỏ không quen mặt. Đương nhiên, không thể thiếu gia chủ Mục gia, Mục Hoằng, kẻ khởi xướng sự kiện này.
Lận Phụ Thanh cười nhẹ, thản nhiên phất tay áo: “Đều đến à.”
Không có người của Tuyết Cốt Thành và Sâm La Thạch Điện, cũng không thấy bóng dáng Ngư Hồng Đường. Lận Phụ Thanh đoán có lẽ Cố Báo Ân đã chạy đi báo tin rồi. Tiểu lang kia hứa trung thành quả thật trung thành, hẳn đã truyền lời của hắn. Vậy là tốt rồi, nếu Ngư Hồng Đường khăng khăng muốn gây chuyện, hắn sẽ thật khó xử.
Mục Hoằng là kẻ đầu tiên bước ra khỏi hàng ngũ, lẳng lặng nhìn Lận Phụ Thanh một lúc, chắp tay hành lễ: “… Vẫn mong Lận tiểu tiên quân suy nghĩ kỹ.”
Lận Phụ Thanh trong lòng đã quyết, thái độ càng thêm dửng dưng. Hắn nhìn một lượt, nói: “Đông đủ như vậy, ta nói mấy câu đi.”
Hắn nhìn người đối diện: “Mục gia chủ, ngươi từng nói nếu Dục giới tử chiến với Bàn Vũ giới, kết cục chỉ có thể là diệt vong.”
“Không sai.”
“Ngươi còn nói, Lận Phụ Thanh hiện giờ là một phế nhân, một hai đòi lên Bàn Vũ giới, ắt sẽ chết.”
Gió đêm thấm lạnh, Lận Phụ Thanh bạch y tóc trắng, đứng trước khe nứt sâu hoắm trên vòm trời. Sau lưng như có hơi thở đáng sợ từ miệng của một loài thú khổng lồ, trông hắn nhỏ bé yếu ớt như một nắm tuyết.
Mục Hoằng vẫn tự tin đáp: “Không sai.”
Lận Phụ Thanh nghiêng đầu cười: “Ngươi cảm thấy, cái trước và cái sau, cái nào có khả năng hơn?”
Sắc mặt Mục Hoằng tối đi một chút: “Thứ cho Mục mỗ ngu dốt, Lận tiểu tiên quân nói vậy là có ý gì?”
“Tiếp theo đây…” Lận Phụ Thanh nói, “Ta muốn cùng thiên hạ đánh cược một phen.”
Lời này nói ra, mọi người nín thở, nghi hoặc nhìn nhau.
Mục Hoằng nhíu mày: “Cái gì?”
Lận Phụ Thanh chỉ vào chính mình, nói: “Lận Phụ Thanh hiện giờ, thần hồn nứt, kinh mạch thương tổn, tu vi chỉ là Nguyên Anh… mà ở Bàn Vũ giới, mỗi tiên nhân đều là cảnh giới Phi Tiên. Trong mắt các ngươi, đây là dê vào hang sói, lấy trứng chọi đá.”
“Vậy nên, lần này một mình ta đến đó, không liên lụy bất kỳ ai, chỉ vì người bạn đời Phương Tri Uyên của ta.”
Ma Quân thầm nghĩ, nếu Phương Tri Uyên ở đây, nghe hắn gọi hai chữ “bạn đời” này trước mặt bao nhiêu người, hẳn y sẽ vô cùng vui vẻ.
Nghĩ đến người mình yêu, nét mặt lạnh thấu xương của hắn bỗng chốc dịu đi: “Nếu ta không thể cứu y, đó là thất bại của ta, không liên quan gì đến Dục giới; nhưng nếu ta đi chuyến này, có thể đưa Phương Tri Uyên bình an trở về, mong rằng…”
“Lận Phụ Thanh!” Trong đám đông, Cơ Nạp không nhịn được lên tiếng. Y cắn môi, ánh mắt bất an, “Ngươi đừng… kích động.”
Lận Phụ Thanh không hề để ý, mỉm cười: “Cơ Thánh Tử, ta đoán, ngươi đồng tình với quyết định của Mục gia chủ, đúng không?”
Hô hấp Cơ Nạp cứng lại, bàn tay trong tay áo siết chặt. Y thấp giọng nói: “Ta không hề…!”
Lận Phụ Thanh lắc đầu: “Ngươi từ nhỏ đã lấy thiên hạ làm trọng, gác lại tư tình, vẫn luôn bế quan trên đài Sơn Hải Tinh Thần, không vướng thất tình lục dục, chính là để quyết đoán trong thời khắc này. Hiện tại, nếu ngươi cảm thấy khổ tâm, thì đó là lỗi của ta.”
Hắn nghiêm túc nói: “Cơ Thánh Tử, xin lỗi ngươi.”
Mấy trưởng lão Tử Vi Thánh Tử đều không biết chuyện xảy ra giữa hai người, chỉ thấy Cơ Nạp thất thần: “Ta… ta không trách ngươi… Ta nên cảm ơn ngươi.”
Thánh Tử cao quý thánh khiết, bất khả xâm phạm suốt hai mươi năm qua, giờ phút này giống như một thiếu niên bình thường, hốc mắt đỏ lên, ươn ướt. Áo tím khẽ động, giữa bao nhiêu ánh mắt, trước mặt trưởng lão Tử Vi Các và những đại năng ở đây, y lộ ra ánh mắt bi ai, giọng nói nghẹn lại: “Lận Phụ Thanh, ta muốn… muốn…”
… Muốn làm bạn với ngươi.
Lời này bị một tiếng truyền âm cắt ngang, là Lận Phụ Thanh thầm nói với y: “Nửa thần hồn của ngươi, ta đã trả lại từ lâu rồi. Tri Uyên trên kia sống chết không rõ, y sẽ không gọi tử tiêu loan ra, ngươi tự thu hồi nửa thần hồn kia là được.”
Cơ Nạp chấn động, mơ hồ nghe ra ý tứ phó thác hậu sự từ lời nói của Lận Phụ Thanh. Y nhất thời không đáp nổi, chỉ thấy Lận Phụ Thanh đã dời mắt.
“Ta không muốn làm ai khó xử, cũng không muốn gây khó dễ cho người trong thiên hạ, ván cược này, ai muốn cược thì cược. Nếu ta đi chuyến này, có thể đưa Phương Tri Uyên bình an trở về…”
“Mong rằng người trong thiên hạ sẽ tận lực chiến đấu một phen với Bàn Vũ.”
Trên không nhất thời lặng ngắt như tờ, chỉ còn tiếng gió cuốn mây tan. Chúng tiên quân có mặt ở đây, mỗi người một sắc. Lận Phụ Thanh cụp mắt, như thể người vừa nói ra những lời ngông cuồng đó chẳng phải là mình.
Hắn lại nói: “Diệp Kiếm Thần, nếu ta không trở về, mong ngài vì Hoa Quả mà chiếu cố Tuyết Cốt Thành một chút.”
Diệp Phù trầm mặc hồi lâu, đáp: “Được.”
Cơ Nạp đột nhiên lên tiếng: “… Ta cược với ngươi!”
“Cũng được.” Mục Hoằng cười lạnh lắc đầu, “Nếu Lận tiểu tiên quân đã khăng khăng muốn thế, Mục mỗ và mọi người ở đây cùng cược với ngươi.”
Gió lặng, phù văn sau lưng rung lắc, như thể không kham nổi áp lực này. Thời gian không còn nhiều, Lận Phụ Thanh quay người, tùy tiện để lại một câu: “Chư vị không cần tiễn.”
Dứt lời, hắn phi thân đạp kiếm, cả người biến thành một vệt sáng, biến bất trong khe hở tối tăm kia, không còn tung tích.
=========
Không biết qua bao lâu, bóng tối vô tận phía trước đột nhiên vỡ ra, giống như một người chìm sâu trong nước rốt cuộc được sóng đánh lên bờ.
“Khụ khụ khụ…”
Trước mắt Lận Phụ Thanh tối sầm, ho không dứt. Áp lực khi xuyên qua quy tắc cùng sự nghiền ép của không gian trên cao khiến hắn cảm giác như mình bị chiếc búa nặng ngàn cân nện từng nhát vào lục phủ ngũ tạng.
Hắn vật lộn trong cơn mê mang một lúc lâu mới miễn cưỡng hít thở được trở lại. Lại qua thêm một lúc, tay ấn ngực, mở mắt ra nhìn xung quanh. Chỉ thấy trên đỉnh đầu một mảnh đen kịt, sương mù dày đặc. Quỹ đạo của ánh sao xoay vần ở nơi xa, như những vòng xoáy chọc thẳng xuống đáy biển, sắc thái u tối, lạnh lẽo. Chỉ có ánh sáng của họa tinh là đỏ rực, thậm chí còn sáng hơn cả khi nhìn từ Dục giới.
Lận Phụ Thanh nhìn phía trước, nhận ra mình dường như đang ở trên một tế đàn bằng đá, chất đá cứng rắn, màu trắng xám, khắc chi chít phù văn cực nhỏ, hình dạng hư ảo quỷ quyệt.
Gần đó là những bậc thang đá, kéo dài từ tế đàn ra xa, thoạt nhìn có đến hàng vạn bậc, không thấy điểm cuối; ở xa hơn là một mảnh hoang vu bao la, trải dài đến vô tận.
Mênh mông, thê lương, tĩnh mịch —— là ấn tượng đầu tiên của Lận Phụ Thanh đối với tiên giới Bàn Vũ.
Lận Phụ Thanh quay đầu nhìn lại, thấp thoáng thấy một ánh sáng mờ ảo phủ trên thạch đàn, giống một tầng sóng nước mỏng manh trong đêm tối. Một cảm giác quen thuộc ập đến, hắn nhanh chóng nhận ra, vầng sáng này rất giống với huyễn giới ở địa cung Kim Quế Cung, chỉ là lớn hơn hàng trăm lần, có lẽ đó là nơi tiếp giáp với tam giới của bọn họ.
Đột nhiên, xa xa dưới bậc thang dài có tám bóng người xuất hiện từ hư không, như những u hồn vây thành nửa vòng tròn. Đó đều là tiên nhân Bản Vũ đạt cảnh giới Phi Tiên.
Tám đôi mắt vàng phát sáng trong bóng đêm, gương mặt không chút biểu cảm, cao giọng nói: “Cấm địa Dục giới, kẻ nào trên đó?”
Lúc này, không khí xung quanh trở nên lạnh buốt, hung hiểm. Với tình trạng hiện giờ của Lận Phụ Thanh, đừng nói tám tiên nhân Bàn Vũ, dù chỉ có một tên, hắn cũng không đánh nổi, thậm chí còn trốn không thoát.
Lận Ma Quân không chút hoang mang, không căng thẳng, cũng không mang thù địch, trái lại nhẹ nhàng thoải mái, thậm chí không buồn quay đầu lại, chỉ cao giọng đáp lời: “Mới rồi Tôn chủ bắt được lô đỉnh mang về, dư âm từ dao động quy tắc hai giới chưa dứt. Ta phụng mệnh Tôn chủ đến phong tỏa dư chấn, tránh cho đám sâu bọ kia trèo lên.”
Tám người kia nghe hiểu. Bọn họ đến đây cũng là vì phát hiện dị động từ thạch đàn phong ấn Dục giới, lúc này nghe được ngọn nguồn, cũng buông lỏng cảnh giác.
Lận Phụ Thanh cúi đầu, biết nếu hắn dùng thuật pháp cấp cao sẽ dễ bị phát hiện linh lực, vậy nên chỉ bấm quyết làm một thuật che giấu gương mặt đơn giản. Sau đó, hắn đứng thẳng dậy, thản nhiên từ tế đàn bước xuống bậc thang.
Không chờ hắn xuống đến nơi, tám người kia thấy Lận Phụ Thanh cũng áo trắng mắt vàng bèn xoay người, lần nữa biến mất vào xa xăm.
“……”
Lận Phụ Thanh giơ tay, nhẹ nhàng vén mái tóc trắng tuyết ra sau tai, mắt vàng lóe lên, mang theo ý cười nhàn nhạt.
Trước khi đến đây, hắn làm bộ làm tịch nói với Mục Hoằng, đây là dê vào hang sói —— Nhưng dù là dê, thì chí ít hắn cũng là một con dê khoác lớp da sói.